Vị Đắc Xán Lạn
-
Chương 3
Hai cơn mưa liên tiếp trút xuống thành phố Huy Hà, gột rửa đôi chút nóng nực của mùa hạ. Mẹ Hạ Bình Ý bị cảm, truyền nước suốt bốn ngày, đúng lúc bố Hạ đi công tác nên Hạ Bình Ý xin nghỉ bốn ngày chăm sóc mẹ. Vừa về trường, chồng đề thi, bài tập chất đống trên bàn khiến anh ngờ ngợ không biết có phải tháng sau mình thi đại học rồi không.
Nhìn vẻ đau đầu của anh, Vương Tiểu Vĩ rút sáu, bảy tờ từ chồng đề thi ra, nói: “Làm mấy cái này trước, hai hôm tới sẽ chữa mấy đề này đó”.
Hạ Bình Ý nhìn đề bài mấy lần, buồn rầu nói: “Không phải vẫn chưa học hết bài à? Sao mà lắm bài tập thế?”
“Đúng, chưa học hết đó,” Vương Tiểu Vĩ viết một chữ “chứng” xong, cậu ta xoay cán bút gõ lên một tờ đề. “Đây là bài tập sau khi học”.
Chuông vào lớp reo vang, Hạ Bình Ý nhíu mày hít sâu, anh gập tờ đề lại rồi nhét vào ngăn bàn. Giáo viên dạy văn ôm sách giáo khoa vào lớp, Vương Tiểu Vĩ cũng vừa viết xong công thức cuối cùng, cậu ta lật mặt sau ra nhìn bốn câu hỏi lớn vẫn còn bỏ trống, không khỏi lầm bầm: “Câu nào câu nấy giáo dục chất lượng, có cái quần…”
Ban ngày phải nghe giáo viên giảng bài, Hạ Bình Ý chỉ có thể liều mạng làm đề vào tiết tự học tự do cuối cùng. Nhưng vấn đề là…
Hạ Bình Ý nhìn bài hình học trên đề, quăng bút.
Vấn đề là, anh cũng không biết làm.
“Hầy,” Hạ Bình Ý thở dài, không muốn làm bài lắm. Nhưng anh biết sau này mình không có chuyện không làm vẫn có ăn, giàu lên sau một đêm, nên giờ chỉ có thể cam chịu nhặt chiếc bút dưới đất lên.
“Không đi à?”
“Cậu đi trước đi”. Hạ Bình Ý nhìn đề bài, thầm nghĩ đọc đề toán xong phải xem cả bài tập lý nữa, bộ đề này khó như vậy, nếu không làm thì đến lúc giáo viên giảng chắc anh không hiểu chữ nào mất.
Học sinh trong lớp lần lượt ra về, khi Hạ Bình Ý làm xong cũng đã gần mười một rưỡi, anh xoa bả vai đau nhức, đứng dậy ngáp một cái rồi tắt đèn.
Giờ này gần như đã không còn ai ở trường, đến khu ký túc xá cũng đã bước tới hồi huyên náo ngắn ngủi cuối cùng trước khi tắt đèn. Hạ Bình Ý khóa cửa, nhìn ra ngoài lan can. Mấy ngọn đèn đường vẫn sáng, không đến nỗi chỉ nhìn thấy màu đen.
Đây là lần đầu tiên Hạ Bình Ý thấy trường học yên tĩnh như vậy. Thường ngày, anh luôn vội vàng đến đúng ranh giới “không muộn”, rồi lại vội vàng ra về cùng đám đông các “sĩ tử” chuẩn bị thi đại học. Tiếng chuông, tiếng giảng bài, tiếng học thuộc, tiếng thảo luận, tiếng giở đề, thứ trường học không thiếu nhất là âm thanh. Hạ Bình Ý dừng lại, anh lại gần lan can, duỗi thẳng tay vịn lên lan can và ngó xuống. Một bóng người xuất hiện trong mắt anh, mặc đồng phục, đeo cặp sách, và cả chiếc kính dày dày.
Hạ Bình Ý khựng lại.
Kinh Xán à?
Anh thò cổ ra thêm một chút, nhìn cho rõ ràng. Sau khi chắc chắn đó là Kinh Xán, Hạ Bình Ý gập khuỷu tay lại tựa sát lên lan can, nhìn xem cậu đang làm gì.
Mà dưới tầng, Kinh Xán đang chạy chầm chậm về phía trước, khi đến một nắp cống thì cậu bước chân sang bên cạnh, làm tư thế như ô tô hất đuôi, đi vòng qua.
Hạ Bình Ý nhấc cằm khỏi cánh tay, anh thấy Kinh Xán chạy thêm vài bước nữa rồi dừng lại, quay đầu nhìn quãng đường mình vừa chạy qua.
“Này”.
Hạ Bình Ý bỗng lên tiếng, Kinh Xán đứng dưới chợt rùng mình, ngẩng phắt đầu nhìn lên.
Thấy vẻ mặt hoang mang của cậu, Hạ Bình Ý cười, hỏi: “Nghe nói cậu dùng nắp cống để cua hả, thật không đấy?”
Như có sự ăn ý nào đó được hình thành, hồi lâu sau, Kinh Xán vẫn yên lặng ngẩng đầu nhìn anh. Hạ Bình Ý cong người ra sau, lại nằm bò lên lan can, gác cằm lên cánh tay nhìn Kinh Xán.
“Hả?”, câu trả lời Kinh Xán rất “chuẩn mực”, còn tặng kèm một biểu cảm hơi ngơ ngác.
“Làm một vòng nhé?”, Hạ Bình Ý nói xong câu này, anh vừa cười vừa quay người chạy xuống.
“Sao vẫn chưa đi thế?”, thấy Kinh Xán nhìn mình, Hạ Bình Ý nhướng mày với cậu, hỏi.
“Ở lại làm bài tập”.
Bỗng có cơn gió thoảng qua, Kinh Xán đang đứng trên một bậc đá nhỏ, gió thổi qua cậu, không biết vì lạnh hay đứng không vững, cậu xuống khỏi bậc thềm, giậm từng bước nhỏ. Tóc bên trán Kinh Xán hơi dài, lúc này cậu cúi đầu, mái tóc bay bay.
“Dạo này nhiệt độ giảm, sáng tối sẽ lạnh hơn, cậu nên mặc nhiều vào”.
Hai người sóng vai đi men theo dãy phòng học ra ngoài, nghe Hạ Bình Ý nói vậy, Kinh Xán nhìn anh, nghiêm túc đáp: “Tôi còn mặc áo khoác đồng phục, cậu thì mặc mỗi áo cộc tay”.
“Ừ,” Hạ Bình Ý không nghĩ ngợi gì mà đáp ngay: “Vấn đề là tôi không lạnh”.
Kinh Xán đá hòn đá dưới chân, nói nhỏ: “Tôi cũng không lạnh”.
Nhưng vừa mới đi tiếp vài bước Kinh Xán đã hắt xì. Hạ Bình Ý cúi đầu cười ra tiếng. Kinh Xán khẽ nhìn anh, mím môi không nói gì.
“Cậu đi gì về?”, Hạ Bình Ý đổi chủ đề, hỏi: “Đi xe à?”
“Đi bộ”.
Có lẽ do muốn xây dựng một không gian yên tĩnh cho học sinh lớp mười hai học tập, khu lớp mười hai của trường trung học số bảy không nằm trong trung tâm thành phố. Mà nó xa đến mức nào? Trường xây ở đây năm, sáu năm rồi, khu vực xung quanh vẫn chưa được khai thác hết. Ban ngày đã chẳng có mấy xe, đến tối thì chẳng thấy bóng người nào luôn. Nhưng may mà thành phố Huy Hà nhỏ, dù nằm ở rìa thành phố nhưng nơi này cũng không xa trung tâm lắm.
Lần đầu tiên Kinh Xán ở lại trường muộn thế này, nói xong, cậu nhìn về phía cổng trường, bất đắc dĩ rũ mắt.
Lại thêm một hòn đá lăn đi. Kinh Xán thầm nghĩ, không thể lắp thêm mấy cột đèn à.
Hạ Bình Ý vẫn luôn quan sát vẻ mặt thay đổi liên tục của Kinh Xán. Anh bỗng phát hiện Kinh Xán rất mâu thuẫn, tiện đó nghi ngờ có phải những gì mình biết về Kinh Xán lúc trước là sai không. Trước đây gặp Kinh Xán, nếu cậu không nói gì, Hạ Bình Ý hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của cậu. Nhưng lúc này, mọi tâm tư suy nghĩ, từng thay đổi trong cảm xúc của cậu đều hiện lên rõ nét trên mặt, đơn giản tới nỗi không thể đơn giản hơn nữa.
Thấy cậu nhíu mày lại không nói gì với mình, Hà Bình Ý bèn vỗ vai cậu, “Cậu đi lấy xe với tôi đi, muộn quá rồi, cùng về”.
Lập tức, vẻ mừng rỡ và giải thoái xuất hiện trên mặt Kinh Xán, khi cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Bình Ý, biểu cảm ấy vẫn chưa tan biến.
Hạ Bình Ý phủ nhận phán đoán ban đầu của mình về Kinh Xán lần nữa, một đứa nhóc thế này, sao anh lại nghĩ cậu lòng dạ sâu xa lắm nhỉ?
Hai người rẽ vào chỗ gửi xe, Hạ Bình Ý dẫn đường, họ đi thẳng tới chỗ một chiếc xe điện nhỏ.
Nhìn hình hai bông hoa nhỏ màu tím trên xe, Kinh Xán chần chừ vài giây, hỏi nhỏ người đang mở khóa: “Đây là xe cậu đấy à?”
“Không thì sao?”, Hạ Bình Ý hất chân chống, đẩy xe ra ngoài. “Đêm hôm rồi tôi còn trộm xe ở đây à? Lên xe đi, đừng sợ”.
Kinh Xán lại gần yên sau, cậu xoay người ướm thử vài lần, vẫn không ngồi xuống.
“Ngồi dạng chân, bao vững”. Nói xong, Hạ Bình Ý thò tay ra phía sau: “Đưa cặp cho tôi”.
Đợt một lát vẫn không thấy có gì trên tay. Hạ Bình Ý quay đầu lại, thấy Kinh Xán đang ngẩn ngơ nhìn tay mình.
“Ngẩn ra đó làm gì vậy?”, Hạ Bình Ý quay người, giơ tay về phía cậu lần nữa: “Đưa tôi”.
Học sinh không được chạy xe trong trường, nhưng đã giờ này rồi, Hạ Bình Ý và Kinh Xán lái xe chạy quanh trường đôi vòng cũng không ai quan tâm.
“Này, lớp xã hội các cậu cũng lắm bài tập vậy à?”
“Gì cơ?”
Hạ Bình Ý bất chợt lên tiếng, Kinh Xán đang thất thần, không nghe rõ.
“Bài tập ấy, sao tôi thấy mấy thầy cô giao nhiều bài tập thế nhỉ, tôi làm đề đến giờ này mà vẫn còn cả đống đây”. Hạ Bình Ý hơi chỉnh tay lái, đi vòng qua một gờ giảm tốc. “Cậu ở lại làm bài gì thế? Cũng làm bài ôn tập à?”
Ngồi trên yên sau, Kinh Xán đẩy kính, ngừng một lát mới ngại ngùng nói: “Không phải, tôi làm bài tập văn… viết văn”.
“Hả?”, Hạ Bình Ý còn tưởng mình nghe nhầm. “Viết văn á?”
“Ừ,” Kinh Xán thật thà đáp: “Không biết viết”.
Không biết có phải mình tưởng tượng không, Hạ Bình Ý nghe thấy chút gì đó ấm ức trong ba chữ Kinh Xán vừa nói.
“Tôi cũng vậy,” Hạ Bình Ý bật cười, giải vây cho cậu: “Tôi cũng không giỏi làm văn”.
Có lẽ đây không phải chuyện gì vẻ vang với cậu, Kinh Xán không đáp lại. Lúc Hạ Bình Ý lái xe rất dễ thấy mệt, nhất là bây giờ đường phố yên tĩnh thế này, nếu không phải đang chở Kinh Xán, có lẽ anh sẽ đi chậm đến mức mình ngủ luôn. Hạ Bình Ý hơi nheo mắt, cảm nhận gió đêm đã se se lạnh, người sau lưng vẫn vô cùng yên tĩnh.
“Sao mấy hôm nay không… không gặp cậu?”
Bất ngờ thay, sau khi qua một khu phố, Kinh Xán lại mở miệng phá tan sự im lặng trước.
“À, nhà tôi bận tí việc nên xin nghỉ mấy hôm”. Hạ Bình Ý nói xong, lại nghĩ ngợi rồi nói thêm: “Nhưng trước đây tôi cũng đâu có thấy cậu, chắc tại tôi ít ra khỏi lớp quá nên không có nhiều cơ hội gặp nhau”.
“Thế à?”, Kinh Xán hỏi một câu, rất khẽ.
Dừng lại chờ đèn đỏ, Hạ Bình Ý nhìn về hướng nhà mình, lúc này anh mới sực nhớ vừa rồi mình bảo Kinh Xán lên xe rồi đi luôn, chưa hỏi nhà cậu ở đâu.
“Ấy?”, anh thấy đầu óc mình bây giờ hết linh hoạt nữa rồi, Hạ Bình Ý hơi buồn cười. “Nhà cậu ở đâu thế? Tôi quên không hỏi mà cậu cũng không nói, nhỡ tôi mà bắt cóc rồi bán cậu…”
Anh chưa nói hết câu đã dừng lại, bởi Kinh Xán bỗng thò tay lên kéo áo bên hông anh. Nếu chiếc áo này không sát người, dính lên da anh, thì Hạ Bình Ý không hề cảm nhận được chút sức nặng cỏn con này.
Ngón tay thò ra cạnh hông anh trắng đến gần như trong suốt, Hạ Bình Ý nhìn thoáng qua, bỗng quên mất mình định nói gì.
Rẽ trái.
“Số 39 đường Nhạn Triều”.
Đến khi Hạ Bình Ý chạy xe đến đường Nhạn Triều, dừng lại, Kinh Xán vẫn chưa buông tay. Hạ Bình Ý còn tưởng mình chạy vững quá nên Kinh Xán ngủ gật mất. Anh bèn thò tay ra phía sau, vỗ lên cánh tay cậu. “Tới rồi”.
“À,” nửa nhịp sau Kinh Xán mới phản ứng lại, cậu nhanh chóng xuống xe.
Hạ Bình Ý nghiêng đầu nhìn căn nhà lớn, thấy đèn trong nhà đã tắt cả rồi, anh bèn hất cằm nói: “Mau vào đi, người nhà cậu ngủ hết rồi”.
Kinh Xán ngoan ngoãn gật đầu, cậu quay người, Hạ Bình Ý nhìn cậu đi về phía căn nhà. Không ngờ vừa đi mấy bước, Kinh Xán bỗng quay đầu lại, ngập ngừng muốn nói.
“Sao thế?”, Hạ Bình Ý chủ động hỏi.
“Vừa nãy cậu nói sai rồi”. Kinh Xán vẫn có vẻ thấp thỏm, cậu nói rất chậm, như thể muốn thăm dò xem Hạ Bình Ý có biểu cảm gì không tốt khi cậu nói vậy không. “Đúng ra phải là ‘Tôi cũng muốn đi một vòng cùng cậu, cậu có rảnh không?’”.
Giờ Hạ Bình Ý mới hiểu, Kinh Xán đang nói đến lời thoại mình đọc lúc nãy.
“Á?”, thật ra đúng là anh không nhớ rõ lắm, anh nghĩ hẳn là Kinh Xán nói đúng. Nhưng thấy cậu nghiêm túc sửa lại cho mình như vậy, Hạ Bình Ý bỗng muốn chọc cậu. “Sao tôi lại nhớ tôi nói mới đúng nhỉ? Có khi nào cậu nhớ nhầm không đấy?”
“Không thể đâu”. Lần này Kinh Xán không do dự chút nào, cậu nhìn Hạ Bình Ý, ánh sao lấp lánh nơi đáy mắt. “Không có chuyện tôi nhớ nhầm đâu”.
Lúc này, trên mặt Kinh Xán là vẻ Hạ Bình Ý chưa bao giờ được thấy ở cậu – Tự tin, chắc chắn.
Hạ Bình Ý ngẩn người.
Thấy anh không nói gì, Kinh Xán chợt ảo não. Cậu nghĩ mình đột nhiên nói vậy khiến Hạ Bình Ý khó xử. Kinh Xán vội vàng “tạm biệt” một câu rồi quay người toan chạy.
“Này,” Hạ Bình Ý không rõ tại sao tự nhiên cậu muốn chạy, anh hơi nghiêng người về phía trước, vừa cười vừa gọi cậu.
Kinh Xán quay đầu, đứng tại chỗ nhìn anh. Hạ Bình Ý nhếch một bên môi, cười cực kỳ gợi đòn.
“Tôi rảnh đấy,” Hạ Bình Ý nói: “Sáng mai tôi qua đón cậu nhé, 6 giờ 50 nha”.
Nhìn vẻ đau đầu của anh, Vương Tiểu Vĩ rút sáu, bảy tờ từ chồng đề thi ra, nói: “Làm mấy cái này trước, hai hôm tới sẽ chữa mấy đề này đó”.
Hạ Bình Ý nhìn đề bài mấy lần, buồn rầu nói: “Không phải vẫn chưa học hết bài à? Sao mà lắm bài tập thế?”
“Đúng, chưa học hết đó,” Vương Tiểu Vĩ viết một chữ “chứng” xong, cậu ta xoay cán bút gõ lên một tờ đề. “Đây là bài tập sau khi học”.
Chuông vào lớp reo vang, Hạ Bình Ý nhíu mày hít sâu, anh gập tờ đề lại rồi nhét vào ngăn bàn. Giáo viên dạy văn ôm sách giáo khoa vào lớp, Vương Tiểu Vĩ cũng vừa viết xong công thức cuối cùng, cậu ta lật mặt sau ra nhìn bốn câu hỏi lớn vẫn còn bỏ trống, không khỏi lầm bầm: “Câu nào câu nấy giáo dục chất lượng, có cái quần…”
Ban ngày phải nghe giáo viên giảng bài, Hạ Bình Ý chỉ có thể liều mạng làm đề vào tiết tự học tự do cuối cùng. Nhưng vấn đề là…
Hạ Bình Ý nhìn bài hình học trên đề, quăng bút.
Vấn đề là, anh cũng không biết làm.
“Hầy,” Hạ Bình Ý thở dài, không muốn làm bài lắm. Nhưng anh biết sau này mình không có chuyện không làm vẫn có ăn, giàu lên sau một đêm, nên giờ chỉ có thể cam chịu nhặt chiếc bút dưới đất lên.
“Không đi à?”
“Cậu đi trước đi”. Hạ Bình Ý nhìn đề bài, thầm nghĩ đọc đề toán xong phải xem cả bài tập lý nữa, bộ đề này khó như vậy, nếu không làm thì đến lúc giáo viên giảng chắc anh không hiểu chữ nào mất.
Học sinh trong lớp lần lượt ra về, khi Hạ Bình Ý làm xong cũng đã gần mười một rưỡi, anh xoa bả vai đau nhức, đứng dậy ngáp một cái rồi tắt đèn.
Giờ này gần như đã không còn ai ở trường, đến khu ký túc xá cũng đã bước tới hồi huyên náo ngắn ngủi cuối cùng trước khi tắt đèn. Hạ Bình Ý khóa cửa, nhìn ra ngoài lan can. Mấy ngọn đèn đường vẫn sáng, không đến nỗi chỉ nhìn thấy màu đen.
Đây là lần đầu tiên Hạ Bình Ý thấy trường học yên tĩnh như vậy. Thường ngày, anh luôn vội vàng đến đúng ranh giới “không muộn”, rồi lại vội vàng ra về cùng đám đông các “sĩ tử” chuẩn bị thi đại học. Tiếng chuông, tiếng giảng bài, tiếng học thuộc, tiếng thảo luận, tiếng giở đề, thứ trường học không thiếu nhất là âm thanh. Hạ Bình Ý dừng lại, anh lại gần lan can, duỗi thẳng tay vịn lên lan can và ngó xuống. Một bóng người xuất hiện trong mắt anh, mặc đồng phục, đeo cặp sách, và cả chiếc kính dày dày.
Hạ Bình Ý khựng lại.
Kinh Xán à?
Anh thò cổ ra thêm một chút, nhìn cho rõ ràng. Sau khi chắc chắn đó là Kinh Xán, Hạ Bình Ý gập khuỷu tay lại tựa sát lên lan can, nhìn xem cậu đang làm gì.
Mà dưới tầng, Kinh Xán đang chạy chầm chậm về phía trước, khi đến một nắp cống thì cậu bước chân sang bên cạnh, làm tư thế như ô tô hất đuôi, đi vòng qua.
Hạ Bình Ý nhấc cằm khỏi cánh tay, anh thấy Kinh Xán chạy thêm vài bước nữa rồi dừng lại, quay đầu nhìn quãng đường mình vừa chạy qua.
“Này”.
Hạ Bình Ý bỗng lên tiếng, Kinh Xán đứng dưới chợt rùng mình, ngẩng phắt đầu nhìn lên.
Thấy vẻ mặt hoang mang của cậu, Hạ Bình Ý cười, hỏi: “Nghe nói cậu dùng nắp cống để cua hả, thật không đấy?”
Như có sự ăn ý nào đó được hình thành, hồi lâu sau, Kinh Xán vẫn yên lặng ngẩng đầu nhìn anh. Hạ Bình Ý cong người ra sau, lại nằm bò lên lan can, gác cằm lên cánh tay nhìn Kinh Xán.
“Hả?”, câu trả lời Kinh Xán rất “chuẩn mực”, còn tặng kèm một biểu cảm hơi ngơ ngác.
“Làm một vòng nhé?”, Hạ Bình Ý nói xong câu này, anh vừa cười vừa quay người chạy xuống.
“Sao vẫn chưa đi thế?”, thấy Kinh Xán nhìn mình, Hạ Bình Ý nhướng mày với cậu, hỏi.
“Ở lại làm bài tập”.
Bỗng có cơn gió thoảng qua, Kinh Xán đang đứng trên một bậc đá nhỏ, gió thổi qua cậu, không biết vì lạnh hay đứng không vững, cậu xuống khỏi bậc thềm, giậm từng bước nhỏ. Tóc bên trán Kinh Xán hơi dài, lúc này cậu cúi đầu, mái tóc bay bay.
“Dạo này nhiệt độ giảm, sáng tối sẽ lạnh hơn, cậu nên mặc nhiều vào”.
Hai người sóng vai đi men theo dãy phòng học ra ngoài, nghe Hạ Bình Ý nói vậy, Kinh Xán nhìn anh, nghiêm túc đáp: “Tôi còn mặc áo khoác đồng phục, cậu thì mặc mỗi áo cộc tay”.
“Ừ,” Hạ Bình Ý không nghĩ ngợi gì mà đáp ngay: “Vấn đề là tôi không lạnh”.
Kinh Xán đá hòn đá dưới chân, nói nhỏ: “Tôi cũng không lạnh”.
Nhưng vừa mới đi tiếp vài bước Kinh Xán đã hắt xì. Hạ Bình Ý cúi đầu cười ra tiếng. Kinh Xán khẽ nhìn anh, mím môi không nói gì.
“Cậu đi gì về?”, Hạ Bình Ý đổi chủ đề, hỏi: “Đi xe à?”
“Đi bộ”.
Có lẽ do muốn xây dựng một không gian yên tĩnh cho học sinh lớp mười hai học tập, khu lớp mười hai của trường trung học số bảy không nằm trong trung tâm thành phố. Mà nó xa đến mức nào? Trường xây ở đây năm, sáu năm rồi, khu vực xung quanh vẫn chưa được khai thác hết. Ban ngày đã chẳng có mấy xe, đến tối thì chẳng thấy bóng người nào luôn. Nhưng may mà thành phố Huy Hà nhỏ, dù nằm ở rìa thành phố nhưng nơi này cũng không xa trung tâm lắm.
Lần đầu tiên Kinh Xán ở lại trường muộn thế này, nói xong, cậu nhìn về phía cổng trường, bất đắc dĩ rũ mắt.
Lại thêm một hòn đá lăn đi. Kinh Xán thầm nghĩ, không thể lắp thêm mấy cột đèn à.
Hạ Bình Ý vẫn luôn quan sát vẻ mặt thay đổi liên tục của Kinh Xán. Anh bỗng phát hiện Kinh Xán rất mâu thuẫn, tiện đó nghi ngờ có phải những gì mình biết về Kinh Xán lúc trước là sai không. Trước đây gặp Kinh Xán, nếu cậu không nói gì, Hạ Bình Ý hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của cậu. Nhưng lúc này, mọi tâm tư suy nghĩ, từng thay đổi trong cảm xúc của cậu đều hiện lên rõ nét trên mặt, đơn giản tới nỗi không thể đơn giản hơn nữa.
Thấy cậu nhíu mày lại không nói gì với mình, Hà Bình Ý bèn vỗ vai cậu, “Cậu đi lấy xe với tôi đi, muộn quá rồi, cùng về”.
Lập tức, vẻ mừng rỡ và giải thoái xuất hiện trên mặt Kinh Xán, khi cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Bình Ý, biểu cảm ấy vẫn chưa tan biến.
Hạ Bình Ý phủ nhận phán đoán ban đầu của mình về Kinh Xán lần nữa, một đứa nhóc thế này, sao anh lại nghĩ cậu lòng dạ sâu xa lắm nhỉ?
Hai người rẽ vào chỗ gửi xe, Hạ Bình Ý dẫn đường, họ đi thẳng tới chỗ một chiếc xe điện nhỏ.
Nhìn hình hai bông hoa nhỏ màu tím trên xe, Kinh Xán chần chừ vài giây, hỏi nhỏ người đang mở khóa: “Đây là xe cậu đấy à?”
“Không thì sao?”, Hạ Bình Ý hất chân chống, đẩy xe ra ngoài. “Đêm hôm rồi tôi còn trộm xe ở đây à? Lên xe đi, đừng sợ”.
Kinh Xán lại gần yên sau, cậu xoay người ướm thử vài lần, vẫn không ngồi xuống.
“Ngồi dạng chân, bao vững”. Nói xong, Hạ Bình Ý thò tay ra phía sau: “Đưa cặp cho tôi”.
Đợt một lát vẫn không thấy có gì trên tay. Hạ Bình Ý quay đầu lại, thấy Kinh Xán đang ngẩn ngơ nhìn tay mình.
“Ngẩn ra đó làm gì vậy?”, Hạ Bình Ý quay người, giơ tay về phía cậu lần nữa: “Đưa tôi”.
Học sinh không được chạy xe trong trường, nhưng đã giờ này rồi, Hạ Bình Ý và Kinh Xán lái xe chạy quanh trường đôi vòng cũng không ai quan tâm.
“Này, lớp xã hội các cậu cũng lắm bài tập vậy à?”
“Gì cơ?”
Hạ Bình Ý bất chợt lên tiếng, Kinh Xán đang thất thần, không nghe rõ.
“Bài tập ấy, sao tôi thấy mấy thầy cô giao nhiều bài tập thế nhỉ, tôi làm đề đến giờ này mà vẫn còn cả đống đây”. Hạ Bình Ý hơi chỉnh tay lái, đi vòng qua một gờ giảm tốc. “Cậu ở lại làm bài gì thế? Cũng làm bài ôn tập à?”
Ngồi trên yên sau, Kinh Xán đẩy kính, ngừng một lát mới ngại ngùng nói: “Không phải, tôi làm bài tập văn… viết văn”.
“Hả?”, Hạ Bình Ý còn tưởng mình nghe nhầm. “Viết văn á?”
“Ừ,” Kinh Xán thật thà đáp: “Không biết viết”.
Không biết có phải mình tưởng tượng không, Hạ Bình Ý nghe thấy chút gì đó ấm ức trong ba chữ Kinh Xán vừa nói.
“Tôi cũng vậy,” Hạ Bình Ý bật cười, giải vây cho cậu: “Tôi cũng không giỏi làm văn”.
Có lẽ đây không phải chuyện gì vẻ vang với cậu, Kinh Xán không đáp lại. Lúc Hạ Bình Ý lái xe rất dễ thấy mệt, nhất là bây giờ đường phố yên tĩnh thế này, nếu không phải đang chở Kinh Xán, có lẽ anh sẽ đi chậm đến mức mình ngủ luôn. Hạ Bình Ý hơi nheo mắt, cảm nhận gió đêm đã se se lạnh, người sau lưng vẫn vô cùng yên tĩnh.
“Sao mấy hôm nay không… không gặp cậu?”
Bất ngờ thay, sau khi qua một khu phố, Kinh Xán lại mở miệng phá tan sự im lặng trước.
“À, nhà tôi bận tí việc nên xin nghỉ mấy hôm”. Hạ Bình Ý nói xong, lại nghĩ ngợi rồi nói thêm: “Nhưng trước đây tôi cũng đâu có thấy cậu, chắc tại tôi ít ra khỏi lớp quá nên không có nhiều cơ hội gặp nhau”.
“Thế à?”, Kinh Xán hỏi một câu, rất khẽ.
Dừng lại chờ đèn đỏ, Hạ Bình Ý nhìn về hướng nhà mình, lúc này anh mới sực nhớ vừa rồi mình bảo Kinh Xán lên xe rồi đi luôn, chưa hỏi nhà cậu ở đâu.
“Ấy?”, anh thấy đầu óc mình bây giờ hết linh hoạt nữa rồi, Hạ Bình Ý hơi buồn cười. “Nhà cậu ở đâu thế? Tôi quên không hỏi mà cậu cũng không nói, nhỡ tôi mà bắt cóc rồi bán cậu…”
Anh chưa nói hết câu đã dừng lại, bởi Kinh Xán bỗng thò tay lên kéo áo bên hông anh. Nếu chiếc áo này không sát người, dính lên da anh, thì Hạ Bình Ý không hề cảm nhận được chút sức nặng cỏn con này.
Ngón tay thò ra cạnh hông anh trắng đến gần như trong suốt, Hạ Bình Ý nhìn thoáng qua, bỗng quên mất mình định nói gì.
Rẽ trái.
“Số 39 đường Nhạn Triều”.
Đến khi Hạ Bình Ý chạy xe đến đường Nhạn Triều, dừng lại, Kinh Xán vẫn chưa buông tay. Hạ Bình Ý còn tưởng mình chạy vững quá nên Kinh Xán ngủ gật mất. Anh bèn thò tay ra phía sau, vỗ lên cánh tay cậu. “Tới rồi”.
“À,” nửa nhịp sau Kinh Xán mới phản ứng lại, cậu nhanh chóng xuống xe.
Hạ Bình Ý nghiêng đầu nhìn căn nhà lớn, thấy đèn trong nhà đã tắt cả rồi, anh bèn hất cằm nói: “Mau vào đi, người nhà cậu ngủ hết rồi”.
Kinh Xán ngoan ngoãn gật đầu, cậu quay người, Hạ Bình Ý nhìn cậu đi về phía căn nhà. Không ngờ vừa đi mấy bước, Kinh Xán bỗng quay đầu lại, ngập ngừng muốn nói.
“Sao thế?”, Hạ Bình Ý chủ động hỏi.
“Vừa nãy cậu nói sai rồi”. Kinh Xán vẫn có vẻ thấp thỏm, cậu nói rất chậm, như thể muốn thăm dò xem Hạ Bình Ý có biểu cảm gì không tốt khi cậu nói vậy không. “Đúng ra phải là ‘Tôi cũng muốn đi một vòng cùng cậu, cậu có rảnh không?’”.
Giờ Hạ Bình Ý mới hiểu, Kinh Xán đang nói đến lời thoại mình đọc lúc nãy.
“Á?”, thật ra đúng là anh không nhớ rõ lắm, anh nghĩ hẳn là Kinh Xán nói đúng. Nhưng thấy cậu nghiêm túc sửa lại cho mình như vậy, Hạ Bình Ý bỗng muốn chọc cậu. “Sao tôi lại nhớ tôi nói mới đúng nhỉ? Có khi nào cậu nhớ nhầm không đấy?”
“Không thể đâu”. Lần này Kinh Xán không do dự chút nào, cậu nhìn Hạ Bình Ý, ánh sao lấp lánh nơi đáy mắt. “Không có chuyện tôi nhớ nhầm đâu”.
Lúc này, trên mặt Kinh Xán là vẻ Hạ Bình Ý chưa bao giờ được thấy ở cậu – Tự tin, chắc chắn.
Hạ Bình Ý ngẩn người.
Thấy anh không nói gì, Kinh Xán chợt ảo não. Cậu nghĩ mình đột nhiên nói vậy khiến Hạ Bình Ý khó xử. Kinh Xán vội vàng “tạm biệt” một câu rồi quay người toan chạy.
“Này,” Hạ Bình Ý không rõ tại sao tự nhiên cậu muốn chạy, anh hơi nghiêng người về phía trước, vừa cười vừa gọi cậu.
Kinh Xán quay đầu, đứng tại chỗ nhìn anh. Hạ Bình Ý nhếch một bên môi, cười cực kỳ gợi đòn.
“Tôi rảnh đấy,” Hạ Bình Ý nói: “Sáng mai tôi qua đón cậu nhé, 6 giờ 50 nha”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook