Vị Diện Thương Nhân Giả Dung
-
C214: Chương 214
Từ ngày hôm đó hai nhà Dương, Lý được thái thượng hoàng âm thầm ủng hộ cùng Trầm gia đối nghịch châm chích. Thái thượng hoàng rất thích viện lý do dùng có hiếu đè nặng hoàng đế, che chở hai nhà. Hoàng đế làm việc bó tay bó chân, không có cách nào áp đặt hai nhà, chỉ có âm thầm chèn ép.
Từ đó về sau Trầm gia cùng hai nhà thường có mâu thuẫn phát sinh. Mà Trầm Nhược Hư cùng Dương Bái, Lý Nhược Quang vì thế cũng kết thành thù.
Nghe được lời của Lương thị, Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư nhíu mày, nhất trí nghĩ tới Dương Bái cùng Lý Nhược Quang.
- Nhắc tới cũng kỳ quái, trước kia vài ngày là Dương Bái bọn hắn sẽ tới tìm gây sự, gần hai tháng nay lại rất ít xuất hiện trước mặt ta, cũng cho ta không ít thời gian thanh tịnh.
Trầm Nhược Hư trầm giọng nói.
Trong đầu Giả Dung hiện lên tình hình gặp được hai người trong quốc tử giám, nghi hoặc lại kỳ quái nói:
- Có thật nhiều lần ta từ xa xa nhìn thấy qua bọn hắn, chẳng biết tại sao bọn hắn vừa nhìn thấy ta thì hốt hoảng bỏ chạy.
Trầm Nhược Hư cười lạnh, vẻ mặt chắc chắn nói:
- Là thứ trong tâm có quỷ, nhất định lại đang cân nhắc mưu mẹo nham hiểm ám toán chúng ta.
- Hai vị bá phụ của ngươi tuy là quốc cữu, nhưng cũng không thể nhúng tay nội vụ của quốc tử giám. Cũng may đương nhiệm tế tửu là đệ tử của ngoại tổ ngươi, bình thường có thể chiếu cố ngươi một phần. Nhưng hắn rốt cục còn cần quản lý nguyên quốc tử giám, khó tránh sẽ có chỗ sơ hở. Hai ngươi phải cẩn thận đề phòng hai tiểu tử kia thì tốt hơn.
Trong mắt Lương thị hiện vẻ lo lắng, thân thiết dặn dò.
- Đại bá mẫu xin yên tâm, ta chưa từng nếm qua thiệt thòi từ bọn họ.
Trầm Nhược Hư đáp.
Giả Dung nắm chắc mười phần nói:
- Huống hồ còn có ta cùng Tống huynh ở một bên giúp đỡ, vô luận bọn hắn muốn làm gì, cũng sẽ không thực hiện được.
Trầm Nhược An đi vào phòng khách, nói bữa tiệc thịt hươu đã làm xong, kêu ba người cùng đi dùng bữa.
Hai người tuy không dám ăn nhiều thịt hươu, nhưng thịnh tình không thể chối từ, gia đình đại quốc cữu không ngừng khuyên bảo hai người ăn nhiều, đợi khi hai người rời khỏi phủ đệ, phân nửa bụng là thịt hươu, phân nửa là rượu mạnh.
Hai người lên xe ngựa, lập tức say khướt nằm thành một đoàn. Nếu không phải Trầm Nhược Hư vẫn còn vài phần thanh tỉnh, dùng hai tay giam cầm Giả Dung, thiếu chút nữa ở trong xe bị hắn lột sạch hoàn toàn.
Trạng thái như vậy cả hai cũng không có khả năng đi Tống phủ.
Chờ xe ngựa chạy nhanh vào Dược Mã hạng, đợi hai người về tới nhà lại do Viên bá tự mình đem vân sa tiên y cùng linh quả mang tới cho nhà cậu Trầm Nhược Hư.
Ban đêm, trong thôn trang ngoài thành, trong một gia đình có đôi vợ chồng xảy ra cãi vã kịch liệt.
Kỳ thật là phụ nhân một mặt níu lấy lỗ tai trượng phu mắng chửi người.
Nguyên nhân chính là vì buổi sáng Trương Đại Bạch vào thành đi hiệu thuốc của Giả Dung mua vài loại thuốc pha chế sẵn trở về, thê tử giận dữ cho là hắn bị người lừa, không bệnh không tổn thương tiêu tiền mua thuốc chỉ vô dụng.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Nội dung hai người cãi nhau bị hàng xóm xung quanh nghe được thật rõ ràng, sau khi biết được nguyên nhân đều sôi nổi lắc đầu:
- Xài tiền bậy bạ mua đồ chơi vô dụng, Đại Bạch ngày càng không hiểu biết, tiếp tục như vậy nhà bọn họ sớm muộn gì bị hắn làm bại quang.
Bên trái nhà Trương Đại Bạch có một gia đình, là một cụ ông cùng cháu trai mười một tuổi ở lại, ngủ tới đêm khuya cụ ông đi tiểu đêm. Cháu trai tướng ngủ không tốt, thường xuyên ngã xuống giường. Giải quyết xong chuyện tiểu tiện, hắn theo thói quen đi vào phòng xem cháu trai thế nào.
Tối nay cụ ông phát hiện cháu trai không rơi xuống đất, nhưng nhìn thấy hắn nằm trên giường toàn thân phát run, lúc kêu lạnh lúc lại kêu nóng, tình huống phi thường không xong.
Cụ ông sờ trán cháu trai mò ra một tay mồ hôi, cảm giác cháu trai nóng dọa người, liền nghĩ tới ban ngày cháu trai xuống sông chơi với mấy tiểu tử bị cảm lạnh sốt lên.
Cụ ông nhất thời gấp đến mức muốn phát điên.
Trong thôn không có thầy thuốc, trong nhà chỉ có hai ông cháu sống dựa vào nhau. Hắn tuổi cao hơn nữa cửa thành cũng đóng lại, hắn cũng không cách nào cõng cháu trai vào thành tìm đại phu.
Vì thế hắn đành dùng khăn ướt hạ nhiệt cho đứa cháu, lòng nóng như lửa đốt gõ cửa nhà Trương Đại Bạch xin giúp đỡ.
Mọi người cũng không có cách nào, chỉ biết dùng khăn chườm lạnh cho đứa nhỏ, nhưng sau nửa canh giờ nhiệt độ càng lên cao, cụ ông chỉ biết khóc, sợ hãi thân nhân duy nhất cũng sẽ rời khỏi mình.
Hàng xóm có người chợt lóe linh quang, nhớ tới nguyên nhân tối qua hai vợ chồng Trương Đại Bạch cãi nhau là bởi vì hắn bỏ tiền mua thuốc pha chế sẵn, lập tức nhắc nhở:
- Đại Bạch không phải đã mua thật nhiều thuốc sao? Chúng ta đi hỏi hắn có thuốc lui nóng hay không.
Cụ ông vừa nghe lập tức thất tha thất thểu chạy qua nhà Trương Đại Bạch.
Nghe được tình huống Trương Đại Bạch vội vàng đi lấy thuốc, đưa cho cụ ông một viên:
- Nếu nuốt nguyên viên thuốc mà không được, thì đập vỡ trộn nước đổ vào trong miệng hắn, có hiệu quả thì buổi sáng lại tới tìm ta lấy thêm.
Cụ ông cảm động chảy nước mắt, vội vàng cầm viên thuốc về nghiền nát hỗn hợp nước ấm đút cho cháu trai.
Thuốc hiệu quả không sai, qua một lát thân thể nhi đồng không còn run rẩy, miệng không khó chịu, nhiệt độ cũng giảm xuống.
Từ đó về sau Trầm gia cùng hai nhà thường có mâu thuẫn phát sinh. Mà Trầm Nhược Hư cùng Dương Bái, Lý Nhược Quang vì thế cũng kết thành thù.
Nghe được lời của Lương thị, Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư nhíu mày, nhất trí nghĩ tới Dương Bái cùng Lý Nhược Quang.
- Nhắc tới cũng kỳ quái, trước kia vài ngày là Dương Bái bọn hắn sẽ tới tìm gây sự, gần hai tháng nay lại rất ít xuất hiện trước mặt ta, cũng cho ta không ít thời gian thanh tịnh.
Trầm Nhược Hư trầm giọng nói.
Trong đầu Giả Dung hiện lên tình hình gặp được hai người trong quốc tử giám, nghi hoặc lại kỳ quái nói:
- Có thật nhiều lần ta từ xa xa nhìn thấy qua bọn hắn, chẳng biết tại sao bọn hắn vừa nhìn thấy ta thì hốt hoảng bỏ chạy.
Trầm Nhược Hư cười lạnh, vẻ mặt chắc chắn nói:
- Là thứ trong tâm có quỷ, nhất định lại đang cân nhắc mưu mẹo nham hiểm ám toán chúng ta.
- Hai vị bá phụ của ngươi tuy là quốc cữu, nhưng cũng không thể nhúng tay nội vụ của quốc tử giám. Cũng may đương nhiệm tế tửu là đệ tử của ngoại tổ ngươi, bình thường có thể chiếu cố ngươi một phần. Nhưng hắn rốt cục còn cần quản lý nguyên quốc tử giám, khó tránh sẽ có chỗ sơ hở. Hai ngươi phải cẩn thận đề phòng hai tiểu tử kia thì tốt hơn.
Trong mắt Lương thị hiện vẻ lo lắng, thân thiết dặn dò.
- Đại bá mẫu xin yên tâm, ta chưa từng nếm qua thiệt thòi từ bọn họ.
Trầm Nhược Hư đáp.
Giả Dung nắm chắc mười phần nói:
- Huống hồ còn có ta cùng Tống huynh ở một bên giúp đỡ, vô luận bọn hắn muốn làm gì, cũng sẽ không thực hiện được.
Trầm Nhược An đi vào phòng khách, nói bữa tiệc thịt hươu đã làm xong, kêu ba người cùng đi dùng bữa.
Hai người tuy không dám ăn nhiều thịt hươu, nhưng thịnh tình không thể chối từ, gia đình đại quốc cữu không ngừng khuyên bảo hai người ăn nhiều, đợi khi hai người rời khỏi phủ đệ, phân nửa bụng là thịt hươu, phân nửa là rượu mạnh.
Hai người lên xe ngựa, lập tức say khướt nằm thành một đoàn. Nếu không phải Trầm Nhược Hư vẫn còn vài phần thanh tỉnh, dùng hai tay giam cầm Giả Dung, thiếu chút nữa ở trong xe bị hắn lột sạch hoàn toàn.
Trạng thái như vậy cả hai cũng không có khả năng đi Tống phủ.
Chờ xe ngựa chạy nhanh vào Dược Mã hạng, đợi hai người về tới nhà lại do Viên bá tự mình đem vân sa tiên y cùng linh quả mang tới cho nhà cậu Trầm Nhược Hư.
Ban đêm, trong thôn trang ngoài thành, trong một gia đình có đôi vợ chồng xảy ra cãi vã kịch liệt.
Kỳ thật là phụ nhân một mặt níu lấy lỗ tai trượng phu mắng chửi người.
Nguyên nhân chính là vì buổi sáng Trương Đại Bạch vào thành đi hiệu thuốc của Giả Dung mua vài loại thuốc pha chế sẵn trở về, thê tử giận dữ cho là hắn bị người lừa, không bệnh không tổn thương tiêu tiền mua thuốc chỉ vô dụng.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Nội dung hai người cãi nhau bị hàng xóm xung quanh nghe được thật rõ ràng, sau khi biết được nguyên nhân đều sôi nổi lắc đầu:
- Xài tiền bậy bạ mua đồ chơi vô dụng, Đại Bạch ngày càng không hiểu biết, tiếp tục như vậy nhà bọn họ sớm muộn gì bị hắn làm bại quang.
Bên trái nhà Trương Đại Bạch có một gia đình, là một cụ ông cùng cháu trai mười một tuổi ở lại, ngủ tới đêm khuya cụ ông đi tiểu đêm. Cháu trai tướng ngủ không tốt, thường xuyên ngã xuống giường. Giải quyết xong chuyện tiểu tiện, hắn theo thói quen đi vào phòng xem cháu trai thế nào.
Tối nay cụ ông phát hiện cháu trai không rơi xuống đất, nhưng nhìn thấy hắn nằm trên giường toàn thân phát run, lúc kêu lạnh lúc lại kêu nóng, tình huống phi thường không xong.
Cụ ông sờ trán cháu trai mò ra một tay mồ hôi, cảm giác cháu trai nóng dọa người, liền nghĩ tới ban ngày cháu trai xuống sông chơi với mấy tiểu tử bị cảm lạnh sốt lên.
Cụ ông nhất thời gấp đến mức muốn phát điên.
Trong thôn không có thầy thuốc, trong nhà chỉ có hai ông cháu sống dựa vào nhau. Hắn tuổi cao hơn nữa cửa thành cũng đóng lại, hắn cũng không cách nào cõng cháu trai vào thành tìm đại phu.
Vì thế hắn đành dùng khăn ướt hạ nhiệt cho đứa cháu, lòng nóng như lửa đốt gõ cửa nhà Trương Đại Bạch xin giúp đỡ.
Mọi người cũng không có cách nào, chỉ biết dùng khăn chườm lạnh cho đứa nhỏ, nhưng sau nửa canh giờ nhiệt độ càng lên cao, cụ ông chỉ biết khóc, sợ hãi thân nhân duy nhất cũng sẽ rời khỏi mình.
Hàng xóm có người chợt lóe linh quang, nhớ tới nguyên nhân tối qua hai vợ chồng Trương Đại Bạch cãi nhau là bởi vì hắn bỏ tiền mua thuốc pha chế sẵn, lập tức nhắc nhở:
- Đại Bạch không phải đã mua thật nhiều thuốc sao? Chúng ta đi hỏi hắn có thuốc lui nóng hay không.
Cụ ông vừa nghe lập tức thất tha thất thểu chạy qua nhà Trương Đại Bạch.
Nghe được tình huống Trương Đại Bạch vội vàng đi lấy thuốc, đưa cho cụ ông một viên:
- Nếu nuốt nguyên viên thuốc mà không được, thì đập vỡ trộn nước đổ vào trong miệng hắn, có hiệu quả thì buổi sáng lại tới tìm ta lấy thêm.
Cụ ông cảm động chảy nước mắt, vội vàng cầm viên thuốc về nghiền nát hỗn hợp nước ấm đút cho cháu trai.
Thuốc hiệu quả không sai, qua một lát thân thể nhi đồng không còn run rẩy, miệng không khó chịu, nhiệt độ cũng giảm xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook