Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
-
Chương 155: An trí
Để bồi thường khoản nợ đáng sợ cho bộ lạc Trường Hà, bộ lạc Mục Nguyên cuối cùng chỉ có thể chọn không từ thủ đoạn cướp đoạt bộ lạc xung quanh cùng bộ lạc tới nương tựa.
Lượng lớn người tới nương tựa, bất kể là thuần nhân hay thú nhân, đồng loạt bị người bộ lạc Mục Nguyên xem thành nô lệ giữ lại.
Đợi mùa đông vừa kết thúc, những nô lệ này sẽ bị xem thành khoản bồi thường chiến tranh trả cho bộ lạc Trường Hà. Nếu những người này tương lai sẽ không phục vụ cho mình, tự nhiên không cần phải quá khách khí với họ, cũng may mùa đông không có việc gì để làm, nếu không bộ lạc Mục Nguyên tuyệt đối sẽ vắt kiệt chút giá trị lợi dụng cuối cùng của những nô lệ này. Cũng chính vì không có chuyện gì để làm, họ có thể không cần cho những nô lệ này ăn quá nhiều, chỉ cần bảo đảm họ có thể không chết là được.
Nhưng, khi càng lúc càng nhiều người tới Mục Nguyên, cho dù họ có ăn ít cỡ nào, mỗi ngày phải cung ứng thức ăn cho nhiều người như thế, bộ lạc Mục Nguyên cũng dần cảm thấy cố sức. Đương nhiên, trong thời gian ngắn, bộ lạc Mục Nguyên chỉ duy trì nhu cầu thức ăn cơ bản nhất cho những người này không phải không làm được, mà là vừa nghĩ tới tương lai những nô lệ này đều phải bồi thường cho bộ lạc Trường Hà, họ thật sự ngay cả một miếng thức ăn cũng không muốn đưa ra.
Thủ lĩnh đại vu Mục Nguyên còn có mấy người tầng cao có tiếng nói, sau khi thương lượng qua, lập tức không chút do dự quyết định trước đưa đợt nô lệ này tới Trường Hà.
Đợt nô lệ đưa đi đầu tiên, trên cơ bản đều là thuần nhân.
Bộ lạc Mục Nguyên không ngốc, trận đại chiến này khiến họ đại thương nguyên khí, họ khẩn cấp cần thú nhân bổ sung thực lực của mình, cho dù giá của chiến nô thú nhân rất cao, trong thời gian ngắn họ vẫn không nỡ chắp tay đưa những lực chiến đấu cường đại này cho bộ lạc Trường Hà.
Bộ lạc Mục Nguyên đem hết tất cả nô lệ thuần nhân có thể đưa đi, bất kể nam nữ già trẻ toàn bộ đưa tới bộ lạc Trường Hà.
Mục Nguyên cách Trường Hà không tính là gần, khi tốp nô lệ này cuối cùng đến bộ lạc Trường Hà, chỉ còn lại gần ba ngàn người. Dù tố chất thân thể thuần nhân trên tinh cầu này mạnh hơn người trái đất bình thường rất nhiều, Mục Nguyên cũng cung cấp một chút thức ăn cho họ, nhưng vẫn chết trên đường hơn ngàn người.
Mà những người cuối cùng tới được bộ lạc Trường Hà này, tuyệt đại đa số trạng thái tinh thần và trạng thái thân thể đều rất kém, gần như tất cả mọi người đều bị bệnh hoặc bị thương.
Nô lệ thế này nếu lúc bình thường, căn bản không có ai muốn.
Người Mục Nguyên phụ trách giải số nô lệ này tới cực kỳ chột dạ, trận đại chiến này họ thua triệt để, chiến sĩ xuất chiến trừ số ít lâm trận chạy thoát về bộ lạc, người khác hoặc chết hoặc bị bắt làm tù binh, theo như những người chạy về nói, bộ lạc Trường Hà quả thật cường đại đáng sợ, ngay cả thú nhân cấp nhược thú mạnh hơn thuần nhân không bao nhiêu cũng có thể dễ dàng giết chết thú nhân cấp mãnh thú (không phải đâu), dực hổ Bạch thậm chí căn bản không ra tay, chiến sĩ Mục Sư cường đại nhất của họ đã bị bắt giữ, theo cách nói này, hiện tại họ vào bộ lạc Trường Hà không khác gì vào đầm rồng hang hổ.
Còn về các nô lệ thì càng thêm chột dạ, nếu bộ lạc Trường Hà lúc này không chịu nhận bọn họ, vậy họ thật sự chỉ còn con đường chết.
Nhưng đợi khi họ căng da đầu vào bộ lạc Trường Hà, mới phát hiện bộ lạc Trường Hà một chút cũng không đáng sợ. Sau tường băng cao to, là từng ngôi nhà xinh đẹp, từng con đường sạch sẽ hoàn toàn nhìn không thấy tuyết đọng, bên đường thậm chí còn có thể nhìn thấy một vài chồi xanh mới.
Này, này làm sao có thể!
Người từ Mục Nguyên tới kinh ngạc vô cùng, họ quả thật không dám tin vào mắt mình, không có ai hiểu rõ hơn họ độ rét lạnh hiện tại, những cỏ non này không phải sau khi kết thúc mùa đông mới nên bắt đầu nảy mầm sao?
Cỏ ven đường đã dài đến mức ngập qua mu bàn chân, nhìn sao cũng không giống như mới mọc ra!
Đây đã không biết là lần bao nhiêu Lực nhìn thấy thần sắc này trong mắt người bên ngoài, chẳng qua hắn vẫn như lần đầu tiên cảm thấy kiêu ngạo từ nội tâm, sau đó sắc mặt thành kính thần sắc có chút kính sợ thần bí nói: “Cảm tạ phụ thần phù hộ.”
Âm thanh Lực không lớn, nhưng mỗi người trong đội ngũ đều nghe rõ.
Phụ thần… nghe hình như có vẻ rất lợi hại!
Ngoài dự liệu của người Mục Nguyên, dực hổ Bạch không làm khó họ, đã nhận tốp nô lệ này theo đúng giá nói trước đó, dùng số nô lệ này trừ đi khoản bồi thường chiến tranh tương ứng.
Càng khiến họ không ngờ là, bộ lạc Trường Hà lập tức cung cấp vu dược và thức ăn cho số nô lệ này.
Trong gần ba ngàn nô lệ đó, phần lớn bệnh của họ đều do rét lạnh và đói khát tạo nên, bộ lạc Trường Hà vì có tường băng cao vây xung quanh che chắn, bên trong nhà nhà hộ hộ đều đốt than sưởi ấm, nhiệt độ trong bộ lạc cao hơn bên ngoài mấy độ, cỏ bên đường cũng từ đó mà tới
Quanh năm sống ở địa giới rét lạnh, không chỉ cỏ dại chịu hàn, người ở đây cũng có lực sinh mạng mạnh mẽ tới mức khó tưởng tượng, chỉ cần một chút ấm áp, lại thêm một chút canh khoai trắng, canh ấm trộn với khoai trắng ngọt lành vào bụng, không ít người thoáng cái đã có cảm giác ‘sống lại’.
Lúc này, cuối cùng họ cũng có thời gian và tâm tư để đánh giá bộ lạc được thần linh phù hộ này.
Ngưỡng mộ, hối hận.
Ngưỡng mộ cư dân bộ lạc này, hối hận họ ban đầu đi Mục Nguyên, nếu khi đó họ kiên định một chút, kiên quyết một chút, trực tiếp tới bộ lạc Trường Hà, thì sẽ không phải rơi xuống làm nô lệ.
Hối hận họ không như bộ lạc Đại Hồ, sớm nương tựa Trường Hà, như thế, nói không chừng họ cũng có thể ở trong nhà gạch ngói xinh đẹp!
Do dự không quyết, cuối cùng khiến họ phải làm nô lệ…
Những người mới vừa ‘sống lại’, rất nhanh đã chán nản.
Chỉ có số ít người lớn gan bạo dạn bắt chuyện với người Trường Hà: “Đại nhân, để tôi, ngài đừng thấy tôi hiện tại gầy thế, trước kia tôi rất tráng kiện, sức lực còn lớn hơn thú nhân ở bộ lạc tôi!” Nói chuyện là một thanh niên trẻ khỏe hơn hai mươi tuổi, với tiêu chuẩn của trái đất mà nói, hắn vẫn còn quá trẻ, nhưng trên thực tế hắn đã là cha của hai đứa con gần mười tuổi, hai đứa con cùng với bạn lữ của hắn đều bệnh rất nặng, cho dù hắn căn bản không muốn làm nô lệ, lúc này cũng không thể không nghĩ cách tiêu thụ mình, nhanh chóng tìm cho mình một chủ nhân.
Hắn không biết bộ lạc Trường Hà sẽ đối đãi họ thế nào, hắn chỉ muốn nhanh chóng ‘bán’ mình đi, sau đó lại nghĩ cách thuyết phục chủ nhân, mua luôn cả con và giống cái của hắn.
‘Vu giả’ trông có vẻ rất giỏi giang trước mắt này chính là một chọn lựa rất tốt.
Vì vu giả không chỉ có thể có nô lệ, họ còn biết trị bệnh, nịnh bợ hắn, giống cái và con mình được cứu rồi.
‘Vu giả’ hơi sửng sốt một chút, sau đó có chút thẹn thùng cười nói: “Tôi không phải đại nhân gì, trước kia tôi cũng là nô lệ, chẳng qua hiện tại tôi là cư dân của bộ lạc Trường Hà rồi.”
Nam tử nghe lời hắn xong hơi ngẩn ra, người xung quanh đang dỏng tai lắng nghe cũng ngẩng ra.
Nô lệ… cư dân…
Người khá thông minh, đã ý thức được gì đó.
Nam tử rất nhẫn nại phân canh vào chén cho người xung quanh, vừa bận rộn, vừa câu được câu không cười nói: “… Từ nhỏ tôi đã là nô lệ… năm ngoái theo bên cạnh các tế ti đại nhân chăm sóc học tập… lúc đại chiến Mục Nguyên đã lập công… tôi và các đồng bạn của tôi hiện tại đều được đại vu xóa đi thân phận nô lệ, là cư dân chính thức của bộ lạc.”
Nam tử trông cực kỳ trấn định, nhưng trong lòng lại âm thầm đánh trống, những lời này là Vu Nặc đại nhân bảo hắn nói, hắn không biết bản thân nói đúng không hay, nhưng nhìn ánh mắt càng lúc càng sáng của người xung quanh, hắn bất giác nói thêm một chút, sau đó càng nói càng thuận, trừ kể trải nghiệm của mình, cũng kể một vài chuyện của bộ lạc, đặc biệt là bộ lạc có rất nhiều ưu đãi với nô lệ, nói tới mức dừng không được.
Không chỉ hắn, còn có vài người xuất thân giống hắn, lúc này đều đang kể lại trải nghiệm của bản thân và bạn bè, người nhà.
Rất nhanh, rất nhiều người vì rơi xuống làm nô lệ mà không khỏi nản lòng, dần tìm về được hy vọng.
Nô lệ thì lại thế nào!
Chỉ cần họ chịu làm việc, chịu ra sức, chịu động não, họ vẫn có một ngày có thể thoát khỏi thân phận nô lệ!
Hơn nữa, cho dù hiện tại họ là nô lệ, con cái của họ cũng có cơ hội học tập văn tự, học giỏi, không chỉ có thể giải trừ thân phận nô lệ, còn có học bổng!
Nhóc con tên Phong kia không phải đã thoát khỏi thân phận nô lệ sao, nghe nói còn nhận được học bổng 400 nữa kìa!
400 tệ… có thể mua rất nhiều rất nhiều thứ.
Con người sau khi tìm được hy vọng và ký thác, tinh thần lập tức sẽ khác ngay, sau khi những tin tức lớn lớn nhỏ nhỏ truyền ra, mọi người đối với cuộc sống tương lai cuối cùng cũng có sự chờ mong khác.
Tính luôn người gia nhập vào mùa đông, với tốp nô lệ bộ lạc Mục Nguyên đưa tới, bộ lạc Trường Hà tổng cộng mới chỉ có hơn hai chục ngàn người, hơn ba ngàn người thật sự không tính là con số nhỏ, một khi những người này không phục an bài quản giáo, gây ra chuyện gì, tuy còn chưa đến mức khiến bộ lạc Trường Hà đại động can qua, nhưng tuyệt đối sẽ đau đầu một trận.
Sau khi giao hết toàn bộ nô lệ, được Bạch cho phép, nhóm người Mục Nguyên đi xem các tù binh bị nhốt ở bộ lạc Trường Hà, ngoài dự liệu của họ, các tù binh sống không tệ, có vài người thậm chí trạng thái còn tốt hơn lúc ở bộ lạc mình.
Có vài tù binh thậm chí len lén nói với các anh em của mình, sau này họ muốn ở lại bộ lạc Trường Hà.
Trong số người tới, Mục Thốc dẫn đầu là anh trai của Mục Sư, đại khái do di truyền quá nhiều thiếu hụt nhược thú từ mẹ, bất luận năng lực hay lực chiến đấu đều không ra sao, là đứa con không được yêu thích nhất trong đám đông con của thủ lĩnh.
Vì lực chiến đấu không ra sao, Mục Thốc may mắn thoát được khỏi lên chiến trường. Nhưng lại không thoát được bị cha xem thành pháo hôi phái đi áp tải nô lệ đến bộ lạc Trường Hà.
Trước khi Mục Thốc đi, còn nhận được mệnh lệnh bí mật của cha mình__ Nếu Mục Sư ở bộ lạc Trường Hà sống không tốt, bất luận nghĩ cách gì cũng phải mang hắn về!
Mục Thốc trước giờ ghen tỵ đứa em Mục Sư từ nhỏ đã được đặc biệt nuông chiều, nghĩ tới Mục Sư đã bị bắt nhốt, hắn vốn còn có chút hả hê, kết quả nhìn thấy Mục Sư không chỉ không bị sao, hình như còn mập hơn lúc ở bộ lạc chút ít, hắn hận đến suýt nữa cắn nát nguyên hàm răng vàng!
Mục Thốc không thích Mục Sư, Mục Sư đồng dạng cũng không thích người anh nhát gan sợ chết này, hai người trước giờ không có giao tình gì, Mục Sư chỉ bảo Mục Thốc mang một câu về cho ba họ: “Tôi ở đây rất tốt, không cần lo lắng.”
Mục Sư thật sự không phải cố giữ mặt mũi, hắn đương nhiên không thể đi làm công cho bộ lạc Trường Hà đổi thức ăn, nhưng hắn là người thừa kế thủ lĩnh có tiếng hô hào cao nhất bộ lạc, bên cạnh tự nhiên có rất nhiều thủ hạ trung tâm. Đồ mặn những người này làm công đổi tới, không nói một nửa nhưng ít nhất cũng có một phần ba vào miệng Mục Sư.
Cả ngày ở trong tù băng nho nhỏ, ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, không thêm thịt mới lạ!
Hai anh em tan trong không vui, Mục Sư nhìn Mục Thốc mang người huênh hoang rời đi, hắn dường như nhìn thấy được bản thân một thời ngông cuồng tự đại.
Mục Sư lặng lẽ thu tầm nhìn, quay đầu nhìn mọi người đang bận rộn trong tù băng, lòng âm thầm cho ra vài quyết định.
Lượng lớn người tới nương tựa, bất kể là thuần nhân hay thú nhân, đồng loạt bị người bộ lạc Mục Nguyên xem thành nô lệ giữ lại.
Đợi mùa đông vừa kết thúc, những nô lệ này sẽ bị xem thành khoản bồi thường chiến tranh trả cho bộ lạc Trường Hà. Nếu những người này tương lai sẽ không phục vụ cho mình, tự nhiên không cần phải quá khách khí với họ, cũng may mùa đông không có việc gì để làm, nếu không bộ lạc Mục Nguyên tuyệt đối sẽ vắt kiệt chút giá trị lợi dụng cuối cùng của những nô lệ này. Cũng chính vì không có chuyện gì để làm, họ có thể không cần cho những nô lệ này ăn quá nhiều, chỉ cần bảo đảm họ có thể không chết là được.
Nhưng, khi càng lúc càng nhiều người tới Mục Nguyên, cho dù họ có ăn ít cỡ nào, mỗi ngày phải cung ứng thức ăn cho nhiều người như thế, bộ lạc Mục Nguyên cũng dần cảm thấy cố sức. Đương nhiên, trong thời gian ngắn, bộ lạc Mục Nguyên chỉ duy trì nhu cầu thức ăn cơ bản nhất cho những người này không phải không làm được, mà là vừa nghĩ tới tương lai những nô lệ này đều phải bồi thường cho bộ lạc Trường Hà, họ thật sự ngay cả một miếng thức ăn cũng không muốn đưa ra.
Thủ lĩnh đại vu Mục Nguyên còn có mấy người tầng cao có tiếng nói, sau khi thương lượng qua, lập tức không chút do dự quyết định trước đưa đợt nô lệ này tới Trường Hà.
Đợt nô lệ đưa đi đầu tiên, trên cơ bản đều là thuần nhân.
Bộ lạc Mục Nguyên không ngốc, trận đại chiến này khiến họ đại thương nguyên khí, họ khẩn cấp cần thú nhân bổ sung thực lực của mình, cho dù giá của chiến nô thú nhân rất cao, trong thời gian ngắn họ vẫn không nỡ chắp tay đưa những lực chiến đấu cường đại này cho bộ lạc Trường Hà.
Bộ lạc Mục Nguyên đem hết tất cả nô lệ thuần nhân có thể đưa đi, bất kể nam nữ già trẻ toàn bộ đưa tới bộ lạc Trường Hà.
Mục Nguyên cách Trường Hà không tính là gần, khi tốp nô lệ này cuối cùng đến bộ lạc Trường Hà, chỉ còn lại gần ba ngàn người. Dù tố chất thân thể thuần nhân trên tinh cầu này mạnh hơn người trái đất bình thường rất nhiều, Mục Nguyên cũng cung cấp một chút thức ăn cho họ, nhưng vẫn chết trên đường hơn ngàn người.
Mà những người cuối cùng tới được bộ lạc Trường Hà này, tuyệt đại đa số trạng thái tinh thần và trạng thái thân thể đều rất kém, gần như tất cả mọi người đều bị bệnh hoặc bị thương.
Nô lệ thế này nếu lúc bình thường, căn bản không có ai muốn.
Người Mục Nguyên phụ trách giải số nô lệ này tới cực kỳ chột dạ, trận đại chiến này họ thua triệt để, chiến sĩ xuất chiến trừ số ít lâm trận chạy thoát về bộ lạc, người khác hoặc chết hoặc bị bắt làm tù binh, theo như những người chạy về nói, bộ lạc Trường Hà quả thật cường đại đáng sợ, ngay cả thú nhân cấp nhược thú mạnh hơn thuần nhân không bao nhiêu cũng có thể dễ dàng giết chết thú nhân cấp mãnh thú (không phải đâu), dực hổ Bạch thậm chí căn bản không ra tay, chiến sĩ Mục Sư cường đại nhất của họ đã bị bắt giữ, theo cách nói này, hiện tại họ vào bộ lạc Trường Hà không khác gì vào đầm rồng hang hổ.
Còn về các nô lệ thì càng thêm chột dạ, nếu bộ lạc Trường Hà lúc này không chịu nhận bọn họ, vậy họ thật sự chỉ còn con đường chết.
Nhưng đợi khi họ căng da đầu vào bộ lạc Trường Hà, mới phát hiện bộ lạc Trường Hà một chút cũng không đáng sợ. Sau tường băng cao to, là từng ngôi nhà xinh đẹp, từng con đường sạch sẽ hoàn toàn nhìn không thấy tuyết đọng, bên đường thậm chí còn có thể nhìn thấy một vài chồi xanh mới.
Này, này làm sao có thể!
Người từ Mục Nguyên tới kinh ngạc vô cùng, họ quả thật không dám tin vào mắt mình, không có ai hiểu rõ hơn họ độ rét lạnh hiện tại, những cỏ non này không phải sau khi kết thúc mùa đông mới nên bắt đầu nảy mầm sao?
Cỏ ven đường đã dài đến mức ngập qua mu bàn chân, nhìn sao cũng không giống như mới mọc ra!
Đây đã không biết là lần bao nhiêu Lực nhìn thấy thần sắc này trong mắt người bên ngoài, chẳng qua hắn vẫn như lần đầu tiên cảm thấy kiêu ngạo từ nội tâm, sau đó sắc mặt thành kính thần sắc có chút kính sợ thần bí nói: “Cảm tạ phụ thần phù hộ.”
Âm thanh Lực không lớn, nhưng mỗi người trong đội ngũ đều nghe rõ.
Phụ thần… nghe hình như có vẻ rất lợi hại!
Ngoài dự liệu của người Mục Nguyên, dực hổ Bạch không làm khó họ, đã nhận tốp nô lệ này theo đúng giá nói trước đó, dùng số nô lệ này trừ đi khoản bồi thường chiến tranh tương ứng.
Càng khiến họ không ngờ là, bộ lạc Trường Hà lập tức cung cấp vu dược và thức ăn cho số nô lệ này.
Trong gần ba ngàn nô lệ đó, phần lớn bệnh của họ đều do rét lạnh và đói khát tạo nên, bộ lạc Trường Hà vì có tường băng cao vây xung quanh che chắn, bên trong nhà nhà hộ hộ đều đốt than sưởi ấm, nhiệt độ trong bộ lạc cao hơn bên ngoài mấy độ, cỏ bên đường cũng từ đó mà tới
Quanh năm sống ở địa giới rét lạnh, không chỉ cỏ dại chịu hàn, người ở đây cũng có lực sinh mạng mạnh mẽ tới mức khó tưởng tượng, chỉ cần một chút ấm áp, lại thêm một chút canh khoai trắng, canh ấm trộn với khoai trắng ngọt lành vào bụng, không ít người thoáng cái đã có cảm giác ‘sống lại’.
Lúc này, cuối cùng họ cũng có thời gian và tâm tư để đánh giá bộ lạc được thần linh phù hộ này.
Ngưỡng mộ, hối hận.
Ngưỡng mộ cư dân bộ lạc này, hối hận họ ban đầu đi Mục Nguyên, nếu khi đó họ kiên định một chút, kiên quyết một chút, trực tiếp tới bộ lạc Trường Hà, thì sẽ không phải rơi xuống làm nô lệ.
Hối hận họ không như bộ lạc Đại Hồ, sớm nương tựa Trường Hà, như thế, nói không chừng họ cũng có thể ở trong nhà gạch ngói xinh đẹp!
Do dự không quyết, cuối cùng khiến họ phải làm nô lệ…
Những người mới vừa ‘sống lại’, rất nhanh đã chán nản.
Chỉ có số ít người lớn gan bạo dạn bắt chuyện với người Trường Hà: “Đại nhân, để tôi, ngài đừng thấy tôi hiện tại gầy thế, trước kia tôi rất tráng kiện, sức lực còn lớn hơn thú nhân ở bộ lạc tôi!” Nói chuyện là một thanh niên trẻ khỏe hơn hai mươi tuổi, với tiêu chuẩn của trái đất mà nói, hắn vẫn còn quá trẻ, nhưng trên thực tế hắn đã là cha của hai đứa con gần mười tuổi, hai đứa con cùng với bạn lữ của hắn đều bệnh rất nặng, cho dù hắn căn bản không muốn làm nô lệ, lúc này cũng không thể không nghĩ cách tiêu thụ mình, nhanh chóng tìm cho mình một chủ nhân.
Hắn không biết bộ lạc Trường Hà sẽ đối đãi họ thế nào, hắn chỉ muốn nhanh chóng ‘bán’ mình đi, sau đó lại nghĩ cách thuyết phục chủ nhân, mua luôn cả con và giống cái của hắn.
‘Vu giả’ trông có vẻ rất giỏi giang trước mắt này chính là một chọn lựa rất tốt.
Vì vu giả không chỉ có thể có nô lệ, họ còn biết trị bệnh, nịnh bợ hắn, giống cái và con mình được cứu rồi.
‘Vu giả’ hơi sửng sốt một chút, sau đó có chút thẹn thùng cười nói: “Tôi không phải đại nhân gì, trước kia tôi cũng là nô lệ, chẳng qua hiện tại tôi là cư dân của bộ lạc Trường Hà rồi.”
Nam tử nghe lời hắn xong hơi ngẩn ra, người xung quanh đang dỏng tai lắng nghe cũng ngẩng ra.
Nô lệ… cư dân…
Người khá thông minh, đã ý thức được gì đó.
Nam tử rất nhẫn nại phân canh vào chén cho người xung quanh, vừa bận rộn, vừa câu được câu không cười nói: “… Từ nhỏ tôi đã là nô lệ… năm ngoái theo bên cạnh các tế ti đại nhân chăm sóc học tập… lúc đại chiến Mục Nguyên đã lập công… tôi và các đồng bạn của tôi hiện tại đều được đại vu xóa đi thân phận nô lệ, là cư dân chính thức của bộ lạc.”
Nam tử trông cực kỳ trấn định, nhưng trong lòng lại âm thầm đánh trống, những lời này là Vu Nặc đại nhân bảo hắn nói, hắn không biết bản thân nói đúng không hay, nhưng nhìn ánh mắt càng lúc càng sáng của người xung quanh, hắn bất giác nói thêm một chút, sau đó càng nói càng thuận, trừ kể trải nghiệm của mình, cũng kể một vài chuyện của bộ lạc, đặc biệt là bộ lạc có rất nhiều ưu đãi với nô lệ, nói tới mức dừng không được.
Không chỉ hắn, còn có vài người xuất thân giống hắn, lúc này đều đang kể lại trải nghiệm của bản thân và bạn bè, người nhà.
Rất nhanh, rất nhiều người vì rơi xuống làm nô lệ mà không khỏi nản lòng, dần tìm về được hy vọng.
Nô lệ thì lại thế nào!
Chỉ cần họ chịu làm việc, chịu ra sức, chịu động não, họ vẫn có một ngày có thể thoát khỏi thân phận nô lệ!
Hơn nữa, cho dù hiện tại họ là nô lệ, con cái của họ cũng có cơ hội học tập văn tự, học giỏi, không chỉ có thể giải trừ thân phận nô lệ, còn có học bổng!
Nhóc con tên Phong kia không phải đã thoát khỏi thân phận nô lệ sao, nghe nói còn nhận được học bổng 400 nữa kìa!
400 tệ… có thể mua rất nhiều rất nhiều thứ.
Con người sau khi tìm được hy vọng và ký thác, tinh thần lập tức sẽ khác ngay, sau khi những tin tức lớn lớn nhỏ nhỏ truyền ra, mọi người đối với cuộc sống tương lai cuối cùng cũng có sự chờ mong khác.
Tính luôn người gia nhập vào mùa đông, với tốp nô lệ bộ lạc Mục Nguyên đưa tới, bộ lạc Trường Hà tổng cộng mới chỉ có hơn hai chục ngàn người, hơn ba ngàn người thật sự không tính là con số nhỏ, một khi những người này không phục an bài quản giáo, gây ra chuyện gì, tuy còn chưa đến mức khiến bộ lạc Trường Hà đại động can qua, nhưng tuyệt đối sẽ đau đầu một trận.
Sau khi giao hết toàn bộ nô lệ, được Bạch cho phép, nhóm người Mục Nguyên đi xem các tù binh bị nhốt ở bộ lạc Trường Hà, ngoài dự liệu của họ, các tù binh sống không tệ, có vài người thậm chí trạng thái còn tốt hơn lúc ở bộ lạc mình.
Có vài tù binh thậm chí len lén nói với các anh em của mình, sau này họ muốn ở lại bộ lạc Trường Hà.
Trong số người tới, Mục Thốc dẫn đầu là anh trai của Mục Sư, đại khái do di truyền quá nhiều thiếu hụt nhược thú từ mẹ, bất luận năng lực hay lực chiến đấu đều không ra sao, là đứa con không được yêu thích nhất trong đám đông con của thủ lĩnh.
Vì lực chiến đấu không ra sao, Mục Thốc may mắn thoát được khỏi lên chiến trường. Nhưng lại không thoát được bị cha xem thành pháo hôi phái đi áp tải nô lệ đến bộ lạc Trường Hà.
Trước khi Mục Thốc đi, còn nhận được mệnh lệnh bí mật của cha mình__ Nếu Mục Sư ở bộ lạc Trường Hà sống không tốt, bất luận nghĩ cách gì cũng phải mang hắn về!
Mục Thốc trước giờ ghen tỵ đứa em Mục Sư từ nhỏ đã được đặc biệt nuông chiều, nghĩ tới Mục Sư đã bị bắt nhốt, hắn vốn còn có chút hả hê, kết quả nhìn thấy Mục Sư không chỉ không bị sao, hình như còn mập hơn lúc ở bộ lạc chút ít, hắn hận đến suýt nữa cắn nát nguyên hàm răng vàng!
Mục Thốc không thích Mục Sư, Mục Sư đồng dạng cũng không thích người anh nhát gan sợ chết này, hai người trước giờ không có giao tình gì, Mục Sư chỉ bảo Mục Thốc mang một câu về cho ba họ: “Tôi ở đây rất tốt, không cần lo lắng.”
Mục Sư thật sự không phải cố giữ mặt mũi, hắn đương nhiên không thể đi làm công cho bộ lạc Trường Hà đổi thức ăn, nhưng hắn là người thừa kế thủ lĩnh có tiếng hô hào cao nhất bộ lạc, bên cạnh tự nhiên có rất nhiều thủ hạ trung tâm. Đồ mặn những người này làm công đổi tới, không nói một nửa nhưng ít nhất cũng có một phần ba vào miệng Mục Sư.
Cả ngày ở trong tù băng nho nhỏ, ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, không thêm thịt mới lạ!
Hai anh em tan trong không vui, Mục Sư nhìn Mục Thốc mang người huênh hoang rời đi, hắn dường như nhìn thấy được bản thân một thời ngông cuồng tự đại.
Mục Sư lặng lẽ thu tầm nhìn, quay đầu nhìn mọi người đang bận rộn trong tù băng, lòng âm thầm cho ra vài quyết định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook