Chiếc xe xuống dốc càng lúc càng nhanh, phía trước là khúc cua quẹo phải, còn đâm thẳng sẽ là vực thẳm.

Bác tài dù tay lái có cứng thế nào thì trong tình thế này cũng hoàn toàn bất lực.
Hành khách vẫn không ngừng hoảng loạn, bọn họ đều nhắm mắt để chờ đợi khoảnh khắc xấu nhất xảy ra, thầm nghĩ chuyến này tiêu đời rồi.
Điền Tranh nhìn thấy bản thân đã cận kề cái chết, chỉ biết cắn răng thầm nói lời tạm biệt với mẹ Miên, các em nhỏ và cả Lục Nguyên.
Chiếc xe lao thẳng một đường xuống vực, nhưng bất ngờ thay nó lại không rơi xuống, cứ lơ lửng trên không trung.

Trước đầu xe và cuối xe lúc này đều có hai chàng trai đang đứng.
Lục Nguyên đứng trước đầu xe, anh giơ tay phải lên, quạt mạnh về bên trái khiến chiếc xe xoay một vòng rồi đáp thẳng lên mặt đường.
Cục diện thay đổi, lúc này Hứa Vĩ lại trở thành người đứng trước đầu xe, còn Lục Nguyên đứng sau.

Mọi người trên xe thấy không có điều gì bất thường xảy ra mới từ từ hé mắt nhìn xem.

Tất cả bọn họ đều không ngờ rằng, chiếc xe đã dừng lại.

Hơn nữa, còn đang ở trên đường một cách an toàn.
Đứng trước đầu xe chính là một chàng trai trông dáng vẻ thư sinh với nụ cười hút hồn trên môi.
“May quá! Lạy trời lạy Phật! Chúng ta được cứu rồi!”
“Cảm ơn Chúa đã phù hộ độ trì cho con!”

Tất cả mọi người đều nghĩ là do trời phật phù hộ nhưng riêng Điền Tranh thì không.

Cô vội vàng chạy xuống, bước tới trước mặt Hứa Vĩ.
“Anh là người đã cứu chúng tôi sao?”
Hứa Vĩ nhún vai, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.

Mắt anh ta liếc ra phía sau, Lục Nguyên lúc này đã chẳng thấy đâu nữa.
“Hứa Vĩ, thật ra anh là ai?”
Điền Tranh luôn cảm thấy người này có gì đó rất lạ và bí ẩn.

Cô không giỏi đoán tâm tư người khác, người thường cô đã không đoán được thì nói gì đến người đàn ông trông có vẻ không đơn giản này.
“Tôi chỉ là một người bình thường và là hàng xóm của em.”
“Người bình thường không thể làm được chuyện như vậy được!”
“Vậy em cứ cho là tôi có siêu năng lực đi.”
Hứa Vĩ nói rồi quay đầu đi về phía xe mình.

Điền Tranh đưa tay nhìn đồng hồ, phát hiện chỉ còn mười phút nữa là đến giờ làm.

Cô tức tốc xoay người chạy đi, không còn thời gian để nói chuyện với anh ta nữa.
Chạy ngang xe buýt tự dưng cô thấy rét rét.

Vừa rồi đúng là chuyện kinh khủng nhất trong hai mươi hai năm làm người của Điền Tranh.
Tin! Tin!
Xe Hứa Vĩ chạy chầm chậm song song với cô, anh ta nhấn còi đánh tiếng.

Sau đó hạ kính, ló đầu ra nói:
“Lên xe tôi đưa em đi!”
“Không cần! Tôi tự đi được!”
“Em chắc chưa? Hình như em sắp trễ làm rồi.” - Hứa Vĩ nhìn đồng hồ trên xe, thấy Điền Tranh vẫn còn đang do dự, anh ta gạt cần số - “Vậy thôi tôi đi trước nhé!”
Thấy Hứa Vĩ chuẩn bị chạy đi, Điền Tranh cắn răng đành nhờ vả:
“Này, đợi tôi đi với!”
Nếu cô còn chần chừ, chắc chắn sẽ trễ làm mất.
Hứa Vĩ nhếch môi, chờ Điền Tranh lên xe.

Cô đang loay hoay thắt dây an toàn, nghe Huân Vĩ nói:

“Thắt dây kĩ nhé!”
“Hả?”
Điền Tranh còn đang ngơ ngác thì Hứa Vĩ gạt số, chiếc xe lao với tốc độ chóng mặt.

Mặt mày Điền Tranh xám ngoét, cắt không còn hột máu.

Đến khi cô định thần lại, đã thấy xe dừng trước nơi mình làm việc.
“Vẫn còn kịp đúng không?”
Hứa Vĩ mỉm cười, hất đầu về chiếc đồng hồ điện tử trên xe.
Điền Tranh nhìn giờ, anh ta là tay đua F1 sao? Chạy từ đó đến đây chỉ mất vỏn vẹn ba phút, chưa kể đường còn ngoằn ngoèo rất khó chạy.
Đúng là không thể tin được! Điền Tranh càng lúc càng nghi ngờ người này.
Điền Tranh lấy lại nhịp thở bình thường rồi xuống xe.

Cô khom người cảm ơn anh ta rồi đóng cửa xe lại đi vào cửa hiệu.

Hứa Vĩ nhìn theo bóng dáng Điền Tranh, chậc lưỡi một cái rồi đánh tay lái chạy đi.
Lục Nhàn nhìn thấy Điền Tranh liền vui vẻ kéo tay cô vào buồng trong:
“Điền Tranh, cháu mau vào đây!”
Lục Nhàn lấy ra một chiếc hộp nhung màu đen, bà mở ra đưa đến trước mặt Điền Tranh.
“Con thấy sợi dây chuyền này thế nào? Có đẹp không?”
Điền Tranh nhìn sợi dây chuyền bạc sáng lấp lánh bên trong hộp, từ kiểu dáng đến mặt hình thật không khó nhìn ra đó là một vật có giá trị cao.
“Đây là sợi dây chuyền mà thím đã cho người đặt riêng cho con.

Sợi này là có một không hai đấy nhé!”
“Nhưng mà tại sao khi không thím lại tặng cho con ạ?”

Lục Nhàn lấy sợi dây chuyền ra đeo vào cổ cho Điền Tranh hòng không cho cô có cơ hội từ chối, bà nói:
“Cũng nhờ có con mà cửa hiệu này ngày một đắt khách như vậy.

Xem như đây là lời cảm ơn mà thím muốn tặng cho con.” - Lục Nhàn đẩy cô lại trước gương, nghiêng đầu hỏi - “Con nhìn xem, có phải rất đẹp và hợp với con không?”
Điền Tranh sờ vào sợi dây trên cổ, cảm giác lành lạnh ngự trị trên cổ khiến cô cảm thấy khác lạ.

Nào giờ Điền Tranh không đeo trang sức, nên bây giờ đeo tự dưng lại thấy không quen cho lắm.
Nhưng mà thực sự sợi dây này rất đẹp và hợp với cô.
Mặt dây chuyền là một viên đá Sapphire màu xanh đen, tôn lên chiếc cổ trắng ngần của Điền Tranh.

Viên đá bỗng loé sáng, khiến cho tâm trạng Điền Tranh tự dưng tốt lên hẳn và cũng không thể từ chối được món quà này.
“Dạ, con cảm ơn thím.”
“Ôi dào, thím mới phải cảm ơn con mới đúng.

Thôi nào, con nhận lấy là thím vui rồi.

Chuẩn bị ra làm việc thôi.” - Lục Nhàn chợt nhớ ra gì đó, bà nói thêm - “À, con nhớ phải luôn đeo, không được tháo ra đấy nhé!”
Điền Tranh nghe lời gật đầu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương