Vì Chúng Ta Là Một Đôi [truyện Thái]
-
C29: Chương Đặc Biệt 1 - Gần (phần 1/2)
"Nếu như thấy ai đó đáng yêu quá mức và mình mê mệt người đó,
Nhưng cũng biết đây là cơ hội duy nhất để chúng mình gặp gỡ,
Thì điều tốt nhất có thể làm ấy là mỉm cười với nhau,
Đối tốt với nhau, rồi rời đi.
Vậy thôi, vậy là đủ rồi..."
Trang đầu tiên của cuốn sách có một câu trích đoạn như vậy khiến tôi ấn tượng lắm, vậy nên tôi quyết định mua nó về. Đó là tự truyện của ban nhạc Scrubb. Mặc dù tôi cũng không phải fan bự của nhóm hay gì cả, chỉ là trong những tháng ngày tôi dính tẹt với cây đàn guitar của mình thì tôi đã từng chơi rất nhiều bài của họ.
Đặc biệt là một bài có tên là Close (Gần). Chậc. Tôi nghĩ mình phải chơi bài đó hơn trăm lần rồi ấy. Thế nên khi tôi đọc lí do họ viết ca khúc đó, tôi lại càng cảm thấy nó đặc biệt hơn.
"Sarawat."
"..."
"Đồ khốn kia."
"Ừm."
Tôi đóng cuốn sách đang đọc dở lại và ngước lên nhìn các bạn mình. Chẳng cần chờ chúng nó mở miệng, tôi cũng biết chúng nó tính nói gì. Có lẽ là lại hỏi đi chơi đâu bây giờ, như mọi khi thôi.
"Sau giờ học đi chơi đi." Rồi đó. Đúng như tôi nghĩ.
"Tao xin phép."
"Thôi mày, đời cấp ba được có mấy tí nữa đâu. Sống hết mình đi bạn ơi."
"Mày nói như mấy cuốn sách tạo động lực ấy. Hiện tại mình đang sống hết mình rồi đấy thôi."
Trở thành học sinh cuối cấp trung học trong kì đầu tiên đồng nghĩa với việc chúng tôi được miễn không phải tham gia tất cả các lớp. Bọn tôi chỉ phải chọn một vài lớp, tùy theo tâm trạng. Phần lớn thời gian còn lại dùng để tham gia lớp luyện thi để chuẩn bị cho bài kiểm tra đầu vào đại học.
Nhưng cũng có người nghĩ rằng bài kiểm tra này cũng quan trọng ngang bằng với việc sống hết mình ở tuổi 18 khi nó đã sắp sửa trôi vèo qua đến nơi mà chúng tôi chưa để lại được chút kỉ niệm nào ngoài việc sẽ tạo ra vài rắc rối cả. Và tất nhiên các bạn tôi nằm trong số những người này.
"Nhưng anh trai tao bảo sẽ có mấy nhóm nhạc indie tới biểu diễn ở trường đại học của ảnh, vào cửa miễn phí, đi không tụi mày?"
Người ngồi trước mặt tôi vẫn tha thiết đề đạt, còn những người khác cũng nhanh chóng gia nhập cuộc trò chuyện. Như thể đang cố lôi kéo tôi theo vậy.
"Ban nhạc nào?" Tôi không đáp ngay mà hỏi ngược lại trước.
"Nhiều lắm."
"Kể nghe."
"Má, ai mà nhớ được? Để tìm lại cái tờ quảng cáo. Nhưng mà chắc chắn..." Người bạn đó ngừng lại, cố gắng nhớ chút thông tin, "Có ban nhạc yêu thích của mày đó. Attitude is Bliss à?"
"Là Solitude is Bliss. Mày phải bạn tao thật không đó?"
"À ừ, cái đó đó. Mày đi hay không đây? Đừng có làm giá làm cành, bọn này đều đang đợi đó."
"Sao lại không?" Tôi không thể không lắc đầu bật cười, còn mấy đứa bạn thì ủn mông bắt tôi dọn đồ nhanh nhanh còn đi.
Chẳng nhớ tôi đã đi bao nhiêu đêm nhạc ở Silpakorn rồi nữa. Chỉ biết là ở đây có rất nhiều ban nhạc thường xuyên tới biểu diễn. Sự kiện được tổ chức thường xuyên đến mức cảm giác như họ sắp thổi tung chỗ này luôn vậy. Hôm nay thì đặc biệt hoàn tráng vì sự kiện này đại khái như kiểu đêm nhạc indie tụ hội ấy. Chúng tôi bị vây kín bởi sinh viên đại học, học sinh trung học, và cả những người khác nữa.
Sân khấu được dựng ở một bên, trở thành trung tâm chú ý của mọi người yêu nhạc hôm nay. Rất nhiều ban nhạc đã bắt đầu phần biểu diễn của họ nên khu vực đứng xem đông nghịt. Hai bên là các sạp bán đồ ăn, sạp trò chơi, và sạp bán các đồ lưu niệm hoặc các món phiên bản giới hạn. Poster khổng lồ của các nghệ sĩ tham gia được giăng khắp nơi, hoàn hảo dùng để chụp ảnh và ghi lại những khoảnh khắc kỉ niệm để đăng lên mạng xã hội như mọi người vẫn thường làm.
"Cười lên nào baby. Dễ thương quáaaaa." Tôi nghe tiếng các bạn mình vọng lại từ xa.
Xoay người lại thì thấy nó đang cẩn thận chụp ảnh cho bạn gái nó, một cô gái học trường khác, trước tấm áp phích của một nghệ sĩ có tiếng. Hai người còn lại cũng không khác gì, đều đang đợi bạn gái của mình tới, bỏ tôi chơ vơ.
"Chụp em xinh vào đấy nhé, ok?"
"Sao? Em không xinh thì anh chụp cho xinh thế nào được?"
"Đi mà tìm bạn khác xinh hơn đi!"
"Ôi, anh đùa thôi mà, emmmmmm."
Thôi được, tôi đoán tôi là con cừu đen giữa bầy cừu trắng ở đây. Bọn nó cứ lôi kéo tôi theo xong giờ thì vứt bỏ tôi theo người yêu hết. Đáng ra tôi phải quen rồi mới phải, nhưng vẫn không khỏi thở dài.
Tôi, ít nhất, cũng quyết định tách riêng ra để đi chụp vài tấm ảnh ở chỗ ít xô bồ hơn, giết thời gian chờ tới lúc ban nhạc ưa thích của mình lên biểu diễn. Chắc là cũng phải vài tiếng nữa.
*
"Cho một chai nước ạ."
"Có đây, em lấy loại ướp lạnh hay bình thường?"
"Nước lạnh ạ." Tôi đã đi loanh quanh được một lúc rồi, vừa dừng lại ở một quầy đồ uống trông có vẻ đông khách. Chủ sạp lúc nào cũng tươi cười niềm nở. Tôi gọi đồ xong thì chị ấy xoay người lấy một chai nước từ tủ đông phía sau, "10 baht nhé."
"Bác ơi, cho một cốc Blue Hawaii với ạaaaaaaa."
Tôi còn chưa kịp đưa tiền cho chủ quầy thì một người đã tới bên cạnh, gọi nước bằng giọng vui vẻ hào hứng hết sức đến mức tôi phải quay sang nhìn.
"Ở đây không có Blue Hawaii rồi. Có nước dâu thôi, uống cái đó được không nè?"
Cậu ấy hơi dẩu môi rồi mới hỏi lại.
"Có gì ngon như là Blue Hawaii không ạ? Mấy hàng quanh đây chẳng hàng nào có cả, buồn quá đi." Câu cuối là cậu ấy tự lẩm bẩm nói với chính mình. Chủ quầy lắc đầu, cuối cùng thì cậu ấy nhìn lên và lễ phép bảo, "Vậy thì nước dâu đi ạ."
"Chờ chút nhé, em. À, em này, nước 10 baht nha." Rõ là giờ thì chủ quầy đã nhớ ra tôi vẫn còn ở đây. Tôi nhanh gọn trả tiền, nhưng thay vì vội vã rời đi, hai chân tôi cứ mắc kẹt tại chỗ, còn mắt thì cứ không rời được khỏi người có làn da trắng nõn đứng bên cạnh mình.
Cậu ấy mặc đồng phục học sinh, trông kiểu dáng quen quen. Phần vạt áo không được nhét vào quần, và một tay thì ôm chiếc cặp sách bằng da trong khi tay còn lại thì thò và túi quần để lấy tiền.
"Mày đây rồi, bọn tao tìm mãi." Ai đó vừa chen vào khi tôi vẫn đang nhìn cậu. Tôi đoán họ là bạn của cậu ấy, vì họ mặc đồng phục giống nhau.
"Tao đang tìm Blue Hawaii."
"Thế có tìm được không?"
"Hong. Tao gọi nước dâu rồi."
"Ờ rồi. Thôi nhanh lên, ban nhạc yêu thích của mày sắp lên diễn rồi kìa." Nói xong mấy người bạn kia chạy mất hút, để lại cậu ấy lắp ba lắp bắp gọi với theo.
"Ê! Chờ tao với! Tao muốn đứng hàng đầu!"
Cậu ấy nhanh chóng trả tiền cho chủ sạp hàng rồi cầm cốc nước dâu chạy theo đám bạn như thể cuộc đời cậu ấy phụ thuộc vào nó vậy. Tôi cứ nhìn theo một lúc lâu tới khi bóng lưng cậu ấy biến mất khỏi tầm mắt. Chẳng biết sao tôi lại nhìn nữa. Cũng chẳng biết sao tôi lại phải quan tâm, vì bình thường tôi có bao giờ để ý cái quái gì xảy ra quanh mình đâu.
Có lẽ là vì cậu ấy trông dễ thương, rồi cả giọng nói, cách cư xử cũng dễ thương, hay là gì đó mà tôi không lí giải nổi. Chỉ biết là có điều gì ở cậu ấy thu hút tôi dù rằng cậu ấy là con trai.
Rrrrr... Rrrrr...
Điện thoại rung lên trong túi quần kéo tôi trở về thực tại. Trên màn hình hiện thị tên một người bạn. Tôi biết là nó sẽ lại bảo tôi tới gặp cả bọn, và ừm, đúng là sau đó chúng tôi tụ tập lại cùng xem ban nhạc yêu thích của bạn tôi ở khu vực trước sân khấu.
"Tao tò mò không biết ban nhạc đã trải qua những gì để viết mấy bài buồn thối ruột ấy nhỉ? Nghe thôi cũng đau lòng," đứa bạn kế bên ghé sát lại thì thầm nói với tôi. Một tay bạn nắm chặt lấy tay bạn gái của mình, như thể hai người họ sẽ bên nhau mãi không bao giờ chia xa.
"Tao biết thế nào được? Chẳng phải mày là fan cứng của họ à?"
"Tao thích nhạc, chứ không theo dõi đời tư người ta, thần kinh." Moving an Cut là ban nhạc yêu thích của nó. Nó nghe nhạc nhóm này suốt cả ngày. Mấy bài của họ tuy buồn thật nhưng dễ gây nghiện. Có lẽ nó cũng giống tôi, bật đi bật lại một danh sách nhạc, nhưng với tôi thì là Solitude is Bliss.
"Chúng tôi mong rằng các bạn có thể cùng chúng tôi hát ca khúc cuối cùng của hôm nay thật lớn nhé. Xin em, trái tim anh đã chịu đủ rồi. Đã qua đau đớn không thể chịu đựng thêm nữa..."
Tiếng hò reo vang lên xung quanh.
Bọn tôi lỡ mất phần biểu diễn mở đầu vì lúc đó còn đang ở khu khác. May là kịp chạy về để xem đoạn sau, vì lúc này những khúc nhạc buồn của Moving and Cut đã được thay thế bởi tiếng hò reo rầm trời và sự tươi sáng của Scrubb. Mắt tôi vô tình bắt được bóng lưng của một người trong đám đông.
Cậu ấy di chuyển chậm chạp, len lỏi về phía trước, tới sát sân khấu. Bài hát chẳng sôi động gì nhưng cậu vẫn nhảy như điên. Cho dù là từ xa, tôi vẫn có thể thấy rõ cậu ta khua khoắng giữa đám đông.
Buồn cười vãi, mà đáng yêu đếch chịu được.
Bài hát mà Scrubb đang chơi có tên là Answer (Câu trả lời). Khi thấy mấy đứa bạn mình đều đã chìm đắm trong bài hát cùng người yêu của chúng nó, tôi chẳng muốn phá tan bầu không khí ngọt ngào đó nên quyết định dấn lên phía trước một mình, đi theo cảm xúc của bản thân. Tôi len qua đám đông, tới bên cạnh cậu ấy.
"Bình tĩnh ba nội ơi. Bài này là nhạc buồn mà." Dù bài hát đầu tiên đã kết thúc, cậu ấy vẫn cứ lắc lư múa may chẳng quan tâm gì cả, mấy người bạn của cậu phải ngăn cậu ấy lại.
"Ơ thế à? Tao vẫn còn đang phê bài trước."
"Mẹ! Mày phiền thấy bà."
"Mày mới phiền ý! Tao đang tận hưởng cơ mà. Đừng cản tao."
"Đáng ra không nên mang mày tới đây mới phải. Đúng là gánh nặng xã hội."
Cậu ấy mím môi chun mũi với các bạn rồi chẳng bao lâu đã lại ầm ĩ hát theo đầy vui vẻ. Cậu ấy gần như không nhìn ai xung quanh, ngay cả tôi cũng chẳng thể khiến cậu ấy chú ý đến mình.
Tôi không rõ vì sao mình lại chọn đứng cạnh người lạ này nữa. Tôi cũng không rõ sao mình cứ nhìn cậu ấy mãi. Chẳng rõ sao tôi lại bắt đầu hát theo dù bình thường tôi chỉ toàn xem các màn biểu diễn từ xa, kể cả đó là ban nhạc yêu thích của tôi đi nữa. Nhưng dù tôi tự hỏi mình bao nhiêu lần, tôi cũng chẳng có được câu trả lời.
Tôi chỉ muốn làm theo cảm xúc hiện tại của mình, không quan tâm đến chuyện quái gì khác nữa.
Những bài hát của Scrubb lại tiếp tục hết bài này đến bài khác, lan truyền năng lượng tới tất cả những người nghe nhạc phía dưới sân khấu. Bầu không khí vui vẻ và sống động. Hoàng hôn dần buông và ánh mặt trời dần bị đèn sân khấu sáng rực thay thế. Nhưng dù thế thì tôi vẫn có thể thấy người trước mắt mình rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cậu chàng này nhiều năng lượng thật đấy!
Cậu ấy đã nhảy không ngừng nghỉ kể từ bài đầu tiên đến giờ. Người cậu ấy đã đẫm mồ hôi, một nụ cười chợt nở trên môi khiến tôi đứng hình.
Thế quái nào mà cười lên lại đáng yêu như thế được?
"Được rồi, mọi người ơi... cùng nhảy lên nhé. Ba, hai một!" Tiếng Muey, thành viên của Scrubb lấp đầy bầu không khí, và chàng trai nhỏ này nghe theo ngay. Tất cả mọi người ở đây đều đã đi lạc trong thế giới âm nhạc.
Dần dần, tôi bị đám đông ủn ra phía sau, khiến tôi không thể nhìn cậu ấy từ phía bên cạnh nữa. Tầm nhìn của tôi chuyển từ sườn mặt của cậu sang cái gáy của cậu ấy.
"Anh đi để thấy trời và biển bao la
Để ngửi mùi đất đưa trong gió~"
"Wooooooooo!
Giờ thì tôi bắt điều hiểu thể nào là nhảy như bị điên rồi.
Đúng lúc đó thì có chuyện xảy ra.
"Ôi, xin lỗi."
"...!"
Cả người tôi căng cứng khó thở. Đột nhiên tôi không biết phải làm sao.
Ai mà ngờ được cậu ấy sẽ bước giật lùi và đâm sầm vào tôi chứ? Thêm nữa, cậu ấy nói xin lỗi với giọng hổn hển, có vẻ mệt. Đù má... Tôi đang bị tấn công đúng không?
Cậu ấy không nhìn tôi lấy một cái mà xin lỗi xong thì quay đi rồi nhảy tiếp với các bạn mình luôn. Dù sao thì người cậu ấy vừa đâm vào cũng vẫn còn đang đơ ra và lạc trong suy nghĩ của người đó mất rồi.
Sarawat, thế này không bình thường chút nào đâu đó.
"Đây là bài cuối cùng rồi. Tôi muốn dành tặng nó cho tất cả các bạn ở đây. Hay cùng hát, cùng nhảy, và... tiến sát lại gần nhau hơn chút nữa nhé. Tôi tin rằng đây là ca khúc mà mọi người đều dễ dàng tìm thấy mình trong đó nhất."
"Woooooooooo!"
"Quá gần để nói nên lời. Quá gần để thấy bất cứ ai khác..."
Giây phút bài hát bắt đầu, giọng của Muey vang vọng qua micro, và cả thế giới của tôi như ngừng lại. Tôi vẫn nghe bài hát quen thuộc đó thôi, nhưng tất cả những người xung quanh đều ngừng cử động. Cậu ấy là người duy nhất đang chuyển động bình thường trước mắt tôi.
"Quá gần đến không thở nổi. Quá gần khi chỉ có em và tôi hôm nay."
Đây không phải là cảm giác khi bạn sa vào tình yêu. Chỉ là... Cảm giác khi bạn thích ai đó hay thứ gì đó, nhưng khó mà giải thích hay diễn tả gì về nó được.
Cảm giác này gợi nhắc tôi về câu trích dẫn tôi đọc từ cuốn sách kia. Nếu một ngày tôi tìm thấy một người tôi mê mệt khủng khiếp nhưng lại tin chắc rằng sẽ không được gặp lại người đó lần nào nữa, thì phải làm sao? Liệu tôi có tới bắt chuyện làm quen? Hay sẽ giữ cảm xúc này cho riêng mình? Những câu hỏi này cứ chạy vòng vòng trong đầu như đèn kéo quân khi âm nhạc vẫn cứ vang lên.
"Có lẽ bởi vì em tình cờ gặp anh. Có lẽ bởi vì chúng ta tình cờ thuộc về nhau."
Gần là bài hát kể về một mối quan hệ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Tôi có tình cảm với cậu ấy, nhưng rồi chúng tôi chắc sẽ xa nhau thôi, không có lí gì để tôi giới thiệu bản thân hay làm quen với cậu ấy làm gì cả. Tôi chỉ có thể cảm ơn ông trời đã cho chúng tôi chạm mặt nhau.
Nụ cười của cậu ấy, giọng nói tươi vui của cậu, và cả gương mặt mệt mỏi nhưng tràn ngập hạnh phúc nữa.
Chỉ nhìn cậu ấy thôi, với tôi là đủ rồi.
Tôi chẳng cầu ước điều gì hơn nữa.
*
"Sarawat, mày đi đâu đó?"
"Vệ sinh."
"Thế tao đi tiễn người yêu tí nhé. Bao giờ Solitude is Bliss lên thì tao gọi mày."
"Ok.
Rất nhiều người rời đi sau khi Scrubb diễn xong, nhưng vài người vẫn còn ở lại chờ các ban nhạc tiếp theo. Thường thì tôi không đi đâu xa vì ban nhạc tôi thích sắp sửa lên diễn rồi. Nhưng hôm nay thì khác, vì chàng trai kia sắp rời đi cùng các bạn cậu ấy rồi. Tôi không thể ngăn mình đi theo phía sau cậu, giữ một khoảng cách nhất định.
Cậu ấy đi về phía sau sân khấu, bị các bạn đẩy nhẹ nhưng cậu lắc nhẹ đầu, nhìn đáng yêu hết sức.
"Hỏi xin chụp một tấm selfie đi. PMuey với PBall thân thiện lắm."
"Thôi."
"Mày sợ cái quái gì?"
"Tao không muốn làm phiền họ," cậu ấy nói rồi khẽ mỉm cười. "Thế này là đủ rồi, nhìn họ ở cự li gần thế này."
"Mày chỉ cần vậy thôi thật hả?"
"Ừ. Nhưng mà hộ tao cái này."
"Phiền chết. Gì?"
"Chụp tao một tấm ảnh với cái áp phích đi." Cậu ấy chỉ vào tấm áp phích lớn. Vậy là hội đó cùng đi về phía tấm áp phích rồi thay phiên nhau chụp ảnh với nó.
Tôi - lúc này đang theo sau họ - cũng nhanh lẹ nhờ người ta chụp hộ tấm ảnh.
"Bạn ơi, có thể chụp hộ mình tấm ảnh không?" Tôi đưa máy nhờ một cô gái vừa đi ngang qua. Cô ấy vui vẻ nhận lấy.
"Được chứ."
Tôi đứng khá xa so với tấm áp phích và chàng trai kia. Lúc chụp hình tôi hơi nghiêng người đi chút, hy vọng có thể bắt được hình ảnh của cậu ấy trong bức ảnh của mình. Khi chúng tôi không gặp lại nữa, ít nhất tôi có nó làm kỉ niệm.
Tách!
Cô ấy bấm nút chụp, nhưng khi tôi quay lại cậu ấy đã đi mất rồi.
"Cảm ơn nhé."
Cô gái trả điện thoại cho tôi. Tấm hình hiện trên màn hình điện thoại. Trong đó tất nhiên là có tôi, có tấm áp phích của Scrubb ở phía sau. Và nếu phóng to tấm hình lên, sẽ thấy còn một ai đó nữa.
Không thể tin được là cuối cùng tôi lại có thêm một ban nhạc yêu thích từ sau sự kiện tại Silpakorn.
Tất cả là vì cậu ấy... người mà tôi thậm chí còn không biết tên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook