Vì Em Hái Xuống Sao Trời
-
Chương 2
Lái xe Dương nhìn một màn này, cố nén cười. Nhiều năm như vậy, dường như đây là lần đầu tiên ông thấy Vệ Lẫm kinh ngạc như vậy. Tiểu thiếu gia không ai bì nổi cũng có thời điểm bị nghẹn lời thế đấy.
Ông nhanh trí giải thích: “Tiểu Vệ tổng tối hôm qua ở Hải thị có hội nghị không thể về được, Nhược Tinh tiểu thư, tiểu thiếu gia đã ở nhà ga đợi hơn một tiếng đồng hồ.”
“Chú Dương.” Vệ Lẫm trầm giọng mở miệng.
Chú Dương cười, tiểu thiếu gia ngượng ngùng cơ đấy. “Có lẽ lúc này tiểu Vệ tổng đang trên đường trở về, Nhược Tinh tiểu thư buổi tối có thể gặp được tiểu Vệ tổng.”
Trần Nhược Tinh hoàn toàn không biết chính mình nên nói gì. Cô nhìn Vệ Lẫm, lúc này lại nói tiếng “Cảm ơn” dường như có chút cố ý, cô hơi chột dạ không nói lại nữa.
Đề tài này kết thúc trong sự ăn ý của mọi người.
Bốn mươi phút sau, xe tới Vệ gia.
Cửa lớn biệt thự, trong sân trồng rất nhiều loại cây và hoa, sắp xếp có trật tự, thanh tĩnh tao nhã.
Trước cửa có một người phụ nữ xinh đẹp đứng đó, khí chất nổi bật.
Trần Nhược Tinh chủ động mở miệng, “Dì Đường, con chào dì.”
“Nhược Tinh, con cuối cùng cũng đến rồi.” Mẹ Vệ cầm tay cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, “So với lúc nhỏ, giờ càng xinh đẹp hơn, đi đường có mệt không?”
“Rất tốt ạ.”
“Nhất định là mệt rồi, con không cần giấu dì.” Mẹ Vệ nắm tay cô, ánh mắt đầy trìu mến, “Mấy ngày hôm trước, dì Lam gọi điện cho dì, dì thật sự rất ngạc nhiên. Nghe nói con đậu đại học Giang rồi.”
“Mẹ, đi vào rồi nói.” Vệ Lẫm cũng không muốn đứng đây nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
“Xem dì vui vẻ quá mà quên mất, Vệ Lẫm đem vali của Nhược Tinh lên lầu hai cất đi.”
Trần Nhược Tinh nhìn về phía Vệ Lẫm, “Để tự con làm đi.”
Mẹ Vệ giữ chặt cô, “Không cần đâu, để Vệ Lẫm cầm.”
Trần Nhược Tinh nhìn thấy Vệ Lẫm kéo vali của mình đi, mày không khỏi chau lại, cô cảm thấy không được tốt cho lắm.
Mẹ Vệ tâm tình kích động, “Không nghĩ tới, bà con sẽ đồng ý cho con đến Giang thành học đại học.”
“Thời điểm điền nguyện vọng, bà cũng không phản đối.”
“Đại học Giang dù sao cũng là trường có tiếng trong nước, bà con cũng hiểu rõ. Đúng rồi, con học chuyên ngành gì?”
“Tài chính ạ.”
“Vậy quá tốt rồi, cùng một ngành với Vệ Lẫm.”
Mặt Trần Nhược Tinh lộ vẻ kinh ngạc.
“Nó chưa nói với con à.”
Trần Nhược Tinh không khỏi nhìn lên tầng hai, Vệ Lẫm sau khi chuyển hành lý lên cho cô, liền không có chút động tĩnh nào.
“Vệ Lẫm cùng khóa với con, nó lớn hơn con một chút, sinh nhật tháng hai. Đáng tiếc hai đứa nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp mặt. Nhược Tinh, con còn nhớ Vệ Triệt không?”
Trần Nhược Tinh gật đầu, “Nhớ ạ.” Cô chưa từng quên.
Mẹ Vệ cười, “Con gọi Vệ Triệt là anh, Vệ Lẫm liền xưng hô tên đi.”
Trần Nhược Tinh nghĩ thầm, Vệ Lẫm lớn hơn cô, vừa rồi ở ga cô gọi hắn một tiếng anh, cũng không sai.
“Dì dẫn con đi xem phòng nhé.”
Tầng hai có hai phòng ngủ, một phòng vốn dĩ là phòng sách. Ngày đó mẹ Vệ nhận được điện thoại của bà Nhược Tinh, liền bắt đầu dọn dẹp phòng sách này.
“Nhược Tinh, đây là phòng của con.”
Trong khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Trần Nhược Tinh ngây ngẩn cả người.
“Dì không biết con thích phong cách gì. Con xem xem chỗ nào không thích, ngày mai dì đi đổi.” Mẹ Vệ nhìn cô đầy chờ mong.
“Dì, ở đây rất tốt. Con chỉ ở một đêm, làm phiền dì rồi.” Đồ dùng trong phòng màu trắng tinh xảo, đẹp đẽ lại thoải mái dễ chịu. Rèm che màu trắng giống như sữa, ra trải giường màu hồng nhạt, còn có một cái gối dựa hình ngôi sao, cô lớn như thế này rồi mà nhìn vào vẫn rất thích.
“Căn phòng này chính là chuẩn bị cho con, về sau nghỉ học, con có thể về đây ở.”
Trong lòng Trần Nhược Tinh có chút bất an, đại khái là do thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).
“Con không biết đâu, trước kia dì luôn muốn trang trí phòng như vậy cho con gái, bây giờ cuối cùng cũng thỏa mãn rồi,” mẹ Vệ thở dài, “Nhược Tinh, con không cần khách sáo, cứ xem đây là nhà mình đi. Đến, xem tủ quần áo đi.”
Vừa mở tủ quần áo ra, Trần Nhược Tinh lại lần nữa kinh ngạc, quần áo đầy một tủ, xuân hạ thu đông, hồng trắng lam vàng… đều là màu sắc mà con gái thích.
Mẹ Vệ cười, “Không biết con thích gì, dì liền tiện tay mua một ít. Con chọn bộ con thích mặc đi, về sau dì lại mua thêm.”
Trần Nhược Tinh thu hồi ánh mắt, là con gái nên cô cũng rất thích những bộ đồ xinh đẹp, cũng có những lúc nhìn thấy những bộ đồ đẹp chân liền không bước tiếp được. Cô nhớ rõ năm năm tuổi, bởi vì đặc biệt thích một bộ váy liền thân, năn nỉ bà mua cho cô, bà không đồng ý. Sau đó ông giúp cô mua về, cô vui vẻ mặc vào, chạy tới trước mặt bà, cười hì hì hỏi, con có xinh không? Vẻ mặt bà liền lập tức thay đổi, ép cô thay đồ lại, rồi ở trước mặt cô, cắt phăng bộ váy kia đi. “Nhược Tinh, con phải nhớ kỹ, con gái không cần để ý những thứ bề ngoài, quần áo có đẹp đến đâu cũng đều là giả dối, đều là hào nhoáng bên ngoài.”
Hốc mắt cô chứa lệ, “Con biết rồi.” Từ đó cô giống như đều miễn dịch với những thứ đẹp đẽ, phần lớn quần áo đều là đồng phục.
Mẹ Vệ cầm một bộ váy liền thân đưa đến trước người Trần Nhược Tinh, “Nhược Tinh, da con trắng như vậy mặc cái này vào nhất định sẽ rất đẹp. Con thật giống mẹ con, da mẹ con cũng rất trắng.”
“Dì, dì và mẹ con còn liên lạc với nhau sao?”
Mẹ Vệ đột nhiên cảm thấy bản thân nhiều lời, “A, cũng có lúc không liên lạc.”
“Dì, con ——”
“Mẹ, mẹ là đang nuôi búp bê Barbie đấy.” Không biết khi nào, Vệ Lẫm đã đứng ở trước cửa, đôi mắt như cười như không nhìn cô.
Trần Nhược Tinh ngượng ngùng nắm chặt mười ngón tay. Bộ đồ trên người cô đang mặc là bộ váy đã ba năm rồi, may mà, người cô gầy, khung xương nhỏ, hai năm này chỉ có vóc người có cao lên, váy vẫn vừa người như trước, chỉ là như thế nào đi nữa cũng đã hơi cũ rồi.
Mẹ Vệ âm thầm thở phào, mắt liếc Vệ Lẫm một cái, “Còn không phải tại con sao, ai bảo ta sinh đứa con trai là con ra, ta liền không có không gian phát huy.”
Vệ Lẫm nhún nhún vai, xoay người muốn xuống lầu.
Mẹ Vệ: “Con định ra ngoài?”
“Ừm, bọn Vưu Lý tìm con.”
Mẹ Vệ nhíu mày, “Nhược Tinh lần đầu tiên đến nhà chúng ta, con không thể ở lại chơi với nó thêm chút được sao.”
Trần Nhược Tinh nghĩ thầm, thật sự không cần anh ta ở lại chơi!
Vệ Lẫm nhìn về phía Trần Nhược Tinh, đôi mắt xinh đẹp kia hơi động, anh liền nhếch khóe miệng.
Trần Nhược Tinh liên tục tỏ ra, “Dì, không cần đâu ạ.”
Mẹ Vệ đành phải buông tha, “Con về sớm một chút để ăn tối.”
“Không cần chờ con đâu.” Vệ Lẫm khua tay, hai ba bước đã đi xuống lầu.
Mẹ Vệ xoay người, “Không cần để ý đến nó, Nhược Tinh, con sớm đến nhà chúng ta thì tốt rồi.”
Trần Nhược Tinh: “...” Cô không có cơ hội hỏi mẹ Vệ về chuyện của mẹ nữa.
Vệ Lẫm lái xe ra cửa. Kết thúc kỳ thi đại học, anh lập tức đi thi bằng lái xe. Đến khi tới bar, tất cả mọi người cũng đã tới.
“Vệ Lẫm, không phải cậu nói hai giờ chiều về Giang thành sao? Như thế nào lại lề mề đến bây giờ?” Vưu Lý oán giận nói.
“Giúp anh tôi đến nhà ga đón người.” Hắn cầm một chai nước lên, uống mấy ngụm liền.
“Vệ Lẫm, cậu nghỉ hè thực tập thế nào rồi?” người hỏi là cô gái đối diện, cô gái uốn tóc, còn trang điểm, hoàn toàn biết ưu thế của bản thân ở đâu. Cả quán bar tối nay, xem như cô ấy là người đẹp nhất.
“Cũng không tệ lắm.” Được ba anh giao cho công ty ở thành phố bên cạnh, mệt thì đúng là hơi mệt, có điều cũng học được rất nhiều thứ.
“Công ty có gái đẹp phải không?” Vưu Lý cười xấu xa nói.
Vệ Lẫm giương mắt nhìn, “Có, cậu muốn đi?”
“Haha, qua mấy ngày nữa là nhập học rồi, trường chúng ta nhiều gái đẹp, tôi cũng không hâm mộ cậu đâu.”
Hàn huyên một lúc, Vưu Lý thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ hỏi một câu, “Nghe nói Nguyễn Tĩnh tỏ tình với cậu à?”
“Cậu nghe ai nói?”
“Bạn thân của cô ấy.”
Vệ Lẫm cười lạnh.
“Cậu không đồng ý?”
Vệ Lẫm mím môi, màu mắt nhàn nhạt. “Mấy cậu cũng rảnh rỗi thật.”
“Mẹ nó. Nguyễn Tĩnh đẹp như vậy mà cậu cũng từ chối được! Cậu không phải là đàn ông à? Chúng ta mười tám rồi, có thể yêu đương được rồi.”
Vệ Lẫm chê cậu ta ồn ào, nửa thật nửa giả nói: “Tôi có vị hôn thê rồi.”
Vưu Lý hóa đá.
Vệ Lẫm uống một ngụm nước, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ thân ly. Năm anh sáu tuổi, mẹ anh không biết từ đâu lấy ra một bức ảnh chụp một cô bé, anh tò mò nhìn nhiều một chút.
Mẹ anh hỏi: “Con xem cô bé có xinh đẹp không?”
Vệ Lẫm khi đó tuy rằng chỉ là một đứa bé học mẫu giáo, nhưng cũng có chút thẩm mỹ, biết cô bé ở trong ảnh đẹp hơn mấy bạn nữ cùng lớp với anh. Anh đáp một câu: “Xinh đẹp.”
Mẹ anh cười ôm anh, “Cô bé là con gái của dì Trần. Chờ hai đứa lớn rồi, liền bảo Tinh Tinh làm vợ của con nhé.”
Anh trả lời: “Nhưng con không thích tinh tinh (????).”
(????) Đoạn này mẹ Vệ Lẫm đang nhắc đến tên của Nhược Tinh (Tinh Tinh: /xīngxīng/ 星星). Vệ Lẫm lại hiểu nhầm là con tinh tinh (đười ươi: /xīngxīng/ 猩猩).
Nhớ đến đó, Vệ Lẫm có hơi thất thần.
Lúc này di động anh bỗng vang lên, là mẹ anh điện tới, đoán chừng thúc giục anh về nhà ăn cơm. Anh chần chờ vài giây rồi nghe máy.
“Vệ Lẫm, ba và anh con đều đã về rồi, con đang ở đâu thế?”
“Ở cùng bạn học.”
“Nhược Tinh lần đầu tiên đến nhà chúng ta, con không thể quá thất lễ. Nhanh về đi!”
Vệ Lẫm: “... Ừm. Con về ngay đây.” Ngay cả ba anh cũng đã về, anh hiểu được, tối
nay nếu anh không về nhà, mẹ anh nhất định sẽ làm ầm một trận.
Anh tắt máy, đứng dậy: “Tôi đi đây.”
“Đừng mà! Như thế nào lại muốn đi rồi.”
“Trong nhà có khách.”
“Ai mà có mặt mũi đến mức có thể khiến cho Vệ thiếu của chúng ta phải về nhà xã giao.”
Vệ Lẫm cầm lấy chìa khóa xe, nói đùa: “Tiểu tiên nữ đến từ bờ biển.”
Qua một lúc sau, mấy người đều trở lại, thấy Vệ Lẫm rời đi.
Nguyễn Tĩnh cắn môi, “Vệ Lẫm vì sao lại đi rồi?”
“Mẹ cậu ấy gọi điện.”
“Đúng rồi, Vệ Lẫm có vị hôn thê, chuyện này các cậu có biết không?”
“Cậu ấy vừa thực tập một tháng liền có vị hôn thê rồi? Tốc độ cũng quá nhanh rồi. Thật hâm mộ!”
“Sẽ không phải là vì chuyện gì đó chứ? Có thai trước khi cưới?”
Nguyễn Tĩnh xụ mặt, không nói một lời.
Mấy người bọn họ đều cùng một lớp cấp 3, tâm tư của Nguyễn Tĩnh đối với Vệ Lẫm, mọi người đều biết. Bây giờ lên đại học, cũng không có người quản bọn họ yêu sớm nữa. Sợ là phụ huynh cũng là nhạc kiến kỳ thành (*).
(*) Nhạc kiến kỳ thành (乐见其成): vui mừng nhìn thấy thành quả
Vì để chào đón Trần Nhược Tinh, mẹ Vệ bảo giúp việc trong nhà chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, rồi tự mình xuống bếp làm món cá sóc chua ngọt.
Trần Nhược Tinh muốn giúp nhưng mẹ Vệ không đồng ý, đúng lúc này Vệ Triệt trở về.
Vệ Triệt một thân tây trang, thân cao hơn một mét tám, khí chất trầm ổn. “Nhược Tinh, anh là Vệ Triệt.”
Trần Nhược Tinh vừa mới băn khoăn bất an đi ra, cô nhìn anh chăm chú, người trước mắt không hoàn toàn giống với Vệ Triệt trong trí nhớ của cô, cô nhất thời không phản ứng lại.
Mẹ Vệ cười, “Vừa rồi còn nhắc đến con với Nhược Tinh, con liền trở về rồi.”
Hai gò má Trần Nhược Tinh đỏ lên, mất tự nhiên kêu lên một tiếng, “Anh.”
Khóe miệng Vệ Triệt hiện lên ý cười, “Cao lên không ít. Lúc chiều anh có cuộc họp, nên mới phải bảo Vệ Lẫm đến đón em. Vệ Lẫm đâu?”
Mẹ Vệ tức giận nói: “Ra ngoài gặp bạn nó rồi.”
Vệ Triệt cười cười, lại hỏi Trần Nhược Tinh, “Ông bà em có khỏe không?”
Trần Nhược Tinh: “Khỏe ạ. Ông em bảo em cảm ơn anh, thuốc mỡ anh gửi cho ông rất hiệu nghiệm.”
Vệ Triệt: “Trở về anh kêu người gửi thêm một ít nữa qua.”
Qua một lúc, bố Vệ cũng về đến nhà. Bố Vệ là ông chủ xí nghiệp, tuổi này rồi, nhìn có chút nghiêm túc, có điều đối với Nhược Tinh, ông lại hiếm khi nói chuyện ôn nhu như vậy.
Trước cơm tối, Vệ Lẫm rốt cuộc cũng trở về. “Anh hai, anh về rồi à.”
Vệ Triệt vỗ vỗ đầu vai em trai, “Nghe nói lần này em ở công ty con có biểu hiện rất tốt.”
Vệ Lẫm cười, “Cũng không thể làm mất mặt anh và bố được.”
Vệ Triệt biết Vệ Lẫm tuy rằng bất cần đời, nhưng lại rất có năng lực. Anh em hai người lại ngồi trao đổi về tình hình kinh tế gần đây.
Trần Nhược Tinh ở một bên nghe được liền như lọt vào sương mù.
Mẹ Vệ nói: “A Triệt, tiểu Lẫm, Nhược Tinh cũng học ngành tài chính.”
Vệ Lẫm nhếch mày, “Khéo như vậy?”
Trần Nhược Tinh như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Mẹ Vệ rất vui vẻ, ý cười trên mặt vẫn không tắt. “Đúng vậy. Về sau hai đứa phải giúp đỡ Nhược Tinh đấy. Được rồi, ăn cơm trước đi.”
Trên bàn cơm, ba người đàn ông Vệ gia cũng không nói nhiều, có điều cũng rất chiếu cố cô. Trần Nhược Tinh cảm giác được, người Vệ gia rất thật lòng đối tốt với cô.
Mẹ Vệ đã năm mươi tuổi mà nhìn như chỉ mới hơn ba mươi, chăm sóc bản thân rất tốt, càng là do liên quan đến gia đình. Sự nghiệp của chồng thành công, hai đứa con các phương diện đều ưu tú như vậy, cuộc đời bà đúng là mỹ mãn.
Vệ Triệt là anh cả, nên quan tâm một chút đến em trai và cô em gái mới tới. “Ngày mai hai đứa khai giảng, đồ đạc đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Vệ Lẫm: “Em không ở trường nên cũng không có đồ gì cần chuẩn bị.”
Mẹ Vệ: “Ngày mai ta sẽ đi báo danh cùng hai đứa.”
Vệ Lẫm: “Con không cần người đi theo.”
Trong lòng Trần Nhược Tinh cũng không muốn làm chậm trễ thời gian người Vệ gia, “Dì, tự con đi là được rồi.”
Vệ Triệt nói: “Mẹ, mẹ đi cũng không cầm được đồ. Vệ Lẫm cũng không có đồ gì, bảo Vệ Lẫm giúp Nhược Tinh đi.”
Mặt Vệ Lẫm hiện lên dấu chấm hỏi.
Trần Nhược Tinh: “...Anh, em...”
Vệ Triệt ôn hòa nhìn cô, lại nhìn Vệ Lẫm, cười hỏi: “Vệ Lẫm, được chứ?”
Vệ Lẫm biết anh trai anh là điển hình của nham hiểm phúc hắc, “Ừm.”
Trần Nhược Tinh: “...”
Sau khi kết thúc bữa tối, mẹ Vệ cùng đi tản bộ với bố Vệ.
“Đứa nhỏ Nhược Tinh thật ngoan, em rất thích.”
“Thiếu chút hoạt bát, tính tình rất thận trọng, giỏi về sát ngôn quan sắc (*).”
(*) Sát ngôn quan sắc: đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
“Năm đó dì Lam và mẹ Nhược Tinh đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, dẫn đến xa cách với em. Cũng không nghĩ đến lần này dì Lam lại chủ động gọi điện cho em.”
Bố Vệ vỗ nhẹ tay bà, “Xem ra bà đối với đứa cháu ngoại này vẫn rất quan tâm.”
“Mấy năm nay dì ấy quản Nhược Tinh rất chặt, hoàn toàn không cho Nhược Tinh kết bạn với bạn nam nào. Hôm nay em thấy Nhược Tinh và Vệ Lẫm đơn độc ở chung, hai đứa đều xem đối phương như không khí, em thật sự vừa bực mình vừa buồn cười. Em thấy Nhược Tinh lại thân thiết với Vệ Triệt hơn vài phần, trước khi anh chưa về, hai đứa vẫn luôn trò chuyện. Đáng tiếc, Vệ Triệt lại lớn hơn Nhược Tinh đến sáu tuổi, Nhược Tinh cũng chỉ mới năm nhất.”
“Bà xã, em có phải là nghĩ nhiều rồi không?”
Mẹ Vệ cười yếu ớt, trong giọng nói mang theo vài phần cảm khái, “Thân thế Nhược Tinh đáng thương, em muốn chiếu cố con bé nhiều một chút.”
“Em à, vẫn là đừng hy vọng vào Vệ Lẫm, cái tính cách của nó sợ là sẽ không chiếu cố gì cho Nhược Tinh.”
“Em biết, không trông chờ gì vào nó được. Anh nói xem, vì sao tính cách của Vệ Triệt và Vệ Lẫm lại khác xa nhau đến như vậy?”
Bố Vệ trầm tư một lát, “Lão đại là nhìn vào sách mà nuôi lớn.”
Mẹ Vệ: “Lão hhị cũng là dựa vào kinh nghiệm nuôi lão đại mà nuôi à.”
Bố Vệ: “Tính cách của Lão hhị cũng chỉ hơi lạnh lùng một chút, những mặt khác đều rất tốt. Loại tính cách này cũng có con gái thích, em yên tâm đi.”
Mẹ Vệ nói: “Em cũng không lo lắng chuyện này.”
Bố Vệ cười mà không nói.
Trần Nhược Tinh trở lại phòng, ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khu biệt thự xa hoa rất yên bình, so với bóng đêm của Vi Chu, lại thiếu vài phần nhân khí.
Bỗng nhiên, có người đến gõ cửa.
Trần Nhược Tinh nhanh chóng phủ thêm áo khoác.
Mở cửa ra thì thấy Vệ Lẫm đứng trước cửa, anh vừa mới tắm xong, mặc một bộ đồ thể thao. Mấy giọt nước trên trán anh dọc theo hai bên lăn xuống.
Trần Nhược Tinh không hiểu sao có chút khẩn trương.
“Xem xem trên bàn có cục sạc màu trắng không?”
“A, được.” Cô xoay người đi tới trước bàn học, quả nhiên nhìn thấy “Đây ——” vươn tay ra đưa cho anh.
Vệ Lẫm đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay không cẩn thận lướt qua lòng bàn tay cô, xúc cảm mềm mại, còn có chút mồ hôi. “Cô mặc nhiều vậy?”
Trần Nhược Tinh theo bản năng nắm chặt bàn tay, cô vừa căng thẳng lòng bàn tay liền đổ mồ hôi. Cô cắn môi, “Căn phòng này là của cậu?”
“Trước kia là phòng sách của tôi.” Vệ Lẫm trả lời.
Mi tâm Trần Nhược Tinh hơi động.
Vệ Lẫm: “Sáng mai chín giờ xuất phát.”
“Được.” Trần Nhược Tinh lên tiếng trả lời: “Vệ Lẫm ——”
Vệ Lẫm dừng bước, “Còn có việc?”
Trần Nhược Tinh nuốt nuốt nước bọt, “Cảm —— Cảm ơn cậu.” Bởi vì khẩn trương, cô nói chuyện đều có hơi ngắc ngứ.
“Cảm ơn tôi cái gì?” anh nhướn mày.
Trần Nhược Tinh quẫn bách đứng tại chỗ, ngón chân co lại. “Cảm ơn cảm ơn cậu —— đã tới đón mình.”
Vệ Lẫm nhìn thẳng cô, “Đó là mệnh lệnh của mẹ và anh tôi.”
Ông nhanh trí giải thích: “Tiểu Vệ tổng tối hôm qua ở Hải thị có hội nghị không thể về được, Nhược Tinh tiểu thư, tiểu thiếu gia đã ở nhà ga đợi hơn một tiếng đồng hồ.”
“Chú Dương.” Vệ Lẫm trầm giọng mở miệng.
Chú Dương cười, tiểu thiếu gia ngượng ngùng cơ đấy. “Có lẽ lúc này tiểu Vệ tổng đang trên đường trở về, Nhược Tinh tiểu thư buổi tối có thể gặp được tiểu Vệ tổng.”
Trần Nhược Tinh hoàn toàn không biết chính mình nên nói gì. Cô nhìn Vệ Lẫm, lúc này lại nói tiếng “Cảm ơn” dường như có chút cố ý, cô hơi chột dạ không nói lại nữa.
Đề tài này kết thúc trong sự ăn ý của mọi người.
Bốn mươi phút sau, xe tới Vệ gia.
Cửa lớn biệt thự, trong sân trồng rất nhiều loại cây và hoa, sắp xếp có trật tự, thanh tĩnh tao nhã.
Trước cửa có một người phụ nữ xinh đẹp đứng đó, khí chất nổi bật.
Trần Nhược Tinh chủ động mở miệng, “Dì Đường, con chào dì.”
“Nhược Tinh, con cuối cùng cũng đến rồi.” Mẹ Vệ cầm tay cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, “So với lúc nhỏ, giờ càng xinh đẹp hơn, đi đường có mệt không?”
“Rất tốt ạ.”
“Nhất định là mệt rồi, con không cần giấu dì.” Mẹ Vệ nắm tay cô, ánh mắt đầy trìu mến, “Mấy ngày hôm trước, dì Lam gọi điện cho dì, dì thật sự rất ngạc nhiên. Nghe nói con đậu đại học Giang rồi.”
“Mẹ, đi vào rồi nói.” Vệ Lẫm cũng không muốn đứng đây nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
“Xem dì vui vẻ quá mà quên mất, Vệ Lẫm đem vali của Nhược Tinh lên lầu hai cất đi.”
Trần Nhược Tinh nhìn về phía Vệ Lẫm, “Để tự con làm đi.”
Mẹ Vệ giữ chặt cô, “Không cần đâu, để Vệ Lẫm cầm.”
Trần Nhược Tinh nhìn thấy Vệ Lẫm kéo vali của mình đi, mày không khỏi chau lại, cô cảm thấy không được tốt cho lắm.
Mẹ Vệ tâm tình kích động, “Không nghĩ tới, bà con sẽ đồng ý cho con đến Giang thành học đại học.”
“Thời điểm điền nguyện vọng, bà cũng không phản đối.”
“Đại học Giang dù sao cũng là trường có tiếng trong nước, bà con cũng hiểu rõ. Đúng rồi, con học chuyên ngành gì?”
“Tài chính ạ.”
“Vậy quá tốt rồi, cùng một ngành với Vệ Lẫm.”
Mặt Trần Nhược Tinh lộ vẻ kinh ngạc.
“Nó chưa nói với con à.”
Trần Nhược Tinh không khỏi nhìn lên tầng hai, Vệ Lẫm sau khi chuyển hành lý lên cho cô, liền không có chút động tĩnh nào.
“Vệ Lẫm cùng khóa với con, nó lớn hơn con một chút, sinh nhật tháng hai. Đáng tiếc hai đứa nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp mặt. Nhược Tinh, con còn nhớ Vệ Triệt không?”
Trần Nhược Tinh gật đầu, “Nhớ ạ.” Cô chưa từng quên.
Mẹ Vệ cười, “Con gọi Vệ Triệt là anh, Vệ Lẫm liền xưng hô tên đi.”
Trần Nhược Tinh nghĩ thầm, Vệ Lẫm lớn hơn cô, vừa rồi ở ga cô gọi hắn một tiếng anh, cũng không sai.
“Dì dẫn con đi xem phòng nhé.”
Tầng hai có hai phòng ngủ, một phòng vốn dĩ là phòng sách. Ngày đó mẹ Vệ nhận được điện thoại của bà Nhược Tinh, liền bắt đầu dọn dẹp phòng sách này.
“Nhược Tinh, đây là phòng của con.”
Trong khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Trần Nhược Tinh ngây ngẩn cả người.
“Dì không biết con thích phong cách gì. Con xem xem chỗ nào không thích, ngày mai dì đi đổi.” Mẹ Vệ nhìn cô đầy chờ mong.
“Dì, ở đây rất tốt. Con chỉ ở một đêm, làm phiền dì rồi.” Đồ dùng trong phòng màu trắng tinh xảo, đẹp đẽ lại thoải mái dễ chịu. Rèm che màu trắng giống như sữa, ra trải giường màu hồng nhạt, còn có một cái gối dựa hình ngôi sao, cô lớn như thế này rồi mà nhìn vào vẫn rất thích.
“Căn phòng này chính là chuẩn bị cho con, về sau nghỉ học, con có thể về đây ở.”
Trong lòng Trần Nhược Tinh có chút bất an, đại khái là do thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).
“Con không biết đâu, trước kia dì luôn muốn trang trí phòng như vậy cho con gái, bây giờ cuối cùng cũng thỏa mãn rồi,” mẹ Vệ thở dài, “Nhược Tinh, con không cần khách sáo, cứ xem đây là nhà mình đi. Đến, xem tủ quần áo đi.”
Vừa mở tủ quần áo ra, Trần Nhược Tinh lại lần nữa kinh ngạc, quần áo đầy một tủ, xuân hạ thu đông, hồng trắng lam vàng… đều là màu sắc mà con gái thích.
Mẹ Vệ cười, “Không biết con thích gì, dì liền tiện tay mua một ít. Con chọn bộ con thích mặc đi, về sau dì lại mua thêm.”
Trần Nhược Tinh thu hồi ánh mắt, là con gái nên cô cũng rất thích những bộ đồ xinh đẹp, cũng có những lúc nhìn thấy những bộ đồ đẹp chân liền không bước tiếp được. Cô nhớ rõ năm năm tuổi, bởi vì đặc biệt thích một bộ váy liền thân, năn nỉ bà mua cho cô, bà không đồng ý. Sau đó ông giúp cô mua về, cô vui vẻ mặc vào, chạy tới trước mặt bà, cười hì hì hỏi, con có xinh không? Vẻ mặt bà liền lập tức thay đổi, ép cô thay đồ lại, rồi ở trước mặt cô, cắt phăng bộ váy kia đi. “Nhược Tinh, con phải nhớ kỹ, con gái không cần để ý những thứ bề ngoài, quần áo có đẹp đến đâu cũng đều là giả dối, đều là hào nhoáng bên ngoài.”
Hốc mắt cô chứa lệ, “Con biết rồi.” Từ đó cô giống như đều miễn dịch với những thứ đẹp đẽ, phần lớn quần áo đều là đồng phục.
Mẹ Vệ cầm một bộ váy liền thân đưa đến trước người Trần Nhược Tinh, “Nhược Tinh, da con trắng như vậy mặc cái này vào nhất định sẽ rất đẹp. Con thật giống mẹ con, da mẹ con cũng rất trắng.”
“Dì, dì và mẹ con còn liên lạc với nhau sao?”
Mẹ Vệ đột nhiên cảm thấy bản thân nhiều lời, “A, cũng có lúc không liên lạc.”
“Dì, con ——”
“Mẹ, mẹ là đang nuôi búp bê Barbie đấy.” Không biết khi nào, Vệ Lẫm đã đứng ở trước cửa, đôi mắt như cười như không nhìn cô.
Trần Nhược Tinh ngượng ngùng nắm chặt mười ngón tay. Bộ đồ trên người cô đang mặc là bộ váy đã ba năm rồi, may mà, người cô gầy, khung xương nhỏ, hai năm này chỉ có vóc người có cao lên, váy vẫn vừa người như trước, chỉ là như thế nào đi nữa cũng đã hơi cũ rồi.
Mẹ Vệ âm thầm thở phào, mắt liếc Vệ Lẫm một cái, “Còn không phải tại con sao, ai bảo ta sinh đứa con trai là con ra, ta liền không có không gian phát huy.”
Vệ Lẫm nhún nhún vai, xoay người muốn xuống lầu.
Mẹ Vệ: “Con định ra ngoài?”
“Ừm, bọn Vưu Lý tìm con.”
Mẹ Vệ nhíu mày, “Nhược Tinh lần đầu tiên đến nhà chúng ta, con không thể ở lại chơi với nó thêm chút được sao.”
Trần Nhược Tinh nghĩ thầm, thật sự không cần anh ta ở lại chơi!
Vệ Lẫm nhìn về phía Trần Nhược Tinh, đôi mắt xinh đẹp kia hơi động, anh liền nhếch khóe miệng.
Trần Nhược Tinh liên tục tỏ ra, “Dì, không cần đâu ạ.”
Mẹ Vệ đành phải buông tha, “Con về sớm một chút để ăn tối.”
“Không cần chờ con đâu.” Vệ Lẫm khua tay, hai ba bước đã đi xuống lầu.
Mẹ Vệ xoay người, “Không cần để ý đến nó, Nhược Tinh, con sớm đến nhà chúng ta thì tốt rồi.”
Trần Nhược Tinh: “...” Cô không có cơ hội hỏi mẹ Vệ về chuyện của mẹ nữa.
Vệ Lẫm lái xe ra cửa. Kết thúc kỳ thi đại học, anh lập tức đi thi bằng lái xe. Đến khi tới bar, tất cả mọi người cũng đã tới.
“Vệ Lẫm, không phải cậu nói hai giờ chiều về Giang thành sao? Như thế nào lại lề mề đến bây giờ?” Vưu Lý oán giận nói.
“Giúp anh tôi đến nhà ga đón người.” Hắn cầm một chai nước lên, uống mấy ngụm liền.
“Vệ Lẫm, cậu nghỉ hè thực tập thế nào rồi?” người hỏi là cô gái đối diện, cô gái uốn tóc, còn trang điểm, hoàn toàn biết ưu thế của bản thân ở đâu. Cả quán bar tối nay, xem như cô ấy là người đẹp nhất.
“Cũng không tệ lắm.” Được ba anh giao cho công ty ở thành phố bên cạnh, mệt thì đúng là hơi mệt, có điều cũng học được rất nhiều thứ.
“Công ty có gái đẹp phải không?” Vưu Lý cười xấu xa nói.
Vệ Lẫm giương mắt nhìn, “Có, cậu muốn đi?”
“Haha, qua mấy ngày nữa là nhập học rồi, trường chúng ta nhiều gái đẹp, tôi cũng không hâm mộ cậu đâu.”
Hàn huyên một lúc, Vưu Lý thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ hỏi một câu, “Nghe nói Nguyễn Tĩnh tỏ tình với cậu à?”
“Cậu nghe ai nói?”
“Bạn thân của cô ấy.”
Vệ Lẫm cười lạnh.
“Cậu không đồng ý?”
Vệ Lẫm mím môi, màu mắt nhàn nhạt. “Mấy cậu cũng rảnh rỗi thật.”
“Mẹ nó. Nguyễn Tĩnh đẹp như vậy mà cậu cũng từ chối được! Cậu không phải là đàn ông à? Chúng ta mười tám rồi, có thể yêu đương được rồi.”
Vệ Lẫm chê cậu ta ồn ào, nửa thật nửa giả nói: “Tôi có vị hôn thê rồi.”
Vưu Lý hóa đá.
Vệ Lẫm uống một ngụm nước, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ thân ly. Năm anh sáu tuổi, mẹ anh không biết từ đâu lấy ra một bức ảnh chụp một cô bé, anh tò mò nhìn nhiều một chút.
Mẹ anh hỏi: “Con xem cô bé có xinh đẹp không?”
Vệ Lẫm khi đó tuy rằng chỉ là một đứa bé học mẫu giáo, nhưng cũng có chút thẩm mỹ, biết cô bé ở trong ảnh đẹp hơn mấy bạn nữ cùng lớp với anh. Anh đáp một câu: “Xinh đẹp.”
Mẹ anh cười ôm anh, “Cô bé là con gái của dì Trần. Chờ hai đứa lớn rồi, liền bảo Tinh Tinh làm vợ của con nhé.”
Anh trả lời: “Nhưng con không thích tinh tinh (????).”
(????) Đoạn này mẹ Vệ Lẫm đang nhắc đến tên của Nhược Tinh (Tinh Tinh: /xīngxīng/ 星星). Vệ Lẫm lại hiểu nhầm là con tinh tinh (đười ươi: /xīngxīng/ 猩猩).
Nhớ đến đó, Vệ Lẫm có hơi thất thần.
Lúc này di động anh bỗng vang lên, là mẹ anh điện tới, đoán chừng thúc giục anh về nhà ăn cơm. Anh chần chờ vài giây rồi nghe máy.
“Vệ Lẫm, ba và anh con đều đã về rồi, con đang ở đâu thế?”
“Ở cùng bạn học.”
“Nhược Tinh lần đầu tiên đến nhà chúng ta, con không thể quá thất lễ. Nhanh về đi!”
Vệ Lẫm: “... Ừm. Con về ngay đây.” Ngay cả ba anh cũng đã về, anh hiểu được, tối
nay nếu anh không về nhà, mẹ anh nhất định sẽ làm ầm một trận.
Anh tắt máy, đứng dậy: “Tôi đi đây.”
“Đừng mà! Như thế nào lại muốn đi rồi.”
“Trong nhà có khách.”
“Ai mà có mặt mũi đến mức có thể khiến cho Vệ thiếu của chúng ta phải về nhà xã giao.”
Vệ Lẫm cầm lấy chìa khóa xe, nói đùa: “Tiểu tiên nữ đến từ bờ biển.”
Qua một lúc sau, mấy người đều trở lại, thấy Vệ Lẫm rời đi.
Nguyễn Tĩnh cắn môi, “Vệ Lẫm vì sao lại đi rồi?”
“Mẹ cậu ấy gọi điện.”
“Đúng rồi, Vệ Lẫm có vị hôn thê, chuyện này các cậu có biết không?”
“Cậu ấy vừa thực tập một tháng liền có vị hôn thê rồi? Tốc độ cũng quá nhanh rồi. Thật hâm mộ!”
“Sẽ không phải là vì chuyện gì đó chứ? Có thai trước khi cưới?”
Nguyễn Tĩnh xụ mặt, không nói một lời.
Mấy người bọn họ đều cùng một lớp cấp 3, tâm tư của Nguyễn Tĩnh đối với Vệ Lẫm, mọi người đều biết. Bây giờ lên đại học, cũng không có người quản bọn họ yêu sớm nữa. Sợ là phụ huynh cũng là nhạc kiến kỳ thành (*).
(*) Nhạc kiến kỳ thành (乐见其成): vui mừng nhìn thấy thành quả
Vì để chào đón Trần Nhược Tinh, mẹ Vệ bảo giúp việc trong nhà chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, rồi tự mình xuống bếp làm món cá sóc chua ngọt.
Trần Nhược Tinh muốn giúp nhưng mẹ Vệ không đồng ý, đúng lúc này Vệ Triệt trở về.
Vệ Triệt một thân tây trang, thân cao hơn một mét tám, khí chất trầm ổn. “Nhược Tinh, anh là Vệ Triệt.”
Trần Nhược Tinh vừa mới băn khoăn bất an đi ra, cô nhìn anh chăm chú, người trước mắt không hoàn toàn giống với Vệ Triệt trong trí nhớ của cô, cô nhất thời không phản ứng lại.
Mẹ Vệ cười, “Vừa rồi còn nhắc đến con với Nhược Tinh, con liền trở về rồi.”
Hai gò má Trần Nhược Tinh đỏ lên, mất tự nhiên kêu lên một tiếng, “Anh.”
Khóe miệng Vệ Triệt hiện lên ý cười, “Cao lên không ít. Lúc chiều anh có cuộc họp, nên mới phải bảo Vệ Lẫm đến đón em. Vệ Lẫm đâu?”
Mẹ Vệ tức giận nói: “Ra ngoài gặp bạn nó rồi.”
Vệ Triệt cười cười, lại hỏi Trần Nhược Tinh, “Ông bà em có khỏe không?”
Trần Nhược Tinh: “Khỏe ạ. Ông em bảo em cảm ơn anh, thuốc mỡ anh gửi cho ông rất hiệu nghiệm.”
Vệ Triệt: “Trở về anh kêu người gửi thêm một ít nữa qua.”
Qua một lúc, bố Vệ cũng về đến nhà. Bố Vệ là ông chủ xí nghiệp, tuổi này rồi, nhìn có chút nghiêm túc, có điều đối với Nhược Tinh, ông lại hiếm khi nói chuyện ôn nhu như vậy.
Trước cơm tối, Vệ Lẫm rốt cuộc cũng trở về. “Anh hai, anh về rồi à.”
Vệ Triệt vỗ vỗ đầu vai em trai, “Nghe nói lần này em ở công ty con có biểu hiện rất tốt.”
Vệ Lẫm cười, “Cũng không thể làm mất mặt anh và bố được.”
Vệ Triệt biết Vệ Lẫm tuy rằng bất cần đời, nhưng lại rất có năng lực. Anh em hai người lại ngồi trao đổi về tình hình kinh tế gần đây.
Trần Nhược Tinh ở một bên nghe được liền như lọt vào sương mù.
Mẹ Vệ nói: “A Triệt, tiểu Lẫm, Nhược Tinh cũng học ngành tài chính.”
Vệ Lẫm nhếch mày, “Khéo như vậy?”
Trần Nhược Tinh như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Mẹ Vệ rất vui vẻ, ý cười trên mặt vẫn không tắt. “Đúng vậy. Về sau hai đứa phải giúp đỡ Nhược Tinh đấy. Được rồi, ăn cơm trước đi.”
Trên bàn cơm, ba người đàn ông Vệ gia cũng không nói nhiều, có điều cũng rất chiếu cố cô. Trần Nhược Tinh cảm giác được, người Vệ gia rất thật lòng đối tốt với cô.
Mẹ Vệ đã năm mươi tuổi mà nhìn như chỉ mới hơn ba mươi, chăm sóc bản thân rất tốt, càng là do liên quan đến gia đình. Sự nghiệp của chồng thành công, hai đứa con các phương diện đều ưu tú như vậy, cuộc đời bà đúng là mỹ mãn.
Vệ Triệt là anh cả, nên quan tâm một chút đến em trai và cô em gái mới tới. “Ngày mai hai đứa khai giảng, đồ đạc đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Vệ Lẫm: “Em không ở trường nên cũng không có đồ gì cần chuẩn bị.”
Mẹ Vệ: “Ngày mai ta sẽ đi báo danh cùng hai đứa.”
Vệ Lẫm: “Con không cần người đi theo.”
Trong lòng Trần Nhược Tinh cũng không muốn làm chậm trễ thời gian người Vệ gia, “Dì, tự con đi là được rồi.”
Vệ Triệt nói: “Mẹ, mẹ đi cũng không cầm được đồ. Vệ Lẫm cũng không có đồ gì, bảo Vệ Lẫm giúp Nhược Tinh đi.”
Mặt Vệ Lẫm hiện lên dấu chấm hỏi.
Trần Nhược Tinh: “...Anh, em...”
Vệ Triệt ôn hòa nhìn cô, lại nhìn Vệ Lẫm, cười hỏi: “Vệ Lẫm, được chứ?”
Vệ Lẫm biết anh trai anh là điển hình của nham hiểm phúc hắc, “Ừm.”
Trần Nhược Tinh: “...”
Sau khi kết thúc bữa tối, mẹ Vệ cùng đi tản bộ với bố Vệ.
“Đứa nhỏ Nhược Tinh thật ngoan, em rất thích.”
“Thiếu chút hoạt bát, tính tình rất thận trọng, giỏi về sát ngôn quan sắc (*).”
(*) Sát ngôn quan sắc: đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
“Năm đó dì Lam và mẹ Nhược Tinh đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, dẫn đến xa cách với em. Cũng không nghĩ đến lần này dì Lam lại chủ động gọi điện cho em.”
Bố Vệ vỗ nhẹ tay bà, “Xem ra bà đối với đứa cháu ngoại này vẫn rất quan tâm.”
“Mấy năm nay dì ấy quản Nhược Tinh rất chặt, hoàn toàn không cho Nhược Tinh kết bạn với bạn nam nào. Hôm nay em thấy Nhược Tinh và Vệ Lẫm đơn độc ở chung, hai đứa đều xem đối phương như không khí, em thật sự vừa bực mình vừa buồn cười. Em thấy Nhược Tinh lại thân thiết với Vệ Triệt hơn vài phần, trước khi anh chưa về, hai đứa vẫn luôn trò chuyện. Đáng tiếc, Vệ Triệt lại lớn hơn Nhược Tinh đến sáu tuổi, Nhược Tinh cũng chỉ mới năm nhất.”
“Bà xã, em có phải là nghĩ nhiều rồi không?”
Mẹ Vệ cười yếu ớt, trong giọng nói mang theo vài phần cảm khái, “Thân thế Nhược Tinh đáng thương, em muốn chiếu cố con bé nhiều một chút.”
“Em à, vẫn là đừng hy vọng vào Vệ Lẫm, cái tính cách của nó sợ là sẽ không chiếu cố gì cho Nhược Tinh.”
“Em biết, không trông chờ gì vào nó được. Anh nói xem, vì sao tính cách của Vệ Triệt và Vệ Lẫm lại khác xa nhau đến như vậy?”
Bố Vệ trầm tư một lát, “Lão đại là nhìn vào sách mà nuôi lớn.”
Mẹ Vệ: “Lão hhị cũng là dựa vào kinh nghiệm nuôi lão đại mà nuôi à.”
Bố Vệ: “Tính cách của Lão hhị cũng chỉ hơi lạnh lùng một chút, những mặt khác đều rất tốt. Loại tính cách này cũng có con gái thích, em yên tâm đi.”
Mẹ Vệ nói: “Em cũng không lo lắng chuyện này.”
Bố Vệ cười mà không nói.
Trần Nhược Tinh trở lại phòng, ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khu biệt thự xa hoa rất yên bình, so với bóng đêm của Vi Chu, lại thiếu vài phần nhân khí.
Bỗng nhiên, có người đến gõ cửa.
Trần Nhược Tinh nhanh chóng phủ thêm áo khoác.
Mở cửa ra thì thấy Vệ Lẫm đứng trước cửa, anh vừa mới tắm xong, mặc một bộ đồ thể thao. Mấy giọt nước trên trán anh dọc theo hai bên lăn xuống.
Trần Nhược Tinh không hiểu sao có chút khẩn trương.
“Xem xem trên bàn có cục sạc màu trắng không?”
“A, được.” Cô xoay người đi tới trước bàn học, quả nhiên nhìn thấy “Đây ——” vươn tay ra đưa cho anh.
Vệ Lẫm đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay không cẩn thận lướt qua lòng bàn tay cô, xúc cảm mềm mại, còn có chút mồ hôi. “Cô mặc nhiều vậy?”
Trần Nhược Tinh theo bản năng nắm chặt bàn tay, cô vừa căng thẳng lòng bàn tay liền đổ mồ hôi. Cô cắn môi, “Căn phòng này là của cậu?”
“Trước kia là phòng sách của tôi.” Vệ Lẫm trả lời.
Mi tâm Trần Nhược Tinh hơi động.
Vệ Lẫm: “Sáng mai chín giờ xuất phát.”
“Được.” Trần Nhược Tinh lên tiếng trả lời: “Vệ Lẫm ——”
Vệ Lẫm dừng bước, “Còn có việc?”
Trần Nhược Tinh nuốt nuốt nước bọt, “Cảm —— Cảm ơn cậu.” Bởi vì khẩn trương, cô nói chuyện đều có hơi ngắc ngứ.
“Cảm ơn tôi cái gì?” anh nhướn mày.
Trần Nhược Tinh quẫn bách đứng tại chỗ, ngón chân co lại. “Cảm ơn cảm ơn cậu —— đã tới đón mình.”
Vệ Lẫm nhìn thẳng cô, “Đó là mệnh lệnh của mẹ và anh tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook