Vết Xe Đổ
-
Chương 32
Đôi chân bỗng trở nên cứng đơ khi thấy khuôn mặt người ngồi trong xe ko ai khác lại là người đàn ông tôi mơ thấy mỗi đêm. Vũ nhìn lướt qua tôi như ko quen biết. Phải mất vài giây tôi mới bừng tỉnh, vội vàng chạy theo phía sau chiếc ô tô ấy.
_Tôi: Vũ... Vũ ơi...
Chiếc xe vẫn cứ chạy trên đường, tôi cứ thế mà đuổi theo phía sau cho đến khi chiếc xe rẽ sang ngã tư do xe lưu thông nhiều cho nên tôi ko qua đường kịp đến khi qua được đường bên kia thì nhìn mãi chẳng thấy chiếc xe ấy đâu.
Vẫn cố gắng đưa mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm nhưng vẫn ko thấy. Tôi ko còn cách nào đành đi lại chiếc ghế bên đường ngồi xuống cố nghĩ lại xem có thật bản thân đã nhìn thấy Vũ hay ko.
Nghĩ mãi tôi cũng ko tin bản thân mình nhìn nhầm, tôi có thể nhìn nhầm cả thế giới nhưng riêng Vũ thì ko thể nhầm được.
Ngồi thẩn thờ ở góc phố mấy tiếng đồng hồ cuối cùng tôi quyết định ko về sài gòn ngay mà ở lại Vũng Tàu để tìm kiếm Vũ.
***
Vũ ngồi trong xe đang chú tâm xem lại các điều khoản trong hợp đồng trước khi gặp đối tác. Sau khi xem xong mọi thứ Vũ quay sang thư kí.
_Vũ: Cậu đã chuẩn bị xong cả chưa.
_Thư kí: Xong rồi thưa sếp.
_Vũ: Nhớ làm cho cẩn thận. Cầu hôn là việc quan trọng.
_Thư kí: Vâng.
Chiếc xe dừng trước 1 nhà hàng sang trọng Vũ bước xuống, trên người mặc 1 bộ vest đen lịch lãm bước vào trong.
***
Nếu tình yêu mãi là màu hồng thì tôi sẽ chẳng bao giờ phải đau khổ. Tôi đứng lên đi dọc con đường tìm 1 khách sạn gần đó để thuê ở tạm.
Cả ngày hôm nay chưa ăn gì lại đi bộ cho nên bụng cũng bắt đầu đói. Nhìn thấy phía trước có 1 nhà hàng tôi liền đi lại. Khi vừa đến cửa tôi chẳng thể tin vào mắt mình, cứ nhắm mắt rồi lại mở ra để xem có phải do mình ảo tưởng ko nhưng đó lại là thật.
Vũ cùng 1 người đàn ông khác vừa cười nói vừa đi ra khỏi cái nhà hàng ấy. Tôi cứ đứng đơ ra đó mà nhìn.
Sau khi người đàn ông kia rời đi, Vũ liền quay người đi lại xe của mình. A ta nhìn thấy tôi đứng đó nhìn mình nhưng khuôn mặt ko có chút cảm xúc gì cứ thế bước thẳng lên xe. Nhìn thái độ của Vũ tôi thật sự ngạc nhiên, kiểu của a ấy như chúng tôi là người xa lạ chưa từng gặp nhau vậy.
Chạy nhanh lại chỗ chiếc xe tôi đưa tay gõ vào cửa kính. Tấm kín từ từ hạ xuống, nhìn thẳng vào mặt a. Một người bằng da bằng thịt đang ở ngay trước mắt mình. Cảm xúc vui mừng dâng trào miệng nghẹn ứ. Chẳng biết nói gì chỉ có nước mắt trào ra từ bao giờ.
_Vũ: Có việc gì...
_Tôi: A ko nhớ e à. Em là Hà đây.
Vũ nhìn thẳng vào mặt tôi rồi nhíu mày hỏi lại.
_Vũ: Tôi quen cô sao...
Nghe câu hỏi của Vũ cùng với ánh mắt xa lạ mà a ấy dành cho tôi, tôi cũng ko biết phải mở lời thế nào, cũng ko biết phải làm gì. Chỉ im lặng đứng đấy, nước mắt vẫn cứ rơi. Vũ thấy tôi ko nói gì thêm liền đưa tay bấm tấm gương lên rồi quay sang bảo thư kí.
_Vũ: Đi thôi.
Chiếc xe lăn bánh đi qua tôi 1 cách lạnh lùng. Phải rồi tôi đã là gì của a ấy đâu, trước giờ Vũ đâu có tình cảm với tôi. Chỉ do bản thân 1 mình yêu đơn phương a ấy. Dù có như vậy cũng đâu cần phải phũ phàng xem tôi như người xa lạ như thế.
Sau khi Vũ đi tôi đưa tay mình lau đi nước mắt, cơn đói lúc nãy giờ cũng ko còn. Vừa may có 1 khách sạn ngay sát cạnh cái nhà hàng đó, tôi liền đi vào thuê cho mình 1 phòng.
***
Thư kí nhìn vào gương chiếu hậu hỏi Vũ.
_Thư kí: Sếp quen cô gái ấy à...
Vũ nhắm mắt tựa đầu ra sau ghế miệng trả lời.
_Vũ: Ko...
_Thư kí: Lạ thật sao cô ta lại khóc khi nhìn thấy sếp vậy nhỉ.
_Vũ: Tập trung lái xe đi đừng hỏi vớ vẫn...
***
Tôi được nhân viên khách sạn đưa lên phòng. Cậu ta đưa cho tôi tấm thẻ từ rồi nói.
_Nhân viên: Chìa khóa phòng của chị đây ạ. Chúc chị nghỉ ngơi thoải mái.
_Tôi: Cảm ơn cậu.
Sau khi nhân viên khách sạn rời đi tôi cũng mau chóng đi vào phòng, bước vào tolec bật vòi nước tạt vào mặt cho tỉnh táo. Ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn ko sao hiểu được về thái độ của Vũ.
Mặt trời dần lặng xuống sau dãy núi, màn đêm bắt đầu, ngồi trong phòng chỉ với 4 vách tường cảm giác quá ngộp ngạc, tôi như sắp ko thở nổi liền đứng dậy ra khỏi phòng đi bộ xuống bờ biển.
Ngồi trên cát cảm nhận từng cơn gió nhẹ tạt vào da se lạnh, đưa tay ôm lấy thân mình tôi đi bộ dọc trên bãi cát. Đi về phía trước thấy có ánh đèn lấp lánh, bên cạnh có bàn ăn, hoa và nến có vẻ như 1 một bữa tiệc cầu hôn. Nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng ko quan tâm gì mấy cứ thế bước qua nó.
Một tiếng nổ phát lên tiếp theo là những tấm ảnh về 1 cặp đôi được phóng to thành những chiếc băng gôn bay lên trời. Đưa mắt nhìn lên những tấm ảnh hình ảnh Vũ bên cạnh 2 người phụ nữ khác, tay nắm tay đi du lịch và những tấm ảnh họ hôn nhau rất tình cảm.
Tim tôi đau thắt lại, nước mắt cứ thế mà chảy quay người cố bước lại chỗ lúc nãy có án đèn lấp lánh tôi vừa qua. Đập vào mắt tôi là khuôn mặt của Vũ, a đang đứng đeo nhẫn vào tay cầu hôn cô gái. Bọn họ trao cho nhau 1 nụ hôn mãnh liệt, mọi người trên bãi cát đều nhìn bọn họ với cái nhìn đầy ngưỡng mộ.
Vũ buông cô gái ra kéo chiếc ghế cho cô ấy ngồi xuống rồi a bước qua chiếc ghế của mình, Vũ nhìn thấy tôi đứng đó với 1 khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt. A vẫn lạnh lùng kéo ghế ngồi xuống xem tôi như vô hình. Nhìn thấy hai người bọn họ tình cảm, chăm sóc nhau như vậy tôi thấy mình sắp ko thở nổi, nếu đứng đây thêm chút nữa tôi sẽ chết mất.
Quay người chạy nhanh khỏi bãi cát nước mắt đã ướt nhòe, ánh đèn xe chiếu sáng vào mặt chưa kịp nhìn rõ thì "rầm" tôi bay lên cao rồi dần dần hạ xuống đất, mắt tối sầm chỉ văng vẳng bên tai tiếng nói.
_Tai nạn rồi... Gọi cấp cứu...
_Tôi: Vũ... Vũ ơi...
Chiếc xe vẫn cứ chạy trên đường, tôi cứ thế mà đuổi theo phía sau cho đến khi chiếc xe rẽ sang ngã tư do xe lưu thông nhiều cho nên tôi ko qua đường kịp đến khi qua được đường bên kia thì nhìn mãi chẳng thấy chiếc xe ấy đâu.
Vẫn cố gắng đưa mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm nhưng vẫn ko thấy. Tôi ko còn cách nào đành đi lại chiếc ghế bên đường ngồi xuống cố nghĩ lại xem có thật bản thân đã nhìn thấy Vũ hay ko.
Nghĩ mãi tôi cũng ko tin bản thân mình nhìn nhầm, tôi có thể nhìn nhầm cả thế giới nhưng riêng Vũ thì ko thể nhầm được.
Ngồi thẩn thờ ở góc phố mấy tiếng đồng hồ cuối cùng tôi quyết định ko về sài gòn ngay mà ở lại Vũng Tàu để tìm kiếm Vũ.
***
Vũ ngồi trong xe đang chú tâm xem lại các điều khoản trong hợp đồng trước khi gặp đối tác. Sau khi xem xong mọi thứ Vũ quay sang thư kí.
_Vũ: Cậu đã chuẩn bị xong cả chưa.
_Thư kí: Xong rồi thưa sếp.
_Vũ: Nhớ làm cho cẩn thận. Cầu hôn là việc quan trọng.
_Thư kí: Vâng.
Chiếc xe dừng trước 1 nhà hàng sang trọng Vũ bước xuống, trên người mặc 1 bộ vest đen lịch lãm bước vào trong.
***
Nếu tình yêu mãi là màu hồng thì tôi sẽ chẳng bao giờ phải đau khổ. Tôi đứng lên đi dọc con đường tìm 1 khách sạn gần đó để thuê ở tạm.
Cả ngày hôm nay chưa ăn gì lại đi bộ cho nên bụng cũng bắt đầu đói. Nhìn thấy phía trước có 1 nhà hàng tôi liền đi lại. Khi vừa đến cửa tôi chẳng thể tin vào mắt mình, cứ nhắm mắt rồi lại mở ra để xem có phải do mình ảo tưởng ko nhưng đó lại là thật.
Vũ cùng 1 người đàn ông khác vừa cười nói vừa đi ra khỏi cái nhà hàng ấy. Tôi cứ đứng đơ ra đó mà nhìn.
Sau khi người đàn ông kia rời đi, Vũ liền quay người đi lại xe của mình. A ta nhìn thấy tôi đứng đó nhìn mình nhưng khuôn mặt ko có chút cảm xúc gì cứ thế bước thẳng lên xe. Nhìn thái độ của Vũ tôi thật sự ngạc nhiên, kiểu của a ấy như chúng tôi là người xa lạ chưa từng gặp nhau vậy.
Chạy nhanh lại chỗ chiếc xe tôi đưa tay gõ vào cửa kính. Tấm kín từ từ hạ xuống, nhìn thẳng vào mặt a. Một người bằng da bằng thịt đang ở ngay trước mắt mình. Cảm xúc vui mừng dâng trào miệng nghẹn ứ. Chẳng biết nói gì chỉ có nước mắt trào ra từ bao giờ.
_Vũ: Có việc gì...
_Tôi: A ko nhớ e à. Em là Hà đây.
Vũ nhìn thẳng vào mặt tôi rồi nhíu mày hỏi lại.
_Vũ: Tôi quen cô sao...
Nghe câu hỏi của Vũ cùng với ánh mắt xa lạ mà a ấy dành cho tôi, tôi cũng ko biết phải mở lời thế nào, cũng ko biết phải làm gì. Chỉ im lặng đứng đấy, nước mắt vẫn cứ rơi. Vũ thấy tôi ko nói gì thêm liền đưa tay bấm tấm gương lên rồi quay sang bảo thư kí.
_Vũ: Đi thôi.
Chiếc xe lăn bánh đi qua tôi 1 cách lạnh lùng. Phải rồi tôi đã là gì của a ấy đâu, trước giờ Vũ đâu có tình cảm với tôi. Chỉ do bản thân 1 mình yêu đơn phương a ấy. Dù có như vậy cũng đâu cần phải phũ phàng xem tôi như người xa lạ như thế.
Sau khi Vũ đi tôi đưa tay mình lau đi nước mắt, cơn đói lúc nãy giờ cũng ko còn. Vừa may có 1 khách sạn ngay sát cạnh cái nhà hàng đó, tôi liền đi vào thuê cho mình 1 phòng.
***
Thư kí nhìn vào gương chiếu hậu hỏi Vũ.
_Thư kí: Sếp quen cô gái ấy à...
Vũ nhắm mắt tựa đầu ra sau ghế miệng trả lời.
_Vũ: Ko...
_Thư kí: Lạ thật sao cô ta lại khóc khi nhìn thấy sếp vậy nhỉ.
_Vũ: Tập trung lái xe đi đừng hỏi vớ vẫn...
***
Tôi được nhân viên khách sạn đưa lên phòng. Cậu ta đưa cho tôi tấm thẻ từ rồi nói.
_Nhân viên: Chìa khóa phòng của chị đây ạ. Chúc chị nghỉ ngơi thoải mái.
_Tôi: Cảm ơn cậu.
Sau khi nhân viên khách sạn rời đi tôi cũng mau chóng đi vào phòng, bước vào tolec bật vòi nước tạt vào mặt cho tỉnh táo. Ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn ko sao hiểu được về thái độ của Vũ.
Mặt trời dần lặng xuống sau dãy núi, màn đêm bắt đầu, ngồi trong phòng chỉ với 4 vách tường cảm giác quá ngộp ngạc, tôi như sắp ko thở nổi liền đứng dậy ra khỏi phòng đi bộ xuống bờ biển.
Ngồi trên cát cảm nhận từng cơn gió nhẹ tạt vào da se lạnh, đưa tay ôm lấy thân mình tôi đi bộ dọc trên bãi cát. Đi về phía trước thấy có ánh đèn lấp lánh, bên cạnh có bàn ăn, hoa và nến có vẻ như 1 một bữa tiệc cầu hôn. Nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng ko quan tâm gì mấy cứ thế bước qua nó.
Một tiếng nổ phát lên tiếp theo là những tấm ảnh về 1 cặp đôi được phóng to thành những chiếc băng gôn bay lên trời. Đưa mắt nhìn lên những tấm ảnh hình ảnh Vũ bên cạnh 2 người phụ nữ khác, tay nắm tay đi du lịch và những tấm ảnh họ hôn nhau rất tình cảm.
Tim tôi đau thắt lại, nước mắt cứ thế mà chảy quay người cố bước lại chỗ lúc nãy có án đèn lấp lánh tôi vừa qua. Đập vào mắt tôi là khuôn mặt của Vũ, a đang đứng đeo nhẫn vào tay cầu hôn cô gái. Bọn họ trao cho nhau 1 nụ hôn mãnh liệt, mọi người trên bãi cát đều nhìn bọn họ với cái nhìn đầy ngưỡng mộ.
Vũ buông cô gái ra kéo chiếc ghế cho cô ấy ngồi xuống rồi a bước qua chiếc ghế của mình, Vũ nhìn thấy tôi đứng đó với 1 khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt. A vẫn lạnh lùng kéo ghế ngồi xuống xem tôi như vô hình. Nhìn thấy hai người bọn họ tình cảm, chăm sóc nhau như vậy tôi thấy mình sắp ko thở nổi, nếu đứng đây thêm chút nữa tôi sẽ chết mất.
Quay người chạy nhanh khỏi bãi cát nước mắt đã ướt nhòe, ánh đèn xe chiếu sáng vào mặt chưa kịp nhìn rõ thì "rầm" tôi bay lên cao rồi dần dần hạ xuống đất, mắt tối sầm chỉ văng vẳng bên tai tiếng nói.
_Tai nạn rồi... Gọi cấp cứu...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook