Vị Đắc Xán Lạn
-
Chương 61
Ăn tối xong, Kinh Xán ra ngoài một mình, phòng khám của bác sĩ kia cách tàu điện ngầm một quãng, khi đi qua một quảng trường nhỏ, Kinh Xán ngẩng đầu, nhìn một tấm biển hiệu màu xanh rất to – Khu trò chơi điện tử Vi Quang. Cậu chỉ dám nhìn lướt qua rồi vội vàng đi ngay trước khi khao khát kia lại xuất hiện trong lòng.
Có lẽ vì đã tối rồi, cũng có thể là Kinh Tại Hàng đã nói trước với bác sĩ, nên khi Kinh Xán đến thì chỉ có một mình bác sĩ ở phòng khám, vô cùng yên tĩnh. Bác sĩ họ Triệu này đã ngoài bốn mươi, nhưng trông hắn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Thấy Kinh Xán đến, bác sĩ Triệu chủ động chào cậu, còn hỏi cậu muốn uống gì.
“Nước lọc là được ạ, cảm ơn bác sĩ Triệu”.
Bác sĩ Triệu dẫn Kinh Xán sang một căn phòng nhỏ hơn, trong phòng có một chiếc sô pha rất mềm mại, Kinh Xán ngồi xuống đó, ôm một chiếc gối ôm bên cạnh vào lòng.
Bác sĩ Triệu bưng nước vào phòng, thấy cậu ngồi đó hắn cũng không nói gì mà chỉ mỉm cười, sau đó chỉnh đèn tối đi.
Không đợi bác sĩ mở lời, Kinh Xán đã nói trước: “Bác sĩ Triệu, cháu muốn bác kê thuốc cho cháu”.
Người mắc bệnh tâm thần phân liệt có thể dùng một vài loại thuốc ức chế thần kinh, đây là một cách điều trị rất phổ biến.
Bác sĩ Triệu sửng sốt, như thể hắn không ngờ vừa bắt đầu bệnh nhân này đã đưa ra yêu cầu như vậy. Hắn ta ngẫm nghĩ, nói: “Nếu cần thì đúng là có thể dùng thuốc hỗ trợ điều triệu, nhưng nếu được, cháu nói chuyện với chú trước được không?”.
Đã chuẩn bị sẵn sàng để tới đây nên Kinh Xán gật đầu ngay, không hề chần chừ, nhưng đồng ý xong rồi, mãi lâu sau cậu vẫn chưa bắt đầu nói. Có lẽ vì cậu chưa từng kể chuyện này cho người khác, đến giờ bỗng dưng phải nói ra lại không biết nên nói từ đâu.
Bác sĩ Triệu như hiểu được sự bối rối của cậu, hắn vội an ủi: “Không sao hết, cháu muốn nói gì thì nói cái đó, không cần phải theo trình tự nào cả, nghĩ gì nói đó cũng được, không muốn nói cũng không cần ép mình nói”.
“Vâng,” được bác sĩ cổ vũ, Kinh Xán bèn nhảy qua những chuyện đã xảy ra từ rất lâu: “Cháu biết bệnh của cháu chưa bao giờ khá hơn cả. Trước đây cháu nghĩ cháu có thể tự chữa bệnh cho mình nhờ ý chí, nhưng sau này cháu phát hiện cháu không thể tự kiểm soát được”.
“Cháu thường xuyên có ảo giác à?”.
“Vâng, khi cháu khao khát một thứ gì đó thì ảo giác rất dễ xuất hiện. Tựa như trước đây cháu muốn có bạn bè, nên cháu tự tưởng tượng ra một người bạn cực kỳ tốt với cháu, làm bài tập cùng cháu, thảo luận với cháu, quan tâm đến cháu. Cháu khao khát thành công, người bạn đó cũng bắt đầu đặt ra các mục tiêu cho cháu. Khi đó cháu không biết cậu ấy là giả, sau này biết rồi, cháu mới thử đuổi cậu ấy đi, nhưng dường như lại không đuổi được. Vậy nên cháu quyết định nghỉ học, lúc đó cháu đã nghĩ chỉ cần cháu không mong muốn gì hết thì sẽ không có ảo giác xuất hiện nữa”.
Nói tới đây, Kinh Xán mỉm cười.
“Nhưng giờ thì không được nữa rồi”. Kinh Xán nói: “Cháu đã gặp được người mà cháu không muốn buông bỏ bằng mọi giá, vậy nên cháu phải nghĩ cách khác để kiểm soát căn bệnh của mình. Cháu sợ một ngày nào đó cháu không còn tỉnh táo nữa, cũng sợ mình sẽ mất kiểm soát, làm hại mọi người xung quanh”.
Thấy cậu bé trước mắt dần dần cúi gằm mặt, bác sĩ Triệu biết, hẳn là toàn bộ dũng khí cậu gom góp được trước khi tới đây đã tiêu hao hết trong lời tự kể có vẻ ngắn ngủi này rồi. Hắn tinh ý bắt được một vài thông tin trong lời Kinh Xán, sau khi suy nghĩ, bác sĩ Triệu nhẹ nhàng hỏi: “Cháu từng làm người khác bị thương à?”.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có thời gian vẫn yên lặng chảy trôi.
Hồi lâu sau Kinh Xán mới gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Cháu không biết có phải không… Nhiều năm trước, có một lần cháu dẫn em ra ngoài chơi, lúc đó cháu nhìn thấy một chiếc mô tô lao về phía chúng cháu nên đã đẩy em ấy ra, nhưng sau đó nghe mọi người bàn tán cháu mới biết không có chiếc xe nào cả. Từ đó về sau cháu cẩn thận hơn nhiều, không dám lại gần trẻ con, không dám nuôi thú cưng… Vậy nên cũng không có chuyện nào như vậy xảy ra nữa”.
Nghe Kinh Xán kể lại, bác sĩ Triệu suy đoán đại khái thời gian Kinh Xán mắc bệnh. Nghe Kinh Xán nói từ khi nhỏ như vậy cậu đã không dám lại gần động vật hoặc những người yêu hơn hơn vì sợ mình làm hại chúng, bác sĩ Triệu không khỏi thở dài.
“Một thời gian trước cháu gặp một chú chó, lúc đó cháu thấy tình trạng của cháu tốt hơn nhiều, vậy nên cháu đã lấy hết dũng khí vuốt nó, còn chăm sóc nó một thời gian. Nhưng sau đó cháu phát hiện… chú chó ấy là giả”. Kinh Xán ôm gối chặt hơn, cậu nói: “Bác sĩ Triệu, tình trạng bây giờ của cháu là vậy ạ. Dù rất khó nhưng cháu vẫn muốn bệnh của cháu đỡ hơn, ít nhất là cháu không muốn nó nghiêm trọng hơn nữa, vậy nên cháu muốn nhờ chú kê thuốc”.
“Có thể điều trị bằng thuốc, nhưng tiền đề là cháu phải đến đây nói chuyện định kỳ, cháu có thể coi chú như bạn cháu, kể cho chú nghe những chuyện gần đây là được, được không?”.
“Vâng,” Kinh Xán bảo đảm: “Cháu nhất định sẽ tích cực điều trị”.
Bác sĩ Triệu cười bảo: “Chú nhớ rồi đấy nhé. Ngoài ra chú vẫn phải nói cho cháu chuyện này, chú sẽ cố gắng kể những loại thuốc ít tác dụng phụ cho cháu, cũng kiểm soát lượng dùng, nhưng… không thể hoàn toàn tránh hết những tổn thương do thuốc được”.
Kinh Xán yên lặng gật đầu: “Cháu biết ạ”.
Nói xong, như sợ bác sĩ không tin, cậu lại gẩy mép đáy cốc nước, nói thêm: “Cháu đã tìm hiểu rồi”.
Nói chuyện với bác sĩ thêm một lát, Kinh Xán đã nhận được thuốc. Bác sĩ rất tinh ý không viết cái tên nào lên chiếc túi giấy kia hết, cậu xách nó ra ngoài cũng không ai nhìn được có thứ gì trong túi.
Lễ phép chào bác sĩ xong, Kinh Xán thong thả ra về, bác sĩ Triệu lại vẫn đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng cậu. Nhìn qua thì buổi khám hôm nay có vẻ rất thành công, Kinh Xán chủ động kể về tình hình của mình cho hắn ta nghe, thậm chí còn chủ động chấp nhận điều trị bằng thuốc. Nhưng bác sĩ Triệu lại cảm thấy Kinh Xán bình tĩnh quá mức. Trước đây hắn cũng từng điều trị cho những bệnh nhân tâm thần phân liệt có mức độ khác nhau, nhưng khi nói về căn bệnh của mình, không một ai là không sợ hãi, đau khổ. Nhưng Kinh Xán lại khác. Mới đầu khi nói chuyện với Kinh Xán, hắn không cảm nhận được nhiều sự đau khổ ở cậu, dường như cậu chỉ đang trần thuật lại bệnh tình của mình, còn những cảm xúc khác cậu giữ lại để tự mình xử lý.
Khả năng tự điều tiết vô cùng mạnh mẽ này phải tôi luyện qua năm tháng mới có được.
Trên đường về nhà, Kinh Xán lại đi qua khu trò chơi điện tử kia. Biển hiệu to đùng tỏa ra ánh sáng màu xanh như có sức hút kỳ lạ, làm Kinh Xán không thể bước tiếp.
Khi đến cậu còn không dám nhìn thẳng, nhưng lúc này có thuốc trong tay, dường như Kinh Xán bỗng có dũng khí để nghe theo suy nghĩ trong lòng mình. Cậu đứng trước cửa hồi lâu, cuối cùng vẫn vào trong. Đây là lần đầu tiên Kinh Xán vào khu trò chơi, cậu ngơ ngác nhìn khắp xung quanh, may sao có một nhân viên ngay cạnh đó thấy cậu, nhanh chóng chỉ chỗ cho cậu ra quầy thu ngân, bảo cậu có thể đổi xèng ở đó.
Kinh Xán cầm túi xèng trên tay, đi thẳng tới trò đua xe. Khu trò chơi này rất lớn, có đến bốn máy đua xe xếp cạnh nhau. Hai chiếc ngoài cùng đã có người ngồi sẵn rồi, Kinh Xán đứng sau lưng họ quan sát cách chơi một lát, rồi mới chậm rãi đi sang một máy trống bên cạnh.
“Ầy, sao em lại chọn đường đua này nữa vậy?” Một nam sinh có vẻ không hài lòng với lựa chọn của người kia lắm, anh ta nói: “Đừng chọn đường này, đơn giản quá, chọn đường nào nhiều khúc cua kẹp tóc ấy”.
“Được,” nam sinh cao to còn lại trông có vẻ khó gần, không ngờ khi nói chuyện lại nhẹ nhàng như vậy: “Thế đổi nhé, chọn trời mưa hay trời nắng đây?”.
Nam sinh còn lại cười, nói: “Trời nắng đi”.
Không biết hai người họ nhớ đến chuyện gì, sau khi nói xong, họ nhìn nhau mấy giây.
Nhận ra hình như mình đang nghe lén người khác nói chuyện, Kinh Xán gãi đầu, nhìn lại vào màn hình.
Không gian xung quanh hỗn loạn, tiếng nhạc ồn ào, tiếng nói chuyện xôn xao xen lẫn vào nhau, dường như bầu không khí cũng nóng lên theo. Nhưng cõi lòng Kinh Xán lại trở về với trạng thái trống trải quen thuộc. Cậu nhìn túi thuốc trước mặt một chốc, sau đó nhắn tin cho Tống Ức Nam.
Nhét xèng vào máy xong, cậu bắt đầu trò chơi theo chỉ dẫn trên màn hình, sau đó đến phần chọn xe. Sau khi lướt hồi lâu để tìm chiếc AE86 thì đến khâu chọn đường đua, dĩ nhiên cậu đã chọn đường đua núi Haruna mà chẳng cần suy nghĩ.
Kinh Xán cứ nghĩ chắc trò này cũng đơn giản thôi, nhưng không ngờ vô lăng lại cực kỳ nặng, lúc điều chỉnh hướng chạy lại vô cùng nhạy, cộng thêm Kinh Xán đạp chân ga hết cỡ nên ngay từ khúc cua đầu tiên cậu đã đụng vào vách núi, sau đó mãi không chạy thẳng lại được, đành vừa đâm vừa chạy cho qua khúc cua.
Cậu chạy vòng đầu tiên cực kỳ trắc trở, ngoài những đoạn đường thẳng có thể lái bình thường thì cứ gặp khúc cua cậu sẽ đâm vào núi, tia lửa tóe ra suốt một quãng.
Sau vòng đầu tiên, Kinh Xán nhìn thành tích thảm hại trên màn hình, cậu bỗng nghĩ, may mà không đi với Hạ Bình Ý, không thì mất mặt lắm.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã kéo theo cả tá suy nghĩ lộn xộn khác, cậu bỗng nhớ lại mặt trời trên đỉnh đầu lúc mình đua xe kart, nhớ lại bát đá bào bị đổ kia cùng với Hạ Bình Ý ngồi cạnh cậu, hò hét bảo cậu phanh lại.
Kinh Xán nắm vô lăng, sau đó ma xui quỷ khiến nhìn xung quanh, rồi lại bật cười vì suy nghĩ vớ vẩn của mình.
“Bé trai này, cậu chơi xe đụng đấy hả?”.
Không biết người này đứng cạnh cậu từ lúc nào, trông có vẻ là bạn của hai nam sinh kia. Kinh Xán nghe người ta nói vậy mới xấu hổ, ấp úng nói: “Em không biết chơi lắm…”.
“Vưu Phóng, cậu rảnh quá hya gì, sao lại bắt nạt trẻ con thế?” Nam sinh cao to bên cạnh nghiêm mặt gọi cậu ta.
“Tôi bắt nạt trẻ con đâu? Tôi thấy cậu ấy không biết chơi nên mới ra hướng dẫn đấy chứ!” Cậu ta hén lên với nam sinh còn lại: “Anh Đường Thành, anh trông chừng cậu ấy đi được không, suốt ngày vu oan cho tôi thôi!”.
“Khỏi dạy đi,” nam sinh cao to lạnh lùng nói: “Cậu cũng gà bỏ xừ”.
“Cha bố cậu, cậu mới gà, không biết ai vừa mới thua anh Đường Thành hai ván liền đâu”.
“Đó là do anh ấy giỏi, cậu ngồi vào đây thử xem ai thua”.
Hai nam sinh cao to cứ lời qua tiếng lại cãi nhau trước mặt Kinh Xán làm Kinh Xán cũng ngẩn ngơ, cậu muốn chơi tiếp vãn nữa, nhưng nghĩ lại hình như hai người này cãi nhau cũng có phần do mình, nên cũng ngại chơi tiếp, đàn phải giương mắt nhìn họ cãi nhau.
Cuối cùng người được gọi là “anh Đường Thành” kia cũng không chịu được nữa, mỉm cười ngắt lời họ: “Được rồi Dịch Triệt, đừng cãi nhau nữa”.
Nói xong, anh ta thò người ra đằng trước nhìn Kinh Xán: “Cậu chơi tiếp đi, cứ kệ họ”.
Kinh Xán gật đầu cảm ơn nam sinh trông hiền lành rất trong ba người kia, sau đó bỏ xèng vào chơi tiếp.
Hình như hôm nay bao nhiêu năng lực học hành của cậu đều tụt lùi cả rồi, cậu đã nghĩ sau một vòng đua, ít nhiều gì mình cũng tìm được vài bí quyết, không ngờ đến vòng đua thứ hai cậu đã đâm lung tung ngay khi bắt đầu rồi. Thậm chí cậu còn làm kẹt xe, chật vật điều chỉnh cả buổi vẫn không ăn thua gì.
Kinh Xán càng lúc càng cau có, ngay khi cậu nản chí định không chơi nữa thì một đôi tay bỗng nắm lấy vô lăng của cậu, đôi tay ấy xoay về bên phải, chiếc xe trên màn hình cũng quay một góc nhỏ. Sau đó, Kinh Xán nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Giọng nói ấy cũng đang hét lên với cậu, giống như ngày ở trường đua xe kart.
Chẳng qua lần này, người ấy hét: “Đạp ga!”.
Kinh Xán ngẩng đầu, sững sờ nhìn chiếc cằm quen thuộc kia, không dám nói gì.
Hạ Bình Ý nhận ra suy nghĩ của cậu, anh khom lưng lại gần cậu hơn.
“Tôi là thật, đừng sợ”.
Cuối cùng chiếc AE86 trên màn hình đã suôn sẻ chạy lên núi Haruna, ngay khoảnh khắc nó vọt qua vạch đích, Hạ Bình Ý phủ tay mình lên tay Kinh Xán.
Thành tích tốt nhất của Kinh Xán xuất hiện trên màn hình, cậu khắc ghi con số đó vào đầu, sau đó hỏi Hạ Bình Ý: “Sao cậu lại đến đây?”.
“Tôi xin nghỉ”.
“Xin nghỉ?” Kinh Xán lập tức cuống lên, một tay kéo vai Hạ Bình Ý: “Đừng, không bao lâu nữa là đến ngày thi đại học rồi”.
Tiếng ồn xung quanh ầm ĩ làm Kinh Xán cũng phải lớn tiếng theo. Kinh Xán hét xong mới nhìn ngó xung quanh, phát hiện ba nam sinh vừa rồi đang nhìn về phía họ.
Hai người vừa cãi nhau còn tạm, cảm giác như họ đang tù mù “hóng hớt” thôi, nhưng Kinh Xán lại có thể thấy rõ ràng suy nghĩ “sao sắp thi đại học rồi còn ra đây chơi game thế?” trong mắt người giải vây giúp cậu hồi nãy.
Chứ còn gì nữa.
Kinh Xán nhíu mày nhìn Hạ Bình Ý.
“Cũng đến rồi mà, tôi qua đây thăm cậu thôi, mai lại về”. Thấy Kinh Xán vẫn định nói thêm nữa, Hạ Bình Ý vội bảo: “Được rồi, được rồi, chỗ này ồn quá, có gì lát rồi nói, giờ chơi trước đã”.
Vẫn còn một xe trống bên cạnh nhưng Hạ Bình Ý không ngồi vào đó. Anh nắm tay Kinh Xán chơi cùng cậu thêm hai ván nữa, tiện thể dát sát vào tai giảng giải cho cậu nghe những điều quan trọng. Tìm được cảm giác rồi, Kinh Xán tiến bộ rất nhanh, sau khi kết thúc một ván nữa, cậu đã quên luôn chuyện tranh cãi với Hạ Bình Ý, hào hứng đẩy hông anh, chỉ sang ghế trống bên cạnh: “Nhanh! Đua đi!”.
Hạ Bình Ý đã quen với tình huống này lắm rồi, anh lắc đầu cười, ngồi vào máy bên cạnh rồi nhét xèng.
Địa điểm và thời tiết đều do Hạ Bình Ý chọn, là núi Haruna, trời mưa. Khi hai chiếc xe cùng dừng trước vạch xuất phát, Kinh Xán nhìn Hạ Bình Ý bằng đôi mắt sáng rực, giơ một ngón tay về phía anh.
Tôi sẽ giành hạng nhất.
Hạ Bình Ý nắm vô lăng bật cười, cũng hét lại với cậu: “Nhớ đạp ga hết cỡ!”.
Đạp ga hết cỡ, dốc hết sức mình, dũng cảm chạy về phía trước.
Tiếng động cơ ầm ĩ vang lên bên tai Kinh Xán, như thể không phải cậu đang ở khu trò chơi mà là một trường đua thực thụ, trên con đường quanh núi vắng bóng người. Tiếng còi vang lên, lá cờ đen trắng rơi xuống, họ xông vào chiến trường thuộc về họ.
Thử một cú trượt bánh sau mà không đạp phanh. Họ sẽ cùng chạy trên một đường thẳng, sẽ cùng có một cú hất đuôi xinh đẹp ở góc cua. Có lẽ sẽ có người đi trước người đi sau, cũng có thể họ sẽ sóng vai tiến bước, nhưng dù thế nào họ vẫn sẽ chạy qua cùng một vạch đích.
Suy cho cùng, tuổi trẻ là gì?
Có lẽ nó cũng chẳng lớn lao, vĩ đại, có thể nó chỉ là một trò đua xe thỏa thích trước ngày thi đại học, dù có đụng vào vách núi, bắn ra tia lửa, nhưng chỉ cần họ muốn, họ vẫn có thể nhích đầu xe, tiếp tục tiến lên.
Có lẽ vì đã tối rồi, cũng có thể là Kinh Tại Hàng đã nói trước với bác sĩ, nên khi Kinh Xán đến thì chỉ có một mình bác sĩ ở phòng khám, vô cùng yên tĩnh. Bác sĩ họ Triệu này đã ngoài bốn mươi, nhưng trông hắn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Thấy Kinh Xán đến, bác sĩ Triệu chủ động chào cậu, còn hỏi cậu muốn uống gì.
“Nước lọc là được ạ, cảm ơn bác sĩ Triệu”.
Bác sĩ Triệu dẫn Kinh Xán sang một căn phòng nhỏ hơn, trong phòng có một chiếc sô pha rất mềm mại, Kinh Xán ngồi xuống đó, ôm một chiếc gối ôm bên cạnh vào lòng.
Bác sĩ Triệu bưng nước vào phòng, thấy cậu ngồi đó hắn cũng không nói gì mà chỉ mỉm cười, sau đó chỉnh đèn tối đi.
Không đợi bác sĩ mở lời, Kinh Xán đã nói trước: “Bác sĩ Triệu, cháu muốn bác kê thuốc cho cháu”.
Người mắc bệnh tâm thần phân liệt có thể dùng một vài loại thuốc ức chế thần kinh, đây là một cách điều trị rất phổ biến.
Bác sĩ Triệu sửng sốt, như thể hắn không ngờ vừa bắt đầu bệnh nhân này đã đưa ra yêu cầu như vậy. Hắn ta ngẫm nghĩ, nói: “Nếu cần thì đúng là có thể dùng thuốc hỗ trợ điều triệu, nhưng nếu được, cháu nói chuyện với chú trước được không?”.
Đã chuẩn bị sẵn sàng để tới đây nên Kinh Xán gật đầu ngay, không hề chần chừ, nhưng đồng ý xong rồi, mãi lâu sau cậu vẫn chưa bắt đầu nói. Có lẽ vì cậu chưa từng kể chuyện này cho người khác, đến giờ bỗng dưng phải nói ra lại không biết nên nói từ đâu.
Bác sĩ Triệu như hiểu được sự bối rối của cậu, hắn vội an ủi: “Không sao hết, cháu muốn nói gì thì nói cái đó, không cần phải theo trình tự nào cả, nghĩ gì nói đó cũng được, không muốn nói cũng không cần ép mình nói”.
“Vâng,” được bác sĩ cổ vũ, Kinh Xán bèn nhảy qua những chuyện đã xảy ra từ rất lâu: “Cháu biết bệnh của cháu chưa bao giờ khá hơn cả. Trước đây cháu nghĩ cháu có thể tự chữa bệnh cho mình nhờ ý chí, nhưng sau này cháu phát hiện cháu không thể tự kiểm soát được”.
“Cháu thường xuyên có ảo giác à?”.
“Vâng, khi cháu khao khát một thứ gì đó thì ảo giác rất dễ xuất hiện. Tựa như trước đây cháu muốn có bạn bè, nên cháu tự tưởng tượng ra một người bạn cực kỳ tốt với cháu, làm bài tập cùng cháu, thảo luận với cháu, quan tâm đến cháu. Cháu khao khát thành công, người bạn đó cũng bắt đầu đặt ra các mục tiêu cho cháu. Khi đó cháu không biết cậu ấy là giả, sau này biết rồi, cháu mới thử đuổi cậu ấy đi, nhưng dường như lại không đuổi được. Vậy nên cháu quyết định nghỉ học, lúc đó cháu đã nghĩ chỉ cần cháu không mong muốn gì hết thì sẽ không có ảo giác xuất hiện nữa”.
Nói tới đây, Kinh Xán mỉm cười.
“Nhưng giờ thì không được nữa rồi”. Kinh Xán nói: “Cháu đã gặp được người mà cháu không muốn buông bỏ bằng mọi giá, vậy nên cháu phải nghĩ cách khác để kiểm soát căn bệnh của mình. Cháu sợ một ngày nào đó cháu không còn tỉnh táo nữa, cũng sợ mình sẽ mất kiểm soát, làm hại mọi người xung quanh”.
Thấy cậu bé trước mắt dần dần cúi gằm mặt, bác sĩ Triệu biết, hẳn là toàn bộ dũng khí cậu gom góp được trước khi tới đây đã tiêu hao hết trong lời tự kể có vẻ ngắn ngủi này rồi. Hắn tinh ý bắt được một vài thông tin trong lời Kinh Xán, sau khi suy nghĩ, bác sĩ Triệu nhẹ nhàng hỏi: “Cháu từng làm người khác bị thương à?”.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có thời gian vẫn yên lặng chảy trôi.
Hồi lâu sau Kinh Xán mới gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Cháu không biết có phải không… Nhiều năm trước, có một lần cháu dẫn em ra ngoài chơi, lúc đó cháu nhìn thấy một chiếc mô tô lao về phía chúng cháu nên đã đẩy em ấy ra, nhưng sau đó nghe mọi người bàn tán cháu mới biết không có chiếc xe nào cả. Từ đó về sau cháu cẩn thận hơn nhiều, không dám lại gần trẻ con, không dám nuôi thú cưng… Vậy nên cũng không có chuyện nào như vậy xảy ra nữa”.
Nghe Kinh Xán kể lại, bác sĩ Triệu suy đoán đại khái thời gian Kinh Xán mắc bệnh. Nghe Kinh Xán nói từ khi nhỏ như vậy cậu đã không dám lại gần động vật hoặc những người yêu hơn hơn vì sợ mình làm hại chúng, bác sĩ Triệu không khỏi thở dài.
“Một thời gian trước cháu gặp một chú chó, lúc đó cháu thấy tình trạng của cháu tốt hơn nhiều, vậy nên cháu đã lấy hết dũng khí vuốt nó, còn chăm sóc nó một thời gian. Nhưng sau đó cháu phát hiện… chú chó ấy là giả”. Kinh Xán ôm gối chặt hơn, cậu nói: “Bác sĩ Triệu, tình trạng bây giờ của cháu là vậy ạ. Dù rất khó nhưng cháu vẫn muốn bệnh của cháu đỡ hơn, ít nhất là cháu không muốn nó nghiêm trọng hơn nữa, vậy nên cháu muốn nhờ chú kê thuốc”.
“Có thể điều trị bằng thuốc, nhưng tiền đề là cháu phải đến đây nói chuyện định kỳ, cháu có thể coi chú như bạn cháu, kể cho chú nghe những chuyện gần đây là được, được không?”.
“Vâng,” Kinh Xán bảo đảm: “Cháu nhất định sẽ tích cực điều trị”.
Bác sĩ Triệu cười bảo: “Chú nhớ rồi đấy nhé. Ngoài ra chú vẫn phải nói cho cháu chuyện này, chú sẽ cố gắng kể những loại thuốc ít tác dụng phụ cho cháu, cũng kiểm soát lượng dùng, nhưng… không thể hoàn toàn tránh hết những tổn thương do thuốc được”.
Kinh Xán yên lặng gật đầu: “Cháu biết ạ”.
Nói xong, như sợ bác sĩ không tin, cậu lại gẩy mép đáy cốc nước, nói thêm: “Cháu đã tìm hiểu rồi”.
Nói chuyện với bác sĩ thêm một lát, Kinh Xán đã nhận được thuốc. Bác sĩ rất tinh ý không viết cái tên nào lên chiếc túi giấy kia hết, cậu xách nó ra ngoài cũng không ai nhìn được có thứ gì trong túi.
Lễ phép chào bác sĩ xong, Kinh Xán thong thả ra về, bác sĩ Triệu lại vẫn đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng cậu. Nhìn qua thì buổi khám hôm nay có vẻ rất thành công, Kinh Xán chủ động kể về tình hình của mình cho hắn ta nghe, thậm chí còn chủ động chấp nhận điều trị bằng thuốc. Nhưng bác sĩ Triệu lại cảm thấy Kinh Xán bình tĩnh quá mức. Trước đây hắn cũng từng điều trị cho những bệnh nhân tâm thần phân liệt có mức độ khác nhau, nhưng khi nói về căn bệnh của mình, không một ai là không sợ hãi, đau khổ. Nhưng Kinh Xán lại khác. Mới đầu khi nói chuyện với Kinh Xán, hắn không cảm nhận được nhiều sự đau khổ ở cậu, dường như cậu chỉ đang trần thuật lại bệnh tình của mình, còn những cảm xúc khác cậu giữ lại để tự mình xử lý.
Khả năng tự điều tiết vô cùng mạnh mẽ này phải tôi luyện qua năm tháng mới có được.
Trên đường về nhà, Kinh Xán lại đi qua khu trò chơi điện tử kia. Biển hiệu to đùng tỏa ra ánh sáng màu xanh như có sức hút kỳ lạ, làm Kinh Xán không thể bước tiếp.
Khi đến cậu còn không dám nhìn thẳng, nhưng lúc này có thuốc trong tay, dường như Kinh Xán bỗng có dũng khí để nghe theo suy nghĩ trong lòng mình. Cậu đứng trước cửa hồi lâu, cuối cùng vẫn vào trong. Đây là lần đầu tiên Kinh Xán vào khu trò chơi, cậu ngơ ngác nhìn khắp xung quanh, may sao có một nhân viên ngay cạnh đó thấy cậu, nhanh chóng chỉ chỗ cho cậu ra quầy thu ngân, bảo cậu có thể đổi xèng ở đó.
Kinh Xán cầm túi xèng trên tay, đi thẳng tới trò đua xe. Khu trò chơi này rất lớn, có đến bốn máy đua xe xếp cạnh nhau. Hai chiếc ngoài cùng đã có người ngồi sẵn rồi, Kinh Xán đứng sau lưng họ quan sát cách chơi một lát, rồi mới chậm rãi đi sang một máy trống bên cạnh.
“Ầy, sao em lại chọn đường đua này nữa vậy?” Một nam sinh có vẻ không hài lòng với lựa chọn của người kia lắm, anh ta nói: “Đừng chọn đường này, đơn giản quá, chọn đường nào nhiều khúc cua kẹp tóc ấy”.
“Được,” nam sinh cao to còn lại trông có vẻ khó gần, không ngờ khi nói chuyện lại nhẹ nhàng như vậy: “Thế đổi nhé, chọn trời mưa hay trời nắng đây?”.
Nam sinh còn lại cười, nói: “Trời nắng đi”.
Không biết hai người họ nhớ đến chuyện gì, sau khi nói xong, họ nhìn nhau mấy giây.
Nhận ra hình như mình đang nghe lén người khác nói chuyện, Kinh Xán gãi đầu, nhìn lại vào màn hình.
Không gian xung quanh hỗn loạn, tiếng nhạc ồn ào, tiếng nói chuyện xôn xao xen lẫn vào nhau, dường như bầu không khí cũng nóng lên theo. Nhưng cõi lòng Kinh Xán lại trở về với trạng thái trống trải quen thuộc. Cậu nhìn túi thuốc trước mặt một chốc, sau đó nhắn tin cho Tống Ức Nam.
Nhét xèng vào máy xong, cậu bắt đầu trò chơi theo chỉ dẫn trên màn hình, sau đó đến phần chọn xe. Sau khi lướt hồi lâu để tìm chiếc AE86 thì đến khâu chọn đường đua, dĩ nhiên cậu đã chọn đường đua núi Haruna mà chẳng cần suy nghĩ.
Kinh Xán cứ nghĩ chắc trò này cũng đơn giản thôi, nhưng không ngờ vô lăng lại cực kỳ nặng, lúc điều chỉnh hướng chạy lại vô cùng nhạy, cộng thêm Kinh Xán đạp chân ga hết cỡ nên ngay từ khúc cua đầu tiên cậu đã đụng vào vách núi, sau đó mãi không chạy thẳng lại được, đành vừa đâm vừa chạy cho qua khúc cua.
Cậu chạy vòng đầu tiên cực kỳ trắc trở, ngoài những đoạn đường thẳng có thể lái bình thường thì cứ gặp khúc cua cậu sẽ đâm vào núi, tia lửa tóe ra suốt một quãng.
Sau vòng đầu tiên, Kinh Xán nhìn thành tích thảm hại trên màn hình, cậu bỗng nghĩ, may mà không đi với Hạ Bình Ý, không thì mất mặt lắm.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã kéo theo cả tá suy nghĩ lộn xộn khác, cậu bỗng nhớ lại mặt trời trên đỉnh đầu lúc mình đua xe kart, nhớ lại bát đá bào bị đổ kia cùng với Hạ Bình Ý ngồi cạnh cậu, hò hét bảo cậu phanh lại.
Kinh Xán nắm vô lăng, sau đó ma xui quỷ khiến nhìn xung quanh, rồi lại bật cười vì suy nghĩ vớ vẩn của mình.
“Bé trai này, cậu chơi xe đụng đấy hả?”.
Không biết người này đứng cạnh cậu từ lúc nào, trông có vẻ là bạn của hai nam sinh kia. Kinh Xán nghe người ta nói vậy mới xấu hổ, ấp úng nói: “Em không biết chơi lắm…”.
“Vưu Phóng, cậu rảnh quá hya gì, sao lại bắt nạt trẻ con thế?” Nam sinh cao to bên cạnh nghiêm mặt gọi cậu ta.
“Tôi bắt nạt trẻ con đâu? Tôi thấy cậu ấy không biết chơi nên mới ra hướng dẫn đấy chứ!” Cậu ta hén lên với nam sinh còn lại: “Anh Đường Thành, anh trông chừng cậu ấy đi được không, suốt ngày vu oan cho tôi thôi!”.
“Khỏi dạy đi,” nam sinh cao to lạnh lùng nói: “Cậu cũng gà bỏ xừ”.
“Cha bố cậu, cậu mới gà, không biết ai vừa mới thua anh Đường Thành hai ván liền đâu”.
“Đó là do anh ấy giỏi, cậu ngồi vào đây thử xem ai thua”.
Hai nam sinh cao to cứ lời qua tiếng lại cãi nhau trước mặt Kinh Xán làm Kinh Xán cũng ngẩn ngơ, cậu muốn chơi tiếp vãn nữa, nhưng nghĩ lại hình như hai người này cãi nhau cũng có phần do mình, nên cũng ngại chơi tiếp, đàn phải giương mắt nhìn họ cãi nhau.
Cuối cùng người được gọi là “anh Đường Thành” kia cũng không chịu được nữa, mỉm cười ngắt lời họ: “Được rồi Dịch Triệt, đừng cãi nhau nữa”.
Nói xong, anh ta thò người ra đằng trước nhìn Kinh Xán: “Cậu chơi tiếp đi, cứ kệ họ”.
Kinh Xán gật đầu cảm ơn nam sinh trông hiền lành rất trong ba người kia, sau đó bỏ xèng vào chơi tiếp.
Hình như hôm nay bao nhiêu năng lực học hành của cậu đều tụt lùi cả rồi, cậu đã nghĩ sau một vòng đua, ít nhiều gì mình cũng tìm được vài bí quyết, không ngờ đến vòng đua thứ hai cậu đã đâm lung tung ngay khi bắt đầu rồi. Thậm chí cậu còn làm kẹt xe, chật vật điều chỉnh cả buổi vẫn không ăn thua gì.
Kinh Xán càng lúc càng cau có, ngay khi cậu nản chí định không chơi nữa thì một đôi tay bỗng nắm lấy vô lăng của cậu, đôi tay ấy xoay về bên phải, chiếc xe trên màn hình cũng quay một góc nhỏ. Sau đó, Kinh Xán nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Giọng nói ấy cũng đang hét lên với cậu, giống như ngày ở trường đua xe kart.
Chẳng qua lần này, người ấy hét: “Đạp ga!”.
Kinh Xán ngẩng đầu, sững sờ nhìn chiếc cằm quen thuộc kia, không dám nói gì.
Hạ Bình Ý nhận ra suy nghĩ của cậu, anh khom lưng lại gần cậu hơn.
“Tôi là thật, đừng sợ”.
Cuối cùng chiếc AE86 trên màn hình đã suôn sẻ chạy lên núi Haruna, ngay khoảnh khắc nó vọt qua vạch đích, Hạ Bình Ý phủ tay mình lên tay Kinh Xán.
Thành tích tốt nhất của Kinh Xán xuất hiện trên màn hình, cậu khắc ghi con số đó vào đầu, sau đó hỏi Hạ Bình Ý: “Sao cậu lại đến đây?”.
“Tôi xin nghỉ”.
“Xin nghỉ?” Kinh Xán lập tức cuống lên, một tay kéo vai Hạ Bình Ý: “Đừng, không bao lâu nữa là đến ngày thi đại học rồi”.
Tiếng ồn xung quanh ầm ĩ làm Kinh Xán cũng phải lớn tiếng theo. Kinh Xán hét xong mới nhìn ngó xung quanh, phát hiện ba nam sinh vừa rồi đang nhìn về phía họ.
Hai người vừa cãi nhau còn tạm, cảm giác như họ đang tù mù “hóng hớt” thôi, nhưng Kinh Xán lại có thể thấy rõ ràng suy nghĩ “sao sắp thi đại học rồi còn ra đây chơi game thế?” trong mắt người giải vây giúp cậu hồi nãy.
Chứ còn gì nữa.
Kinh Xán nhíu mày nhìn Hạ Bình Ý.
“Cũng đến rồi mà, tôi qua đây thăm cậu thôi, mai lại về”. Thấy Kinh Xán vẫn định nói thêm nữa, Hạ Bình Ý vội bảo: “Được rồi, được rồi, chỗ này ồn quá, có gì lát rồi nói, giờ chơi trước đã”.
Vẫn còn một xe trống bên cạnh nhưng Hạ Bình Ý không ngồi vào đó. Anh nắm tay Kinh Xán chơi cùng cậu thêm hai ván nữa, tiện thể dát sát vào tai giảng giải cho cậu nghe những điều quan trọng. Tìm được cảm giác rồi, Kinh Xán tiến bộ rất nhanh, sau khi kết thúc một ván nữa, cậu đã quên luôn chuyện tranh cãi với Hạ Bình Ý, hào hứng đẩy hông anh, chỉ sang ghế trống bên cạnh: “Nhanh! Đua đi!”.
Hạ Bình Ý đã quen với tình huống này lắm rồi, anh lắc đầu cười, ngồi vào máy bên cạnh rồi nhét xèng.
Địa điểm và thời tiết đều do Hạ Bình Ý chọn, là núi Haruna, trời mưa. Khi hai chiếc xe cùng dừng trước vạch xuất phát, Kinh Xán nhìn Hạ Bình Ý bằng đôi mắt sáng rực, giơ một ngón tay về phía anh.
Tôi sẽ giành hạng nhất.
Hạ Bình Ý nắm vô lăng bật cười, cũng hét lại với cậu: “Nhớ đạp ga hết cỡ!”.
Đạp ga hết cỡ, dốc hết sức mình, dũng cảm chạy về phía trước.
Tiếng động cơ ầm ĩ vang lên bên tai Kinh Xán, như thể không phải cậu đang ở khu trò chơi mà là một trường đua thực thụ, trên con đường quanh núi vắng bóng người. Tiếng còi vang lên, lá cờ đen trắng rơi xuống, họ xông vào chiến trường thuộc về họ.
Thử một cú trượt bánh sau mà không đạp phanh. Họ sẽ cùng chạy trên một đường thẳng, sẽ cùng có một cú hất đuôi xinh đẹp ở góc cua. Có lẽ sẽ có người đi trước người đi sau, cũng có thể họ sẽ sóng vai tiến bước, nhưng dù thế nào họ vẫn sẽ chạy qua cùng một vạch đích.
Suy cho cùng, tuổi trẻ là gì?
Có lẽ nó cũng chẳng lớn lao, vĩ đại, có thể nó chỉ là một trò đua xe thỏa thích trước ngày thi đại học, dù có đụng vào vách núi, bắn ra tia lửa, nhưng chỉ cần họ muốn, họ vẫn có thể nhích đầu xe, tiếp tục tiến lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook