Trong đầu chợt nổ vang, sắc mặt hai người Dương Bái đại biến.

Trong lòng khẩn trương, còn chưa nghĩ ra bước tiếp theo nên làm như thế nào, tiếng cười duyên mỵ hoặc tận xương của nữ tử vang lên ngay bên tai.

- Dương công tử, Lý công tử.

Nữ âm kiều mỵ như tình nhân thân mật, nỉ non bên tai bọn họ, nhu tình hàng vạn hàng ngàn.

Nhưng Dương Bái cùng Lý Nhược Quang nghe được, da đầu run lên, sinh lòng hàn ý.

Sợ hãi bị lửa giận áp chế lúc này như nước sông vỡ đê, xông thẳng lên não.

- Huyết nhục của hai vị công tử thật thơm, để ta nếm thử hương vị được không?

Tiếng cười nữ âm dễ thương, dùng ngữ khí khờ dại nói ra lời nói làm người bị dọa phá mật.


- Hương vị trái tim ngon nhất, thịt hai má tối non, bắp thịt chân tay có lực đạo. Ai nha, thật buồn bực, trước nên ăn chỗ nào mới tốt đây?

Bách Linh ngồi xếp bằng, đầu ngón tay khẽ động, bắn ra hai đạo quang mang dây thừng, theo động tác trên ngón tay nàng dây thừng di động trên thân thể hai người Lý Nhược Quang.

Ảo thuật, bọn hắn cảm giác có vật gì đó thật băng sương, lạnh lẽo như lưỡi rắn liếm lên da thịt mình. Ướt át, mang theo mùi hôi thối khiến người ghê tởm muốn phun.

- Không, không.. đừng ăn chúng tôi..

- Quỷ đại nhân, ngài đại nhân có đại lượng, tha chúng tôi một mạng đi! Ngài muốn ăn ai chúng tôi giúp ngài bắt tới.

Nương theo sau một cỗ mùi khai nước tiểu, không ngừng có chất lỏng chảy xuống trên thân hai người.

Bị Bách Linh hù dọa như vậy, cả hai người đều tiểu tiện không thể khống chế.

- Ai ta cũng không muốn ăn, đã nghĩ ăn các ngươi.


Bách Linh cười lanh lảnh:

- Ta quyết định, ăn trái tim trước!

Dứt lời, hai người liền cảm giác cỗ xúc cảm lạnh lẽo dừng trên trái tim của mình.

Ngay sau đó lồng ngực như bị đâm phá, cảm giác đau đớn truyền tới, bọn hắn hoảng sợ kêu thảm.

Còn chưa kêu được hai tiếng, cả người lẫn ghế lật ngang, hôn mê mất đi ý thức.

Đương nhiên giày của bọn hắn vẫn dán chặt dưới sàn, nhưng bởi vì thân thể chém xéo ngã xuống, nửa bàn chân của họ vẫn vặn vẹo dính vào trong giày.

Bách Linh nhìn lồng ngực chỉ trầy một ít của bọn họ, khinh thường liếc mắt, lập tức ra khỏi tửu lâu đi tìm Giả Dung bọn họ.

Khách nhân trên tửu lâu đột nhiên toàn bộ vọt xuống dưới lầu, tình huống không được bình thường liền làm kinh động chưởng quầy.

Chưởng quầy vừa nghe khách nhân nói trên lầu có chuyện ma quái, không kịp nghĩ nhiều theo bản năng bỏ chạy theo sau ra ngoài.

Chỉ chớp mắt tửu lâu trống rỗng.

Lại nghe khách nhân nói về sự tình của hai người Dương Bái, chưởng quầy lo lắng bỏ mặc họ ở lại sẽ chết, sẽ chọc giận gia tộc của bọn họ, nghĩ đi lên cứu người nhưng lại không dám, muốn sai khiến tiểu nhị lên xem nhưng không thấy tung tích người nào xung quanh

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương