Dì giúp việc nghe thấy tiếng động vang lên, liền đi từ tầng trên đi xuống, vừa lúc gặp Hạ Khinh Chu đang ngơ ngác đứng ngoài cửa.
Cô Hạ trước đó đã dặn dò bà, cậu chủ vừa mới hồi phục trí nhớ, tạm thời tinh thần cũng chưa được ổn định.

Chỉ lo anh sẽ làm ra hành động tổn thương đến chính bản thân mình, nên căn dặn dì phải để ý nhiều hơn tới anh.
Dì ấy tiến lên, lo lắng hỏi anh: "Có chỗ nào không khỏe sao?"
Anh giữ tay nắm cửa, lắc đầu.

Thật lâu sau mới khàn giọng hỏi dì: "Dì ơi, đồ bên trong phòng vẫn còn chứ?"
Giọng điệu vô cùng thận trọng, còn có chút chờ mong.
Dì ấy thở dài: "Trước đây cậu nhắc tôi phải đem mấy món đồ này vứt đi, tôi đã vứt hết rồi."
Trong phút chốc, trái tim của anh hoàn toàn sụp đổ.
Hạ Khinh Chu không biết phải diễn tả cảm giác lúc này của mình như thế nào.
Có hối hận không? Hay là căm ghét, căm hận chính bản thân mình?
Có lẽ đều có, nhưng cũng không thể khẳng định rõ ràng được.
Do chính anh tự làm tự chịu.
"Vậy..." có lẽ nhớ ra điều gì đó, tay anh không ngừng run lên: "Vậy quà sinh nhật trước đây, quà Giang Uyển tặng thì sao?"
Ảo tưởng cuối cùng bị phá vỡ, dì ấy lắc đầu: "Vốn dĩ tôi định giúp cậu giữ nó lại, nhưng bị rượu đổ lên, sau khi khô thì mực cũng đã nhem nhuốc hết cả."
Hạ Khinh Chu hít sâu mấy hơi, cố gắng để tâm trạng bình tĩnh trở lại.
Nhưng đôi mắt anh không thể kìm chế được mà nhanh chóng đỏ hoe cả lên.

Gần đây anh gầy đi rất nhiều, có lẽ do ảnh hưởng của cảm xúc, cơ thể của anh càng trở nên mong manh.
Nhìn anh loạng choạng bước lên lầu, dì ấy cũng thấy nhói đau trong lòng.
Dì đã nhìn Hạ Khinh Chu từ nhỏ tới lớn, cậu thiếu niên lúc nào cũng tinh thần hăng hái đã bao giờ thất hồn lạc phách như vậy đâu.
Chợt nhớ ra điều gì đó, dì vội vàng gọi Hạ Khinh Chu lại.
Sau đó đi đến nhà kho dưới tầng hầm, lấy ra con búp bê đính đầy đá trang trí.

Nó được để trong hòm, lâu rồi không ai đụng tới, bên ngoài bị bám một lớp bụi mỏng.
Dì dùng giẻ lau sạch, sau đó đưa cho Hạ Khinh Chu: "Thứ này trông có vẻ đắt tiền nên dì không nỡ vứt bỏ, nên cất vào kho."
Con búp bê hơi nặng, cầm bằng một tay thì hơi khó khăn.
Lông mi Hạ Khinh Chu khẽ rũ xuống, dùng ngón tay vuốt ve những viên đá đính trên thân con búp bê.
Thứ liên quan đến Giang Uyển, cho dù chỉ là một cái thìa gỗ không dùng được nữa, hay con hạc giấy mới chỉ gấp được một nửa.

Hạ Khinh Chu đều nhớ rất rõ, là ngày lễ gì, bởi vì nguyên nhân nào mà cô tặng anh.
Từ nhỏ tới lớn, sau mỗi lần học lớp thủ công, thành phẩm cuối cùng cô đều đưa cho Hạ Khinh Chu.

Bởi vì giáo viên dạy lớp thủ công của cô nói rằng món quà được làm bằng cả tấm lòng thì nên dành tặng cho người bạn tốt nhất.
Mỗi lần Hạ Khinh Chu nhận được đồ đều cảm thấy rất vui vẻ, luôn chạy đến chỗ đám Tô Ngự để khoe.

Cho dù là chiếc thìa gỗ chỉ mới làm xong một nửa, hạc giấy không hề giống hạc giấy.
Anh đều coi như bảo bối mà giữ gìn.
Hạ Khinh Chu cảm ơn dì rồi ôm con búp bê lên lầu.
Con búp bê này thật sự rất xấu, đính đá đủ màu sắc sặc sỡ, lại còn kết hợp màu đỏ với màu xanh lá.

Thậm chí vì con búp bê này, Tô Ngự đã nghi ngờ mắt thẩm mĩ của Giang Uyển.
Nhưng con búp bê này là do Giang Uyển dùng số tiền mừng tuổi mà cô tiết kiệm hơn 10 năm để mua tặng anh.

Cô là con quỷ nghèo, tiền mừng tuổi ít tới mức đáng thương, dành dụm hơn mười năm, số tiền còn không đầy nổi một con heo đất nhỏ.
Rõ ràng bình thường còn không dám mua cho mình một bộ quần áo đắt tiền, nhưng khi Hạ Khinh Chu giành được huy chương vàng kỳ thi Olympic, cô lại không ngần ngại đập con heo đất, bỏ hết cả "vốn liếng" mà mình có để mua con búp bê xâu xấu mà cô cảm thấy rất chi là đẹp này để tặng Hạ Khinh Chu.
Hạ Khinh Chu đối xử tốt với cô, cũng không phải không nhận được chút đền đáp nào.

Mặc dù cô chậm chạp trong chuyện tình cảm nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có.


Cô luôn dùng cách vụng về nhất để đối xử tốt với anh.
Vun đắp mọi thứ một cách âm thầm.
Hạ Khinh Chu tinh thần hăng hái, tỏa sáng rực rỡ giữa đám đông.

Còn Giang Uyển lại ở một nơi cách xa đám đông đó, lặng lẽ nhìn và cổ vũ cho anh.
Phải rất cố gắng, rất cố gắng thì Giang Uyển mới học được cách đối xử tốt với một người như vậy.
Điều Hạ Khinh Chu đau buồn là sau khi mất trí nhớ, anh đã dùng cách thức ác liệt như vậy để tổn thương cô.

Giống như cách anh đối xử với người anh căm ghét cực độ vậy.

Số lần cô bị sỉ nhục đã đủ nhiều rồi, từ nhỏ tới lớn cô đã tồn tại trong những lời giễu cợt ấy.

Thế nhưng có một ngày, ngay cả người yêu cô, bảo vệ cô cũng bắt đầu giễu cợt cô như vậy.
Lúc ấy cô đã buồn tới mức nào cơ chứ!
Hạ Khinh Chu không dám nghĩ nhiều hơn, chỉ cần nghĩ tới một vài chi tiết nhỏ thôi là trái tim anh cũng đau nhói lên như có người cầm vô số mũi kim đâm vào.
Cơn đau đến dày đặc, đau đến không thở nổi.
-
Hạ Nhất Chu vì chuyện của công ty mà không thể không ra ngoài một chuyến, nhưng chị lại lo lắng cho Hạ Khinh Chu.

Vì vậy thỉnh thoảng lại gọi cho dì giúp việc xem tình hình của Hạ Khinh Chu lúc này thế nào.
Dì liếc nhìn cánh cửa đóng chặt trên lầu ba: "Sắc mặt vẫn còn hơi tệ, nhưng tình trạng đã tốt hơn mấy ngày trước nhiều."
Hạ Nhất Chu thở phào nhẹ nhõm: "Con phải xử lí chuyện công ty không thể rời đi được, cho nên nhờ cả vào dì, thay con chú ý nhiều hơn.

Thằng bé đối với cô gái ấy có chút cố chấp."

Dì ấy liền nói: "Cô cứ tập trung làm việc đi, ở nhà có tôi rồi."
Cúp điện thoại xong, dì lại đi tỉa cây trên sân thượng.
Tới trưa, Tô Ngự hớt hải chạy tới, còn chưa kịp tháo giày liền nói: "Hạ Khinh Chu, cậu sao thế, sao chị Nhất Chu lại lo lắng cậu nghĩ không thông?"
Cửa phòng có đóng, nhưng không khóa.
Tô Ngự mở cửa trực tiếp đi vào, lập tức bị sặc tới lùi lại: "Cậu ở trong này luyện đan sao?"
Hạ Khinh Chu mặc bộ quần áo màu xám đen đơn giản, sắc mặt lại tái nhợt, vì vậy quầng thâm hai mắt càng lộ rõ.
Anh ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào dòng sông ngoài cửa sổ, ngồi ngây ngốc không động đậy.

Lúc này giữa ngón tay anh còn có một điếu thuốc, không biết anh đã giữ động tác này bao lâu, điếu thuốc đã cháy một đoạn dài.
Tô Ngự giơ tay vẫy vẫy trước mặt, cố gắng xua tan làn khói bay lên, nhưng cũng vô ích.
Sau đó Tô Ngự đi thẳng tới mở cửa sổ ra: "Cậu đã hút bao nhiêu thuốc rồi, nồng nặc như vậy, không sợ ảnh hưởng sức khỏe hay sao?"
Anh liếc nhìn cái gạt tàn, có mấy chục đầu lọc văng tung tóe.
Hạ Khinh Chu giờ mới phát hiện, chậm rãi dập thuốc: "Tại sao cậu lại tới đây?"
Anh vừa mở miệng, cổ họng như bị khói thuốc bào mòn, giọng nói vang lên khàn khàn, cảm giác nặng nề.
"Đã tới từ lâu rồi."
Tô Ngự lấy chiếc gối ôm trên sofa ôm vào lòng, ngồi xuống bên cạnh anh.
"Là chị Nhất Chu bảo tôi tới.

Chị ấy sợ cậu sẽ làm chuyện dại dột.

Bảo vì tôi nói nhiều nên muốn tôi tới nói chuyện với cậu, như vậy sẽ dễ chịu hơn chút."
Hạ Khinh Chu gật đầu, đứng dậy đi tới tủ quần áo bên cạnh, nói: "Vậy phải cảm ơn chị ấy quá.

Vốn dĩ không muốn chết, nhưng bây giờ hoàn toàn không muốn sống nữa."
Vẫn có thể nói đùa, xem ra cũng không có chuyện gì, Tô Ngự yên tâm nghĩ.
Hạ Khinh Chu thay áo, dù đã mấy ngày không ăn cơm nhưng cơ bắp vẫn cân đối, đường nét rõ ràng.
Tô Ngự thở dài: "Tôi bây giờ mới có thể hiểu được, tại sao cậu tính chó như vậy mà những cô gái kia vẫn còn đâm đầu vào."
Nếu là trước kia, Hạ Khinh Chu sẽ không phản ứng quá nhiều với lời nói này của Tô Ngự.

Nhiều nhất chỉ là cười một tiếng chứ không nói gì.


Nhưng lúc này anh lại đứng im ở đó, có chút ngẩn ngơ.
Cho tới khi Tô Ngự gọi mấy lần thì anh mới định thần lại được.
"Anh Chu à, rốt cuộc là bị làm sao vậy? Sao chị Nhất Chu lại lo lắng cho cậu tới vậy hả?"
Anh ấy ngước lên nhìn Hạ Khinh Chu, vẻ mặt xen lẫn quan tâm và lo lắng.
Hạ Khinh Chu không lên tiếng, lẳng lặng cài cúc áo.
Tô Ngự đột nhiên trợn to hai mắt như đang nghĩ tới điều gì: "Không phải là cậu đã khôi phục trí nhớ đấy chứ?"
Anh không bác bỏ, cũng không thừa nhận.
Thậm chí, không nói gì.

Chỉ im lặng.
Nhưng ánh mắt và vẻ mặt phờ phạc của anh đã âm thầm cho Tô Ngự biết điều anh ấy đoán là đúng.
Sau khi mất trí nhớ, Hạ Khinh Chu không biểu hiện ra bộ mặt yếu ớt như vậy.
Anh chỉ như vậy ở trước mặt Giang Uyển, hoặc khi nhớ đến Giang Uyển mà thôi.
Tô Ngự kích động: "Cậu nhớ lại thật sao, tôi thực sợ cậu mất trí nhớ cả đời."
Hạ Khinh Chu không nói.
Nhìn bộ dạng của Hạ Khinh Chu, Tô Ngự có lẽ cũng đoán ra được.
Anh ấy sớm đã khuyên anh, sớm muộn cũng sẽ hối hận vì đã đối xử với Giang Uyển như vậy.
Bây giờ không phải là quả báo sao? Hối hận có ích gì? Đã qua lâu rồi, ba năm rồi.
Không phải ba tuần, không phải ba tháng, mà là ba năm dài đằng đẵng.
Tính cách Giang Uyển lạnh nhạt như vậy, có lẽ cũng quên Hạ Khinh Chu từ lâu rồi.
Hơn nữa...
Tô Ngự im lặng vài giây, không biết có nên nói với Hạ Khinh Chu hay không.
Xét cho cùng, cả hai đều là những người bạn mà anh ấy đã chơi cùng từ khi còn nhỏ.

Nhưng nếu không nói, anh luôn cảm thấy không công bằng với Hạ Khinh Chu.
Mất trí nhớ 3 năm, cô bạn gái bảo bối cùng lớn lên từ bé lại bị anh em của mình thương nhớ.4
Haiz, thảm án nhân gian..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương