Vị Gió Praha (Chàng Trai Triệu Đô)
Chương 64: Bloody night (Đêm máu)

Nhưng dù đầu lưỡi có uốn ra chữ ” Nếu ” hàng tỷ lần thì cũng đâu thay đổi được quái gì! Chỉ tổ phí phạm thì giờ, nuôi béo những suy nghĩ ảo vô giá trị hay tiếp tay cho cái thói lẩn tránh thực tại.

———–

Mảng đầu dính chặt trên chiếc gối khẽ cựa quậy, dòng ánh sáng trắng lóa hắt thẳng vào mí mắt đang từ từ hé ra. Thiên Ly quan sát chung quanh một cách khó khăn, mọi thứ đều mờ mịt như thể cô đang nằm giữa làn sương mù. Một chốc sau, lúc thuốc mê tan hẳn, bức tường đính đầy những khung hình gỗ mới hiện ra thật rõ nét. Tràn ngập ảnh gã thời học phổ thông cùng Thiên Ly lúc nhỏ xíu. Gã đã bên cô suốt ấu thơ. Chìa tay chăm chút, nâng tay chiều chuộng, dang tay che chắn cô như chiếc cây cổ thụ. Nụ cười nhóc con hôm nào đã luôn thật giòn tan khi tung tăng bên gã.

Nếu gã không bị phần con nổi dậy, có thể gã sẽ là người đàn ông của Thiên Ly?! Ồ không, từ ” nếu ” đáng nhẽ nên bị lược bỏ khỏi từ điển. ” Nếu ” tự động vọt ra khỏi miệng ta hàng ngày, hàng giờ khi chúng ta ôn trật đề thi, đi họp trễ, làm trái nghề… hay ti tỉ những gì không thuận lợi trong cuộc sống. Nhưng dù đầu lưỡi có uốn ra chữ ” Nếu ” hàng tỷ lần thì cũng đâu thay đổi được quái gì! Chỉ tổ phí phạm thì giờ, nuôi béo những suy nghĩ ảo vô giá trị hay tiếp tay cho cái thói lẩn tránh thực tại.

Mà nếu giả sử gã không mắc chứng pedophilia -> gã không nổi dục vọng với đứa trẻ nít thở ra mùi sữa -> tầm ngắm dâm loạn của gã không nhắm trúng Thiên Ly -> gã không bám rịt cô nhóc thua mình đến tận mười tuổi đời -> theo tự nhiên, đối tượng khiến gã tiết ra hormone giới tính hồi ấy là những cô nàng dậy thì, độ tuổi của họ sẽ tăng dần theo số tuổi của gã -> Thiên Ly mất dạng khỏi đời gã từ hồi nào hoặc thỉnh thoảng gã chỉ lơ đãng sượt ngang cô bé con đang ngồi học piano cùng bố. Song song đó, Thiên Ly không bị gã nuốt mất khoảng trời riêng, cô bé sẽ chỉ tình cờ đụng mặt gã trong các buổi tập đàn -> những năm học trôi vèo, mười ba tuổi đặt chân đến Praha -> Lì lợm yêu thầm chàng trai ấy đến tận giây phút này.

Chợt… có tiếng bước chân nện trên sàn, thong thả mà rợn ngợp nguy hiểm.

Thiên Ly lập tức ngồi phắt dậy, phóng ra ánh mắt nhọn hoắt thay vũ khí. Một lượng adrenaline lớn vọt thẳng vào máu khiến những múi cơ căng lên, hai tay siết thành nắm đấm như ủ sẵn ý định giết người bằng tay không.

– Em thích nơi này chứ? – Gã đứng dựa lưng lên tường, tia nhìn thích thú dạo chơi khắp căn phòng rồi đậu trên người cô gái nhỏ đang bặm chặt môi. Gương mặt gã giãn thành nét cười ưng ý như đã trao Thiên Ly một bất ngờ lớn.

Không yêu. Mọi lãng mạn đều trở thành trò quấy rối.

Tấm gương lớn gắn trên chiếc tủ phía đối diện phản chiếu lọ hoa thủy tinh đặt đầu giường, cắm một bông bách hợp trắng muốt. Gã dùng loài hoa kiêu hãnh này tượng trưng cho Thiên Ly nhưng cô không hề vinh dự, trái lại, cơn ớn lạnh vồ lấy từng thớ thịt như thể đấy là hình nhân.

Trước khuôn miệng đang ngâm mãi nụ cười dị hợm của gã, quả tim Thiên Ly đập nhanh, mạnh tới nỗi tiếng thình thịch dập mạnh màng nhĩ, át cả tiếng sấm giật đùng đùng ngoài kia. Thiên Ly bị cơn hoảng sợ lẫn hồi hộp ôm choàng, chất sống dần dần rứt khỏi cơ thể sau mỗi tiếng tích ta tích tắc. Cô mềm nhũn, cô tức thở, cô điên tiết ném thẳng ra chất giọng bình tĩnh đến lạ:

– Anh muốn gì?

Miệng cười quái đản khoét thêm sâu, gã đáp lời một cách buồn bực nhưng cưng nựng:

– Tôi còn lấy được gì từ em ngoài màng trinh chứ hả? – Gã sải bước đến gần cô gái nhỏ, tay chống lên mép giường, đầu hơi gục xuống, môi lẩm bẩm – Tôi thua! Tôi hết cách rồi! Tại sao thế hả em? Tôi đã rất từ tốn yêu em, kiên nhẫn đợi em kia mà Thiên Ly! Còn em thì sao hả? – Gã ngẩng phắt đầu, hốc mắt u tối hun ra tia nhìn phẫn uất – Em luôn coi tôi là cặn bã, là thứ đồi bại, bệnh hoạn! Tốt thôi! Đáng nhẽ tôi đợi em trưởng thành, em tự nguyện nhưng em cứ khăng khăng đuổi tôi đi bằng mọi giá thì tôi chỉ còn cách… lại cưỡng bức em thôi!

Môi Thiên Ly nhênh nhếch, cô à khẽ một tiếng đầy chế giễu:

– Cũng chỉ mỗi trò rẻ tiền ấy! – Đôi mắt cô gái nhỏ thẳng tắp đối mắt gã không chút sợ sệt, đồng tử khuếch ra tia cười châm chọc – Anh nghĩ anh làm thế, tôi cả đời sẽ không quên anh?

Gã im lặng, ngầm thừa nhận. Sau đêm nay, dù gã không ở bên hay sau này, Thiên Ly nếu-còn-khả-năng gần gũi những tên đàn ông khác thì sẽ nghĩ ngay đến gã. Kể cả gã bằng xương bằng thịt không ở cạnh, nhưng sẽ dai dẳng bám víu Thiên Ly tựa giấc mộng đáp bên gối cô bé hằng đêm.

– Hơn mười năm qua, tôi học nhiều, làm việc nhiều, lên nhiều kế hoạch cho tương lai. Tất cả, em luôn có trong đấy! Và giờ thì em giũ bỏ tôi! – Gã rít lên, tay bỗng túm chặt ga giường thành một nhúm nhàu nhĩ – Mười năm đấy! Dù là tôi không ích kỉ, tôi cũng có quyền bắt em nhớ đến tôi chứ?

– Thôi lải nhải đi! Anh định làm gì thì làm nhanh một chút! – Thiên Ly ngắt lời gã bằng giọng lạnh tanh, cứng cáp. Bờ vai thản nhiên nghênh lên một cách thách thức – Tôi cũng muốn thử xem, tôi không quên anh hay chính anh sẽ không bao giờ quên mình đã phạm tội hiếp dâm trẻ em!

Gã hơi ngẩn người, ánh nhìn bất động đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang câng lên đầy khiêu khích, cơ hàm và cằm gã căng ra trong kinh ngạc.

Đã không còn cô bé em ngày nào sẽ co rúm chỉ bởi một cái ôm hờ. Thiên Ly hay sợ sệt của quá khứ luôn gợi cho gã cảm giác muốn che chở nhóc con ấy cả đời, gã tổn thương rồi sẽ lại vội yêu thương cô bé. Nhưng, Thiên Ly gai góc của hiện tại đang khiến gã sửng sốt tột độ. Thân thể sắp bị chiếm đoạt, mà đôi mắt bất cần đến thế, khóe miệng khinh khỉnh đến thế,… Thiên Ly… cô bé… là đồng loại của gã.

Lần đầu bị gã tức tối giơ tay tát, Thiên Ly khóc đến sưng mắt.

Lần đầu thấy bố quan hệ cùng học trò nhí, gã buồn nôn.

Những lần sau này bị Thiên Ly chọc tức đến nổi điên, gã đánh đập cô bé tàn nhẫn. Cô bé chỉ cười nhạt.

Những lần sau này lén lút rình xem bố mây mưa, khoái cảm dâng lên khắp cơ thể. Gã tưởng tượng mình là bố.

Gã dơ bẩn chính là sản phẩm của bố.

Thiên Ly trơ lì chính là sản phẩm của gã.

Những ngón tay dài, khô với vết chai cầm bút lùa vào mái tóc dày, mượt. Gã giữ đầu Thiên Ly cố định trên gối, ngay khi nụ hôn sắp vùi vào xương quai xanh gầy gò, cô gái nhỏ đột ngột đưa tay đẩy vai gã:

– Đợi đã! Tôi muốn tắt bóng!

– Tôi muốn nhìn em! – Gã đáp đơn giản.

– Bụng tôi có sẹo. Tôi không thoải mái! – Thiên Ly thở dài, nghiêng mắt nhìn khung trời đen ngòm, mím môi không hé thêm nửa lời như chẳng muốn mặc cả một kẻ hung hãn.

Phần đệm lún ngay bên cạnh Thiên Ly chợt phồng lên như cũ. Gã nhổm mình dậy, ánh mắt xót xa nán lại người cô một chốc, giọng gã bỗng dịu dàng lạ thường:

– Anh thắp nến nhé!

Thiên Ly cười thầm.

Gã rời giường, tắt đèn, rời phòng ngủ. Thiên Ly khẽ khàng rút bông bách hợp khỏi lọ hoa, trở mình ngồi dậy bên mép giường, chậm rãi khua chân trong bóng tối.

Gã trở lại, cả hai tay bưng giá nến thơm thoang thoảng, nhíu mày khó hiểu nhìn Thiên Ly đang đứng giữa phòng. Cô bé nhè nhẹ bước đến trước mặt gã, mấp máy môi:

– Tôi đợi lâu anh rồi!

Gã không kịp ngỡ ngàng. Qua ánh nến mờ ảo, gã thấy đôi mắt lạnh toát của Thiên Ly bỗng rực lên rất đáng sợ. Bất thình lình, cánh tay giấu sau lưng vung lọ hoa thủy tinh nện thẳng vào thái dương gã một cú mạnh mẽ. Rồi nhân lúc gã choáng váng, đánh rơi giá nến, Thiên Ly chạy vụt.

Gã bật cười. Bình tĩnh đưa tay quệt máu lõa ra khắp trán, dậm lên những mảnh vỡ đi săn cô gái nhỏ.

———————————-

XD Chap này, chap sau nữa là chấm dứt gã khỏi Thiên Ly. Oops, mấy bạn gọi hồn Jay ở đây là vô ích thôi ~

Để xem, mình chăm chỉ ra chap mà có bị quỵt cmt không ~

(Còn tiếp)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương