Vì Gió Ở Nơi Ấy
-
Chương 13
Vừa bước vào cửa hàng bán đồ dã ngoại, ông chủ đã cười niềm nở ra đón khách:”A Tang vừa mới gọi cho tôi, ông chủ Lạc đã đích thân đến mua hàng, tôi sẽ chiết khấu cao cho anh”.
“Cảm ơn.” Lạc Dịch nói.
Chu Dao không thích dính lấy Lạc Dịch, tự đi loanh quanh nhìn ngắm, lật vài chiếc áo gió, cảm thấy chất lượng cũng bình thường nhưng giá tiền thì... ôi trời, những một nghìn ba trăm tệ cơ đấy! Huống chi, hiệu Adididas này là cái thứ quái quỷ gì chứ!
Dạo một vòng, thấy Lạc Dịch đã chọn đồ xong xuôi, ông chủ vừa bỏ đồ vào túi ni-lông vừa gõ máy tính lạch cạch tính tiền:”Hai mươi bình dưỡng khí, năm mươi lăm nhân với...”.
“Đợi đã!” Chu Dao đi đến cạnh quầy, nghiêng người lấy một bình dưỡng khí cầm tay trong túi ra hỏi lại:”Anh nói cái này bao nhiêu tiền?”.
“Năm mươi lăm, bán bằng giá gốc rồi đấy!”
“Bao nhiêu?” Chu Dao nhăn mày. “Giá bán lẻ cũng không đắt đến thế!”.
Vẻ mặt ông chủ lúng túng, cười giả lả:”Cô gái, cô không hiểu...”.
“Tôi biết loại này, tôi từng mua rồi, là loại bình dân thôi.” Chu Dao ngó nhãn hiệu rồi ngước mắt nhìn anh ta. “Những năm mươi lăm cơ á? Không lấy nữa, anh cất đi, chúng tôi không cần”. Cô vừa nới vừa định lấy hết đồ trong túi ni-lông ra.
Ông chủ bối rối, quay sang cầu cứu Lạc Dịch:”Ông chủ Lạc à, đây là giá gốc thật đấy! Anh xem...”.
Lạc Dịch không rành lắm, trước kia đều là Ngô Địch đi mua hàng, giá trên hoá đơn cũng như thế này. Chu Dao quay đầu lại nhìn Lạc Dịch đăm đăm, ánh mắt tỏ vẻ nếu anh cãi lại thì tôi sẽ không vui một năm đấy!
Lạc Dịch vuốt mũi, hắng giọng hai cái rồi nói:”Cứ thương lượng với cô ấy đi”.
Chu Dao lập tức quay đầu nhìn ông chủ, mỉm cười ngoại giao:”Mua cũng được, nhưng anh bớt thêm đi”.
Ông chủ đành bó tay:”Thôi được rồi, đều là bạn bè, năm mươi hai nhé!”.
“Bớt được ba đồng thì được tích sự gì?”
“Vậy năm mươi.”
“Bốn mươi.” Chu Dao khí thế mạnh mẽ.
“Ặc, thật sự không được đâu, bốn mươi lăm, thật không thể bớt được nữa.”
“Chúng tôi mua nhiều như vậy, còn có lều và gậy leo núi, bán theo giá sỉ đi. Nếu không, lần sau không đến mua ở cửa hàng của anh nữa đâu.”
“Thôi được rồi, bốn mươi thì bốn mươi. Cô gái, cô trả giá ác liệt quá đi mất!”
“Còn chiếc lều kia, anh vừa nói bao nhiêu ấy nhỉ, thôi bỏ đi, tính lại lần nữa...” Cô nhoài người trên quầy, tiện tay lấy giấy bút và máy tính.
Lạc Dịch không có việc gì làm, lùi sang một bê, dựa tường lấy điếu thuốc rồi ra ngoài hút. Qua màn khói lượn lờ, anh nhìn cô bận bịu như cô quản gia nhỏ, cảm xúc trong mắt anh dần dần sâu thẳm.
Đang nhìn thì cô quay mặt sang, vẻ mặt mờ mịt, tiếp theo là nheo mắt, miệng khẽ hé ra, càng há càng lớn, đột nhiên hắt hơi một cái:”Hắt xì...”.
Khoé môi Lạc Dịch không dằn được mà vẽ lên một đường cong thật lớn.
Hắt xì xong, coi bịt chắt mũi, lầm bầm:”Ai đang nhắc mình thế nhỉ?”.
Lạc Dịch:”...”
Cô quay đầu lại nói tiếp với ông chủ:”Hai nghìn một trăm chín mươi tám, làm tròn hai nghìn”.
Ông chủ chỉ biết kêu trời.
Lạc Dịch khe khẽ cười một tiếng rồi nhìn ra ngoài. Nhưng nụ cười trên môi anh tắt ngúm, không hề bất ngờ khi nhìn thấy người quen.
Mua xong tất cả trang bị, ông chủ tiễn hai người ra cửa với bộ mặt ỉu xìu. Chu Dao còn nhắn gửi một câu:”Cảm ơn ông chủ, lần sau tôi sẽ giới thiệu bạn bè ghé chỗ anh”.
Đến khi ra ngoài, Chu Dao vẫn không quên trêu chọc Lạc Dịch:”Ôi trời ạ, không chừng lúc trước, cửa hàng này đã chém anh không ít. Ông chủ Lạc, có muốn trả thù không? Bình thường lòng dạ anh nhỏ nhen lắm mà, sao không nhân cơ hội này phát huy một chút?”.
Lạc Dịch liếc nhìn cô. “Tôi có bị thua thiệt gì đâu, đều cộng thêm hai mươi rồi bán cho du khách cả”.
Chu Dai dừng bước, nhìn xoáy vào bóng lưng anh, nghiến răng khinh bỉ:”Đồ gian thương”.
Chu Dao giúp Lạc Dịch chuyển đồ lên xe, vừa liếc mắt đã nhìn thấy gã theo dõi họ lần trước. Cô đặt mấy bình dưỡng khí vào xe, vẻ mặt bình tĩnh, nhỏ giọng nhắc nhở:”Ônh chủ Lạc, gã kia lại đến nữa kìa...”.
“Không sao.” Anh thản nhiên, đặt bó gậy leo núi vào xe.
“À!” Chu Dao không hỏi nhiều, anh biết là được rồi.
Cất đồ đạc xong, mặt trời cũng đã lên cao, chiếu tia nắng vàng óng lên màn sương mù bao phủ khắp trấn nhỏ chốn núi rừng.
Lạc Dịch đóng cửa xe sau lại, quay sanh hỏi Chu Dao:”Đói bụng chưa?”.
Chu Dao:”Làm gì?”.
Lạc Dịch:”Đi ăn không?”.
Mắt Chu Dao loé sáng:”Anh mời tôi à?”.
Anh nhếc miệng cười:”Không thì sao?”.
“Đi chứ!” Chu Dao cười rạng rỡ. “Ông chủ Lạc mời, không ăn thì phí lắm!”.
“Xem ra cô háu ăn nhỉ!”
“Dĩ nhiên.”
“Vậy thôi, về khách sạn thì hơn.” Lạc Dịch đổi ý.
Chu Dao xụ mặt, lườm anh.
Anh buồn cười với vẻ mặt của cô:”Trêu cô thôi, đi nào!”. Anh đi vài bước mới phát giác Chu Dao không đuổi theo, đứng đấy như mọc rễ trợn mắt nhìn mình.
“Chậc, giận rồi à?” Anh nhướng mày quay lại, hai ngón tay kẹp lấy phần áo nơi khuỷu tay cô, kéo cô đi. “...Đi thôi”.
“Là ai nói bị trêu chọc sẽ trả thủ chứ?” Chu Dao vừa cự nự vừa bị anh lôi đi.
Lạc Dịch dẫn Chu Dao đến một quán ăn. Chu Dao bước vào trước, Lạc Dịch đi lên cầu thang, khi quay đầu lại nhìn vẫn thấy gã kia bám theo. Anh lấy điện thoại ra bấm số, cách đó không xa, gã nhanh chóng rút máy, nhìn giây lát rồi ấn nghe.
Lạc Dịch nheo mắt nhìn gã, hỏi:”Sếp Lục sang đây dùng bữa luôn nhé?”.
Không nghe thấy câu trả lời, Lạc Dịch thấy gã cúp điện thoại, bước vào quán ăn bên cạnh.
Lạc Dịch cất máy, quay người lại đã không thấy bóng dáng Chu Dao đâu. Anh đi vào quán cơm nhìn quanh, Chu Dao đã chọn được bàn, còn vẫy tay với anh. Anh đi đến ngồi xuống, rút thực đơn đưa đến trước mặt cô.
“Xem thử muốn ăn gì.”
Chu Dao nghiêng đầu mở thực đơn ra, hàng mày nhíu lại ngẫm nghĩ:”Món nào đắt nhất thì ăn món đó”.
Lạc Dịch bỏ tay vào túi:”Được”.
Chu Dao bĩu môi:”Ăn cho anh chết luôn”.
Lạc Dịch:”Vậy cô phải gắng lên”.
Chu Dao á khẩu. Dù sao cô cũng không cãi lại anh, dứt khoát vùi đầu vào xem thực đơn còn hơn. Lật qua lật lại vài tờ, cô đã quên béng mất chuyện vặt vãnh khi nãy, chỉ vào danh sách hỏi anh:”Món dê nướng này ngon không?”.
Lạc Dịch nhìn lướt qua, nói:”Không phải món đắt nhất đâu”.
Chu Dao nghẹn họng. Còn chưa chịu đổi đề tài cơ đấy, quả nhiên là đồ hẹp hòi. Cô lặng lẽ lật tiếp, ánh mắt bị món bò Tây Tạng nướng hấp dẫn. Ảnh trên thực đơn trông rất ngon mắt, ực ực, đúng là không rẻ chút nào.
Đang suy nghĩ thì giọng Lạc Dịch truyền đến:”Món cô đang xem là đặc sản của quán họ, nên thử một lần”.
“Vậy tối sẽ ăn món này.” Chu Dao ngẩng đầu lên, nhìn anh vừa như xác định vừa như xin ít chỉ thị. Lạc Dịch gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Chu Dao mỉm cười, cúi đầu lật xem tiếp.
Lạc Dịch kiên nhẫn chờ. Trong lúc vô tình, anh nhớ mình từng đưa Yến Ni đến đây. Khi ấy, cô ta cũng thích món này, bởi vì giá tiền hơi đắt nên cuối cùng chọn món khác. Sau đó, lúc Lạc Dịch gọi món thì mới đổi lại. Vừa rồi, anh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đổi lại món ăn, nhưng hiển nhiên Chu Dao không phiền anh hao tâm, cũng không hề khách sáo chút nào.
Gọi món xong, Chu Dao nói:”Tôi đi vệ sinh chút đã”.
Lạc Dịch châm thuốc hút.
Đang vào giờ ăn trưa, khách ra vào không ít. Lạc Dịch và Chu Dao ngồi bàn bốn người, nhân viên phục vụ chạy đến thử thương lượng:”Xin lỗi anh, bây giờ khách đông quá, bên kia là bàn hai người, anh có thể đổi sang bàn đấy giúp em không ạ?”.
“Được.” Lạc Dịch rất phối hợp đứng dậy.
“Cảm ơn anh.” Cô nhân viên vội nói. “Mời anh theo em sang bên này”.
Đổi sang bàn hai người yên tĩnh, vị trí gần cửa sổ nơi ánh nắng rực rỡ. Anh ngậm điếu thuốc, rót hai tách trà, một tách đặt ở vị trí của Chu Dao. Hút hết nửa điếu thuốc, anh đưa mắt nhìn về phía cánh cửa thông đến nhà vê sinh, chỉ chốc lát sau, rèm được vén lên, Chu Dao thoải mái đi ra, bước đến bàn kia thì hơi sửng sốt.
Cô kinh ngạc quay lại nhìn lối họ tiến vào như đàn xác định mình không tìm nhầm bàn, nhưng rõ ràng cô đâu quen người ngồi đây. Cô hoang mang nhìn quanh, rồi đứng tại chỗ xoay một vòng.
Lạc Dịch nhìn cô, dần dần hàm răng khẽ cắn môi dưới, khoé môi hơi cong lên.
Ánh mắt cô dáo dác tìm kiếm khắp nơi, mái tóc dài xoè tung như chiếc váy. Cuối cùng, cô đã nhìn thấy anh ngồi trong góc, đôi mắt to tròn phút chốc ngời sáng. Trên khuôn mặt ngơ ngác lập tức hiện lên nụ cười rạng rỡ, cô chạy về phía anh như đứa bé lạc đường đã tìm thấy người thân giữa biển người mênh mông.
Nụ cười trên khoé môi Lạc Dịch chậm rãi tan đi, khoảnh khắc ấy, dường như bàn ghế, thực khách, nhân viên, vách tường... hết thảy mọi thứ xung quanh đều trở lên mờ ảo, chỉ còn lại hình ảnh cô đang tươi cười chạy về phía anh. Tim anh thoáng rung động nhè nhẹ.
Cô chạy đến ngồi xuống đối diện anh, thở hổn hển, đôi mắt sáng lấp lánh, bản thân cũng cảm thấy rất buồn cười:”Tôi còn tưởng anh bỏ trốn rồi chứ, nghĩ thầm chắc anh không trêu tôi ác vậy đâu”.
Lạc Dịch cụp mắt, gạt tàn thuốc:”Tưởng tôi đang chọc cô à?”.
“Phải đấy! Lúc nãy không thấy anh, còn tưởng anh dụ tôi đến đây ăn cơm rồi cho tôi leo cây, để tôi ở lại làm trò cười cho thiên hạ chứ!”
Lạc Dịch lặng thinh. Cô đúng là chấp nhặt quá đà về câu nói ở cửa hàng bán đồ dã ngoại kia.
“Hừ, tôi có thiếu muối vậy đâu?” Anh cười bất lực, cầm điếu thuốc đưa lên môi, phát hiện đã cháy hết từ lúc nào. Anh vứt đầu lọc đi, cầm tách trà lên uống một hớp rồi đặt xuống, nói với cô:”Tôi đi mua gói thuốc”.
“Đi đi, tôi ở đây đợi anh.” Chu Dao ngẩng đầu giục anh.
Lạc Dịch đi đến quầy thuốc lá ở góc đường, mua xong không trở về quán ăn ngay mà đi đến con ngõ bên cạnh cửa hàng tạp hoá, tựa lưng vào tường châm thuốc.
Tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến. Lục Tự đứng đối diện anh, hay tay bỏ bỏ vào túi, cũng đứng dựa tường nhìn anh.
Lạc Dịch nheo đôi mắt, nhả ra một làn khói, đưa hộp thuốc lá cho anh ta. Lục Tự rút một điếu thuốc, tự lấy bật lửa ra châm.
Lạc Dịch lấy lại hộp thuốc, hỏi:”Anh ở đâu?”.
Lục Tự trả lời:”Nhà khách”.
Lạc Dịch gật đầu, vẻ mặt không rõ cảm xúc.
Lục Tự nói:”Tôi tra được một chuyện thú vị. Tảng đá kia của Ngô Ký, anh đoán xem làm sao người mua phát hiện ra nó là đồ giả?”.
“Ồ!” Lạc Dịch đáp lại có lệ, không tỏ vẻ gì.
“Tôi tìm người mua kia hỏi, hắn nói có một cuộc điện thoại lạ nhắc nhở hắn. Hắn đoán người mật báo là đối thủ cạnh trang của Ngô Ký.” Lục Tự nói tiếp:”Nếu không phải cuộc điện thoại kia ngăn lại, người mua đã sớm sang tay tảng đá qua không biết bao nhiêu người, bán đi nơi khác rồi”.
Lạc Dịch nói:”Thú vị thật”.
Lục Tự quan sát chút biến hoá nhỏ bé trên khuôn mặt Lạc Dịch, thế nhưng không nhìn ra bất cứ sơ hở nào. Trước giờ anh nói chuyện và hành sự đều kín kẽ, so chiêu với anh chẳng khác nào đấm vào bịch bông. Lục Tự đã theo dõi anh hơn hai năm. Ban đầu, vụ án Phật tháp phỉ thuý chấn động trong giới, cả nhóm chuyên gia giám định cao cấp nhất trong nước lại đánh giá nhầm một văn vật đời Thanh trị giá bảy trăm triệu, cuối cùng gián tiếp dẫn đến một phòng bán đấu giá phá sản. Không biết kết cục Phật tháp ra sao, thậm chí không biết nó có thật sự từng xuất hiện hay không. Vụ tai tiếng nhận định sai lầm này khiến cho chuyên gia giám định kia không còn chỗ đứng trong giới nữa.
Nhóm chuyên gia giám định bị cảnh sát điều tra mấy tháng nhưng không thu hoạch được gì. Nhưng dù thế nào đi nữa, Lục Tự đều không tài nào tin được cả môth tập thể cùng giám định nhầm được, càng không thể hiểu nổi tại sao một tháng sau, Phật tháp lại xuất hiện tại Myanmar. Khiến người ta nghi ngờ nhất là lãnh đạo của nhóm chuyên gia giám định kia cũng chính là người đang điềm tĩnh hút thuốc lá trước mặt Lục Tự giờ phút này đây.
Lục Tự nghi ngờ anh cấu kết với Đan Sơn, bắt tay làm chuyện treo đầu dê bán thịt chó và rửa tiền phi pháp. Thế nhưng theo dõi nhiều năm, Lục Tự không tìm ra một mẩu chứng cứ nào.
Hai người một mèo một chuột, ban đầu là anh tìm tôi trốn, anh đuổi tôi núp, thỉnh thoảng đụng mặt lại không ngừng xung đột. Nhưng sau đó cũng dần quen với sự tồn tại của đối phương, thỉnh thoảng có thể hoà bình hút thuốc tâm sự nữa.
Lục Tự thôi nghĩ ngợi, nhìn sang hai đầu con ngõ, không người qua lại.
“Nghe nói gần đây, Đan Sơn muốn bắt anh? Sao thế, lục đục nội bộ à? Hay là phản hắn sang phe tôi đi!”
Lạc Dịch nhìn đồng hồ đeo tay, đã ra ngoài mười phút rồi, anh thoáng nhăn mày rồi ngước mắt nhìn Lục Tự, nói:”Tôi không cùng phe với hắn”.
Lục Tự cười khẩy đầy châm biếm.
Lạc Dịch lại nhướng mày, lười đáp trả anh ta, chỉ thản nhiên nói:”Mặc kệ anh có tin hay không, tôi cũng đang tìm hắn giống anh đây”.
Cái tên không rõ tướng mạo, không rõ tuổi tác, có lẽ ngay cả sống chết cũng không rõ, như thể trên đời chưa ai từng gặp hắn vậy.
“Nhưng người của hắn đã bắt đầu tìm tôi, chứng tỏ hướng đi của tôi đã đúng.” Lạc Dịch nói.
Lục Tự nhìn anh không tiếp lời.
Lạc Dịch lại xem đồng hồ, đứng thẳng người không dựa vào tường nữa, nói:”Tạm biệt”.
Trở lại quán, thức ăn đã dọn lên đủ nhưng không thấy bóng dáng Chu Dao đâu hết. Lạc Dịch không có số điện thoại của cô. Sau khi ngồi vào bàn đợi một phút, không hiểu tại sao anh lại đoán có thể nào cô nàng giở trò trêu chọc, cố tình chạy trốn, dùng chuyện này trêu lại anh không.
Trẻ con sao? Đã chơi trò này cả ngày trời rồi đấy.
Ý nghĩ này khiến Lạc Dịch nhàm chán ghê gớm. Anh cúi đầu khẽ lắc, bất đắc dĩ cười giễu mình.
Điện thoại di động vang lên, là dãy số lạ. Lạc Dịch tưởng Chu Dao gọi đến, bắt máy lên nói: ”Đừng đùa nữa, mau trở về đi”.
“Ông chủ Lạc...” Giọng nói của một người đàn ông vang lên phía bên kia đầu dây. “Cô gái này đã được tôi mời đến đây ngồi chơi rồi, ông chủ Lạc có muốn đến tụ họp không?”.
Lạc Dịch cau chặt mày giây lát, nhanh chóng đoán được chủ nhân của giọng nói đó: ”Là anh à?”.
“Cảm ơn.” Lạc Dịch nói.
Chu Dao không thích dính lấy Lạc Dịch, tự đi loanh quanh nhìn ngắm, lật vài chiếc áo gió, cảm thấy chất lượng cũng bình thường nhưng giá tiền thì... ôi trời, những một nghìn ba trăm tệ cơ đấy! Huống chi, hiệu Adididas này là cái thứ quái quỷ gì chứ!
Dạo một vòng, thấy Lạc Dịch đã chọn đồ xong xuôi, ông chủ vừa bỏ đồ vào túi ni-lông vừa gõ máy tính lạch cạch tính tiền:”Hai mươi bình dưỡng khí, năm mươi lăm nhân với...”.
“Đợi đã!” Chu Dao đi đến cạnh quầy, nghiêng người lấy một bình dưỡng khí cầm tay trong túi ra hỏi lại:”Anh nói cái này bao nhiêu tiền?”.
“Năm mươi lăm, bán bằng giá gốc rồi đấy!”
“Bao nhiêu?” Chu Dao nhăn mày. “Giá bán lẻ cũng không đắt đến thế!”.
Vẻ mặt ông chủ lúng túng, cười giả lả:”Cô gái, cô không hiểu...”.
“Tôi biết loại này, tôi từng mua rồi, là loại bình dân thôi.” Chu Dao ngó nhãn hiệu rồi ngước mắt nhìn anh ta. “Những năm mươi lăm cơ á? Không lấy nữa, anh cất đi, chúng tôi không cần”. Cô vừa nới vừa định lấy hết đồ trong túi ni-lông ra.
Ông chủ bối rối, quay sang cầu cứu Lạc Dịch:”Ông chủ Lạc à, đây là giá gốc thật đấy! Anh xem...”.
Lạc Dịch không rành lắm, trước kia đều là Ngô Địch đi mua hàng, giá trên hoá đơn cũng như thế này. Chu Dao quay đầu lại nhìn Lạc Dịch đăm đăm, ánh mắt tỏ vẻ nếu anh cãi lại thì tôi sẽ không vui một năm đấy!
Lạc Dịch vuốt mũi, hắng giọng hai cái rồi nói:”Cứ thương lượng với cô ấy đi”.
Chu Dao lập tức quay đầu nhìn ông chủ, mỉm cười ngoại giao:”Mua cũng được, nhưng anh bớt thêm đi”.
Ông chủ đành bó tay:”Thôi được rồi, đều là bạn bè, năm mươi hai nhé!”.
“Bớt được ba đồng thì được tích sự gì?”
“Vậy năm mươi.”
“Bốn mươi.” Chu Dao khí thế mạnh mẽ.
“Ặc, thật sự không được đâu, bốn mươi lăm, thật không thể bớt được nữa.”
“Chúng tôi mua nhiều như vậy, còn có lều và gậy leo núi, bán theo giá sỉ đi. Nếu không, lần sau không đến mua ở cửa hàng của anh nữa đâu.”
“Thôi được rồi, bốn mươi thì bốn mươi. Cô gái, cô trả giá ác liệt quá đi mất!”
“Còn chiếc lều kia, anh vừa nói bao nhiêu ấy nhỉ, thôi bỏ đi, tính lại lần nữa...” Cô nhoài người trên quầy, tiện tay lấy giấy bút và máy tính.
Lạc Dịch không có việc gì làm, lùi sang một bê, dựa tường lấy điếu thuốc rồi ra ngoài hút. Qua màn khói lượn lờ, anh nhìn cô bận bịu như cô quản gia nhỏ, cảm xúc trong mắt anh dần dần sâu thẳm.
Đang nhìn thì cô quay mặt sang, vẻ mặt mờ mịt, tiếp theo là nheo mắt, miệng khẽ hé ra, càng há càng lớn, đột nhiên hắt hơi một cái:”Hắt xì...”.
Khoé môi Lạc Dịch không dằn được mà vẽ lên một đường cong thật lớn.
Hắt xì xong, coi bịt chắt mũi, lầm bầm:”Ai đang nhắc mình thế nhỉ?”.
Lạc Dịch:”...”
Cô quay đầu lại nói tiếp với ông chủ:”Hai nghìn một trăm chín mươi tám, làm tròn hai nghìn”.
Ông chủ chỉ biết kêu trời.
Lạc Dịch khe khẽ cười một tiếng rồi nhìn ra ngoài. Nhưng nụ cười trên môi anh tắt ngúm, không hề bất ngờ khi nhìn thấy người quen.
Mua xong tất cả trang bị, ông chủ tiễn hai người ra cửa với bộ mặt ỉu xìu. Chu Dao còn nhắn gửi một câu:”Cảm ơn ông chủ, lần sau tôi sẽ giới thiệu bạn bè ghé chỗ anh”.
Đến khi ra ngoài, Chu Dao vẫn không quên trêu chọc Lạc Dịch:”Ôi trời ạ, không chừng lúc trước, cửa hàng này đã chém anh không ít. Ông chủ Lạc, có muốn trả thù không? Bình thường lòng dạ anh nhỏ nhen lắm mà, sao không nhân cơ hội này phát huy một chút?”.
Lạc Dịch liếc nhìn cô. “Tôi có bị thua thiệt gì đâu, đều cộng thêm hai mươi rồi bán cho du khách cả”.
Chu Dai dừng bước, nhìn xoáy vào bóng lưng anh, nghiến răng khinh bỉ:”Đồ gian thương”.
Chu Dao giúp Lạc Dịch chuyển đồ lên xe, vừa liếc mắt đã nhìn thấy gã theo dõi họ lần trước. Cô đặt mấy bình dưỡng khí vào xe, vẻ mặt bình tĩnh, nhỏ giọng nhắc nhở:”Ônh chủ Lạc, gã kia lại đến nữa kìa...”.
“Không sao.” Anh thản nhiên, đặt bó gậy leo núi vào xe.
“À!” Chu Dao không hỏi nhiều, anh biết là được rồi.
Cất đồ đạc xong, mặt trời cũng đã lên cao, chiếu tia nắng vàng óng lên màn sương mù bao phủ khắp trấn nhỏ chốn núi rừng.
Lạc Dịch đóng cửa xe sau lại, quay sanh hỏi Chu Dao:”Đói bụng chưa?”.
Chu Dao:”Làm gì?”.
Lạc Dịch:”Đi ăn không?”.
Mắt Chu Dao loé sáng:”Anh mời tôi à?”.
Anh nhếc miệng cười:”Không thì sao?”.
“Đi chứ!” Chu Dao cười rạng rỡ. “Ông chủ Lạc mời, không ăn thì phí lắm!”.
“Xem ra cô háu ăn nhỉ!”
“Dĩ nhiên.”
“Vậy thôi, về khách sạn thì hơn.” Lạc Dịch đổi ý.
Chu Dao xụ mặt, lườm anh.
Anh buồn cười với vẻ mặt của cô:”Trêu cô thôi, đi nào!”. Anh đi vài bước mới phát giác Chu Dao không đuổi theo, đứng đấy như mọc rễ trợn mắt nhìn mình.
“Chậc, giận rồi à?” Anh nhướng mày quay lại, hai ngón tay kẹp lấy phần áo nơi khuỷu tay cô, kéo cô đi. “...Đi thôi”.
“Là ai nói bị trêu chọc sẽ trả thủ chứ?” Chu Dao vừa cự nự vừa bị anh lôi đi.
Lạc Dịch dẫn Chu Dao đến một quán ăn. Chu Dao bước vào trước, Lạc Dịch đi lên cầu thang, khi quay đầu lại nhìn vẫn thấy gã kia bám theo. Anh lấy điện thoại ra bấm số, cách đó không xa, gã nhanh chóng rút máy, nhìn giây lát rồi ấn nghe.
Lạc Dịch nheo mắt nhìn gã, hỏi:”Sếp Lục sang đây dùng bữa luôn nhé?”.
Không nghe thấy câu trả lời, Lạc Dịch thấy gã cúp điện thoại, bước vào quán ăn bên cạnh.
Lạc Dịch cất máy, quay người lại đã không thấy bóng dáng Chu Dao đâu. Anh đi vào quán cơm nhìn quanh, Chu Dao đã chọn được bàn, còn vẫy tay với anh. Anh đi đến ngồi xuống, rút thực đơn đưa đến trước mặt cô.
“Xem thử muốn ăn gì.”
Chu Dao nghiêng đầu mở thực đơn ra, hàng mày nhíu lại ngẫm nghĩ:”Món nào đắt nhất thì ăn món đó”.
Lạc Dịch bỏ tay vào túi:”Được”.
Chu Dao bĩu môi:”Ăn cho anh chết luôn”.
Lạc Dịch:”Vậy cô phải gắng lên”.
Chu Dao á khẩu. Dù sao cô cũng không cãi lại anh, dứt khoát vùi đầu vào xem thực đơn còn hơn. Lật qua lật lại vài tờ, cô đã quên béng mất chuyện vặt vãnh khi nãy, chỉ vào danh sách hỏi anh:”Món dê nướng này ngon không?”.
Lạc Dịch nhìn lướt qua, nói:”Không phải món đắt nhất đâu”.
Chu Dao nghẹn họng. Còn chưa chịu đổi đề tài cơ đấy, quả nhiên là đồ hẹp hòi. Cô lặng lẽ lật tiếp, ánh mắt bị món bò Tây Tạng nướng hấp dẫn. Ảnh trên thực đơn trông rất ngon mắt, ực ực, đúng là không rẻ chút nào.
Đang suy nghĩ thì giọng Lạc Dịch truyền đến:”Món cô đang xem là đặc sản của quán họ, nên thử một lần”.
“Vậy tối sẽ ăn món này.” Chu Dao ngẩng đầu lên, nhìn anh vừa như xác định vừa như xin ít chỉ thị. Lạc Dịch gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Chu Dao mỉm cười, cúi đầu lật xem tiếp.
Lạc Dịch kiên nhẫn chờ. Trong lúc vô tình, anh nhớ mình từng đưa Yến Ni đến đây. Khi ấy, cô ta cũng thích món này, bởi vì giá tiền hơi đắt nên cuối cùng chọn món khác. Sau đó, lúc Lạc Dịch gọi món thì mới đổi lại. Vừa rồi, anh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đổi lại món ăn, nhưng hiển nhiên Chu Dao không phiền anh hao tâm, cũng không hề khách sáo chút nào.
Gọi món xong, Chu Dao nói:”Tôi đi vệ sinh chút đã”.
Lạc Dịch châm thuốc hút.
Đang vào giờ ăn trưa, khách ra vào không ít. Lạc Dịch và Chu Dao ngồi bàn bốn người, nhân viên phục vụ chạy đến thử thương lượng:”Xin lỗi anh, bây giờ khách đông quá, bên kia là bàn hai người, anh có thể đổi sang bàn đấy giúp em không ạ?”.
“Được.” Lạc Dịch rất phối hợp đứng dậy.
“Cảm ơn anh.” Cô nhân viên vội nói. “Mời anh theo em sang bên này”.
Đổi sang bàn hai người yên tĩnh, vị trí gần cửa sổ nơi ánh nắng rực rỡ. Anh ngậm điếu thuốc, rót hai tách trà, một tách đặt ở vị trí của Chu Dao. Hút hết nửa điếu thuốc, anh đưa mắt nhìn về phía cánh cửa thông đến nhà vê sinh, chỉ chốc lát sau, rèm được vén lên, Chu Dao thoải mái đi ra, bước đến bàn kia thì hơi sửng sốt.
Cô kinh ngạc quay lại nhìn lối họ tiến vào như đàn xác định mình không tìm nhầm bàn, nhưng rõ ràng cô đâu quen người ngồi đây. Cô hoang mang nhìn quanh, rồi đứng tại chỗ xoay một vòng.
Lạc Dịch nhìn cô, dần dần hàm răng khẽ cắn môi dưới, khoé môi hơi cong lên.
Ánh mắt cô dáo dác tìm kiếm khắp nơi, mái tóc dài xoè tung như chiếc váy. Cuối cùng, cô đã nhìn thấy anh ngồi trong góc, đôi mắt to tròn phút chốc ngời sáng. Trên khuôn mặt ngơ ngác lập tức hiện lên nụ cười rạng rỡ, cô chạy về phía anh như đứa bé lạc đường đã tìm thấy người thân giữa biển người mênh mông.
Nụ cười trên khoé môi Lạc Dịch chậm rãi tan đi, khoảnh khắc ấy, dường như bàn ghế, thực khách, nhân viên, vách tường... hết thảy mọi thứ xung quanh đều trở lên mờ ảo, chỉ còn lại hình ảnh cô đang tươi cười chạy về phía anh. Tim anh thoáng rung động nhè nhẹ.
Cô chạy đến ngồi xuống đối diện anh, thở hổn hển, đôi mắt sáng lấp lánh, bản thân cũng cảm thấy rất buồn cười:”Tôi còn tưởng anh bỏ trốn rồi chứ, nghĩ thầm chắc anh không trêu tôi ác vậy đâu”.
Lạc Dịch cụp mắt, gạt tàn thuốc:”Tưởng tôi đang chọc cô à?”.
“Phải đấy! Lúc nãy không thấy anh, còn tưởng anh dụ tôi đến đây ăn cơm rồi cho tôi leo cây, để tôi ở lại làm trò cười cho thiên hạ chứ!”
Lạc Dịch lặng thinh. Cô đúng là chấp nhặt quá đà về câu nói ở cửa hàng bán đồ dã ngoại kia.
“Hừ, tôi có thiếu muối vậy đâu?” Anh cười bất lực, cầm điếu thuốc đưa lên môi, phát hiện đã cháy hết từ lúc nào. Anh vứt đầu lọc đi, cầm tách trà lên uống một hớp rồi đặt xuống, nói với cô:”Tôi đi mua gói thuốc”.
“Đi đi, tôi ở đây đợi anh.” Chu Dao ngẩng đầu giục anh.
Lạc Dịch đi đến quầy thuốc lá ở góc đường, mua xong không trở về quán ăn ngay mà đi đến con ngõ bên cạnh cửa hàng tạp hoá, tựa lưng vào tường châm thuốc.
Tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến. Lục Tự đứng đối diện anh, hay tay bỏ bỏ vào túi, cũng đứng dựa tường nhìn anh.
Lạc Dịch nheo đôi mắt, nhả ra một làn khói, đưa hộp thuốc lá cho anh ta. Lục Tự rút một điếu thuốc, tự lấy bật lửa ra châm.
Lạc Dịch lấy lại hộp thuốc, hỏi:”Anh ở đâu?”.
Lục Tự trả lời:”Nhà khách”.
Lạc Dịch gật đầu, vẻ mặt không rõ cảm xúc.
Lục Tự nói:”Tôi tra được một chuyện thú vị. Tảng đá kia của Ngô Ký, anh đoán xem làm sao người mua phát hiện ra nó là đồ giả?”.
“Ồ!” Lạc Dịch đáp lại có lệ, không tỏ vẻ gì.
“Tôi tìm người mua kia hỏi, hắn nói có một cuộc điện thoại lạ nhắc nhở hắn. Hắn đoán người mật báo là đối thủ cạnh trang của Ngô Ký.” Lục Tự nói tiếp:”Nếu không phải cuộc điện thoại kia ngăn lại, người mua đã sớm sang tay tảng đá qua không biết bao nhiêu người, bán đi nơi khác rồi”.
Lạc Dịch nói:”Thú vị thật”.
Lục Tự quan sát chút biến hoá nhỏ bé trên khuôn mặt Lạc Dịch, thế nhưng không nhìn ra bất cứ sơ hở nào. Trước giờ anh nói chuyện và hành sự đều kín kẽ, so chiêu với anh chẳng khác nào đấm vào bịch bông. Lục Tự đã theo dõi anh hơn hai năm. Ban đầu, vụ án Phật tháp phỉ thuý chấn động trong giới, cả nhóm chuyên gia giám định cao cấp nhất trong nước lại đánh giá nhầm một văn vật đời Thanh trị giá bảy trăm triệu, cuối cùng gián tiếp dẫn đến một phòng bán đấu giá phá sản. Không biết kết cục Phật tháp ra sao, thậm chí không biết nó có thật sự từng xuất hiện hay không. Vụ tai tiếng nhận định sai lầm này khiến cho chuyên gia giám định kia không còn chỗ đứng trong giới nữa.
Nhóm chuyên gia giám định bị cảnh sát điều tra mấy tháng nhưng không thu hoạch được gì. Nhưng dù thế nào đi nữa, Lục Tự đều không tài nào tin được cả môth tập thể cùng giám định nhầm được, càng không thể hiểu nổi tại sao một tháng sau, Phật tháp lại xuất hiện tại Myanmar. Khiến người ta nghi ngờ nhất là lãnh đạo của nhóm chuyên gia giám định kia cũng chính là người đang điềm tĩnh hút thuốc lá trước mặt Lục Tự giờ phút này đây.
Lục Tự nghi ngờ anh cấu kết với Đan Sơn, bắt tay làm chuyện treo đầu dê bán thịt chó và rửa tiền phi pháp. Thế nhưng theo dõi nhiều năm, Lục Tự không tìm ra một mẩu chứng cứ nào.
Hai người một mèo một chuột, ban đầu là anh tìm tôi trốn, anh đuổi tôi núp, thỉnh thoảng đụng mặt lại không ngừng xung đột. Nhưng sau đó cũng dần quen với sự tồn tại của đối phương, thỉnh thoảng có thể hoà bình hút thuốc tâm sự nữa.
Lục Tự thôi nghĩ ngợi, nhìn sang hai đầu con ngõ, không người qua lại.
“Nghe nói gần đây, Đan Sơn muốn bắt anh? Sao thế, lục đục nội bộ à? Hay là phản hắn sang phe tôi đi!”
Lạc Dịch nhìn đồng hồ đeo tay, đã ra ngoài mười phút rồi, anh thoáng nhăn mày rồi ngước mắt nhìn Lục Tự, nói:”Tôi không cùng phe với hắn”.
Lục Tự cười khẩy đầy châm biếm.
Lạc Dịch lại nhướng mày, lười đáp trả anh ta, chỉ thản nhiên nói:”Mặc kệ anh có tin hay không, tôi cũng đang tìm hắn giống anh đây”.
Cái tên không rõ tướng mạo, không rõ tuổi tác, có lẽ ngay cả sống chết cũng không rõ, như thể trên đời chưa ai từng gặp hắn vậy.
“Nhưng người của hắn đã bắt đầu tìm tôi, chứng tỏ hướng đi của tôi đã đúng.” Lạc Dịch nói.
Lục Tự nhìn anh không tiếp lời.
Lạc Dịch lại xem đồng hồ, đứng thẳng người không dựa vào tường nữa, nói:”Tạm biệt”.
Trở lại quán, thức ăn đã dọn lên đủ nhưng không thấy bóng dáng Chu Dao đâu hết. Lạc Dịch không có số điện thoại của cô. Sau khi ngồi vào bàn đợi một phút, không hiểu tại sao anh lại đoán có thể nào cô nàng giở trò trêu chọc, cố tình chạy trốn, dùng chuyện này trêu lại anh không.
Trẻ con sao? Đã chơi trò này cả ngày trời rồi đấy.
Ý nghĩ này khiến Lạc Dịch nhàm chán ghê gớm. Anh cúi đầu khẽ lắc, bất đắc dĩ cười giễu mình.
Điện thoại di động vang lên, là dãy số lạ. Lạc Dịch tưởng Chu Dao gọi đến, bắt máy lên nói: ”Đừng đùa nữa, mau trở về đi”.
“Ông chủ Lạc...” Giọng nói của một người đàn ông vang lên phía bên kia đầu dây. “Cô gái này đã được tôi mời đến đây ngồi chơi rồi, ông chủ Lạc có muốn đến tụ họp không?”.
Lạc Dịch cau chặt mày giây lát, nhanh chóng đoán được chủ nhân của giọng nói đó: ”Là anh à?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook