Hôm qua Ngô Nặc đã từ chỗ đại vu biết các chiến nô đã đến bộ lạc Trường Hà, đám người A Man đã đi đón những chiến nô còn lại, thuận tiện mang vật tư họ cất giấu về bộ lạc.

Trong trời băng tuyết địa không tiện phân biệt phương hướng, cả đi lẫn về, mãi tới hôm nay, các chiến nô mới tính là chân chính hoàn toàn tới bộ lạc.

Trải qua bôn ba kéo dài hơn ba tháng, trạng thái các chiến nô đều không tốt lắm, gần như trên người mỗi người đều có vết thương hoặc to hoặc nhỏ, hơn nữa cũng gầy lợi hại. Có điều, cảm giác mang tới cho người khác lại còn hung hãn hơn lúc họ còn ở bộ lạc Đại Hồ, vâng vâng dạ dạ lúc xưa cùng sự tự ti vì thân là nô lệ, sau khi trải qua từng lần hiểm cảnh, mỗi quá trình gặp phải vấn đề và giải quyết vấn đề, đã dần tan biến.

Ngô Nặc đối với thay đổi của nhóm A Man cảm thấy vô cùng an ủi, y muốn mở tuyến đường thương mại trên nước, nhất định cần nhóm A Man đánh trận đầu cho y, nếu nhóm A Man không thể thay đổi tâm tính nô lệ quá khứ, thì sẽ vô cùng bất lợi cho kế hoạch tiếp theo của y.

May mà nhóm A Man khi ở bộ lạc Đại Hồ đã là chiến nô, trường kỳ bước trên chiến trường bộ lạc, họ khác với nô lệ bình thường. Về bản chất, họ càng hướng về chiến sĩ hơn, mà trải nghiệm qua lần lịch lãm với vô số nguy hiểm trắc trở này, không cần nghi ngờ đã giải phóng huyết tính và dã tâm bị giam cầm trong xương cốt họ.

Nhưng giáo dục nô hóa tiếp nhận từ nhỏ lại khiến họ đối với chủ nhân có sự trung tâm thâm căn cố đế, cho dù Ngô Nặc tuân thủ lời hứa xóa đi thân phận nô lệ của họ, họ cũng sẽ tự nhiên mà đặt Ngô Nặc lên vị trí chủ nhân. Cũng chính vì Ngô Nặc cho họ tự do và địa vị mà họ nằm mơ cũng khát cầu nhưng xa không thể với tới, thậm chí họ còn trung tâm hơn cả trước kia. Đương nhiên, tiền đề là, Ngô Nặc phải thực hiện lời hứa của mình.

Các nô lệ tạm thời có thể còn chưa kịp phản ứng, nhưng bản thân Ngô Nặc biết rõ, y quả thật chưa từng nói qua bộ lạc Trường Hà là bộ lạc siêu cấp, nhưng y cũng chưa từng giải thích cải chính qua khi người khác hiểu lầm, ngược lại, y và Bạch còn cố ý thông qua đủ hành động, khiến người ta không ngừng hiểu lầm sâu hơn, cho đến khi tin chắc không cần nghi ngờ.

Từ một mặt ý nghĩa nào đó mà nói, y quả thật đã lừa những chiến nô này.

Để an ủi họ, Ngô Nặc đích thân dẫn họ tới ký túc xá tập thể đại vu đặc biệt chuẩn bị cho họ__ lán hỗn hợp dựng bằng gạch ngói và da thú.

Lán rất lớn, có thể ở trăm người, trước đó là một tốp nô lệ trẻ tuổi khỏe mạnh trú ở đây, sau khi tiệm của nhóm Bàn Hao mở ra, trước sau thuê đi mấy chục nô lệ, lán liền trống hơn phân nửa.

Sau khi nhóm A Man mang theo tín vật của Ngô Nặc xuất hiện, đại vu gọi mấy đứa học Hán ngữ giỏi nhất là nhóm tiểu Di qua, mọi người tập trung ý kiến phiên dịch nội dung trên cuộn da dê. Đám nhóc có lẽ không rõ ý nghĩa trọng đại của việc đi thuyền trên nước, nhưng đại vu già thành tinh sao có thể không hiểu?

Đại vu lập tức xem đám người A Man thành đối tượng chiêu đãi trọng điểm, đợi nhóm A Man rời khỏi bộ lạc đi đón những người còn lại, đại vu lập tức an bài nơi ở hiện tại cho họ.

Hơn hai mươi nô lệ còn lại trong lán đều dọn ra hết, quét dọn sạch sẽ, da thú chắn gió ngoài lán toàn bộ đổi thành đồ mới, bên trong cũng chuẩn bị thảm da thú, mềm da thú, bồn to nhỏ nung từ đất dính, nồi chén, bao da thú to to nhỏ nhỏ, đựng đầy căng quần áo da thú sạch sẽ ấm áp mới hoàn toàn cho họ…

“Đây là nơi chúng tôi ở?”

“Những thứ này cho chúng tôi dùng?”

“Những thứ này cho chúng tôi mặc?”

Ngô Nặc cười gật đầu nói phải.

Các tiền chiến nô lập tức vui mừng kêu gào, dù sao tuổi của họ kỳ thật cũng không lớn, lớn nhất cũng chỉ có hơn hai mươi, nhỏ nhất mới chỉ có mười sáu mười bảy, nếu ở trái đất hiện đại, với tuổi của họ, hơn phân nửa đều đang ở nhà trường, nhưng, so với người thời hiện đại, họ đã ăn qua quá nhiều khổ sở.

Những thứ bộ lạc Trường Hà chuẩn bị cho họ, với ánh mắt của người hiện đại, thật sự không tính là cái gì tốt, nhưng đối với người thời đại này, đối với những chiến nô bị xem thành pháo hôi đẩy lên chiến trường này, những thứ đó e là chưa từng xuất hiện dù là trong giấc mơ xa xỉ nhất của họ.

Vuốt lên da thú sạch sẽ mềm mại, tất cả chiến nô đều không hẹn mà cùng đỏ mắt nghĩ, có phải bộ lạc siêu cấp hay không đã không quan trọng, chỉ cần bản thân có thể trở thành cư dân bộ lạc này, đã đủ rồi!

Cho dù tuyệt đại đa số chiến nô thời gian ở bộ lạc Trường Hà còn chưa đến một tiếng, nhưng họ đã tìm được cảm giác thuộc về mãnh liệt tại đây, cùng với tự giác mình là cư dân bộ lạc.

Đợi các chiến nô hưng phấn đủ rồi, người Ngô Nặc bảo Lục an bài đi mua thịt cũng đã mua về.

Vì đi trễ, thịt trong tiệm không còn lại bao nhiêu, mấy cửa tiệm cộng lại chỉ mua được hai trăm cân thịt, cùng với một đống xương đã lóc thịt, cùng một chút nội tạng.

Do công cụ hạn chế, xương không cách nào rọc quá sạch, thịt thừa trên nó rất nhiều.

Lục vào bộ lạc tìm một vài nữ nô tay nghề không tệ tay chân nhanh nhẹn qua cố gắng rọc sạch số xương này, sau đó bắt lên được mười nồi lớn, ném xương đã rọc sạch vào nồi hầm canh thịt.

Canh thịt hầm gần được, lại cho vào đó lượng lớn khoai trắng khô.

Hơn hai trăm cân thịt và nội tạng còn lại, tách ra theo chủng loài, hoặc chiên hoặc nướng hoặc xào, dưới sự chỉ huy của Lục, tài nghệ của các nữ nô tăng cao, lại thêm hương liệu, gia vị mà Ngô Nặc tài trợ, hương thơm các món ăn bắt đầu lan ra, quả thật làm người ta không trụ nổi.

Kế đó các chiến nô đã chính thức trở thành cư dân bộ lạc Trường Hà, được hưởng thụ bữa cơm tối mỹ vị nhất từ khi ra đời tới nay.

Hương thơm của bữa tối, cùng với người phương xa hiếm gặp một lần, hấp dẫn không ít quần chúng vây xem thiếu thốn tiết mục giải trí buổi tối.

Để khen ngợi họ, đồng thời miễn đi nỗi lo ngại về cuộc sống cho họ, đợi khi bữa tối đến hồi kết, trước mặt rất nhiều quần chúng vây xem, Ngô Nặc đơn giản thuật lại lai lịch của nhóm A Man, trọng điểm biểu dương sự anh dũng và tinh thần khám phá mạo hiểm không e dè của họ, để bảo đảm tất cả mọi người đều hiểu được, Ngô Nặc đặc biệt dùng tiếng Trường Hà nói một lần lại dùng tiếng Đại Hồ nói một lần, nhóm A Man lần đầu tiên trong đời được biểu dương như thế, ai cũng mặt đỏ tai hồng đỉnh đầu sắp bốc khói, trong tiếng kinh thán và vỗ tay của mọi người, Ngô Nặc cho họ phần thưởng đáng được có__ nô lệ bình thường mỗi người 100 tệ, phó thuyền trưởng mỗi người 150 tệ, bốn thuyền trưởng mỗi người 300 tệ.

Nhóm A Man mới tới, căn bản không rõ giá trị của tiền, nhưng từ tiếng kinh hô và ánh mắt ngưỡng mộ của quần chúng vây xem xung quanh, họ biết tiền này vô cùng quý giá.

Sau đó, đợi khi họ biết 1 tệ có thể mua 1 ống muối huyết, 10 tệ có thể mua một nô lệ trẻ khỏe, 25 tệ có thể mua một con bò man vừa mập vừa tráng, họ hoàn toàn ngẩn ngơ.

Đồng dạng ngẩn ngơ còn có tộc trưởng người lùn và trưởng lão (đại vu) người lùn.

Họ nằm mơ cũng không ngờ được, Ngô Nặc ra ngoài lịch lãm một chuyến, vậy mà thật sự tìm được đá quặng.

Tộc người lùn so với thú nhân không tính là hiếu dũng thiện chiến, cũng không giỏi trồng trọt như thuần nhân, hiện tại tuy họ tiếp quản một loạt sự vụ hậu cần như xây nhà gạch ngói chế tạo tiền tệ cải thiện công cụ vân vân, nhưng họ luôn cảm thấy những chuyện này rất dễ bị thay thế, khi người gia nhập bộ lạc Trường Hà càng lúc càng nhiều, so với những người tín ngưỡng thần thú đó, họ vì tính ngưỡng thần linh khác, vì ngoại hình hoàn toàn bất đồng, cùng với chỉ có ba bốn trăm tộc nhân ít ỏi, họ không thể tránh khỏi sinh ra một vài cảm giác nguy cơ, họ cấp thiết muốn chứng minh giá trị của mình, chứng minh họ là không thể thay thế.

Đồ sắt chính là chứng minh tốt nhất.

Đa Mộc và Vu Qua lấy được quặng sắt, liền triệu tập toàn bộ mấy người lùn giỏi chế tạo công cụ nhất trong tộc người lùn lại. Tộc người lùn đã nắm giữ phương pháp dùng vẫn thạch thiên nhiên chế tạo đồ sắt, nhưng vẫn chưa từng dùng đá quặng thiên nhiên chế tạo đồ sắt.

Hàm lượng sắt trong quặng sắt thiên nhiên không cao bằng vẫn thạch, cần phải tinh luyện ra sắt trước, mới có thể tiến hành bước tiếp theo là chế tạo dụng cụ.

Trong tộc người lùn chỉ có Đa Mộc và Vu Qua bước đầu thử nghiệm ra cách tinh luyện sắt, nhưng họ vẫn không kịp tiến hành thử nghiệm tiếp theo, bí mật đồ sắt đã lộ, để tránh kết cục trở thành nô lệ, họ không thể không chạy khỏi nơi ở ban đầu, trăn trở tới bộ lạc Trường Hà.

Đáng tiếc là, xung quanh bộ lạc Trường Hà vừa không phát hiện vẫn thạch cũng không phát hiện đá quặng, cho tới hôm nay, Ngô Nặc cuối cùng đã mang loại đá cải biến vận mệnh của họ trở về.

Không ai biết Đa Mộc và Vu Qua rốt cuộc đã nói với những người lùn cái gì, nguyên cả mùa đông sau đó, họ đều làm ổ trong phòng thí nghiệm của nhà Đa Mộc, liên tục lặng lẽ mày mò đá quặng.

Mãi đến khi mùa đông kết thúc, cuối cùng họ mới thành công nắm giữ biện pháp luyện sắt, và thành công dùng sắt chế tạo một vài nông cụ nguyên thủy đơn giản.

Từ đây về sau, trong bộ lạc Trường Hà không còn ai dám xem thường những người lùn thân hình nhỏ bé này nữa, cho dù sau đó họ dần hiểu ra đồ sắt không phải là thần khí gì, cũng đã theo thói quen đặt các người lùn ở vị trí khá cao__ hết cách, ai bảo những tên lùn này trời sinh đã có bộ não mà người bình thường không cách nào lý giải chứ, muốn có nhà đẹp hơn, tìm người lùn, muốn gia cụ tinh mỹ hơn, tìm người lùn, muốn vũ khí tiện dụng hơn, vẫn phải đi tìm người lùn!

Tuyệt đối không thể đắc tội những tên nhỏ lùn nóng tính hẹp hòi lại tham tài đó!

Đại vu ném gánh nặng ném vô cùng dứt khoát, Bạch lên chiến trường, Ngô Nặc chỉ đành một mình gánh vác.

Vốn trong mùa đông không có quá nhiều chuyện làm, nhưng hiện tại chính thức khai chiến với bộ lạc Mục Nguyên, tiền tuyến rốt cuộc là tình huống gì tạm thời còn chưa có tin tức truyền về, nhưng bên bộ lạc cũng không mấy an bình.

Đúng như đại vu trước đó dự liệu, thật sự có người vòng đường muốn tới tấn công nơi ở của bộ lạc, người tới số lượng không ít, khí thế hùng hồn.

Nhưng, đợi bọn họ tới nơi liền ngẩn ra__ khốn kiếp, tường thành cao như thế dày như thế, còn có thể đánh nhau cho đã sao? (╯‵口′)╯︵┻━┻

Rất rõ ràng, bộ lạc Trường Hà căn bản chưa từng muốn đánh nhau, chính diện đơn chiến với họ.

Đợi những người này vất vả thương lượng xong, tập trung ưu thế binh lực tranh thủ tông phá tường băng mà vào, còn chưa kịp thực thi, tối hôm đó một trận hỏa tiễn loạn bắn, đám thú nhân do rất nhiều bộ lạc nhỏ vừa tụ tập lại tử thương thảm trọng, nhưng, chỉ có một phần người bỏ chạy, phần lớn cư nhiên ở lại. Họ xây nhà băng ở đối bờ Trường Hà, ở lại đó, không biết định cùng bộ lạc Trường Hà tử đấu đến cùng, hay ngồi quan sát chờ đợi chiến quả tiền tuyến.

Nếu là vế sau, họ đã định sẽ phải thất vọng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương