Vì Em Mà Anh Đến
Chương 20: Hơi ấm của người yêu

Mùa đông luôn là mùa trầm lặng nhất, cây cối trơ trọi, khô khốc, chẳng chút sinh khí, ngay cả con người cũng lười vận động vì giá rét, nhưng chuyện bị đưa lên BBS hôm nay đã trở thành nguồn tư liệu mới cho mọi người bàn tán.

Trong trường học nào cũng có những người rảnh rỗi tò mò, huống hồ hôm nay nữ chính của tin tức động tròi ấy lại là người bình thường vô cùng, tò mò giết chết con mèo.(*)

(*) Ý chỉ tò mò có ngày thiệt thân.

Duy An nhanh nhẹn ra khỏi khu lớp học, nhưng đám nữ sinh đứng ở cửa nhìn cô với ánh mắt vô cùng khác thường, có người thích gây sự còn chỉ thẳng vào cô nói: “Mau nhìn mau nhìn, cô bé đuôi phượng ở khoa chúng ta đổi đời rồi! Động bước chân ra đường là có xe hơi đưa đón… Xì, cũng lạ thật, cô ta hỏi nhan sắc, không có nhan sắc, đòi dáng không có dáng… Cậu nhìn bức vẽ mà xem, người đó thật toàn vẹn, tướng mạo cũng khác, đáng tiếc mắt mù, nếu không sao lại nhắm trúng cô ta.”

Xung quanh bỗng rộ lên tiếng cười.

Duy An vặn chặt tay tự nói với mình phải mau mau ra khỏi đây, nhưng vừa đến cửa, đột nhiên có mấy người chặn cô lại, nhìn cô từ trên xuống dưới nói: “Này! Cậu có phải là người cuối cùng thi đỗ vào trường này không? Đại học G lẽ ra không nên nhận cậu, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, người khác sẽ nghĩ gì về trường chúng ta?”

Duy An quay người định đi vòng, nhưng bị họ chắn tiếp: “Bọn tôi nhìn thấy rồi, chính là chiếc xe hơi vừa nãy đúng không? Có phải ra ngoài qua đêm với người ta không… Ối chà chà, nhìn cái túi của cô ta đeo đi, đây chẳng phải là kiểu mới nhất vừa lên tạp chí ViVi sao, phải tám nghìn tệ…”

“Không phải!” Duy An vội vàng phủ nhận, cô căn bản không hề biết đồ mà Tống Thư Minh tặng mình trị giá bao nhiêu tiền, chỉ cảm thấy nó rất đắt, nhưng không nghĩ nhiều, buổi sáng nay đi giao tranh tiện tay cầm dùng, giờ lại thành chứng cứ cho người ta soi mói.

Mấy cô gái đều trang điểm, mùa đông mà mặc váy ngắn, đi bốt cao cổ, rõ ràng ở trong ngôi trường này bọn họ mới thật sự khác người, vậy mà giờ còn ngang nhiên chế giễu cô.

Họ vây lấy Duy An phá lên cười ha hả, Duy An bị ép vào góc tường, bao nhiêu tức giận xộc thẳng lên đầu, những âm thanh xung quanh giống như tiếng muỗi vo ve, không chịu tha cho chút tự trọng cuối cùng trong cô.

Chẳng ai đáng đời khi bị bắt nạt cả, cũng chẳng có ai phải nhẫn nhịn mãi.

Cô hít một hơi thật sâu, cơn phấn nộ không có chỗ xả khiến cô gào lên với đám người trước mặt: “Câm miệng!”

Mọi giọng nói im bặt, họ quay sang nhìn nhau, không ai ngờ một cô gái yếu đuối như Duy An lại dám hét lên với họ, vì vậy họ đều chưa phản ứng lại được.

Duy An nhìn thẳng vào họ, đẩy mạnh người đứng chắn trước mặt mình ra rồi bỏ chạy.

Cô chạy suốt dọc đường không dám dừng lại, ra sức chạy về phía trước, hai hàng cây lạnh băng bên đường lùi dần về phía sau, giống như quãng thời gian không thể quay trở lại trong quá khứ, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai và không ai thay đổi được quá khứ.

Mọi đau khổ ẩn giấu trong sân trường ngày đông giá rét tĩnh lặng, đợi thời cơ bùng nổ. Hiểu lầm, xỉ nhục từng là những hậu quả do mối tình thầm lặng đó gây ra, luôn có những việc mà cô cần phải đối diện.

Duy An rất muốn gọi điện cho cô của mình, đó là người thân duy nhất quan tâm tới cô, nhưng lúc này cho dù cô có gọi về thì biết phải nói gì? Nói mình bị bạn học bắt nạt, bị người ta hiểu lầm? Lớn bằng từng này rồi, cô vừa khẳng định với Tống Thư Minh rằng cô không còn là một cô gái bé nhỏ nữa, cô sắp tròn mười chín tuổi, chuẩn bị bước sang tuổi hai mươi rồi.

Cô đã trưởng thành, không thể gây thêm phiền phức cho người khác nữa.

Sân trường bỗng trở nên trống trải, rộng rãi chưa từng thấy, Duy An không biết phải chạy bao lâu mới nhìn thấy ký túc xá.

Lúc cô quay về phòng mặt đã đầy mồ hôi, mệt tới mức nói không nổi câu nào, Cố Mộng Mộng căng thẳng nhìn màn hình máy tính, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng bị ai đó đập mạnh, bộp một tiếng đứng dậy: “Duy An? Cậu đừng cuống, mình… mình đọc giúp cậu, họ đang mắng cậu làm bại hoại danh tiếng của trường…”

Duy An thở hồng hộc còn chưa kịp nghỉ ngơi, cô chạy tới trước màn hình vi tính kéo xuống xem, trực tiếp chứng kiến topic đó đã có vô số người like ở mức cao nhất, trở thành topic đứng đầu diễn đàn.

Tiêu đề là: Nữ sinh viên vì muốn xài hàng hiệu không từ thủ đoạn, cam tâm bán mình làm nhân tình.

Tiêu đề kiểu này luôn có tác dụng lan truyền cực lớn, chỉ trong vài tiếng ngẳn ngủi đã thu hút vô số lượt view.

Cố Mộng Mộng nhìn vẻ mặt Duy An càng lúc càng tệ, lập tức đóng web lại, Duy An không cho, trong lúc hai người tranh giành nhau con chuột Duy An đã hét lên: “Để mình xem!”

Cô bạn sinh viên chăm ngoan kia đành buồn bã buông tay, khẽ hỏi: “Có phải cậu đã đắc tội với ai đó rồi không? Những bức ảnh này rõ ràng do người có dụng tâm chụp.”

Đắc tội với ai? Bình thường Duy An luôn lẳng lặng đi đi về về, chẳng tranh giành cái gì với ai, huống hồ chút thành tích của cô cũng không thể khiến ai đó đố kỵ được, lẽ nào do lần này bức tranh cuối kỳ được điểm cao, thậm chí có thể coi là chuyện lạ “cây sắt nở hoa”.

Nghĩ vậy Duy An hiểu ra được một chút, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, nhìn những bức ảnh được công bố ở post thứ hai và thứ ba, có bức ảnh chụp cảnh hai người đứng ôm nhau vào mấy hôm cô ốm sau đó Tống Thư Minh tới ký túc xá đưa cơm cho cô, bối cảnh là màn đêm đen kịt.

Còn cả ảnh họ tay trong tay cùng đi, Tống Thư Minh đỡ cô đi trên gờ đường…

Bức cuối là bức có tính chứng thực cao độ cho tiêu đề của topic, đó chính là cảnh cô mặc áo phao lông vũ dày cộp, vẻ mặt tươi cười mở cửa chiếc xe hơi.

Cô lật tìm thời gian post topic, là lúc mười giờ sáng, mà chủ topic cũng đã dương dương đắc ý lên tiếng vào post thứ mười mấy rằng: “Nếu các bạn không tin thì có thể tới cửa Học viện Mĩ thuật mà xem, theo nguồn tin đáng tin cậy thì, sáng nay nữ chính trong các bức ảnh của chúng ta sẽ tới đó để xem điểm.”

Sự suy đoán trong lòng Duy An đã được kiểm chứng, cô hỏi Cố Mộng Mộng: “Hôm nay mấy giờ cậu đến khu lớp học?”

“Ồ, sau khi cậu tới phòng tranh… hơn chín giờ thì phải, mình sợ đông người nên mới đi sớm, kết quả còn gặp An Ni nữa, mình chào cô ấy, sắc mặt cô ấy rất tệ, chẳng thèm nhìn mình quay đầu bỏ đi.” Cố Mộng Mộng thật thà kể lại.

Duy An xưa nay không muốn nghi ngờ bạn bè, nhưng lần này, ngay cả thời gian post bài cũng trùng hợp như thế vừa khéo lại là thời gian sau khi xem điểm xong, lời chủ topic cũng rất rõ ràng.

Bức tranh đó… bức tranh đó bọn họ đều cho rằng sẽ giúp Trình An Ni đạt điểm cao nhất, nhưng kết quả thật bất ngờ.

Cho dù việc này chẳng ảnh hưởng tới lợi ích của ai, nhưng mọi người đều hiểu tính cách Trình An Ni, Trình gia nổi tiếng hiển hách trong giới chính trị, nên đương nhiên từ nhỏ cô ấy cũng được nuông chiều kiêu ngạo nên quen rồi, muốn gì tất phải được nấy, cô ấy thích Kiều Ngự như thế, đã phải tìm đủ mọi cách, dỗ dành có, dọa nạt có để vẽ bức tranh ấy, đợi ngày công bố để tung hô về hạnh phúc của mình cho tất cả mọi người biết, nhưng cuối cùng lại bị một người ngốc nghếch như Duy An cướp mất ngôi vị đầu bảng.

Trình An Ni sao có thể cam tâm?

Duy An nhìn những lời lẽ độc ác trên màn hình rồi nhấp chuột, đóng trang web lại. Người ta bị ép tới bước đường cùng sẽ cảm thấy chẳng còn gì phải kiêng dè nữa, cô rất nhỏ nhẹ hỏi cô bạn cùng phòng: “An Ni có về đây không?”

Cố Mộng Mộng thật thà lắc đầu: “Hôm nay không có tiết, nên chắc cô ấy về thẳng nhà.”

Duy An lập tức lấy di động ra bấm số gọi cho An Ni, nhưng bị đối phương từ chối, cô lại gửi tin nhắn: Mình muốn nói chuyện với cậu, cậu đang ở đâu?

Rất lâu sau, cô ngồi bên mép giường cảm thấy trong phòng thật sự quá lạnh, nhưng vẫn không nhận được tin nhắn hồi âm.

Cố Mộng Mộng đứng dậy đi pha cho cô tách trà nóng, cố gắng an ủi cô: “Cậu đừng đau lòng, mình tin cậu.”

Duy An cảm kích nhìn bạn một cái, Cố Mộng Mộng lập tức rút khăn giấy cho cô: “Cậu muốn khóc thì khóc đi.”

“Mình không muốn khóc, thật đấy.” Cô thật sự không cảm thấy tủi thân gì hết, khóc có thể giải quyết được vấn đề ư? Liên tiếp bị bắt nạt, cô nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, nhưng điều đó không có nghĩa cô đáng phải chịu tất cả mọi nỗi oan uổng đó. Cô cần phải nói rõ với Trình An Ni, thành tích này, kết quả cuối cùng này là do thầy giáo đưa ra, chuyện của Kiều Ngự cô cũng đã lịch sự từ chối rồi, né tránh hết sức rồi. Người dù yếu đuối đến đâu cũng có giới hạn, tại sao mọi lỗi lầm đều đổ hết cho cô, bắt cô phải gánh chịu?

Di động rung bần bật, cuối cùng Trình An Ni cũng đã gửi lại một tin nhắn, rất ngắn gọi, nói nửa tiếng sau gặp ở quán café Vui vẻ ở cổng trường phía đông.

Duy An cầm di động đi thẳng về cổng trưởng phía Đông, ở đấy có một quán café nhỏ rất sáng tạo, nằm giữa một dãy những cửa hàng bán dụng cụ, nguyên liệu vẽ, thường thì xung quanh các trường đại học đều có những nơi như thế này, có thể cho sinh viên vào mạng miễn phí, không gian khá riêng tư, khá thu hút khách.

Cô mói chỉ nghe qua về nơi này, chưa đến bao giờ, phải tìm một vòng mới thấy, cô gọi một cốc café có cái tên cực kỳ kì lạ, nhìn những nét chữ trên Menu mà ngẩn cả người. Chẳng qua chỉ là một cốc Latte nóng bình thường, vậy mà được đặt tên là “Hơi ấm của người yêu”.

Cái tên này làm người ta thấy buồn khi đông đến, gọi loại cafe này chỉ có hai kiểu người, cô đơn càng thêm cô đơn, hạnh phúc vẫn luôn hạnh phúc.

Cửa sổ chớp lật không kéo thẳng hết, ánh sáng lọt qua từng ô cửa chớp, nhưng chẳng chút ấm áp.

Duy An ngồi đợi tới ba giờ chiều, hai tiếng qua đi, Trình An Ni vẫn không xuất hiện, cô bắt đầu thấy chán nản, đầy bụng tức cùng sự nóng ruột muốn được giải thích đã hoàn toàn tan biến. Cô lúc này nhận ra mình thật ngốc, lần nào cũng bị người ta gạt, không phải Kiều Ngự gạt thì là bạn gái của anh ấy gạt, cô nhìn cốc cafe đã hết bắt đầu nghi ngờ liệu có phải kiếp trước mình đã mắc nợ gì họ không.

Đang nghĩ, có người bước từ ngoài cửa vào, cô ngẩn ngơ nên cũng chẳng để ý nhiều, lúc ngẩng lên, thấy người đó đã ngồi ở sofa đối diện với mình rồi.

Duy An càng thêm kinh ngạc: “Anh…”

“Anh biết ngay là em sẽ gọi loại Latte này mà, thích cái tên đó phải không? Hơi ấm của người yêu, thật buồn nôn…” Kiều Ngự vẻ mặt như đang cố gắng chịu đựng, ngẫm nghĩ thế nào vẫn gọi một cốc giống cô.

“Sao anh lại đến đây? Duy An buột miệng hỏi, thấy người ngồi đối diện châm thuốc rít một hơi, dáng vẻ hút thuốc của anh nhìn không giống người xấu, ngược lại trông khá trầm tư.

Kiều Ngự mặt không biểu cảm, trả lời thẳng: “Khi em gửi tin nhắn cho Trình An Ni anh đang ở bên cạnh cô ấy, anh đã nhìn thấy.”

Duy An không còn gì để nói nữa.

“Giận rồi à? Cho rằng bọn anh đang đùa giỡn em phải không?”

Cô không phản ứng, đảo mắt nhìn về phía cửa sổ.

“Này!”

Kiều Ngự gọi hai tiếng không thấy Duy An có phản ứng gì, một lúc sau cô đột nhiên nhìn anh nói: “Em có bạn trai rồi, em không còn bất cứ quan hệ gì với bọn anh nữa, có thể đừng làm phiền cuộc sống của em nữa được không?”

Trò chơi vô vị này hay ho lắm sao? Để cô phải chờ đợi hết lần này tới lần khác. Người nên tức giận là cô, nhưng cô đã chẳng còn gì để nói nữa, đứng dậy định đi.

Kiều Ngự bỗng cuống lên, kéo giật cô lại: “Chỉ có em mới đợi một cách ngốc nghếch như thế! Em không thể động não mà nghĩ à, cô ta tới đây làm gì? Thừa nhận topic đó là do cô ta lập? Nhận lỗi với em? Đừng nằm mơ nữa! Quỷ cũng biết chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ đến! Vì vậy anh mới tới để bảo em đừng đợi nữa, nếu đùa bỡn em thì tại sao anh còn chạy đến đây? Em tưởng ai cũng rảnh rỗi không có việc gì làm giống mình chắc!”

Duy An hất tay anh ta ra: “Vậy được rồi, cảm ơn anh đã đến để nhắc nhở em, em không đợi nữa.”

Quả nhiên giờ ai ai cũng biết, ngay Kiều Ngự cũng đã đọc topic trên BBS rồi, thậm chí những lời của anh đã chứng thực nghi ngờ của Duy An, chủ top đúng là Trình An Ni.

Không gian chật hẹp trong quán café nồng nặc mùi khói thuốc.

Cô nhất quyết muốn đi, Kiều Ngự lại kiên trì nắm chặt cánh tay cô không chịu buông, cuối cùng anh cũng chẳng đủ kiên nhẫn nữa, đứng dậy kéo cô ngồi xuống.

Không gian trong quán café Vui vẻ khá nhỏ, bàn bên cạnh là hai nam sinh đang nghịch máy tính nhìn thấy họ kéo kéo giằng giằng thì ngẩng lên nhìn đầy tò mò. Duy An không muốn gây chú ý, đành ngồi xuống lại, bình tĩnh nói: “Anh còn có chuyện gì nữa à?”

Kiều Ngự nhướng nhướng mày, giọng vẫn rất sốt sắng: “Topic đó bị xóa rồi.”

“Hả?” Duy An chưa hiểu gì.

“Đích thân anh đã đi tìm admin của diễn đàn, anh ấy là sư huynh học trên bọn anh một khóa, anh quen, nhưng hôm nay không ở trường, anh đành tới nhà anh ấy để tận mắt thấy anh ấy xóa.” Anh nói ngắn gọn, rồi dụi dụi điếu thuốc đã hút xong vào gạt tàn, ngón tay lại bắt đầu nghịch nghịch chiếc bật lửa hàng hiệu.

Cùng lúc này, Duy An nhận được tin nhắn “báo hỉ” của Cố Mộng Mộng: Topic đó biến mất rồi! Cậu xem cậu xem, công đạo ở lòng người, đừng giận nữa, không sao rồi, những lời đồn đại rồi cũng qua thôi.

Thôi được, cô bỗng nhiên hiểu ra ý đồ của Kiều Ngự khi xuất hiện ở đây, anh muốn khiến cô phải cảm kích, phải biết ơn anh. Với tính khí thiếu gia của Kiều Ngự chắc chắn là anh làm được, nếu không dựa vào cái gì mà anh đột nhiên quan tâm tới cô như thế? Cô bị người ta chửi rủa thảm thê, bình thường những lúc như thế là cơ hội tốt để anh lạnh lùng chế giễu cô mà.

Duy An giơ cánh tay kéo cửa chớp lên, nhìn về phía đường cái xa xa bên ngoài, người qua kẻ lại, ánh mặt trời nhức mắt, cô đành cứng giọng: “Em nên cảm ơn anh, thật sự vô cùng cảm ơn anh.”

Cô nghiến răng nghiến lợi nói, lòng đau tới khó chịu.

Kiều Ngự như bị kim châm, anh tức giận đáp: “Anh không muốn em cảm ơn anh!”

“Thế anh muốn thế nào? Sợ em nói ra sẽ ảnh hướng tới Trình An Ni à, em không làm thế đâu.” Cô cảm thấy mình rất bi thảm, tới lúc này rồi mà vẫn không muốn lựa chọn cách trả thù và trả đòn.

Người con trai trước mặt cô ngập ngừng định nói lại thôi, hình như mấy lần suýt buột miệng chửi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kìm được, anh chỉ nói: “Tại sao em luôn thích làm con rùa rụt đầu rụt cổ như thế.”

Cô dùng sự im lặng để nói rằng cô không hiểu ý anh.

“Thư tình là em viết, anh biết từ lâu rồi, hôm đó tự Trình An Ni bất cẩn nhìn thấy, vì vậy mới tìm em gây sự. Sau đó, anh gửi tin nhắn hẹn gặp em trước cửa thư viện, gửi xong rồi thì bị cô ấy giật điện thoại, cô ấy cãi nhau với anh cả buổi tối, mãi mới thoát được cô ấy để chạy tới tìm em,nhưng em lại đi cùng người đàn ông đó? Anh nói từng câu, từng từ rất bình thản, ánh mắt nhìn Duy An chăm chăm.

Kiều Ngự giải thích rất đơn giản, nhưng giờ cô nghe chỉ cảm thấy lòng mình trống rỗng một cách khó chịu, là thật là giả thực ra không quan trọng nữa rồi. Cô miễn cưỡng mỉm cười, dáng vẻ vẫn giống như thời còn ngồi cùng bàn với anh, là cô gái ngốc nghếch yêu thầm hotboy đẹp trai của trường, cô luôn là cô gái tự ti đó.

“Ồ, em biết rồi, thực ra cũng chẳng có gì đâu.”

Kiều Ngự hỏi ngay: “Em nhiễm lạnh nên ốm à? Tối đó anh gọi điện cho em mãi, nhưng sau người đàn ông đi cùng em tắt mắt, rốt cuộc anh ta có quan hệ gì với em, tại sao em…”

Duy An không muốn nghe tiếp nữa, càng không hiểu vẻ sốt sắng truy hỏi của anh là có ý gì, đành lên tiếng cắt ngang: “Thầy Tống là bạn trai em.”

Quả nhiên Kiều Ngự im bặt, anh lại châm thêm một điếu thuốc, nhìn cô qua làn khói rất lâu, rồi nở nụ cười lạnh nhạt thường thấy, “Tình yêu thầy trò? Thật không nhận ra, em lại có sức hấp dẫn như thế.”

Nhìn bộ dạng đó của anh Duy An thấy rất giận, chẳng nghĩ ngợi được gì gật đầu luôn, “Đúng, thế thì làm sao, ai bảo em chỉ được thích anh chứ?”

Chim cánh cụt trước kia hình như chưa bao giờ dám làm trái ý Kiều Ngự.

Anh tức tối rít một hơi thuốc thật sâu, đột nhiên nhoài người qua bàn ghé sát mặt vào mặt Duy An, cô chưa kịp định thần, đã bị anh phả hơi thuốc vào mặt. Khi cô ho sặc sụa thì anh lại cười đầy mất mát, như Hoàng Tử Bé bị mất chiếc vương miện vàng vậy.

Có điều, khi khói tan hết, Kiều Ngự như cười như không, dường như cảnh mà Duy An vừa thấy chỉ là lời nói dối trong tiềm thức của cô mà thôi.

Anh lạnh nhạt nói: “Vậy coi như kẻ làm bạn như anh nhiều chuyện rồi. Tốt lắm, lấy tư cách làm bạn nhắc em lần cuối, em nên nhờ bạn trai giải quyết những lời đồn đại giúp em, nếu không anh ta cũng chẳng sống yên trong trường được đâu.”

Đúng, Kiều Ngự là người như thế, sao biết buồn chứ?

Nói xong anh bèn đứng dậy thanh toán, dụi thẳng điếu thuốc đang hút dở xuống mặt bàn trước mặt Duy An, tàn thuốc bay khắp bàn.

Cô nhìn anh bỏ đi, đột nhiên bật gọi: “Kiều Ngự!”

Anh dừng lại, hai tay đút túi, nói bằng giọng vô cảm: “Nhờ em chuyển lời hỏi thăm của anh đến thầy Tống, nói rằng anh vô cùng kính phục thầy, người thích được em, đầu óc nhất định không bình thường.”

Cô chỉ còn biết im lặng đón nhận, thấy cốc cafe của Kiều Ngự còn nguyên mà chưa hề uống, cô lại tiếc, nó là hơi ấm của người yêu mà.

Cũng có thể ngay từ khi mới sinh ra, mỗi người đều có “hơi ấm” riêng thuộc về mình, vô cùng tinh tế, chỉ có người yêu mới cảm nhận được, vì vậy những người đang yêu mới có thể nương tựa sưởi ấm cho nhau.

Đáng tiếc hơi ấm của Kiều Ngự giống như mùa đông ở thành phố Lan, luôn lạnh lẽo, lại còn thêm sương mù, khiến người sợ lạnh như Duy An không bao giờ đến gần được.

Kết thúc buổi chiều hôm nay cũng giống như những lần khác, họ rời khỏi quán café Vui vẻ và đi về hai hướng khác nhau, thậm chí còn không cả cáo biệt, ít nhất thì thời điểm ban đầu là tương đồng.

Duy An về đến ký túc cũng gần bốn giờ, cô còn chưa nghĩ xong tiếp theo phải làm thế nào, mặc dù topic đó đã bị xóa, nhưng Tống Thư Minh là giáo viên, chuyện này nhất định sẽ khiến khoa tiếng Anh nổi sóng lớn. Dù cô cây ngay không sợ chết đứng, kiên trì phớt lờ, nhưng với anh mà nói… Kiều Ngự nói đúng, là một thầy giáo sao có thể để xảy ra chuyện như thế chứ. Càng nghĩ lòng càng rối loạn, cô cúi đầu đi trên đường, đằng sau bỗng vang lên tiếng gọi dài: “Bạn… Duy… An!”

Cô suýt giật bắn cả mình, mãi mới bình tĩnh lại được để quay người nhìn, thấy Trịnh Chí Ma, anh ta mặc một chiếc áo khoác dài rất kỳ quái, vừa giậm chân vừa chào hỏi cô, lạnh tới mức mũi đỏ ửng cả lên.

Cô chẳng biết phải nói gì, đành buồn bã, bực bội hỏi: “Anh đến đợi Mộng Mộng à?”

“Ồ, không không, nói chính xác thì, Duy An này, anh và Mộng Mộng đang đợi em.” Anh ta nói có nhịp có điệu, cứ như đội trưởng đại nhân hôm nay không nghiên cứu thi ca mà chuyển sang Kinh kịch vậy.

Quả nhiên, đúng lúc này Cố Mộng Mộng lao ra khỏi cửa ký túc, trên tay là hòm dụng cụ của hai người, chạy đến trước mặt họ với tốc độ nhanh như chớp, vô cùng vui vẻ nói: “Đi thôi đi thôi, đi vẽ poster.”

Nói xong cô ấy kéo Duy An đi, Trịnh Chí Ma còn ở đằng sau tiếp tục giọng Kinh kích của mình: “Hê hê, đúng thế, chúng ta đang sốt sắng muốn được thi đấu với Đại học A, ngàn vạn lần không thể để thua họ về khí thế, đúng không? Duy An này, việc tuyên truyền cho trường chúng ta nhờ cả vào em và Mộng Mộng đấy! Cố lên cố lên!”

Duy An hạ giọng lẩm bẩm một câu là cô không muốn đi, nhưng cả hai người đều không cho cô có thời gian từ chối, lúc Cố Mộng Mộng buông cô ra, cô đã bị hai người bọn họ đẩy vào phòng học chung rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương