Sau khi Huân Vĩ mất, tiệm trà sữa của anh ta cũng đóng cửa.

Điền Tranh cầm hồ sơ đi nơi khác xin việc.

Vì vốn không có học thức cao nên cô chỉ có thể làm những việc chân tay bình thường, hơn nữa thời buổi này kiếm việc cũng không phải dễ, kiếm được việc tốt lương cao như chỗ cũ lại càng khó hơn.
Khi mệt lả, Điền Tranh dừng chân tại một quán nước ven đường.

Dưới thời tiết nắng nóng thế này cô chỉ muốn ở trong phòng mở máy lạnh lên để nằm hưởng thụ thôi.
Vừa hút một ngụm nước mát, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mắt cô lại nhìn trúng một cửa hiệu bán nhân sâm lớn có treo bảng tuyển nhân viên.

Cô hút vội ly nước, tính tiền rồi chạy qua đó.
Chào đón Điền Tranh là một người phụ nữ trung niên nhưng còn rất trẻ đẹp.

Bà ấy nhìn thấy Điền Tranh cầm hồ sơ xin việc, liền nở nụ cười đi đến:
“Cô gái, cô đến xin việc à?”
Điền Tranh lễ phép “Dạ", đưa cho bà ấy bộ hồ sơ.
“Con thấy trước cửa có treo biển, nên mới vào hỏi xem sao ạ.”

Bà ấy mở hồ sơ của Điền Tranh xem qua một lượt, trong lòng khẽ hẫng một cái, tay cầm hồ sơ cũng run rẩy đôi chút.
Thấy người đối diện sắc mặt đang hồng hào bỗng xanh xao, Điền Tranh lo lắng hỏi:
“Thím à, thím không sao chứ?”
“À, tôi không sao!” - Người phụ nữ ấy hơi giật mình, bà ấy đóng hồ sơ lại, ra hiệu cho Điền Tranh đi lại ghế ngồi - “Được rồi, nhìn cháu xinh đẹp như vậy làm ở đây chắc sẽ thu hút được nhiều người đến mua.”
Điền Tranh nhận lấy tách trà bà ấy rót, vui mừng hỏi:
“Vậy là con được nhận ạ?”
Người phụ nữ ấy nở nụ cười nhân hậu:
“Thím tên là Lục Nhàn, con cứ gọi ta là thím Lục là được.”
Lục Nhàn nói sơ qua về công việc và lương cho Điền Tranh nghe.

Công việc không có gì nặng nhọc, chỉ tư vấn bán hàng bình thường.

Nhưng khi nghe Lục Nhàn nói đến mức lương, Điền Tranh phải hỏi lại hai, ba lần mới chắc chắn mình không nghe lầm.
Một công việc đơn giản nhưng lại trả lương cao gấp ba lần lúc cô làm ở chỗ cũ.

Có một điều cô thắc mắc là tại sao công việc nhàn rỗi lương cao như vậy mà không ai làm?
Điều này Điền Tranh chỉ dám thắc mắc trong lòng chứ không hỏi.

Vì nếu như có người nhận thì làm gì đến lượt cô.
Điền Tranh chào Lục Nhàn ra về, ngày mai bắt đầu làm việc.

Cô đứng trước cửa hiệu nhìn thật kĩ, cảm giác nơi này quá rộng, lại là một cửa hiệu nổi tiếng lâu đời bán nhiều loại nhân sâm thượng hạng.

Ấy vậy mà từ trước đến giờ cô không để ý.

Điền Tranh tự nhủ sau này đi đường phải chú ý hơn mới được, cô sợ bản thân sẽ bỏ lỡ nhiều thứ.
Điền Tranh mỉm cười chỉnh lại tóc rồi quay đi, vừa đi vừa hát vu vơ.

Đi ngang qua nơi làm cũ, cô nhìn thấy một chàng trai cứ đứng nhìn vào chỗ đó rất lâu vẫn chưa dời đi.


Cô tưởng anh ta muốn mua nước hay bánh nhưng lại không biết cửa tiệm đã đóng cửa vĩnh viễn nên tốt bụng đi đến nhắc nhở:
“Tiệm này đã đóng cửa từ tuần trước rồi.”
Chàng trai đó quay sang nhìn cô, nở một nụ cười so với ánh mặt trời còn toả nắng hơn.

Điền Tranh cảm thấy ánh nắng kia dù có chói chang cũng không bằng nụ cười của người trước mặt đây.
Dáng người cả khuôn mặt cũng không tìm ra được chỗ nào để chê.

Nếu so sánh người này với Lục Nguyên, cũng là một chín một mười.
“Tôi biết.”
Điền Tranh ợm ờ, gãi đầu ngượng ngùng.

Hoá ra là cô nhiều chuyện rồi.
“À, thật ngại quá! Tôi tưởng anh không biết nên mới đến nhắc nhở.

Nếu anh biết rồi thì thôi vậy, tôi đi đây.”
“Này cô, khoan đi đã.”
Điền Tranh vừa quay người thì anh ta gọi lại.
“Sao thế?”
“Tôi muốn hỏi chủ của tiệm này đã đi đâu, tại sao lại đóng cửa?”
Điền Tranh khẽ chau mày:
“Chẳng phải lúc nãy anh nói đã biết rồi hay sao?”

Anh ta lại cười:
“Phải, nhưng tôi chỉ biết là tiệm này đã đóng cửa.

Còn chủ tiệm thì tôi không biết.”
Điền Tranh “À" lên một tiếng, cơ mà vụ đó được truyền thông đưa tin khá rầm rộ mà người này lại không biết, nghĩ cũng thật lạ.
“Anh ta...!bị bầy sói tấn công trong rừng nên mất rồi.”
Chàng trai kia im lặng, ánh mắt tiếp tục nhìn vào tiệm trà sữa có chút phức tạp khiến Điền Tranh không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì.

Cô huơ huơ tay trước mặt anh ta mấy lần anh ta mới có phản ứng.
“Cảm ơn cô.

Mà cô tên gì thế?”
“Tôi nghĩ chúng ta sẽ không gặp lại nên không cần phải biết tên làm gì.” - Điền Tranh mỉm cười, vẫy tay - “Tạm biệt.”
Điền Tranh đi được một đoạn, anh chàng kia lấy tay làm loa nói với theo:
“Tôi là Hứa Vĩ, cô nhớ cho kĩ nhé! Lần sau gặp lại cô nhất định phải cho tôi biết tên đấy.” - Hứa Vĩ khẽ nhếch môi, hạ tay xuống, giọng nói nhỏ dần lại chỉ đủ để mình nghe thấy - “Điền Tranh.”
Hứa Vĩ dời ánh mắt sang cửa hiệu nhân sâm màu đỏ rực rỡ ở bên kia, ánh mắt biến đổi không ngừng, tay bóp chặt lại tạo thành nắm đấm..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương