Vị Gió Praha (Chàng Trai Triệu Đô)
-
Chương 3: The shrewish foreigner
Một dân tộc không chỉ tồn tại một kiểu người, cũng như một mảnh đất không chỉ nảy mầm một loại cây.
Với chức danh thổ dân Praha xịn, suốt mấy ngày liền Tú Chi dẫn Thiên Ly tới những nơi nổi tiếng của Praha, đủ thứ chuyện phiếm được tuôn ra theo mỗi bước chân tít tít của hai cô nàng. Những người có tính cách hợp nhau thì sẽ hút nhau như những thỏi nam châm, hễ đặt gần là dính chặt. Mới quen hôm qua, hôm nay cũng có thể là bạn thân.
Thiên Ly vẫn chưa mách gì với Tú Chi về tên bạn trai chết tiệt của chị. Chẳng ai muốn biết mình bị nửa kia phản bội qua lời nói của kẻ đứng ngoài, cứ như con bù nhìn trong chính cuộc tình. Cứ để Tú Chi tự tay lột bộ mặt nạ đểu giả của Minh Quân, ắt chị sẽ tự khắc tìm cách quên anh ta nhanh nhất!
Trưa hè khuất gió, nắng vàng bò trườn khắp mọi ngóc ngách, từ những con hẻm nhỏ vắng tanh đến quảng trường Con Gà nhộn nhịp. Cả thành phố Praha rực rỡ trong màu vàng óng ánh. Các sắc giọng khác nhau không ngừng vang lên, giữ ngày hè luôn rộn ràng.
– Em nhìn kìa Thiên Ly! Sắp mười hai giờ nhé!
Theo tay chỉ của Tú Chi, Thiên Ly chăm chú chiêm ngưỡng chiếc tháp đồng hồ thiên văn, khi những chiếc kim vàng lấp lánh cùng gặp mặt tại con số mười hai La Mã, các bức tượng lần lượt chuyển mình, lắc lư theo tiếng chuông. Trong sự reo hò phấn khích của đám đông tụ tập chung quanh, hai cánh cửa bên trên bật mở, lần lượt các tượng thánh xuất hiện: thánh Pierre ôm chìa khóa thiên đàng to tướng, thánh Matthew cầm một cây búa… tất thảy mười hai vị thánh tất cả lướt ngang qua hai ô cửa. Và lúc vị thánh cuối cùng vừa khuất, bất thình lình một chú gà chui ra từ toà tháp cao nhất, cất tiếng gáy chấm dứt show diễn của chiếc đồng hồ Orloj. Một tràng vỗ tay tán thưởng vang khắp quảng trường cổ.
Niềm vui thích choán trọn tim Thiên Ly như bao khách du lịch khác xung quanh, nhưng vài năm sau đó, thái độ của cô bé lại thật hững hờ hệt người Praha chính gốc, luôn thầm tự hỏi đám đông phấn khích kia là lần đầu tiên thấy đồng hồ ư?
Rời quảng trường, Tú Chi đưa Thiên Ly ghé vào trung tâm thương mại Sapa, thăm thế giới thu nhỏ của người Việt và tiện thể sắm sanh vài thứ cho năm học mới. Một người đổ hàng Trung Quốc hóm hỉnh đã tặng Thiên Ly chiếc balo gấu panda siêu dễ thương khi biết cô bé em mới chân ướt chân ráo đến đây. Thiên Ly vừa cảm ơn chú vừa thầm tự cảm ơn chính mình vì đã chưa bao giờ có khái niệm Tàu Khựa. Một dân tộc không chỉ tồn tại một kiểu người, cũng như một mảnh đất không chỉ nảy mầm một loại cây.
***
Nét riêng của Praha là sự kết hợp hài hòa giữa vẻ hiện đại, ồn ào của một thủ đô lớn và những bình yên mộc mạc của một vùng đất xinh đẹp. Cạnh những con đường cao tốc luôn tấp nập xe cộ nối nhau lao đi vun vút như mũi tên vừa bật khỏi dây cung căng, là những làn đường rợp bóng mát, xe vi vu qua từng dãy cây quả mọc dày như lá. Táo xanh mởn treo đầy cành, mận nhỏ tim tím thò mình ra khắp nhành lá, lê vàng nhạt lấp ló sau đám lá rậm. Cơ man nào là quả rơi rụng quanh gốc, nằm lăn lóc trên cỏ hệt một lũ nheo nhóc.
Vịn tay lên thành cửa xe, Thiên Ly nghểnh mũi hít hà những làn gió phảnh phất hương cỏ trong lành, mải mê ngắm nhìn cảnh thiên nhiên bình dị. Cô thuộc tuýp người dễ mỉm cười vì những điều nhỏ nhặt, vụn vặt. Được tận mắt thấy đàn bò sữa gặm cỏ xanh mượt hay bất thình lình có con nai chạy vụt qua đường, cô bé lại còn tỏ ra hứng khởi hơn là khi đến lâu đài cổ lộng lẫy hay tòa nhà nhún nhảy.
Hồn Thiên Ly đang vi vút trong nắng gió bỗng thất xiêu thì Tú Chi vô ý đâm sầm vào đuôi xe khác lúc chị lơ đãng qua đường. Hai cô gái hết hồn nhìn nhau, mồ hôi lạnh thi nhau tứa ra.
Chủ nhân của chiếc xe kia dữ dằn như hổ, hung hăng xổ một tràng quát mắng rồi bắt phải bồi thường. Hắn là gã ngoại quốc đanh đá nhất và cư xử tệ nhất với phái yếu mà Thiên Ly từng thấy, cô bé hơi sốc. Còn cô chị Tú Chi tuy không hiền lành gì nhưng kiểu nhảy chồm chồm của gã rất dễ gây rối trí. Giữa lòng đường vắng vẻ, hai chị em đứng nghệt mặt nghe gã phun bao lời nhiếc mắng, tay khua mù mịt.
Vừa lúc chiếc mô tô cảnh sát đi ngang liền đậu xịch ở vệ đường. Một người bước đến lịch sự cất lời chào hỏi, con mắt thăm dò kín đáo đảo qua những gương mặt. Anh ta trẻ và bảnh bao, dáng người cao lớn trong cảnh phục toát ra vẻ nghiêm nghị.
Đợi gã ngoại quốc xấu tính tuôn xong tràng dài lê thê, chàng cảnh sát trẻ nhíu mày nghĩ nhanh rồi nói với giọng ôn hòa:
– Xe anh chỉ xước nhẹ, không nghiêm trọng. Xe cô gái này còn méo mó hơn! Thôi, anh đi đi!
– Anh đùa tôi hả? Thế nào là xước nhẹ? Rõ ràng cô ta …
Chàng cảnh sát trẻ lập tức đưa tay lên ngắt lời gã, nét mặt anh đanh lại, vẻ hòa nhã ban nãy quay ngoắt sang thành nghiêm nghị, anh nhấn giọng:
– Tôi không đùa! Anh có thể tự đi nếu thích, hoặc là tôi dẫn anh đi!
Gã tức tối văng ra câu chửi thề.
Tú Chi hú hồn nhìn theo chiếc xe vừa phóng đi, rốt rít cảm ơn chàng cảnh sát trẻ. Thái độ của anh ta cũng đã trở lại điềm đạm ban đầu, môi mỉm cười đầy thân thiện:
– Nào các quý cô, liệu có cần tôi giúp gì nữa không nhỉ?
– Tôi lạc đường mất rồi! – Tú Chi mếu, vẻ mặt bày ra tội nghiệp như con mèo nhỏ ướt nước. Trông cô nàng lúc này thật bé nhỏ.
Chiếc mô tô nhiệt tình dẫn đường cho xe Tú Chi ra đến tận quốc lộ, trước khi vút đi, chàng cảnh sát trẻ còn vẫy tay chào tạm biệt hai cô gái. Hôm ấy, lần đầu tiên Thiên Ly nghe Tú Chi nhắc nhiều đến một chàng trai khác ngoài Minh Quân. Và cũng trong hôm ấy, Tú Chi nửa đêm lết về nhà với bộ dạng say khướt, rúc trong chăn khó lóc, gào tướng và chửi rủa đến tận sáng.
Với chức danh thổ dân Praha xịn, suốt mấy ngày liền Tú Chi dẫn Thiên Ly tới những nơi nổi tiếng của Praha, đủ thứ chuyện phiếm được tuôn ra theo mỗi bước chân tít tít của hai cô nàng. Những người có tính cách hợp nhau thì sẽ hút nhau như những thỏi nam châm, hễ đặt gần là dính chặt. Mới quen hôm qua, hôm nay cũng có thể là bạn thân.
Thiên Ly vẫn chưa mách gì với Tú Chi về tên bạn trai chết tiệt của chị. Chẳng ai muốn biết mình bị nửa kia phản bội qua lời nói của kẻ đứng ngoài, cứ như con bù nhìn trong chính cuộc tình. Cứ để Tú Chi tự tay lột bộ mặt nạ đểu giả của Minh Quân, ắt chị sẽ tự khắc tìm cách quên anh ta nhanh nhất!
Trưa hè khuất gió, nắng vàng bò trườn khắp mọi ngóc ngách, từ những con hẻm nhỏ vắng tanh đến quảng trường Con Gà nhộn nhịp. Cả thành phố Praha rực rỡ trong màu vàng óng ánh. Các sắc giọng khác nhau không ngừng vang lên, giữ ngày hè luôn rộn ràng.
– Em nhìn kìa Thiên Ly! Sắp mười hai giờ nhé!
Theo tay chỉ của Tú Chi, Thiên Ly chăm chú chiêm ngưỡng chiếc tháp đồng hồ thiên văn, khi những chiếc kim vàng lấp lánh cùng gặp mặt tại con số mười hai La Mã, các bức tượng lần lượt chuyển mình, lắc lư theo tiếng chuông. Trong sự reo hò phấn khích của đám đông tụ tập chung quanh, hai cánh cửa bên trên bật mở, lần lượt các tượng thánh xuất hiện: thánh Pierre ôm chìa khóa thiên đàng to tướng, thánh Matthew cầm một cây búa… tất thảy mười hai vị thánh tất cả lướt ngang qua hai ô cửa. Và lúc vị thánh cuối cùng vừa khuất, bất thình lình một chú gà chui ra từ toà tháp cao nhất, cất tiếng gáy chấm dứt show diễn của chiếc đồng hồ Orloj. Một tràng vỗ tay tán thưởng vang khắp quảng trường cổ.
Niềm vui thích choán trọn tim Thiên Ly như bao khách du lịch khác xung quanh, nhưng vài năm sau đó, thái độ của cô bé lại thật hững hờ hệt người Praha chính gốc, luôn thầm tự hỏi đám đông phấn khích kia là lần đầu tiên thấy đồng hồ ư?
Rời quảng trường, Tú Chi đưa Thiên Ly ghé vào trung tâm thương mại Sapa, thăm thế giới thu nhỏ của người Việt và tiện thể sắm sanh vài thứ cho năm học mới. Một người đổ hàng Trung Quốc hóm hỉnh đã tặng Thiên Ly chiếc balo gấu panda siêu dễ thương khi biết cô bé em mới chân ướt chân ráo đến đây. Thiên Ly vừa cảm ơn chú vừa thầm tự cảm ơn chính mình vì đã chưa bao giờ có khái niệm Tàu Khựa. Một dân tộc không chỉ tồn tại một kiểu người, cũng như một mảnh đất không chỉ nảy mầm một loại cây.
***
Nét riêng của Praha là sự kết hợp hài hòa giữa vẻ hiện đại, ồn ào của một thủ đô lớn và những bình yên mộc mạc của một vùng đất xinh đẹp. Cạnh những con đường cao tốc luôn tấp nập xe cộ nối nhau lao đi vun vút như mũi tên vừa bật khỏi dây cung căng, là những làn đường rợp bóng mát, xe vi vu qua từng dãy cây quả mọc dày như lá. Táo xanh mởn treo đầy cành, mận nhỏ tim tím thò mình ra khắp nhành lá, lê vàng nhạt lấp ló sau đám lá rậm. Cơ man nào là quả rơi rụng quanh gốc, nằm lăn lóc trên cỏ hệt một lũ nheo nhóc.
Vịn tay lên thành cửa xe, Thiên Ly nghểnh mũi hít hà những làn gió phảnh phất hương cỏ trong lành, mải mê ngắm nhìn cảnh thiên nhiên bình dị. Cô thuộc tuýp người dễ mỉm cười vì những điều nhỏ nhặt, vụn vặt. Được tận mắt thấy đàn bò sữa gặm cỏ xanh mượt hay bất thình lình có con nai chạy vụt qua đường, cô bé lại còn tỏ ra hứng khởi hơn là khi đến lâu đài cổ lộng lẫy hay tòa nhà nhún nhảy.
Hồn Thiên Ly đang vi vút trong nắng gió bỗng thất xiêu thì Tú Chi vô ý đâm sầm vào đuôi xe khác lúc chị lơ đãng qua đường. Hai cô gái hết hồn nhìn nhau, mồ hôi lạnh thi nhau tứa ra.
Chủ nhân của chiếc xe kia dữ dằn như hổ, hung hăng xổ một tràng quát mắng rồi bắt phải bồi thường. Hắn là gã ngoại quốc đanh đá nhất và cư xử tệ nhất với phái yếu mà Thiên Ly từng thấy, cô bé hơi sốc. Còn cô chị Tú Chi tuy không hiền lành gì nhưng kiểu nhảy chồm chồm của gã rất dễ gây rối trí. Giữa lòng đường vắng vẻ, hai chị em đứng nghệt mặt nghe gã phun bao lời nhiếc mắng, tay khua mù mịt.
Vừa lúc chiếc mô tô cảnh sát đi ngang liền đậu xịch ở vệ đường. Một người bước đến lịch sự cất lời chào hỏi, con mắt thăm dò kín đáo đảo qua những gương mặt. Anh ta trẻ và bảnh bao, dáng người cao lớn trong cảnh phục toát ra vẻ nghiêm nghị.
Đợi gã ngoại quốc xấu tính tuôn xong tràng dài lê thê, chàng cảnh sát trẻ nhíu mày nghĩ nhanh rồi nói với giọng ôn hòa:
– Xe anh chỉ xước nhẹ, không nghiêm trọng. Xe cô gái này còn méo mó hơn! Thôi, anh đi đi!
– Anh đùa tôi hả? Thế nào là xước nhẹ? Rõ ràng cô ta …
Chàng cảnh sát trẻ lập tức đưa tay lên ngắt lời gã, nét mặt anh đanh lại, vẻ hòa nhã ban nãy quay ngoắt sang thành nghiêm nghị, anh nhấn giọng:
– Tôi không đùa! Anh có thể tự đi nếu thích, hoặc là tôi dẫn anh đi!
Gã tức tối văng ra câu chửi thề.
Tú Chi hú hồn nhìn theo chiếc xe vừa phóng đi, rốt rít cảm ơn chàng cảnh sát trẻ. Thái độ của anh ta cũng đã trở lại điềm đạm ban đầu, môi mỉm cười đầy thân thiện:
– Nào các quý cô, liệu có cần tôi giúp gì nữa không nhỉ?
– Tôi lạc đường mất rồi! – Tú Chi mếu, vẻ mặt bày ra tội nghiệp như con mèo nhỏ ướt nước. Trông cô nàng lúc này thật bé nhỏ.
Chiếc mô tô nhiệt tình dẫn đường cho xe Tú Chi ra đến tận quốc lộ, trước khi vút đi, chàng cảnh sát trẻ còn vẫy tay chào tạm biệt hai cô gái. Hôm ấy, lần đầu tiên Thiên Ly nghe Tú Chi nhắc nhiều đến một chàng trai khác ngoài Minh Quân. Và cũng trong hôm ấy, Tú Chi nửa đêm lết về nhà với bộ dạng say khướt, rúc trong chăn khó lóc, gào tướng và chửi rủa đến tận sáng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook