Mồi câu Bạch ném ra, các nô lệ căn bản không cách nào cự tuyệt.

Đây là một cơ hội thay đổi vận mệnh, không chỉ thay đổi vận mệnh của bản thân, còn có thể thay đổi vận mệnh của người thân.

Những nô lệ thanh niên trẻ khỏe Tinh giao dịch tới, phần lớn đều có cha mẹ anh chị em, có vài người thậm chí đã cùng nữ nô sinh con, nhưng, chỉ cần một tiếng hạ lệnh, họ căn bản không có bất cứ chỗ kháng cự nào đã phải chia cắt người thân.

Ở thời đại giao thông tin tức cực kỳ không thuận tiện này, rất nhiều lúc chia ly đại biểu với vĩnh biệt.

Họ không cách nào quên được khóe mắt đỏ hồng của cha mẹ người thân, không cách nào quên được từng tiếng kêu khóc thảm thiết của các con mình, nếu họ có thể thoát khỏi thân phận nô lệ, sớm muộn cũng có một ngày, họ có thể giống như mấy người Đồ Bàn, trở về đổi đi người thân của mình, sau đó cả nhà lại ở bên nhau, không cần lại chịu đựng nỗi khổ cốt nhục phân ly nữa.

Để được xóa bỏ thân phận nô lệ, để đạt được chức quan trong quân, các nô lệ liều mạng biểu hiện bản thân, ai cũng dồn hết sức và nỗ lực, không cần mạng triển hiện năng lực bản thân.

Được động lực to lớn thôi thúc, tiến bộ của các nô lệ nhanh vượt quá tưởng tượng.

Chẳng qua chỉ ngắn ngủi nửa tháng, có vài người đầu óc thông minh, đã có thể dùng tiếng Trường Hà tiến hành đối thoại cơ bản nhất. Người giỏi thuần hóa thú, không chỉ có thể dễ dàng điều khiển ngựa sừng của họ, còn có thể khiến các ngựa sừng phối hợp với họ săn thú. Có vài người có thiên phú lãnh đạo, bên người tụ tập một vài người nguyện ý đi theo họ, chậm rãi hình thành một vài tiểu đoàn thể, những tiểu đoàn thể này thông qua những ma sát không ngừng, có thể phối hợp được với nhau rất tốt, giết chết một vài con mồi lớn mà bình  thường họ căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ. Có vài người không sở trường tác chiến, nhưng lại giỏi quan sát, có thể thông qua một vài vết tích tìm được con mồi, vu dược, tung tích tới từ hoạt động của nhân loại…

Rất nhanh, vài tiểu đoàn trưởng đã được Bạch tuyển chọn ra, để cả đoàn kỵ binh này nhanh chóng ngưng tụ lại, đạt đến hiệu quả lệnh làm cấm ngưng giống như quân đoàn chính quy bộ lạc, sau khi được Bạch thủ lĩnh chấp thuận, họ ngay lập tức tuyên bố bổ nhiệm.

Chẳng qua, bổ nhiệm này là tạm thời, nếu sau đó biểu hiện của họ không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thay đổi, bổ nhiệm chính thức và xóa bỏ thân phận nô lệ đều sẽ đợi đến khi trở về bộ lạc mới tiến hành.

Nhưng cái này đối với những nô lệ được chọn trúng mà nói, đã là khích lệ cực lớn.

Mà sau đó, quan mới phải biết thể hiện, ở thời đại xã hội nguyên thủy này cũng rất thông dụng, vì bảo đảm vị trí của mình, các nô lệ được chọn toàn bộ  hận không thể lập tức tạo ra thành tích, ước thúc và quản lý đối với thủ hạ cũng càng lúc càng nghiêm khắc, mỗi lần, bất kể Bạch phân phó nhiệm vụ khó khăn cỡ nào, họ đều dồn tất cả nỗ lực biến cái không thể thành có thể, không tiếc mọi giá hoàn thành nhiệm vụ.

Trải qua tôi luyện không ngừng của dực hổ Bạch, đoàn kỵ binh thuần nhân này bắt đầu chậm rãi thể hiện được mũi nhọn.

Lại qua một tháng, các nô lệ được chọn, sau mấy lần biến động và thay đổi, ứng cử viên và vị trí trên cơ bản đã cố định. Lúc này, Bạch mới bắt đầu để các chiến nô học tập [Thú hình quyền].

Mấy tiểu đoàn trưởng xuất thân từ quân đoàn thuần nhân lúc còn ở bộ lạc sớm đã được học nguyên bộ [Thú hình quyền], dạy lại cho các chiến nô không phải là chuyện gì khó. Họ trực tiếp triệu tập đại đội trung đội tiểu đội trưởng dưới tay  mình lại, trước là dạy cho những người này biết, rồi để họ truyền cho các cấp dưới nữa. Động tác của [Thú hình quyền] không tính là phức tạp, lại gần như được chế tạo ra để chuyên dành cho người thế giới này, các chiến nô học vô cùng nhanh, vận dụng trong thực chiến tiến bộ cũng rõ ràng __ mới đầu, các chiến nô dốc ổ xuất động săn bắt con mồi, cũng không đủ cho mọi người no bụng, thường xuyên còn cần Bạch săn giết một vài con mồi cỡ lớn đắp thêm. Mà hiện tại, theo độ ma sát thêm một bước của quân đội, các chiến nô bất luận là năng lực hợp tác chiến đấu, hay năng lực tác chiến phối hợp ngựa sừng, và năng lực tác chiến đơn lẻ đều được nâng cao rất lớn. Ba tiểu đoàn của quân đoàn chiến nô, mỗi lần luân phiên phái ra hai tiểu đoàn, họ đều có thể mang về đủ thức ăn cho tất cả mọi người, thậm chí họ còn rảnh tay bắt được một vài động vật mỹ vị nhưng khó bắt đặc biệt cống hiến cho Bạch hưởng dụng.

Lực chiến đấu tăng cao biên độ lớn, mang tới lòng tin cực lớn cho các nô lệ. Mà trạng thái tâm lý chuyển biến, cũng khiến khí thế của đoàn kỵ binh thuần nhân tăng biên độ lớn, dần chuyển từ bị xem thường sang khiến người kiêng kỵ.

Cứ thế, họ đi qua không ít bộ lạc, những bộ lạc này có lớn có nhỏ, có vài cái thân thiện có vài cái bá đạo, có vài cái dứt khoát chính là bộ lạc ăn thịt người tà ác.

Đoàn người Bạch mang theo lượng lớn vật tư và nô lệ, khó tránh sẽ chọc tới những ánh mắt thèm thuồng. Trên thực tế, trên đường họ đi, bộ lạc muốn đánh cướp họ căn bản một bàn tay không thể đếm hết. Vì rèn luyện đoàn kỵ binh chiến nô, bất kể gặp phải khiêu khích thế nào, Bạch vừa không ra tay cũng không thi triển bất cứ uy áp huyết mạch nào, hắn thậm chí cố ý thu liễm khí tức hung thú trên người. Trạng thái hình người của Bạch thon dài khỏe đẹp, so với đại đa số thú nhân, tuyệt đối không thể tính là to lớn, một thân thịt chắc khỏe tinh tráng dấu trong bộ đồ rộng rãi, cộng thêm gương mặt tuấn mỹ có chút quá đáng, trong mắt thú nhân ngoại tộc không hiểu rõ tình huống, hắn thậm chí là gầy yếu.

Một thú nhân gầy yếu thống lĩnh, một quân đoàn do chiến nô thuần nhân tạo thành, từng bao vật tư đầy ứ trên xe, đoàn người Bạch  chỉ thiếu mỗi cái chưa dánh nhãn ‘dê béo’ lên người thôi.

Người có chút khôn ngoan, còn biết thử thăm dò động thủ, người không có kiên nhẫn, không nói hai lời đã trực tiếp động thủ.

Bạch chỉ động thủ một lần lúc bị cướp lần đầu, do cảnh tượng quá mức máu tanh tàn bạo, rất nhiều chiến nô tối đó đều gặp ác mộng, sau đó nhìn thấy Bạch đều nhịn không được hai chân run run, ai cũng thành thật hơn chim cút, họ coi như đã hơi hiểu được tại sao lúc đầu các thuyền viên đó nhìn thấy dực hổ Bạch lại kích động như thế rồi.

Người đàn ông này, quả thật còn đáng sợ hơn cả long thú hung tàn nhất!

Sau đó, Bạch vì rèn luyện đoàn kỵ binh chiến nô, không còn xuất thủ nữa.

Lúc các chiến nô khống chế ngựa sừng ra ngoài săn bắt còn tốt, khi chân chính khai chiến với chiến sĩ thú nhân, khí tức thú nhân sẽ khiến ngựa sừng cảm thấy sợ hãi, mà sợ hãi sẽ khiến mấy con ngựa sừng này mất khống chế, chiến cục thoáng chốc đã thoát ly khỏi tầm khống chế của các chiến nô. Chiến sĩ bên địch thân kinh bách chiến, tự nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội chiến thắng nào, họ túm được điểm yếu của kỵ binh, cố ý đe dọa ngựa sừng, xua đuổi ngựa sừng, đám ngựa sừng bị dọa sẽ chạy loạn, sẽ liều mạng hất người trên lưng xuống, chiến đấu cũng chính thức đánh vang, các chiến nô cũng bị loạn thành một đống, rất nhiều chiến nô căn bản là bị ngựa sừng của chính họ hất ngã, dẫm lên, đá văng, tổn thương nghiêm trọng đến mức Bạch từng một dạo hoài nghi hắn rốt cuộc có thể tạo ra được kỵ binh bách chiến bách thắng hiếu dũng thiện chiến trong miệng Ngô Nặc không.

May mà, chiến đấu tuy thực sự thảm liệt, các chiến nô dựa vào quyết tâm muốn lập công, kéo thương tích chiến đấu đến cuối cùng, đánh chạy được kẻ tới cướp.

Có giáo huấn thảm thống lần này, các chiến nô tăng mạnh lực độ huấn luyện ngựa sừng của mình, cố ý cưỡi ngựa sừng đi truy bắt một vài mãnh thú.

Sau mấy lần, lá gan của các ngựa sừng cũng dày lên, khi tiếp súc với chiến sĩ thú nhân, sẽ không còn loạn bước chân nữa.

Đợi các ngựa sừng chậm rãi ý thức được thú nhân cũng không phải là không thể chiến thắng, lá gan càng thêm lớn, chúng thậm chí còn học được cách phối hợp với các chiến nô chủ động xuất kích.

Theo khí thế của đoàn kỵ binh càng lúc càng đầy, người không hỏi trắng đen xanh đỏ tới đánh cướp liền càng lúc càng ít, đến hiện tại, hầu như tất cả mọi người khi nhìn thấy đoàn kỵ binh này, trong lòng đều sẽ ngay lập tức hiện ra đánh giá ‘không dễ chọc’, ‘không thể chọc’.

Người đánh cướp ít rồi, người giao dịch ngược lại dần nhiều lên.

Trong nhẫn không gian của Bạch tồn lượng lớn muối huyết, vật tư trên xe cho dù phần lớn đều không đáng tiền gì, nhưng những thứ này dù sao cũng là đổi tới từ bộ lạc Đại Hồ giàu có, bộ lạc Sào khoét rỗng vốn mua mua mua, hàng giao dịch có thể lọt vào mắt Tinh, dù không có giá trị đến thế nào cũng không thể kém được đến đâu.

Đồ hắn nhìn không vừa mắt, trong mắt những người bộ lạc nhỏ vừa này, đều là thứ tốt hiếm khi gặp một lần.

Muối huyết, vải, vu dược, hạt giống thức ăn…

Một đội ngũ lấy nô lệ thuần nhân làm chủ, có thể nhẹ nhàng lấy ra nhiều thứ tốt như thế, bộ lạc Trường Hà khẳng định là một bộ lạc siêu cấp đáng gờm!

Hiểu lầm được lưu truyền trong rất nhiều bộ lạc, không ít người âm thầm quyết định, về sau có cơ hội nhất định phải đến bộ lạc Trường Hà xem thử.

Bộ lạc lớn lớn nhỏ nhỏ, có giàu có cũng có nghèo khó, Bạch không cố ý đi chọn đối tượng giao dịch, do Tinh đã giao dịch được đủ vật tư và nô lệ, Bạch có thể rất tùy tiện chọn thứ cảm thấy hứng thú để tiến hành giao dịch.

Bạch giai đoạn này cảm thấy hứng thú nhất chính là người, bộ lạc thiếu nhất cũng là nhân thủ, vì thế, mỗi khi Bạch đến một bộ lạc đều sẽ trao đổi một chút nô lệ, nhưng, hắn biết Ngô Nặc thích thu thập hạt giống, bất luận là hạt giống thức ăn hay hạt giống vu dược, thậm chí là hạt giống trừ có chút đặc biệt ra ngay cả người thu thập nó cũng không thể nói rõ được nó như thế nào, hắn cũng đều không cự tuyệt.

Giao dịch suốt quãng đường, nô lệ trong đội ngũ lại tăng lên cả ngàn, đủ kiểu hạt giống đựng mấy cái xe ngựa, trong đội ngũ thậm chí còn nhiều thêm một bộ lạc nhỏ mấy trăm người nguyện ý chủ động nương nhờ bộ lạc Trường Hà, di dời toàn tộc.

Có bộ lạc đầu tiên nguyện ý chủ động nương nhờ, thì sẽ có bộ lạc thứ hai, thứ ba…

Đội ngũ này ban đầu xuất phát chỉ có hơn một ngàn hai trăm người, trải qua bôn ba dài đến ba tháng trời, đã phát triển lên đến gần sáu ngàn người.

Trong đó có một nửa là nô lệ Bạch mua trước và sau, một nửa còn lại, là người không sống nổi nữa ở địa bàn cũ, chọn chủ động nương tựa bộ lạc Trường Hà.

Bạch không trực tiếp dẫn những người nương tựa này về bộ lạc an trí, mà để họ ở lại bộ lạc con mới khai phá.

Lúc này kỳ thu hoạch khoai trắng đầu tiên đã hoàn thành, gieo trồng đợt thứ hai cũng gần kết thúc, nhưng tranh thủ thời gian trồng thêm một đợt khoai trắng nữa, trước mùa đông ít nhiều cũng có chút thu hoạch.

Bạch dùng một phần thuế thu từ bộ lạc con, cung cấp giống khoai trắng có thù lao cho những người tới nương tựa, lại bảo các cư dân bản địa dạy họ cách trồng, giúp họ tìm chỗ xây nhà, đào hầm, an ổn.

Chiến nô và các nô lệ khác, lại được Bạch trực tiếp dẫn về bộ lạc Trường Hà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương