Vì Chúng Ta Là 1 Đôi
-
Chương 13: Bill and Coo*
*Bill and Coo (cụm từ, ít dùng) dành những cái ôm, cái hôn và lời đường mật ngọt ngào cho một người, thường là đối tượng yêu đương.
Vì nghĩ không ra tiêu đề nào nghe ngọt như cụm từ này nên mình xin phép để nguyên.
“Xin lỗi em… Người ơi xin lỗi vì đã tổn thương em~”(*)
(* Lời bài hát อันเฟรนด์(Unfriend) – Helmetheads)
“Argh! Đổi bài ngay giùm tao! Điếc hết cả tai rồi!”
Âm thanh khủng khiếp nhất trần đời này chính là từ hội bạn thân của tôi hợp xướng với hội Sư Tử Trắng. Trong số đó thì một nửa đang say sưa hát, nửa còn lại thì đang van xin đổi bài. Lũ khùng…
Thay vì về nhà, chúng tôi rủ nhau tới một quán Karaoke vì chưa đứa nào muốn tan cuộc. Ai cũng muốn được vui chơi xả láng tối nay.
Nhưng thế này mà vui à?
Tôi nghĩ tôi sẽ lăn ra chết trước khi biết thế nào là vui mất thôi.
Giờ tôi chỉ muốn về nhà. Tôi lỡ mồm bảo là mình ghen mất rồi. Chẳng còn mặt mũi nào mà ở đây thêm nữa. Ôi, trời, ơi! Ước gì tôi có cái xô ở đây, tôi sẽ chụp luôn lên đầu để che mặt đi cho xong. Bảo tôi chụp xô lên đầu cả tuần luôn cũng được. Bọn nó không ngừng trêu chọc tôi, và cứ hễ nói chuyện với tôi là y như rằng chỉ nói về cậu ta. Tôi muốn thoát khỏi đây ngay!
May là lúc này thì bọn nó đều đã say khướt hết cả. Cả lũ đã chuyển sang hát hò ầm ĩ thay vì chỉ chăm chăm nói về tôi và Sarawat.
Lí do tôi nói như thế, cũng có thể là bởi tôi say đấy. Nhưng vấn đề ở đây là tôi lại không say tí nào cơ. Thề đó!
“Tine, một ly nữa!”
Có một người không tham gia trận chiến giành micro như những người còn lại, bởi cậu ta vẫn còn đam mê 3000 baht tiền thưởng của Sarawat… Theme, người nãy giờ cứ luôn rót bia và cốc cho tôi.
“Không! Dừng đi! Tôi không uống nữa đâu.” Mặc dù tôi vẫn chưa đến nỗi đi xiêu vẹo nhưng không có nghĩa là tôi có thể uống được tiếp.
“Chỉ một cốc thôi mà.”
“Đủ rồi. Cậu ấy không uống được nữa đâu.” Sarawat cắt ngang bằng giọng trầm trầm của cậu ấy, rồi tới ngồi xuống cạnh tôi.
“Nhưng nhiệm vụ còn chưa hoàn thành mà.”
“Đủ rồi.” Tôi thấy cậu ta mở chiếc ví đắt tiền ra, rút một xấp tiền rồi đưa cho thằng bạn.
Như thế tệ lắm đấy nhé! Cậu ta đã lên kế hoạch chuốc say tôi, lại còn dám trả tiền cho phi vụ đó ngay trước mặt tôi nữa chứ. Mấy thằng cha này sao mà ngu thế!
Tôi và Sarawat ngồi trong góc phòng. Cậu ấy duỗi cặp chân dài của mình gác lên một cái ghế khác, ngăn cách chúng tôi khỏi đám bạn. Tôi chỉ biết ngồi im thin thít, không hé răng nửa câu, mãi tới khi Man bỏ micro xuống và tới ngồi cạnh Theme. Cậu ta vẫn không thể tới gần tôi được bởi chân Sarawat đã chắn ngang.
“Tine ơi! Zô!” Cậu ta đưa tôi một cốc bia. Tôi cũng muốn cầm lấy nhưng người ngồi cạnh chắn mất rồi.
“…” Để cho an toàn thì tôi không nói gì cả.
“Thôi mà! Cậu mà không say thì hết vui rồi!”
“Cậu ấy say rồi!” Sarawat trả lời thay.
“Làm sao mày biết là cậu ấy say rồi? Thôi đê! Để người ta uống đi. Tao muốn ôm một cái mà.”
“…” Tuy tôi không nghe thấy tiếng gì cả, nhưng đọc khẩu hình của Sarawat thì có thể dễ dàng đoán được cậu ta nói gì ‘Đmm’
Đáng ra đó đã là một câu trả lời hoàn hảo rồi. Nhưng trông Man chẳng có vẻ gì là sợ hay giận cả. Cậu ta còn cười há há như thằng dở hơi. Chả hiểu kiểu gì!
“Mày ghen hả?” Man lại cố tình hỏi Sarawat.
“…”
“Ghen mà không làm được gì cả. Người ta gọi là ‘bất lực’ đấy nhé.”
“Cút đi.”
“Tine mà là bạn trai tao chắc ngày nào tao cũng kiệt sức.”
Bụp!
“Ui!” Trong chớp mắt, Sarawat đã giơ chân đạp thằng bạn ngã lăn ra ghế. Mọi người đều trông hết sức ngạc nhiên, cả phòng đột nhiên rơi vào im lặng trong thoáng chốc. Sau đó thì…
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Sau một thoáng yên lặng, tất cả đều bật cười như điên. Tôi cũng không thể nhịn cười được khi thấy Man bò lồm cồm trên sàn. Ai nấy đều rút điện thoại ra quay lại khoảnh khắc đó. Đáng đời cậu ta!
“Tôi ghét cậu.”
“Cái gì thế?” Nghe thấy thế, tôi lập tức quay sang nhìn Sarawat. Mặt cậu ta vẫn như cái đít nồi, chẳng có cảm xúc gì. Tôi bối rối.
“Sao cậu không tránh đi lúc thằng Man hôn trán?”
“Hả? Hồi nào?”
“Đừng có giả vờ, tôi thấy rồi.”
“Ồ, vậy hả? Tôi tưởng cậu đang bận tán tỉnh mấy cô trong bar và để mấy cô ấy sờ soạng cậu chứ.”
“Tôi không có tiến lại chỗ người ta, là họ kéo tôi mà. Đừng có đánh trống lảng. Một đêm mà những hai người liền? Tôi ghim vụ này rồi đấy.
“Thì, bởi vì tôi cũng đâu biết sẽ thành ra như thế.”
“Đừng có để nó xảy ra lần nữa. Tôi ghen đấy.”
“Im đi.”
“Ghen đấy.”
“Cậu muốn ăn đạp bây giờ không?”
“Tôi ghen đấy. Nếu có ai làm những việc đó với cậu thì người đó phải là tôi chứ.”
“Hai đứa nói chuyện gì đấy?” Thằng Peuk ở đâu chen vào, cắt ngang chúng tôi.
“Không phải việc của mày!” Tôi lạnh lùng đáp trả.
“Ờ! Phải rồi! Tao có phải mày đâu. Tao làm gì cũng sai hết.” Nó tưởng hành xử như thế là đáng yêu lắm hả? Giờ tôi muốn đập nó không khác gì đập Sarawat.
Tôi không hiểu cảm xúc của mình lúc này nữa. Tôi cố gắng gạt những lời cậu ấy nói đi, nhưng hình như trái tim đang phản bội tôi hay sao ấy.
Cảm giác kì ghê.
Mười phút sau, tôi thấy Man quay lại với vài chai bia trên tay. Cậu ta cư xử như thế trước đó chưa xảy ra chuyện gì hết, kể cả khi Sarawat đạp cậu ta ngã lăn quay hết sức xấu hổ. Lần này cậu ta thậm chí còn dám nhìn thẳng Sarawat.
Việc hát hò và ăn uống vẫn tiếp diễn. Đầu tiên bọn tôi đều uống chậm, đổ vào từng cốc một. Nhưng tới lúc cả lũ đều xỉn và hóa điên, chẳng còn ai dùng cốc làm gì nữa. Bọn tôi uống thẳng từ chai luôn. Tôi say, và cả Sarawat cũng thế. Cả người tôi nồng nặc mùi cồn. Cũng gần ba giờ sáng rồi, nên chúng tôi phải rời đi.
Tôi được khiêng ra khỏi quán bởi đám bạn Sarawat. Không thể tin được là giờ tôi lại say xỉn đến mức này. Chắc là bởi 3000 baht của Sarawat. Cậu ta đúng là Quỷ vương, còn đám bạn chính là lũ quỷ tay sai. Má ơi! Tôi còn không thể nào bước đi cho vững nữa kìa.
“Theme, bỏ ra đi. Để tao lo.”
“Không sao, để tao giúp.”
“Im đi. Bỏ cậu ấy ra.”
“Mày nói nhiều vl. Với cả là tao khiêng cậu ấy ra đấy nhé.”
“Mày muốn chết hả?”
“Má! Sao mày chiếm hữu ghê thế? Đây, của mày tất!” Theme quẳng tôi khỏi lưng cậu ta về phía Sarawat, chẳng khác gì quẳng con búp bê. Tôi định bảo là tôi tự đi được, nhưng mà thật ra tôi có đi được quái đâu. Tôi sợ là tôi sẽ ngã lăn quay, thế thì còn đáng xấu hổ hơn.
Ba thằng bạn vui vẻ của tôi cũng chẳng khá hơn tôi là bao. Chúng nó đều xỉn quắc cần câu, lê lết như mấy cái bao tải. Tôi đoán lúc này tôi còn hên chán vì ít ra tôi còn biết chuyện gì đang xảy ra.
“Thế còn bạn của Tine tính sao đây?”
“Cứ đưa hết về phòng tôi đi.” Bình thường cứ mỗi lần uống say thì cả lũ đều về phòng một đứa nào đó. Lần này tôi xung phong dâng hiến phòng mình.
“Thôi khỏi. Đưa về chỗ tôi đi. Nhà tôi gần hơn.” Man đề nghị. Mấy cậu còn lại đồng ý ngay tắp lự.
Chúng tôi chia ra ở bãi đỗ xe. Sarawat và tôi đi một hướng. Tối nay cậu ấy là vệ sĩ của tôi.
Tôi có cảm giác như ai đó cứ sờ soạng khắp người tôi một lúc lâu. Tôi buột một tiếng than nhẹ rồi hé mắt ra nhìn. Sarawat có vẻ đang cố gắng tìm chìa khóa phòng trong túi tôi. Nhưng sao lại có cảm giác cậu ấy ‘đi tìm’ hơi xa, xuống cả đũng quần tôi là thế nào nhỉ? Theo như tôi biết thì túi quần ở hai bên nhé.
“Tìm được chưa?”
“Chưa.”
“Rồi chừng nào cậu mới tìm được hả?”
“Đến khi nào tôi thấy đủ.”
“Khốn!”
Tôi chửi xong thì cậu ta cũng lôi được chìa khóa ra. Mở cửa, tôi được cậu ấy dìu vào phòng, sau đó thì bị quẳng lên giường không chút thương tiếc. Này! Tôi là người trần mắt thịt mà, xin hãy đối xử nhẹ nhàng với cơ thể quyến rũ này hộ cái.
Tôi nhắm nghiền mắt vì ánh đèn chói quá, ngó lơ những thứ xung quanh đi. Lúc này tôi mệt lắm rồi và chỉ muốn đánh một giấc. Tuy nhiên thì vẫn còn một chuyện phiền lòng. Sarawat đang cố lật người tôi lại, và tôi thấy tay cậu ta đụng khóa quần mình.
“Này, làm gì đó?” Mở mắt ra, tôi thấy cậu ta đang cố cởi quần của tôi.
“Cởi quần cho cậu.” Cậu ta đáp, mặt mày trông rõ khó ở.
“Khỏi cần đi. Tôi muốn ngủ.”
“Không thấy khó chịu hả? Cởi ra đã.”
“Khỏi đi… Cậu phiền thế.”
Tôi nói vậy thôi chứ cũng chẳng làm gì được, vì cậu ta đã dùng sức lột quần tôi ra rồi. Mất vài giây thì cậu ta cũng lột xong. Tôi chỉ còn mỗi cái quần lót che chắn cơ thể.
Sau đó thì Sarawat bắt đầu cởi áo sơ mi cho tôi. Tôi chỉ biết càu nhàu kêu ca vì tôi mệt muốn chết. Được rồi, tôi chịu! Say lắm rồi. Sau đó thì cậu ta ngả lưng nằm xuống giường.
“Đừng có táy máy với tôi đấy.”
“Biết rồi.”
“Tôi muốn ngủ.”
“Ngủ ngon. Mơ đẹp.”
Đó là âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy trước khi chìm vào giấc ngủ.
Giữa trưa hôm sau tôi mới dậy, đầu đau như búa bổ. Tôi cố nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, và nhận ra là người hôm qua đưa tôi về đã biến mất rồi.
Tìm điện thoại, tôi phát hiện ra có 10 cuộc gọi nhỡ từ mấy thằng bạn. Tôi quyết định gọi lại ngay xem chúng nó thế nào. Theo những gì tôi còn nhớ được thì hôm qua chúng nó cũng say mèm và hỗn loạn hết cả. Chờ khoảng 10 giây thì thằng Ohm cũng nghe máy.
[Alo.]
“Ohm à? Mày ổn không đó? Gọi gì tao đấy?”
[Ừ, bọn tao không sao. Mày thì sao?]
“Tao á? Hơi choáng tí, như mọi khi thôi. Hỏi gì kì vậy?”
[Không kì đâu. Tao gọi hỏi xem mày còn ok không hay mất tr*nh vào tay Sarawat rồi ấy. Đêm qua đứa nào cũng xỉn quắc nên chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa.]
“Mày nói cái éo gì đấy? Tao ok!”
[Thật ó hỏ? Ờ, thế tao yên tâm rồi. Tại tao thấy ảnh mày đăng trên Instagram nên tao tưởng anh chồng quốc dân chính thức thành bạn trai mày rồi.]
“Ảnh nào? Tao đăng hồi nào?”
[Tối qua ấy.]
“Tao có đăng gì đâu.”
[Thế mày tự xem đi. Nhìn cho kĩ rồi hẵng tới nói chuyện với tao nhé. Ok?]
Thằng Ohm cúp máy, bỏ mặc tôi lại với nỗi hoang mang.
Tôi lập tức mở Instagram ra xem, bật ngửa vì hơn 100 thông báo. Một nửa trong số đó là từ người lạ hỏi xin số tôi hôm qua. Anh ta bấm like hầu hết ảnh của tôi.
Một nửa còn lại là từ những người tôi không quen biết. Tôi không muốn bị sự tò mò tra tấn thêm nữa, nên tôi bấm xem luôn bức ảnh ‘tôi’ đăng hôm qua. Nhìn xong, tôi lại choáng tập hai.
Đúng là ảnh của tôi thật.
Tôi… nằm trên giường… mặc mỗi cái quần boxer và áo bóng đá. Vấn đề là áo đó là của đội bóng khoa Chính trị. May thay, cái tên in sau lưng áo không bị lộ ra trong ảnh… bởi vì áo đó là của Sarawat.
Bằng không thì team vợ Sarawat đuổi giết tôi là cái chắc. Má ơi! Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa nằm ở phần chú thích bức ảnh.
tine_chic Hoa đsx có chỉ cản phoeenf khônh thả rgính
Nhìn đống bình luận bên dưới, chỉ thấy đám bạn của Sarawat đua nhau đổ thêm dầu vào lửa. Bọn họ nói chuyện rôm rả như thể tám ngàn năm chưa được gặp nhau ấy. Mẹ ơi! Tôi cần mười phút an tĩnh để bình ổn tinh thần.
man_maman Wow, mặc áo đồng phục đi ngủ luôn hở?
bigger330 Đừng xóa ảnh này nha Tine. Xóa là thằng hèn nha!
boss-pol Đây là thông báo chính thức hở?
kittitee Theo như bản dịch của tao thì caption ảnh này là ‘Hoa có chủ rồi cảm phiền không thả thính’, hiểu chưa?
thetheme11 Cuối cùng! Sau tất cả những nỗ lực của chúng mình…
lamfong Học viết cho đúng chính tả trước giùm. Cậu tưởng ai cũng gõ kiểu ngoài hành tinh thế này à
bigger330 Gì?! Ý là không phải chính chủ viết à?
i.ohmm Mày làm gì bạn tao rồi?
man_maman Tôi hiểu rồi, Tine. Tôi không dám làm phiền cậu nữa đâu. Chó hoang giữ đồ hơi kinh.
boss-pol @man_maman Chó nào ấy nhỉ? Hehe
man_maman Chịu hoy hỏi thử @sarawatlism xem
Tôi quỳ rạp cả người trên giường chỉ để đọc mớ bình luận này. Tôi không biết nữa những hy vọng ‘người nào đó’ sẽ xuất hiện và trả lời cho tôi đỡ phải bối rối thêm nữa.
Ting~
Lại một thông báo mới nữa. Tôi bấm đọc ngay lập tức, nhưng không phải của Sarawat.
bigger330 Bạn gì ơi! Thứ hai này phải mặc áo đội bóng đi đá trận sắp tới đấy nhé. Nếu không đang giữ áo bên mình thì cảm phiền tới lấy về đi nhớ, nhắc nhở sương sương vậy thôi
kittitee shiiiiiaaaaaa! Chẳng lẽ ai đó để lại áo của mình ở chỗ ai đó đó? Mèn ơi! Thứ hai đá đấy nhá!
Một lát sau, Sarawat cũng trả lời…
sarawatlism Biết rồi, tao sx đến lấy
man_maman @sarawatlism Ôi thế áo Tine mặc là của mày thật à? Oho! Bắt quả tang nhé! Hahaha!
Thay vì giúp tôi bình tâm lại
Sarawat làm tôi còn buồn phiền hơn nữa. Trái tim bé nhỏ của tôi…
Thứ Hai tới, cùng với đó là vô vàn câu hỏi từ cả tá người ‘Đó là áo của Sarawat thật hả?’
Lúc đầu tôi chẳng biết phải trả lời thế nào. Nhưng rồi tôi quyết định sẽ thành thật và bảo thật ra cậu ta chẳng may để quên ở phòng tôi lúc cậu ta và đám bạn tới uống rượu. Tôi phải nhấn mạnh là ‘bạn của bọn tôi’, để cho team vợ Sarawat không suy nghĩ gì sâu xa hơn.
Đẹp trai thôi là chưa đủ. Lắm khi phải thông minh nữa thì mới sống sót qua ngày được các bạn ạ. Tôi cũng đăng một dòng trạng thái trên Facebook kiểu ngầu ngầu để giải quyết vụ này
Tine TheChic
Gần đây nhiều bạn nữ nhắn tin cho mình quá. Mình e là mình không thể trả lời các bạn đâu, vì mình chỉ là người xấu thôi.
Đó là tất cả những mình có thể… (*)
(* Lời bài hát วายร ้าย (Villain) của UrBoyTJ)
Sau đó tôi nghêu ngao hát hết cả bài. Hôm đó, sau sự cố trên Instagram, tôi gọi cho Sarawat ngay để chửi cậu ta một trận ầm ĩ. Tuy nhiên câu trả lời mà tôi nhận được từ cậu ta lại chỉ là ‘Tôi ghen’, khiến tôi càng điên tiết hơn và chửi cậu ta ghê hơn.
Nhưng bất kể tôi tỏ ra tức giận thế này, hay tôi chửi thậm tệ thế nào, cậu ta vẫn chỉ trả lời bằng mỗi câu đó. Không gì hơn. Vậy mà được à?
Buổi chiều, tôi tạt ngang qua phòng tập của câu lạc bộ âm nhạc. Lúc tới nơi phòng gần như trống trơn. Hỏi ra thì mới biết là mọi người đi xem và cổ vũ cho trận bóng của Sarawat hết rồi. Hôm nay là là trận đấu giữa khoa Chính trị và khoa Nghệ thuật Truyền thông.
Tôi đã nghĩ kĩ từ trước đó là mình sẽ không tới trận bóng, tại vì tôi không muốn làm tâm điểm chú ý. Tốt hơn hết là tôi nên yên lặng ở lại đây, mặc dù đúng là tôi đã hứa là sẽ tới xem mọi trận đấu của cậu.
Rầm!
Một lát sau cửa mở ra. Tôi lập tức ngước lên nhìn xem ai vừa tới. Và tôi thấy P’Dim cùng gương mặt đáng sợ của ảnh.
“Mọi người đâu hết rồi?”
Giọng anh ta oang oang. Trời ạ! Trong phòng chỉ có hai người, tôi và một bạn nữa. Và nếu tính cả anh ta thì là ba.
“Mọi người đi xem bóng đá rồi ạ.” Bạn còn lại có vẻ khá trầm tính hướng nội, nên tôi trả lời thay.
“Thật hả? Chà, hay thật đấy.”
“Vâng.” Tôi không muốn dính líu gì nên chỉ bình thản ngồi đây.
“Thế chú mày không đi à?”
“Không ạ.”
“Không tới cổ vũ cho người ta à?”
“Hả? Ai cơ?”
P’Dim không trả lời mà chỉ lắc đầu. Ảnh rút điện thoại ra nhìn cái gì đó rồi đột nhiên đổi chủ đề.
“Anh sẽ đăng video của mấy đứa, từng đứa một.”
“Đăng hôm nay hả anh?”
“Không. Anh còn mấy việc khác phải làm hôm nay. Chừng nào tập xong đừng quên đóng cửa phòng đấy. Ngày mai anh sẽ phạt hết bọn bỏ tập hôm nay.”
P’Dim lầu bầu rồi bỏ đi. Tôi khá bối rối với tính cách của ảnh. Tôi cũng thật sự muốn biết liệu quanh tôi còn có ai là bình thường không, vì tôi xem một lượt thấy ai cũng bị làm sao ấy.
Trừ tôi ra. Tôi nghĩ mình là người bình thường nhất ở đây.
Hai mươi phút sau, tôi nhận được thông báo từ trang Facebook của câu lạc bộ. P’Dim đã đăng tải một loại video lên hôm nay. Có điều tôi cũng chỉ dành thời gian xem mấy cái hay ho thôi. Prae cũng không gửi video tới. Thật ra tôi chưa gặp cổ kể từ hôm Sarawat nổi khùng lên, cư xử như thể cậu ta là bạn trai tôi.
Liệu cô ấy có giận không nhỉ? Bình thường lúc mà làm bạn nữ giận là tôi sẽ tìm cách làm lành nhanh lắm. Nhưng giờ thì tôi chẳng có tâm trí và hơi sức đâu mà làm việc đó.
Xem vài video xong thì tôi cũng tìm thấy cái của mình. Wow… tay tôi run lẩy bẩy luôn kìa. Sao tôi lại đẹp trai thế nhỉ? Hát cũng hay nữa. Nhưng đọc bình luận xong thì tôi muốn gớt nước mắt.
P’Dim đúng là cái đồ (*^%%&$ Anh ta lại cho tôi một tràng nhận xét tệ hại nữa. Và câu tệ nhất là…
“Có hợp âm Đô trưởng cũng chơi sai nữa. Không có tương lại gì với guitar đâu.”
** má! P’Dim đúng là chỉ được cái đẹp mã, cư xử thì khốn nạn hết sức!
May mắn thay tôi nhận được nhiều lời động viên từ các bạn khác, làm tôi thấy có động lực và vui vẻ hơn. Cho tới khi tôi thấy video của…
Sarawat.
Sẽ tốt hơn bao nhiêu nếu cậu ta chịu quay nó như bao người bình thường khác.
Nhưng! Tôi không thấy cái quần què gì hết. Nguyên cái video dài ba phút chỉ quay mỗi cái chân của Sarawat. Máy quay còn nghiêng một góc 45 độ, nên tất cả những gì tôi thấy chỉ là một phần của chiếc guitar, phần còn lại là lông chân của cậu ta.
Tôi không thể tập trung xem được vì nó quá mức gây bực mình. Thế nên tôi chỉ nghe giọng và tiếng đàn của cậu cho đỡ chán.
Bạn biết cậu ấy chơi bài gì không? “Đường hầm thời gian” (Time Tunnel) của Inspirative. Đó là một ban nhạc tôi mới nghe thời gian gần đây. Giai điệu khá hay, hòa âm cũng rất tuyệt, nhưng phần lời bài hát chỉ vỏn vẹn có 10 giây. Cậu ta khôn ngoan ghê! Bởi vì biết giọng hát của mình không hay lắm nên cậu ta chọn bài này. Còn P’Dim thì không ngừng dành lời khen có cánh cho cậu ta, cứ như được trả tiền để khen ấy. Câu cuối cùng ảnh để lại là…
“Khá hơn trước nhiều đó. Chẳng bù cho người nào đấy suốt ngày chơi lệch tông. Giúp đỡ cậu ta với nhé.”
Ảnh đang đá xoáy tôi đó hả?
Tôi đã ở phòng nhạc suốt một tiếng đồng hồ. Sau đó thì tôi bắt đầu thấy chán, gọi lũ bạn những chẳng đứa nào nhấc máy cả. Tôi tính chuyển qua bắt chuyện với bạn còn lại trong phòng, nhưng cậu ta lại quay lưng về phía tôi. Thế là tôi đành ngồi nghịch điện thoại, chờ đến giờ đóng cửa phòng theo lời dặn của P’Dim.
Tôi lại đang lướt Instagram. Không có nhiều tin mới trên trang chủ của tôi lắm vì tôi cũng không follow nhiều người. Đột nhiên một bức ảnh xuất hiện thu hút sự chú ý của tôi.
boss-pol Cần được chăm nom! Bạn tui bị thương rồi nên tui đang phải xoa dịu nó. Đang khóc to lắm nè @sarawatlism
Bạn của Sarawat đăng tải một tấm hình của Sarawat, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đang ngồi với vẻ mặt thường thấy của cậu ta. Trông chẳng có vẻ gì là đang khóc cả. Nhưng nhìn kĩ lại tấm hình thì tôi thấy…
Máu!
Trời! Đầu gối cậu ta máu me be bét. Những người đang đứng quanh cậu thì trông có vẻ hoảng. Nhưng chỉ có mỗi bức ảnh vậy thôi nên tôi không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ có thể đọc bình luận bên dưới trong lo lắng. Tôi lo lắng thật sự, và tâm trí tôi đã chẳng còn ở đây nữa rồi.
amibabyliss @sarawatlism Sarawat xảy ra chuyện gì thế?
bell2882 bên Nghệ thuật dữ thật đó! Mong là Sarawat không sao nhé
jener-ploy Bây giờ đang hỗn loạn lắm, nhưng tui vẫn ở đây ủng hộ nha. Nong Sarawat cố lên nhé @sarawatlism
i.ohmm @tine_chic tới đây liền đi. Đám bạn của cậu ta ra sân hết rồi, không ai chăm lo cả
Tôi đã không trả lời bình luận của thằng Ohm, mà lập tức đứng dậy cất đàn và chạy nhanh hết sức như thể đang bị bọn đòi nợ đuổi giết. Trước khi đi tôi cũng kịp nhờ bạn còn lại trong phòng khóa cửa khi ra về.
Tôi nhanh chóng tới sân bóng chỉ trong vài phút, hoảng loạn tìm người. Ngay khi tôi thấy đội cổ vũ khoa Chính trị, tôi chạy qua đó liền.
Ở đây không đông đúc lắm. Chỉ có vài cầu thủ dự bị đang cổ vũ cho đội mình, hoàn toàn lờ Sarawat đang ngồi trên băng ghế đi. Hội bạn thân của cậu thì đang chơi trên sân và ai trông cũng hết sức nghiêm túc. Sarawat lúc này trông cứ như chú cún nhỏ bị chủ bỏ rơi.
“Nè…” Vừa tới gần chỗ cậu là tôi gọi ngay, cậu ấy vẫn còn đang thở nặng nề.
“Cuối cùng cậu cũng đến.” Trời mẹ ơi! Cậu ta còn trề môi giận dỗi nữa chứ, làm tôi áy náy quá.
“Sao cậu không xử lý vết thương ngay? Sao mà để chảy máu quá trời thế hả? Nhân viên hỗ trợ đâu hết rồi? Fan của cậu đâu? Cứ ngồi đó như không có chuyện gì thế này à? Có đau lắm không? Cậu bị điên rồi hả? Muốn bị què hả?”
“Tôi bị ngã. Chỉ vậy thôi.” Cậu ta cắt ngang trước khi tôi mắng thêm câu nào nữa.
“Chỉ thế thôi? Nhìn đi. Vết thương của cậu trông như vừa bị xe tải đâm ấy.”
“Tôi tính cướp bóng mà không thành. Bình tĩnh đi nào.”
“Tôi bình tĩnh thế đ** nào được?”
Tôi đang buồn lòng lắm. Thế nên tôi quyết định cúi xuống xem vết thương ở đầu gối thế nào. Nó vẫn còn đang chảy máu. Quần áo cậu ta trông còn bẩn thỉu hơn cả lông chó hoang ven đường nữa. Giờ trông cậu ta giống thằng ăn mày hơn là cầu thủ bóng đá ấy.
“Tôi bảo họ là tôi sẽ tự xử lý vết thương.” Sarawat đưa tôi hộp cứu thương. Tôi có nói hồi nào là tôi sẽ giúp cậu ta xử lý vết thương này đâu?
“Câu đưa tôi làm gì? Tự làm đi.”
“Tôi không làm được. Auuu, đau lắm đó.”
“Bớt giả vờ đi. Lúc người ta đề nghị giúp thì cậu từ chối. Giờ tôi ở đây rồi cậu lại cầu diễn cái nỗi gì. Nếu tôi không ở đây thì cậu tính sao hả?”
“Thì tôi để kệ nó khi nào hết đau thì thôi.”
“Rồi cậu chết luôn đó.” Tôi lấy cồn ra đổ lên một miếng bông sạch để lau máu đã bắt đầu khô lại quanh vết thương.
“Ôi! Trời! Ah!”
“Đậu má Saraleo! Rên cái kiểu gì đấy hả?”
“Cậu làm nhẹ nhẹ thôi. Câu lau mà tôi muốn co rút luôn ấy.” Tôi thật lòng muốn nhét miếng bông này vào mồm cậu ta luôn cho xong. May thay, chỉ có vài cầu thủ dự bị ở đây và họ đều đang chăm chú theo dõi trận đấu. Còn người hâm mộ cậu ta thì ở tít đằng xa.
“Betadine đâu rồi?” Tôi vừa lục tìm trong hộp vừa hỏi.
“Hiện tại thì hết mất rồi.”
“Má! Sao cậu bị thương không đúng lúc gì hết vậy? Lúc nào cũng bị thương lúc hết Betadine!”
“Lỗi tại tôi à?”
“Ừ! Tại cậu tự làm mình bị thương chứ gì nữa!”
“Tôi biết cậu lo cho tôi. Nhưng tôi không sao mà.” Phải rồi. Vì không có Betadine nên tôi phải tưới cồn lên vết thương để nó không bị nhiễm trùng. Đây đã là cách tốt nhất trong lúc này rồi.
“Sao tay cậu run vậy?” Cậu ta hỏi. Tôi ngừng lau vết thương của cậu ta, ngước lên nhìn.
“Chắc tại tôi sợ máu.”
“Tôi cũng đang run này.”
“Cái gì run cơ?”
“Tim tôi ấy.”
“Chắc tại cậu uống nhiều cafe quá đó.”
“Cậu nói thế chắc cũng phải…”
“…”
“Cafe đắng thật đấy.”
“Ừ. Còn tôi nghĩ là tôi sợ máu cực kì luôn ấy.”
Ôi tim tôi…
—-
Đêm nhạc “Scrubb Live – Play Together”
Chương trình bắt đầu lúc tám giờ tối tại sân vận động trong nhà. Tôi, hội bạn và hội Sư Tử Trắng đi cùng nhau. Bọn tôi đang theo dõi các màn biểu diễn của hội sinh viên trên sân khấu. Chương trình này hơi đặc biệt hơn bình thường một chút bởi người ngoài trường cũng được vào xem. Thế nên tối nay tôi thấy rất nhiều người từ nhiều trường đại học khác nhau.
Tôi đã không gặp Sarawat ba ngày rồi, kể từ sau trận bóng đá giữa khoa Chính trị và khoa Nghệ thuật Truyền thông. Trận đó kết thúc với tỉ số hòa 1-1. Sarawat bảo rằng cậu ta phải tập dượt và tổng duyệt cho buổi diễn hôm nay nên tôi không quấy rầy hay làm phiền gì nữa. Cũng bởi thế, hôm nay tôi phải tới xem cậu ta làm ăn ra sao. Nhưng sao nghe tôi cứ như một người mẹ thứ hai của cậu ta thế nhỉ?
Tôi mặc một chiếc áo phông của Scrubb, đứng trong đám đông trước sân khấu trong lúc chờ đợi ban nhạc yêu thích của mình biểu diễn. Nhưng có vẻ tôi sẽ còn phải đợi lâu lắm cho tới lúc đó.
“Tine, lúc Sarawat lên sân khấu đừng quên chụp ảnh nhé.” Man, bạn thân của cậu ta, nói.
“Sao lại là tôi?”
“Thì bởi cậu là vợ nó mà. Làm tròn bổn phận đi.”
“Cậu muốn ăn đập hả?”
“Nhưng thôi tùy cậu đó. Nếu cậu muốn chụp thì cứ chụp. Không muốn thì thôi, cũng không sao.”
Hừ! Thế là tôi lại miễn cưỡng đồng ý chụp ảnh Sarawat. Lúc nào cũng vậy, người ít quan trọng nhất sẽ luôn là người chụp ảnh. May thay tôi không mang cái máy DSLR của mình đi, không thì tôi sẽ trở thành thợ chụp chính hiệu luôn mất.
Bọn tôi chờ khá lâu thì đèn sân khấu mới bắt đầu tối dần. Đèn chiếu màu xanh tập trung vào chính giữa, cùng với đó là một hồi trống dồn vang lên.
Ánh nhìn tập trung hết lên sân khấu. Lúc này tôi thấy còn hồi hộp hơn cả chờ kết quả sổ xố nữa. Tôi cố gắng tìm kiếm Sarawat trong ánh đèn mờ mờ, nhưng tôi không nhìn ra mặt cậu ta đâu cả.
“Chào mọi người! Chúng tôi là SSS Band!” Ngay tức khắc, giọng trầm của người hát chính vang lên, hòa cùng tiếng hò reo của mọi người bên dưới. Đó là dấu hiệu của cuộc vui sắp sửa bắt đầu.
“Chúng tôi là người chiến thắng trong Lễ hội Âm nhạc năm ngoái. Hôm nay rất vui được gặp mọi người ở đây.”
“Wooohooo!”
“Giờ thì, cho tôi hỏi một câu nhé… Các bạn đã sẵn sàng quẩy tưng bừng chưa???”
YEAHHHHHHHHHH
Tiếng các nhạc cụ khác cũng bắt đầu ngân vang lên, tạo thành một hòa âm rất tuyệt. Mọi người ở đây đều bắt đầu nhảy lên và reo hò ầm ĩ trong tiếng nhạc dạo của bài hát đầu tiên.
Bài hát khá quen thuộc với tôi bởi mấy ngày trước họ đã chơi qua một lần. Nhưng hôm nay thì khác biệt, bởi sân khấu lớn hơn, ánh đèn chói lòa hơn, và quan trọng hơn là… Hôm nay Sarawat trông đẹp trai thật đấy.
“Ahhhhhh! Sarawat!!!”
Ánh đèn sân khấu chiếu rõ khuôn mặt của từng người trong ban nhạc. Ngay cả khi Sarawat đứng tít phía sau, cậu ấy vẫn không thể tránh được ánh đèn chói lòa. Tôi nhìn cậu ấy, còn cậu thì chăm chú nhìn cần đàn để bấm các hợp âm. Ngón tay của cậu ấy có thể to và không thích hợp để bấm phím điện thoại, nhưng khi chúng đặt trên cần đàn thì tôi lại chẳng thể rời mắt được.
Cậu ấy cũng mặc áo phông của Scrubb y hệt cái tôi đang mặc. Trông giống như cậu ấy là người duy nhất mặc nó bởi vì những người khác đều mặc thêm áo khoác ở ngoài.
“Mọi người hát cùng nào! Nếu bạn đang vui thì nhảy lên nào!”
“Tỉnh giấc giữa thành phố bộn bề
Nhìn lên trời cao, ta đang tìm kiếm điều gì?
Ước mơ lớn lao mà ta đang hướng về…”
Ca khúc “Dancing” nhóm lên niềm vui và tiếng hò reo phía dưới sân khấu. Nhân cơ hội đó tôi cùng rút điện thoại ra, dịch người ra chính giữa để chụp vài kiểu của Sarawat khi cậu ấy đang chơi đàn. Tôi chụp một lèo thật nhiều ảnh vì tôi biết chắc cậu ấy sẽ không để ý đến mình.
Quanh tôi có rất nhiều bạn nữ xinh xắn. Tôi mới chỉ vừa nhận ra điều đó sau khi chụp ảnh xong. Nhưng không phải mọi khu đều như thế này, mà chỉ riêng chỗ này, ngay trước Sarawat thôi.
“Ôi, trời ơi! Cậu ấy đẹp trai quá đi mất! Cậu ấy tên gì thế? Muốn làm quen với cậu ấy quá đi.”
“Kìa! Cậu ấy đang nhìn bọn mình! Cha mẹ ơi!” Câu nói đó như đâm xuyên qua tai tôi, khiến tôi phải nhìn lên sân khấu vội. Đúng thật… Cậu ta đang nhìn về phía này.
“Hot quá đi mất! Nhìn chỉ muốn mlem ngay.” Nghe mấy câu này là biết mấy cô nàng không học trường tôi rồi. Chứ học trường này thì làm gì có ai mà không biết Sarawat nữa.
Đáng ra tôi phải thấy ghen tị, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy bực mình và khó chịu. Tôi không muốn cậu ấy quen biết ai, cũng không muốn có thêm ai biết về cậu ấy nữa.
“Nếu cậu ấy xuống sân khấu, tôi sẽ dẫn bà đi gặp.”
“Được không? Thật hả?”
“Được chứ! Tự tin lên! Bà xinh mà.”
Tôi im lặng một lúc lâu, lờ cái ý nghĩ đang trôi nổi trong đầu mình đi. Rồi tôi nhận ra mình đang bị dòng người đẩy lùi xa khỏi sân khấu. Nhưng mà bạn có tin không, rằng dù đã bị đẩy xa khỏi sân khấu lắm rồi, mắt tôi vẫn không thể rời khỏi cậu ấy.
Có lẽ tôi trúng tà thuật gì của cậu ta rồi.
Từ bài hát đầu tiên tới bài thứ hai, và cứ thế tiếp diễn. Họ không hề giới thiệu bản thân hay gì cả mà chỉ chơi nhạc liên tục như vậy. Còn tôi… người không thuộc bài nào ngoài nhạc của Scrubb, thì chỉ đứng đó, khó khăn theo dõi màn biểu diễn.
Bài hát cuối cùng kết thúc mĩ mãn cùng với một cái cúi chào từ SSS Band. Nhiều người hét lớn tên Sarawat và những người khác thì hô hào đòi ban nhạc giới thiệu. Nhưng chẳng ích gì vì Sarawat bỏ đàn xuống ngay lập tức và là người đầu tiên rời sân khấu.
Tôi cố gắng gạt Sarawat ra khỏi đầu để tập trung xem phần xuất hiện của ban nhạc yêu thích, Scrubb. Đèn sân khấu đột nhiên vụt sáng bừng, tôi lập tức nhìn rõ họ ngay! Lúc này tôi quên sạch mọi chuyện và chẳng hề ngại ngùng gì nữa.
“Xin chàoooooooo…”
“Wheeeeeeew!” Tôi chết mất! Vừa thấy P’Muey và P’Ball trên sân khấu là tôi lách mình hết sức qua đám đông để tới gần sân khấu hết mức có thể. Nhưng vô vọng. Tôi vẫn ở nguyên chỗ này, không di chuyển được tí nào, và vẫn chẳng thấy gì. Má! Tất cả là tại Sarawat, nên tôi mới bị đẩy ra phía sau xa thế này.
Nếu không thể đổ lỗi cho ai thì đổ hết cho Sarawat. Đây là châm ngôn mới của tôi.
Thôi thì, cho dù không thể tới gần sân khấu thì được xuất hiện ở sự kiện này, với tôi, đã là tốt lắm rồi. Tôi tự bảo thế để làm mình vui lên, tận hưởng âm nhạc, cho tới khi có ai đó tới gần bên…
Vừa quay người lại là tôi thấy ngay một cậu con trai trong chiếc áo phông ‘Scrubb’ màu trắng. Cậu ta nhướn mày lên, rồi tự tung tự tác chưa hỏi gì đã nắm tay tôi.
“Sao cậu tìm được tôi ở đây?” Người đó là Sarawat, lúc này đang đứng ngay cạnh tôi.
“Tôi vẫn luôn nhìn cậu.”
“Vậy à? Tôi tưởng cậu bận bịu lắm. Bao nhiêu cô tiếp cận ở sau sân khấu cơ mà.”
“Sao cậu biết?” Cậu ta bình tĩnh hỏi lại. Tôi chỉ muốn đập cho cậu ta một phát vào đầu.
“Vậy là đúng thật à? Nổi tiếng ghê ha.”
“Đương nhiên rồi.”
“Rồi thế cậu cho họ số chưa?”
“Không. Cậu quan trọng hơn, nên tôi đi tìm cậu ngay.”
“Sao? Tôi quan trọng vậy à?”
“Tôi lo.”
“…”
“Sợ cậu bị ai bắt cóc mất.”
“Té đi!” Tôi thật sự muốn chửi cậu ta hết mức có thể, nhưng tôi đang cố kiềm chế cảm xúc của mình nên thay vào đó tôi siết tay cậu. Tôi càng bực mình thì tôi càng siết chặt. Sarawat chắc là thấy đau nên cậu ta siết lại còn mạnh hơn.
Cái quái gì đây? Sao cậu ta nghiêm túc quá thế? Tôi nghĩ ngón tay mình sắp hỏng rồi. Đau vãi!
“Bài hát này gợi nhắc tôi về nơi này, bởi tôi viết nó khi tôi đang sống ở Chiang Mai và nó…” P’Muey chưa nói hết câu nhưng tôi đã tự lẩm bẩm với chính mình.
“Cảnh Biển.” (Seascape)
“Sao cậu biết?” Sarawat hỏi tôi.
“Biết chứ. Ảnh nói thế trong concert năm ngoái ở Bangkok.”
“Ở đâu?”
“Đại học Silpakorn.” Cậu ấy chỉ gật. Concert đó đúng là đỉnh. Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác của tôi lúc ấy.
“Có vui không?”
“Vui vãi chưởng luôn! Tôi hạnh phúc lắm.”
“Tôi biết.”
“Hả? Sao cậu biết?”
“Nhìn mặt cậu thì biết.”
“Ừ. Nhưng lúc đó tôi đứng gần sân khấu lắm. Quang cảnh khác với bây giờ ghê. Nhìn coi, P’Muey và P’Ball trông nhỏ tí xíu.” Buồn ghê.
“Cậu muốn nhìn họ rõ hơn không?”
“Có chứ.”
“Vậy tới đây.” Nói xong, cái thân người cao lớn của cậu ấy đột nhiên quỳ xuống giữa đám đông. Cậu ta chẳng nói gì thêm ngoài nhìn tôi và vỗ lên vai mình.
“Thôi. Tôi không muốn.”
“Lên đi. Tôi không làm cậu ngã đâu.”
“Tôi không phải sợ, mà… Cậu có chắc không đấy?”
“Ừ. Tôi nói thật mà. Nhanh lên! Sắp đến đoạn điệp khúc rồi.” Tôi ngần ngại nhìn cậu ấy rồi cuối cùng vẫn trèo lên vai cậu. Cậu ấy chầm chậm đứng lên. Lần này thì tôi cảm thấy như mình chạm đến thiên đường bằng mắt ấy, bởi vì tôi đã thấy sân khấu rõ ràng hết sức. Cứ như giấc mơ thành sự thật vậy
“Trời ơi! Nhìn từ đây đỉnh thật ấy!” Một tay tôi đặt trên đầu Sarawat, tay còn lại thì giơ lên vẫy và hát theo.
‘Cảnh Biển’ kết thúc, tiếp theo đó là ‘Câu Trả Lời’. Sau đó là một chuỗi các bài khác ‘Gần’, ‘Hợp Đôi’, ‘Bài Hát Của Chúng Ta’, ‘Cậu Xoay Quanh Mình, Mình Xoay Quanh Cậu’, ‘Một Đôi’, và nhiều bài khác nữa.
Bài cuối cùng đến rồi. Cả tôi, Sarawat, và những người hác ở đây đều hát theo, và cùng vẫy tay chào tạm biệt ban nhạc yêu thích của mình, mong đợi sẽ được gặp họ ở lần kế tiếp.
Sarawat đặt tôi xuống khi bài hát cuối chuẩn bị bắt đầu.
“Bài hát này… dành cho những người đang có tình cảm với đối phương. Có thể bạn sẽ tự hỏi liệu đó có phải là yêu không. Nhưng đừng lo lắng về điều đó nhé. Cứ mặc nó, quên hết những chuyện khác đi và chỉ nhìn người bên cạnh mình thôi. Giờ người ấy trông thế nào?” P’Muey hỏi khán giả.
“…”
“Người ấy có đang mỉm cười với bạn không?”
“…”
“Người ấy có đang nhìn vào mắt bạn không?”
“…”
“Người ấy đang nắm tay bạn chứ?”
“…”
“Nếu câu trả lời là có, hãy hát bài này cùng chúng tôi nhé.”
Đám đông reo hò khi tiếng nhạc vang lên. Giai điệu ngọt ngào và đáng yêu, khiến tôi bồng bềnh như đang trôi trên mây.
Mọi điều mà P’Muey vừa nói, tôi đều cảm nhận được, bởi tôi nhận được tất cả những điều ấy từ chàng trai đứng kế bên mình.
“Sâu thẳm trong tim, anh biết rằng mỗi phút trôi qua,
Lại là một câu chuyện khác giữa đôi ta
Ngày và đêm trôi qua thì mình vẫn bên nhau
Nhìn sâu vào tâm trí nhau đến khi mình thấy quen thuộc
Cảm xúc vẫn trôi nổi, và anh muốn tìm cho được.” *
(*Lời bài hát “Deep” của the Scrubb)
Tôi là kiểu người khó mà hiểu cái gì ngay được. Tôi không hiểu gì cả, và cũng chẳng đọc được ý nghĩa những hành động của Sarawat. Tôi chỉ biết rằng đôi mắt cậu ấy, lúc này đang chăm chú nhìn tôi, làm tôi phát hoảng và tim tôi thì run lẩy bẩy.
Chúng tôi không nói với nhau lời nào. Cả hai chỉ đứng đó, nhìn nhau, và hát theo khi đoạn cuối của bài hát vang lên. Tôi có thể nhìn thấy giọt mồ hôi chạy dọc trên mặt cậu, nhưng tôi cũng chẳng định lau đi.
“Có lẽ bởi vì khi ta gặp nhau
Hay là bởi vì cảm xúc khiến tim mình đập mạnh
Kỉ niệm ấy hằn sâu trong tâm trí anh
Khi mà đôi ta sát gần bên nhau,
Ít nhất thì anh có em, và anh hiểu rằng,
Bất kể trôi qua bao nhiêu lâu,
Tất cả những gì anh cần chỉ là em và anh.”
Âm thanh cuối cùng tôi nghe được là tiếng của P’Muey. Giây phút đó, tôi đột nhiên hiểu ra những hành động của Sarawat.
“Và người mà đang cười với bạn, đang nhìn bạn và đang nắm tay bạn suốt từ đầu bài hát đến giờ… Cảm giác sâu thẳm trong lòng ấy…”
“…”
“Chính là tình yêu đó.”
Cuối cùng cũng về đến phòng. Tôi lập tức nằm vật ra giường vì quá mệt. Sau khi tách ra khỏi đám bạn mình và Sarawat, tôi chẳng còn muốn làm gì ngoài ngủ và nghe tiếng thông báo trên điện thoại không ngừng rung lên.
Nhắm mắt một lúc, tôi mới lấy điện thoại ra và kiểm tra tin nhắn trên Instagram như mọi khi. Tôi không để ý chỗ thông báo vội vì đoạn video mấy thằng bạn tôi nhảy nhót với Hội Sư Tử Trắng trông thú vị hơn nhiều.
Xem hết rồi tôi mới kiểm tra phần thông báo và thấy Man tag tôi trong phần bình luận của một bài đăng.
man_maman @tine_chic Nó bảo là nó đã cố gắng lắm mới gõ cho đúng chính tả đấy
Bức ảnh làm tôi trố mắt nhìn. Đó là tài khoản Instagram của Sarawat. Trong ảnh, cậu ấy mặc đồng phục trung học, đứng gần tấm poster trong concert của Scrubb. Trông thì khá bình thường thôi nhưng…
Tôi cũng thấy mình trong bức ảnh đó! Đó là tôi!
Sarawat đã đăng ba tấm hình, và đó là tấm đầu tiên. Tấm hình thứ hai được chụp từ xa, lúc tôi ngồi trên vai cậu ta. Tấm cuối cùng là tôi và Sarawat…
Đang nắm tay nhau lúc rời khỏi đêm nhạc.
Cả ba bức ảnh đều có chú thích đi kèm. Tôi chầm chập đọc từng cái một để cho não mình kịp xử lý chỗ thông tin vừa nhận và cả xử lý trái tim mình nữa.
Tấm hình đầu tiên…
sarawatlism Năm ngoái ở Silpakorn
Tấm thứ hai….
sarawatlism Năm nay ở Chiang Mai
Và tấm cuối cùng…
sarawatlism Năm sau, ở đâu cũng được… miễn là ở cùng nhau
Vì nghĩ không ra tiêu đề nào nghe ngọt như cụm từ này nên mình xin phép để nguyên.
“Xin lỗi em… Người ơi xin lỗi vì đã tổn thương em~”(*)
(* Lời bài hát อันเฟรนด์(Unfriend) – Helmetheads)
“Argh! Đổi bài ngay giùm tao! Điếc hết cả tai rồi!”
Âm thanh khủng khiếp nhất trần đời này chính là từ hội bạn thân của tôi hợp xướng với hội Sư Tử Trắng. Trong số đó thì một nửa đang say sưa hát, nửa còn lại thì đang van xin đổi bài. Lũ khùng…
Thay vì về nhà, chúng tôi rủ nhau tới một quán Karaoke vì chưa đứa nào muốn tan cuộc. Ai cũng muốn được vui chơi xả láng tối nay.
Nhưng thế này mà vui à?
Tôi nghĩ tôi sẽ lăn ra chết trước khi biết thế nào là vui mất thôi.
Giờ tôi chỉ muốn về nhà. Tôi lỡ mồm bảo là mình ghen mất rồi. Chẳng còn mặt mũi nào mà ở đây thêm nữa. Ôi, trời, ơi! Ước gì tôi có cái xô ở đây, tôi sẽ chụp luôn lên đầu để che mặt đi cho xong. Bảo tôi chụp xô lên đầu cả tuần luôn cũng được. Bọn nó không ngừng trêu chọc tôi, và cứ hễ nói chuyện với tôi là y như rằng chỉ nói về cậu ta. Tôi muốn thoát khỏi đây ngay!
May là lúc này thì bọn nó đều đã say khướt hết cả. Cả lũ đã chuyển sang hát hò ầm ĩ thay vì chỉ chăm chăm nói về tôi và Sarawat.
Lí do tôi nói như thế, cũng có thể là bởi tôi say đấy. Nhưng vấn đề ở đây là tôi lại không say tí nào cơ. Thề đó!
“Tine, một ly nữa!”
Có một người không tham gia trận chiến giành micro như những người còn lại, bởi cậu ta vẫn còn đam mê 3000 baht tiền thưởng của Sarawat… Theme, người nãy giờ cứ luôn rót bia và cốc cho tôi.
“Không! Dừng đi! Tôi không uống nữa đâu.” Mặc dù tôi vẫn chưa đến nỗi đi xiêu vẹo nhưng không có nghĩa là tôi có thể uống được tiếp.
“Chỉ một cốc thôi mà.”
“Đủ rồi. Cậu ấy không uống được nữa đâu.” Sarawat cắt ngang bằng giọng trầm trầm của cậu ấy, rồi tới ngồi xuống cạnh tôi.
“Nhưng nhiệm vụ còn chưa hoàn thành mà.”
“Đủ rồi.” Tôi thấy cậu ta mở chiếc ví đắt tiền ra, rút một xấp tiền rồi đưa cho thằng bạn.
Như thế tệ lắm đấy nhé! Cậu ta đã lên kế hoạch chuốc say tôi, lại còn dám trả tiền cho phi vụ đó ngay trước mặt tôi nữa chứ. Mấy thằng cha này sao mà ngu thế!
Tôi và Sarawat ngồi trong góc phòng. Cậu ấy duỗi cặp chân dài của mình gác lên một cái ghế khác, ngăn cách chúng tôi khỏi đám bạn. Tôi chỉ biết ngồi im thin thít, không hé răng nửa câu, mãi tới khi Man bỏ micro xuống và tới ngồi cạnh Theme. Cậu ta vẫn không thể tới gần tôi được bởi chân Sarawat đã chắn ngang.
“Tine ơi! Zô!” Cậu ta đưa tôi một cốc bia. Tôi cũng muốn cầm lấy nhưng người ngồi cạnh chắn mất rồi.
“…” Để cho an toàn thì tôi không nói gì cả.
“Thôi mà! Cậu mà không say thì hết vui rồi!”
“Cậu ấy say rồi!” Sarawat trả lời thay.
“Làm sao mày biết là cậu ấy say rồi? Thôi đê! Để người ta uống đi. Tao muốn ôm một cái mà.”
“…” Tuy tôi không nghe thấy tiếng gì cả, nhưng đọc khẩu hình của Sarawat thì có thể dễ dàng đoán được cậu ta nói gì ‘Đmm’
Đáng ra đó đã là một câu trả lời hoàn hảo rồi. Nhưng trông Man chẳng có vẻ gì là sợ hay giận cả. Cậu ta còn cười há há như thằng dở hơi. Chả hiểu kiểu gì!
“Mày ghen hả?” Man lại cố tình hỏi Sarawat.
“…”
“Ghen mà không làm được gì cả. Người ta gọi là ‘bất lực’ đấy nhé.”
“Cút đi.”
“Tine mà là bạn trai tao chắc ngày nào tao cũng kiệt sức.”
Bụp!
“Ui!” Trong chớp mắt, Sarawat đã giơ chân đạp thằng bạn ngã lăn ra ghế. Mọi người đều trông hết sức ngạc nhiên, cả phòng đột nhiên rơi vào im lặng trong thoáng chốc. Sau đó thì…
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Sau một thoáng yên lặng, tất cả đều bật cười như điên. Tôi cũng không thể nhịn cười được khi thấy Man bò lồm cồm trên sàn. Ai nấy đều rút điện thoại ra quay lại khoảnh khắc đó. Đáng đời cậu ta!
“Tôi ghét cậu.”
“Cái gì thế?” Nghe thấy thế, tôi lập tức quay sang nhìn Sarawat. Mặt cậu ta vẫn như cái đít nồi, chẳng có cảm xúc gì. Tôi bối rối.
“Sao cậu không tránh đi lúc thằng Man hôn trán?”
“Hả? Hồi nào?”
“Đừng có giả vờ, tôi thấy rồi.”
“Ồ, vậy hả? Tôi tưởng cậu đang bận tán tỉnh mấy cô trong bar và để mấy cô ấy sờ soạng cậu chứ.”
“Tôi không có tiến lại chỗ người ta, là họ kéo tôi mà. Đừng có đánh trống lảng. Một đêm mà những hai người liền? Tôi ghim vụ này rồi đấy.
“Thì, bởi vì tôi cũng đâu biết sẽ thành ra như thế.”
“Đừng có để nó xảy ra lần nữa. Tôi ghen đấy.”
“Im đi.”
“Ghen đấy.”
“Cậu muốn ăn đạp bây giờ không?”
“Tôi ghen đấy. Nếu có ai làm những việc đó với cậu thì người đó phải là tôi chứ.”
“Hai đứa nói chuyện gì đấy?” Thằng Peuk ở đâu chen vào, cắt ngang chúng tôi.
“Không phải việc của mày!” Tôi lạnh lùng đáp trả.
“Ờ! Phải rồi! Tao có phải mày đâu. Tao làm gì cũng sai hết.” Nó tưởng hành xử như thế là đáng yêu lắm hả? Giờ tôi muốn đập nó không khác gì đập Sarawat.
Tôi không hiểu cảm xúc của mình lúc này nữa. Tôi cố gắng gạt những lời cậu ấy nói đi, nhưng hình như trái tim đang phản bội tôi hay sao ấy.
Cảm giác kì ghê.
Mười phút sau, tôi thấy Man quay lại với vài chai bia trên tay. Cậu ta cư xử như thế trước đó chưa xảy ra chuyện gì hết, kể cả khi Sarawat đạp cậu ta ngã lăn quay hết sức xấu hổ. Lần này cậu ta thậm chí còn dám nhìn thẳng Sarawat.
Việc hát hò và ăn uống vẫn tiếp diễn. Đầu tiên bọn tôi đều uống chậm, đổ vào từng cốc một. Nhưng tới lúc cả lũ đều xỉn và hóa điên, chẳng còn ai dùng cốc làm gì nữa. Bọn tôi uống thẳng từ chai luôn. Tôi say, và cả Sarawat cũng thế. Cả người tôi nồng nặc mùi cồn. Cũng gần ba giờ sáng rồi, nên chúng tôi phải rời đi.
Tôi được khiêng ra khỏi quán bởi đám bạn Sarawat. Không thể tin được là giờ tôi lại say xỉn đến mức này. Chắc là bởi 3000 baht của Sarawat. Cậu ta đúng là Quỷ vương, còn đám bạn chính là lũ quỷ tay sai. Má ơi! Tôi còn không thể nào bước đi cho vững nữa kìa.
“Theme, bỏ ra đi. Để tao lo.”
“Không sao, để tao giúp.”
“Im đi. Bỏ cậu ấy ra.”
“Mày nói nhiều vl. Với cả là tao khiêng cậu ấy ra đấy nhé.”
“Mày muốn chết hả?”
“Má! Sao mày chiếm hữu ghê thế? Đây, của mày tất!” Theme quẳng tôi khỏi lưng cậu ta về phía Sarawat, chẳng khác gì quẳng con búp bê. Tôi định bảo là tôi tự đi được, nhưng mà thật ra tôi có đi được quái đâu. Tôi sợ là tôi sẽ ngã lăn quay, thế thì còn đáng xấu hổ hơn.
Ba thằng bạn vui vẻ của tôi cũng chẳng khá hơn tôi là bao. Chúng nó đều xỉn quắc cần câu, lê lết như mấy cái bao tải. Tôi đoán lúc này tôi còn hên chán vì ít ra tôi còn biết chuyện gì đang xảy ra.
“Thế còn bạn của Tine tính sao đây?”
“Cứ đưa hết về phòng tôi đi.” Bình thường cứ mỗi lần uống say thì cả lũ đều về phòng một đứa nào đó. Lần này tôi xung phong dâng hiến phòng mình.
“Thôi khỏi. Đưa về chỗ tôi đi. Nhà tôi gần hơn.” Man đề nghị. Mấy cậu còn lại đồng ý ngay tắp lự.
Chúng tôi chia ra ở bãi đỗ xe. Sarawat và tôi đi một hướng. Tối nay cậu ấy là vệ sĩ của tôi.
Tôi có cảm giác như ai đó cứ sờ soạng khắp người tôi một lúc lâu. Tôi buột một tiếng than nhẹ rồi hé mắt ra nhìn. Sarawat có vẻ đang cố gắng tìm chìa khóa phòng trong túi tôi. Nhưng sao lại có cảm giác cậu ấy ‘đi tìm’ hơi xa, xuống cả đũng quần tôi là thế nào nhỉ? Theo như tôi biết thì túi quần ở hai bên nhé.
“Tìm được chưa?”
“Chưa.”
“Rồi chừng nào cậu mới tìm được hả?”
“Đến khi nào tôi thấy đủ.”
“Khốn!”
Tôi chửi xong thì cậu ta cũng lôi được chìa khóa ra. Mở cửa, tôi được cậu ấy dìu vào phòng, sau đó thì bị quẳng lên giường không chút thương tiếc. Này! Tôi là người trần mắt thịt mà, xin hãy đối xử nhẹ nhàng với cơ thể quyến rũ này hộ cái.
Tôi nhắm nghiền mắt vì ánh đèn chói quá, ngó lơ những thứ xung quanh đi. Lúc này tôi mệt lắm rồi và chỉ muốn đánh một giấc. Tuy nhiên thì vẫn còn một chuyện phiền lòng. Sarawat đang cố lật người tôi lại, và tôi thấy tay cậu ta đụng khóa quần mình.
“Này, làm gì đó?” Mở mắt ra, tôi thấy cậu ta đang cố cởi quần của tôi.
“Cởi quần cho cậu.” Cậu ta đáp, mặt mày trông rõ khó ở.
“Khỏi cần đi. Tôi muốn ngủ.”
“Không thấy khó chịu hả? Cởi ra đã.”
“Khỏi đi… Cậu phiền thế.”
Tôi nói vậy thôi chứ cũng chẳng làm gì được, vì cậu ta đã dùng sức lột quần tôi ra rồi. Mất vài giây thì cậu ta cũng lột xong. Tôi chỉ còn mỗi cái quần lót che chắn cơ thể.
Sau đó thì Sarawat bắt đầu cởi áo sơ mi cho tôi. Tôi chỉ biết càu nhàu kêu ca vì tôi mệt muốn chết. Được rồi, tôi chịu! Say lắm rồi. Sau đó thì cậu ta ngả lưng nằm xuống giường.
“Đừng có táy máy với tôi đấy.”
“Biết rồi.”
“Tôi muốn ngủ.”
“Ngủ ngon. Mơ đẹp.”
Đó là âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy trước khi chìm vào giấc ngủ.
Giữa trưa hôm sau tôi mới dậy, đầu đau như búa bổ. Tôi cố nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, và nhận ra là người hôm qua đưa tôi về đã biến mất rồi.
Tìm điện thoại, tôi phát hiện ra có 10 cuộc gọi nhỡ từ mấy thằng bạn. Tôi quyết định gọi lại ngay xem chúng nó thế nào. Theo những gì tôi còn nhớ được thì hôm qua chúng nó cũng say mèm và hỗn loạn hết cả. Chờ khoảng 10 giây thì thằng Ohm cũng nghe máy.
[Alo.]
“Ohm à? Mày ổn không đó? Gọi gì tao đấy?”
[Ừ, bọn tao không sao. Mày thì sao?]
“Tao á? Hơi choáng tí, như mọi khi thôi. Hỏi gì kì vậy?”
[Không kì đâu. Tao gọi hỏi xem mày còn ok không hay mất tr*nh vào tay Sarawat rồi ấy. Đêm qua đứa nào cũng xỉn quắc nên chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa.]
“Mày nói cái éo gì đấy? Tao ok!”
[Thật ó hỏ? Ờ, thế tao yên tâm rồi. Tại tao thấy ảnh mày đăng trên Instagram nên tao tưởng anh chồng quốc dân chính thức thành bạn trai mày rồi.]
“Ảnh nào? Tao đăng hồi nào?”
[Tối qua ấy.]
“Tao có đăng gì đâu.”
[Thế mày tự xem đi. Nhìn cho kĩ rồi hẵng tới nói chuyện với tao nhé. Ok?]
Thằng Ohm cúp máy, bỏ mặc tôi lại với nỗi hoang mang.
Tôi lập tức mở Instagram ra xem, bật ngửa vì hơn 100 thông báo. Một nửa trong số đó là từ người lạ hỏi xin số tôi hôm qua. Anh ta bấm like hầu hết ảnh của tôi.
Một nửa còn lại là từ những người tôi không quen biết. Tôi không muốn bị sự tò mò tra tấn thêm nữa, nên tôi bấm xem luôn bức ảnh ‘tôi’ đăng hôm qua. Nhìn xong, tôi lại choáng tập hai.
Đúng là ảnh của tôi thật.
Tôi… nằm trên giường… mặc mỗi cái quần boxer và áo bóng đá. Vấn đề là áo đó là của đội bóng khoa Chính trị. May thay, cái tên in sau lưng áo không bị lộ ra trong ảnh… bởi vì áo đó là của Sarawat.
Bằng không thì team vợ Sarawat đuổi giết tôi là cái chắc. Má ơi! Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa nằm ở phần chú thích bức ảnh.
tine_chic Hoa đsx có chỉ cản phoeenf khônh thả rgính
Nhìn đống bình luận bên dưới, chỉ thấy đám bạn của Sarawat đua nhau đổ thêm dầu vào lửa. Bọn họ nói chuyện rôm rả như thể tám ngàn năm chưa được gặp nhau ấy. Mẹ ơi! Tôi cần mười phút an tĩnh để bình ổn tinh thần.
man_maman Wow, mặc áo đồng phục đi ngủ luôn hở?
bigger330 Đừng xóa ảnh này nha Tine. Xóa là thằng hèn nha!
boss-pol Đây là thông báo chính thức hở?
kittitee Theo như bản dịch của tao thì caption ảnh này là ‘Hoa có chủ rồi cảm phiền không thả thính’, hiểu chưa?
thetheme11 Cuối cùng! Sau tất cả những nỗ lực của chúng mình…
lamfong Học viết cho đúng chính tả trước giùm. Cậu tưởng ai cũng gõ kiểu ngoài hành tinh thế này à
bigger330 Gì?! Ý là không phải chính chủ viết à?
i.ohmm Mày làm gì bạn tao rồi?
man_maman Tôi hiểu rồi, Tine. Tôi không dám làm phiền cậu nữa đâu. Chó hoang giữ đồ hơi kinh.
boss-pol @man_maman Chó nào ấy nhỉ? Hehe
man_maman Chịu hoy hỏi thử @sarawatlism xem
Tôi quỳ rạp cả người trên giường chỉ để đọc mớ bình luận này. Tôi không biết nữa những hy vọng ‘người nào đó’ sẽ xuất hiện và trả lời cho tôi đỡ phải bối rối thêm nữa.
Ting~
Lại một thông báo mới nữa. Tôi bấm đọc ngay lập tức, nhưng không phải của Sarawat.
bigger330 Bạn gì ơi! Thứ hai này phải mặc áo đội bóng đi đá trận sắp tới đấy nhé. Nếu không đang giữ áo bên mình thì cảm phiền tới lấy về đi nhớ, nhắc nhở sương sương vậy thôi
kittitee shiiiiiaaaaaa! Chẳng lẽ ai đó để lại áo của mình ở chỗ ai đó đó? Mèn ơi! Thứ hai đá đấy nhá!
Một lát sau, Sarawat cũng trả lời…
sarawatlism Biết rồi, tao sx đến lấy
man_maman @sarawatlism Ôi thế áo Tine mặc là của mày thật à? Oho! Bắt quả tang nhé! Hahaha!
Thay vì giúp tôi bình tâm lại
Sarawat làm tôi còn buồn phiền hơn nữa. Trái tim bé nhỏ của tôi…
Thứ Hai tới, cùng với đó là vô vàn câu hỏi từ cả tá người ‘Đó là áo của Sarawat thật hả?’
Lúc đầu tôi chẳng biết phải trả lời thế nào. Nhưng rồi tôi quyết định sẽ thành thật và bảo thật ra cậu ta chẳng may để quên ở phòng tôi lúc cậu ta và đám bạn tới uống rượu. Tôi phải nhấn mạnh là ‘bạn của bọn tôi’, để cho team vợ Sarawat không suy nghĩ gì sâu xa hơn.
Đẹp trai thôi là chưa đủ. Lắm khi phải thông minh nữa thì mới sống sót qua ngày được các bạn ạ. Tôi cũng đăng một dòng trạng thái trên Facebook kiểu ngầu ngầu để giải quyết vụ này
Tine TheChic
Gần đây nhiều bạn nữ nhắn tin cho mình quá. Mình e là mình không thể trả lời các bạn đâu, vì mình chỉ là người xấu thôi.
Đó là tất cả những mình có thể… (*)
(* Lời bài hát วายร ้าย (Villain) của UrBoyTJ)
Sau đó tôi nghêu ngao hát hết cả bài. Hôm đó, sau sự cố trên Instagram, tôi gọi cho Sarawat ngay để chửi cậu ta một trận ầm ĩ. Tuy nhiên câu trả lời mà tôi nhận được từ cậu ta lại chỉ là ‘Tôi ghen’, khiến tôi càng điên tiết hơn và chửi cậu ta ghê hơn.
Nhưng bất kể tôi tỏ ra tức giận thế này, hay tôi chửi thậm tệ thế nào, cậu ta vẫn chỉ trả lời bằng mỗi câu đó. Không gì hơn. Vậy mà được à?
Buổi chiều, tôi tạt ngang qua phòng tập của câu lạc bộ âm nhạc. Lúc tới nơi phòng gần như trống trơn. Hỏi ra thì mới biết là mọi người đi xem và cổ vũ cho trận bóng của Sarawat hết rồi. Hôm nay là là trận đấu giữa khoa Chính trị và khoa Nghệ thuật Truyền thông.
Tôi đã nghĩ kĩ từ trước đó là mình sẽ không tới trận bóng, tại vì tôi không muốn làm tâm điểm chú ý. Tốt hơn hết là tôi nên yên lặng ở lại đây, mặc dù đúng là tôi đã hứa là sẽ tới xem mọi trận đấu của cậu.
Rầm!
Một lát sau cửa mở ra. Tôi lập tức ngước lên nhìn xem ai vừa tới. Và tôi thấy P’Dim cùng gương mặt đáng sợ của ảnh.
“Mọi người đâu hết rồi?”
Giọng anh ta oang oang. Trời ạ! Trong phòng chỉ có hai người, tôi và một bạn nữa. Và nếu tính cả anh ta thì là ba.
“Mọi người đi xem bóng đá rồi ạ.” Bạn còn lại có vẻ khá trầm tính hướng nội, nên tôi trả lời thay.
“Thật hả? Chà, hay thật đấy.”
“Vâng.” Tôi không muốn dính líu gì nên chỉ bình thản ngồi đây.
“Thế chú mày không đi à?”
“Không ạ.”
“Không tới cổ vũ cho người ta à?”
“Hả? Ai cơ?”
P’Dim không trả lời mà chỉ lắc đầu. Ảnh rút điện thoại ra nhìn cái gì đó rồi đột nhiên đổi chủ đề.
“Anh sẽ đăng video của mấy đứa, từng đứa một.”
“Đăng hôm nay hả anh?”
“Không. Anh còn mấy việc khác phải làm hôm nay. Chừng nào tập xong đừng quên đóng cửa phòng đấy. Ngày mai anh sẽ phạt hết bọn bỏ tập hôm nay.”
P’Dim lầu bầu rồi bỏ đi. Tôi khá bối rối với tính cách của ảnh. Tôi cũng thật sự muốn biết liệu quanh tôi còn có ai là bình thường không, vì tôi xem một lượt thấy ai cũng bị làm sao ấy.
Trừ tôi ra. Tôi nghĩ mình là người bình thường nhất ở đây.
Hai mươi phút sau, tôi nhận được thông báo từ trang Facebook của câu lạc bộ. P’Dim đã đăng tải một loại video lên hôm nay. Có điều tôi cũng chỉ dành thời gian xem mấy cái hay ho thôi. Prae cũng không gửi video tới. Thật ra tôi chưa gặp cổ kể từ hôm Sarawat nổi khùng lên, cư xử như thể cậu ta là bạn trai tôi.
Liệu cô ấy có giận không nhỉ? Bình thường lúc mà làm bạn nữ giận là tôi sẽ tìm cách làm lành nhanh lắm. Nhưng giờ thì tôi chẳng có tâm trí và hơi sức đâu mà làm việc đó.
Xem vài video xong thì tôi cũng tìm thấy cái của mình. Wow… tay tôi run lẩy bẩy luôn kìa. Sao tôi lại đẹp trai thế nhỉ? Hát cũng hay nữa. Nhưng đọc bình luận xong thì tôi muốn gớt nước mắt.
P’Dim đúng là cái đồ (*^%%&$ Anh ta lại cho tôi một tràng nhận xét tệ hại nữa. Và câu tệ nhất là…
“Có hợp âm Đô trưởng cũng chơi sai nữa. Không có tương lại gì với guitar đâu.”
** má! P’Dim đúng là chỉ được cái đẹp mã, cư xử thì khốn nạn hết sức!
May mắn thay tôi nhận được nhiều lời động viên từ các bạn khác, làm tôi thấy có động lực và vui vẻ hơn. Cho tới khi tôi thấy video của…
Sarawat.
Sẽ tốt hơn bao nhiêu nếu cậu ta chịu quay nó như bao người bình thường khác.
Nhưng! Tôi không thấy cái quần què gì hết. Nguyên cái video dài ba phút chỉ quay mỗi cái chân của Sarawat. Máy quay còn nghiêng một góc 45 độ, nên tất cả những gì tôi thấy chỉ là một phần của chiếc guitar, phần còn lại là lông chân của cậu ta.
Tôi không thể tập trung xem được vì nó quá mức gây bực mình. Thế nên tôi chỉ nghe giọng và tiếng đàn của cậu cho đỡ chán.
Bạn biết cậu ấy chơi bài gì không? “Đường hầm thời gian” (Time Tunnel) của Inspirative. Đó là một ban nhạc tôi mới nghe thời gian gần đây. Giai điệu khá hay, hòa âm cũng rất tuyệt, nhưng phần lời bài hát chỉ vỏn vẹn có 10 giây. Cậu ta khôn ngoan ghê! Bởi vì biết giọng hát của mình không hay lắm nên cậu ta chọn bài này. Còn P’Dim thì không ngừng dành lời khen có cánh cho cậu ta, cứ như được trả tiền để khen ấy. Câu cuối cùng ảnh để lại là…
“Khá hơn trước nhiều đó. Chẳng bù cho người nào đấy suốt ngày chơi lệch tông. Giúp đỡ cậu ta với nhé.”
Ảnh đang đá xoáy tôi đó hả?
Tôi đã ở phòng nhạc suốt một tiếng đồng hồ. Sau đó thì tôi bắt đầu thấy chán, gọi lũ bạn những chẳng đứa nào nhấc máy cả. Tôi tính chuyển qua bắt chuyện với bạn còn lại trong phòng, nhưng cậu ta lại quay lưng về phía tôi. Thế là tôi đành ngồi nghịch điện thoại, chờ đến giờ đóng cửa phòng theo lời dặn của P’Dim.
Tôi lại đang lướt Instagram. Không có nhiều tin mới trên trang chủ của tôi lắm vì tôi cũng không follow nhiều người. Đột nhiên một bức ảnh xuất hiện thu hút sự chú ý của tôi.
boss-pol Cần được chăm nom! Bạn tui bị thương rồi nên tui đang phải xoa dịu nó. Đang khóc to lắm nè @sarawatlism
Bạn của Sarawat đăng tải một tấm hình của Sarawat, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đang ngồi với vẻ mặt thường thấy của cậu ta. Trông chẳng có vẻ gì là đang khóc cả. Nhưng nhìn kĩ lại tấm hình thì tôi thấy…
Máu!
Trời! Đầu gối cậu ta máu me be bét. Những người đang đứng quanh cậu thì trông có vẻ hoảng. Nhưng chỉ có mỗi bức ảnh vậy thôi nên tôi không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ có thể đọc bình luận bên dưới trong lo lắng. Tôi lo lắng thật sự, và tâm trí tôi đã chẳng còn ở đây nữa rồi.
amibabyliss @sarawatlism Sarawat xảy ra chuyện gì thế?
bell2882 bên Nghệ thuật dữ thật đó! Mong là Sarawat không sao nhé
jener-ploy Bây giờ đang hỗn loạn lắm, nhưng tui vẫn ở đây ủng hộ nha. Nong Sarawat cố lên nhé @sarawatlism
i.ohmm @tine_chic tới đây liền đi. Đám bạn của cậu ta ra sân hết rồi, không ai chăm lo cả
Tôi đã không trả lời bình luận của thằng Ohm, mà lập tức đứng dậy cất đàn và chạy nhanh hết sức như thể đang bị bọn đòi nợ đuổi giết. Trước khi đi tôi cũng kịp nhờ bạn còn lại trong phòng khóa cửa khi ra về.
Tôi nhanh chóng tới sân bóng chỉ trong vài phút, hoảng loạn tìm người. Ngay khi tôi thấy đội cổ vũ khoa Chính trị, tôi chạy qua đó liền.
Ở đây không đông đúc lắm. Chỉ có vài cầu thủ dự bị đang cổ vũ cho đội mình, hoàn toàn lờ Sarawat đang ngồi trên băng ghế đi. Hội bạn thân của cậu thì đang chơi trên sân và ai trông cũng hết sức nghiêm túc. Sarawat lúc này trông cứ như chú cún nhỏ bị chủ bỏ rơi.
“Nè…” Vừa tới gần chỗ cậu là tôi gọi ngay, cậu ấy vẫn còn đang thở nặng nề.
“Cuối cùng cậu cũng đến.” Trời mẹ ơi! Cậu ta còn trề môi giận dỗi nữa chứ, làm tôi áy náy quá.
“Sao cậu không xử lý vết thương ngay? Sao mà để chảy máu quá trời thế hả? Nhân viên hỗ trợ đâu hết rồi? Fan của cậu đâu? Cứ ngồi đó như không có chuyện gì thế này à? Có đau lắm không? Cậu bị điên rồi hả? Muốn bị què hả?”
“Tôi bị ngã. Chỉ vậy thôi.” Cậu ta cắt ngang trước khi tôi mắng thêm câu nào nữa.
“Chỉ thế thôi? Nhìn đi. Vết thương của cậu trông như vừa bị xe tải đâm ấy.”
“Tôi tính cướp bóng mà không thành. Bình tĩnh đi nào.”
“Tôi bình tĩnh thế đ** nào được?”
Tôi đang buồn lòng lắm. Thế nên tôi quyết định cúi xuống xem vết thương ở đầu gối thế nào. Nó vẫn còn đang chảy máu. Quần áo cậu ta trông còn bẩn thỉu hơn cả lông chó hoang ven đường nữa. Giờ trông cậu ta giống thằng ăn mày hơn là cầu thủ bóng đá ấy.
“Tôi bảo họ là tôi sẽ tự xử lý vết thương.” Sarawat đưa tôi hộp cứu thương. Tôi có nói hồi nào là tôi sẽ giúp cậu ta xử lý vết thương này đâu?
“Câu đưa tôi làm gì? Tự làm đi.”
“Tôi không làm được. Auuu, đau lắm đó.”
“Bớt giả vờ đi. Lúc người ta đề nghị giúp thì cậu từ chối. Giờ tôi ở đây rồi cậu lại cầu diễn cái nỗi gì. Nếu tôi không ở đây thì cậu tính sao hả?”
“Thì tôi để kệ nó khi nào hết đau thì thôi.”
“Rồi cậu chết luôn đó.” Tôi lấy cồn ra đổ lên một miếng bông sạch để lau máu đã bắt đầu khô lại quanh vết thương.
“Ôi! Trời! Ah!”
“Đậu má Saraleo! Rên cái kiểu gì đấy hả?”
“Cậu làm nhẹ nhẹ thôi. Câu lau mà tôi muốn co rút luôn ấy.” Tôi thật lòng muốn nhét miếng bông này vào mồm cậu ta luôn cho xong. May thay, chỉ có vài cầu thủ dự bị ở đây và họ đều đang chăm chú theo dõi trận đấu. Còn người hâm mộ cậu ta thì ở tít đằng xa.
“Betadine đâu rồi?” Tôi vừa lục tìm trong hộp vừa hỏi.
“Hiện tại thì hết mất rồi.”
“Má! Sao cậu bị thương không đúng lúc gì hết vậy? Lúc nào cũng bị thương lúc hết Betadine!”
“Lỗi tại tôi à?”
“Ừ! Tại cậu tự làm mình bị thương chứ gì nữa!”
“Tôi biết cậu lo cho tôi. Nhưng tôi không sao mà.” Phải rồi. Vì không có Betadine nên tôi phải tưới cồn lên vết thương để nó không bị nhiễm trùng. Đây đã là cách tốt nhất trong lúc này rồi.
“Sao tay cậu run vậy?” Cậu ta hỏi. Tôi ngừng lau vết thương của cậu ta, ngước lên nhìn.
“Chắc tại tôi sợ máu.”
“Tôi cũng đang run này.”
“Cái gì run cơ?”
“Tim tôi ấy.”
“Chắc tại cậu uống nhiều cafe quá đó.”
“Cậu nói thế chắc cũng phải…”
“…”
“Cafe đắng thật đấy.”
“Ừ. Còn tôi nghĩ là tôi sợ máu cực kì luôn ấy.”
Ôi tim tôi…
—-
Đêm nhạc “Scrubb Live – Play Together”
Chương trình bắt đầu lúc tám giờ tối tại sân vận động trong nhà. Tôi, hội bạn và hội Sư Tử Trắng đi cùng nhau. Bọn tôi đang theo dõi các màn biểu diễn của hội sinh viên trên sân khấu. Chương trình này hơi đặc biệt hơn bình thường một chút bởi người ngoài trường cũng được vào xem. Thế nên tối nay tôi thấy rất nhiều người từ nhiều trường đại học khác nhau.
Tôi đã không gặp Sarawat ba ngày rồi, kể từ sau trận bóng đá giữa khoa Chính trị và khoa Nghệ thuật Truyền thông. Trận đó kết thúc với tỉ số hòa 1-1. Sarawat bảo rằng cậu ta phải tập dượt và tổng duyệt cho buổi diễn hôm nay nên tôi không quấy rầy hay làm phiền gì nữa. Cũng bởi thế, hôm nay tôi phải tới xem cậu ta làm ăn ra sao. Nhưng sao nghe tôi cứ như một người mẹ thứ hai của cậu ta thế nhỉ?
Tôi mặc một chiếc áo phông của Scrubb, đứng trong đám đông trước sân khấu trong lúc chờ đợi ban nhạc yêu thích của mình biểu diễn. Nhưng có vẻ tôi sẽ còn phải đợi lâu lắm cho tới lúc đó.
“Tine, lúc Sarawat lên sân khấu đừng quên chụp ảnh nhé.” Man, bạn thân của cậu ta, nói.
“Sao lại là tôi?”
“Thì bởi cậu là vợ nó mà. Làm tròn bổn phận đi.”
“Cậu muốn ăn đập hả?”
“Nhưng thôi tùy cậu đó. Nếu cậu muốn chụp thì cứ chụp. Không muốn thì thôi, cũng không sao.”
Hừ! Thế là tôi lại miễn cưỡng đồng ý chụp ảnh Sarawat. Lúc nào cũng vậy, người ít quan trọng nhất sẽ luôn là người chụp ảnh. May thay tôi không mang cái máy DSLR của mình đi, không thì tôi sẽ trở thành thợ chụp chính hiệu luôn mất.
Bọn tôi chờ khá lâu thì đèn sân khấu mới bắt đầu tối dần. Đèn chiếu màu xanh tập trung vào chính giữa, cùng với đó là một hồi trống dồn vang lên.
Ánh nhìn tập trung hết lên sân khấu. Lúc này tôi thấy còn hồi hộp hơn cả chờ kết quả sổ xố nữa. Tôi cố gắng tìm kiếm Sarawat trong ánh đèn mờ mờ, nhưng tôi không nhìn ra mặt cậu ta đâu cả.
“Chào mọi người! Chúng tôi là SSS Band!” Ngay tức khắc, giọng trầm của người hát chính vang lên, hòa cùng tiếng hò reo của mọi người bên dưới. Đó là dấu hiệu của cuộc vui sắp sửa bắt đầu.
“Chúng tôi là người chiến thắng trong Lễ hội Âm nhạc năm ngoái. Hôm nay rất vui được gặp mọi người ở đây.”
“Wooohooo!”
“Giờ thì, cho tôi hỏi một câu nhé… Các bạn đã sẵn sàng quẩy tưng bừng chưa???”
YEAHHHHHHHHHH
Tiếng các nhạc cụ khác cũng bắt đầu ngân vang lên, tạo thành một hòa âm rất tuyệt. Mọi người ở đây đều bắt đầu nhảy lên và reo hò ầm ĩ trong tiếng nhạc dạo của bài hát đầu tiên.
Bài hát khá quen thuộc với tôi bởi mấy ngày trước họ đã chơi qua một lần. Nhưng hôm nay thì khác biệt, bởi sân khấu lớn hơn, ánh đèn chói lòa hơn, và quan trọng hơn là… Hôm nay Sarawat trông đẹp trai thật đấy.
“Ahhhhhh! Sarawat!!!”
Ánh đèn sân khấu chiếu rõ khuôn mặt của từng người trong ban nhạc. Ngay cả khi Sarawat đứng tít phía sau, cậu ấy vẫn không thể tránh được ánh đèn chói lòa. Tôi nhìn cậu ấy, còn cậu thì chăm chú nhìn cần đàn để bấm các hợp âm. Ngón tay của cậu ấy có thể to và không thích hợp để bấm phím điện thoại, nhưng khi chúng đặt trên cần đàn thì tôi lại chẳng thể rời mắt được.
Cậu ấy cũng mặc áo phông của Scrubb y hệt cái tôi đang mặc. Trông giống như cậu ấy là người duy nhất mặc nó bởi vì những người khác đều mặc thêm áo khoác ở ngoài.
“Mọi người hát cùng nào! Nếu bạn đang vui thì nhảy lên nào!”
“Tỉnh giấc giữa thành phố bộn bề
Nhìn lên trời cao, ta đang tìm kiếm điều gì?
Ước mơ lớn lao mà ta đang hướng về…”
Ca khúc “Dancing” nhóm lên niềm vui và tiếng hò reo phía dưới sân khấu. Nhân cơ hội đó tôi cùng rút điện thoại ra, dịch người ra chính giữa để chụp vài kiểu của Sarawat khi cậu ấy đang chơi đàn. Tôi chụp một lèo thật nhiều ảnh vì tôi biết chắc cậu ấy sẽ không để ý đến mình.
Quanh tôi có rất nhiều bạn nữ xinh xắn. Tôi mới chỉ vừa nhận ra điều đó sau khi chụp ảnh xong. Nhưng không phải mọi khu đều như thế này, mà chỉ riêng chỗ này, ngay trước Sarawat thôi.
“Ôi, trời ơi! Cậu ấy đẹp trai quá đi mất! Cậu ấy tên gì thế? Muốn làm quen với cậu ấy quá đi.”
“Kìa! Cậu ấy đang nhìn bọn mình! Cha mẹ ơi!” Câu nói đó như đâm xuyên qua tai tôi, khiến tôi phải nhìn lên sân khấu vội. Đúng thật… Cậu ta đang nhìn về phía này.
“Hot quá đi mất! Nhìn chỉ muốn mlem ngay.” Nghe mấy câu này là biết mấy cô nàng không học trường tôi rồi. Chứ học trường này thì làm gì có ai mà không biết Sarawat nữa.
Đáng ra tôi phải thấy ghen tị, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy bực mình và khó chịu. Tôi không muốn cậu ấy quen biết ai, cũng không muốn có thêm ai biết về cậu ấy nữa.
“Nếu cậu ấy xuống sân khấu, tôi sẽ dẫn bà đi gặp.”
“Được không? Thật hả?”
“Được chứ! Tự tin lên! Bà xinh mà.”
Tôi im lặng một lúc lâu, lờ cái ý nghĩ đang trôi nổi trong đầu mình đi. Rồi tôi nhận ra mình đang bị dòng người đẩy lùi xa khỏi sân khấu. Nhưng mà bạn có tin không, rằng dù đã bị đẩy xa khỏi sân khấu lắm rồi, mắt tôi vẫn không thể rời khỏi cậu ấy.
Có lẽ tôi trúng tà thuật gì của cậu ta rồi.
Từ bài hát đầu tiên tới bài thứ hai, và cứ thế tiếp diễn. Họ không hề giới thiệu bản thân hay gì cả mà chỉ chơi nhạc liên tục như vậy. Còn tôi… người không thuộc bài nào ngoài nhạc của Scrubb, thì chỉ đứng đó, khó khăn theo dõi màn biểu diễn.
Bài hát cuối cùng kết thúc mĩ mãn cùng với một cái cúi chào từ SSS Band. Nhiều người hét lớn tên Sarawat và những người khác thì hô hào đòi ban nhạc giới thiệu. Nhưng chẳng ích gì vì Sarawat bỏ đàn xuống ngay lập tức và là người đầu tiên rời sân khấu.
Tôi cố gắng gạt Sarawat ra khỏi đầu để tập trung xem phần xuất hiện của ban nhạc yêu thích, Scrubb. Đèn sân khấu đột nhiên vụt sáng bừng, tôi lập tức nhìn rõ họ ngay! Lúc này tôi quên sạch mọi chuyện và chẳng hề ngại ngùng gì nữa.
“Xin chàoooooooo…”
“Wheeeeeeew!” Tôi chết mất! Vừa thấy P’Muey và P’Ball trên sân khấu là tôi lách mình hết sức qua đám đông để tới gần sân khấu hết mức có thể. Nhưng vô vọng. Tôi vẫn ở nguyên chỗ này, không di chuyển được tí nào, và vẫn chẳng thấy gì. Má! Tất cả là tại Sarawat, nên tôi mới bị đẩy ra phía sau xa thế này.
Nếu không thể đổ lỗi cho ai thì đổ hết cho Sarawat. Đây là châm ngôn mới của tôi.
Thôi thì, cho dù không thể tới gần sân khấu thì được xuất hiện ở sự kiện này, với tôi, đã là tốt lắm rồi. Tôi tự bảo thế để làm mình vui lên, tận hưởng âm nhạc, cho tới khi có ai đó tới gần bên…
Vừa quay người lại là tôi thấy ngay một cậu con trai trong chiếc áo phông ‘Scrubb’ màu trắng. Cậu ta nhướn mày lên, rồi tự tung tự tác chưa hỏi gì đã nắm tay tôi.
“Sao cậu tìm được tôi ở đây?” Người đó là Sarawat, lúc này đang đứng ngay cạnh tôi.
“Tôi vẫn luôn nhìn cậu.”
“Vậy à? Tôi tưởng cậu bận bịu lắm. Bao nhiêu cô tiếp cận ở sau sân khấu cơ mà.”
“Sao cậu biết?” Cậu ta bình tĩnh hỏi lại. Tôi chỉ muốn đập cho cậu ta một phát vào đầu.
“Vậy là đúng thật à? Nổi tiếng ghê ha.”
“Đương nhiên rồi.”
“Rồi thế cậu cho họ số chưa?”
“Không. Cậu quan trọng hơn, nên tôi đi tìm cậu ngay.”
“Sao? Tôi quan trọng vậy à?”
“Tôi lo.”
“…”
“Sợ cậu bị ai bắt cóc mất.”
“Té đi!” Tôi thật sự muốn chửi cậu ta hết mức có thể, nhưng tôi đang cố kiềm chế cảm xúc của mình nên thay vào đó tôi siết tay cậu. Tôi càng bực mình thì tôi càng siết chặt. Sarawat chắc là thấy đau nên cậu ta siết lại còn mạnh hơn.
Cái quái gì đây? Sao cậu ta nghiêm túc quá thế? Tôi nghĩ ngón tay mình sắp hỏng rồi. Đau vãi!
“Bài hát này gợi nhắc tôi về nơi này, bởi tôi viết nó khi tôi đang sống ở Chiang Mai và nó…” P’Muey chưa nói hết câu nhưng tôi đã tự lẩm bẩm với chính mình.
“Cảnh Biển.” (Seascape)
“Sao cậu biết?” Sarawat hỏi tôi.
“Biết chứ. Ảnh nói thế trong concert năm ngoái ở Bangkok.”
“Ở đâu?”
“Đại học Silpakorn.” Cậu ấy chỉ gật. Concert đó đúng là đỉnh. Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác của tôi lúc ấy.
“Có vui không?”
“Vui vãi chưởng luôn! Tôi hạnh phúc lắm.”
“Tôi biết.”
“Hả? Sao cậu biết?”
“Nhìn mặt cậu thì biết.”
“Ừ. Nhưng lúc đó tôi đứng gần sân khấu lắm. Quang cảnh khác với bây giờ ghê. Nhìn coi, P’Muey và P’Ball trông nhỏ tí xíu.” Buồn ghê.
“Cậu muốn nhìn họ rõ hơn không?”
“Có chứ.”
“Vậy tới đây.” Nói xong, cái thân người cao lớn của cậu ấy đột nhiên quỳ xuống giữa đám đông. Cậu ta chẳng nói gì thêm ngoài nhìn tôi và vỗ lên vai mình.
“Thôi. Tôi không muốn.”
“Lên đi. Tôi không làm cậu ngã đâu.”
“Tôi không phải sợ, mà… Cậu có chắc không đấy?”
“Ừ. Tôi nói thật mà. Nhanh lên! Sắp đến đoạn điệp khúc rồi.” Tôi ngần ngại nhìn cậu ấy rồi cuối cùng vẫn trèo lên vai cậu. Cậu ấy chầm chậm đứng lên. Lần này thì tôi cảm thấy như mình chạm đến thiên đường bằng mắt ấy, bởi vì tôi đã thấy sân khấu rõ ràng hết sức. Cứ như giấc mơ thành sự thật vậy
“Trời ơi! Nhìn từ đây đỉnh thật ấy!” Một tay tôi đặt trên đầu Sarawat, tay còn lại thì giơ lên vẫy và hát theo.
‘Cảnh Biển’ kết thúc, tiếp theo đó là ‘Câu Trả Lời’. Sau đó là một chuỗi các bài khác ‘Gần’, ‘Hợp Đôi’, ‘Bài Hát Của Chúng Ta’, ‘Cậu Xoay Quanh Mình, Mình Xoay Quanh Cậu’, ‘Một Đôi’, và nhiều bài khác nữa.
Bài cuối cùng đến rồi. Cả tôi, Sarawat, và những người hác ở đây đều hát theo, và cùng vẫy tay chào tạm biệt ban nhạc yêu thích của mình, mong đợi sẽ được gặp họ ở lần kế tiếp.
Sarawat đặt tôi xuống khi bài hát cuối chuẩn bị bắt đầu.
“Bài hát này… dành cho những người đang có tình cảm với đối phương. Có thể bạn sẽ tự hỏi liệu đó có phải là yêu không. Nhưng đừng lo lắng về điều đó nhé. Cứ mặc nó, quên hết những chuyện khác đi và chỉ nhìn người bên cạnh mình thôi. Giờ người ấy trông thế nào?” P’Muey hỏi khán giả.
“…”
“Người ấy có đang mỉm cười với bạn không?”
“…”
“Người ấy có đang nhìn vào mắt bạn không?”
“…”
“Người ấy đang nắm tay bạn chứ?”
“…”
“Nếu câu trả lời là có, hãy hát bài này cùng chúng tôi nhé.”
Đám đông reo hò khi tiếng nhạc vang lên. Giai điệu ngọt ngào và đáng yêu, khiến tôi bồng bềnh như đang trôi trên mây.
Mọi điều mà P’Muey vừa nói, tôi đều cảm nhận được, bởi tôi nhận được tất cả những điều ấy từ chàng trai đứng kế bên mình.
“Sâu thẳm trong tim, anh biết rằng mỗi phút trôi qua,
Lại là một câu chuyện khác giữa đôi ta
Ngày và đêm trôi qua thì mình vẫn bên nhau
Nhìn sâu vào tâm trí nhau đến khi mình thấy quen thuộc
Cảm xúc vẫn trôi nổi, và anh muốn tìm cho được.” *
(*Lời bài hát “Deep” của the Scrubb)
Tôi là kiểu người khó mà hiểu cái gì ngay được. Tôi không hiểu gì cả, và cũng chẳng đọc được ý nghĩa những hành động của Sarawat. Tôi chỉ biết rằng đôi mắt cậu ấy, lúc này đang chăm chú nhìn tôi, làm tôi phát hoảng và tim tôi thì run lẩy bẩy.
Chúng tôi không nói với nhau lời nào. Cả hai chỉ đứng đó, nhìn nhau, và hát theo khi đoạn cuối của bài hát vang lên. Tôi có thể nhìn thấy giọt mồ hôi chạy dọc trên mặt cậu, nhưng tôi cũng chẳng định lau đi.
“Có lẽ bởi vì khi ta gặp nhau
Hay là bởi vì cảm xúc khiến tim mình đập mạnh
Kỉ niệm ấy hằn sâu trong tâm trí anh
Khi mà đôi ta sát gần bên nhau,
Ít nhất thì anh có em, và anh hiểu rằng,
Bất kể trôi qua bao nhiêu lâu,
Tất cả những gì anh cần chỉ là em và anh.”
Âm thanh cuối cùng tôi nghe được là tiếng của P’Muey. Giây phút đó, tôi đột nhiên hiểu ra những hành động của Sarawat.
“Và người mà đang cười với bạn, đang nhìn bạn và đang nắm tay bạn suốt từ đầu bài hát đến giờ… Cảm giác sâu thẳm trong lòng ấy…”
“…”
“Chính là tình yêu đó.”
Cuối cùng cũng về đến phòng. Tôi lập tức nằm vật ra giường vì quá mệt. Sau khi tách ra khỏi đám bạn mình và Sarawat, tôi chẳng còn muốn làm gì ngoài ngủ và nghe tiếng thông báo trên điện thoại không ngừng rung lên.
Nhắm mắt một lúc, tôi mới lấy điện thoại ra và kiểm tra tin nhắn trên Instagram như mọi khi. Tôi không để ý chỗ thông báo vội vì đoạn video mấy thằng bạn tôi nhảy nhót với Hội Sư Tử Trắng trông thú vị hơn nhiều.
Xem hết rồi tôi mới kiểm tra phần thông báo và thấy Man tag tôi trong phần bình luận của một bài đăng.
man_maman @tine_chic Nó bảo là nó đã cố gắng lắm mới gõ cho đúng chính tả đấy
Bức ảnh làm tôi trố mắt nhìn. Đó là tài khoản Instagram của Sarawat. Trong ảnh, cậu ấy mặc đồng phục trung học, đứng gần tấm poster trong concert của Scrubb. Trông thì khá bình thường thôi nhưng…
Tôi cũng thấy mình trong bức ảnh đó! Đó là tôi!
Sarawat đã đăng ba tấm hình, và đó là tấm đầu tiên. Tấm hình thứ hai được chụp từ xa, lúc tôi ngồi trên vai cậu ta. Tấm cuối cùng là tôi và Sarawat…
Đang nắm tay nhau lúc rời khỏi đêm nhạc.
Cả ba bức ảnh đều có chú thích đi kèm. Tôi chầm chập đọc từng cái một để cho não mình kịp xử lý chỗ thông tin vừa nhận và cả xử lý trái tim mình nữa.
Tấm hình đầu tiên…
sarawatlism Năm ngoái ở Silpakorn
Tấm thứ hai….
sarawatlism Năm nay ở Chiang Mai
Và tấm cuối cùng…
sarawatlism Năm sau, ở đâu cũng được… miễn là ở cùng nhau
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook