Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
-
Chương 189: An ổn
Sau mùa đông, thời tiết ngày một lạnh, trong thành Trường Hà lại ngày một ấm.
Trải qua ba mùa bận rộn, rất nhiều cư dân thu hoạch tương đối tốt, thuế thu của thành Trường Hà không cao, chỉ cần bình thường đừng lười biếng, sau khi nộp đủ thuế lương phải nộp, lương thực còn lại của các cư dân căn bản ăn không hết. Một vài người giỏi kinh doanh sẽ đổi lương thực thành tiền, rồi dùng tiền thuê lượng lớn nô lệ của bộ lạc, lại bảo nô lệ khai khẩn đất hoang trồng thêm càng nhiều lương thực cho họ, lương thực dư dả, chất lượng kém lấy ra nuôi gia súc, chất lượng tốt trực tiếp bán cho người khác hoặc bộ lạc, tiền đổi về có thể mua ruộng đất ở gần đất nhà mình, cũng có thể mua đất xây nhà trong thành Trường Hà, còn có thể mở tiệm nhỏ trong thành.
Các mục dân du mục để sống sẽ trở về bộ lạc trước khi mùa đông tới, tụ tập ở mấy khu giao dịch bộ lạc chỉ định, bán đi gia súc trưởng thành, đổi lấy lương thực đủ cho gia súc qua đông, cùng lượng lớn tiền tệ, lưu lại bộ lạc đợi cho qua mùa đông, lại tiếp tục đi chăn thả.
Bất kể là nông dân lấy gieo trồng làm chính hay mục dân lấy chăn thả làm chính, trong mùa đông đều không có chuyện gì để làm, thành quả được mùa đổi thành tiền, mà dưới quy chỉnh của thủ lĩnh, trị an bộ lạc vô cùng tốt, bộ lạc thực lực dù có nhỏ yếu cũng không cần phải như trước kia lo lắng bị người khác đánh cướp, càng không cần lo lắng vấn đề đói bụng.
Sinh sống an ổn giàu có, mọi người có tiền lại có thời gian rảnh, đương nhiên sẽ muốn tiêu phí.
Theo thành Trường Hà không ngừng biến hóa phát triển, hội chợ bộ lạc mỗi năm một lần trước mùa đông ngày xưa, do trùng lặp với thời gian vụ thu, đã dần biến mất. Thay vào đó, sau khi vụ thu kết thúc mùa đông kéo tới, mọi người nộp thuế lương xong, sẽ bán lương thực thừa, vu dược trồng được hoặc hái được, trái cây ăn không hết, gia súc đã trưởng thành cho thương đội của các tiểu trấn. Họ sẽ trực tiếp cùng thương đội đổi một chút muối, công cụ vật dụng sinh hoạt tất yếu họ cần, còn dư ra thì đổi thành tiền.
Có vài người sẽ để dành tiền, đưa con mình tới thành Trường Hà học tập.
Cũng có người sẽ dùng số tiền để dành mua gạch ngói và đất dính xây nhà. Trong mười năm, các người lùn đã nắm giữ được biện pháp dùng đất sét bình thường nung thành gạch ngói, dùng tỉ lệ than đá và tro núi lửa nhất định điều chế ra xi măng. Gạch ngói bình thường bất luận chất lượng hay vẻ ngoài, đều không thể sánh được với gạch ngói nung từ vật hỗn hợp siêu dính, nhưng nếu so với nhà gạch ngói thì chắc chắn xinh đẹp hơn nhiều, hơn nữa giá cũng không cao quá mức, bình thường tiêu dùng tiết kiệm một chút, làm việc chăm chỉ một chút, tình huống tốt cỡ một hai năm có thể gom đủ tiền xây nhà mới, kém một chút, bốn năm năm cũng có thể xây được căn nhà nhỏ.
Mấy năm nay người xây được nhà không ít, thành Trường Hà lục tục xây thêm rất nhiều lò gạch, gạch ngói xi măng vẫn cung không đủ cầu.
Những người còn chưa kết hôn, hoặc đang theo đuổi bạn lữ, hay đã có nhà sinh sống no đủ, họ càng thích đổi tiền trước, rồi vào thành Trường Hà mua mua mua.
Thành Trường Hà vĩnh viễn không thiếu đồ giao dịch mới mẻ hiếm lạ, đối với các thổ dân thế giới này, chỉ cần họ có thể nghĩ tới được, trong thành Trường Hà gần như đều có bán, họ không nghĩ tới, trong thành Trường Hà cũng không thiếu.
Chất vải dày mịn hảo hạng, quần áo kiểu dáng mới mẻ, trang sức xinh đẹp đặc thù… luôn có thể đào sạch túi tiền các giống cái. Rượu ngọt thơm, đao kiếm sắc bén, tọa kỵ uy vũ… rất hiếm có giống đực nào có thể chống đỡ được dụ hoặc của chúng.
Cho dù là người tỉ mỉ tính toán qua ngày, cũng rất khó không động tâm đối với những công cụ thuận tay, hàng khuyến mãi được giảm giá ưu đãi.
Tụi nhỏ khá dễ bị xua đi, bình thường mà nói, chỉ cần có đồ ăn ngon chúng sẽ thỏa mãn. Nhưng trong thành Trường Hà đồ vặt ngon thật sự quá nhiều, tụi nhỏ thấy cái gì cũng muốn ăn, ngửi được các hương thơm mê người, căn bản không dời chân được.
Mùa đông lại đúng dịp thành Trường Hà mỗi năm một lần chiêu sinh và khai giảng, các phụ huynh của các tiểu trấn nhân cơ hội đưa con vào thành đi học, cũng sẽ dạo thành Trường Hà.
Hiện tại mùa đông đã không còn lạnh như trước nữa, khi tụi nhỏ đi học, mới vừa vào đông, trừ vùng khổ hàn, rất nhiều nơi đều chưa bắt đầu đổ tuyết, không lạnh cho lắm, thích hợp xuất hành. Vì thế, mùa đông mỗi năm trước và sau khi khai giảng, cũng là lúc thành Trường Hà náo nhiệt nhất, mọi người hừng hực tiêu pha, không thua kém gì đêm trước tết ở Z quốc.
Không phải tất cả mọi người đều có tiền dư tới thành Trường Hà tiêu pha, chẳng hạn bộ lạc vừa mới dời về nam. Họ tranh thủ trước mùa đông trồng khoai trắng, nhưng dù sao do trồng quá muộn, thu hoạch không tốt lắm, cho dù thành Trường Hà năm nay căn bản không thu bất cứ thuế nào từ họ, thức ăn họ thu hoạch được nhiều lắm cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ qua mùa đông mà thôi, thức ăn kỳ giáp hạt năm sau tạm thời còn chưa biết ra sao.
Bộ lạc di dời trước khi mùa đông tới, trước trước sau sau cộng lại có hai ba chục ngàn người, mấy người này hầu như đều không có gia sản gì, trước khi thu hoạch khoai trắng toàn nhờ vào cứu tế của thành Trường Hà để qua ngày.
Thành Trường Hà kho lương dư dả, thuế lương tích lũy mấy năm nay đừng nói cung ứng cho hai ba chục ngàn người ăn uống, cho dù cung cấp cho hai ba trăm ngàn người ăn uống một năm cũng có, nhưng dực hổ Bạch muốn kinh doanh một bộ lạc siêu cấp quy mô chưa từng có, hiển nhiên không thể làm như thế.
Hắn vắt óc dùng thủ đoạn hòa bình nhất, cố gắng tránh thương vong, thu thập những bộ lạc này, không phải là để nuôi không một đám sâu gạo.
Thành Trường Hà phát triển càng nhanh chóng, địa bàn chiếm lĩnh càng lớn, sức lao động thiếu hụt cũng càng lớn.
Mùa đông chỉ là nông nhàn mà thôi, không phải thật sự không có chuyện gì làm.
Sau khi an ổn những bộ lạc này, Bạch lập tức phái người đến tiểu trấn của họ, chọn lựa địa điểm, xây dựng lò gạch.
Xây lò nung gạch đều là công việc thể lực, thù lao khá cao, mỗi ngày lo một bữa cơm trưa, ngoài ra còn có hai đến bốn tệ tiền lương. Hiện tại sức mua của hai tệ trong thành Trường Hà sớm đã không thể so với mười năm trước, nhưng vật giá trong thị trường trước tác dụng tự nhiên, cũng phát sinh lên xuống khác nhau.
Như hiện tại, một tệ từ lâu đã không mua được một con chim thịt lớn nữa, nhưng lại có thể mua được gần mười cân khoai trắng tươi, hai ba cân gạo kê, lúa thóc và guli chất lượng bình thường, tương đương đủ cho một gia đình thuần nhân bình thường ba bốn miệng ăn ăn một ngày. Thú nhân tiêu hao lớn, nhưng khi làm việc cũng ra sức hơn thuần nhân, chỉ cần họ không lười biếng, tiền lương luôn cao hơn thuần nhân gấp đôi. Tiền lương nhiều ra, đủ cho họ nuôi sống một nhà rồi.
Thành Trường Hà nung lò chủ yếu dùng than đá, trữ lượng than đá của vùng đất nguyền rủa vô cùng lớn, cho tới trước mắt, thành Trường Hà tiêu hao chẳng qua chỉ là một góc núi băng mà thôi.
Đào than cũng là việc khổ lực, hơn nữa do công cụ có hạn, cần sức lao động nhiều, hiện tại mùa đông không còn lạnh như trước, người rảnh rỗi không có gì làm trong mùa đông, đều vui vẻ tới vùng đất nguyền rủa đào than.
Mỏ than ở vùng đất nguyền rủa thuộc dạng khoáng trời, công việc khai thác không khó, đào được một trăm cân thang đưa tới địa điểm ước lượng được chỉ định, liền có thù lao hai đồng, rất nhiều thuần nhân khỏe mạnh một ngày kiếm được đến hai ba tệ, thú nhân giỏi khai thác hoặc sức lực lớn, một ngày kiếm được gần mười tệ cũng có.
Do là mỏ than lộ thiên, đào than không khó khăn, khó là khó để đưa số than đá này tới nơi cần tới.
Hiện tại mùa đông không còn lạnh như quá khứ, rất nhiều cư dân đều không cần phải đốt lửa trong mùa đông. Nếu như làm cơm mọi người đều quen đốt củi, cỏ rơm rạ khô nhành cây đều có thể lấy đốt, cho dù không đốt, bình thường than gỗ tích lũy được cũng đủ để chịu đựng qua tháng lạnh nhất của mùa đông.
Các cư dân bình thường đã rất hiếm khi dùng tới than, phần lớn than đều dùng để đốt lò nung, luyện sắt, luyện đồng, do hiệu suất vận chuyển còn lâu mới sánh được với hiện đại, Ngô Nặc không thể không dùng đến một vài cư dân có xe ngựa xe bò tham gia vận chuyển.
Căn cứ xa gần khác nhau, cùng với số lượng vận chuyển khác nhau, cư dân phụ trách vận chuyển than đá cũng có thể lấy được không ít thù lao, thông thường đi một chuyến, một chiếc xe bò bình thường bình quân mỗi ngày kiếm được khoảng hai tệ, tiền không tính là nhiều, nhưng được cái nhẹ nhàng.
Cá biệt có người thông minh, đặc biệt làm một đội xe, thuê lượng lớn nô lệ, chuyên phụ trách đánh xe. Sau một mùa đông, số ít người giỏi kinh doanh sau khi trừ đi tất cả tiền vốn, có thể kiếm được mấy ngàn tệ, thu nhập không thấp.
Có vài người dứt khoát từ bỏ kinh doanh ruộng đất, chuyên tổ chức đội xe, quanh năm trăn trở giữa các khu quặng, lò gạch, xưởng luyện kim của bộ lạc, một năm qua, thu nhập tuyệt đối có thể làm rất nhiều người kinh ngạc rớt cằm.
Các cư dân dời về nam nhất thời khẳng định còn chưa tìm được con đường kiếm tiền tốt như thế, nhưng đào quặng họ có thể làm.
Ngô Nặc phái người đi thuê nhân công tới các tiểu trấn bộ lạc, rất nhiều thanh niên trẻ tuổi kết đoàn kết đội theo họ đi tới khu quặng.
Trừ mỏ than, thành Trường Hà hiện tại còn có một mỏ đồng cách bộ lạc khá xa.
Tuy mỏ đồng này cũng là khu quặng lộ thiên, nhưng khi chân chính đào, lại khó đào hơn mỏ than nhiều, vì thế tiền công cũng khá cao, mỗi ngày còn bao ba bữa.
Những người di dời từ vùng khổ hàn, bất luận thuần nhân hay thú nhân đều chịu khổ chịu mệt giỏi, mỗi ngày có thể ăn no, còn có thể lấy được mấy tệ, ra chút sức chịu chút khổ đối với họ mà nói chẳng tính là gì!
Phụ nữ già trẻ ở lại cũng nhàn, hiện tại còn chưa đến lúc lạnh nhất của mùa đông, bùn đất chưa đông, nhưng cỏ dại cành cây đã sớm khô héo, lúc này khai hoang dễ hơn sang năm nhiều.
Đốn cây làm thuyền, xây dựng nhà ở, sửa đường…
Chỉ cần nguyện ý, thành Trường Hà có việc làm không hết, có đống lớn cơ hội kiếm tiền nuôi gia đình.
Có việc làm, có hy vọng, bộ lạc dời về nam này, trong thời gian ngắn nhất nhanh chóng đi lên quỹ dạo.
Những bộ lạc cư trú ở cao sơn dã lĩnh, thâm sơn cùng cốc còn chưa thể dời ra, dưới yêu cầu nửa cưỡng ép của thành Trường Hà, thủ lĩnh, đại vu bộ lạc đều luân phiên đến thành Trường Hà ‘tiến tu học tập’.
Những thổ dân nhà quê này trước là bị thành trì nguy nga của thành Trường Hà đổi mới tam quan, sau lại bị từng thôn làng tiểu trấn phát đạt đả động thật sâu, không ít người đã âm thầm quyết định trở về sẽ di dời bộ lạc, cho dù số ít người không định di dời, cũng triệt để khâm phục thành Trường Hà, yên tĩnh học tập các chế độ luật pháp của thành Trường Hà.
Còn về số cực ít phần tử ngoan cố hoàn toàn nghe không lọt tiếng người, Bạch không để ý cho họ kiến thức một chút lực sát thương đáng sợ của quân đoàn dực long.
Không ai sẽ gây khó dễ cho mạng nhỏ của mình, càng không ai sẽ đi lấy mạng nhỏ của cư dân cả bộ lạc để đánh cược với thành Trường Hà.
Đối diện với thành Trường Hà có thực lực tuyệt đối, những kẻ này đều cực kỳ thức thời.
Nhẫn nại yên tĩnh, là một phẩm chất không thể thiếu của thợ săn ưu tú.
Dực hổ Bạch từ khi còn rất nhỏ đã dựa vào phẩm chất ưu tú này lấy thân thể nhỏ yếu bắt được đủ con mồi nuôi sống bản thân.
Hắn hiện tại đã có đủ sức mạnh cường đại, có quyền thế chấn khiếp mấy chục ngàn người, sự kiên nhẫn bình tĩnh của hắn, không vì thế mà biến mất, ngược lại, trong quá trình lặng lẽ đoạt lấy quyền thế sức mạnh, trong từng đối sách âm thầm, rèn luyện phẩm chất ưu tú này càng thêm thuần thục.
Sau khi một phát thu phục bộ lạc Khê Cốc, bộ lạc Ma Yết, nạp khu vực xung quanh vào lãnh thổ của mình, Bạch tạm hoãn bước chân mở rộng.
Nhưng, không phải tất cả mọi người đều có thể tùy thời bảo trì được kiên nhẫn và bình tĩnh.
Theo thời tiết ngày càng chuyển lạnh, mấy người Khoa Lặc bị nhốt trong địa lao hơn nửa năm, cuối cùng triệt để mất đi lý trí, tan vỡ.
“… Cho tôi biết, Kalamunda rốt cuộc là chuyện gì, tại sao các người muốn tìm Kalamunda. Nếu không muốn nửa đời sau các người đều phải trải qua trong địa lao âm u ẩm ướt này, tốt nhất đừng nói dối tôi.” Bạch dùng ngôn ngữ thiên phú thú nhân thong dong chậm rãi nói.
Trải qua ba mùa bận rộn, rất nhiều cư dân thu hoạch tương đối tốt, thuế thu của thành Trường Hà không cao, chỉ cần bình thường đừng lười biếng, sau khi nộp đủ thuế lương phải nộp, lương thực còn lại của các cư dân căn bản ăn không hết. Một vài người giỏi kinh doanh sẽ đổi lương thực thành tiền, rồi dùng tiền thuê lượng lớn nô lệ của bộ lạc, lại bảo nô lệ khai khẩn đất hoang trồng thêm càng nhiều lương thực cho họ, lương thực dư dả, chất lượng kém lấy ra nuôi gia súc, chất lượng tốt trực tiếp bán cho người khác hoặc bộ lạc, tiền đổi về có thể mua ruộng đất ở gần đất nhà mình, cũng có thể mua đất xây nhà trong thành Trường Hà, còn có thể mở tiệm nhỏ trong thành.
Các mục dân du mục để sống sẽ trở về bộ lạc trước khi mùa đông tới, tụ tập ở mấy khu giao dịch bộ lạc chỉ định, bán đi gia súc trưởng thành, đổi lấy lương thực đủ cho gia súc qua đông, cùng lượng lớn tiền tệ, lưu lại bộ lạc đợi cho qua mùa đông, lại tiếp tục đi chăn thả.
Bất kể là nông dân lấy gieo trồng làm chính hay mục dân lấy chăn thả làm chính, trong mùa đông đều không có chuyện gì để làm, thành quả được mùa đổi thành tiền, mà dưới quy chỉnh của thủ lĩnh, trị an bộ lạc vô cùng tốt, bộ lạc thực lực dù có nhỏ yếu cũng không cần phải như trước kia lo lắng bị người khác đánh cướp, càng không cần lo lắng vấn đề đói bụng.
Sinh sống an ổn giàu có, mọi người có tiền lại có thời gian rảnh, đương nhiên sẽ muốn tiêu phí.
Theo thành Trường Hà không ngừng biến hóa phát triển, hội chợ bộ lạc mỗi năm một lần trước mùa đông ngày xưa, do trùng lặp với thời gian vụ thu, đã dần biến mất. Thay vào đó, sau khi vụ thu kết thúc mùa đông kéo tới, mọi người nộp thuế lương xong, sẽ bán lương thực thừa, vu dược trồng được hoặc hái được, trái cây ăn không hết, gia súc đã trưởng thành cho thương đội của các tiểu trấn. Họ sẽ trực tiếp cùng thương đội đổi một chút muối, công cụ vật dụng sinh hoạt tất yếu họ cần, còn dư ra thì đổi thành tiền.
Có vài người sẽ để dành tiền, đưa con mình tới thành Trường Hà học tập.
Cũng có người sẽ dùng số tiền để dành mua gạch ngói và đất dính xây nhà. Trong mười năm, các người lùn đã nắm giữ được biện pháp dùng đất sét bình thường nung thành gạch ngói, dùng tỉ lệ than đá và tro núi lửa nhất định điều chế ra xi măng. Gạch ngói bình thường bất luận chất lượng hay vẻ ngoài, đều không thể sánh được với gạch ngói nung từ vật hỗn hợp siêu dính, nhưng nếu so với nhà gạch ngói thì chắc chắn xinh đẹp hơn nhiều, hơn nữa giá cũng không cao quá mức, bình thường tiêu dùng tiết kiệm một chút, làm việc chăm chỉ một chút, tình huống tốt cỡ một hai năm có thể gom đủ tiền xây nhà mới, kém một chút, bốn năm năm cũng có thể xây được căn nhà nhỏ.
Mấy năm nay người xây được nhà không ít, thành Trường Hà lục tục xây thêm rất nhiều lò gạch, gạch ngói xi măng vẫn cung không đủ cầu.
Những người còn chưa kết hôn, hoặc đang theo đuổi bạn lữ, hay đã có nhà sinh sống no đủ, họ càng thích đổi tiền trước, rồi vào thành Trường Hà mua mua mua.
Thành Trường Hà vĩnh viễn không thiếu đồ giao dịch mới mẻ hiếm lạ, đối với các thổ dân thế giới này, chỉ cần họ có thể nghĩ tới được, trong thành Trường Hà gần như đều có bán, họ không nghĩ tới, trong thành Trường Hà cũng không thiếu.
Chất vải dày mịn hảo hạng, quần áo kiểu dáng mới mẻ, trang sức xinh đẹp đặc thù… luôn có thể đào sạch túi tiền các giống cái. Rượu ngọt thơm, đao kiếm sắc bén, tọa kỵ uy vũ… rất hiếm có giống đực nào có thể chống đỡ được dụ hoặc của chúng.
Cho dù là người tỉ mỉ tính toán qua ngày, cũng rất khó không động tâm đối với những công cụ thuận tay, hàng khuyến mãi được giảm giá ưu đãi.
Tụi nhỏ khá dễ bị xua đi, bình thường mà nói, chỉ cần có đồ ăn ngon chúng sẽ thỏa mãn. Nhưng trong thành Trường Hà đồ vặt ngon thật sự quá nhiều, tụi nhỏ thấy cái gì cũng muốn ăn, ngửi được các hương thơm mê người, căn bản không dời chân được.
Mùa đông lại đúng dịp thành Trường Hà mỗi năm một lần chiêu sinh và khai giảng, các phụ huynh của các tiểu trấn nhân cơ hội đưa con vào thành đi học, cũng sẽ dạo thành Trường Hà.
Hiện tại mùa đông đã không còn lạnh như trước nữa, khi tụi nhỏ đi học, mới vừa vào đông, trừ vùng khổ hàn, rất nhiều nơi đều chưa bắt đầu đổ tuyết, không lạnh cho lắm, thích hợp xuất hành. Vì thế, mùa đông mỗi năm trước và sau khi khai giảng, cũng là lúc thành Trường Hà náo nhiệt nhất, mọi người hừng hực tiêu pha, không thua kém gì đêm trước tết ở Z quốc.
Không phải tất cả mọi người đều có tiền dư tới thành Trường Hà tiêu pha, chẳng hạn bộ lạc vừa mới dời về nam. Họ tranh thủ trước mùa đông trồng khoai trắng, nhưng dù sao do trồng quá muộn, thu hoạch không tốt lắm, cho dù thành Trường Hà năm nay căn bản không thu bất cứ thuế nào từ họ, thức ăn họ thu hoạch được nhiều lắm cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ qua mùa đông mà thôi, thức ăn kỳ giáp hạt năm sau tạm thời còn chưa biết ra sao.
Bộ lạc di dời trước khi mùa đông tới, trước trước sau sau cộng lại có hai ba chục ngàn người, mấy người này hầu như đều không có gia sản gì, trước khi thu hoạch khoai trắng toàn nhờ vào cứu tế của thành Trường Hà để qua ngày.
Thành Trường Hà kho lương dư dả, thuế lương tích lũy mấy năm nay đừng nói cung ứng cho hai ba chục ngàn người ăn uống, cho dù cung cấp cho hai ba trăm ngàn người ăn uống một năm cũng có, nhưng dực hổ Bạch muốn kinh doanh một bộ lạc siêu cấp quy mô chưa từng có, hiển nhiên không thể làm như thế.
Hắn vắt óc dùng thủ đoạn hòa bình nhất, cố gắng tránh thương vong, thu thập những bộ lạc này, không phải là để nuôi không một đám sâu gạo.
Thành Trường Hà phát triển càng nhanh chóng, địa bàn chiếm lĩnh càng lớn, sức lao động thiếu hụt cũng càng lớn.
Mùa đông chỉ là nông nhàn mà thôi, không phải thật sự không có chuyện gì làm.
Sau khi an ổn những bộ lạc này, Bạch lập tức phái người đến tiểu trấn của họ, chọn lựa địa điểm, xây dựng lò gạch.
Xây lò nung gạch đều là công việc thể lực, thù lao khá cao, mỗi ngày lo một bữa cơm trưa, ngoài ra còn có hai đến bốn tệ tiền lương. Hiện tại sức mua của hai tệ trong thành Trường Hà sớm đã không thể so với mười năm trước, nhưng vật giá trong thị trường trước tác dụng tự nhiên, cũng phát sinh lên xuống khác nhau.
Như hiện tại, một tệ từ lâu đã không mua được một con chim thịt lớn nữa, nhưng lại có thể mua được gần mười cân khoai trắng tươi, hai ba cân gạo kê, lúa thóc và guli chất lượng bình thường, tương đương đủ cho một gia đình thuần nhân bình thường ba bốn miệng ăn ăn một ngày. Thú nhân tiêu hao lớn, nhưng khi làm việc cũng ra sức hơn thuần nhân, chỉ cần họ không lười biếng, tiền lương luôn cao hơn thuần nhân gấp đôi. Tiền lương nhiều ra, đủ cho họ nuôi sống một nhà rồi.
Thành Trường Hà nung lò chủ yếu dùng than đá, trữ lượng than đá của vùng đất nguyền rủa vô cùng lớn, cho tới trước mắt, thành Trường Hà tiêu hao chẳng qua chỉ là một góc núi băng mà thôi.
Đào than cũng là việc khổ lực, hơn nữa do công cụ có hạn, cần sức lao động nhiều, hiện tại mùa đông không còn lạnh như trước, người rảnh rỗi không có gì làm trong mùa đông, đều vui vẻ tới vùng đất nguyền rủa đào than.
Mỏ than ở vùng đất nguyền rủa thuộc dạng khoáng trời, công việc khai thác không khó, đào được một trăm cân thang đưa tới địa điểm ước lượng được chỉ định, liền có thù lao hai đồng, rất nhiều thuần nhân khỏe mạnh một ngày kiếm được đến hai ba tệ, thú nhân giỏi khai thác hoặc sức lực lớn, một ngày kiếm được gần mười tệ cũng có.
Do là mỏ than lộ thiên, đào than không khó khăn, khó là khó để đưa số than đá này tới nơi cần tới.
Hiện tại mùa đông không còn lạnh như quá khứ, rất nhiều cư dân đều không cần phải đốt lửa trong mùa đông. Nếu như làm cơm mọi người đều quen đốt củi, cỏ rơm rạ khô nhành cây đều có thể lấy đốt, cho dù không đốt, bình thường than gỗ tích lũy được cũng đủ để chịu đựng qua tháng lạnh nhất của mùa đông.
Các cư dân bình thường đã rất hiếm khi dùng tới than, phần lớn than đều dùng để đốt lò nung, luyện sắt, luyện đồng, do hiệu suất vận chuyển còn lâu mới sánh được với hiện đại, Ngô Nặc không thể không dùng đến một vài cư dân có xe ngựa xe bò tham gia vận chuyển.
Căn cứ xa gần khác nhau, cùng với số lượng vận chuyển khác nhau, cư dân phụ trách vận chuyển than đá cũng có thể lấy được không ít thù lao, thông thường đi một chuyến, một chiếc xe bò bình thường bình quân mỗi ngày kiếm được khoảng hai tệ, tiền không tính là nhiều, nhưng được cái nhẹ nhàng.
Cá biệt có người thông minh, đặc biệt làm một đội xe, thuê lượng lớn nô lệ, chuyên phụ trách đánh xe. Sau một mùa đông, số ít người giỏi kinh doanh sau khi trừ đi tất cả tiền vốn, có thể kiếm được mấy ngàn tệ, thu nhập không thấp.
Có vài người dứt khoát từ bỏ kinh doanh ruộng đất, chuyên tổ chức đội xe, quanh năm trăn trở giữa các khu quặng, lò gạch, xưởng luyện kim của bộ lạc, một năm qua, thu nhập tuyệt đối có thể làm rất nhiều người kinh ngạc rớt cằm.
Các cư dân dời về nam nhất thời khẳng định còn chưa tìm được con đường kiếm tiền tốt như thế, nhưng đào quặng họ có thể làm.
Ngô Nặc phái người đi thuê nhân công tới các tiểu trấn bộ lạc, rất nhiều thanh niên trẻ tuổi kết đoàn kết đội theo họ đi tới khu quặng.
Trừ mỏ than, thành Trường Hà hiện tại còn có một mỏ đồng cách bộ lạc khá xa.
Tuy mỏ đồng này cũng là khu quặng lộ thiên, nhưng khi chân chính đào, lại khó đào hơn mỏ than nhiều, vì thế tiền công cũng khá cao, mỗi ngày còn bao ba bữa.
Những người di dời từ vùng khổ hàn, bất luận thuần nhân hay thú nhân đều chịu khổ chịu mệt giỏi, mỗi ngày có thể ăn no, còn có thể lấy được mấy tệ, ra chút sức chịu chút khổ đối với họ mà nói chẳng tính là gì!
Phụ nữ già trẻ ở lại cũng nhàn, hiện tại còn chưa đến lúc lạnh nhất của mùa đông, bùn đất chưa đông, nhưng cỏ dại cành cây đã sớm khô héo, lúc này khai hoang dễ hơn sang năm nhiều.
Đốn cây làm thuyền, xây dựng nhà ở, sửa đường…
Chỉ cần nguyện ý, thành Trường Hà có việc làm không hết, có đống lớn cơ hội kiếm tiền nuôi gia đình.
Có việc làm, có hy vọng, bộ lạc dời về nam này, trong thời gian ngắn nhất nhanh chóng đi lên quỹ dạo.
Những bộ lạc cư trú ở cao sơn dã lĩnh, thâm sơn cùng cốc còn chưa thể dời ra, dưới yêu cầu nửa cưỡng ép của thành Trường Hà, thủ lĩnh, đại vu bộ lạc đều luân phiên đến thành Trường Hà ‘tiến tu học tập’.
Những thổ dân nhà quê này trước là bị thành trì nguy nga của thành Trường Hà đổi mới tam quan, sau lại bị từng thôn làng tiểu trấn phát đạt đả động thật sâu, không ít người đã âm thầm quyết định trở về sẽ di dời bộ lạc, cho dù số ít người không định di dời, cũng triệt để khâm phục thành Trường Hà, yên tĩnh học tập các chế độ luật pháp của thành Trường Hà.
Còn về số cực ít phần tử ngoan cố hoàn toàn nghe không lọt tiếng người, Bạch không để ý cho họ kiến thức một chút lực sát thương đáng sợ của quân đoàn dực long.
Không ai sẽ gây khó dễ cho mạng nhỏ của mình, càng không ai sẽ đi lấy mạng nhỏ của cư dân cả bộ lạc để đánh cược với thành Trường Hà.
Đối diện với thành Trường Hà có thực lực tuyệt đối, những kẻ này đều cực kỳ thức thời.
Nhẫn nại yên tĩnh, là một phẩm chất không thể thiếu của thợ săn ưu tú.
Dực hổ Bạch từ khi còn rất nhỏ đã dựa vào phẩm chất ưu tú này lấy thân thể nhỏ yếu bắt được đủ con mồi nuôi sống bản thân.
Hắn hiện tại đã có đủ sức mạnh cường đại, có quyền thế chấn khiếp mấy chục ngàn người, sự kiên nhẫn bình tĩnh của hắn, không vì thế mà biến mất, ngược lại, trong quá trình lặng lẽ đoạt lấy quyền thế sức mạnh, trong từng đối sách âm thầm, rèn luyện phẩm chất ưu tú này càng thêm thuần thục.
Sau khi một phát thu phục bộ lạc Khê Cốc, bộ lạc Ma Yết, nạp khu vực xung quanh vào lãnh thổ của mình, Bạch tạm hoãn bước chân mở rộng.
Nhưng, không phải tất cả mọi người đều có thể tùy thời bảo trì được kiên nhẫn và bình tĩnh.
Theo thời tiết ngày càng chuyển lạnh, mấy người Khoa Lặc bị nhốt trong địa lao hơn nửa năm, cuối cùng triệt để mất đi lý trí, tan vỡ.
“… Cho tôi biết, Kalamunda rốt cuộc là chuyện gì, tại sao các người muốn tìm Kalamunda. Nếu không muốn nửa đời sau các người đều phải trải qua trong địa lao âm u ẩm ướt này, tốt nhất đừng nói dối tôi.” Bạch dùng ngôn ngữ thiên phú thú nhân thong dong chậm rãi nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook