Vết Sẹo Không Lành FULL
-
Chương 11
Anh ta ăn vài miếng, tự tìm lý do: "Vi Vi, chắc lâu rồi anh không được ăn đồ em nấu, lại còn đang bệnh, nên không cảm nhận được mùi vị."
Tôi mỉm cười, không nói gì.
Anh tiếp tục đề nghị một cách cẩn thận: "Vi Vi, em đã học làm chè trôi nước rượu nếp chưa? Đợi anh khỏi bệnh, em làm cho anh ăn được không?"
"Tôi không muốn học nữa."
Anh im lặng trong giây lát, sau đó lại nở nụ cười có chút nịnh nọt: "Không sao, em nấu món gì anh cũng thích ăn."
Hứa Nguyện không chịu nổi cảnh tượng này, giận dỗi đứng dậy định rời khỏi phòng bệnh.
Nhưng bất ngờ bị Hứa Thanh Yến gọi lại.
Khóe miệng cô ta thoáng qua nét đắc ý.
Nhưng rồi cô ta nghe giọng lạnh lùng của Hứa Thanh Yến: "Mang con theo, chỗ này không tiện."
Hứa Nguyện quay đầu lại, nhìn anh không thể tin nổi.
Nhưng Hứa Thanh Yến không trả lời cô ta nữa, chỉ chăm chú nhìn tôi.
Nếu không phải vì hoàn cảnh không phù hợp, tôi chắc đã cười phá lên rồi.
15
Trong những ngày tiếp theo, tôi thỉnh thoảng đến bệnh viện thăm anh ta, cho đến ngày Hứa Thanh Yến tháo băng và được xuất viện.
Trên khuôn mặt anh ta để lại một vết sẹo dài, trông rất dữ tợn và đáng sợ.
Hứa Nguyện giúp anh ta tháo băng, rồi giật mình hoảng sợ đứng bất động tại chỗ.
Tôi khoanh tay tựa vào cửa, Hứa Thanh Yến lấy tay che mặt và nhìn về phía tôi.
Từ ánh mắt anh ta, tôi có thể thấy anh ta muốn tôi chủ động an ủi, đưa ra lời động viên.
Nhưng tôi chỉ cười nhẹ và nói: "Nếu không có gì, tôi đi trước."
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt đầy tổn thương, nhưng tôi không hề do dự mà quay lưng đi.
Đằng sau tôi, Hứa Nguyện hét lên trong cơn cuồng loạn: "Anh yêu cô ấy rồi phải không, anh có thực sự yêu cô ấy không?"
Thật nực cười, người vừa bị vết sẹo trên mặt anh ta dọa đến mức không dám nhìn anh thêm lần nào là cô ta, nhưng giờ chỉ vì thái độ của anh ta đối với tôi mà cô ta lại trở nên cuồng loạn.
Rõ ràng tình yêu của cô ta cũng chẳng sâu sắc gì.
Chẳng qua là do thói quen chiếm hữu quá lớn thôi, phải không?
16
Khi Hứa Thanh Yến vội vã về nhà, tôi đã dọn đồ xong xuôi, anh ngồi xuống phía đối diện bàn và tôi đưa cho anh bản thỏa thuận ly hôn mà lẽ ra đã phải ký từ lâu.
Anh ta xé nó ngay tại chỗ, đứng dậy và đè vai tôi xuống, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh ta:
"Em thấy ghê tởm anh rồi phải không? Mặt anh có thể phẫu thuật thẩm mỹ để sửa lại, chân anh cũng sẽ tích cực điều trị."
"Vậy thì liên quan gì đến tôi?" Tôi lạnh lùng mỉa mai.
"Tại sao? Tại sao? Có phải vì trước đây anh đã lơ là em không? Em có thể nói với anh mà? Em có thể nói với anh mà! Em..."
Tôi lấy chiếc điện thoại Iphone từ trong túi ra, mặt anh ta lập tức biến sắc.
"Hứa Thanh Yến, anh không thấy ghê tởm sao? Tôi thấy ghê tởm.
Hai người là l.o.ạ.n l.u.â.n sao? Hai người coi tôi là gì?"
Cả người anh ta như bị sét đánh, đứng bất động tại chỗ.
"Không phải, không phải, chúng tôi không có quan hệ huyết thống, em biết mà, chúng tôi..."
"Anh không phải nói rằng anh coi cô ấy như em gái sao? Anh yêu em gái mình như thế đấy à?"
Tôi cười lạnh nhìn anh ta.
Anh ta đập vỡ điện thoại, giật lấy vali của tôi, bướng bỉnh nói: "Anh chưa bao giờ có ý định lừa dối em.
Những năm qua, anh thậm chí không liên lạc với Tiểu Nguyện.
Em không thể cho anh thêm một cơ hội sao? Cầm Nhược Vi, anh không tin là em không còn chút tình cảm nào với anh.
Em đã đến thăm anh ở bệnh viện, em còn nấu đồ ăn mang đến cho anh, em..."
Nhìn anh ta trong bộ dạng thảm hại như một tên hề, tôi nhớ đến bản thân mình trước kia.
Dù bao nhiêu sự thật hiển hiện trước mắt, chỉ cần nghĩ đến một chút tốt đẹp của anh ta, tôi liền tự thôi miên mình rằng anh ta yêu tôi, chỉ là không biết cách thể hiện.
Và giờ thì hoàn cảnh đã đảo ngược.
Tôi nhìn anh ta, cười nhẹ: "Hứa Thanh Yến, nếu anh là tôi, anh có tha thứ không?"
Anh sững sờ, rồi cúi đầu.
Tôi đứng dậy, chuẩn bị kéo vali đi.
Anh ta bất ngờ kéo tôi lại: "Vi Vi, mẹ em bị bệnh, không chịu được kích động.
Ít nhất trong một hoặc hai năm tới, em chắc chắn muốn để bà ấy biết chuyện chúng ta ly hôn sao? Làm phẫu thuật xong không phải lúc nào cũng...".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook