Vị Diện Thương Nhân Giả Dung
-
C189: Chương 189
- Đinh! Tra xét có thuật pháp bất minh đột kích, tự động tiêu hao 60 điểm năng lượng bắn ngược!
Giả Dung:
- !
Hệ thống mới vừa tỉnh ngủ, ngáp một cái, trong thanh âm non nớt mang theo nghi hoặc thản nhiên.
- Di? Chuyện gì xảy ra?
Giả tiểu Dung nghiến răng, dùng ý thức trả lời:
- Hệ thống, cậu không bao giờ còn là hệ bảo đáng yêu của tôi nữa.
- Anh, người ta làm sai cái gì sao? Rõ ràng vừa mới bảo hộ chủ nhân ngài.
Giả tiểu Dung còn định nói gì đó, đột nhiên bị chủ nhân cách giành thân thể.
Thứ nhân cách tiếp tục cãi nhau với hệ thống trong ý thức, mà bên ngoài một tăng một đạo nhìn thấy tra xét thuật bị đẩy lùi, ánh mắt nhìn Giả Dung liền thay đổi.
- Mất, mất hiệu lực sao?
Đạo nhân trợn tròn mắt, kinh ngạc quay đầu nhìn hòa thượng:
- Là hắn! Giả Dung chính là ngọn nguồn đảo loạn vận mệnh tứ đại gia tộc! Khả Khanh tiên cô hoài nghi không sai người?
Hòa thượng nhìn Giả Dung, đầu đầy mờ mịt nói:
- Nhưng nhìn Giả Dung thấy thế nào cũng là một phàm nhân, nơi nào có bản lĩnh phá hư bố cục của tiên cô? Còn nữa, vì sao thuật pháp của chúng ta không có hiệu quả gì với hắn?
Đạo nhân vắt hết óc cũng nghĩ mãi mà không rõ. Hắn lắc đầu nói:
- Đạo hạnh của chúng ta không đủ sâu, không ngại trước tiên bắt hắn đi, đợi Cảnh Huyễn tiên cô trở về xét xử.
Hòa thượng do dự:
- Nhưng Khả Khanh tiên cô lệnh chúng ta một khi tra được đầu sỏ, liền lập tức giết hắn.
Trải qua hắn nhắc nhở, đạo nhân cũng nhớ lại chuyện này. Hắn cân nhắc một chút dùng ngữ khí thương lượng nói:
- Như vậy thì thiêu hủy thân thể hắn, rút linh hồn của hắn mang đi đi.
- Được!
Hòa thượng lập tức đồng ý.
Một tăng một đạo không coi ai ra gì thương lượng phương pháp xử trí Giả Dung, không biết những lời của mình đều truyền trong tai người khác.
Đôi mắt Trầm Nhược Hư biến thành băng sương đủ chết cóng người.
Hắn siết chặt nắm tay, âm thầm cân nhắc làm sao giết chết hai người này.
Bên kia Giả Dung rời khỏi vòng tay Trầm Nhược Hư, thong dong tự nhiên rót chén rượu hoa quế, đơn giản hớp một ngụm, đôi mắt cười cười nhìn qua một tăng một đạo.
Hai người kia thương lượng xong, xoay người định ra tay không ngờ lại tiếp xúc ánh mắt sâu không thấy đáy của Giả Dung.
Chính mắt nhìn thấy thân ảnh của mình hiện lên trong mắt của Giả Dung, cả hai đều trố mắt.
Giả Dung nhìn thấy được bọn hắn?
Đây chẳng phải nói bọn hắn vừa đi lên lầu các Giả Dung cũng đã phát hiện, chẳng qua luôn ra vẻ không biết mà thôi.
Xem bộ dáng của hắn, nghĩ tới đã đem lời nói chuyện của bọn hắn nghe được từ đầu tới đuôi.
Có thể phá khai hư ảo, xem thấu chân thân của bọn hắn, tuyệt không phải phàm nhân. Nhưng Giả Dung nếu đã có năng lực phá hư sắp xếp của Cảnh Huyễn tiên cô, nghĩ đến đã chiếm được cơ duyên không nhỏ. Như thế có thể chứng kiến thuật pháp của bọn hắn, tựa hồ cũng không có gì kỳ quái.
Bọn hắn lập tức bấm tay niệm chú, hai đạo hồng mang mang theo sát khí đánh úp về hướng trái tim cùng cổ họng của Giả Dung.
- Du Chuẩn!
Giả Dung lập tức quát to, tránh cho hệ thống lại trừ điểm năng lượng của hắn uổng phí.
Mặc dù nói hiện tại điểm năng lượng của hắn đã lên tới sáu con số, nhưng hắn vẫn không muốn tùy tiện lãng phí rụng.
Hai đạo hồng mang trí mạng vừa sắp chạm tới da thịt Giả Dung, đột nhiên liền biến mất trong tầm mắt của một tăng một đạo.
Giả Dung không chút tổn thương, vẫn dùng ánh mắt cười cười đánh giá tăng đạo hai người. Thậm chí hắn còn có tâm tư châm chén rượu thứ hai, chậm rãi đút cho Trầm Nhược Hư đang tràn đầy sát ý, làm yên lòng tâm tình của hắn.
Lần thứ hai thấy đạo thuật mất hiệu lực, lúc này tăng đạo bỗng nhớ lại Giả Dung miễn dịch đối với đạo thuật.
Trong lòng bọn hắn lộp bộp một tiếng, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Giả Dung, như lâm đại địch.
- Các ngươi đang làm gì đó? Ảo thuật sao?
Khóe môi Giả Dung nhếch tia cười yếu ớt, nhìn qua Trầm Nhược Hư hỏi:
- Là huynh tìm bọn họ trong gánh xiếc, đến đây đặc biệt làm cho ta vui vẻ sao?
Trầm Nhược Hư ôn nhu nói:
- Bọn hắn một tên đầu ghẻ một tên chân thọt, xấu khiến người đau cả mắt. Cho dù ta nghĩ mời gánh hát xiếc ảo thuật vào phủ, cũng sẽ không mời hai người này đến cay ánh mắt của đệ.
Giả Dung đánh giá tăng đạo hai người, chậc lưỡi nói:
- Cẩn thận nhìn lại, thật đúng là quá xấu.
Nghe xong hai người nói chuyện, tâm tình tăng đạo nháy mắt kém tới cực điểm. Bọn hắn đưa mắt nhìn nhau, lại một lần niệm lên pháp quyết.
Giả Dung:
- !
Hệ thống mới vừa tỉnh ngủ, ngáp một cái, trong thanh âm non nớt mang theo nghi hoặc thản nhiên.
- Di? Chuyện gì xảy ra?
Giả tiểu Dung nghiến răng, dùng ý thức trả lời:
- Hệ thống, cậu không bao giờ còn là hệ bảo đáng yêu của tôi nữa.
- Anh, người ta làm sai cái gì sao? Rõ ràng vừa mới bảo hộ chủ nhân ngài.
Giả tiểu Dung còn định nói gì đó, đột nhiên bị chủ nhân cách giành thân thể.
Thứ nhân cách tiếp tục cãi nhau với hệ thống trong ý thức, mà bên ngoài một tăng một đạo nhìn thấy tra xét thuật bị đẩy lùi, ánh mắt nhìn Giả Dung liền thay đổi.
- Mất, mất hiệu lực sao?
Đạo nhân trợn tròn mắt, kinh ngạc quay đầu nhìn hòa thượng:
- Là hắn! Giả Dung chính là ngọn nguồn đảo loạn vận mệnh tứ đại gia tộc! Khả Khanh tiên cô hoài nghi không sai người?
Hòa thượng nhìn Giả Dung, đầu đầy mờ mịt nói:
- Nhưng nhìn Giả Dung thấy thế nào cũng là một phàm nhân, nơi nào có bản lĩnh phá hư bố cục của tiên cô? Còn nữa, vì sao thuật pháp của chúng ta không có hiệu quả gì với hắn?
Đạo nhân vắt hết óc cũng nghĩ mãi mà không rõ. Hắn lắc đầu nói:
- Đạo hạnh của chúng ta không đủ sâu, không ngại trước tiên bắt hắn đi, đợi Cảnh Huyễn tiên cô trở về xét xử.
Hòa thượng do dự:
- Nhưng Khả Khanh tiên cô lệnh chúng ta một khi tra được đầu sỏ, liền lập tức giết hắn.
Trải qua hắn nhắc nhở, đạo nhân cũng nhớ lại chuyện này. Hắn cân nhắc một chút dùng ngữ khí thương lượng nói:
- Như vậy thì thiêu hủy thân thể hắn, rút linh hồn của hắn mang đi đi.
- Được!
Hòa thượng lập tức đồng ý.
Một tăng một đạo không coi ai ra gì thương lượng phương pháp xử trí Giả Dung, không biết những lời của mình đều truyền trong tai người khác.
Đôi mắt Trầm Nhược Hư biến thành băng sương đủ chết cóng người.
Hắn siết chặt nắm tay, âm thầm cân nhắc làm sao giết chết hai người này.
Bên kia Giả Dung rời khỏi vòng tay Trầm Nhược Hư, thong dong tự nhiên rót chén rượu hoa quế, đơn giản hớp một ngụm, đôi mắt cười cười nhìn qua một tăng một đạo.
Hai người kia thương lượng xong, xoay người định ra tay không ngờ lại tiếp xúc ánh mắt sâu không thấy đáy của Giả Dung.
Chính mắt nhìn thấy thân ảnh của mình hiện lên trong mắt của Giả Dung, cả hai đều trố mắt.
Giả Dung nhìn thấy được bọn hắn?
Đây chẳng phải nói bọn hắn vừa đi lên lầu các Giả Dung cũng đã phát hiện, chẳng qua luôn ra vẻ không biết mà thôi.
Xem bộ dáng của hắn, nghĩ tới đã đem lời nói chuyện của bọn hắn nghe được từ đầu tới đuôi.
Có thể phá khai hư ảo, xem thấu chân thân của bọn hắn, tuyệt không phải phàm nhân. Nhưng Giả Dung nếu đã có năng lực phá hư sắp xếp của Cảnh Huyễn tiên cô, nghĩ đến đã chiếm được cơ duyên không nhỏ. Như thế có thể chứng kiến thuật pháp của bọn hắn, tựa hồ cũng không có gì kỳ quái.
Bọn hắn lập tức bấm tay niệm chú, hai đạo hồng mang mang theo sát khí đánh úp về hướng trái tim cùng cổ họng của Giả Dung.
- Du Chuẩn!
Giả Dung lập tức quát to, tránh cho hệ thống lại trừ điểm năng lượng của hắn uổng phí.
Mặc dù nói hiện tại điểm năng lượng của hắn đã lên tới sáu con số, nhưng hắn vẫn không muốn tùy tiện lãng phí rụng.
Hai đạo hồng mang trí mạng vừa sắp chạm tới da thịt Giả Dung, đột nhiên liền biến mất trong tầm mắt của một tăng một đạo.
Giả Dung không chút tổn thương, vẫn dùng ánh mắt cười cười đánh giá tăng đạo hai người. Thậm chí hắn còn có tâm tư châm chén rượu thứ hai, chậm rãi đút cho Trầm Nhược Hư đang tràn đầy sát ý, làm yên lòng tâm tình của hắn.
Lần thứ hai thấy đạo thuật mất hiệu lực, lúc này tăng đạo bỗng nhớ lại Giả Dung miễn dịch đối với đạo thuật.
Trong lòng bọn hắn lộp bộp một tiếng, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Giả Dung, như lâm đại địch.
- Các ngươi đang làm gì đó? Ảo thuật sao?
Khóe môi Giả Dung nhếch tia cười yếu ớt, nhìn qua Trầm Nhược Hư hỏi:
- Là huynh tìm bọn họ trong gánh xiếc, đến đây đặc biệt làm cho ta vui vẻ sao?
Trầm Nhược Hư ôn nhu nói:
- Bọn hắn một tên đầu ghẻ một tên chân thọt, xấu khiến người đau cả mắt. Cho dù ta nghĩ mời gánh hát xiếc ảo thuật vào phủ, cũng sẽ không mời hai người này đến cay ánh mắt của đệ.
Giả Dung đánh giá tăng đạo hai người, chậc lưỡi nói:
- Cẩn thận nhìn lại, thật đúng là quá xấu.
Nghe xong hai người nói chuyện, tâm tình tăng đạo nháy mắt kém tới cực điểm. Bọn hắn đưa mắt nhìn nhau, lại một lần niệm lên pháp quyết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook