Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
-
Chương 140: Trùng sáp
Những ngày ở bộ lạc Sào, Ngô Nặc đã giao dịch hơn phân nửa muối huyết Hắc Phong kéo qua đây, đổi lấy nhiều vu dược và hạt giống.
Các dực nhân bộ lạc Sào trừ hoạt động trên địa bàn của thú nhân, cũng thường xuyên hoạt động trên địa bàn của dực nhân ở sau lưng núi, cánh có thể mang họ đi rất nhiều tuyệt địa mà thú nhân khó thể đi tới, vì thế, bộ lạc Sào nhìn như phong kín không giao lưu với ngoại giới, thực tế, nơi họ từng đi qua vượt xa người của bộ lạc thú nhân xung quanh.
Trong quá trình này, họ học được gieo trồng cũng học được chăn nuôi.
Khi họ trồng lượng lớn guli, đồng thời cũng tìm rất nhiều hạt giống, cây cối họ thấy hứng thú về trồng ở xung quanh bộ lạc. Do nhân tố hoàn cảnh, không phải tất cả hạt giống, cây trồng đều có thể sống được, những loại sống được, có rất nhiều loại người bộ lạc Sào không cách nào xác định cách dùng chân chính, nhiều lúc, họ chỉ cảm thấy mùi của thực vật nào đó rất thơm, màu của hoa nào đó rất đẹp, trái cây nào đó nhìn rất mê người, họ liền mang thứ đó về bộ lạc.
Ngô Nặc tới kỳ thật có hơi không đúng lúc, thời tiết này, rất nhiều thực vật đều đã tiến vào kỳ ngủ đông, cái thì khô, cái thì rụng, nhìn ra xa, không phải vàng khô thì là cành khô, căn bản không nhìn ra được cái gì.
May mà Ngô Nặc có hệ thống.
Sau khi Ngô Nặc thỉnh thoảng phát hiện xung quanh bộ lạc Sào có lượng lớn thực vật bất đồng, y liền trực tiếp hỏi Vu Dương. Vu Dương cho y biết, những thực vật này đều là các tộc nhân tùy tiện mang từ bên ngoài về, rất nhiều thứ không biết tác dụng, chỉ trồng chơi thôi.
Tiếp đó, Ngô Nặc liền dùng hệ thống tùy chọn kiểm định một vài thực vật.
Cứ thế kiểm định, thật sự để Ngô Nặc phát hiện ra vài thứ tốt__
Một loại hoa cỏ một năm đã khô héo, hương thơm đặc biệt đậm đà, có tác dụng tịnh tâm an thần, hương tinh luyện ra có tác dụng rất rộng.
Một loại lá cây sống nhiều năm được gọi là thất thải thụ, sau khi trưởng thành có thể kết ra trái cây năm màu lục sắc, những trái cây này có hàm chứa độc tố đắng chát khó ăn, nhưng sau khi trải qua xử lý luyện chế nhất định, sẽ là chất nhuộm quần áo thiên nhiên vô cùng tốt, màu sắc nhuộm ra tươi sáng giữ lâu không dễ phai màu.
Một loại cây giống như cây dâu, loại cây này bản thân nó không có chỗ nào đặc biệt kỳ lạ, quả kết ra nhìn thì đẹp, nhưng vừa nhỏ vừa chát rất khó ăn, có điều lá của nó lại rất được một loại trùng hoan nghênh, giống như tằm, sau khi ăn lá cây, trùng sẽ nhả tơ kết kén, sau khi trải qua xử lý, những tơ tằm này có thể dệt thành loại vải thượng đẳng.
Còn có một loại cây, có một loại trùng rất thích ăn vỏ của chúng, sau khi trùng ăn vỏ cây, thì sẽ tiết ra một loại vật bài tiết màu vàng trắng trên cành cây. Nếu không phải hệ thống nhắc nhở, Ngô Nặc còn cho rằng đó là cây bị sâu hại, nhưng trên thực tế, vật bài tiết màu vàng trắng đó là sáp trùng vô cùng trân quý, có thể làm thuốc, cũng có thể làm thành đèn cầy.
Ngô Nặc ban đầu luôn cho rằng đèn cầy là một loại khoáng chất nào đó thông qua phản ứng hóa học chế tạo ra, cho đến khi nhận được tin tức phản hồi của hệ thống, y mới biết hóa ra có sáp thiên nhiên tồn tại.
Kế đó, hệ thống cho y một nhiệm vụ cưỡng chế là nuôi dưỡng trùng sáp và chế tạo ra đèn cầy, thời hạn một năm, phần thưởng 10000 điểm tích phân, cộng thêm một cơ hội rút thăm tùy ý.
Ngô Nặc lên hệ thống tra tìm một chút thông tin cơ bản về trùng sáp, sau đó y phát hiện loại trùng sáp này không phải đặc biệt chịu rét, nhiệt độ thấp xuống dưới 10 độ chúng sẽ chết, đồng thời trùng quá nhiều cũng tổn hại cây rất lớn, hoàn cảnh ở bộ lạc Trường Hà căn bản không thích hợp để nuôi dưỡng loại trùng sáp này.
Bộ lạc Sào không có ai nuôi dưỡng trùng sáp, họ thậm chí không chú ý đến loại trùng nhỏ không bắt mắt này, vì thường xuyên sẽ có ấu dực nhân xem sáp trùng thành đồ ăn vặt ném vào miệng, trùng sáp ở bộ lạc Sào không nhiều, chỉ có lác đác trên hai ba cây, đông một khoảnh tây một khoảnh kết thành sáp trùng.
Chẳng qua, từ điểm mấy con trùng sáp này có thể ngoan cường sống sót, hơn nữa đời đời sinh sôi, bộ lạc Sào hoàn toàn có thể nuôi dưỡng trùng sáp.
Hiện tại vấn đề mấu chốt nhất là, làm sao thuyết phục người bộ lạc Sào nuôi dưỡng trùng sáp.
Trùng sáp là thứ tốt, ở thế giới nguyên thủy không có đèn điện, buổi tối Ngô Nặc đều chỉ có thể dùng ánh lửa chiếu sáng. Mùa hè trời tối nhóm lửa thuần túy là tiết tấu muốn tự nóng chết, mùa đông bộ lạc đều đốt than, than không chiếu sáng, ánh lửa leo lắt, Ngô Nặc không thể không đặt một vài cành củi lên trên để tiện chiếu sáng.
Nếu có đèn cầy, sẽ tiện lợi hơn rất nhiều. Đồng dạng, Ngô Nặc cũng nhìn thấy được cơ hội buôn bán rất lớn.
Nhưng, bộ lạc Trường Hà không cách nào nuôi dưỡng trùng sáp, có nghĩa là sáp trùng chỉ có thể mua từ tay người ngoài, tuy có chút không cam tâm, nhưng Ngô Nặc biết đạo lý tiền vĩnh viễn không kiếm hết được.
Mấy ngày nay y liều mạng soát độ hảo cảm với người bộ lạc Sào, chính là hy vọng cơ sở tình cảm của đôi bên có thể dày một chút, giao dịch trong giao tương lai, mọi người đều có thể đạt được win-win.
Để đạt được ‘win-win’ tốt nhất, trong mấy ngày này, Ngô Nặc luôn nỗ lực soát độ hảo cảm của đám người Vu Dương.
Ngô Nặc vốn muốn tìm một thời cơ thích hợp hơn, đề xuất giao dịch sáp trùng, hiện tại bị mấy câu nói của Bạch gợi lên khát khao trở về bộ lạc, chọn ngày không bằng gặp ngày, sáng hôm sau, y tùy tiện tìm một cái cớ, dẫn Vu Dương, Dực Tráng Tráng và Dực Mao Mao tới dưới mấy cây có kết sáp trùng.
Ngô Nặc bảo Bạch lấy một miếng sáp trùng còn dư trên cây, sau khi biểu thị kinh ngạc và kinh hỉ vừa phải, thuận tiện phổ cập cho đám người Vu Dương tác dụng của sáp trùng, và biểu thị bản thân nguyện ý dùng muối huyết giao dịch sáp trùng.
Đám người Vu Dương lần đầu tiên biết, thì ra loại sương trắng không bắt mắt gì đó có thể chế tạo thành đèn cầy, đương nhiên, đèn cầy gì đó bọn họ căn bản chưa từng thấy, chỉ từ trong lời Ngô Nặc biết đèn cầy có thể giống như lửa chiếu sáng trong đêm.
Nhưng, họ không xem trọng giá trị của đèn cầy như Ngô Nặc nghĩ, vì họ đã quen với quy luật cuộc sống ban ngày ra ngoài làm việc ban đêm nghỉ ngơi, chỉ cần không phải trong hoàn cảnh hoàn toàn không có ánh sáng, các dực nhân đều có thể nhìn vật trong đêm theo các trình độ khác nhau, đèn cầy đối với các dực nhân mà nói không có quá nhiều tác dụng mang tính thực chất. Các thuần nhân thì cần phải nhờ ánh lửa mới có thể nhìn được trong đêm, nhưng họ một không có văn tự hai không có trò giải trí ba cũng không có hoạt động tỉ mỉ gì cần phải đốt đèn nhìn vào buổi tối, cho dù thỉnh thoảng cần ánh lửa, trực tiếp đốt đuốc hoặc đốt đống lửa là được, cần gì tốn nhiều sức lực làm đèn cầy gì đó như thế?
Chẳng qua, nếu có người (tiêu tiền như rác) nguyện ý dùng muối huyết đổi sáp trùng gì đó, đám người Vu Dương lập tức biểu thị, khoản giao dịch này có thể làm!
Do đám người Vu Dương đánh giá thấp nghiêm trọng giá trị của sáp trùng, Ngô Nặc dễ dàng bàn xong giao dịch một cân muối huyết đổi mười cân sáp trùng với họ.
Nhưng, Ngô Nặc còn chưa cao hứng vì mình chiếm được chút tiện nghi bao lâu, Dực Tráng Tráng và Dực Mao Mao đã dẫn dực nhân trong bộ lạc mang hơn một ngàn cân sáp trùng tới cho y.
Thì ra ở sau núi lớn của bộ lạc Sào, có một diện tích rừng không nhỏ, trong rừng có rất nhiều cây quanh năm treo đầy ‘cành sương’ tuyết trắng, người bộ lạc Sào quen gọi khu rừng đó là rừng hàn sương. Vì trùng sáp nhiều thành họa, chuỗi sinh vật chịu tàn phá nhất định, con mồi ở khu rừng đó không nhiều, cây cối cũng không mọc tốt lắm. Những người nguyên thủy vốn đã có chút mê tín lại thiếu tri thức khoa học, tự nhiên sẽ xem khu rừng này là vùng đất không may.
Các dực nhân bộ lạc Sào mới không nói cho Ngô Nặc và Bạch đại miêu biết, khu rừng đó không chỉ trên cây mọc đầy sáp trùng, dưới đất cũng kết một tầng dày dày.
Sáp cũ dưới đất tích lũy nhiều năm chất lượng rất kém, tạp chất vô cùng nhiều, Ngô Nặc đương nhiên không thể nào đồng ý với giá cả đã bàn trước đó, sau một phen chiến đấu miệng lưỡi, Ngô Nặc thành công hạ giá loại sáp cũ chất lượng kém này xuống còn một cân muối huyết 20 cân đó, đương nhiên, chất lượng tốt thì vẫn theo giá cũ không đổi.
Nhiều năm nay, bộ lạc Sào đều tốn giá cực lớn mới có thể đổi được đủ muối thô, họ nằm mơ cũng không ngờ được đống ‘đất trắng’ không mọc nổi cọng cỏ trong rừng hàn sương đó vậy mà có thể đổi được lượng lớn muối huyết, Dực Vũ là thủ lĩnh bộ lạc, đầu óc tự nhiên không phải thông minh bình thường, hắn đã bắt đầu giả tưởng, nếu đường thủy Ngô Nặc nói đến được mở, năm sau nếu họ có thể dùng sáp trùng đổi lượng lớn muối huyết, họ hoàn toàn có thể dùng muối huyết còn thừa đem tới hội chợ bộ lạc của dực nhân, đổi lấy càng nhiều vật tư và nô lệ. Sau đó, lại để các nô lệ trồng lương thực, chăn nuôi gia súc, thậm chí giống như Vu Nặc nói nuôi dưỡng trùng sáp lấy càng nhiều sáp trùng cho họ, lại dùng sáp trùng cuồn cuộn không dứt đổi lấy muối huyết…
Bộ lạc còn lo gì không thịnh?
Nghĩ thông những mấu chốt đó, Dực Vũ càng thêm nhiệt tình với Ngô Nặc, đồng thời cũng chân thành hơn nhiều.
Ngô Nặc đổi hết toàn bộ muối huyết còn lại không bao nhiêu thành sáp trùng, nhưng nhẫn không gian của y căn bản không nhét được nhiều sáp trùng như thế, y chỉ mang đi hơn một ngàn cân sáp trùng cũ chất kém nhóm Dực Mao Mao mang về, muối huyết còn lại xem như tiền đặt cọc, đặt đủ 6000 cân sáp trùng mới, đợi tương lai đường thủy thông rồi, sẽ tới lấy hàng.
Dực Vũ, Vu Dương nhận được tiền cọc, 600 cân muối huyết tuy không tính là quá nhiều, nhưng đủ để họ nhìn thấy được sự hào phóng và thành ý của Ngô Nặc, trong lúc cảm động, Dực Vũ và Vu Dương dùng danh nghĩa thần gió mà họ tín ngưỡng, hứa đợi đường thủy khai thông, họ nhất định sẽ đưa đủ số đó cho bộ lạc Trường Hà.
Sau khi thành công giao dịch muối huyết với bộ lạc Sào, còn kết được giao tình không tệ, Ngô Nặc và Bạch cuối cùng bước lên đường trở về.
Sau khi kéo một xe ngựa đầy hàng hóa rời khỏi bộ lạc Sào, Ngô Nặc tìm lúc bốn phía không người, thu hết mấy thứ đó vào nhẫn không gian, xe ngựa tuy tốn tích phân và giao dịch tệ đổi tới, nhưng trong nhẫn không gian đã không còn vị trí trống có thể nhét được, chỉ có thể để Bạch tìm chỗ giấu nó đi, tương lai nếu lại tới nơi này, xe ngựa còn chưa hư cũng không bị người khác đem đi, có lẽ còn tạo được chút tác dụng.
Hắc Phong giống như xe ngựa, đều không cách nào mang về bộ lạc, dù sao nuôi lâu như thế rồi, Ngô Nặc vẫn rất thích con tuấn mã xinh đẹp này, bèn không đồng ý phương án ‘dỡ xe ăn ngựa’ của Bạch đại miêu, trong quá trình trở về, thuận đường dẫn Hắc Phong trở về đàn cũ của nó.
Đừng thấy Hắc Phong lúc ở cùng Bạch đại miêu rất e dè, sau khi trở về đàn, nó ngay lập tức đánh bại ngựa sừng vương hiện nhậm, thành công đoạt lại vương vị thuộc về nó, cùng với… hậu cung của nó, mang theo chúng chuồn thẳng vào trong rừng, tìm chỗ vượt qua mùa đông.
Ngô Nặc mất mát nhìn theo bóng lưng không chút lưu luyến của nó, quay người, Bạch đại miêu đã biến thành hình thái dực hổ__
“… Sao cậu lại nhỏ đi rồi?”
Các dực nhân bộ lạc Sào trừ hoạt động trên địa bàn của thú nhân, cũng thường xuyên hoạt động trên địa bàn của dực nhân ở sau lưng núi, cánh có thể mang họ đi rất nhiều tuyệt địa mà thú nhân khó thể đi tới, vì thế, bộ lạc Sào nhìn như phong kín không giao lưu với ngoại giới, thực tế, nơi họ từng đi qua vượt xa người của bộ lạc thú nhân xung quanh.
Trong quá trình này, họ học được gieo trồng cũng học được chăn nuôi.
Khi họ trồng lượng lớn guli, đồng thời cũng tìm rất nhiều hạt giống, cây cối họ thấy hứng thú về trồng ở xung quanh bộ lạc. Do nhân tố hoàn cảnh, không phải tất cả hạt giống, cây trồng đều có thể sống được, những loại sống được, có rất nhiều loại người bộ lạc Sào không cách nào xác định cách dùng chân chính, nhiều lúc, họ chỉ cảm thấy mùi của thực vật nào đó rất thơm, màu của hoa nào đó rất đẹp, trái cây nào đó nhìn rất mê người, họ liền mang thứ đó về bộ lạc.
Ngô Nặc tới kỳ thật có hơi không đúng lúc, thời tiết này, rất nhiều thực vật đều đã tiến vào kỳ ngủ đông, cái thì khô, cái thì rụng, nhìn ra xa, không phải vàng khô thì là cành khô, căn bản không nhìn ra được cái gì.
May mà Ngô Nặc có hệ thống.
Sau khi Ngô Nặc thỉnh thoảng phát hiện xung quanh bộ lạc Sào có lượng lớn thực vật bất đồng, y liền trực tiếp hỏi Vu Dương. Vu Dương cho y biết, những thực vật này đều là các tộc nhân tùy tiện mang từ bên ngoài về, rất nhiều thứ không biết tác dụng, chỉ trồng chơi thôi.
Tiếp đó, Ngô Nặc liền dùng hệ thống tùy chọn kiểm định một vài thực vật.
Cứ thế kiểm định, thật sự để Ngô Nặc phát hiện ra vài thứ tốt__
Một loại hoa cỏ một năm đã khô héo, hương thơm đặc biệt đậm đà, có tác dụng tịnh tâm an thần, hương tinh luyện ra có tác dụng rất rộng.
Một loại lá cây sống nhiều năm được gọi là thất thải thụ, sau khi trưởng thành có thể kết ra trái cây năm màu lục sắc, những trái cây này có hàm chứa độc tố đắng chát khó ăn, nhưng sau khi trải qua xử lý luyện chế nhất định, sẽ là chất nhuộm quần áo thiên nhiên vô cùng tốt, màu sắc nhuộm ra tươi sáng giữ lâu không dễ phai màu.
Một loại cây giống như cây dâu, loại cây này bản thân nó không có chỗ nào đặc biệt kỳ lạ, quả kết ra nhìn thì đẹp, nhưng vừa nhỏ vừa chát rất khó ăn, có điều lá của nó lại rất được một loại trùng hoan nghênh, giống như tằm, sau khi ăn lá cây, trùng sẽ nhả tơ kết kén, sau khi trải qua xử lý, những tơ tằm này có thể dệt thành loại vải thượng đẳng.
Còn có một loại cây, có một loại trùng rất thích ăn vỏ của chúng, sau khi trùng ăn vỏ cây, thì sẽ tiết ra một loại vật bài tiết màu vàng trắng trên cành cây. Nếu không phải hệ thống nhắc nhở, Ngô Nặc còn cho rằng đó là cây bị sâu hại, nhưng trên thực tế, vật bài tiết màu vàng trắng đó là sáp trùng vô cùng trân quý, có thể làm thuốc, cũng có thể làm thành đèn cầy.
Ngô Nặc ban đầu luôn cho rằng đèn cầy là một loại khoáng chất nào đó thông qua phản ứng hóa học chế tạo ra, cho đến khi nhận được tin tức phản hồi của hệ thống, y mới biết hóa ra có sáp thiên nhiên tồn tại.
Kế đó, hệ thống cho y một nhiệm vụ cưỡng chế là nuôi dưỡng trùng sáp và chế tạo ra đèn cầy, thời hạn một năm, phần thưởng 10000 điểm tích phân, cộng thêm một cơ hội rút thăm tùy ý.
Ngô Nặc lên hệ thống tra tìm một chút thông tin cơ bản về trùng sáp, sau đó y phát hiện loại trùng sáp này không phải đặc biệt chịu rét, nhiệt độ thấp xuống dưới 10 độ chúng sẽ chết, đồng thời trùng quá nhiều cũng tổn hại cây rất lớn, hoàn cảnh ở bộ lạc Trường Hà căn bản không thích hợp để nuôi dưỡng loại trùng sáp này.
Bộ lạc Sào không có ai nuôi dưỡng trùng sáp, họ thậm chí không chú ý đến loại trùng nhỏ không bắt mắt này, vì thường xuyên sẽ có ấu dực nhân xem sáp trùng thành đồ ăn vặt ném vào miệng, trùng sáp ở bộ lạc Sào không nhiều, chỉ có lác đác trên hai ba cây, đông một khoảnh tây một khoảnh kết thành sáp trùng.
Chẳng qua, từ điểm mấy con trùng sáp này có thể ngoan cường sống sót, hơn nữa đời đời sinh sôi, bộ lạc Sào hoàn toàn có thể nuôi dưỡng trùng sáp.
Hiện tại vấn đề mấu chốt nhất là, làm sao thuyết phục người bộ lạc Sào nuôi dưỡng trùng sáp.
Trùng sáp là thứ tốt, ở thế giới nguyên thủy không có đèn điện, buổi tối Ngô Nặc đều chỉ có thể dùng ánh lửa chiếu sáng. Mùa hè trời tối nhóm lửa thuần túy là tiết tấu muốn tự nóng chết, mùa đông bộ lạc đều đốt than, than không chiếu sáng, ánh lửa leo lắt, Ngô Nặc không thể không đặt một vài cành củi lên trên để tiện chiếu sáng.
Nếu có đèn cầy, sẽ tiện lợi hơn rất nhiều. Đồng dạng, Ngô Nặc cũng nhìn thấy được cơ hội buôn bán rất lớn.
Nhưng, bộ lạc Trường Hà không cách nào nuôi dưỡng trùng sáp, có nghĩa là sáp trùng chỉ có thể mua từ tay người ngoài, tuy có chút không cam tâm, nhưng Ngô Nặc biết đạo lý tiền vĩnh viễn không kiếm hết được.
Mấy ngày nay y liều mạng soát độ hảo cảm với người bộ lạc Sào, chính là hy vọng cơ sở tình cảm của đôi bên có thể dày một chút, giao dịch trong giao tương lai, mọi người đều có thể đạt được win-win.
Để đạt được ‘win-win’ tốt nhất, trong mấy ngày này, Ngô Nặc luôn nỗ lực soát độ hảo cảm của đám người Vu Dương.
Ngô Nặc vốn muốn tìm một thời cơ thích hợp hơn, đề xuất giao dịch sáp trùng, hiện tại bị mấy câu nói của Bạch gợi lên khát khao trở về bộ lạc, chọn ngày không bằng gặp ngày, sáng hôm sau, y tùy tiện tìm một cái cớ, dẫn Vu Dương, Dực Tráng Tráng và Dực Mao Mao tới dưới mấy cây có kết sáp trùng.
Ngô Nặc bảo Bạch lấy một miếng sáp trùng còn dư trên cây, sau khi biểu thị kinh ngạc và kinh hỉ vừa phải, thuận tiện phổ cập cho đám người Vu Dương tác dụng của sáp trùng, và biểu thị bản thân nguyện ý dùng muối huyết giao dịch sáp trùng.
Đám người Vu Dương lần đầu tiên biết, thì ra loại sương trắng không bắt mắt gì đó có thể chế tạo thành đèn cầy, đương nhiên, đèn cầy gì đó bọn họ căn bản chưa từng thấy, chỉ từ trong lời Ngô Nặc biết đèn cầy có thể giống như lửa chiếu sáng trong đêm.
Nhưng, họ không xem trọng giá trị của đèn cầy như Ngô Nặc nghĩ, vì họ đã quen với quy luật cuộc sống ban ngày ra ngoài làm việc ban đêm nghỉ ngơi, chỉ cần không phải trong hoàn cảnh hoàn toàn không có ánh sáng, các dực nhân đều có thể nhìn vật trong đêm theo các trình độ khác nhau, đèn cầy đối với các dực nhân mà nói không có quá nhiều tác dụng mang tính thực chất. Các thuần nhân thì cần phải nhờ ánh lửa mới có thể nhìn được trong đêm, nhưng họ một không có văn tự hai không có trò giải trí ba cũng không có hoạt động tỉ mỉ gì cần phải đốt đèn nhìn vào buổi tối, cho dù thỉnh thoảng cần ánh lửa, trực tiếp đốt đuốc hoặc đốt đống lửa là được, cần gì tốn nhiều sức lực làm đèn cầy gì đó như thế?
Chẳng qua, nếu có người (tiêu tiền như rác) nguyện ý dùng muối huyết đổi sáp trùng gì đó, đám người Vu Dương lập tức biểu thị, khoản giao dịch này có thể làm!
Do đám người Vu Dương đánh giá thấp nghiêm trọng giá trị của sáp trùng, Ngô Nặc dễ dàng bàn xong giao dịch một cân muối huyết đổi mười cân sáp trùng với họ.
Nhưng, Ngô Nặc còn chưa cao hứng vì mình chiếm được chút tiện nghi bao lâu, Dực Tráng Tráng và Dực Mao Mao đã dẫn dực nhân trong bộ lạc mang hơn một ngàn cân sáp trùng tới cho y.
Thì ra ở sau núi lớn của bộ lạc Sào, có một diện tích rừng không nhỏ, trong rừng có rất nhiều cây quanh năm treo đầy ‘cành sương’ tuyết trắng, người bộ lạc Sào quen gọi khu rừng đó là rừng hàn sương. Vì trùng sáp nhiều thành họa, chuỗi sinh vật chịu tàn phá nhất định, con mồi ở khu rừng đó không nhiều, cây cối cũng không mọc tốt lắm. Những người nguyên thủy vốn đã có chút mê tín lại thiếu tri thức khoa học, tự nhiên sẽ xem khu rừng này là vùng đất không may.
Các dực nhân bộ lạc Sào mới không nói cho Ngô Nặc và Bạch đại miêu biết, khu rừng đó không chỉ trên cây mọc đầy sáp trùng, dưới đất cũng kết một tầng dày dày.
Sáp cũ dưới đất tích lũy nhiều năm chất lượng rất kém, tạp chất vô cùng nhiều, Ngô Nặc đương nhiên không thể nào đồng ý với giá cả đã bàn trước đó, sau một phen chiến đấu miệng lưỡi, Ngô Nặc thành công hạ giá loại sáp cũ chất lượng kém này xuống còn một cân muối huyết 20 cân đó, đương nhiên, chất lượng tốt thì vẫn theo giá cũ không đổi.
Nhiều năm nay, bộ lạc Sào đều tốn giá cực lớn mới có thể đổi được đủ muối thô, họ nằm mơ cũng không ngờ được đống ‘đất trắng’ không mọc nổi cọng cỏ trong rừng hàn sương đó vậy mà có thể đổi được lượng lớn muối huyết, Dực Vũ là thủ lĩnh bộ lạc, đầu óc tự nhiên không phải thông minh bình thường, hắn đã bắt đầu giả tưởng, nếu đường thủy Ngô Nặc nói đến được mở, năm sau nếu họ có thể dùng sáp trùng đổi lượng lớn muối huyết, họ hoàn toàn có thể dùng muối huyết còn thừa đem tới hội chợ bộ lạc của dực nhân, đổi lấy càng nhiều vật tư và nô lệ. Sau đó, lại để các nô lệ trồng lương thực, chăn nuôi gia súc, thậm chí giống như Vu Nặc nói nuôi dưỡng trùng sáp lấy càng nhiều sáp trùng cho họ, lại dùng sáp trùng cuồn cuộn không dứt đổi lấy muối huyết…
Bộ lạc còn lo gì không thịnh?
Nghĩ thông những mấu chốt đó, Dực Vũ càng thêm nhiệt tình với Ngô Nặc, đồng thời cũng chân thành hơn nhiều.
Ngô Nặc đổi hết toàn bộ muối huyết còn lại không bao nhiêu thành sáp trùng, nhưng nhẫn không gian của y căn bản không nhét được nhiều sáp trùng như thế, y chỉ mang đi hơn một ngàn cân sáp trùng cũ chất kém nhóm Dực Mao Mao mang về, muối huyết còn lại xem như tiền đặt cọc, đặt đủ 6000 cân sáp trùng mới, đợi tương lai đường thủy thông rồi, sẽ tới lấy hàng.
Dực Vũ, Vu Dương nhận được tiền cọc, 600 cân muối huyết tuy không tính là quá nhiều, nhưng đủ để họ nhìn thấy được sự hào phóng và thành ý của Ngô Nặc, trong lúc cảm động, Dực Vũ và Vu Dương dùng danh nghĩa thần gió mà họ tín ngưỡng, hứa đợi đường thủy khai thông, họ nhất định sẽ đưa đủ số đó cho bộ lạc Trường Hà.
Sau khi thành công giao dịch muối huyết với bộ lạc Sào, còn kết được giao tình không tệ, Ngô Nặc và Bạch cuối cùng bước lên đường trở về.
Sau khi kéo một xe ngựa đầy hàng hóa rời khỏi bộ lạc Sào, Ngô Nặc tìm lúc bốn phía không người, thu hết mấy thứ đó vào nhẫn không gian, xe ngựa tuy tốn tích phân và giao dịch tệ đổi tới, nhưng trong nhẫn không gian đã không còn vị trí trống có thể nhét được, chỉ có thể để Bạch tìm chỗ giấu nó đi, tương lai nếu lại tới nơi này, xe ngựa còn chưa hư cũng không bị người khác đem đi, có lẽ còn tạo được chút tác dụng.
Hắc Phong giống như xe ngựa, đều không cách nào mang về bộ lạc, dù sao nuôi lâu như thế rồi, Ngô Nặc vẫn rất thích con tuấn mã xinh đẹp này, bèn không đồng ý phương án ‘dỡ xe ăn ngựa’ của Bạch đại miêu, trong quá trình trở về, thuận đường dẫn Hắc Phong trở về đàn cũ của nó.
Đừng thấy Hắc Phong lúc ở cùng Bạch đại miêu rất e dè, sau khi trở về đàn, nó ngay lập tức đánh bại ngựa sừng vương hiện nhậm, thành công đoạt lại vương vị thuộc về nó, cùng với… hậu cung của nó, mang theo chúng chuồn thẳng vào trong rừng, tìm chỗ vượt qua mùa đông.
Ngô Nặc mất mát nhìn theo bóng lưng không chút lưu luyến của nó, quay người, Bạch đại miêu đã biến thành hình thái dực hổ__
“… Sao cậu lại nhỏ đi rồi?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook