Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
-
Chương 151
Những người già Bạch tỉ mỉ chọn ra, không phải chỉ là mỗi người cực kỳ sở trường một thứ, mà phẩm tính phẩm hạnh cũng không thể soi mói.
Sau khi có thành tích kiểm tra, Ngô Nặc liền chiếu theo thành tích của các học sinh, phân chia lại lớp, sáu mươi học sinh thành tích tốt nhất được cho vào lớp mũi nhọn, những học sinh khác chiếu theo tuổi tác bất đồng, chủng tộc bất đồng, phân làm sáu lớp nhỏ, trên mỗi lớp có khoảng hơn hai mươi đến hơn bốn mươi người không đồng nhất. Sau đó lại lấy chế độ năm học, quy lớp mũi nhọn và hai lớp khác có tuổi bình quân lớn nhất là năm hai, còn lại ba lớp thuộc năm nhất.
Trên nguyên tắc, mỗi năm bốn lần kiểm tra, chỉ có học sinh nào ít nhất thông qua hai lần kiểm tra mới có thể tự động được vào năm cao hơn, học sinh không thông qua kiểm tra thì ở lại.
Đồng thời, Ngô Nặc còn thống nhất quy định tuổi nhập học của đám nhỏ không thể nhỏ hơn 6 tuổi, không thể lớn hơn 14 tuổi, thời gian vào học năm mới thống nhất định trước khi mùa đông mỗi năm tới.
Bắt đầu từ năm sau, trường học bắt đầu nhận học sinh ở ngoài bộ lạc vào học, những học sinh này hưởng thụ giáo dục giống với học sinh bộ lạc Trường Hà, ngoài ra, bộ lạc cũng sẽ cung cấp chỗ ăn nghỉ thống nhất cho những học sinh này, nhưng những học sinh này cần phải nộp học phí và phí ăn nghỉ thêm vào.
Để khích lệ các học sinh chăm chỉ học tập, Ngô Nặc quy định lại tiền học bổng phong phú, mỗi lần kiểm tra mười học sinh đứng đầu mỗi năm được thưởng từ 20 tệ đến 200 tệ, tổng hợp thành tích các năm các lớp mười người đứng đầu còn được thưởng thêm từ 100 đến 1000 tệ.
Phải biết, tiền tệ ở bộ lạc Trường Hà giai đoạn hiện giờ là vô cùng đáng giá, một tệ có thể mua một con chim thịt béo mập, mười tệ có thể mua được một nô lệ khỏe mạnh, hai mươi tệ có thể mua hơn nửa con bò man, phần thưởng thế này đừng nói tụi nhỏ động tâm, ngay cả người lớn nhìn cũng đỏ mắt.
Mạc trở thành đứa trẻ đầu tiên được nhận 200 tệ tiền học bổng, trước mặt mấy trăm gia trưởng, nó từ tay Ngô Nặc nhận học bổng, cái mặt đen thui phồng tới mức đỏ đỏ đen đen, con mắt màu trà tràn đầy kích động và tự hào.
“Tiếp tục nỗ lực, đừng để anh thất vọng biết chưa?” Ngô Nặc mỉm cười vỗ đầu Mạc, khi xưa lúc y bày sạp, y không ngờ tương lai có một ngày có thể trở thành người phát học bổng. Nhìn Mạc cùng những đứa trẻ khác, đáy mắt đầy ánh sáng sùng bái và tin tưởng, Ngô Nặc cảm thấy trong lòng ấm áp thoải mái nói không nên lời.
Mạc gật đầu thật mạnh, cho dù về sau, nó còn nhận được rất nhiều rất nhiều học bổng, cùng với phần thưởng khác, nhưng duy có lần này, khi nó già đi, nó vẫn có thể nhớ lại rõ ràng mỗi một chi tiết lúc này, bao gồm cả trái tim đập kịch liệt bây giờ.
Lúc này, Ngô Nặc còn chưa ý thức được, đã có càng lúc càng nhiều người vì sự xuất hiện của y mà nhân sinh bước lên con đường hoàn toàn khác.
Sau khi phát xong hết học bổng, Ngô Nặc thả cho đám nhóc năm ngày nghỉ, lợi dụng thời gian này, Ngô Nặc định lại thời khóa biểu học.
Những người già Ngô Nặc tìm tới, trừ Khôi Bồng và hai lão giả khác đã hơn bảy mươi tuổi, những người khác đều chỉ khoảng năm mươi, với tiêu chuẩn của thời đại này mà nói, họ đã là người già, nhưng đánh giá với tiêu chuẩn hiện đại, họ vẫn chưa tới tuổi nghỉ hưu.
Vì thế, Ngô Nặc trừ để họ truyền thụ bài học của riêng mình, còn để cho bảy lão giả tương đối trẻ tuổi này chia ra đảm nhiệm chủ nhiệm lớp của bảy lớp, phụ trách tất cả sự vụ trên lớp.
Học sinh lớp mũi nhọn khá đông, thú nhân thuần nhân đều có, Ngô Nặc và một lão giả tế ti truyền thụ y thuật Vu Nhung cùng đảm nhận chủ nhiệm lớp. Chẳng qua, Ngô Nặc trừ dạy những đứa trẻ này ra, rất nhiều chuyện khác, quản sự chủ yếu vẫn là Vu Nhung.
Tới đây, ngôi trường đầu tiên ở xã hội nguyên thủy do Ngô Nặc một tay sáng lập dần bắt đầu có mô hình cụ thể.
Có những chủ nhiệm lớp này, đồng thời còn trải qua chia lớp, Ngô Nặc cuối cùng không cần phải đổ toàn bộ tinh lực lên đám nhóc này nữa, mỗi ngày trừ đúng giờ lên dạy hai tiếng cho đám nhóc lớp mũi nhọn ra, thời gian còn lại cuối cùng có thể lấy ra để làm chuyện khác.
Trong mùa đông, chỉ cần thức ăn sung túc, kỳ thật không có nhiều chuyện lắm.
Đương nhiên, hiện tại mọi người bận rộn chế tạo thuyền, chế tạo cung tên, không rảnh rỗi như những mùa đông trước nữa, chẳng qua những chuyện này có Bạch trông chừng, Ngô Nặc vui vẻ rãnh rổi, có càng nhiều thời gian ngâm trong khu giao dịch hệ thống.
So với rất nhiều giao dịch giả mà nói, thời gian Ngô Nặc ở trên hệ thống thật sự quá ít, y co cụm ở bộ lạc, nhiệm vụ hệ thống có thể công bố có hạn, lại thêm nhiệm vụ được làm phần lớn tích phân không cao lắm, nhưng đẳng cấp văn minh tinh cầu ở chỗ này lại quá thấp, tới mức muốn mua cuộn giấy vệ sinh cũng là giá trên trời. Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt. Ít nhất trên tinh cầu nguyên thủy chưa trải qua khai phá này có không ít thứ đem vào khu giao dịch đều có thể bán được giá không tồi.
Mùa đông tới nay, Ngô Nặc lục tục bán ra một vài thứ tốt, sau khi y giao ra chuyện trường học, thời gian so với trước kia dư dả hơn nhiều. Thế là, trừ bán đồ y có, y còn tranh thủ thời gian này để gom góp nhân mạch quan hệ, làm mấy vụ mua đi bán lại. Theo nguyên tắc giao dịch của hệ thống, chỉ cần không lấy đồ mua được ra khỏi khu giao dịch, thì không cần phải trả tích phân. Nhưng, đồ hệ thống cho phép trữ trong khu giao dịch có hạn, muốn để nhiều đồ hơn, thì cần tốn tiền thuê kho.
Ngô Nặc cũng là sau khi quen thuộc với rất nhiều giao dịch giả, mới biết có thể tìm hệ thống làm nghiệp vụ thuê mướn.
Nghiệp vụ thuê mướn của hệ thống cũng không rẻ, hơn nữa còn có rất nhiều hạn chế, Ngô Nặc chằng qua là giao dịch giả cấp hai, miễn cưỡng đạt tới hạn chế thấp nhất cho thuê mà thôi. Với đẳng cấp và số tiền trong tài khoản y trước mắt, chỉ có thể thuê được một cái kho một trăm mét vuông, mỗi ngày mỗi mét vuông thu tiền thuê một giao dịch tệ, lại thêm một trăm điểm tích phân, thế một trả ba.
Hiện tại trên tay Ngô Nặc không thiếu nhất chính là giao dịch tệ, sau khi biết có thể thuê kho, y lập tức tìm hệ thống thuê một cái, sau đó lợi dụng cái kho này mua đi bán lại.
Ban đầu, Ngô Nặc vốn có suy nghĩ muỗi có nhỏ cũng vẫn là thịt, giao dịch tệ có thể dùng trong tay y khá nhiều, hiện tại cũng có thời gian đi dạo ở khu giao dịch cấp một, nhìn thấy thứ nào giá cả hợp lý sẽ mua, trữ trong kho.
Trên tay Ngô Nặc nhiều hàng hiếm, chỉ riêng diêm giáp trùng đã giúp y quen biết một vài giao dịch giả, càng đừng nói y còn lục tục bán ra không ít vu dược dược liệu, rất nhiều trái cây đẳng cấp cao như quả nham. Quen nhiều người rồi, tin tức của Ngô Nặc cũng càng lúc càng linh thông, thời gian lâu rồi, cũng có chút danh khí trong khu giao dịch.
Đương nhiên, giao dịch giả hệ thống nhiều đến cả vạn, giao dịch giả với chút danh khí như Ngô Nặc không phải ít.
Tại khu giao dịch của đẳng cấp cao, hệ thống thậm chí cho phép giao dịch giả mở cửa tiệm, kinh doanh theo kiểu ủy thác hệ thống quản lý.
Chẳng qua, đạt đến đẳng cấp mở cửa tiệm dù sao cũng chỉ là số ít, phần nhiều đều là giao dịch giả cấp thấp, so với trực tiếp mua bán trong cửa tiệm, số đông giao dịch giả bị hệ thống bức ép thành hợp kim titan công kê vẫn thích đào bảo vật ở khu giao dịch cấp thấp hơn.
Nhưng đối với những giao dịch giả cao cấp mà nói, trọng tâm của họ nhiều lúc nằm ở hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, kiếm tích phân, họ không có nhiều thời gian đi dạo ở khu giao dịch cấp thấp. Vì thế, giao dịch giả trữ nhiều hàng như Ngô Nặc, đã trở thành đối tượng giao dịch hàng đầu của họ.
So với giao dịch giả khác, Ngô Nặc vì diêm giáp trùng và các loại dược liệu hiếm gặp, đã làm quen được một vài giao dịch giả trung cao cấp. Nghề cũ của Ngô Nặc vốn chính là bán hàng rong, vốn theo nguyên tắc lời ít bán nhiều, đồ giao dịch Ngô Nặc bán ra, bình thường mà nói đòi giá đều không cao lắm, rất được một vài giao dịch giả trung cao cấp hoan nghênh. Mà mặt khác, khi Ngô Nặc mua hàng vào, bình thường sẽ không ép giá quá dữ, một vài giao dịch giả không có thời gian chậm rãi tiêu thụ đồ giao dịch bình thường, đều vui vẻ giao dịch với Ngô Nặc.
Có nguồn hàng dồi dào và đường tiêu thụ tốt đẹp, thời gian lâu dần, chuyện làm ăn của Ngô Nặc tự nhiên càng lúc càng tốt.
Chút tiền thuê kho này, Ngô Nặc chỉ tốn hơn mười ngày ngắn ngủi đã kiếm lại đủ hết.
Đương nhiên, trừ kiếm tiền và làm quen giao dịch giả, mua đi bán lại cũng có không ít chỗ tốt.
Một điểm trong đó là, hàng hóa bán đi nhiều rồi, Ngô Nặc càng dễ dàng tìm được thứ mình cần.
Thật sự phải nói, Ngô Nặc cảm thấy những hàng hóa tích trữ trong tay mình không có một cái nào y không dùng được, nhưng khổ nỗi không có nhiều tích phân, trừ thèm thuồng vẫn chỉ là thèm thuồng.
Đương nhiên, Ngô Nặc cảm thấy mình hiện tại mua không nổi, không có nghĩa về sau cũng mua không nổi, một vài thứ khi chân chính có tác dụng, vào lúc mấu chốt có thể cấp cứu cứu mạng, Ngô Nặc vẫn dần tích lũy một chút.
Trừ những thứ này ra, lượng lớn hàng hóa tồn trữ, Ngô Nặc ngâm ở khu giao dịch còn có một ích lợi chính là có thể mở nhãn giới. Hệ thống liên kết hơn trăm ngàn tinh cầu sinh mạng, lượng lớn vị diện. Văn hóa, khoa học kỹ thuật trên vị diện khác nhau, tinh cầu khác nhau khác biệt như trời đất, chỉ riêng quan sát mấy đồ giao dịch đó, Ngô Nặc chắc chắn chế tạo không ra được phi thuyền vũ trụ, cũng không rèn ra được vũ khí ma pháp, nhưng y quan sát học tập một chút công cụ đơn giản thực dụng, lại nghĩ cách làm nhái những thứ này ra, đối với bộ lạc Trường Hà vẫn đang ở thời kỳ nguyên thủy mông muội, tuyệt đối là một tạo hóa to lớn.
Rất nhanh, hai tháng trôi qua, mỗi ngày Ngô Nặc tốn khá nhiều thời gian ngâm trong khu giao dịch hệ thống, đợi khi tích phân của y từ sáu con số dần giảm đến năm con số bắt đầu bằng số 4, hệ thống lần nữa nhắc nhở y, đẳng cấp giao dịch của y đã tăng lên cấp ba.
Mở ra quyền hạn giao dịch cấp ba, có nghĩa Ngô Nặc cuối cùng có thể tiêu được số giao dịch tệ y vất vả tích trữ rồi.
Công pháp.
Hạng mục trao đổi ai cũng chạy theo như vậy lại không cần tích phân trong hệ thống.
Ngô Nặc đè nén tiểu tâm can đang đập thình thịch mở khu công pháp ra, các loại công pháp với biển tên lấp lánh lóe mắt, khốc huyễn cuồng treo ngập trời chắn đầy luôn cả giao diện hệ thống, mất nửa ngày, Ngô Nặc mới hoàn hồn từ trong trùng kích và cuồng hỉ to lớn đó.
Kế tiếp, đợi khi y nhìn rõ giá của từng loại công pháp, thoáng cái cả người liền không tốt.
Sao có thể mắc như thế?! Đánh giá kém!
Sau khi có thành tích kiểm tra, Ngô Nặc liền chiếu theo thành tích của các học sinh, phân chia lại lớp, sáu mươi học sinh thành tích tốt nhất được cho vào lớp mũi nhọn, những học sinh khác chiếu theo tuổi tác bất đồng, chủng tộc bất đồng, phân làm sáu lớp nhỏ, trên mỗi lớp có khoảng hơn hai mươi đến hơn bốn mươi người không đồng nhất. Sau đó lại lấy chế độ năm học, quy lớp mũi nhọn và hai lớp khác có tuổi bình quân lớn nhất là năm hai, còn lại ba lớp thuộc năm nhất.
Trên nguyên tắc, mỗi năm bốn lần kiểm tra, chỉ có học sinh nào ít nhất thông qua hai lần kiểm tra mới có thể tự động được vào năm cao hơn, học sinh không thông qua kiểm tra thì ở lại.
Đồng thời, Ngô Nặc còn thống nhất quy định tuổi nhập học của đám nhỏ không thể nhỏ hơn 6 tuổi, không thể lớn hơn 14 tuổi, thời gian vào học năm mới thống nhất định trước khi mùa đông mỗi năm tới.
Bắt đầu từ năm sau, trường học bắt đầu nhận học sinh ở ngoài bộ lạc vào học, những học sinh này hưởng thụ giáo dục giống với học sinh bộ lạc Trường Hà, ngoài ra, bộ lạc cũng sẽ cung cấp chỗ ăn nghỉ thống nhất cho những học sinh này, nhưng những học sinh này cần phải nộp học phí và phí ăn nghỉ thêm vào.
Để khích lệ các học sinh chăm chỉ học tập, Ngô Nặc quy định lại tiền học bổng phong phú, mỗi lần kiểm tra mười học sinh đứng đầu mỗi năm được thưởng từ 20 tệ đến 200 tệ, tổng hợp thành tích các năm các lớp mười người đứng đầu còn được thưởng thêm từ 100 đến 1000 tệ.
Phải biết, tiền tệ ở bộ lạc Trường Hà giai đoạn hiện giờ là vô cùng đáng giá, một tệ có thể mua một con chim thịt béo mập, mười tệ có thể mua được một nô lệ khỏe mạnh, hai mươi tệ có thể mua hơn nửa con bò man, phần thưởng thế này đừng nói tụi nhỏ động tâm, ngay cả người lớn nhìn cũng đỏ mắt.
Mạc trở thành đứa trẻ đầu tiên được nhận 200 tệ tiền học bổng, trước mặt mấy trăm gia trưởng, nó từ tay Ngô Nặc nhận học bổng, cái mặt đen thui phồng tới mức đỏ đỏ đen đen, con mắt màu trà tràn đầy kích động và tự hào.
“Tiếp tục nỗ lực, đừng để anh thất vọng biết chưa?” Ngô Nặc mỉm cười vỗ đầu Mạc, khi xưa lúc y bày sạp, y không ngờ tương lai có một ngày có thể trở thành người phát học bổng. Nhìn Mạc cùng những đứa trẻ khác, đáy mắt đầy ánh sáng sùng bái và tin tưởng, Ngô Nặc cảm thấy trong lòng ấm áp thoải mái nói không nên lời.
Mạc gật đầu thật mạnh, cho dù về sau, nó còn nhận được rất nhiều rất nhiều học bổng, cùng với phần thưởng khác, nhưng duy có lần này, khi nó già đi, nó vẫn có thể nhớ lại rõ ràng mỗi một chi tiết lúc này, bao gồm cả trái tim đập kịch liệt bây giờ.
Lúc này, Ngô Nặc còn chưa ý thức được, đã có càng lúc càng nhiều người vì sự xuất hiện của y mà nhân sinh bước lên con đường hoàn toàn khác.
Sau khi phát xong hết học bổng, Ngô Nặc thả cho đám nhóc năm ngày nghỉ, lợi dụng thời gian này, Ngô Nặc định lại thời khóa biểu học.
Những người già Ngô Nặc tìm tới, trừ Khôi Bồng và hai lão giả khác đã hơn bảy mươi tuổi, những người khác đều chỉ khoảng năm mươi, với tiêu chuẩn của thời đại này mà nói, họ đã là người già, nhưng đánh giá với tiêu chuẩn hiện đại, họ vẫn chưa tới tuổi nghỉ hưu.
Vì thế, Ngô Nặc trừ để họ truyền thụ bài học của riêng mình, còn để cho bảy lão giả tương đối trẻ tuổi này chia ra đảm nhiệm chủ nhiệm lớp của bảy lớp, phụ trách tất cả sự vụ trên lớp.
Học sinh lớp mũi nhọn khá đông, thú nhân thuần nhân đều có, Ngô Nặc và một lão giả tế ti truyền thụ y thuật Vu Nhung cùng đảm nhận chủ nhiệm lớp. Chẳng qua, Ngô Nặc trừ dạy những đứa trẻ này ra, rất nhiều chuyện khác, quản sự chủ yếu vẫn là Vu Nhung.
Tới đây, ngôi trường đầu tiên ở xã hội nguyên thủy do Ngô Nặc một tay sáng lập dần bắt đầu có mô hình cụ thể.
Có những chủ nhiệm lớp này, đồng thời còn trải qua chia lớp, Ngô Nặc cuối cùng không cần phải đổ toàn bộ tinh lực lên đám nhóc này nữa, mỗi ngày trừ đúng giờ lên dạy hai tiếng cho đám nhóc lớp mũi nhọn ra, thời gian còn lại cuối cùng có thể lấy ra để làm chuyện khác.
Trong mùa đông, chỉ cần thức ăn sung túc, kỳ thật không có nhiều chuyện lắm.
Đương nhiên, hiện tại mọi người bận rộn chế tạo thuyền, chế tạo cung tên, không rảnh rỗi như những mùa đông trước nữa, chẳng qua những chuyện này có Bạch trông chừng, Ngô Nặc vui vẻ rãnh rổi, có càng nhiều thời gian ngâm trong khu giao dịch hệ thống.
So với rất nhiều giao dịch giả mà nói, thời gian Ngô Nặc ở trên hệ thống thật sự quá ít, y co cụm ở bộ lạc, nhiệm vụ hệ thống có thể công bố có hạn, lại thêm nhiệm vụ được làm phần lớn tích phân không cao lắm, nhưng đẳng cấp văn minh tinh cầu ở chỗ này lại quá thấp, tới mức muốn mua cuộn giấy vệ sinh cũng là giá trên trời. Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt. Ít nhất trên tinh cầu nguyên thủy chưa trải qua khai phá này có không ít thứ đem vào khu giao dịch đều có thể bán được giá không tồi.
Mùa đông tới nay, Ngô Nặc lục tục bán ra một vài thứ tốt, sau khi y giao ra chuyện trường học, thời gian so với trước kia dư dả hơn nhiều. Thế là, trừ bán đồ y có, y còn tranh thủ thời gian này để gom góp nhân mạch quan hệ, làm mấy vụ mua đi bán lại. Theo nguyên tắc giao dịch của hệ thống, chỉ cần không lấy đồ mua được ra khỏi khu giao dịch, thì không cần phải trả tích phân. Nhưng, đồ hệ thống cho phép trữ trong khu giao dịch có hạn, muốn để nhiều đồ hơn, thì cần tốn tiền thuê kho.
Ngô Nặc cũng là sau khi quen thuộc với rất nhiều giao dịch giả, mới biết có thể tìm hệ thống làm nghiệp vụ thuê mướn.
Nghiệp vụ thuê mướn của hệ thống cũng không rẻ, hơn nữa còn có rất nhiều hạn chế, Ngô Nặc chằng qua là giao dịch giả cấp hai, miễn cưỡng đạt tới hạn chế thấp nhất cho thuê mà thôi. Với đẳng cấp và số tiền trong tài khoản y trước mắt, chỉ có thể thuê được một cái kho một trăm mét vuông, mỗi ngày mỗi mét vuông thu tiền thuê một giao dịch tệ, lại thêm một trăm điểm tích phân, thế một trả ba.
Hiện tại trên tay Ngô Nặc không thiếu nhất chính là giao dịch tệ, sau khi biết có thể thuê kho, y lập tức tìm hệ thống thuê một cái, sau đó lợi dụng cái kho này mua đi bán lại.
Ban đầu, Ngô Nặc vốn có suy nghĩ muỗi có nhỏ cũng vẫn là thịt, giao dịch tệ có thể dùng trong tay y khá nhiều, hiện tại cũng có thời gian đi dạo ở khu giao dịch cấp một, nhìn thấy thứ nào giá cả hợp lý sẽ mua, trữ trong kho.
Trên tay Ngô Nặc nhiều hàng hiếm, chỉ riêng diêm giáp trùng đã giúp y quen biết một vài giao dịch giả, càng đừng nói y còn lục tục bán ra không ít vu dược dược liệu, rất nhiều trái cây đẳng cấp cao như quả nham. Quen nhiều người rồi, tin tức của Ngô Nặc cũng càng lúc càng linh thông, thời gian lâu rồi, cũng có chút danh khí trong khu giao dịch.
Đương nhiên, giao dịch giả hệ thống nhiều đến cả vạn, giao dịch giả với chút danh khí như Ngô Nặc không phải ít.
Tại khu giao dịch của đẳng cấp cao, hệ thống thậm chí cho phép giao dịch giả mở cửa tiệm, kinh doanh theo kiểu ủy thác hệ thống quản lý.
Chẳng qua, đạt đến đẳng cấp mở cửa tiệm dù sao cũng chỉ là số ít, phần nhiều đều là giao dịch giả cấp thấp, so với trực tiếp mua bán trong cửa tiệm, số đông giao dịch giả bị hệ thống bức ép thành hợp kim titan công kê vẫn thích đào bảo vật ở khu giao dịch cấp thấp hơn.
Nhưng đối với những giao dịch giả cao cấp mà nói, trọng tâm của họ nhiều lúc nằm ở hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, kiếm tích phân, họ không có nhiều thời gian đi dạo ở khu giao dịch cấp thấp. Vì thế, giao dịch giả trữ nhiều hàng như Ngô Nặc, đã trở thành đối tượng giao dịch hàng đầu của họ.
So với giao dịch giả khác, Ngô Nặc vì diêm giáp trùng và các loại dược liệu hiếm gặp, đã làm quen được một vài giao dịch giả trung cao cấp. Nghề cũ của Ngô Nặc vốn chính là bán hàng rong, vốn theo nguyên tắc lời ít bán nhiều, đồ giao dịch Ngô Nặc bán ra, bình thường mà nói đòi giá đều không cao lắm, rất được một vài giao dịch giả trung cao cấp hoan nghênh. Mà mặt khác, khi Ngô Nặc mua hàng vào, bình thường sẽ không ép giá quá dữ, một vài giao dịch giả không có thời gian chậm rãi tiêu thụ đồ giao dịch bình thường, đều vui vẻ giao dịch với Ngô Nặc.
Có nguồn hàng dồi dào và đường tiêu thụ tốt đẹp, thời gian lâu dần, chuyện làm ăn của Ngô Nặc tự nhiên càng lúc càng tốt.
Chút tiền thuê kho này, Ngô Nặc chỉ tốn hơn mười ngày ngắn ngủi đã kiếm lại đủ hết.
Đương nhiên, trừ kiếm tiền và làm quen giao dịch giả, mua đi bán lại cũng có không ít chỗ tốt.
Một điểm trong đó là, hàng hóa bán đi nhiều rồi, Ngô Nặc càng dễ dàng tìm được thứ mình cần.
Thật sự phải nói, Ngô Nặc cảm thấy những hàng hóa tích trữ trong tay mình không có một cái nào y không dùng được, nhưng khổ nỗi không có nhiều tích phân, trừ thèm thuồng vẫn chỉ là thèm thuồng.
Đương nhiên, Ngô Nặc cảm thấy mình hiện tại mua không nổi, không có nghĩa về sau cũng mua không nổi, một vài thứ khi chân chính có tác dụng, vào lúc mấu chốt có thể cấp cứu cứu mạng, Ngô Nặc vẫn dần tích lũy một chút.
Trừ những thứ này ra, lượng lớn hàng hóa tồn trữ, Ngô Nặc ngâm ở khu giao dịch còn có một ích lợi chính là có thể mở nhãn giới. Hệ thống liên kết hơn trăm ngàn tinh cầu sinh mạng, lượng lớn vị diện. Văn hóa, khoa học kỹ thuật trên vị diện khác nhau, tinh cầu khác nhau khác biệt như trời đất, chỉ riêng quan sát mấy đồ giao dịch đó, Ngô Nặc chắc chắn chế tạo không ra được phi thuyền vũ trụ, cũng không rèn ra được vũ khí ma pháp, nhưng y quan sát học tập một chút công cụ đơn giản thực dụng, lại nghĩ cách làm nhái những thứ này ra, đối với bộ lạc Trường Hà vẫn đang ở thời kỳ nguyên thủy mông muội, tuyệt đối là một tạo hóa to lớn.
Rất nhanh, hai tháng trôi qua, mỗi ngày Ngô Nặc tốn khá nhiều thời gian ngâm trong khu giao dịch hệ thống, đợi khi tích phân của y từ sáu con số dần giảm đến năm con số bắt đầu bằng số 4, hệ thống lần nữa nhắc nhở y, đẳng cấp giao dịch của y đã tăng lên cấp ba.
Mở ra quyền hạn giao dịch cấp ba, có nghĩa Ngô Nặc cuối cùng có thể tiêu được số giao dịch tệ y vất vả tích trữ rồi.
Công pháp.
Hạng mục trao đổi ai cũng chạy theo như vậy lại không cần tích phân trong hệ thống.
Ngô Nặc đè nén tiểu tâm can đang đập thình thịch mở khu công pháp ra, các loại công pháp với biển tên lấp lánh lóe mắt, khốc huyễn cuồng treo ngập trời chắn đầy luôn cả giao diện hệ thống, mất nửa ngày, Ngô Nặc mới hoàn hồn từ trong trùng kích và cuồng hỉ to lớn đó.
Kế tiếp, đợi khi y nhìn rõ giá của từng loại công pháp, thoáng cái cả người liền không tốt.
Sao có thể mắc như thế?! Đánh giá kém!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook