Vị Đạo
-
Chương 26
Tiêu Đạt Mẫn sáng sớm đã đi khỏi nhà, đêm qua cơ bản Thiệu Đồng Bản cũng không quay về nhà, việc cậu đi sớm hay muộn cũng chẳng ai quan tâm cả.
Việc lần này rất quan trọng, cậu lên xe riêng của mình tìm tới một nơi thật xa thật xa mà cả tháng qua chưa quay lại. Ở vùng ngoại ô tại bìa rừng có căn nhà bằng gỗ bên cạnh cây đại thụ, vị pháp sư ngụ ở bên trong đó ẩn ẩn hiện hiện trong làn khói dày đặc đang khấn nguyện điều gì. Trang phục không khác gì mấy bộ phim cổ trang là mấy, có khi còn tinh xảo có cảm giác giống hơn trên phim nữa.
Cậu tự động mở cửa ngồi xuống đối diện ông nói "Xin chào đại sư, lâu rồi không gặp!"
Ông khẽ chau mày, đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại môi lẩm bẩm đọc chú, để cho cậu chờ thật lâu thật lâu sau đó mới mở mắt ra quan sát, ông nhìn thấy một túi giấy đặt trên bàn, dường như đã cảm thấy có điểm khó chịu, lửa giận từ đâu bốc lên "Đem tiền của cậu quay về!" ông nghĩ mình làm việc này cũng không phải quá phụ thuộc vào tiền bạc.
Tiêu Đạt Mẫn giật mình, tại sao ông ta lại nói vậy, lẽ nào cậu đã làm gì sai sao?
"Đại sư, tại sao ông lại nói vậy? Tôi có làm gì sai sao?"
Điền Tá Thực nhếch môi, nhắm mắt lại lẩm bẩm vài câu chú sau đó đứng dậy quay lưng về phía cậu "Sống sai!" (*sống sai thiệt *)
Tiêu Đạt Mẫn chau mày "Là thế nào?"
Người kia quay lưng, thoắt cái đã biến thành nam tử mỹ mạo nhưng mái tóc vẫn là một màu bạc trắng. Cậu bất ngờ trố mắt nhìn nụ cười nhếch môi kỳ quái nhưng chứa đầy diễm lệ kia, vị pháp sư đó phất ống tay áo rộng, hanh một tiếng "Đường công tử kia không có tội..."
Mất một thời gian thật lâu, cậu mới tỉnh táo lại đối diện người kia lớn tiếng nói "Nhưng rõ ràng trước đây ông còn nói là sẽ giúp tôi!"
"Đó là trước kia, hiện tại ta..."
Tiêu Đạt Mẫn im lặng quay mặt đi "Được rồi, không được thì không được, tôi... tôi đi tìm người khác!"
Điền Tá Thực thấy cậu đứng dậy bước đi cũng vội đứng dậy kéo tay cậu lại, anh dùng lực đạo nhẹ nhàng nhưng phút chốc toàn bộ cơ thể cậu đã bị đông cứng muốn cử động cũng không được.
"Anh làm cái gì!"
Anh đi tới trước mặt cậu, ranh mãnh nâng cằm cậu lên "Đừng cố gắng nữa, số mệnh của cậu là gắn với tôi, còn hai người kia, họ là của nhau!"
Tiêu Đạt Mẫn mặc dù cực kỳ thích thú gương mặt xinh đẹp này của anh, song vẫn không thể tìm được lý do để buông tay Thiệu Đồng Bản sớm như vậy, cậu chau mày khó chịu gằn giọng "Đừng nói xàm nữa, mau buông tôi ra!"
Điền Tá Thực kề môi lại sát cổ cậu, bản chất thật dần lộ ra "Ân, cũng được, nhưng tôi e là phải có chút điều kiện trao đổi!"
- --------------------------------------------------------
Thiệu Đồng Bản xử lý xong công việc thì trời cũng đã tối khuya, hắn chạy thẳng xe đến bệnh viện, vừa định nhìn xem Đường Vân Thanh một chút không ngờ giường y nằm đã trống rỗng, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
Trận lôi đình liền nổi dậy, hắn bực tức chạy xộc đến phòng bác sĩ trưởng khoa đề nghị ông ấy giải thích, kết quả nhận được là y đã trốn viện, mấy cô y tá đồng loạt bị đem ra mắng cho một trận.
Hắn lo lắng chạy đôn chạy đáo tìm kiếm, hy vọng tìm ra bóng hình nào đó, không ngờ cuối cùng ông trời lại làm cho hắn thất vọng.
Đường Vân Thanh đi khỏi bệnh viện từ sáng nay, y trốn vào từng bụi cây rồi lẻn ra ngoài, tiền bạc trong người không có lấy năm mươi xu, nếu không y đã sớm về lại tiểu thôn.
Chết tiệt, trời lại mưa rồi, y bị nước mưa làm ướt cả người, lạnh lẽo, sợ hãi, đúng lúc đó có một vật gì đó ở trong túi rác to gần đó phát ra âm thanh sột soạt, y chầm chậm tiến lại gần, chưa kịp chuẩn bị tư thế đã có một chú chó con nhào vào lòng y.
Chú chó đó mặc dù nhỏ thật nhưng tiếng sủa lại vang cả một khu xóm nhỏ vắng lặng. Sở dĩ nhà ai cũng đều đóng cửa đi ngủ cả rồi.
Tiếng sủa lớn kia làm cho chiếc xe nào đó đột ngột dừng lại, ánh đèn xe hắt vào người làm cho đôi mắt Đường Vân Thanh mờ đi, y nheo mắt lại để nhìn rõ hơn.
Người kia thật nhanh đi xuống xe, không cho y cơ hội quan sát đã ôm chặt lấy y, hai đôi môi hòa quyện vào nhau không cách nào tách ra được.
Thiệu Đồng Bản thở dốc nhắm mắt lại cuồng nhiệt hôn tới làm cho Đường Vân Thanh chịu không được phải đẩy hắn ra.
Đôi môi y run rẩy, vừa vì lạnh vừa vì không tự chủ được tâm tình, đôi mắt to tròn vẫn chăm chăm nhìn hắn, thiên ngôn vạn ngữ nói không thành lời.
Hắn ôn nhu nhìn y, trong đáy mắt còn có yêu thương cùng với một chút đau xót hiện hữu, hắn vuốt tóc mái ướt sũng của y, cố định nó tại hai bên vành tai, khẽ nói "Xin lỗi, anh xin lỗi, xin lỗi vì đã để em chịu khổ!"
Hắn làm sao vậy? Y bất ngờ lùi lại hai bước rời khỏi cái ôm của hắn, còn hắn lại nghĩ y đang cự tuyệt, một lần nữa tiến tới ôm trọn thân ảnh nhỏ kia vào lòng, cứ như cả đời này chẳng muốn buông ra thêm lần nào nữa.
"Có thểômemthêmmột chút không ?
Mộtphútgiâythôicũngđủlắmrồi
Vếtthươngchúngtadànhchonhauquásâu đậm
Dù cho nócólànhlạiđinữa
Mọi chuyện cũngđãxảyra
Làmsaocó thể xemnhưchưatừngtổn thương..."
Việc lần này rất quan trọng, cậu lên xe riêng của mình tìm tới một nơi thật xa thật xa mà cả tháng qua chưa quay lại. Ở vùng ngoại ô tại bìa rừng có căn nhà bằng gỗ bên cạnh cây đại thụ, vị pháp sư ngụ ở bên trong đó ẩn ẩn hiện hiện trong làn khói dày đặc đang khấn nguyện điều gì. Trang phục không khác gì mấy bộ phim cổ trang là mấy, có khi còn tinh xảo có cảm giác giống hơn trên phim nữa.
Cậu tự động mở cửa ngồi xuống đối diện ông nói "Xin chào đại sư, lâu rồi không gặp!"
Ông khẽ chau mày, đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại môi lẩm bẩm đọc chú, để cho cậu chờ thật lâu thật lâu sau đó mới mở mắt ra quan sát, ông nhìn thấy một túi giấy đặt trên bàn, dường như đã cảm thấy có điểm khó chịu, lửa giận từ đâu bốc lên "Đem tiền của cậu quay về!" ông nghĩ mình làm việc này cũng không phải quá phụ thuộc vào tiền bạc.
Tiêu Đạt Mẫn giật mình, tại sao ông ta lại nói vậy, lẽ nào cậu đã làm gì sai sao?
"Đại sư, tại sao ông lại nói vậy? Tôi có làm gì sai sao?"
Điền Tá Thực nhếch môi, nhắm mắt lại lẩm bẩm vài câu chú sau đó đứng dậy quay lưng về phía cậu "Sống sai!" (*sống sai thiệt *)
Tiêu Đạt Mẫn chau mày "Là thế nào?"
Người kia quay lưng, thoắt cái đã biến thành nam tử mỹ mạo nhưng mái tóc vẫn là một màu bạc trắng. Cậu bất ngờ trố mắt nhìn nụ cười nhếch môi kỳ quái nhưng chứa đầy diễm lệ kia, vị pháp sư đó phất ống tay áo rộng, hanh một tiếng "Đường công tử kia không có tội..."
Mất một thời gian thật lâu, cậu mới tỉnh táo lại đối diện người kia lớn tiếng nói "Nhưng rõ ràng trước đây ông còn nói là sẽ giúp tôi!"
"Đó là trước kia, hiện tại ta..."
Tiêu Đạt Mẫn im lặng quay mặt đi "Được rồi, không được thì không được, tôi... tôi đi tìm người khác!"
Điền Tá Thực thấy cậu đứng dậy bước đi cũng vội đứng dậy kéo tay cậu lại, anh dùng lực đạo nhẹ nhàng nhưng phút chốc toàn bộ cơ thể cậu đã bị đông cứng muốn cử động cũng không được.
"Anh làm cái gì!"
Anh đi tới trước mặt cậu, ranh mãnh nâng cằm cậu lên "Đừng cố gắng nữa, số mệnh của cậu là gắn với tôi, còn hai người kia, họ là của nhau!"
Tiêu Đạt Mẫn mặc dù cực kỳ thích thú gương mặt xinh đẹp này của anh, song vẫn không thể tìm được lý do để buông tay Thiệu Đồng Bản sớm như vậy, cậu chau mày khó chịu gằn giọng "Đừng nói xàm nữa, mau buông tôi ra!"
Điền Tá Thực kề môi lại sát cổ cậu, bản chất thật dần lộ ra "Ân, cũng được, nhưng tôi e là phải có chút điều kiện trao đổi!"
- --------------------------------------------------------
Thiệu Đồng Bản xử lý xong công việc thì trời cũng đã tối khuya, hắn chạy thẳng xe đến bệnh viện, vừa định nhìn xem Đường Vân Thanh một chút không ngờ giường y nằm đã trống rỗng, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
Trận lôi đình liền nổi dậy, hắn bực tức chạy xộc đến phòng bác sĩ trưởng khoa đề nghị ông ấy giải thích, kết quả nhận được là y đã trốn viện, mấy cô y tá đồng loạt bị đem ra mắng cho một trận.
Hắn lo lắng chạy đôn chạy đáo tìm kiếm, hy vọng tìm ra bóng hình nào đó, không ngờ cuối cùng ông trời lại làm cho hắn thất vọng.
Đường Vân Thanh đi khỏi bệnh viện từ sáng nay, y trốn vào từng bụi cây rồi lẻn ra ngoài, tiền bạc trong người không có lấy năm mươi xu, nếu không y đã sớm về lại tiểu thôn.
Chết tiệt, trời lại mưa rồi, y bị nước mưa làm ướt cả người, lạnh lẽo, sợ hãi, đúng lúc đó có một vật gì đó ở trong túi rác to gần đó phát ra âm thanh sột soạt, y chầm chậm tiến lại gần, chưa kịp chuẩn bị tư thế đã có một chú chó con nhào vào lòng y.
Chú chó đó mặc dù nhỏ thật nhưng tiếng sủa lại vang cả một khu xóm nhỏ vắng lặng. Sở dĩ nhà ai cũng đều đóng cửa đi ngủ cả rồi.
Tiếng sủa lớn kia làm cho chiếc xe nào đó đột ngột dừng lại, ánh đèn xe hắt vào người làm cho đôi mắt Đường Vân Thanh mờ đi, y nheo mắt lại để nhìn rõ hơn.
Người kia thật nhanh đi xuống xe, không cho y cơ hội quan sát đã ôm chặt lấy y, hai đôi môi hòa quyện vào nhau không cách nào tách ra được.
Thiệu Đồng Bản thở dốc nhắm mắt lại cuồng nhiệt hôn tới làm cho Đường Vân Thanh chịu không được phải đẩy hắn ra.
Đôi môi y run rẩy, vừa vì lạnh vừa vì không tự chủ được tâm tình, đôi mắt to tròn vẫn chăm chăm nhìn hắn, thiên ngôn vạn ngữ nói không thành lời.
Hắn ôn nhu nhìn y, trong đáy mắt còn có yêu thương cùng với một chút đau xót hiện hữu, hắn vuốt tóc mái ướt sũng của y, cố định nó tại hai bên vành tai, khẽ nói "Xin lỗi, anh xin lỗi, xin lỗi vì đã để em chịu khổ!"
Hắn làm sao vậy? Y bất ngờ lùi lại hai bước rời khỏi cái ôm của hắn, còn hắn lại nghĩ y đang cự tuyệt, một lần nữa tiến tới ôm trọn thân ảnh nhỏ kia vào lòng, cứ như cả đời này chẳng muốn buông ra thêm lần nào nữa.
"Có thểômemthêmmột chút không ?
Mộtphútgiâythôicũngđủlắmrồi
Vếtthươngchúngtadànhchonhauquásâu đậm
Dù cho nócólànhlạiđinữa
Mọi chuyện cũngđãxảyra
Làmsaocó thể xemnhưchưatừngtổn thương..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook