Minh Huyên……
Tô Cẩm đột nhiên ngẩng đầu, “Minh Huyên? Minh trong minh nguyệt, Huyên trong huyên thảo?”
Bác sĩ Tôn có chút ngạc nhiên nhìn cô gái có vẻ hơi kích động trước mặt, khẽ cười hỏi: “Sao vậy, cô bé quen à?”
Đó là nói, đúng là Minh Huyên.
“Lục Hi……” Cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, đôi mắt phượng xinh đẹp sáng lấp lánh, có chút kích động, có chút ngạc nhiên, còn có chút khó tin.
Người mà Minh gia hao hết tâm tư kiếm nhiều năm, vậy mà lại….

cứ thế xuất hiện trước mặt bọn họ?
Lục Hi đưa tay kéo cô lại gần, nhìn về phía Kỷ Mẫn hỏi: “Cô Kỷ, Tiết Khải năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Còn nữa sinh nhật của anh ta là khi nào?”
Kỷ Mẫn có chút khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: “26 tuổi, sinh nhật……” Cô cười khổ lắc đầu, “Một đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện thì nào có sinh nhật chứ?”
26 tuổi……
“Tám phần khả năng, gọi điện thoại cho Minh Huyên đi.” Lục Hi cúi đầu nói với Tô Cẩm.
“Ừ.” Tô Cẩm không nén được ý cười, cong môi đi sang một bên gọi điện thoại.
“Đạo diễn Lục.” Kỷ Mẫn nhíu mày, “Tôi có thể hỏi đã xảy ra chuyện gì không?”
“Chờ Minh Huyên tới rồi nói được chứ?” Lục Hi hơi cong môi, cười ôn hòa, khẽ trấn an nói, “Yên tâm, là chuyện tốt.”
Chuyện tốt?
Những người ở đây ngơ ngác nhìn nhau, một ý nghĩ dần hiện lên.
Cô nhi, tủy phù hợp…… Chẳng lẽ là?
Ánh mắt Kỷ Mẫn sáng lên, nhìn Lục Hi bằng ánh mắt dò hỏi.

Lục Hi cười nhạt, không trả lời.
Trong vòng đưa đầy một tiếng, người nhà họ Minh đã vội vã đến đây.
Tiểu bối Minh Huyên, cha mẹ Minh gia, thậm chí còn có ông cụ Minh đang run rẩy.
Bốn người đại diện cho ba thế hệ Minh gia.
Người có thể lăn lộn trong giới giải trí tuyệt đối không thiếu mắt nhìn, khi nhận ra người nhà họ Minh, những người khác trong đoàn phim liền lần lượt lấy cớ rời đi, dù có tò mò nhưng chuyện giới hào môn bọn họ không thể tham gia.
Hơn nữa, nếu chuyện thật sự như bọn họ nghĩ, một khi xác định, còn sợ sẽ không có tin tức để thỏa mãn lòng hiếu kỳ sao?
Thấy người ngoài đều thức thời rời đi, Minh Huyên đi nhanh đến trước mặt Tô Cẩm, vội vã hỏi: “Tiểu Cẩm, em nói thật sao? Em ấy ở đâu? Bây giờ thế nào rồi?”
Ba thành viên còn lại của nhà họ Minh cũng nhìn lại đây.
“Đương nhiên là thật.” Tô Cẩm mỉm cười, giơ tay chỉ vào phòng bệnh bên trong, “Ở trong đó.”
“Em trai……” Minh Huyên ngẩn ra, rảo bước định đi vào.
“Chị Minh Huyên!” Tô Cẩm duỗi tay giữa cô lại, “Đừng vội.”
“Đây là chị Kỷ Mẫn.” Cô chỉ Kỷ Mẫn đang đứng cạnh mình nói: “Ông Minh, chú Minh, dì Trần, Kỷ Mẫn là người đại diện và cũng là bạn gái của Tiết Khải, chuyện này cho đến giờ vẫn chỉ là suy đoán của cháu và Lục Hi, mọi người có thể làm xét nghiệm ADN để kiểm tra.

Được rồi, những chuyện còn lại mọi người nói tiếp đi, chúng cháu đi trước.”
Những chuyện tiếp theo là chuyện gia đình của nhà họ Minh, cho dù tương laii hai nhà có kết thông gia thì hiện tại cô cũng không thích hợp nhúng tay nữa.
Kết quả…… Chắc cũng không sai được, cô khẽ cong môi, kéo tay Lục Hi cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
“Cuộc họp báo tối nay, em có đi không?” Trên đường về, Lục Hi hỏi.
“Không đi.” Tô Cẩm lắc đầu thẳng thừng, mạo hiểm chuyện bị liên hệ với Tố Cẩm để xem một cuộc họp báo nhàm chán, không bằng về nhà gõ chữ còn hơn.
Cô nhóc này không muốn bị lộ sao? Không muốn…… tạo thêm áp lực cho hắn?
“Nghe câu ‘lạy ông tôi ở bụi này’ bao giờ chưa?”

“Hả?” Tô Cẩm sửng sốt, ngước mắt nhìn qua.
“Ý anh là……” Cô nhíu mày nghĩ, “Không đi mới bị nghi ngờ?”
Lục Hi cong môi gật đầu.
Trong xe yên tĩnh trở lại, Tô Cẩm dựa vào ghế, lộ ra vẻ trầm tư.
Minh Ngọc Viên.
Chiếu Porsche màu đen dừng trước cổng Tô gia.
“Buổi tối tôi tới đón em nhé?” Lục Hi mở cửa xe ra, hỏi người vừa mới xuống xe được một nửa.
“Ừ.” Tô Cẩm gật đầu trả lời, dừng lại một chút, hơi chần chờ hỏi: “Lục Hi……”
“Hửm?” Lục Hi hơi cụp mắt, đôi mắt đào hoa tràn ngập hình bóng cô.
“Chuyện Tiết Khải…… anh……”
Cô không nói rõ ràng, nhưng Lục Hi lại nhanh chóng hiểu được, hắn bất đắc dĩ cong môi, thấp giọng nói: “Chỉ là trùng hợp thôi, tôi đâu thể biết trước tương lai.”
“Ừm.” Tô Cẩm gật đầu, vẫy tay với hắn, “Buổi tối gặp!”
Nhìn cô gái đi vào cửa biệt thự từ xa, bóng dáng biến mất khỏi tầm mắt, Lục Hi hơi cúi đầu, khóe môi cong lên thành một vòng cung.
Nước chảy thành sông…… Hóa ra là như vậy.
Cuộc họp báo bắt đầu vào sáu giờ tối, lúc bốn giờ, Lục Hi ra ngoài đón cô gái nhà bên đi ăn tối.
Hai người đều không phải người chú trọng hình thức, huống chi hôm nay Tô Cẩm sẽ chỉ ở dưới khán đài xem, cho ăn hai người đều mặc rất thoải mái.
Tô Cẩm mặc một chiếc áo phông trắng bình thường với quần đùi denim, Lục Hi mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen như thường lệ, chỉ là có người sinh ra đã là giá treo quần áo, dù mặc quần áo đơn giản như vậy nhưng vẫn thu hút không ít ánh mắt.
Từng ánh mắt lướt qua bọn họ, nhìn những đôi chân thon dài thẳng tắp đầy đường vào mùa hè, Tô Cẩm đột nhiên nhớ tới đoạn video mà cô được xem trước khi biết tin Tiết Khải té xỉu nhập viện.
Ngồi trong tiệm, nhìn người phục vụ gọi món xong rồi vẫn lề mề nán lại bên bàn nửa ngày mới rời đi cùng những ánh mắt thỉnh thoảng ngoái lại đây xung quanh, Tô Cẩm bất đắc dĩ xoa trán.

“Lần sau chúng ta nên vào phòng riêng.”
Lục Hi ở đối diện sâu sắc tán thành gật đầu.
Cô gái của hắn, nên giấu thật kỹ mới được.
“Nói mới nhớ,” thấy hắn gật đầu, Tô Cẩm cũng không ngạc nhiên, mà hứng thú bừng bừng hỏi sang chuyện khác, “Email của anh thường xuyên nhận được những thứ đó sao?”
“Email?” Lục Hi nhướng mày, hiểu ra ý cô, hơi gật đầu, “Từ sau 《 Rung động 》, thường xuyên sẽ có, nhưng email công việc bình thường đều do Tần An phụ trách, anh ta sẽ chọn lọc rồi nói với tôi những tin tức hữu dụng.”
“Sao vậy?” Hắn hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt đầy dịu dàng, “Cẩm Nhi cuối cùng cũng phát hiện giá thị trường của tôi không tệ lắm, chuẩn bị bắt đầu coi chặt tôi?”
“Coi anh?” Mày đẹp của Tô Cẩm hơi nhướng lên, “Là của tôi chính là của tôi, nếu không phải của tôi thì dù có coi chặt cũng có ích gì?”
“Em như vậy là tiêu cực lãn công.” Lục Hi cụp mắt nhìn cô, “Nếu đã thích thì nên cố gắng hết sức để có được.”
(Tiêu cực lãn công – 消极怠工 – thành ngữ chỉ việc lười biếng bằng cách tiêu cực)
“Giống như…… anh đối với tôi?”
“Không.” Lục Hi lắc đầu, “Không phải thích.”
“Tô Cẩm, em là chấp niệm đời này của tôi.”
Cho nên, đến khi nào em mới có thể thực sự mở rộng lòng tiếp nhận tôi? Không kìm nén tình cảm của mình đối với tôi nữa?
Người trước mặt thẳng lưng, đôi mắt đào hoa luôn mang ý cười nhàn nhạt trở nên trầm tĩnh.

Vẻ mặt hắn quá nghiêm túc, đáy lòng Tô Cẩm khẽ động, lại cụp mắt, rời ánh mắt nhìn thẳng hắn sang nơi khác.
“Nói chính sự.” Cô lên tiếng: “Anh đã chọn được diễn viên thay thế Tiết Khải rồi sao? Chọn từ những người chúng ta tạm định trước đó à?”
Trong lòng Lục Hi khẽ thở dài, chuyển đề tài theo lời cô.
“Không.” Hắn lắc đầu, “Mấy ngày trước, có người liên hệ với tôi.”
――――
Sáu giờ, khán phòng của đại học Thâm Hải.
Tô Cẩm ngồi ở ghế bên hông hàng đầu tiên, nửa người ẩn trong bóng tối, một tay chống cằm nhìn người đàn ông thân cao dáng ngọc trên sân khấu.
“Về phần Tiết Khải, anh ấy đã được bệnh viện số một của thành phố Thâm Hải chẩn đoán là bệnh bạch cầu.”

Chỉ một câu, dưới khán đài đã vang lên tiếng xôn xao.

Mặc dù mọi người đều biết chuyện đoàn phim gọi xe cứu thương, nhưng phần lớn chỉ nghĩ là cảm sốt hoặc là bị thương ngoài da khi đóng phim gì đó, căn bản không ngờ lại là bệnh nghiêm trọng như bệnh bạch cầu.
“Tuy nhiên,” Lục Hi hơi nhíu mày, dừng lại một chút, chờ hội trường an tĩnh lại, tiếp tục nói, “Thật may là Tiết Khải được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu dòng M3, bác sĩ nói có thể chữa khỏi, nhưng sẽ mất một chút thời gian.

Chi tiết người đại diện của Tiết Khải là cô Kỷ Mẫn sẽ nói cụ thể với mọi người sau, tôi sẽ không nói thêm nữa.”
Có thể chữa khỏi? Nghe vậy, âm thanh phía dưới nhỏ lại.
“Đạo diễn Lục, nếu vậy 《 Hoa hướng dương 》 phải đổi diễn viên sao?” Dưới khán đài có phóng viên hỏi.
“Đúng vậy.” Lục Hi gật đầu, “Đây là chuyện thứ hai tôi muốn nói ngày hôm nay.”
“Tuy là bệnh của Tiết Khải có thể chữa khỏi, nhưng cần có thời gian, vì vậy chỉ có thể hủy bỏ lần hợp tác này trong tiếc nuối.

Về diễn viên mới ——” hắn hơi cong môi, “Xin mời diễn viên mới đóng vai Mục Thành ——”
Ánh đèn trên sân khấu tối đi, ánh sáng từ đèn follow dừng ở mạn bên sân khấu, mọi người đều chờ mong nhìn qua.
Một dáng người cao gầy xuất hiện, cất bước đi vào giữa sân khấu, đứng sóng vai với Lục Hi.
“Đạo diễn Lục.” Người đàn ông gật đầu với Lục Hi, gương mặt đẹp trai mang nụ cười, “Chào mọi người, tôi là Trác Quân An.”
Tô Cẩm dưới khán đài cũng hơi mở to mắt.
Thế mà lại là anh ta?
Thị đế mà lại chạy đến để diễn một vai phụ, quả thực đủ khiến người ta kinh ngạc, khó trách vừa rồi Lục Hi còn giữ bí mật với cô.
Nhưng mà…… Lục Hi nói có người liên hệ với hắn, nói cách khác là Trác Quân An chủ động.

Cô hơi nhướng mày, sức quyến rũ đạo diễn Lục lớn vậy cơ à?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương