Vết sẹo cũ
-
Chương 5
Edit: OhHarry
【 Làm sai thì phải dũng cảm gánh chịu hậu quả, cho nên tôi đã chuẩn bị xong cho cuộc đời toàn những bất hạnh của mình. 】
Trong sự tĩnh lặng khiến lòng người hoảng hốt, giọng nói lười biếng của Tống Bách Lao lại vang lên.
"Kĩ xảo quyến rũ của cậu vụng về thật đấy."
Tôi cứng người, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt đang rũ xuống của hắn.
Đôi đồng tử tối đen như mực, dưới ánh đèn mập mờ, đường nét trên khuôn mặt hắn càng trở nên thâm trầm, cũng càng lãnh lẽo.
"Vội vàng muốn hiến thân đến vậy à?" Khi nói chuyện, đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên, nhưng đó cũng chẳng phải độ cong thân thiện gì cho cam.
Hắn nghĩ rằng tôi cố tình ngã để ôm hắn.... Tính tình người đàn ông này tuy chẳng ra sao nhưng lại có trí tưởng tượng khá tốt.
"Không phải....." Tôi vội vã giãy giụa thoát khỏi vòng tay hắn, đứng lùi về sau cách hắn một cánh tay.
Tôi nhìn chằm chằm hoa văn mờ ảo trên thảm, yếu ớt biện hộ cho bản thân: "Vừa nãy tôi thật sự bị vấp ngã."
Hắn khịt mũi khinh thường, như thể đang cười nhạo tôi đến giờ còn dám mạnh miệng. Từ góc nhìn của tôi có thể thấy hắn đang phủi áo, như thể đang cố xóa đi những nếp nhăn xấu xí mà tôi để lại.
Suốt mười mấy giây tiếp theo, chẳng ai trong chúng tôi mở miệng nói chuyện. Thời gian bị khoảng trống ấy kéo dài lê thê, khiến lòng người đứng ngồi không yên.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt kìm nén sự mất kiên nhẫn của Tống Bách Lao: "Cuối cùng thì cậu có biết thắt cà vạt không?"
Dây thần kinh ngón tay giật giật, tôi lo lắng nuốt nước bọt: "Cái này...... thật sự cũng không."
Hắn không nói thêm tiếng nào, đi tới trước mặt tôi giật lấy cà vạt tôi cầm trên tay, chẳng hề dịu dàng dựng thẳng cổ áo sơ mi lên, bắt đầu thắt cà vạt cho tôi.
Cổ tôi cứng ngắc lại, cả người không dám nhúc nhích, mặc hắn làm gì thì làm. Tầm mắt không thể né tránh đành phải nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn, không thể không thừa nhận, tuy phần lớn diện mạo của Alpha đều xuất sắc, nhưng gương mặt của Tống Bách Lao phải nói là đẹp đến kinh ngạc.
Khác với vẻ ngoài tinh xảo của Lương Thu Dương hay vẻ băng thanh ngọc khiết tựa tiên giáng trần của Chu Ly, Tống Bách Lao mang vẻ đẹp nam tính và giàu tính công kích. Nếu Lương Thu Dương và Chu Ly là những bộ sưu tập quý giá được trưng bày trong viện bảo tàng, thì Tống Bách Lao chính là phong cảnh tráng lệ giữa thiên nhiên kì vĩ.
Chưa đến một phút, hắn đã thành thạo thắt xong chiếc cà vạt mà tôi bó tay không biết thắt.
"Được rồi." Hắn chỉnh lại vị trí cà vạt cho sát với ngực tôi. Cuối cùng tôi cũng có thể hô hấp bình thường mà không cần phải nín thở.
Thấy hắn khẽ nâng mi, tôi vội quay mặt đi, bước tới bên giường khoác nốt chiếc áo vest màu trắng lên. Vừa quay đầu lại thì thấy Tống Bách Lao vẫn đứng yên tại chỗ nhìn về phía trước. Bây giờ tôi mới để ý thấy sau lưng mình có một chiếc gương to, hắn im lặng chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương.
"Lại đây." Có vẻ hắn nhận ra ánh mắt của tôi qua tấm gương, không quay đầu lại mà trực tiếp ra lệnh.
Tôi ngoan ngoãn đi tới, hắn dịch người sang bên vài bước, ra hiệu cho tôi đứng bên cạnh. Tôi làm theo, trong gương lập tức xuất hiện hình ảnh hai người chúng tôi sóng vai đứng cạnh nhau.
Chúng tôi mặc lễ phục cùng kiểu dáng, hắn mặc bộ màu đen, còn tôi mặc màu trắng. Hắn cao lớn đẹp trai đến chói lòa, còn tôi thì xanh xao, hốc hác, chỉ biết sợ hãi thu mình.
"Hợp không?" Hắn nhìn bóng tôi trong gương, hỏi.
Không hợp chút nào cả, thậm chí còn hơi buồn cười.
Nếu hắn chỉ muốn tôi tự xấu hổ về bản thân, thật ra cũng không cần dùng đến cách này. Tôi hiểu rõ suy nghĩ của hắn về cuộc hôn nhân này, cũng hiểu rất rõ vai trò của tôi trong đó.
Tôi dời mắt đi: "Quần áo hơi rộng."
Bộ lễ phục này chắc được may theo số đo của Chu Ly, tôi mặc lên người y như trẻ con mặc quần áo người lớn, trông buồn cười và lố bịch vô cùng.
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.
Phản ứng của tôi có lẽ khiến hắn thấy nhàm chán, Tống Bách Lao nhìn tôi trong gương một lúc, rồi xoay người cởi áo vest ra, không để ý tới tôi nữa.
"Tôi sẽ bảo thợ may đổi sang cỡ nhỏ hơn." Hắn tùy tiện vứt áo xuống tay vịn, sau đó nhàn nhã ngả người ra ghế sô pha.
Tôi lúng túng đứng một lúc, cảm thấy lời này có nghĩa là "kết thúc" nên quay về bên giường cởi áo vest ngoài ra.
"Cậu biết tại sao tôi muốn liên hôn với nhà họ Chu không?"
Tôi ngưng động tác cởi quần áo, mờ mịt nhìn Tống Bách Lao.
Hắn vắt chéo chân, mu bàn tay chống cằm: "Hạ Thịnh và nhà họ Nguyễn được coi như hai gã khổng lồ trong lĩnh vực năng lượng, mấy năm gần đây nhà họ Chu bắt đầu có dự định dấn chân vào ngành năng lượng, Chu Vân Sinh nếu muốn chen chân được thì buộc phải chọn một trong hai tập đoàn để làm chỗ dựa. Mà tôi cũng cần lôi kéo những thế lực bên ngoài để đối đầu với nhà họ Nguyễn, phá vỡ thế bế tắc, bởi vậy cho dù là nhà họ Chu hay nhà họ Dương với tôi mà nói thì chẳng có gì khác nhau." Hắn nói một cách bâng quơ, chiếc răng nanh như ẩn như hiện phía sau đôi môi mỏng, "Tuy hai anh em nhà cậu chẳng ra đâu vào đâu, nhưng trong hôn nhân thương mại không có chuyện mình vừa ý đối phương hay không. Hy vọng sau khi kết hôn cậu có thể giữ đúng bổn phận, làm tốt những chuyện bản thân nên làm, đừng gây rắc rối cho tôi. Có như vậy chúng ta mới có thể chung sống hòa bình."
Hắn thẳng thắn như này, đúng là chẳng nể mặt ai.
"Tôi biết rồi." Tôi quay lưng về phía hắn để mặc lại quần áo của mình, đang lưỡng lự không biết có nên gấp lễ phục lại cho ngay ngắn hay không thì Tống Bách Lao đứng phía sau nhìn ra ý định của tôi, lạnh giọng ngăn lại.
"Cứ để quần áo ở đấy đi, cậu đi được rồi."
Như được ân xá, tôi lập tức đứng dậy đi ra ngoài, gấp gáp rời khỏi phòng riêng của Tống Bách Lao.
Thư ký Lý tiễn tôi xuống dưới tầng, mãi tới khi bước ra khỏi tòa nhà Hạ Thịnh tôi mới dám quay đầu nhìn lại. Tầng 28 cao chót vót, dù là nhìn từ dưới lên hay từ trên xuống cũng không thấy gì, nhưng tôi cảm giác bản thân vẫn luôn bị bao trùm bởi một ánh mắt từ trên cao.
Rõ ràng chỉ đi thử quần áo, nhưng cả thể xác lẫn tinh thần của tôi đều mệt mỏi rã rời. Sau khi về đến nhà, bát bạch ngọc phỉ thúy đã trương lên. Mặc dù khó ăn, nhưng tôi vừa đói vừa mệt, thật sự chẳng còn sức vào bếp nấu bát khác nữa, chỉ còn cách ăn hết bát mì lạnh này.
Ăn mì xong, tôi đặt đũa xuống, chắp tay trước bát mì còn mỗi nước dùng.
"Chúc Ninh Úc sinh nhật vui vẻ."
Thật ra tôi không quan tâm sinh nhật của mình lắm, lúc thầy còn sống sẽ tổ chức sinh nhật cho tôi, nhưng thầy mất rồi, tôi cũng chẳng nhớ đến sinh nhật mấy. Năm nay nghĩ tới việc ăn mì, chẳng qua chỉ muốn được ước sinh nhật.
Tôi áp trán lên ngón tay cái, nhắm mắt thì thầm: "Mong con khỏe mạnh, bình an vô sự."
Hai mươi mấy năm qua, số lần tôi ước chỉ đếm trên đầu ngón tay, số điều ước thành hiện thực lại càng ít ỏi. Đứa nhỏ ra đời từ bảy năm trước, tôi không làm được gì cho thằng bé, bây giờ chỉ có thể dùng cách này để an ủi chính mình. Tôi luôn oán trách Ninh Thi, nhưng rốt cuộc bản thân tôi cũng chẳng xứng được làm bố.
Tôi dọn dẹp bát đũa rồi đi tắm rửa, khi tắm xong đã là 11 giờ đêm. Tôi ngồi xuống bàn làm việc, dùng chìa khóa mở nhật kí ra, ghi lại những chuyện xảy ra trong hôm nay.
Thói quen ghi nhật ký của tôi được hình thành từ bảy năm trước, mọi nỗi lòng không thể nói ra lúc ban ngày đều được giãi bày trong nhật kí, cũng có thể coi là một hình thức để tôi phát tiết cảm xúc của bản thân.
【 Tôi lại gặp hắn, hắn bảo tôi phải giữ đúng bổn phận của mình...... 】
Viết đến đoạn Tống Bách Lao gọi tôi tới thử đồ thì dừng lại, mãi đến khi trên giấy xuất hiện một chấm mực đậm, tôi mới cầm bút viết tiếp.
【 **. 】
Viết nhật ký xong, tôi tắt đèn đi ngủ. Không biết có phải vì hôm nay gặp Tống Bách Lao không, mà bóng hình hắn xuất hiện liên tục trong giấc mơ.
Chu Ly gõ cửa phòng tôi, mỉm cười mời tôi dự tiệc, nói rằng tôi nhất định sẽ thích nơi ấy.
Hồi đó, anh ta rất giỏi giả vờ dịu dàng, xinh đẹp, xuất sắc, thậm chí còn cho tôi, con trai của tình nhân gọi là "anh trai", có thể tưởng tượng đãi ngộ này khiến tôi thời niên thiếu vừa mừng vừa lo thế nào. Tôi tin tưởng anh ta vô điều kiện, nghĩ rằng anh ta trái ngược hoàn toàn với những học sinh kiêu ngạo, lạnh lùng ở trường.
Không ngờ Bạch Liên Hoa vẫn là Bạch Liên Hoa, hơn nữa còn là đóa sen tâm đen, đạo hạnh cao thâm.
Anh ta thường hỏi tôi về tình hình ở trường, quan hệ với bạn bè ra sao trên bàn cơm, lúc đó, tôi cứ tưởng anh ta thật lòng quan tâm mình nên mới giấu diếm sự thật, nói với anh ta rằng tôi vẫn ổn, mọi người đều thân thiện.
Thực tế anh ta chỉ đang thưởng thức màn kịch lố bịch, rồi cười nhạo lên diễn xuất giấu đầu hở đuôi của tôi mà thôi.
Không lâu sau, Chu Ly đưa tôi tới tham gia một buổi party cuồng hoan trên tầng cao nhất của một tòa nhà, ở đó có một bể bơi rộng đến mức có thể ngắm toàn cảnh Hương Đàm. Tôi không biết chủ đề buổi party là gì và ai là người đứng ra tổ chức, ngay khi bước vào cửa, tôi đã sững sờ nhìn đủ loại Alpha và Omega trước mắt, họ ăn mặc lộng lẫy, đeo thiết bị chống cắn và vòng cổ phòng cắn mang tính biểu tượng, tự do vui vẻ trong phạm vi an toàn. Ở đây cũng có Beta nhưng chỉ là số ít, tôi nhanh chóng phát hiện ra những Beta ấy là bồi bàn rót rượu cho đám Alpha và Omega kia.
Rất nhiều người tới chào hỏi Chu Ly, quả thật anh ta là sự tồn tại chói mắt không thể xem nhẹ trong giới thượng lưu. Chu Ly lần lượt giới thiệu với họ tôi là "em trai" anh ta. Mỗi lần như vậy, trên mặt Alpha hoặc Omega đối diện cũng chỉ lộ ra nét kinh ngạc một cách tế nhị.
Những người này rất giỏi che giấu, nhưng tôi vẫn có thể nhạy cảm bắt được kẽ hở cảm xúc đằng sau lớp vỏ bọc gia giáo kia, một chút "chán ghét" chẳng hạn.
Sự khác biệt duy nhất giữa họ và đám bạn trong lớp tôi, có lẽ là một bên cố trưng ra vẻ mặt thương hại, trong khi bên còn lại đến giả vờ cũng lười.
Chu Ly bị bạn bè vây quanh, bọn họ nói về mọi chủ đề, từ vấn đề tài chính đến tình hình thế giới, trông chẳng giống học sinh cấp 3 chút nào. Đây cũng là lúc tôi nhận ra quyền lực, tiền tài, thậm chí là tương lai thế giới chỉ nằm trong tay chỉ bị nắm giữ bởi một nhóm nhỏ, những người tham gia buổi party này là những người giỏi nhất trong số đó, còn Beta sẽ chẳng bao giờ có cửa chen chân vào giữa bọn họ.
Tôi tự biết mình không thể hòa nhập nên buồn chán lui ra, muốn tìm một nơi yên tĩnh ngồi đợi đến khi tiệc tàn.
Có lẽ đây mới là mục đích của Chu Ly khi đưa tôi đến, anh ta muốn tôi nhìn rõ thực tế rồi nhận ra khoảng cách để tôi với tới họ là bao xa.
Trong tiếng nhạc ầm ĩ, tôi bất ngờ bị một lực mạnh tấn công từ sau lưng áp lên tường.
Tôi sợ hãi quay đầu lại thì thấy một tên Alpha xa lạ, hắn ta đeo kích áp tròng màu hổ phách, thiết bị chống cắn bằng đồng chặn lại những chiếc răng nanh sắc đến đáng sợ.
"Mùi trên người cưng sạch sẽ thật đấy." Hắn ta ngửi ngửi tôi, say khướt cười, "Muốn chơi cùng anh không?"
Mấy Beta bưng khay trong party ăn mặc hở hang, trang điểm quyến rũ, tán tỉnh đùa giỡn cùng đám AO, nói là làm bồi bàn nhưng tôi lại thấy họ giống mấy người trong "ngành dịch vụ" hơn. Tôi thậm chí nghi ngờ nhóm Beta này được gọi tới để làm "niềm vui". Nếu không có Chu Ly ở bên cạnh, có lẽ tôi cũng trở thành đối tượng để những người ở đây mua vui tùy ý.
"Tôi không muốn chơi......" Tôi đẩy mạnh hắn ta ra rồi quẹo vào một hành lang.
Alpha đằng sau thong thả bám theo, dường như cho rằng tôi đang chơi lạt mềm buộc chặt với hắn.
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.
"Đừng đi mà, chậm lại chút....." Người kia xiêu xiêu vẹo vẹo dựa lên tường, "Bé Beta à, để anh đánh dâu cưng đi......" Hắn nói xong thì tự cười một mình, chẳng biết có phải do cắn thuốc không.
Tôi liên tục quay đầu lại quan sát, lại vội vã rẽ sang lối khác, rồi tuyệt vọng khi vào nhầm ngõ cụt. May mà hai bên hành lang có vài cánh cửa phòng đóng chặt. Tôi nóng ruột quá đành vặn bừa tay nắm cửa, không ngờ lại mở được.
Tôi vội bước vào trong phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó mới áp trán lên cửa thở phào một hơi. Nhưng nhịp tim còn chưa ổn định trở lại, tiếng động bất thường từ phía sau đã khiến tôi lập tức căng thẳng.
Lúc vào phòng, tôi chỉ vội vàng liếc nhanh một cái, ánh trăng cùng ánh đèn rọi vào phòng qua tấm cửa sổ sát đất tạo thành một tấm lưới phản chiếu trên mặt sàn.
Tôi xoay người lại mới nhận ra ở một góc tối không được ánh đèn rực rỡ chiếu tới, trên chiếc giường lớn lộn xộn, một Alpha để trần phần thân trên đỡ chán chậm rãi ngồi dậy. Lát sau, một Beta nữ bên cạnh hắn cũng nhẹ nhàng ngồi dậy trong trạng thái không mảnh vải.
Nhìn thiết bị chống cắn màu đen trên mặt Alpha kia, trong lòng tôi bỗng xuất hiện linh cảm mơ hồ. Quả nhiên, khi người kia bỏ tay xuống, tôi nhận ra hắn chính là người tôi biết, hoặc chính xác hơn là người tôi từng gặp thoáng qua, Tống Bách Lao.
Hắn nhìn tôi, không biết là do say rượu hay không vui vì bị người khác quấy rầy, mà nhíu chặt mày lại: "Ai cho cậu vào?"
Gặp phải tình huống này làm tôi rất lúng túng, nhưng lại sợ ra ngoài gặp phải tên Alpha quái lạ kia.
Tôi vội vàng giải thích: "Tôi là..... Chúng ta từng gặp nhau rồi, anh còn nhớ không? Ừm, cái hôm đằng sau khu phòng thí nghiệm, anh nhảy tường vào ấy." Tôi cố gợi lại trí nhớ của hắn, "Tôi là em trai của Chu Ly, có một Alpha ở bên ngoài quấy rối tôi. Làm ơn, xin anh để tôi trốn ở đây một lúc."
Hắn nhướng mày: "Em trai.... của Chu Ly?" Hắn nhìn sang Beta bên cạnh, hất cằm nói, "Cô, ra ngoài."
Người phụ nữ buộc lại mái tóc xoăn, hơi bất mãn bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống giường mặc quần áo, không dám phàn nàn rời đi.
Khi đi ngang qua, cô ta còn trợn mắt với tôi như thể trách tôi phá hỏng chuyện tốt.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Tống Bách Lao, tôi bất an dựa vào cửa, không biết phải nói gì.
Cuối cùng vẫn là Tống Bách Lao mở miệng trước: "Chu Ly thật sự còn có một đứa em trai Beta?"
Có lẽ hắn cảm thấy chuyện này rất khó tin.
Tôi mím đôi môi khô khốc: "Chúng tôi..... không có quan hệ huyết thống."
Hắn chợt hiểu ra: "Thảo nào hai cậu trông chẳng giống nhau gì cả."
Trong lời nói của hắn dường như có ẩn ý sâu xa, tôi không thích giọng điệu này cho lắm: "Làm sao tôi có thể so với anh ấy được....."
Cánh cửa sau lưng bị đập vang lên tiếng ầm ầm, tôi lùi ra phía sau, kinh hãi nhìn chằm chằm cánh cửa, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lưng đột nhiên đụng phải một bức tường người rắn chắc và nóng rực, tôi kinh ngạc quay đầu lại thì thấy Tống Bách Lao đứng đằng sau, đặt tay lên vai tôi, đẩy tôi sang một bên.
"Tránh ra."
Tôi còn đang choáng váng, hắn đã bước tới mở cửa ra.
"Không muốn chết thì lập tức cút." Hắn đe dọa người đứng ngoài cửa.
"Tống, Tống Bách Lao?" Tên kia có vẻ sợ hãi, thậm chí từ giọng nói của hắn ta, tôi còn tưởng tượng được ra hình ảnh một con chó con bị kẹp đuôi chỉ có thể nhỏ giọng thút thít.
Danh tiếng của Tống Bách Lao lúc bấy giờ đã rất vang dội, bất kể là gia thế hay cách đánh nhau tàn nhẫn.
Tài năng của hắn rõ như ban ngày, sự nổi loạn của hắn mọi người đều biết. Cho dù là đồng loại, cũng sẽ chẳng có Alpha nào chủ động đến khiêu khích hắn.
Chỉ trong chốc lát, bên ngoài đã yên tĩnh trở lại, Tống Bách Lao đóng cửa phòng. Giờ tôi mấy nhận ra cả người hắn đang trần như nhộng.
Hắn vô tư đứng trước mặt tôi, giống như một bức tượng cẩm thạch sống động. Ánh sáng ngoài cửa phản chiếu lên cơ bắp tạo nên vẻ đẹp hư ảo.
Nửa người dưới tuy bị khuất trong bóng tối, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra những đường nét ấn tượng.
Tôi lúng túng nhìn ra chỗ khác: "Ừm...... Cảm, cảm ơn anh."
"Đây không phải nơi Beta như cậu nên đến."
Tôi sửng sốt, tuy hắn nói không sai nhưng lại quá thẳng thắn, khiến tôi hơi khó chịu.
Đêm nay tôi chẳng biết mình nên làm gì, nơi này hoàn toàn xa lạ với tôi, mọi cảm xúc bị kìm nén không biết trút vào đâu đã bị hắn làm cho phát nổ.
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi: "Vậy thì tôi nên ở đâu?"
Ninh Thi muốn tôi phải gia nhập cùng họ, nhưng họ không chấp nhận tôi. Tôi cũng chẳng muốn giả vờ làm đồng loại của họ, nhưng thật sự tôi không còn nơi nào để đi.
Lúc đó tôi vẫn còn ngây thơ, nghĩ rằng tất cả mọi người đều là con người giống nhau, vậy tại sao lại chỉ có Beta bị coi thường như vậy? Tôi có thể tự đi, nhưng bọn họ không thể đuổi tôi đi.
"Ở nơi Beta các cậu nên ở." Tống Bách Lao xoa xoa gáy, tránh lời nặng nề, nói: "Dù sao cũng không phải ở đây."
Tôi đã nín nhịn từ lâu, trước mặt Ninh Thi cũng chưa từng bộc phát cảm xúc dưới đáy lòng mình, nhưng nghe hắn nói vậy, tôi lại có thể phản bác hắn bằng sự can đảm kỳ lạ.
"Nói cũng nhẹ nhàng thật, không phải anh cũng được sinh ra bởi Beta à? Nếu trong người anh có một nửa gen của Beta, vậy có phải anh cũng không nên ở đây không?"
Lời này đúng là to gan lớn mật, tôi vừa nói xong đã lập tức hối hận, nhưng đã quá muộn rồi.
Tôi không những chạm vào vảy ngược của Tống Bách Lao mà giật nó ra.
Chờ tôi kịp phản ứng, hắn đã bóp cổ tôi ép mạnh lên tường.
Mũi chân tôi cố lắm mới chạm tới mặt đất, hô hấp khó khăn, máu trong cơ thể như dồn hết lên mặt. Tôi gắng sức bấu lấy cổ tay hắn, nhưng không địch lại được sức của Alpha, tay hắn như cái kìm sắt không thể bẻ gãy, càng không bị lay chuyển chút nào.
Trong lúc hoảng hốt, tôi thậm chí nhìn thấy trong đôi mắt Tống Bách Lao lóe lên sự bạo ngược như thể muốn dồn tôi vào chỗ chết.
Tôi cứ tưởng mình chết chắc rồi, hắn thật sự muốn bóp chết tôi. Nhưng áp lực đè lên cổ tôi dần giảm bớt, cuối cùng tôi cũng có thể thở lại bình thường.
Tôi liên tục hít thật sâu nguồn không khí quý giá, hít thở vội vã đến mức ho khan chảy cả nước mắt.
Hắn bóp cằm tôi bắt ngẩng đầu: "Cậu thì biết cái đéo gì? Nghe được vài ba lời đồn đại mà đã muốn lên mặt với tôi rồi à? Chính là bởi vì những tên Beta tự cho mình là đúng như cậu, tôi mới ở đây." Hắn nhìn tôi như nhìn con kiến, "Đúng là mất hứng."
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.
Hắn thu tay lại, vứt tôi tại chỗ, sau đó quay người đẩy cửa phòng tắm ra, không thèm ngoái đầu lại bước vào.
Tôi xoa nhẹ cổ, nhìn bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa, trong lòng vẫn sợ hãi không thôi, mãi đến khi nghe thấy tiếng nước chảy khe khẽ từ trong phòng tắm mới bừng tỉnh mở cửa chạy ra khỏi phòng.
Tới khi party kết thúc, Chu Ly tìm thấy tôi trong một góc tối.
Anh ta bất đắc dĩ hỏi tôi tại sao lại trốn, tôi cười cười, nói mình không quen chỗ ồn ào. Ánh mắt anh ta dừng trên cổ tôi một lúc rồi dời đi như không có chuyện gì.
Sau khi về đến nhà, tôi soi gương mới phát hiện vết hằn trên cổ, dấu vết bị bóp cổ gớm ghiếc hằn rõ vắt ngang cần cổ, chỉ cần không bị mù thì đều có thể thấy rõ.
【 Làm sai thì phải dũng cảm gánh chịu hậu quả, cho nên tôi đã chuẩn bị xong cho cuộc đời toàn những bất hạnh của mình. 】
Trong sự tĩnh lặng khiến lòng người hoảng hốt, giọng nói lười biếng của Tống Bách Lao lại vang lên.
"Kĩ xảo quyến rũ của cậu vụng về thật đấy."
Tôi cứng người, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt đang rũ xuống của hắn.
Đôi đồng tử tối đen như mực, dưới ánh đèn mập mờ, đường nét trên khuôn mặt hắn càng trở nên thâm trầm, cũng càng lãnh lẽo.
"Vội vàng muốn hiến thân đến vậy à?" Khi nói chuyện, đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên, nhưng đó cũng chẳng phải độ cong thân thiện gì cho cam.
Hắn nghĩ rằng tôi cố tình ngã để ôm hắn.... Tính tình người đàn ông này tuy chẳng ra sao nhưng lại có trí tưởng tượng khá tốt.
"Không phải....." Tôi vội vã giãy giụa thoát khỏi vòng tay hắn, đứng lùi về sau cách hắn một cánh tay.
Tôi nhìn chằm chằm hoa văn mờ ảo trên thảm, yếu ớt biện hộ cho bản thân: "Vừa nãy tôi thật sự bị vấp ngã."
Hắn khịt mũi khinh thường, như thể đang cười nhạo tôi đến giờ còn dám mạnh miệng. Từ góc nhìn của tôi có thể thấy hắn đang phủi áo, như thể đang cố xóa đi những nếp nhăn xấu xí mà tôi để lại.
Suốt mười mấy giây tiếp theo, chẳng ai trong chúng tôi mở miệng nói chuyện. Thời gian bị khoảng trống ấy kéo dài lê thê, khiến lòng người đứng ngồi không yên.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt kìm nén sự mất kiên nhẫn của Tống Bách Lao: "Cuối cùng thì cậu có biết thắt cà vạt không?"
Dây thần kinh ngón tay giật giật, tôi lo lắng nuốt nước bọt: "Cái này...... thật sự cũng không."
Hắn không nói thêm tiếng nào, đi tới trước mặt tôi giật lấy cà vạt tôi cầm trên tay, chẳng hề dịu dàng dựng thẳng cổ áo sơ mi lên, bắt đầu thắt cà vạt cho tôi.
Cổ tôi cứng ngắc lại, cả người không dám nhúc nhích, mặc hắn làm gì thì làm. Tầm mắt không thể né tránh đành phải nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn, không thể không thừa nhận, tuy phần lớn diện mạo của Alpha đều xuất sắc, nhưng gương mặt của Tống Bách Lao phải nói là đẹp đến kinh ngạc.
Khác với vẻ ngoài tinh xảo của Lương Thu Dương hay vẻ băng thanh ngọc khiết tựa tiên giáng trần của Chu Ly, Tống Bách Lao mang vẻ đẹp nam tính và giàu tính công kích. Nếu Lương Thu Dương và Chu Ly là những bộ sưu tập quý giá được trưng bày trong viện bảo tàng, thì Tống Bách Lao chính là phong cảnh tráng lệ giữa thiên nhiên kì vĩ.
Chưa đến một phút, hắn đã thành thạo thắt xong chiếc cà vạt mà tôi bó tay không biết thắt.
"Được rồi." Hắn chỉnh lại vị trí cà vạt cho sát với ngực tôi. Cuối cùng tôi cũng có thể hô hấp bình thường mà không cần phải nín thở.
Thấy hắn khẽ nâng mi, tôi vội quay mặt đi, bước tới bên giường khoác nốt chiếc áo vest màu trắng lên. Vừa quay đầu lại thì thấy Tống Bách Lao vẫn đứng yên tại chỗ nhìn về phía trước. Bây giờ tôi mới để ý thấy sau lưng mình có một chiếc gương to, hắn im lặng chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương.
"Lại đây." Có vẻ hắn nhận ra ánh mắt của tôi qua tấm gương, không quay đầu lại mà trực tiếp ra lệnh.
Tôi ngoan ngoãn đi tới, hắn dịch người sang bên vài bước, ra hiệu cho tôi đứng bên cạnh. Tôi làm theo, trong gương lập tức xuất hiện hình ảnh hai người chúng tôi sóng vai đứng cạnh nhau.
Chúng tôi mặc lễ phục cùng kiểu dáng, hắn mặc bộ màu đen, còn tôi mặc màu trắng. Hắn cao lớn đẹp trai đến chói lòa, còn tôi thì xanh xao, hốc hác, chỉ biết sợ hãi thu mình.
"Hợp không?" Hắn nhìn bóng tôi trong gương, hỏi.
Không hợp chút nào cả, thậm chí còn hơi buồn cười.
Nếu hắn chỉ muốn tôi tự xấu hổ về bản thân, thật ra cũng không cần dùng đến cách này. Tôi hiểu rõ suy nghĩ của hắn về cuộc hôn nhân này, cũng hiểu rất rõ vai trò của tôi trong đó.
Tôi dời mắt đi: "Quần áo hơi rộng."
Bộ lễ phục này chắc được may theo số đo của Chu Ly, tôi mặc lên người y như trẻ con mặc quần áo người lớn, trông buồn cười và lố bịch vô cùng.
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.
Phản ứng của tôi có lẽ khiến hắn thấy nhàm chán, Tống Bách Lao nhìn tôi trong gương một lúc, rồi xoay người cởi áo vest ra, không để ý tới tôi nữa.
"Tôi sẽ bảo thợ may đổi sang cỡ nhỏ hơn." Hắn tùy tiện vứt áo xuống tay vịn, sau đó nhàn nhã ngả người ra ghế sô pha.
Tôi lúng túng đứng một lúc, cảm thấy lời này có nghĩa là "kết thúc" nên quay về bên giường cởi áo vest ngoài ra.
"Cậu biết tại sao tôi muốn liên hôn với nhà họ Chu không?"
Tôi ngưng động tác cởi quần áo, mờ mịt nhìn Tống Bách Lao.
Hắn vắt chéo chân, mu bàn tay chống cằm: "Hạ Thịnh và nhà họ Nguyễn được coi như hai gã khổng lồ trong lĩnh vực năng lượng, mấy năm gần đây nhà họ Chu bắt đầu có dự định dấn chân vào ngành năng lượng, Chu Vân Sinh nếu muốn chen chân được thì buộc phải chọn một trong hai tập đoàn để làm chỗ dựa. Mà tôi cũng cần lôi kéo những thế lực bên ngoài để đối đầu với nhà họ Nguyễn, phá vỡ thế bế tắc, bởi vậy cho dù là nhà họ Chu hay nhà họ Dương với tôi mà nói thì chẳng có gì khác nhau." Hắn nói một cách bâng quơ, chiếc răng nanh như ẩn như hiện phía sau đôi môi mỏng, "Tuy hai anh em nhà cậu chẳng ra đâu vào đâu, nhưng trong hôn nhân thương mại không có chuyện mình vừa ý đối phương hay không. Hy vọng sau khi kết hôn cậu có thể giữ đúng bổn phận, làm tốt những chuyện bản thân nên làm, đừng gây rắc rối cho tôi. Có như vậy chúng ta mới có thể chung sống hòa bình."
Hắn thẳng thắn như này, đúng là chẳng nể mặt ai.
"Tôi biết rồi." Tôi quay lưng về phía hắn để mặc lại quần áo của mình, đang lưỡng lự không biết có nên gấp lễ phục lại cho ngay ngắn hay không thì Tống Bách Lao đứng phía sau nhìn ra ý định của tôi, lạnh giọng ngăn lại.
"Cứ để quần áo ở đấy đi, cậu đi được rồi."
Như được ân xá, tôi lập tức đứng dậy đi ra ngoài, gấp gáp rời khỏi phòng riêng của Tống Bách Lao.
Thư ký Lý tiễn tôi xuống dưới tầng, mãi tới khi bước ra khỏi tòa nhà Hạ Thịnh tôi mới dám quay đầu nhìn lại. Tầng 28 cao chót vót, dù là nhìn từ dưới lên hay từ trên xuống cũng không thấy gì, nhưng tôi cảm giác bản thân vẫn luôn bị bao trùm bởi một ánh mắt từ trên cao.
Rõ ràng chỉ đi thử quần áo, nhưng cả thể xác lẫn tinh thần của tôi đều mệt mỏi rã rời. Sau khi về đến nhà, bát bạch ngọc phỉ thúy đã trương lên. Mặc dù khó ăn, nhưng tôi vừa đói vừa mệt, thật sự chẳng còn sức vào bếp nấu bát khác nữa, chỉ còn cách ăn hết bát mì lạnh này.
Ăn mì xong, tôi đặt đũa xuống, chắp tay trước bát mì còn mỗi nước dùng.
"Chúc Ninh Úc sinh nhật vui vẻ."
Thật ra tôi không quan tâm sinh nhật của mình lắm, lúc thầy còn sống sẽ tổ chức sinh nhật cho tôi, nhưng thầy mất rồi, tôi cũng chẳng nhớ đến sinh nhật mấy. Năm nay nghĩ tới việc ăn mì, chẳng qua chỉ muốn được ước sinh nhật.
Tôi áp trán lên ngón tay cái, nhắm mắt thì thầm: "Mong con khỏe mạnh, bình an vô sự."
Hai mươi mấy năm qua, số lần tôi ước chỉ đếm trên đầu ngón tay, số điều ước thành hiện thực lại càng ít ỏi. Đứa nhỏ ra đời từ bảy năm trước, tôi không làm được gì cho thằng bé, bây giờ chỉ có thể dùng cách này để an ủi chính mình. Tôi luôn oán trách Ninh Thi, nhưng rốt cuộc bản thân tôi cũng chẳng xứng được làm bố.
Tôi dọn dẹp bát đũa rồi đi tắm rửa, khi tắm xong đã là 11 giờ đêm. Tôi ngồi xuống bàn làm việc, dùng chìa khóa mở nhật kí ra, ghi lại những chuyện xảy ra trong hôm nay.
Thói quen ghi nhật ký của tôi được hình thành từ bảy năm trước, mọi nỗi lòng không thể nói ra lúc ban ngày đều được giãi bày trong nhật kí, cũng có thể coi là một hình thức để tôi phát tiết cảm xúc của bản thân.
【 Tôi lại gặp hắn, hắn bảo tôi phải giữ đúng bổn phận của mình...... 】
Viết đến đoạn Tống Bách Lao gọi tôi tới thử đồ thì dừng lại, mãi đến khi trên giấy xuất hiện một chấm mực đậm, tôi mới cầm bút viết tiếp.
【 **. 】
Viết nhật ký xong, tôi tắt đèn đi ngủ. Không biết có phải vì hôm nay gặp Tống Bách Lao không, mà bóng hình hắn xuất hiện liên tục trong giấc mơ.
Chu Ly gõ cửa phòng tôi, mỉm cười mời tôi dự tiệc, nói rằng tôi nhất định sẽ thích nơi ấy.
Hồi đó, anh ta rất giỏi giả vờ dịu dàng, xinh đẹp, xuất sắc, thậm chí còn cho tôi, con trai của tình nhân gọi là "anh trai", có thể tưởng tượng đãi ngộ này khiến tôi thời niên thiếu vừa mừng vừa lo thế nào. Tôi tin tưởng anh ta vô điều kiện, nghĩ rằng anh ta trái ngược hoàn toàn với những học sinh kiêu ngạo, lạnh lùng ở trường.
Không ngờ Bạch Liên Hoa vẫn là Bạch Liên Hoa, hơn nữa còn là đóa sen tâm đen, đạo hạnh cao thâm.
Anh ta thường hỏi tôi về tình hình ở trường, quan hệ với bạn bè ra sao trên bàn cơm, lúc đó, tôi cứ tưởng anh ta thật lòng quan tâm mình nên mới giấu diếm sự thật, nói với anh ta rằng tôi vẫn ổn, mọi người đều thân thiện.
Thực tế anh ta chỉ đang thưởng thức màn kịch lố bịch, rồi cười nhạo lên diễn xuất giấu đầu hở đuôi của tôi mà thôi.
Không lâu sau, Chu Ly đưa tôi tới tham gia một buổi party cuồng hoan trên tầng cao nhất của một tòa nhà, ở đó có một bể bơi rộng đến mức có thể ngắm toàn cảnh Hương Đàm. Tôi không biết chủ đề buổi party là gì và ai là người đứng ra tổ chức, ngay khi bước vào cửa, tôi đã sững sờ nhìn đủ loại Alpha và Omega trước mắt, họ ăn mặc lộng lẫy, đeo thiết bị chống cắn và vòng cổ phòng cắn mang tính biểu tượng, tự do vui vẻ trong phạm vi an toàn. Ở đây cũng có Beta nhưng chỉ là số ít, tôi nhanh chóng phát hiện ra những Beta ấy là bồi bàn rót rượu cho đám Alpha và Omega kia.
Rất nhiều người tới chào hỏi Chu Ly, quả thật anh ta là sự tồn tại chói mắt không thể xem nhẹ trong giới thượng lưu. Chu Ly lần lượt giới thiệu với họ tôi là "em trai" anh ta. Mỗi lần như vậy, trên mặt Alpha hoặc Omega đối diện cũng chỉ lộ ra nét kinh ngạc một cách tế nhị.
Những người này rất giỏi che giấu, nhưng tôi vẫn có thể nhạy cảm bắt được kẽ hở cảm xúc đằng sau lớp vỏ bọc gia giáo kia, một chút "chán ghét" chẳng hạn.
Sự khác biệt duy nhất giữa họ và đám bạn trong lớp tôi, có lẽ là một bên cố trưng ra vẻ mặt thương hại, trong khi bên còn lại đến giả vờ cũng lười.
Chu Ly bị bạn bè vây quanh, bọn họ nói về mọi chủ đề, từ vấn đề tài chính đến tình hình thế giới, trông chẳng giống học sinh cấp 3 chút nào. Đây cũng là lúc tôi nhận ra quyền lực, tiền tài, thậm chí là tương lai thế giới chỉ nằm trong tay chỉ bị nắm giữ bởi một nhóm nhỏ, những người tham gia buổi party này là những người giỏi nhất trong số đó, còn Beta sẽ chẳng bao giờ có cửa chen chân vào giữa bọn họ.
Tôi tự biết mình không thể hòa nhập nên buồn chán lui ra, muốn tìm một nơi yên tĩnh ngồi đợi đến khi tiệc tàn.
Có lẽ đây mới là mục đích của Chu Ly khi đưa tôi đến, anh ta muốn tôi nhìn rõ thực tế rồi nhận ra khoảng cách để tôi với tới họ là bao xa.
Trong tiếng nhạc ầm ĩ, tôi bất ngờ bị một lực mạnh tấn công từ sau lưng áp lên tường.
Tôi sợ hãi quay đầu lại thì thấy một tên Alpha xa lạ, hắn ta đeo kích áp tròng màu hổ phách, thiết bị chống cắn bằng đồng chặn lại những chiếc răng nanh sắc đến đáng sợ.
"Mùi trên người cưng sạch sẽ thật đấy." Hắn ta ngửi ngửi tôi, say khướt cười, "Muốn chơi cùng anh không?"
Mấy Beta bưng khay trong party ăn mặc hở hang, trang điểm quyến rũ, tán tỉnh đùa giỡn cùng đám AO, nói là làm bồi bàn nhưng tôi lại thấy họ giống mấy người trong "ngành dịch vụ" hơn. Tôi thậm chí nghi ngờ nhóm Beta này được gọi tới để làm "niềm vui". Nếu không có Chu Ly ở bên cạnh, có lẽ tôi cũng trở thành đối tượng để những người ở đây mua vui tùy ý.
"Tôi không muốn chơi......" Tôi đẩy mạnh hắn ta ra rồi quẹo vào một hành lang.
Alpha đằng sau thong thả bám theo, dường như cho rằng tôi đang chơi lạt mềm buộc chặt với hắn.
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.
"Đừng đi mà, chậm lại chút....." Người kia xiêu xiêu vẹo vẹo dựa lên tường, "Bé Beta à, để anh đánh dâu cưng đi......" Hắn nói xong thì tự cười một mình, chẳng biết có phải do cắn thuốc không.
Tôi liên tục quay đầu lại quan sát, lại vội vã rẽ sang lối khác, rồi tuyệt vọng khi vào nhầm ngõ cụt. May mà hai bên hành lang có vài cánh cửa phòng đóng chặt. Tôi nóng ruột quá đành vặn bừa tay nắm cửa, không ngờ lại mở được.
Tôi vội bước vào trong phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó mới áp trán lên cửa thở phào một hơi. Nhưng nhịp tim còn chưa ổn định trở lại, tiếng động bất thường từ phía sau đã khiến tôi lập tức căng thẳng.
Lúc vào phòng, tôi chỉ vội vàng liếc nhanh một cái, ánh trăng cùng ánh đèn rọi vào phòng qua tấm cửa sổ sát đất tạo thành một tấm lưới phản chiếu trên mặt sàn.
Tôi xoay người lại mới nhận ra ở một góc tối không được ánh đèn rực rỡ chiếu tới, trên chiếc giường lớn lộn xộn, một Alpha để trần phần thân trên đỡ chán chậm rãi ngồi dậy. Lát sau, một Beta nữ bên cạnh hắn cũng nhẹ nhàng ngồi dậy trong trạng thái không mảnh vải.
Nhìn thiết bị chống cắn màu đen trên mặt Alpha kia, trong lòng tôi bỗng xuất hiện linh cảm mơ hồ. Quả nhiên, khi người kia bỏ tay xuống, tôi nhận ra hắn chính là người tôi biết, hoặc chính xác hơn là người tôi từng gặp thoáng qua, Tống Bách Lao.
Hắn nhìn tôi, không biết là do say rượu hay không vui vì bị người khác quấy rầy, mà nhíu chặt mày lại: "Ai cho cậu vào?"
Gặp phải tình huống này làm tôi rất lúng túng, nhưng lại sợ ra ngoài gặp phải tên Alpha quái lạ kia.
Tôi vội vàng giải thích: "Tôi là..... Chúng ta từng gặp nhau rồi, anh còn nhớ không? Ừm, cái hôm đằng sau khu phòng thí nghiệm, anh nhảy tường vào ấy." Tôi cố gợi lại trí nhớ của hắn, "Tôi là em trai của Chu Ly, có một Alpha ở bên ngoài quấy rối tôi. Làm ơn, xin anh để tôi trốn ở đây một lúc."
Hắn nhướng mày: "Em trai.... của Chu Ly?" Hắn nhìn sang Beta bên cạnh, hất cằm nói, "Cô, ra ngoài."
Người phụ nữ buộc lại mái tóc xoăn, hơi bất mãn bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống giường mặc quần áo, không dám phàn nàn rời đi.
Khi đi ngang qua, cô ta còn trợn mắt với tôi như thể trách tôi phá hỏng chuyện tốt.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Tống Bách Lao, tôi bất an dựa vào cửa, không biết phải nói gì.
Cuối cùng vẫn là Tống Bách Lao mở miệng trước: "Chu Ly thật sự còn có một đứa em trai Beta?"
Có lẽ hắn cảm thấy chuyện này rất khó tin.
Tôi mím đôi môi khô khốc: "Chúng tôi..... không có quan hệ huyết thống."
Hắn chợt hiểu ra: "Thảo nào hai cậu trông chẳng giống nhau gì cả."
Trong lời nói của hắn dường như có ẩn ý sâu xa, tôi không thích giọng điệu này cho lắm: "Làm sao tôi có thể so với anh ấy được....."
Cánh cửa sau lưng bị đập vang lên tiếng ầm ầm, tôi lùi ra phía sau, kinh hãi nhìn chằm chằm cánh cửa, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lưng đột nhiên đụng phải một bức tường người rắn chắc và nóng rực, tôi kinh ngạc quay đầu lại thì thấy Tống Bách Lao đứng đằng sau, đặt tay lên vai tôi, đẩy tôi sang một bên.
"Tránh ra."
Tôi còn đang choáng váng, hắn đã bước tới mở cửa ra.
"Không muốn chết thì lập tức cút." Hắn đe dọa người đứng ngoài cửa.
"Tống, Tống Bách Lao?" Tên kia có vẻ sợ hãi, thậm chí từ giọng nói của hắn ta, tôi còn tưởng tượng được ra hình ảnh một con chó con bị kẹp đuôi chỉ có thể nhỏ giọng thút thít.
Danh tiếng của Tống Bách Lao lúc bấy giờ đã rất vang dội, bất kể là gia thế hay cách đánh nhau tàn nhẫn.
Tài năng của hắn rõ như ban ngày, sự nổi loạn của hắn mọi người đều biết. Cho dù là đồng loại, cũng sẽ chẳng có Alpha nào chủ động đến khiêu khích hắn.
Chỉ trong chốc lát, bên ngoài đã yên tĩnh trở lại, Tống Bách Lao đóng cửa phòng. Giờ tôi mấy nhận ra cả người hắn đang trần như nhộng.
Hắn vô tư đứng trước mặt tôi, giống như một bức tượng cẩm thạch sống động. Ánh sáng ngoài cửa phản chiếu lên cơ bắp tạo nên vẻ đẹp hư ảo.
Nửa người dưới tuy bị khuất trong bóng tối, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra những đường nét ấn tượng.
Tôi lúng túng nhìn ra chỗ khác: "Ừm...... Cảm, cảm ơn anh."
"Đây không phải nơi Beta như cậu nên đến."
Tôi sửng sốt, tuy hắn nói không sai nhưng lại quá thẳng thắn, khiến tôi hơi khó chịu.
Đêm nay tôi chẳng biết mình nên làm gì, nơi này hoàn toàn xa lạ với tôi, mọi cảm xúc bị kìm nén không biết trút vào đâu đã bị hắn làm cho phát nổ.
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi: "Vậy thì tôi nên ở đâu?"
Ninh Thi muốn tôi phải gia nhập cùng họ, nhưng họ không chấp nhận tôi. Tôi cũng chẳng muốn giả vờ làm đồng loại của họ, nhưng thật sự tôi không còn nơi nào để đi.
Lúc đó tôi vẫn còn ngây thơ, nghĩ rằng tất cả mọi người đều là con người giống nhau, vậy tại sao lại chỉ có Beta bị coi thường như vậy? Tôi có thể tự đi, nhưng bọn họ không thể đuổi tôi đi.
"Ở nơi Beta các cậu nên ở." Tống Bách Lao xoa xoa gáy, tránh lời nặng nề, nói: "Dù sao cũng không phải ở đây."
Tôi đã nín nhịn từ lâu, trước mặt Ninh Thi cũng chưa từng bộc phát cảm xúc dưới đáy lòng mình, nhưng nghe hắn nói vậy, tôi lại có thể phản bác hắn bằng sự can đảm kỳ lạ.
"Nói cũng nhẹ nhàng thật, không phải anh cũng được sinh ra bởi Beta à? Nếu trong người anh có một nửa gen của Beta, vậy có phải anh cũng không nên ở đây không?"
Lời này đúng là to gan lớn mật, tôi vừa nói xong đã lập tức hối hận, nhưng đã quá muộn rồi.
Tôi không những chạm vào vảy ngược của Tống Bách Lao mà giật nó ra.
Chờ tôi kịp phản ứng, hắn đã bóp cổ tôi ép mạnh lên tường.
Mũi chân tôi cố lắm mới chạm tới mặt đất, hô hấp khó khăn, máu trong cơ thể như dồn hết lên mặt. Tôi gắng sức bấu lấy cổ tay hắn, nhưng không địch lại được sức của Alpha, tay hắn như cái kìm sắt không thể bẻ gãy, càng không bị lay chuyển chút nào.
Trong lúc hoảng hốt, tôi thậm chí nhìn thấy trong đôi mắt Tống Bách Lao lóe lên sự bạo ngược như thể muốn dồn tôi vào chỗ chết.
Tôi cứ tưởng mình chết chắc rồi, hắn thật sự muốn bóp chết tôi. Nhưng áp lực đè lên cổ tôi dần giảm bớt, cuối cùng tôi cũng có thể thở lại bình thường.
Tôi liên tục hít thật sâu nguồn không khí quý giá, hít thở vội vã đến mức ho khan chảy cả nước mắt.
Hắn bóp cằm tôi bắt ngẩng đầu: "Cậu thì biết cái đéo gì? Nghe được vài ba lời đồn đại mà đã muốn lên mặt với tôi rồi à? Chính là bởi vì những tên Beta tự cho mình là đúng như cậu, tôi mới ở đây." Hắn nhìn tôi như nhìn con kiến, "Đúng là mất hứng."
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.
Hắn thu tay lại, vứt tôi tại chỗ, sau đó quay người đẩy cửa phòng tắm ra, không thèm ngoái đầu lại bước vào.
Tôi xoa nhẹ cổ, nhìn bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa, trong lòng vẫn sợ hãi không thôi, mãi đến khi nghe thấy tiếng nước chảy khe khẽ từ trong phòng tắm mới bừng tỉnh mở cửa chạy ra khỏi phòng.
Tới khi party kết thúc, Chu Ly tìm thấy tôi trong một góc tối.
Anh ta bất đắc dĩ hỏi tôi tại sao lại trốn, tôi cười cười, nói mình không quen chỗ ồn ào. Ánh mắt anh ta dừng trên cổ tôi một lúc rồi dời đi như không có chuyện gì.
Sau khi về đến nhà, tôi soi gương mới phát hiện vết hằn trên cổ, dấu vết bị bóp cổ gớm ghiếc hằn rõ vắt ngang cần cổ, chỉ cần không bị mù thì đều có thể thấy rõ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook