Vì Gió Ở Nơi Ấy
-
Chương 10
Hội Lâm Cẩm Viêm biết chỉ là xích mích nhỏ,không phải chuyện gì lớn nên chỉ an ủi Chu Dao mấy câu. Còn nhóm Chu Dao không hề đề cập tới nguyên nhân vụ việc, chờ ba vị đàn anh đi rồi, các cô mới nói chuyện với nhau.
Chuyện đã đến nước này, đâu thể giấu Tô Lâm Lâm và Đường Đoá được nữa. Sau khi ba người bàn bạc, cảm thấy để tránh khiến Hạ Vận khó xử, họ cứ giả vờ như không biết thì hơn.
Chu Dao xoa đầu Tô Lâm Lâm:”Còn giận không?”.
Tô Lâm Lâm lắc đầu:”Hết rồi. Dao Dao, cảm ơn cậu”.
Chu Dao cười ngại ngùng:”Mình chỉ hy vọng thế giới hoà bình thôi”.
Đường Đoá dí trán cô:”Câu cũng hay thật, trước khi đánh người còn gọi Tô Lâm Lâm”.
“Tô Lâm Lâm không nhìn thì phí công mình đánh.”
“Bởi vậy mình nhìn không chớp mắt đấy.”
“Ông chủ Lạc đâu, vừa rồi gọi cậu lại làm gì thế? Mắng cậu à?”.
“Đúng vậy.” Chu Dao trợn mắt.
Vừa nãy, khi tâm trạng cô ổn định rồi, Lạc Dịch nói với cô:”Lần sau, nếu gặp phải chuyện tương tự thì đừng có manh động”.
Chu Dao gật đầu miễn cưỡng:”Cô ta thật sự quá khốn nạn”.
“Cô ta là loại vô loại.” Lạc Dịch tiếp tục:”Cho nên cô so đo với cô ta, có nghĩ đến họ sẽ ngầm giở trò đối phó cô không? Nếu hai bên đều tổn hại, người ta chỉ có cái mạng cùi, còn cô thì sao?”.
Đường Đoá và Tô Lâm Lâm nghe kể liền sửng sốt, lúc này mới thấy sợ:”Vậy bây giờ...”.
“Anh ấy nói sẽ xử lý những chuyện còn lại.
Tô Lâm Lâm thở phào rồi cảm khái:” Lần này ra ngoài mới phát hiện kinh nghiệm va vấp xã hội của chúng ta quá ít. Cậu xem ông chủ Lạc đi, suy nghĩ sâu xa, nhẫn nhịn rất giỏi”.
Chu Dao lắc đầu:”Suy nghĩ sâu thì sâu đấy, nhưng chưa chắc đã nhịn giỏi đâu”.
Ông chủ Lạc không phải kiểu ba phải, anh vốn tính toán kế hoạch từ trước, qua vài ngày yên ổn, chờ đám người kia trả phòng sẽ lấy tiền đặt cọc bù cho Tô Lâm Lâm. Nếu họ không đồng ý thì bảo Tô Lâm Lâm tát lại một cái để đổi lấy số tiền.
“Gì cơ?” Tô Lâm Lâm và Đường Đoá đồng thời há hốc:”Tiền đặt cọc là bao nhiêu?”.
“Nghìn tư.” Chu Dao nhún vai:”Nhưng mình cũng đánh người ta rồi nên tiền cũng mất luôn...”.
Tô Lâm Lâm nghẹn lời.
Đường Đoá á khẩu.
Chu Dao cũng không biết nói sao, kế hoạch này bị cô phá tan tành rồi.
Một hồi lâu, Tô Lâm Lâm nói:”Vẫn phải cảm ơn cậu đấy, Dao Dao”.
Chu Dao cười khanh khách:”Đừng cảm ơn, mình đang rất hối hận đây này”. Có rất nhiều cách để trả thù nhưng cô lại chọn cách tệ hại nhất.
Đường Đoá vừa thở dài vừa lắc đầu:”Gừng càng già càng cay, ông chủ Lạc này...”.
Chu Dao:”Thế nào?”.
“Với chút phóng khoáng và ngang ngược của cậu, ở bên anh ta... Ha ha... Chu Dao, nếu sau này cậu thật sự cặp với anh ta rồi, chắc chắn sẽ bị anh ta nuốt hết cả xương cho mà xem.
Trở về phòng, Hạ Vận đang vùi mình trong chăn như đã ngủ. Ba người rón rén chuẩn bị rửa mặt thì nghe thấy tiếng nức nở. Họ tròn mắt nhìn nhau rồi tiến đến giường cô ấy.
“Hạ Vận?”
Hạ Vận vẫn không ló đầu ra,nghẹn ngào nói:”Mình xin lỗi”.
Hay rồi, không cần giấu giếm nữa.
“Có gì mà phải xin lỗi chứ!” Tô Lâm Lâm cười xoà. “Vừa rồi, bọn mình đã trút giận giúp cậu rồi đấy!”.
“Lâm Lâm, cảm ơn cậu đã bảo vệ mình. Mình không nên nói dối mọi người là hôm đó đi dạo, mình không còn mặt mũi nào nói ra sự thật đó. Mình cảm thấy bản thân rất ngu ngốc, rất mất mặt”.
“Hạ Vận...” Chu Dao ngồi bên giường vỗ vai cô. “Tuy bốn người chúng ta rất thân, nhưng mỗi người đều có chuyện riêng của mình. Cậu không muốn nói là quyền của cậu. Nhưng mà, nếu cậu nghĩ nói ra sẽ mất mặt thì hãy nhớ cho kĩ, bọn mình chắc chắn không chê cười cậu mà sẽ luôn giúp cậu”.
Hạ Vận khóc hu hu:”Xin lỗi, tại mình quá ngu ngốc”.
“Con người đều có lúc ngốc nghếch mà.” Đường Đoá an ủi. “Cậu nhìn Tô Lâm Lâm đi, ngày nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn đấy thôi”.
“Phì.” Không khí đột nhiên thay đổi, mọi người dở khóc dở cười.
“Được rồi, mau tắm rửa rồi đi ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.
Trời vừa sáng, nhóm Chu Dao đã xuất phát.
Khu bảo tồn thiên nhiên quốc gia Á Đinh nằm ở dải tiếp giáp gập ghềnh giữa cao nguyên Thanh Tạng và Vân Quý, trong lịch sử từng là đại dương mênh mông, từ cuối kỷ Trias mới bắt đầu biến đổi từ biển thành lục địa rồi đến cai nguyên. Khu bảo tồn có địa chất và địa hình phúc tạp, độ cao chênh lệch rất lớn so với mực nước biển. Hiện tại, nơi đây có núi cao khe sâu, ao hồ rừng rậm, ngoài ra còn có sông băng, núi tuyết, thác nước, thảo nguyên, cộng thêm núi non trùng điệp, rất nhiêud tầng địa chất bị đứt gãy, được coi là thiên đường của các nhà thám hiểm. Vào mùa thu, nơi đây càng cuốn hút, tựa như tiên cảnh chốn nhân gian.
Nhóm Chu Dao ngồi xe và đi bộ sang đấy, cảnh vật ven đường muôn hình vạn trạng, hệt như xuyên qua vạn dặm thiên sơn: đàn ngựa nhởn nhơ ăn cỏ trên thảo nguyên xanh tươi, chùa miếu người Tạng lấp ló giữa núi rừng, cờ phướb đủ màu tung bay theo gió; hoa đỗ quyên nở khắp núi đồi, rừng thông lá kim cao vời vợi che khuất bầu trời, sông băng lấp lánh dưới ánh mặt trời như những viên kim cương khổng lồ khiến người ta chói mắt, mặt hồ trên cao nguyên xanh thẳm như ôm ấp biển cả sâu thẳm nhất, dãy đá tảng san sát cheo leo trong thung lũng địa ngục, ai nhỏ gần suối Đầu Rắn rực rỡ như trân châu trải trên nền đất.
Lâm Cẩm Viêm định ra điểm khảo sát, mọi người tự tách ra hành động. Chu Dao đang cầm chiếc búa nhỏ đập đập gõ gõ một tảng đá to cỡ hộp giày, định bụng lấy mảnh vụn về nghiên cứu.
“Chu Dao?” Tô Lâm Lâm ngồi dưới vách đá cách đó không xa, nhỏ giọng gọi cô.
“Hả?”
“Cậu đến xem giúp mình cái này đi, là chuyển động kiến tạo phải không?” Tô Lâm Lâm chỉ vào đường vân uốn lượn cong cong trên tảng đá.
“Không phải, đây là uốn nếp địa tầng thông thường thôi, bề mặt trông giống ranh giới hội tụ, nhưng nhìn chỗ này đi...” Chu Dao chỉ cho cô ấy xem. “Tuy nếp gấp rất rõ rệt, nhưng phân lớp vẫn tiếp tục, không liên quan đến tầng tiếp theo. Là trầm tích hoá thành thể lỏng, lưu động sang bên tạo thành”. Dứt lời, giọng điệu cô chuyển sang nghiêm nghị. “Mình nói này Tô Lâm Lâm, đây là kiến thức cơ bản nhất, sinh viên năm nhất năm hai đều biết, cậu sao thế? Càng học càng thụt lùi à?”.
Tô Lâm Lâm le lưỡi, ngại ngùng gãi đầu:”Mình quêb mất rồi”.
Chu Dao nhăn mày, không chịu bỏ qua:”Lần sau còn như vậy phạt một trăm tệ”.
“Mình hứa.” Tô Lâm Lâm nắm tay thề thốt.
Chu Dao đang định đi, chợt ngoảnh lại, ngồi xuống hỏi:”Tô Lâm Lâm, sao ngày trước cậu chọn học địa chất vậy?”.
“Điểm thi thấp, không đậu được ngành khác chứ sao.”
Chu Dao không nhịn cười được:”Ừ, đúng là phong cách của cậu mà”.
Tô Lâm Lâm lườm cô, nói tiếp:”Có điều sau này đi học phát hiện vẫn có hứng thú nên mới thi lên thạc sĩ... Khụ, còn cậu?”.
“Mình à? Mình cảm thấy trái đất rất đẹp, mình thích. Đất đá này,kim loại này,đứt gãy địa chất này, trong mắt mình chúng đều toả sáng lấp lánh, đẹp chết đi được.”
“Sắc nữ, quả nhiên cậu cậu chỉ ham hố vẻ ngoài, hết thuốc cứu chữa rồi.” Tô Lâm Lâm khinh bỉ.
Chu Dao cười lanh lảnh.
Tô Lâm Lâm lại hỏi:”Sau này, cậu vẫn làm nghiên cứu khoa học à? Công trình LAND hoàn thành giai đoạn đầu rồi có tiếp tục nữa không?”
“Có chứ!”
“Vậy công ty của mẹ cậu thì sao?”
Ba Chu Dao là giáo sư, nhưng mẹ cô là người phụ nữ thành đạt, chủ công ty đá quý số một trong nước. Có điều giáo sư Chu say mê nghiên cứu, lôi thôi lếch thếch; Chu Dao cũng chẳng có chút dáng vẻ thiên kim tiểu thư nào cả. Ban đầu, ba người cùng phòng ký túc không hề hay biết, đến hôm Trung thu, cả ba đều không phải dân bản địa nên được Chu Dao mời về nhà ăn tết. Họ vừa thấy căn biệt thự lớn có sân vườn bể bơi đã ngây ra như phỗng. Lúc này, Chu Dao mới nhớ ra:”À quên nói, châu báu Âu Á là do mẹ mình mở”.
Sau này, ba người lôi Chu Dao ra nhà hàng chặt chém một trận rồi mới xem như cho qua chuyện này.
“Chưa nghĩ đến.” Chu Dao nói. “Mình không có hứng thú với việc quản lý công ty, với lại, đó là công ty của mẹ, đâu phải của mình”.
Tô Lâm Lâm suy nghĩ chốc lát, ngờ nghệch nói:”Cũng phải nhỉ”.
Cả nhóm bận đến xế chiều, thu gom tất cả vật mẫu, máy móc và dụng cụ xong xuôi, lúc chuẩn bị lên đường trở về thì trời đổ mưa. Chu Dao bận rộn cả một ngày, lúc này mới nhớ đến Lạc Dịch. Thấy trời mưa như anh đã dự báo, cô lại có một cảm xúc vui sướng khó hiểu, như thể cuộc giao hẹn ngầm cuối cùng đã được thực hiện.
Bảy người mặc áo mưa màu xanh, xỏ túi bọc giày lội mưa trở về. Họ tự động đi thành hàng, hệt như một chuỗi hạt chân châu màu lam, chậm chạp và kiên định băng qua núi rừng. Lúc đi lên dốc hoặc trèo lên vách đá dựng đứng còn dặn dò nhau cẩn thận,sau đó dìu dắt nhau, những lúc còn lại đều lẳng lặng đi trong mưa. Không ai nói đến lý tưởng, cũng không ai nói đến tương lai, người nào người nấy đều bình lặng và an tĩnh.
Buổi tối, mưa nặng hạt hơn. Lúc Lạc Dịch che ô đi qua sân nhà đóng cổng chính, tình cờ gặp nhóm Lâm Cẩm Viêm trở về. Cả nhóm mặt mũi tái nhợt, áo mưa và túi bọc giày dính đầy bùn đất.
Chu Dao đi cuối cùng, cầm một chiếc túi nilon ướt nhẹp nước mưa.
Lạc Dịch hỏi:”Cầm gì thế?”.
Chu Dao nói:”Rác nhặt dọc đường”. Cô chậm chạp đi đến, uể oải nói:”Nhiều người không có ý thức bảo vệ môi trường gì cả, không biết mấy con thú hoang ăn phải rác hay bị rác quấn phải sẽ chết à?”.
Chu Dao ném chiếc túi vào thùng rác, Lạc Dịch đóng cổng lại, quay đầu nhìn cô:”Cô ăn mặc phong phanh quá!”.
“Đâu có.” Chu Dao lắc đầu. “Tôi không lạnh mà”.
Lạc Dịch nói:”Môi cô trắng bệch kia kìa”,
“Thế à?” Chu Dao sờ lên môi theo phản xạ.
Lạc Dịch định ngăn cô lại nhưng không kịp, anh buồn cười nói:”Không phải tay cô vừa mới nhặt rác sao?”.
Chu Dao:”Eo...”.
Ăn tối xong, Chu Dao đến quầy bar, ngồi lên chiếc ghế cao, mua một ly sữa nóng như thường lệ. Anh vẫn thong thả hâm sữa cho cô,còn cô vẫn để dính sữa bên môi, nhưng anh vẫn như mọi ngày, làm như không nhìn thấy.
Thường thường trong phim truyền hình sẽ thế nào nhỉ, cho dù không tự tay lau sữa bên khoé môi cô thì cũng nên nhắc nhở cô một câu, để cô có cớ kề mặt đến gần anh hỏi”Ở đâu” chứ. Sao ở đời thực, tất cả đều không theo khuôn mẫu thế này.
Mấy tuần sau, ngày nào nhóm Chu Dao cũng đi sớm về muộn. Buổi tối đến khu sinh hoạt chung, cả hội tập trung ở sô pha trong góc hoặc là ngồi quây quần trên thảm bàn bạc, ghi nhật ký, viết bài, tìm tài liệu, tính toán và phân tích số liệu, gửi lại tài liệu cho đàn anh ở trường.
Có những vị khách tò mò sẽ đi đến hỏi họ đang làm gì, nghe đến khảo sát địa chất liền hỏi họ đi đào kho báu sao, khiến họ dở khóc dở cười.
Giữa tháng Chín, nhà nghỉ kín khách, khu sinh soạt chung cũng đầy ắp người. Nhóm bảy người kia đã kết thúc ngày nghỉ từ lâu, trở về thành phố của họ, khách sạn lại tiếp tục đón những vị khách mới, người này đến, người khác đi.
Vô tình Chu Dao cũng gặp đủ loại khách, từ dân trí thức đến đây thăm thú, sinh viên đàn đúm chơi bời, tín đồ hành hương núi rừng, đoàn du lịch theo tour, vợ chồng trung niên, và cả những kẻ lẻ loi đơn bóng...Mà thời gian cô và Lạc Dịch gặp mặt chỉ bằng thời gian uống một cốc sữa.
Trong nhà nghỉ nho nhỏ nơi núi rừng tĩnh lặng này, mỗi ngày, người và việc đều có sự thay đổi, chỉ có người đàn ông yên lặng cầm muôi khuấy sữa cho cô là không. Một ly sữa nóng luôn được đặt trên quầy bar, trở thành dòng chảy vĩnh hằng duy nhất trong khách sạn.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày chậm chạp, có biến hoá và có quy luật. Một tuần qua đi rồi lại đến hai tuần. Trong lúc bận rộn, Chu Dao chợt nghĩ, có khi nào Lạc Dịch thỉnh thoảng liếc về phía cô, nhìn cô nghiêm túc làm việc hay không? Có lẽ không.
Lúc ý nghĩ này nảy sinh thêm một lần nữa, Chu Dao đang nghiêng đầu uống sữa nên cạnh một cặp vợ chồng tán gẫu với Lạc Dịch.
Anh chồng hỏi:”Ông chủ, nhà nghỉ này mở bao lâu rồi?”.
“Một, hai năm rồi.”
Cô vợ mơ mộng hỏi:”Sống ở đây có phải rất thư thái hay không?”.
“Cũng được.”
Hiển nhiên cô vợ lãng mạn hơn, nói:”Rất tốt mới đúng chứ? Nơi này thật đẹp, mở cửa sổ ra là thấy núi tuyết, cho tôi ở đây cả năm cũng được”.
Anh chồng cười cô vợ ngốc:”Người bản xứ ở đây sống thì thư thái, nhưng mấy người quen sống ở thành phố nhộn nhịp như chúng ta không ở lâu được, sẽ buồn chán đấy”.
Cô vợ không đồng ý:”Sao lại như vậy được?”.
Anh chồng nhờ giúp đỡ:”Ông chủ Lạc, anh bảo tôi có nói đúng hay không?”.
Lạc Dịch chỉ mỉm cười:”Bản tính con người là dễ thích nghi với người và hoàn cảnh quen thuộc, gặp hoàn cảnh khác sẽ nảy sinh cảm giác thích thú mới mẻ, nhưng chỉ trong thời giab ngắn thôi, ở lâu sẽ khó mà chịu được”.
Chu Dao nghe câu này bỗng cảm thấy dường như Lạc Dịch liếc nhìn về phía mình, nhưng cô quay lại thì không bắt gặp ánh mắt của anh.
Cô vợ vẫn không tin, cố chứng thực:”Ông chủ Lạc, anh ở trong nhà nghỉ có buồn bực không?”.
Lạc Dịch nói:”Tôi không hay ở đây”.
Chu Dao uống hết cốc sữa, trước sau vẫn không có cơ hội nói chuyện với anh. Cô trượt khỏi chiếc ghế, quay lưng đi, khó chịu đưa mu bàn tay lau sữa trên môi. Suy nghĩ chốc lát rồi quay đầu lại, thùa dịp anh không chú ý liền lườm anh một cái. Thế rồi mới chịu rời đi.
Ở phía sau,nơi cô không nhìn thấy,anh dõi theo hướng cô vừa rời khỏi, khoé môi cong lên rất khẽ.
Cuối tháng Chín, hoạt động khảo sát của nhóm Chu Dao đã đến hồi kết thúc. Trước khi đi tuyến đường Rock, Lâm Cẩm Viêm muốn tìm người hướng dẫn cho an toàn, liền hỏi người trong nhà nghỉ có quen hướng dẫn viên bản xứ nào giỏi không thì giới thiệu cho họ.
A Mẫn nói:”Ông chủ chúng tôi đấy, lúc rảnh rỗi anh ấy sẽ vào núi một mình. Tuyến đường, thời tiêt, hoàn cảnh đều rất thông thạo, chỉ là...”.
“Chỉ là gì?”
“Phải xem tâm trạng anh ấy. Tâm trạng tốt sẽ dẫn anh đi, tâm trạng không tốt dù trả bao nhiêu tiền cũng không làm.”
Mấy ngày qua Lâm Cẩm Viêm ít nhiều cũng cảm thấy tính tình ông chủ này hơi khác người nhưng vẫn ôm hy vọng dò hỏi thử, không ngờ Lạc Dịch lại nhận lời, thương lượng giá tiền một cách chóng vánh, những chi tiết còn lại cũng được quyết định gọn lẹ.
Chu Dao biết được chuyện này thì vui mừng chạy đến hỏi Lạc Dịch:”Anh làm hướng dẫn viên cho chúng tôi à?”.
“Ừ.” Lạc Dịch đang ngồi xổm trong sân nhổ cỏ, không buồn ngẩng đầu lên.
“Tại sao thế? Chu Dao ngồi bên cạnh thắc mắc.
“Kiếm được tiền.” Lạc Dịch liếc nhìn cô. “Nếu không, cô cho là vì lý do gì?”.
Chu Dao thầm cười mờ ám, định nói gì đó thì bỗng có bốn, năm gã lực lưỡng xông vào.
“Ngô Địch ở đâu? Dám lấy đá giả lừa tiền bọn tao, mau gọi thằng nhãi đó ra đây!”
Chu Dao sửng sốt, lúc này mới nhớ ra tảng đá giả ở tiệm Ngô Ký tháng trước. Anh ta bán được thật sao?
“Thằng nhãi Ngô Địch kia đâu rồi?”
Ngô Địch vừa bước chân ra khỏi nhà nghỉ, thấy có người trong sân hô hào tìm mình liền vội vã chạy trở vào. Đám đàn ông vạm vỡ đuổi theo, khu sinh hoạt chung nhất thời vang lên tiếng bàn ghế đổ, tiếng thét của khách trọ và tiếng bẻ khớp tay răng rắc.
Hình như Lạc Dịch không hề bất ngờ, còn ung dung phủi bụi trên tay. Anh đứng dậy đi vào trong, chợt nhớ ra điều gì đó liền dừng lại, quay đầu đã thấy Chu Dao theo sát phía sau. Anh nhìn thẳng vào mắt đối phương:”Cô đứng ngoài, đừng đi vào”.
Chu Dao lập tức dừng chân, gật đầu như giã tỏi:”Anh yên tâm”.
Hết chương 10
Chuyện đã đến nước này, đâu thể giấu Tô Lâm Lâm và Đường Đoá được nữa. Sau khi ba người bàn bạc, cảm thấy để tránh khiến Hạ Vận khó xử, họ cứ giả vờ như không biết thì hơn.
Chu Dao xoa đầu Tô Lâm Lâm:”Còn giận không?”.
Tô Lâm Lâm lắc đầu:”Hết rồi. Dao Dao, cảm ơn cậu”.
Chu Dao cười ngại ngùng:”Mình chỉ hy vọng thế giới hoà bình thôi”.
Đường Đoá dí trán cô:”Câu cũng hay thật, trước khi đánh người còn gọi Tô Lâm Lâm”.
“Tô Lâm Lâm không nhìn thì phí công mình đánh.”
“Bởi vậy mình nhìn không chớp mắt đấy.”
“Ông chủ Lạc đâu, vừa rồi gọi cậu lại làm gì thế? Mắng cậu à?”.
“Đúng vậy.” Chu Dao trợn mắt.
Vừa nãy, khi tâm trạng cô ổn định rồi, Lạc Dịch nói với cô:”Lần sau, nếu gặp phải chuyện tương tự thì đừng có manh động”.
Chu Dao gật đầu miễn cưỡng:”Cô ta thật sự quá khốn nạn”.
“Cô ta là loại vô loại.” Lạc Dịch tiếp tục:”Cho nên cô so đo với cô ta, có nghĩ đến họ sẽ ngầm giở trò đối phó cô không? Nếu hai bên đều tổn hại, người ta chỉ có cái mạng cùi, còn cô thì sao?”.
Đường Đoá và Tô Lâm Lâm nghe kể liền sửng sốt, lúc này mới thấy sợ:”Vậy bây giờ...”.
“Anh ấy nói sẽ xử lý những chuyện còn lại.
Tô Lâm Lâm thở phào rồi cảm khái:” Lần này ra ngoài mới phát hiện kinh nghiệm va vấp xã hội của chúng ta quá ít. Cậu xem ông chủ Lạc đi, suy nghĩ sâu xa, nhẫn nhịn rất giỏi”.
Chu Dao lắc đầu:”Suy nghĩ sâu thì sâu đấy, nhưng chưa chắc đã nhịn giỏi đâu”.
Ông chủ Lạc không phải kiểu ba phải, anh vốn tính toán kế hoạch từ trước, qua vài ngày yên ổn, chờ đám người kia trả phòng sẽ lấy tiền đặt cọc bù cho Tô Lâm Lâm. Nếu họ không đồng ý thì bảo Tô Lâm Lâm tát lại một cái để đổi lấy số tiền.
“Gì cơ?” Tô Lâm Lâm và Đường Đoá đồng thời há hốc:”Tiền đặt cọc là bao nhiêu?”.
“Nghìn tư.” Chu Dao nhún vai:”Nhưng mình cũng đánh người ta rồi nên tiền cũng mất luôn...”.
Tô Lâm Lâm nghẹn lời.
Đường Đoá á khẩu.
Chu Dao cũng không biết nói sao, kế hoạch này bị cô phá tan tành rồi.
Một hồi lâu, Tô Lâm Lâm nói:”Vẫn phải cảm ơn cậu đấy, Dao Dao”.
Chu Dao cười khanh khách:”Đừng cảm ơn, mình đang rất hối hận đây này”. Có rất nhiều cách để trả thù nhưng cô lại chọn cách tệ hại nhất.
Đường Đoá vừa thở dài vừa lắc đầu:”Gừng càng già càng cay, ông chủ Lạc này...”.
Chu Dao:”Thế nào?”.
“Với chút phóng khoáng và ngang ngược của cậu, ở bên anh ta... Ha ha... Chu Dao, nếu sau này cậu thật sự cặp với anh ta rồi, chắc chắn sẽ bị anh ta nuốt hết cả xương cho mà xem.
Trở về phòng, Hạ Vận đang vùi mình trong chăn như đã ngủ. Ba người rón rén chuẩn bị rửa mặt thì nghe thấy tiếng nức nở. Họ tròn mắt nhìn nhau rồi tiến đến giường cô ấy.
“Hạ Vận?”
Hạ Vận vẫn không ló đầu ra,nghẹn ngào nói:”Mình xin lỗi”.
Hay rồi, không cần giấu giếm nữa.
“Có gì mà phải xin lỗi chứ!” Tô Lâm Lâm cười xoà. “Vừa rồi, bọn mình đã trút giận giúp cậu rồi đấy!”.
“Lâm Lâm, cảm ơn cậu đã bảo vệ mình. Mình không nên nói dối mọi người là hôm đó đi dạo, mình không còn mặt mũi nào nói ra sự thật đó. Mình cảm thấy bản thân rất ngu ngốc, rất mất mặt”.
“Hạ Vận...” Chu Dao ngồi bên giường vỗ vai cô. “Tuy bốn người chúng ta rất thân, nhưng mỗi người đều có chuyện riêng của mình. Cậu không muốn nói là quyền của cậu. Nhưng mà, nếu cậu nghĩ nói ra sẽ mất mặt thì hãy nhớ cho kĩ, bọn mình chắc chắn không chê cười cậu mà sẽ luôn giúp cậu”.
Hạ Vận khóc hu hu:”Xin lỗi, tại mình quá ngu ngốc”.
“Con người đều có lúc ngốc nghếch mà.” Đường Đoá an ủi. “Cậu nhìn Tô Lâm Lâm đi, ngày nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn đấy thôi”.
“Phì.” Không khí đột nhiên thay đổi, mọi người dở khóc dở cười.
“Được rồi, mau tắm rửa rồi đi ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.
Trời vừa sáng, nhóm Chu Dao đã xuất phát.
Khu bảo tồn thiên nhiên quốc gia Á Đinh nằm ở dải tiếp giáp gập ghềnh giữa cao nguyên Thanh Tạng và Vân Quý, trong lịch sử từng là đại dương mênh mông, từ cuối kỷ Trias mới bắt đầu biến đổi từ biển thành lục địa rồi đến cai nguyên. Khu bảo tồn có địa chất và địa hình phúc tạp, độ cao chênh lệch rất lớn so với mực nước biển. Hiện tại, nơi đây có núi cao khe sâu, ao hồ rừng rậm, ngoài ra còn có sông băng, núi tuyết, thác nước, thảo nguyên, cộng thêm núi non trùng điệp, rất nhiêud tầng địa chất bị đứt gãy, được coi là thiên đường của các nhà thám hiểm. Vào mùa thu, nơi đây càng cuốn hút, tựa như tiên cảnh chốn nhân gian.
Nhóm Chu Dao ngồi xe và đi bộ sang đấy, cảnh vật ven đường muôn hình vạn trạng, hệt như xuyên qua vạn dặm thiên sơn: đàn ngựa nhởn nhơ ăn cỏ trên thảo nguyên xanh tươi, chùa miếu người Tạng lấp ló giữa núi rừng, cờ phướb đủ màu tung bay theo gió; hoa đỗ quyên nở khắp núi đồi, rừng thông lá kim cao vời vợi che khuất bầu trời, sông băng lấp lánh dưới ánh mặt trời như những viên kim cương khổng lồ khiến người ta chói mắt, mặt hồ trên cao nguyên xanh thẳm như ôm ấp biển cả sâu thẳm nhất, dãy đá tảng san sát cheo leo trong thung lũng địa ngục, ai nhỏ gần suối Đầu Rắn rực rỡ như trân châu trải trên nền đất.
Lâm Cẩm Viêm định ra điểm khảo sát, mọi người tự tách ra hành động. Chu Dao đang cầm chiếc búa nhỏ đập đập gõ gõ một tảng đá to cỡ hộp giày, định bụng lấy mảnh vụn về nghiên cứu.
“Chu Dao?” Tô Lâm Lâm ngồi dưới vách đá cách đó không xa, nhỏ giọng gọi cô.
“Hả?”
“Cậu đến xem giúp mình cái này đi, là chuyển động kiến tạo phải không?” Tô Lâm Lâm chỉ vào đường vân uốn lượn cong cong trên tảng đá.
“Không phải, đây là uốn nếp địa tầng thông thường thôi, bề mặt trông giống ranh giới hội tụ, nhưng nhìn chỗ này đi...” Chu Dao chỉ cho cô ấy xem. “Tuy nếp gấp rất rõ rệt, nhưng phân lớp vẫn tiếp tục, không liên quan đến tầng tiếp theo. Là trầm tích hoá thành thể lỏng, lưu động sang bên tạo thành”. Dứt lời, giọng điệu cô chuyển sang nghiêm nghị. “Mình nói này Tô Lâm Lâm, đây là kiến thức cơ bản nhất, sinh viên năm nhất năm hai đều biết, cậu sao thế? Càng học càng thụt lùi à?”.
Tô Lâm Lâm le lưỡi, ngại ngùng gãi đầu:”Mình quêb mất rồi”.
Chu Dao nhăn mày, không chịu bỏ qua:”Lần sau còn như vậy phạt một trăm tệ”.
“Mình hứa.” Tô Lâm Lâm nắm tay thề thốt.
Chu Dao đang định đi, chợt ngoảnh lại, ngồi xuống hỏi:”Tô Lâm Lâm, sao ngày trước cậu chọn học địa chất vậy?”.
“Điểm thi thấp, không đậu được ngành khác chứ sao.”
Chu Dao không nhịn cười được:”Ừ, đúng là phong cách của cậu mà”.
Tô Lâm Lâm lườm cô, nói tiếp:”Có điều sau này đi học phát hiện vẫn có hứng thú nên mới thi lên thạc sĩ... Khụ, còn cậu?”.
“Mình à? Mình cảm thấy trái đất rất đẹp, mình thích. Đất đá này,kim loại này,đứt gãy địa chất này, trong mắt mình chúng đều toả sáng lấp lánh, đẹp chết đi được.”
“Sắc nữ, quả nhiên cậu cậu chỉ ham hố vẻ ngoài, hết thuốc cứu chữa rồi.” Tô Lâm Lâm khinh bỉ.
Chu Dao cười lanh lảnh.
Tô Lâm Lâm lại hỏi:”Sau này, cậu vẫn làm nghiên cứu khoa học à? Công trình LAND hoàn thành giai đoạn đầu rồi có tiếp tục nữa không?”
“Có chứ!”
“Vậy công ty của mẹ cậu thì sao?”
Ba Chu Dao là giáo sư, nhưng mẹ cô là người phụ nữ thành đạt, chủ công ty đá quý số một trong nước. Có điều giáo sư Chu say mê nghiên cứu, lôi thôi lếch thếch; Chu Dao cũng chẳng có chút dáng vẻ thiên kim tiểu thư nào cả. Ban đầu, ba người cùng phòng ký túc không hề hay biết, đến hôm Trung thu, cả ba đều không phải dân bản địa nên được Chu Dao mời về nhà ăn tết. Họ vừa thấy căn biệt thự lớn có sân vườn bể bơi đã ngây ra như phỗng. Lúc này, Chu Dao mới nhớ ra:”À quên nói, châu báu Âu Á là do mẹ mình mở”.
Sau này, ba người lôi Chu Dao ra nhà hàng chặt chém một trận rồi mới xem như cho qua chuyện này.
“Chưa nghĩ đến.” Chu Dao nói. “Mình không có hứng thú với việc quản lý công ty, với lại, đó là công ty của mẹ, đâu phải của mình”.
Tô Lâm Lâm suy nghĩ chốc lát, ngờ nghệch nói:”Cũng phải nhỉ”.
Cả nhóm bận đến xế chiều, thu gom tất cả vật mẫu, máy móc và dụng cụ xong xuôi, lúc chuẩn bị lên đường trở về thì trời đổ mưa. Chu Dao bận rộn cả một ngày, lúc này mới nhớ đến Lạc Dịch. Thấy trời mưa như anh đã dự báo, cô lại có một cảm xúc vui sướng khó hiểu, như thể cuộc giao hẹn ngầm cuối cùng đã được thực hiện.
Bảy người mặc áo mưa màu xanh, xỏ túi bọc giày lội mưa trở về. Họ tự động đi thành hàng, hệt như một chuỗi hạt chân châu màu lam, chậm chạp và kiên định băng qua núi rừng. Lúc đi lên dốc hoặc trèo lên vách đá dựng đứng còn dặn dò nhau cẩn thận,sau đó dìu dắt nhau, những lúc còn lại đều lẳng lặng đi trong mưa. Không ai nói đến lý tưởng, cũng không ai nói đến tương lai, người nào người nấy đều bình lặng và an tĩnh.
Buổi tối, mưa nặng hạt hơn. Lúc Lạc Dịch che ô đi qua sân nhà đóng cổng chính, tình cờ gặp nhóm Lâm Cẩm Viêm trở về. Cả nhóm mặt mũi tái nhợt, áo mưa và túi bọc giày dính đầy bùn đất.
Chu Dao đi cuối cùng, cầm một chiếc túi nilon ướt nhẹp nước mưa.
Lạc Dịch hỏi:”Cầm gì thế?”.
Chu Dao nói:”Rác nhặt dọc đường”. Cô chậm chạp đi đến, uể oải nói:”Nhiều người không có ý thức bảo vệ môi trường gì cả, không biết mấy con thú hoang ăn phải rác hay bị rác quấn phải sẽ chết à?”.
Chu Dao ném chiếc túi vào thùng rác, Lạc Dịch đóng cổng lại, quay đầu nhìn cô:”Cô ăn mặc phong phanh quá!”.
“Đâu có.” Chu Dao lắc đầu. “Tôi không lạnh mà”.
Lạc Dịch nói:”Môi cô trắng bệch kia kìa”,
“Thế à?” Chu Dao sờ lên môi theo phản xạ.
Lạc Dịch định ngăn cô lại nhưng không kịp, anh buồn cười nói:”Không phải tay cô vừa mới nhặt rác sao?”.
Chu Dao:”Eo...”.
Ăn tối xong, Chu Dao đến quầy bar, ngồi lên chiếc ghế cao, mua một ly sữa nóng như thường lệ. Anh vẫn thong thả hâm sữa cho cô,còn cô vẫn để dính sữa bên môi, nhưng anh vẫn như mọi ngày, làm như không nhìn thấy.
Thường thường trong phim truyền hình sẽ thế nào nhỉ, cho dù không tự tay lau sữa bên khoé môi cô thì cũng nên nhắc nhở cô một câu, để cô có cớ kề mặt đến gần anh hỏi”Ở đâu” chứ. Sao ở đời thực, tất cả đều không theo khuôn mẫu thế này.
Mấy tuần sau, ngày nào nhóm Chu Dao cũng đi sớm về muộn. Buổi tối đến khu sinh hoạt chung, cả hội tập trung ở sô pha trong góc hoặc là ngồi quây quần trên thảm bàn bạc, ghi nhật ký, viết bài, tìm tài liệu, tính toán và phân tích số liệu, gửi lại tài liệu cho đàn anh ở trường.
Có những vị khách tò mò sẽ đi đến hỏi họ đang làm gì, nghe đến khảo sát địa chất liền hỏi họ đi đào kho báu sao, khiến họ dở khóc dở cười.
Giữa tháng Chín, nhà nghỉ kín khách, khu sinh soạt chung cũng đầy ắp người. Nhóm bảy người kia đã kết thúc ngày nghỉ từ lâu, trở về thành phố của họ, khách sạn lại tiếp tục đón những vị khách mới, người này đến, người khác đi.
Vô tình Chu Dao cũng gặp đủ loại khách, từ dân trí thức đến đây thăm thú, sinh viên đàn đúm chơi bời, tín đồ hành hương núi rừng, đoàn du lịch theo tour, vợ chồng trung niên, và cả những kẻ lẻ loi đơn bóng...Mà thời gian cô và Lạc Dịch gặp mặt chỉ bằng thời gian uống một cốc sữa.
Trong nhà nghỉ nho nhỏ nơi núi rừng tĩnh lặng này, mỗi ngày, người và việc đều có sự thay đổi, chỉ có người đàn ông yên lặng cầm muôi khuấy sữa cho cô là không. Một ly sữa nóng luôn được đặt trên quầy bar, trở thành dòng chảy vĩnh hằng duy nhất trong khách sạn.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày chậm chạp, có biến hoá và có quy luật. Một tuần qua đi rồi lại đến hai tuần. Trong lúc bận rộn, Chu Dao chợt nghĩ, có khi nào Lạc Dịch thỉnh thoảng liếc về phía cô, nhìn cô nghiêm túc làm việc hay không? Có lẽ không.
Lúc ý nghĩ này nảy sinh thêm một lần nữa, Chu Dao đang nghiêng đầu uống sữa nên cạnh một cặp vợ chồng tán gẫu với Lạc Dịch.
Anh chồng hỏi:”Ông chủ, nhà nghỉ này mở bao lâu rồi?”.
“Một, hai năm rồi.”
Cô vợ mơ mộng hỏi:”Sống ở đây có phải rất thư thái hay không?”.
“Cũng được.”
Hiển nhiên cô vợ lãng mạn hơn, nói:”Rất tốt mới đúng chứ? Nơi này thật đẹp, mở cửa sổ ra là thấy núi tuyết, cho tôi ở đây cả năm cũng được”.
Anh chồng cười cô vợ ngốc:”Người bản xứ ở đây sống thì thư thái, nhưng mấy người quen sống ở thành phố nhộn nhịp như chúng ta không ở lâu được, sẽ buồn chán đấy”.
Cô vợ không đồng ý:”Sao lại như vậy được?”.
Anh chồng nhờ giúp đỡ:”Ông chủ Lạc, anh bảo tôi có nói đúng hay không?”.
Lạc Dịch chỉ mỉm cười:”Bản tính con người là dễ thích nghi với người và hoàn cảnh quen thuộc, gặp hoàn cảnh khác sẽ nảy sinh cảm giác thích thú mới mẻ, nhưng chỉ trong thời giab ngắn thôi, ở lâu sẽ khó mà chịu được”.
Chu Dao nghe câu này bỗng cảm thấy dường như Lạc Dịch liếc nhìn về phía mình, nhưng cô quay lại thì không bắt gặp ánh mắt của anh.
Cô vợ vẫn không tin, cố chứng thực:”Ông chủ Lạc, anh ở trong nhà nghỉ có buồn bực không?”.
Lạc Dịch nói:”Tôi không hay ở đây”.
Chu Dao uống hết cốc sữa, trước sau vẫn không có cơ hội nói chuyện với anh. Cô trượt khỏi chiếc ghế, quay lưng đi, khó chịu đưa mu bàn tay lau sữa trên môi. Suy nghĩ chốc lát rồi quay đầu lại, thùa dịp anh không chú ý liền lườm anh một cái. Thế rồi mới chịu rời đi.
Ở phía sau,nơi cô không nhìn thấy,anh dõi theo hướng cô vừa rời khỏi, khoé môi cong lên rất khẽ.
Cuối tháng Chín, hoạt động khảo sát của nhóm Chu Dao đã đến hồi kết thúc. Trước khi đi tuyến đường Rock, Lâm Cẩm Viêm muốn tìm người hướng dẫn cho an toàn, liền hỏi người trong nhà nghỉ có quen hướng dẫn viên bản xứ nào giỏi không thì giới thiệu cho họ.
A Mẫn nói:”Ông chủ chúng tôi đấy, lúc rảnh rỗi anh ấy sẽ vào núi một mình. Tuyến đường, thời tiêt, hoàn cảnh đều rất thông thạo, chỉ là...”.
“Chỉ là gì?”
“Phải xem tâm trạng anh ấy. Tâm trạng tốt sẽ dẫn anh đi, tâm trạng không tốt dù trả bao nhiêu tiền cũng không làm.”
Mấy ngày qua Lâm Cẩm Viêm ít nhiều cũng cảm thấy tính tình ông chủ này hơi khác người nhưng vẫn ôm hy vọng dò hỏi thử, không ngờ Lạc Dịch lại nhận lời, thương lượng giá tiền một cách chóng vánh, những chi tiết còn lại cũng được quyết định gọn lẹ.
Chu Dao biết được chuyện này thì vui mừng chạy đến hỏi Lạc Dịch:”Anh làm hướng dẫn viên cho chúng tôi à?”.
“Ừ.” Lạc Dịch đang ngồi xổm trong sân nhổ cỏ, không buồn ngẩng đầu lên.
“Tại sao thế? Chu Dao ngồi bên cạnh thắc mắc.
“Kiếm được tiền.” Lạc Dịch liếc nhìn cô. “Nếu không, cô cho là vì lý do gì?”.
Chu Dao thầm cười mờ ám, định nói gì đó thì bỗng có bốn, năm gã lực lưỡng xông vào.
“Ngô Địch ở đâu? Dám lấy đá giả lừa tiền bọn tao, mau gọi thằng nhãi đó ra đây!”
Chu Dao sửng sốt, lúc này mới nhớ ra tảng đá giả ở tiệm Ngô Ký tháng trước. Anh ta bán được thật sao?
“Thằng nhãi Ngô Địch kia đâu rồi?”
Ngô Địch vừa bước chân ra khỏi nhà nghỉ, thấy có người trong sân hô hào tìm mình liền vội vã chạy trở vào. Đám đàn ông vạm vỡ đuổi theo, khu sinh hoạt chung nhất thời vang lên tiếng bàn ghế đổ, tiếng thét của khách trọ và tiếng bẻ khớp tay răng rắc.
Hình như Lạc Dịch không hề bất ngờ, còn ung dung phủi bụi trên tay. Anh đứng dậy đi vào trong, chợt nhớ ra điều gì đó liền dừng lại, quay đầu đã thấy Chu Dao theo sát phía sau. Anh nhìn thẳng vào mắt đối phương:”Cô đứng ngoài, đừng đi vào”.
Chu Dao lập tức dừng chân, gật đầu như giã tỏi:”Anh yên tâm”.
Hết chương 10
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook