Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
-
18: Tắm
Editor: Độc Ẩm
Ôm một cái......
Vốn dĩ Tô Cẩm đã phản ứng lại, nhưng nghe được câu này thì lại hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên bật cười.
Giọng điệu dỗ trẻ con này là sao?
Trong góc tường, cô gái ngồi ôm đầu gối, chiếc váy chiffon màu trắng đã bám đầy bụi, sắc mặt hơi tái nhợt, tóc mái hai bên thái dương đẫm mồ hôi dính vào gò má, nhưng đôi mắt phượng xinh đẹp đen trắng rõ ràng lại sáng ngời, có một tầng nước trong suốt lay động, dường như có thể chảy xuống ngay lập tức, đôi môi đỏ hơi khô lại cong lên, mang ý cười lộng lẫy.
"Lại đây." Lục Hi thấy cô cười, ý cười trên môi tắt ngấm, trầm giọng nói.
Người đàn ông trước mặt đột nhiên trở nên bá đạo, Tô Cẩm cũng thu lại ý cười, bĩu môi như trẻ con, sau đó trực tiếp nhào qua.
Cơ thể có chút lạnh lẽo nhào vào trong lòng, Lục Hi lấy lại bình tĩnh, vững vàng đỡ được cô, duỗi tay ôm lấy vòng eo nhỏ mềm mại của cô.
Tô Cẩm vốn chỉ muốn ôm một cái rồi rời khỏi nhưng lúc này lại ngẩn người, cánh tay người đàn ông ôm eo cô siết chặt lại, có chút......!run rẩy.
Một lúc sau, tiếng hít thở giống như thở phào nhẹ nhõm truyền vào tai, bên cổ nóng lên, đột nhiên có một thứ giống như giọt nước lăn xuống.
"Lục Hi......" Cô hơi ngập ngừng gọi.
Là mồ hôi, hay là......!nước mắt.
"Thật muốn hòa em vào trong xương cốt." Hắn bỗng nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn, ngữ khí có chút nghiến răng nghiến lợi.
Như vậy sẽ không lạc mất một lần nào nữa.
Trên đường lái xe tới, hắn ép mình phải bình tĩnh, còn chưa tìm được cô, hắn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Sau khi nhìn thấy cô, hắn cố ép mình mỉm cười, không thể làm cô sợ.
Nhưng bây giờ, cô đang ở trong lòng hắn.
Sau khi nỗi lòng bị đè nén được buông lỏng, bao nhiêu hoảng loạn cùng nhau bộc phát, hắn phải nhịn như thế nào đây?
Đó là người mà hắn đặt trong tim bao nhiêu năm nay, đến chạm cũng không dám chạm vào......
"Thật tốt."
Hắn khẽ cong khóe môi, giọng nói nhỏ gần như nỉ non.
Thật tốt, em còn bình an ở trong lòng anh.
Tô Cẩm vốn đang cong môi cười vì ngữ khí bá đạo như trẻ con của hắn đột nhiên dừng lại, nước mắt đã nhịn từ lâu cuối cùng cũng rơi xuống.
Thật tốt.
Có một người để ý cô như vậy.
Nước mắt từ từ tẩm ướt đầu vai Lục Hi, hắn hơi ngẩng đầu, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô.
"Khóc nữa mắt sẽ sưng lên đó." Một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng nói, trong giọng nói có ý cười không che giấu được.
Tô Cẩm lùi ra khỏi lòng hắn, thuận theo lực của hắn đứng lên, hơi nhướng mày, vành mắt ửng đỏ, đôi mắt trong suốt sáng ngời giống như được cơn mưa gột rửa.
Sau đó cô bỗng nhiên cong môi, cười nói: "Xin lỗi Lục tiên sinh, tôi làm ướt áo anh rồi."
Giọng nói đầy ý trêu chọc.
Lục Hi cúi đầu nhìn áo sơ mi trên người, đột nhiên xụ mặt, "Chậc, cái áo này của tôi đắt lắm, có điều......" Hắn chuyển lời, hơi nhướng mày, "Tôi tin với nhân phẩm của Cẩm Nhi hẳn là sẽ không quỵt nợ, à, đúng rồi, còn có lúc nghe được tin em bị bắt cóc, tôi đã làm rơi một chiếc laptop, tin là Cẩm Nhi cũng sẽ bù cho tôi."
Tô Cẩm chớp mắt, ngơ ngác nhìn người đàn ông nghiêm túc trước mặt, sự cảm động vừa rồi nháy mắt đều vứt cho chó ăn.
Áo sơ mi thì thôi đi, laptop cũng có thể tính lên đầu cô?
"Ừm......" Nhìn dáng vẻ không nói nên lời của cô, Lục Hi suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như laptop là tại tôi bất cẩn làm rơi."
Tô Cẩm: Anh cũng biết cơ à.
"Được thôi, cái này có thể không tính." Lục Hi gật đầu, nói tiếp: "Nhưng áo sơ mi thì phải đến cho tôi.
Hơn nữa thứ nhất không chấp nhận mua hàng online, thứ hai phải là cái tôi thích."
Lúc này Tô Cẩm mới hiểu ra, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt khinh bỉ người đàn ông cao hơn cô một cái đầu, không được mua hàng online còn phải là cái hắn thích, cho nên kỳ thật mục đích cuối cùng của người đàn ông này chính là đi dạo phố với cô?
"Được." Tô Cẩm sảng khoái gật đầu, nếu người nào đó muốn xách túi quẹt thẻ như vậy, thế thì cô sẽ cho hắn một cơ hội.
"Sao anh biết tôi bị bắt cóc?" Tâm trạng Tô Cẩm dần bình tĩnh lại, những câu hỏi liên tiếp nảy ra trong đầu, liến thoắng hỏi: "Ba mẹ có biết không? Anh trai thì sao? Làm thế nào mà anh tìm được tôi......"
"Cẩm Nhi." Nghe cô nhắc tới ba và anh trai, lúc này Lục Hi mới nhớ tới ba vợ và anh vợ tương lai còn đang đợi ở văn phòng, hắn cắt ngang những câu hỏi liên tiếp của Tô Cẩm, lấy điện thoại của mình ra mở khóa rồi đưa cho cô, "Là anh trai em nói cho tôi biết, tôi cũng không rõ tình hình của ba mẹ em, gọi cho anh trai em báo bình an trước đi."
"Ồ ồ, được." Tô Cẩm phản ứng lại, cầm lấy điện thoại của Lục Hi, bấm gọi cho Tô Việt.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
Ống nghe truyền đến giọng nói vội vàng của Tô Việt, "Lục Hi, sao vậy? Cậu có manh mối gì không? Hay là bọn bắt cóc đã liên lạc với cậu?"
Giọng nam vốn dịu dàng hơi khản đi, nói rất nhanh.
Trong lòng Tô Cẩm nóng lên, mở miệng gọi: "Anh ơi."
Đầu dây bên kia đột nhiên trầm mặc vài giây, sau đó truyền ra giọng nói cao quãng tám.
"Tiểu Cẩm!"
"Tiểu Cẩm!"
Hai giọng nói?
Tô Cẩm sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, lên tiếng: "Ba!"
Trong văn phòng, hai người đàn ông nhìn nhau một cái, lập tức trở nên kích động.
Tô Trình Hải áp tay xuống với con trai, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Tiểu Cẩm, ba đây, con có sao không? Con đang ở đâu?"
"Ba, con không sao, chỉ bị nhốt ở một căn nhà nhỏ, không có chuyện gì khác, còn ở đâu......" Cô lắc đầu, "Con cũng không biết, là Lục Hi tìm được con."
"Lục Hi?" Tô Trình Hải ngẩn người, sau đó nghĩ tới số gọi đến, hơi gật đầu, "Con không sao là được rồi, con đưa điện thoại cho Lục Hi đi."
Tô Cẩm nghe vậy ngoan ngoãn vâng một tiếng, đưa điện thoại cho Lục Hi, nói nhỏ: "Ba tôi muốn nói chuyện với anh."
Lục Hi sửng sốt, ba tôi? Ba vợ đây mà.
"Alo, chú Tô." Hắn nhận điện thoại mở miệng nói.
"Lục Hi, làm thế nào mà cháu tìm được Tiểu Cẩm? Hai người đang ở đâu?" Tô Trình Hải cau mày, ánh mắt đầy lạnh lẽo, "Chủ mưu phía sau là ai?"
"Chú Tô, chúng ta về trước rồi nói, cháu sẽ đưa chứng cứ cho chú xem." Lục Hi trả lời.
"Cũng được." Tô Trình Hải gật đầu, đang muốn cúp điện thoại thì chợt nhớ tới bà xã ở nhà, liền nói: "Đúng rồi, Lục Hi, chúng ta đến chỗ cháu đi, mẹ Tiểu Cẩm còn chưa biết chuyện này, nếu Tiểu Cẩm không sao thì cũng đừng làm bà ấy sợ."
"Ồ." Lục Hi sửng sốt một chút, trả lời: "Vâng."
"Ba tôi nói gì với anh vậy?" Thấy Lục Hi cúp điện thoại, Tô Cẩm hỏi.
"Nói đến nhà tôi nói chuyện," Lục Hi trả lời: "Chú nói mẹ em còn chưa biết chuyện."
"Ừ ừ." Tô Cẩm gật đầu.
Tim mẹ không khỏe, đừng làm bà ấy sợ thì hơn.
Văn phòng chủ tịch Tô thị.
Tô Trình Hải thở phào nhẹ nhõm, đứng lên nói: "Tiểu Việt, đi thôi, chúng ta đến nhà Lục Hi, xem rốt cuộc là ai ăn gan hùm mật gấu, dám bắt cóc con gái của Tô Trình Hải ba!"
"Ba......" Tô Việt đứng lên theo, vẻ mặt có chút chần chờ.
"Sao vậy?" Nhận ra sự khác thường của con trai, Tô Trình Hải hơi nghi hoặc hỏi.
"Con......" Tô Việt cúi đầu nhìn điện thoại, cuối cùng mở miệng nói: "Ba đã xem thời gian chưa?"
"Thời gian?" Tô Trình Hải sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.
12 giờ rưỡi.
"Lần đầu tiên Lục Hi gọi điện đến," Tô Việt nhíu mày, "Là 10 giờ rưỡi."
Hai tiếng đồng hồ......
Tô Trình Hải sửng sốt, đột nhiên hiểu ý của con trai.
Từ khi Lục Hi biết Tiểu Cẩm bị bắt cóc tới khi gọi điện đến, tổng cộng chỉ mất hai tiếng đồng hồ, trừ đi thời gian đi đường, thời gian an ủi Tiểu Cẩm, vậy hắn mất bao lâu để tìm ra nơi Tiểu Cẩm bị nhốt?
Vừa rồi đang chờ đợi nên thời gian một ngày dài như một năm, ông đã không chú ý đến điều này.
Có điều......
"Không thể nào." Tô Trình Hải có chút nghi hoặc, lắc đầu nói, "Lục Hi không hề có ý xấu với Tiểu Cẩm, điểm này ba vẫn nhìn ra được."
"Ai nói cậu ta có ý xấu với Tiểu Cẩm?" Tô Việt nhướng mày, "Ba có nghe đến ――"
"―― anh hùng cứu mỹ nhân bao giờ chưa?"
Đừng trách anh đa nghi, thật sự chuyện này quá quỷ dị.
Anh hùng cứu mỹ nhân?.
Truyện Nữ Phụ
Tô Trình Hải sửng sốt.
Bên kia, Lục Hi không hề biết tốc độ quỷ dị của mình đã khiến hắn bị hoài nghi, đang lái chiếc xe Porsche màu đen đưa Tô Cẩm về nhà, đi qua một store flagship của một thương hiệu quần áo thì đột nhiên dừng lại.
Tô Cẩm nghi hoặc nhìn Lục Hi xuống xe đi vào cửa hàng quần áo, ba phút sau đi ra, trên tay đã cầm một chiếc túi giấy màu nâu.
"Đây là cái gì?" Tô Cẩm ôm chiếc túi Lục Hi đặt vào lòng cô, nghiêng đầu hỏi.
Lông mi của cô rất dài, lúc nghiêng đầu nhìn hắn, sự minh diễm vốn có liền nhạt đi vài phần, trái lại vô cùng đáng yêu.
Lục Hi nén rung động trong đáy lòng, mở miệng nói: "Cho em đấy."
"Tôi?" Tô Cẩm sửng sốt.
"Đến nhà tôi tắm rửa thay quần áo, tránh cho mẹ em phát hiện." Lục Hi đáp.
Tô Cẩm nghe vậy cúi đầu nhìn chiếc váy trắng dính đầy bụi sắp biến thành màu xám của mình, đồng ý sâu sắc gật đầu.
Có điều......!tắm rửa thay quần áo ở nhà hắn?
Cô ngơ ngác nhìn túi xách trong lòng, gò má vô thức đỏ lên.
Bước vào biệt thự của Lục Hi, Tô Cẩm nhìn xung quanh, căn biệt thự này giống nhà cô lúc trước, đều được trang bị đầy đủ nội thất tiêu chuẩn, nhưng sau khi vào ở thì mọi người thường sẽ trang trí lại theo sở thích của mình, ví dụ như nhà cô là phong cách tương đối nhã nhặn và ấm áp.
Nghĩ như vậy, cô liền hỏi: "Nhà anh chưa sửa sang lại à?"
Lục Hi không trả lời câu hỏi của cô, chỉ đưa cô lên phòng ngủ chính ở trên lầu, ý bảo cô đi tắm.
Tô Cẩm sửng sốt.
"Phòng ngủ chính?" Cô chớp mắt, "Không phải phòng cho khách sao?"
"Phòng cho khách?" Lục Hi nhướng mày, "Biệt thự này chỉ có mình tôi ở, dầu gội và sữa tắm cũng chỉ có phòng ngủ chính có," hắn cong môi nói: "Yên tâm, ở đây có vòi sen.
Mau đi đi, tôi lấy dép lê dùng một lần và khăn lông mới cho em."
Có vòi sen? Thế còn đỡ một chút, Tô Cẩm hơi thả lỏng, cầm lấy đồ Lục Hi đưa rồi đi vào phòng tắm.
Dưới lầu, Lục Hi vừa mới thay quần áo pha một ấm trà xong thì chuông cửa liền vang lên.
Hắn mở cửa, nhìn thấy hai người đàn ông ngoài cửa liền chào: "Chú Tô, anh Tô, màu vào đi."
Tô Trình Hải và Tô Việt nhìn nhau rồi đi vào phòng khách.
"Tiểu Cẩm đâu?" Tô Việt nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng em gái nhà mình, mở miệng hỏi.
"Cô ấy đang tắm ở trên lầu ạ." Lục Hi vừa bày chén trà vừa trả lời.
Tắm?
Tô Trình Hải và Tô Việt đều sửng sốt, sau đó sắc mặt đen lại..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook