- Đây là lễ vật sinh nhật của huynh, cũng trọng yếu như là tín vật đính ước mà ta đưa cho huynh, huynh dám làm mất ta sẽ đem huynh đánh mất.

Giả Dung nửa cảnh cáo nửa uy hiếp nói.

Thu được lễ vật khóe môi Trầm Nhược Hư tràn ra vẻ cười dịu dàng, vui vẻ nói:

- Làm sao đệ biết hôm nay là sinh nhật của ta?

Giả Dung không nhắc nhở, chính hắn đã quên hôm nay là ngày gì của mình.

Vẻ mặt Giả Dung đương nhiên nói:

- Cũng không nhìn xem quan hệ của chúng ta thế nào, ngày trọng yếu như vậy, ta tự nhiên phải gắt gao nhớ kỹ. Huynh không phải cũng nhớ rõ ràng sinh nhật của ta sao?

Sinh nhật của hắn nằm ở đầu tháng tám, trước Trung thu, lúc đó Trầm Nhược Hư còn đặc biệt đi học nấu ăn, tự tay làm đào mừng thọ cùng mì trường thọ cho hắn.

Lời này làm Trầm Nhược Hư mỉm cười, trong đồng tử hiện lên ánh sao, giống như ẩn chứa một mảnh sao trời sáng ngời. Giả Dung nhìn thấy không khỏi hoảng thần.

Trầm Nhược Hư cúi đầu hôn nhẹ lên trán Giả Dung, mở ra hộp gấm trong tay, lấy ra một quyển vở nhỏ màu đỏ.

Nhìn chằm chằm dòng chữ phồn thể trên bìa mặt quyển vở, nhịp tim Trầm Nhược Hư đập rộn lên, ánh mắt lăn tăn gợn sóng không ngừng.

Ánh mắt của hắn dính chặt lên ba chữ lớn trên quyển vở đỏ, mở miệng nhấn mạnh từng chữ:


- Giấy, kết, hôn!

Trong phút chốc đôi mắt hắn bừng lên gợn sóng càng thêm kịch liệt, hai tay cầm giấy hôn thú run nhè nhẹ, giống như quyển vở nhỏ kia lại nặng ngàn cân.

Ngón tay kích động phát run nhẹ nhàng mở ra giấy chứng nhận, ánh mắt đầu tiên là hình ảnh hai người chụp ảnh chung, trong đầu không khỏi hiện lên ngày đó Giả Dung tìm hắn chụp ảnh chung, mặt mày hắn liền dịu dàng như nước.

- Huynh có thích không?

Giả Dung mỉm cười nhìn vẻ mặt biến hóa của hắn, nhẹ giọng hỏi.

Trầm Nhược Hư không tự chủ được ôm Giả Dung, có lẽ do quá mức kích động, khí lực của hắn có chút lớn, giống như muốn đem người trong lòng nhu tiến vào trong thân thể, cho tới chết cũng không phân chia lẫn nhau.

- Thích, ta thật thích.

Thanh âm Trầm Nhược Hư rất nhẹ, thần thái phi thường thành kính.

Cảm xúc vui sướng bừng lên như nước sông Trường Giang tràn tới, chảy xiết khắp cả thân thể. Đã lâu hắn chưa từng có loại tâm tình không thể khống chế như vậy, bây giờ cảm nhận được như lúc cùng Giả Dung tỏ rõ cõi lòng, tan ra làm một thể lúc trước.

Giả Dung rời khỏi vòng tay hắn, vươn tay ra, đem giấy hôn thú mặc thêm xiêm y màu đỏ quơ quơ trước mặt Trầm Nhược Hư:

- Ta cũng có một phần giống nhau như đúc.

- Đáng tiếc là hàng nhái, nếu là thật sự thì tốt hơn.

Trong mắt Giả Dung hiện tia mất mát, rất nhanh liền biến mất.

Trầm Nhược Hư bỗng nhiên cười, tự tin nói:

- Việc này đơn giản!

Giả Dung ngẩng đầu nhìn hắn.

- Ta biết giấy hôn thú trước kia chính là giấy đăng ký kết hôn, hai loại đều giống như nhau.

Hắn như chạm vào trân bảo, thật cẩn thận vuốt nhẹ hai má Giả Dung, trịnh trọng nói:

- Ngày khác ta mời ông cố viết một phần giấy đăng ký kết hôn cho đệ, thỏa mãn tâm nguyện của đệ.

Giả Dung hơi sững sờ, lập tức tươi cười, ôm cổ Trầm Nhược Hư chủ động hôn hắn.


Sau một phen chìm trong sóng tình, Trầm Nhược Hư siết chặt tay Giả Dung, dùng vẻ thương lượng nói:

- Qua vài ngày, chúng ta xin phép tế tửu nghỉ vài ngày, đệ cùng ta đi một chỗ được không?

- Đi nơi nào?

Giả Dung ngơ ngẩn hỏi.

Trầm Nhược Hư một tay vuốt ve sợi tóc bóng loáng như tơ lụa của hắn, ôn nhu nói:

- Đi đạo quan Vân Phi sơn gặp một vị đạo trưởng họ Lý, ta nghĩ mời hắn chữa khỏi chứng bệnh phân hồn của đệ. Lão nhân gia từng nói qua với ta, chứng bệnh phân hồn làm thương tổn hồn phách của người thật lớn, cho dù hiện tại nhìn đệ thoạt nhìn ngoại trừ tính cách có biến hóa, cũng không có chuyện gì không ổn.

- Nhưng nếu để như thế mãi, ai biết sau này có thể xảy ra vấn đề gì hay không? Ta lo lắng cho đệ, muốn giải quyết vấn đề trong hồn phách của đệ, cho nên đệ cùng ta đi Vân Phi sơn được không?

Trầm Nhược Hư xoay người đặt phía trên Giả Dung, nhìn thẳng hai mắt của hắn, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Ánh mắt Giả Dung chợt biến thành trong sáng.

Nhiều năm qua, chủ nhân cách cùng thứ nhân cách sớm đã thành thói quen làm bạn sưởi ấm cho nhau, muốn bọn họ từ trong trạng thái phân tách một lần nữa dung hợp thành hồn thể đầy đủ, song phương cũng không quá tình nguyện.

Nhưng nhìn lại ánh mắt bao hàm lo âu của Trầm Nhược Hư, Giả Dung lại nói không nên lời cự tuyệt.

Hắn tự nhiên cũng hiểu linh hồn phân tách lâu dài không tốt, nhưng đột nhiên đem nhân cách dung hợp, Giả Dung tràn đầy không vui.

Trong khoảnh khắc hắn lại không biết làm sao trả lời Trầm Nhược Hư.

Giả Dung trù trừ, rối rắm, Trầm Nhược Hư đều xem ở trong mắt. Trước kia hắn sở dĩ luôn không đề cập tới việc này, cũng là bởi vì hiểu rõ tâm tư Giả Dung, tính toán đợi thời cơ tốt nhất tiếp tục nói ra.


Trầm Nhược Hư vốn tưởng rằng hiện tại thời cơ đã thành thục, liền mở miệng, nhưng Giả Dung vẫn là không muốn.

Nghe tiếng thở dài của Trầm Nhược Hư, Giả Dung há miệng thở dốc, một lát sau cuối cùng lựa chọn nói:

- Hiện tại tính cách của ta đã làm cho huynh thật đau đầu, huynh sẽ không sợ ta dung hợp lại hai nhân cách xong, càng khó khăn hơn?

- Vô luận đệ như thế nào, ta đều là ưa thích.

Trầm Nhược Hư nhận chân nói.

- Vậy.. ta suy nghĩ thêm một lát sẽ cho huynh câu trả lời thuyết phục.

Giả Dung nói xong lại bổ sung:

- Vô luận là Bách Linh bọn họ hay là hệ thống đều có biện pháp chữa khỏi vấn đề linh hồn phân tách của ta, không cần xa xôi chạy đi Vân Phi sơn cầu Lý đạo trưởng gì đó.

Dứt lời, hắn nhắm mắt lại, tiếng hít thở nhẹ dần.

Mà Trầm Nhược Hư nghe xong thì giãn mày, khóe môi nhếch lên, không khỏi nở nụ cười. Hắn nói ra lời như vậy, kỳ thật đáp án trong lòng đã khuynh hướng dung hợp.

Hôm sau ăn điểm tâm xong, hai người Giả Dung đi dạo cùng Tống Thanh tiêu thực.

Lúc này Du Chuẩn vốn đi ra ngoài tìm kiếm lối vào Thái Hư ảo cảnh, đã mất tích khá lâu lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Giả Dung.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương