Trần Nhược Tinh không nghĩ tới bạn cùng phòng mới lại... cởi mở như vậy, trong một lúc lâu cô cũng không biết phải nói gì mới tốt.

Tôn Diệc Nặc đột nhiên cười rộ lên, “Chọc cậu thôi. Ha ha ha, cậu xem là thật à?”

Trần Nhược Tinh gật đầu.

Tôn Diệc Nặc cười càng lớn, cuối cùng cười đến đau bụng, “Cậu chọn giường trước đi.”

Trần Nhược Tinh chọn chiếc giường sát ban công.

Tôn Diệc Nặc thu dọn xong, liền giúp cô lau bụi trên bàn. Hai người vừa làm vừa nói chuyện, rất nhanh, đồ đạc của Trần Nhược Tinh đều được sắp xếp xong.

“Mình cứ tưởng tốc độ của mình đã rất nhanh rồi, không nghĩ tới cậu còn nhanh hơn mình nhiều.”

Trần Nhược Tinh cười, “Đồ đạc của mình cũng không nhiều.”

“Mình phát hiện ra, cậu hình như không có một bộ đồ mùa đông nào hết.”

“Trời bây giờ cũng rất ấm áp, chờ đến khi Giang thành bắt đầu vào đông, mình sẽ đi mua đồ mùa đông sau.”

“Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi mua. Haiz, không biết khi nào thì hai người còn lại mới đến?”

Trần Nhược Tinh cười, “Chắc sắp rồi.”

Tôn Diệc Nặc nhìn cô, “Nhược Tinh, da của cậu đẹp thật. Cậu vì sao lại trắng như vậy? Không phải nói tia tử ngoại ở phía Tây Nam rất mạnh sao?”

“Trường và nhà mình đều nằm trên một con đường, cho nên cũng không phơi nắng nhiều.”

“Thật hâm mộ cậu!” Tôn Diệc Nặc tính cách hoạt bát, nói chuyện trực tiếp, người như vậy rất dễ tiếp xúc. Mà Trần Nhược Tinh kết bạn với nữ sinh đều rất bình thường, hai người xem như cũng ăn ý.

Buổi chiều hai người cùng đi làm thẻ ăn, rồi dạo qua một vòng căn tin.

Tôn Diệc Nặc: “Nghe nói thức ăn trong căn tin trường chúng ta rất ngon, bốn năm này chúng ta có lộc ăn rồi. Đúng rồi, Nhược Tinh, để mình add Wechat của cậu vào.”

Trần Nhược Tinh nói: “Mình đang chuẩn bị đi mua di động.”

Tôn Diệc Nặc: “... A, cậu còn chưa có… vậy mình đi mua với cậu.”

Trần Nhược Tinh vẻ mặt thản nhiên: “Được.” Cô cũng không cảm thấy chính mình không có di động là mất mặt, ông bà cô nuôi cô đã tốn rất nhiều rồi.

Tôn Diệc Nặc là đứa bé lớn lên trong thành phố, những đứa nhỏ như bọn họ thời này đã có di động từ khi học tiểu học. Có điều, cô cũng không biết xấu hổ mà đi tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác được. Đợi thân quen rồi, mọi người đều sẽ tự nói tình hình của bản thân. Hơn nữa từ lần đầu tiên nhìn thấy liền thích Trần Nhược Tinh, ai bảo cô là nhan khống (người cuồng nhan sắc, thích người đẹp) chứ.

Bên kia, Vệ Lẫm trở về ký túc xá, tuy anh không ở trong trường, có điều vẫn nhận lấy ra giường. Anh chào hỏi với bạn cùng phòng xong rồi trở về căn hộ kia của Vệ Triệt.

Trước khi đi, bạn cùng phòng của anh - Chương Nhất Thần nhắc nhở: “Bảy giờ tối nay họp lớp, cậu đừng đến muộn đấy.”

Anh gật đầu.

Căn hộ của Vệ Triệt được bày biện ngăn nắp, lấy màu đen trắng xám làm chủ đạo, là phong cách điển hình của Vệ Triệt.

Chăn gối trên giường lớn đã được thay mới, trong không khí còn nhàn nhạt mùi hương của nước giặt đồ. Nhìn ra được, anh trai ann đã sớm chuẩn bị tốt. Anh có một loại hoài nghi, anh trai anh là vì Trần Nhược Tinh mà chuẩn bị.

Ba phòng ngủ hai phòng khách, Trần Nhược Tinh nếu đến ở thì vẫn đủ chỗ.

Vệ Lẫm nghĩ để hôm nào đó chuyển đồ của anh tới, trong lúc anh còn nghĩ sẽ mua đồ gì, tiếng chuông di động đột ngột vang lên. Vừa lấy ra nhìn, là điện thoại của mẹ anh.

“A lô ——”

“Vệ Lẫm, hai đứa đã ăn cơm chưa?”

Hai đứa ——

Vệ Lẫm cười nhạo, “Con ăn rồi.”

“Nhược Tinh thì sao? Hai đứa không cùng nhau ăn?”

“Cô ấy ở ký túc xá nữ.”

“Đứa bé này, Nhược Tinh không quen thuộc ở đó, con như thế nào lại không đi chiếu cố người ta chứ.”

Vệ Lẫm nghe cũng không phản bác.

“Tiểu Lẫm, mẹ nhớ đến một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Nhược Tinh chỉ để lại cho mẹ một dãy số, hôm qua con bé ở bên mẹ, mẹ cũng không gọi điện cho nó. Vừa nãy mẹ gọi hai lần, đều báo di động tắt máy.”

“Chắc là di động hết pin.” Vệ Lẫm lại nghĩ, Trần Nhược Tinh dường như chưa từng dùng qua di động ở trước mặt anh.

“Mẹ thấy hơi lo. Có một số việc mẹ không nói cho con, bà của Nhược Tinh quản con bé rất nghiêm khắc, mẹ là sợ Nhược Tinh sẽ không tiếp xúc được với người khác.”

Vệ Lẫm đáp lại, “Con biết rồi. Lát nữa con đi xem cô ấy.” Có mấy người, rõ ràng là yếu đuối như vậy, lại cố bày ra mạnh mẽ. Cô ấy nếu không có di động thì nói một tiếng, mẹ anh, anh anh khẳng định sẽ sớm mua cho cô rồi.

Mà cũng có ai có thể nghĩ đến thời đại này, người trẻ tuổi lại không có di động cơ chứ.

Nửa tiếng sau, Vệ Lẫm trở lại trường học, đi tới dưới lầu ký túc xá. Nghĩ nghĩ, vẫn là đi lên tìm cô.

Anh gõ vài cái lên cửa, hai nữ sinh có gương mặt xa lạ đang ở bên trong.

“Cậu tìm ai thế?”

“Trần Nhược Tinh, cô ấy đi đâu rồi?”

“Bọn tôi cũng vừa mới tới.”

“Nếu cô ấy trở về, nói với cô ấy có người tìm cô ấy. Bỏ đi, có giấy bút không?”

“Có! Chờ chút.”

Vệ Lẫm viết tên và số điện thoại di động của mình vào, “Làm phiền cậu giao cho cô ấy.”

“Không thành vấn đề.”

“Cảm ơn.” Vệ Lẫm nở một nụ cười, ánh mắt lơ đãng nhìn qua ra giường được trải gọn gàng, phía dưới bàn học để một bức ảnh, là ảnh chụp chung của Trần Nhược Tinh và ông bà cô. Cô mặc một bộ đồng phục màu lam, kiểu đồng phục này thật sự rất quê mùa.

Hắn khẽ nhíu mày, ra giường không giặt đã trải lên rồi, làm sao mà ngủ được?

Vệ Lẫm rời đi không bao lâu, Trần Nhược Tinh và Tôn Diệc Nặc đã trở lại.

Hai người bạn cùng phòng đến sau nói chuyện Vệ Lẫm vừa mới tới cho Trần Nhược Tinh, trên mặt hai người đều lộ ra vài phần mong chờ. Trong đó có một cô gái tên Hứa Lạc Lạc mở miệng, “Mình nhìn thấy danh sách sinh viên, thì ra Vệ Lẫm cùng lớp với chúng ta. Cậu làm sao mà quen biết cậu ấy thế?”

Trần Nhược Tinh vừa nãy đã đem mối quan hệ của cô và Vệ Lẫm nói cho Tôn Diệc Nặc, cũng không định gạt bạn cùng phòng. “Bà mình quen biết với người nhà cậu ấy, ngày hôm qua cũng là lần đầu tiên gặp cậu ấy.”

“Thì ra là thế giao (mấy đời thân nhau).”

“Mình nghe nói, Vệ Lẫm là người đứng đầu của khoa chúng ta, hồi cấp 3, cậu ấy giành được rất nhiều giải thưởng, hơn nữa chơi bóng rổ cũng rất giỏi.” Người nói là Giả Gia, thanh âm ngọt ngào, một đôi mắt to tròn nhìn vừa dễ thương vừa đáng yêu.

“Cậu làm sao biết được những chuyện này?”

“Em họ mình học chung cấp 3 với cậu ấy, nhỏ hơn cậu ấy một khóa.”

“Có tin tức gì khác nữa không?”

“Nữ sinh thích cậu ấy rất nhiều, bên cạnh cậu ấy có một hoa hậu giảng đường. Nghe nói hai người đó là một đôi. Quan trọng nhất là, vị hoa hậu giảng đường này đang học ở trường Sư phạm bên cạnh chúng ta.”

“Hoa đã có chủ nha.”

“Quả nhiên ông trời không công bằng.” Tôn Diệc Nặc cảm thán. “Đẹp trai, học giỏi, bạn gái còn là hoa hậu giảng đường! Người được trời chọn nha.”

Trần Nhược Tinh bị những lời miêu tả đó chọc cười.

“Nhược Tinh, cậu nhanh liên lạc với cậu ấy đi.”

“Mình không có di động.”

“Dùng của mình đi!” Tôn Diệc Nặc lấy di động ra.

Trần Nhược Tinh cười cười, “Không cần đâu. Buổi tối không phải họp lớp sao, đến lúc đó gặp là được.”

Hơn sáu giờ tối, chân trời đỏ rực một vùng. Trên đường thanh niên đi lại khắp nơi, vườn trường vẫn luôn bừng bừng sức sống.

Trong phòng học đã có hơn một nửa người tới, có người nói cười, có người trầm mặc im lặng.

Trần Nhược Tinh cùng ba người trong phòng ngồi ở ba hàng phía sau, ba người chơi di động, Trần Nhược Tinh cầm theo một quyển sách kinh tế học, cô giở sách ra xem.

Phòng học đột nhiên yên tĩnh, Trần Nhược Tinh cho rằng chủ nhiệm lớp đã tới nên gấp sách lại. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Vệ Lẫm ngồi ở chỗ phía trước cô.

Tôn Diệc Nặc đè giọng nói bên tai cô: “Cậu ấy tới tìm cậu đó.”

Trong lòng Trần Nhược Tinh đang do dự không biết

nên kêu anh hay không, nội tâm giờ phút này đang có hai người tí hon đang đánh nhau, kêu hay là không kêu.

Tôn Diệc Nặc: “Hỏi nhanh đi.”

Trần Nhược Tinh nuốt nước bọt, vừa mới đưa tay lên muốn vỗ lưng Vệ Lẫm.

“Vệ Lẫm —— đến đây đi.” Hàng phía sau bên kia có nam sinh kêu lên.

Vệ Lẫm đứng dậy, ánh mắt buông xuống cũng không nhìn Trần Nhược Tinh.

Trần Nhược Tinh vội vàng rút tay về, may mắn! Bằng không sẽ xấu hổ rồi.

Vệ Lẫm ngồi cùng nhóm bạn cùng phòng, anh vừa xuất hiện, không khí bên kia liền sôi nổi hẳn lên.

“Vệ Lẫm, nghe nói cậu chơi bóng rổ rất giỏi, tối mai chúng ta chơi một trận đi?”

“Có thể.” Vệ Lẫm đã không chơi bóng cả mùa hè. Khi nói chuyện, anh nhìn lướt qua phòng học, rốt cuộc tìm thấy Trần Nhược Tinh ở gần chỗ vừa nãy anh ngồi.

Anh đảo mắt, làm bộ như không quen biết. Lại thấy, cô đang nói chuyện với mấy bạn học xung quanh, khóe miệng giương lên, đang vui vẻ đấy thôi.

Mẹ anh lo lắng gì không biết.

Sáu giờ năm mươi, chủ nhiệm lớp của lớp bọn anh cũng tới, là một cô gái trẻ tuổi, tóc xoăn ngắn, nhìn qua rất trẻ.

“Tôi đếm nhân số, lớp chúng ra đều đến đủ rồi. Vậy bắt đầu thôi. Tôi tự giới thiệu bản thân một chút, tôi họ Liễu, tên Thu. Hơn mấy em bảy khóa.”

“Oa! Thật nhìn không ra mà.” Nam sinh hàng trước nói.

“Mọi người có thể kêu tôi sư tỷ, cũng có thể kêu tôi chị Thu.”

“Sư tỷ, chị bảo dưỡng như thế nào vậy ạ?” Có nữ sinh hiếu kỳ nói.

Liễu Thu cười, “Nghỉ ngơi có quy luật sau làm việc, không thức đêm, kiên trì chạy bộ, tóc cũng nhiều ra!”

“Ha ha ha ha...”

Phía dưới một trận thở dài. Không thức đêm, khó! Kiên trì chạy bộ, khó!

“Ngày mai bắt đầu huấn luyện quân sự, trước tiên tôi chọn một lớp trưởng tạm thời, phụ trách công việc của lớp. Vậy theo lệ cũ, sinh viên số 1 của lớp chúng ta vất vả rồi.”

“Số 1 là ai?”

“Trần Nhược Tinh, là người nào?”

Trần Nhược Tinh bị gọi tên, sắc mặt cứng đờ, cô đứng lên, bên tai từ từ đỏ lên.

“Ánh mắt của sư tỷ thật tốt, vừa chọn liền chọn trúng đại mỹ nữ!” mấy nam sinh nhỏ giọng nói thầm.

Vệ Lẫm dựa vào bàn, ánh mắt nhìn về phía Trần Nhược Tinh. Cô mặc một bộ váy liền màu xám, bóng lưng đơn bạc.

“Chào mọi người, mình tên là Trần Nhược Tinh.” Trần Nhược Tinh nhìn cô giáo, giọng nói êm dịu.

“Không thành vấn đề chứ?” Liễu Thu nhìn tiểu sư muội xinh đẹp điềm đạm nho nhã, trong lòng hơi lo lắng.

Trần Nhược Tinh chưa từng làm cán bộ lớp, nhưng cô biết, bây giờ cô không thể từ chối. “Mong mọi người chiếu cố.” Từ hôm nay trở đi, cô phải cố gắng làm một người bình thường, không làm “Tiểu quái vật” kia nữa.

“Mời ngồi.” Liễu Thu tiếp tục nói, “Vậy chọn một lớp phó nữa, nam nữ phối hợp làm việc sẽ đỡ hơn. Có bạn nam nào tự tiến cử không?”

“Sư tỷ ——” nam sinh bên cạnh Vệ Lẫm đứng lên, cậu ta có chút ngại ngùng, “Ba năm cấp ba em đều là lớp trưởng, mấy năm đại học, em cũng nguyện ý vì mọi người phục vụ.”

“Được lắm!” Nam sinh phía dưới vỗ tay ầm ầm.

“Rất tốt! Có điều, bạn học, em tự giới thiệu bản thân trước đi.”

Nam sinh cười cười, “Chương Nhất Thần, Thần trong tinh thần.”

“Nửa tháng huấn luyện quân sự này, làm phiền hai bạn Trần Nhược Tinh và Chương Nhất Thần rồi.” Liễu Thu lại nói một vài việc, phát mấy tờ bảng biểu, bảo mọi người điền vào rồi giao cho lớp trưởng.

Bốn mươi phút sau, họp lớp kết thúc, mọi người lục đục rời khỏi phòng học.

Trần Nhược Tinh nghĩ, cô phải lập tức đi mua di động, không thể đợi đến hoạt động khuyến mãi ngày Quốc khánh được nữa. Nghĩ đến ưu đãi bốn trăm tệ, cô vẫn là có chút đau lòng.

“Diệc Nặc, lát nữa ——”

Tôn Diệc Nặc lắc lắc di động, “Mình vừa liên lạc với một đồng hương, bọn mình hẹn lát nữa gặp ở thư viện. Mình đi trước đây.”

Giả Gia nói: “Nhược Tinh, mình và Lạc Lạc muốn đi siêu thị mua chút đồ, muốn đi cùng không?”

Trần Nhược Tinh lắc đầu, đúng lúc Chương Nhất Thần đến tìm cô. “Mấy cậu đi đi.”

Chương Nhất Thần rất cao, cười lên rất nhiệt tình, “Trần Nhược Tinh, mình thêm Wechat của cậu vào để tiện liên lạc nhé.”

Tay Trần Nhược Tinh không nhịn được khẩy khẩy sách, mồ hôi sau lưng bắt đầu đổ. Cô cố gắng muốn ngẩng đầu, muốn lịch sự đối mặt với bạn học mới, nhưng mà đầu cô lúc này như nặng ngàn cân, “18xxxxxx200.” Cô vẫn là không làm được.

Chương Nhất Thần cười: “Cậu cũng dùng sim mà trường phát sao, số đuôi của mình là 250. Mình thêm cậu vào.”

“Được.” Trần Nhược Tinh đứng cứng đờ.

Chương Nhất Thần cảm thấy Trần Nhược Tinh có chút lạnh lùng, cho rằng cô đang ngại, “Vậy liên lạc sau. Có chuyện gì cứ việc gọi mình.”

“Cảm ơn.” Bạn cùng lớp này tốt thật, một tia ấm áp kia, làm cho cô hiểu được, cô ở trong này, có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

Sau khi Chương Nhất Thần trở về, mấy nam sinh đều trêu chọc cậu ta. “Ồ, Nhất Thần, nhanh như vậy liền đi tìm bầu trời sao của mình rồi à?”

Chương Nhất Thần: “Đừng nói bậy.”

“Lớp phó xấu hổ kìa.”

“Đi thôi, về ký túc xá.”

.......

Vệ Lẫm còn đứng tại chỗ, không chút để ý nhìn di động. Người trong phòng dần dần đi hết.

Trần Nhược Tinh ngồi tại chỗ vẫn không nhúc nhích, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Vệ Lẫm đứng dậy, ghế phát ra một tiếng vang chói tai.

Trần Nhược Tinh bị âm thanh kia làm cho giật mình, cô theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Vệ Lẫm, sự ngạc nhiên trên mặt đều không thể che giấu.

Vệ Lẫm bước về phía cửa phòng học.

Trần Nhược Tinh tỉnh táo lại, nghĩ tới đợi anh đi ra rồi, cô sẽ đi.

Qua một phút, cô tắt đèn trong phòng, nhẹ nhàng thở phào, đi ra khỏi cửa phòng.

“Này ——” một giọng nam quen thuộc vang lên, trong kiêu ngạo còn có mấy phần không vui.

Thần kinh Trần Nhược Tinh nháy mắt căng lên.

Vệ Lẫm lạnh nhạt hỏi: “Mẹ tôi không gọi được cho cô, di động cô hư rồi?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương