Vì Giống Nữ Chủ Nên Ta Bị Nam Xứng Bắt Cóc
-
Chương 18
Ăn phải một cái tát này của Diệp Doanh Như, Hứa Mỹ Na không thể tin tưởng được mà trừng mắt nhìn đối phương: "Cô..
dám đánh tôi."
Nói rồi, Hứa Mỹ Na lại điên cuồng và hét lên: "CÔ TÁT TÔI! TÔI PHẢI BÁO CÔNG AN, PHẢI NÓI VỚI NHÀ TRƯỜNG ĐỂ KHAI TRỪ CÔ!"
Diệp Doanh Như vẫn giữ thái độ bình thản như ban đầu, lại một cái tát được quăng ra: "Giờ thì đối xứng rồi đó."
Biết bản thân cũng chả trông chờ gì Hứa Mỹ Na sẽ khai ra ngay.
Diệp Doanh cũng dần mất kiên nhẫn với cô ta.
"Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, ai là người bày kế với cô trộm tác phẩm của Mã Tiểu Y?"
Hứa Mỹ Na vẫn cứng đầu không nhận: "Là tác phẩm của tôi!"
Lần này Diệp Doanh Như ra tay không nhẹ nhàng vớiHứa Mỹ Na nữa.
Cô thô bạo kéo tóc của cô ta đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Đứng trước bồn vệ sinh, Diệp Doanh Như một đạp vào đầu gối khiến Hứa Mỹ Na quỳ sập xuống nền gạch.
Hứa Mỹ Na đau đớn kêu lên, miệng vẫn không ngừng gào thét.
Cảm thấy Hứa Mỹ Na quá ồn ào, Diệp Doanh Như liền mạnh tay ấn đầu Hứa Mỹ Na xuống bồn vệ sinh.
Cô cứ thế, ấn đầu Hứa Mỹ Na xuống hai ba lần gì đó, đến khi cô ta đầu hàng thì thôi.
"Dừng..
Dừng lại đi, tôi nói..
Tôi nói mà."
Nghe vậy Diệp Doanh Như mới buông tha Hứa Mỹ Na.
Nhưng tay cô vẫn dính chặt vào tóc Hứa Mỹ Na như thể chỉ cần cô ta đi lệch một cái thôi thì Diệp Doanh Như sẽ lần nữa hành hạ cô ta.
Lấy lại bình tĩnh, Hứa Mỹ Na mới chậm rãi nói cho Diệp Doanh Như đầu đuôi câu chuyện.
Khoảng mấy tháng trước khi Mã Tiểu Y hoàn thành tác phẩm, Bùi An Nhi không biết từ đầu cầm lấy một cái laptop kiểu dáng y hệt đưa cho Hứa Mỹ Na.
Nói là tác phẩm trong máy này được các giáo sư đánh giá cao.
Nói rồi liền đặt laptop vào một chỗ.
Hứa Mỹ Na xuất phát từ tò mò mới lấy ra đọc.
Không thể không nói tác phẩm ấy quả thật rất hay.
Tìm kiếm hồi lâu Hứa Mỹ Na cuối cùng xác nhận đây là tác phẩm của Mã Tiểu Y.
Bất quá lúc ấy Mã Tiểu Y còn chưa hoàn thành mà tác phẩm trong laptop đã đi tới hồi kết.
Vì tham vọng của bản thân, Hứa Mỹ Na đã lấy trộm nó, nhưng cô vẫn sợ bị phát giác nên là chỉ dám đăng dưới chế độ "một mình tôi" mãi cho tới khi thấy tác phẩm của Mã Tiểu Y trở nên nổi tiếng cô ta mới chuyển thành chế độ công khai.
Dù những chương trước cô đăng chậm hơn Mã Tiểu Y nhưng nhờ Bùi An Nhi mà cô triệt triệt để để qua mắt cư dân mạng.
Cứ thế từ kẻ trộm Hứa Mỹ Na lại trở thành kẻ đáng thương, tội nghiệp.
Biết được đầu đuôi câu chuyện Diệp Doanh Như lúc này mới thả Hứa Mỹ Na ra.
"Bùi An Nhi.." cái tên này thật quen thuộc, như thể cô thấy ở đâu rồi thì phải.
Hứa Mỹ Na thấy Diệp Doanh Như đang ngây người, tính chạy trốn, nhưng Diệp Doanh Như nào có dễ dàng để cô ta đi như vậy.
Một tay đánhxuống, Hứa Mỹ Na ngất đi.
Cô để Hứa Mỹ Na nằm trong nhà vệ sinh, còn bản thân thì ra ngoài ngồi đợi Bùi An Nhi quay lại.
Trong lúc rảnh rỗi, Diệp Doanh Như cũng lục soát qua căn phòng, cô tìm được một cái vali bị khóa trong tủ quần áo.
Không biết của ai nhưng Diệp Doanh Như vẫn mạnh mẽ mở nó ra.
Quá trình có chút khó khăn nhưng kết quả mang lại quả thật vượt ngoài dự đoán.
Từ đây Diệp Doanh Như biết được, Bùi An Nhi là người trọng sinh, cô cũng nhớ ra tại sao lại cảm thấy quen khi nghe cái tên này.
Đây chẳng phải là đứa em họ của cô và Hướng Y Ca sao.
Cái gia đình này bắt đầu thú vị rồi đây.
* * *
Tối muộn Bùi An Nhi mới lững thững quay lại ký túc xá.
Cô không muốn về quá sớm đối mặt với Hứa Mỹ Na nên là cố kéo dài tới giờ này mới chịu quay về.
Vừa mở cửa ra, quả nhiên trong phòng là tối đen, Bùi An Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Dù không hiểu sao hôm nay Hứa Mỹ Na lại nghỉ sớm vậy, nhưng ai quan tâm chứ, Bùi An Nhi đang rất vui vì biết sẽ không ai làm phiền mình.
Đóng cửa cẩn thận lại, Bùi An Nhi mới nhận ra ẩn sâu trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô.
Bùi An Nhi sợ hãi định bỏ trốn nhưng người kia vẫn nhanh tay hơn cô.
Vốn dĩ định hét lên kêu cứu nhưng có một bàn tay đã che kín miệng của cô nên Bùi An Nhi không thể làm được.
Bùi An Nhi sợ hãi trừng to mắt ra, càng nhìn khuôn mặt này Diệp Doanh Như lại càng khó có thể kiềm chế được tính tình.
Bàn tay đang bịt miệng Bùi An Nhi càng bóp càng chặt, đau tới nỗi Bùi An Nhi phải rơi nước mắt.
Trong đầu cô ta giờ chỉ có sợ hại cùng hoảng loạn.
Sợ hãi là bởi không biết đối phương là ai, muốn gì.
Hoảng loạn là sợ việc xấu mình làm bị phát hiện.
Lúc này, Diệp Doanh Như nhẹ nhàng thì thầm bên tai Bùi An Nhi: "Em họ, lâu rồi không gặp." Đồng thời bàn tay đang bịt miệng kia cũng buông lỏng ra.
Không hiểu sao lúc này người của Bùi An Nhi càng run lợi hại hơn.
"Sợ sao? Đừng sợ chứ? Không phải đã chết một lần rồi sao? Vậy thì An Nhi đang sợ hãi điều gì?"
"!"
"Sao..
Sao cô biết?"
Diệp Doanh Như không trả lời Bùi An Nhi, cô vòng qua phía sau, bật công tắt lên.
Bỗng dưng cả căn phòng sáng lên làm Bùi An Nhi không thích ứng được mà nhắm chặt mắt lại.
"Bùi An Nhi, cô có cơ hội người khác cầu mà không được lại không biết trân trọng nó, cả ngày ngoài tính kế và ghen tị thì cô làm được gì? Giả tạo, ngu ngốc, độc ác chỉ từng đó thôi cũng đủ khiến cô thua xa Hướng Y Ca."
Dừng lại một chút, nhìn khuôn mặt trắng bệch kia của Bùi An Nhi, Diệp Doanh Như nói tiếp: "Muốn được chúng tinh truy phủng, muốn được tỏa sáng nhưng thay vì cố gắng hoàn thiện bản thân thì lại chọn cách cướp đoạt tiên cơ, cô thật sự nghĩ không ai bắt được cô ư?"
Bùi An Nhi tuy rằng sợ hãi những gì Diệp Doanh Như biết được, nhưng lời nói của Diệp Doanh Như cũng chọc vào sâu trong nội tâm của cô: "Cô thì hiểu gì chứ? Cả cuộc đời tôi dùng để so sánh với các người.
Tôi không được xinh đẹp, giỏi giang như Hướng Y Ca, không có gia thế nổi bật như cô, không được tài năng như Mã Tiểu Y thì lại có làm sao? Hà cớ gì các người suốt ngày chỉ biết nói này nói nọ, hạ thấp tôi, ghét bỏ tôi.
Đúng, chính là ghét cái bộ mặt ngu ngốc của Mã Tiểu Y, ghét luôn những người họ hàng như cô.
Diệp Doanh Như, cô có gì hơn tôi chứ? Chẳng phải rồi cũng bị làm nhục đến tự sát sao? HAHA, đáng đời! Hướng Y Ca xinh đẹp, tài giỏi như thế chẳng phải rồi cũng bị chồng mình vứt bỏ sao? Tình yêu thế kỷ cái khỉ gió gì chứ.
Tương lai đâu ai trong mấy người sống được tốt, vậy mà dù không còn trên đỉnh cao nhưng tôi vẫn phải chịu đựng mấy người.
Tôi ghen tị thì có làm sao? Tôi độc ác thì có làm sao? Mấy người là cái thá gì mà đòi quản tôi cơ chứ? Họ hàng? Ha, lúc gia đình tôi khó khăn, khi tôi đến cầu xin mấy người cứu cứu tôi thì mấy người mắt chó cao hơn đầu, khinh thường tôi, thậm chí còn sỉ nhục tôi.
Vậy thì tại sao tôi phải nhân nhượng bỏ qua chứ? Bước đầu là Mã Tiểu Y sau đấy từ từ tôi sẽ đẩy cô cùng đứa em gái đáng yêu của cô xuống địa nguc, chỉ có vậy mới khiến lòng tôi được an ủi.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook