Còn chưa có đứng lên, khăn tay nắm ở trong tay để giấu đi, lại bị trưởng công chúa rút ra.

“Ai ô, đây là khăn thêu của cô nương nhà ai a? Như thế nào lại ở trong tay ngươi?”
Phó Nghị Minh cả kinh, vội vàng muốn lấy lại, rồi lại không dám cùng trưởng công chúa cường ngạnh đoạt lấy, trong lúc nhất thời, vạn phần khó xử.

Trưởng công chúa trêu hắn một lát, liền đem khăn trả lại cho hắn, cười nói: “Quân Nhi có ý trung nhân sao? Đây là tín vật đính ước của các ngươi?”
Phó Nghị Minh vội vàng lắc đầu: “Không…… Không có, tổ mẫu đừng hiểu lầm, khăn này …… Là ta ở trên phố tiện tay mua thôi.


Trưởng công chúa bật cười: “Tiểu tử thúi, thật xem tổ mẫu tuổi lớn dễ bị lừa như vậy sao? Ngươi hôm nay tùy tiện mua cái khăn, ngày mai tùy tiện đánh mất một quyển sách chính bản, việc tùy tay này cũng quá nhiều đi?”
Phó Nghị Minh giật mình, nghe ngữ khí này liền minh bạch tổ mẫu tám phần là đã biết, chỉ đành thấp giọng lẩm bẩm: “Tổ mẫu……”

Trưởng công chúa than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ mu bàn tay hắn.

“Đã có thích người nào, vậy đi cầu hôn đi a, lén lút như vậy không giống phong cách của ngươi lắm.


Phó Nghị Minh lắc đầu, nhéo cái khăn tay thêu hoa phù dung kia, biểu tình có chút chán nản: “…… Nàng ấy đã đính hôn.


Hắn nhận thức nàng quá muộn, chậm hơn 12 năm, nàng còn chưa có sinh ra đã bị trưởng bối làm chủ đính thân cho người khác.

Trưởng công chúa không cho là đúng: “Đính hôn thì lại thế nào? Ngươi nếu thật thích nàng, đoạt lấy tới còn không phải là được rồi sao? Tổ mẫu còn tưởng rằng ngươi từ trước đến nay lá gan lớn, ở kinh thành này, không có việc gì là ngươi không dám làm đâu.


Phó Nghị Minh nghe vậy lại lần nữa lắc đầu, trong lòng nói nếu làm như vậy, đối với danh dự của nàng sẽ không tốt, liền tính đoạt được, nàng cũng sẽ không vui vẻ.

Nàng không vui, hắn liền cũng không vui, vì cái gì còn phải làm sự tình như vậy chứ?
Nhưng lời nói đến bên miệng, chung quy vẫn là nuốt trở vào, chỉ đối với trưởng công chúa nói: “Ta chính là nhất thời hứng khởi, quá chút thời gian liền chán, tổ mẫu ngàn vạn đừng vì ta mà làm cái gì, nhỡ lại hỏng thanh danh của lão nhân gia ngài.


Hắn nhớ rõ khi còn nhỏ, hắn nhìn thấy nhà người khác nuôi dưỡng một con chồn tuyết, cảm thấy chơi rất vui, liền nhìn nhiều thêm vài lần.


Sau này, chủ nhân con chồn tuyết hỏi hắn có thích hay không, vì chứng minh chính mình là một nam tử hán, đối với loại động vật nhỏ này không có hứng thú, hắn liền nói chỉ là cảm thấy da lông con chồn tuyết khá xinh đẹp mà thôi.

Sau đó, không quá mấy ngày, hắn liền thu được da lông của con chồn tuyết kia.

Chủ nhân con chồn tuyết vì muốn lấy lòng hắn, đem con chồn tuyết kia giết.

Nhưng lại không biết chính chuyện này làm cho Phó Nghị Minh ngủ thấy ác mộng trong một đoạn thời gian rất dài, trong mộng tất cả đều là đôi mắt vô tội của con chồn tuyết kia.

Trưởng công chúa tuy rằng không phải chủ nhân của con chồn tuyết, nhưng yêu thương đối với hắn lại không thể nghi ngờ, so với đám người muốn lấy lòng hắn, càng hy vọng hắn có thể sống càng vui vẻ.

Nếu không nói rõ ràng cho lão nhân gia, không biết chừng ngài ấy thật có thể làm ra chuyện cướp dâu vì hắn.

Phó Nghị Minh dù sao cũng là do trưởng công chúa nuôi lớn, trong đầu hắn nghĩ cái gì, trưởng công chúa là rõ ràng nhất, cười mà sờ sờ đầu của hắn, ánh mắt sủng nịch lại mang theo vài phần vui mừng: “Ngươi a……”
Một tiếng than nhẹ này xong bà liền không nói thêm cái gì nữa khác, chỉ bảo Phó Nghị Minh mau chóng đem xiêm y trên người thay đổi đi, đừng để bị lạnh.


Phó Nghị Minh gật đầu, tự mình đem tổ mẫu tiễn đi, lúc sau mới về phòng đi thay quần áo.

Chu mụ mụ đỡ trưởng công chúa trở về đi, đợi đi được một quãng xa mới thấp giọng hỏi: “Trưởng công chúa, Đường đại tiểu thư bên kia, thật sự không cần an bài gì sao?”
Tuy nói là đã có hôn ước, nhưng chỉ cần không phải có hôn ước cùng người trong hoàng thất, trưởng công chúa đều có thể làm cho hôn ước này không tiếp tục được, lại hoặc là trực tiếp làm cho người cùng Đường đại tiểu thư có hôn ước kia biến mất, chuyện này đối với trưởng công chúa mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.

Trưởng công chúa cười lắc lắc đầu: “Quân Nhi nói không cần liền không cần, ta chỉ là muốn cho hắn vui vẻ mà thôi, nếu làm như vậy, ngược lại sẽ khiến hắn không vui, vậy thì không cần thiết.


Chu mụ mụ gật đầu nhận lời, không lên tiếng nữa, một đường đỡ trưởng công chúa đi trở về.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương