Vì Em Yêu Anh
-
Chương 19
Bao lâu rồi cháu chưa đến thăm ta nhỉ? – cụ già ngồi trên sofa trong thư phòng lên tiếng.
- Cháu bận quá. – Kiến Thành lạnh lùng đáp
- Phải rồi, ta nghe nói công việc làm ăn của cháu dạo này rất tốt.
- Ông vào vấn đề chính luôn đi ạ.
- Hahaha, chỉ có cháu là hiểu rõ ta nhất.
Lần nào, ông gọi anh đến không vì chuyện này cũng vì chuyện khác, tất cả chung quy lại là ông muốn nhờ vả anh. Lần này cũng không ngoại lệ.
- Khu đất vàng ở London để cho thằng Hoàng đi.
Nghe ông nói anh cũng bất ngờ, trước giờ ông luôn bảo anh nhường cái này, để cái kia lại cho Hoàng, nhưng khu đất vàng này thì không được. Cả cuộc đời anh luôn cố gắng làm việc để có thể sở hữu được khu đất đó vì thế anh cũng không dễ dàng gì mà từ bỏ như vậy.
- Không được. – Kiến Thành dứt khoát trả lời.
- Nó là em cháu đó. Nó muốn khu đất đó để lập sự nghiệp ở đó và sau này định cư bên đó luôn, để lại cho nó đi.
Nghe thế, miệng anh hiện lên ý cười mỉa mai.
- Cũng chỉ là em họ, nó lập nghiệp, thế cháu mua khu đất đó để trưng chắc.
- Nhưng cháu có sự nghiệp lớn mạnh như vậy, không có khu đất này thì cũng có khu đất khác. Cháu thừa sức để có được nhiều hơn như thế mà.
- Cháu nói không được thì chắc chắn là không được, dù ông có làm gì cháu cũng không để lại cho nó, vì thế ông cũng đừng giở trò gì chỉ thêm tốn công tốn sức ông thôi. Cháu xin phép đi trước.
Dứt lời anh cất bước rời đi, bỏ lại ông nội ngồi ôm ngực thở hổn hển.
Ra tới cửa lại đụng mặt Hoàng lúc này cũng đang bước vào.
- Ô, chào anh họ, lâu rồi không gặp, trông anh vẫn khoẻ nhỉ? - giọng Hoàng chứa đầy ý cười trêu chọc.
- Khiến cậu buồn rồi, tôi vẫn khoẻ.
- Anh nói gì chứ, sao thấy anh mà em đây lại buồn chứ?
- Sao thì cậu tự hiểu. – nói rồi anh cũng chẳng luyến tiếc gì mà không rời khỏi nơi đây.
———————-
Lúc này Hoài An cũng từ toilet bước ra. Thấy Hà My vừa ăn trái cây vừa nói chuyện vui vẻ với vú thì lên tiếng quát:
- Này, mày bỏ gì vào đồ ăn của tao phải không? - ả vừa xoa xoa bụng mặt nhăn nhó
- Mày làm như ai cũng lòng dạ như mày.
Cô nói mạnh miệng vậy thôi, chứ thật ra trong lòng hơi chột dạ rồi. Cô thật sự không phải là loại người có thể ra tay hại người khác, nhưng đối với con mụ An này thì cô phải làm như vậy mới chơi lại được.
- Chứ mày nói coi tại sao tao ăn đồ mày nấu vào xong rồi bị tào tháo dí thế này?
- Mày biết mày bị gì không?
- Bị gì?
- NGHIỆP QUẬT – cô nói chậm rãi từng từ vào mặt ả ta.
- Mày… - chưa nói hết câu thì ả lại ôm bụng chạy vào toilet rồi.
Hà My thấy bộ dáng này của ả ta thì hả dạ vô cùng. Cho dù nghiệp không quật cô ta thì cô cũng sẽ quật cô ta thôi. Hahaha
————————
Lúc này cũng đã gần 12 giờ đêm rồi, Hoài An lúc nảy cũng đã rời đi. Bây giờ cả nhà ngủ hết rồi, cô vẫn còn ngồi trong phòng khách với vú xem phim, cô có chút hiếu kỳ về ông nội của anh nên mới mở lời hỏi vú trước:
- Vú, con hỏi vú việc này nha.
- Ừ, con hỏi đi. – mắt vú vẫn dán vào màn hình tivi,( trên tivi lúc này là phân cảnh người bà bị cháu của mình lừa, người bà tức quá quyết định đi tìm sự thật rõ ràng)
- Lúc nảy con thấy ông nội của anh gọi cho anh. Trước giờ con chưa bao giờ nghe anh nói đến ông nội mà vú cũng không kể cho con nghe về ông nội anh....nên con có chút hiếu kỳ ạ. – cô ngập ngừng nói
Tự nhiên vú quay mặt qua nhìn cô, vẻ mặt rất căng thẳng, môi vú hơi mím lại
- Ông nội gọi cho nó thì cũng chẳng có việc gì tốt đẹp.
- Là sao vú?
- Từ lúc thằng Thành nó ra đời tới giờ ông ta chẳng bao giờ thương nó hết.
- Sao lại như vậy ạ?
- Vú cũng chẳng biết lý do vì sao, ông ta cũng có một đứa cháu trai bằng tuổi Thành cũng tức là em họ của thằng Thành luôn. Hể mà thằng cháu kia thích gì thì ông ta bắt anh phải nhường lại cho thằng kia. Lần này gọi thì chắc cũng bắt nhường lại cái gì đây mà.
- Anh cũng là cháu ông mà sao ông lại thiên vị vậy chứ?
- Thôi, cũng trễ rồi con đi ngủ đi.
- Dạ, vú ngủ trước đi ạ, vú ngủ ngon.
Vú cũng đi vào phòng, lúc này cô ra ban công đứng nhìn sao cũng sẵn chờ anh về luôn.
Đứng được một lúc, bỗng nhiên có một vòng tay ôm cô từ phía sau, hơi thở của anh phả vào tai cô khiến cô run nhẹ. Nghe được có mùi rượu cô lên tiếng:
- Anh uống rượu ạ?
- Cháu bận quá. – Kiến Thành lạnh lùng đáp
- Phải rồi, ta nghe nói công việc làm ăn của cháu dạo này rất tốt.
- Ông vào vấn đề chính luôn đi ạ.
- Hahaha, chỉ có cháu là hiểu rõ ta nhất.
Lần nào, ông gọi anh đến không vì chuyện này cũng vì chuyện khác, tất cả chung quy lại là ông muốn nhờ vả anh. Lần này cũng không ngoại lệ.
- Khu đất vàng ở London để cho thằng Hoàng đi.
Nghe ông nói anh cũng bất ngờ, trước giờ ông luôn bảo anh nhường cái này, để cái kia lại cho Hoàng, nhưng khu đất vàng này thì không được. Cả cuộc đời anh luôn cố gắng làm việc để có thể sở hữu được khu đất đó vì thế anh cũng không dễ dàng gì mà từ bỏ như vậy.
- Không được. – Kiến Thành dứt khoát trả lời.
- Nó là em cháu đó. Nó muốn khu đất đó để lập sự nghiệp ở đó và sau này định cư bên đó luôn, để lại cho nó đi.
Nghe thế, miệng anh hiện lên ý cười mỉa mai.
- Cũng chỉ là em họ, nó lập nghiệp, thế cháu mua khu đất đó để trưng chắc.
- Nhưng cháu có sự nghiệp lớn mạnh như vậy, không có khu đất này thì cũng có khu đất khác. Cháu thừa sức để có được nhiều hơn như thế mà.
- Cháu nói không được thì chắc chắn là không được, dù ông có làm gì cháu cũng không để lại cho nó, vì thế ông cũng đừng giở trò gì chỉ thêm tốn công tốn sức ông thôi. Cháu xin phép đi trước.
Dứt lời anh cất bước rời đi, bỏ lại ông nội ngồi ôm ngực thở hổn hển.
Ra tới cửa lại đụng mặt Hoàng lúc này cũng đang bước vào.
- Ô, chào anh họ, lâu rồi không gặp, trông anh vẫn khoẻ nhỉ? - giọng Hoàng chứa đầy ý cười trêu chọc.
- Khiến cậu buồn rồi, tôi vẫn khoẻ.
- Anh nói gì chứ, sao thấy anh mà em đây lại buồn chứ?
- Sao thì cậu tự hiểu. – nói rồi anh cũng chẳng luyến tiếc gì mà không rời khỏi nơi đây.
———————-
Lúc này Hoài An cũng từ toilet bước ra. Thấy Hà My vừa ăn trái cây vừa nói chuyện vui vẻ với vú thì lên tiếng quát:
- Này, mày bỏ gì vào đồ ăn của tao phải không? - ả vừa xoa xoa bụng mặt nhăn nhó
- Mày làm như ai cũng lòng dạ như mày.
Cô nói mạnh miệng vậy thôi, chứ thật ra trong lòng hơi chột dạ rồi. Cô thật sự không phải là loại người có thể ra tay hại người khác, nhưng đối với con mụ An này thì cô phải làm như vậy mới chơi lại được.
- Chứ mày nói coi tại sao tao ăn đồ mày nấu vào xong rồi bị tào tháo dí thế này?
- Mày biết mày bị gì không?
- Bị gì?
- NGHIỆP QUẬT – cô nói chậm rãi từng từ vào mặt ả ta.
- Mày… - chưa nói hết câu thì ả lại ôm bụng chạy vào toilet rồi.
Hà My thấy bộ dáng này của ả ta thì hả dạ vô cùng. Cho dù nghiệp không quật cô ta thì cô cũng sẽ quật cô ta thôi. Hahaha
————————
Lúc này cũng đã gần 12 giờ đêm rồi, Hoài An lúc nảy cũng đã rời đi. Bây giờ cả nhà ngủ hết rồi, cô vẫn còn ngồi trong phòng khách với vú xem phim, cô có chút hiếu kỳ về ông nội của anh nên mới mở lời hỏi vú trước:
- Vú, con hỏi vú việc này nha.
- Ừ, con hỏi đi. – mắt vú vẫn dán vào màn hình tivi,( trên tivi lúc này là phân cảnh người bà bị cháu của mình lừa, người bà tức quá quyết định đi tìm sự thật rõ ràng)
- Lúc nảy con thấy ông nội của anh gọi cho anh. Trước giờ con chưa bao giờ nghe anh nói đến ông nội mà vú cũng không kể cho con nghe về ông nội anh....nên con có chút hiếu kỳ ạ. – cô ngập ngừng nói
Tự nhiên vú quay mặt qua nhìn cô, vẻ mặt rất căng thẳng, môi vú hơi mím lại
- Ông nội gọi cho nó thì cũng chẳng có việc gì tốt đẹp.
- Là sao vú?
- Từ lúc thằng Thành nó ra đời tới giờ ông ta chẳng bao giờ thương nó hết.
- Sao lại như vậy ạ?
- Vú cũng chẳng biết lý do vì sao, ông ta cũng có một đứa cháu trai bằng tuổi Thành cũng tức là em họ của thằng Thành luôn. Hể mà thằng cháu kia thích gì thì ông ta bắt anh phải nhường lại cho thằng kia. Lần này gọi thì chắc cũng bắt nhường lại cái gì đây mà.
- Anh cũng là cháu ông mà sao ông lại thiên vị vậy chứ?
- Thôi, cũng trễ rồi con đi ngủ đi.
- Dạ, vú ngủ trước đi ạ, vú ngủ ngon.
Vú cũng đi vào phòng, lúc này cô ra ban công đứng nhìn sao cũng sẵn chờ anh về luôn.
Đứng được một lúc, bỗng nhiên có một vòng tay ôm cô từ phía sau, hơi thở của anh phả vào tai cô khiến cô run nhẹ. Nghe được có mùi rượu cô lên tiếng:
- Anh uống rượu ạ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook