Tăng đạo hai người chỉ cảm thấy tận sâu trong linh hồn truyền ra đau đớn, ngay tiếp theo nhìn thấy thân thể của mình mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Bọn hắn lúc này mới biết linh hồn của mình bị rút ra khỏi thể xác. Nhưng hai người còn chưa kịp phản ứng thì lại gặp được hai luồng ngọn lửa bay vào thân thể của mình, trong nháy mắt cắn nuốt không còn.

- A!

Nhìn thấy một màn này linh hồn hai người phát ra tiếng kêu sắc lạnh the thé, là bởi vì linh hồn đau đớn hơn nữa còn bởi vì nỗi phẫn nộ thân thể bị hủy diệt.

Trong nháy mắt hai người muốn liều mạng hồn phi phách tán giết chết Giả Dung. Nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể ngẫm lại.

Bách Linh đem linh hồn hai người xoa nắn thành hình cầu, đưa tới trước mặt Giả Dung.

Giả Dung nói:

- Ta bất quá là đem thủ đoạn mà các ngươi muốn đối phó ta trả lại cho các ngươi mà thôi, cần gì phải tức giận như thế? Nếu ngay lúc ban đầu các ngươi không muốn hạ tử thủ với ta, hiện giờ ta cũng sẽ không đối với các ngươi như vậy.

Hai mắt nhìn chằm chằm linh hồn cầu, Giả Dung kêu hệ thống:

- Hệ thống, liên hệ với tiểu Bố Cốc. Cùng nàng giao dịch thêm một nhóm người giúp đỡ, hôm nay ta miễn phí tặng nàng hai sức lao động.

Hệ thống lập tức liên hệ quỷ giới.


Giả Dung mở miệng nói ra ý đồ của mình, bên kia cười híp mắt mở ra khung giao dịch, tiếp nhận lễ vật của Giả Dung.

Một tăng một đạo không nhìn thấy màn hình, chỉ nhìn thấy Giả Dung ngẩng mặt nói chuyện với không khí.

Không hiểu được Giả Dung đang chơi trò gì, bọn hắn liền cảm giác linh hồn bị một cỗ hấp lực cường đại hút đi. Hai mắt tối sầm, chờ lại nhìn thấy đồ vật, bọn hắn đã đi tới thế giới khác.

Đây không phải giải thoát, đây là một sự bắt đầu khó khăn mới.

Ở thế giới Hồng Lâu Mộng, tăng đạo xem như đứng ở tầng cao nhất thực vật liên. Đi tới quỷ giới, bọn hắn liền luân lạc tới tầng dưới chót thực vật liên, bất kỳ một con quỷ nào của quỷ giới chỉ cần vung tay là có thể phá hủy linh hồn của bọn hắn.

Ai cũng đánh không lại, chọc giận ai cũng hồn phi phách tán, tình cảnh của bọn hắn giống như hai con thỏ sinh hoạt giữa một đám sư đàn, mỗi ngày nơm nớp lo sợ còn sống. Bị đám quỷ điều khiển, không ngừng "cống hiến" lực lượng của chính mình.

Ngay nháy mắt linh hồn của tăng đạo biến mất trong thế giới này, ở tận Côn Lôn sơn xa xôi Cảnh Huyễn tiên cô đang tầm bảo, đột nhiên ấn đường nhảy dựng, máu gia tốc thật nhanh.

Nàng cau mày kháp ngón tay tính toán vài lần, cũng không tính ra là chuyện gì, chỉ nghĩ là vì xung quanh mình hẳn là có trọng bảo xuất hiện nêu lên. Vì thế nàng tìm kiếm từng tấc thổ địa, cố gắng tìm ra bảo vật còn sót lại thời thượng cổ.

Giả Dung dựa lên vai Trầm Nhược Hư nói:

- Thật buồn ngủ, cuối cùng giải quyết bọn hắn.

- Chúng ta đi về nghỉ ngơi đi.

Trầm Nhược Hư ánh mắt dịu dàng như nước, hôn nhẹ lên mặt Giả Dung nói.

Giả Dung nhắm mắt nhỏ giọng:

- Không muốn đi đường.

- Đệ ngủ đi, ta ôm đệ trở về.

Trầm Nhược Hư muốn ôm Giả Dung nâng lên.

Giả Dung vỗ nhẹ cánh tay hắn, lắc đầu cự tuyệt:

- Đường về phòng có chút xa, ôm tới phòng tay huynh sẽ mỏi.


Trái tim Trầm Nhược Hư ấm áp ôn nhu nói:

- Ta cõng đệ. Truyện mới cập nhật

- Được.

Giả Dung híp mắt leo lên lưng hắn, nằm úp sấp, lập tức nhắm mắt lại dựa vào cổ hắn.

Trầm Nhược Hư cõng Giả Dung chậm rãi đi về phòng.

Hắn trầm giọng nói:

- Tăng đạo hai người là ánh mắt của Cảnh Huyễn tiên cô tại phàm gian, một khi bên Thái Hư ảo cảnh không liên lạc được hai người, cảm thấy được bọn hắn mất tích, nhất định sẽ lại đến.

Bách Linh vừa cắn hạt dưa vừa nói:

- Binh đến tướng ngăn, nước đến lấp đất chặn. Lực lượng của chúng tôi cũng không phải là nói giỡn, chỉ cần có chúng tôi bên cạnh, vô luận Cảnh Huyễn bọn hắn có âm mưu gì, đừng mơ tưởng thương tổn được chủ nhân.

Giả Dung nói:

- Tùy tiện đến, dù sao đến bao nhiêu cũng chỉ là tặng đầu người.

Du Chuẩn xen vào:

- Chúng ta cũng có thể đi tìm Thái Hư ảo cảnh, chủ động phóng ra, trực tiếp tấn công vào, chiếm trước địa bàn của bọn họ.


Bách Linh nói:

- Lười phí khí lực đi tìm, còn không bằng đợi bọn hắn đưa tới cửa, đến lúc đó bắt một người dẫn đường.

Du Chuẩn không dám tranh luận với nàng, ngược lại nói:

- Chủ nhân, ngài cảm thấy thế nào? Là chủ động phóng ra, hay là yên tĩnh chờ đợi?

Sau một lúc lâu không nghe trả lời, hắn lại kêu:

- Chủ nhân?

Trầm Nhược Hư khẽ cười nói:

- Hắn đang ngủ.

Sau trung thu, các học sinh quay về học viện học tập.

Nhưng khi nhìn thấy phiếu điểm, bọn họ lập tức biến thành ủ rũ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương