Vết Bớt Hoa Điền FULL
-
13: Khẽ Hôn
Trịnh Lan đổi một bộ thường phục trắng như tuyết, Hải Thăng hầu hạ chàng thắt thêm một chiếc đai ngọc màu đen, toàn thân chàng toát ra thứ khí chất thư lãng, thanh nhàn.
Trịnh Lan nhìn vào tẩm điện, thấy trên bàn vẫn đặt chén đũa, nhìn như thể chưa động đến chút nào, bèn hỏi Vạn Ân và Triệu Đức đứng ngoài cửa: “Vương phi không dùng bữa tối à?”
Vạn Ân trả lời: “Buổi chiều sau khi từ thư phòng trở về, hình như vương phi thấy trong người không thoải mái, nói ăn không ngon miệng, tiếp đó người đi thẳng vào phòng tắm rửa.”
Trịnh Lan thầm nghĩ, nàng không ăn cơm tối, đại khái là vì Tần Chí Thanh cũng đã biết bí mật của nàng, vì thế thấp thỏm lo âu, nghĩ vậy lòng chàng không khỏi thoáng dâng lên chút áy náy.
Sáng hôm nay vào cung từ sớm thỉnh an đã vất vả, lại phải vất vả an ủi An Thái công chúa, lúc này Tiểu Viện có lẽ rất mệt mỏi.
Đúng lúc này, Tiểu Viện cũng chầm chậm bước vào trong điện, sắc mặt lạnh tanh, dáng vẻ trầm ổn như không.
Đám nha hoàn và Hải Thăng tinh ý đồng thời lui xuống.
“Sao không ăn cơm tối? Không trốn được khỏi đây nên muốn tuyệt thực à?” Trịnh Lan hỏi.
“Dân nữ định giờ ăn, buổi chiều hơi mệt, ăn không vào.” Tiểu Viện ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, nàng không dám động đũa bởi vì không biết Trịnh Lan có muốn ăn không.
“Ta mới ăn một chút với Tần Chí Thành ở thư phòng.”
Tiểu Viện gật gật đầu, lúc này mới từ tốn cầm đũa lên, chậm rãi ăn.
Bởi vì ngày bé chịu quá nhiều khổ cực, cho nên dù ăn cái gì, dáng vẻ của nàng đều vô cùng hạnh phúc, hưởng thụ.
Một miếng, lại một miếng không nhanh không chậm, thần sắc vừa hạnh phúc lại nghiêm túc như đang thưởng thức sơn hào hải vị có một không hai.
“Nhìn bộ dạng ăn cơm của vương phi, đột nhiên cảm thấy cần trọng thưởng cho đầu bếp.
Thật sự ngon vậy sao?”
“Ngày còn nhỏ dân nữ thường xuyên bị bỏ đói, cho nên thời điểm được ăn no, luôn cảm thấy vô cùng biết ơn.”
“Hàng Nam giàu có phồn hoa nhất thiên hạ, ở giữa hố vàng mà không được ăn no sao?” Trịnh Lan hỏi.
“Chủ chứa hoặc người môi giới không cho ăn, không phải bởi vì họ thiếu tiền…” Tiểu Viện bình thản nhìn chàng, nói tiếp: “Mà bởi vì phải để chúng dân nữ gầy chút, sau này bán mới được giá.”
Trịnh Lan không buông lời trêu chọc nàng nữa, tim hơi thắt lại, không khỏi sinh lòng thương tiếc, nhưng nét mặt chàng vẫn hờ hững, lạnh lùng, chỉ lẳng lặng ngồi đối diện nhìn nàng, thầm nghĩ sau này sẽ không để nàng phải chịu đói lần nào nữa, dù nàng có nở nang thêm một chút, thì với dáng người mảnh mai, mong manh kia, vẫn là gầy quá mức.
Nàng không cần nhịn ăn làm gì.
Tiểu Viện thấy chàng trầm mặc, cảm giác sóng ngầm lặng lẽ nơi sâu thẳm lòng chàng, cũng không nói thêm gì, tiếp tục uống nốt ngụm cháo cuối cùng trong bát.
Khi bưng bát cháo lên, vừa vặt khiến vạt áo trước ngực mở rộng, chàng vân vê ngón tay nhớ lại khoảnh khắc chạm vào gò tuyết trắng mềm mại ấm áp trước ngực nàng khi ấy.
Lúc đó nàng bị dọa đến mức thần sắc hoảng loạn, vậy mà giờ đây khi nói về quá khứ đau thương, nặng nề ngày thơ ấu gương mặt ấy lại hết sức bình tĩnh, dửng dưng, khiến người ta không khỏi đau lòng.
Trịnh Lan đột nhiên thấy kinh sợ.
Tiểu cô nương lừa đảo, từ lúc nào có thể tùy tiện thao túng hỉ nộ ái ố của chàng?
“Điện hạ?” Tiểu Viện đặt bát sứ xuống bàn, ngẩng đầu nhìn Trịnh Lan, nghiêm túc nói: “Ngày mai lại mặt rồi.
Nếu như người cảm thấy không tiện ta có thể về phủ Tả thừa tướng một mình với Đào thị.
Dù sao, một mình tiểu nữ diễn cũng đủ rồi.”
Lúc nói lời này tâm trạng Tiểu Viện rất thấp thỏm, vừa rồi lúc ở trong phòng tắm Trịnh Lan đã nói sẽ xử lý Đào nương tử, nàng khá lo lắng.
Hiện tại Tần Chí Thanh cũng biết nàng là đồ giả mạo, nàng không hy vọng bí mật của mình bị nhiều người nữa biết, càng không mong Tiền Trọng Mưu sẽ nảy sinh chút nghi kỵ nào với mình.
Mà ngày mai là ngày thứ năm sau đại hôn, dựa theo phong tục của Đại Trịnh, tân nương và hôn phu sẽ trở về nhà mẹ đẻ ăn bữa cơm đoàn viên.
“Một mình nàng về lại mặt, Tiền đại nhân sẽ không nghi ngờ hay sao? Bản vương phải về với nàng.
Tiện thể xem vở kịch thú vị này.
Nàng yên tâm, tuy ta muốn đuổi Đào thị đi, nhưng nhìn chung vẫn lưu tâm đến sự an toàn của nàng.” Trịnh Lan cầm chiếc muôi Tiểu Viện vừa dùng qua, múc một muôi cơm, chan thêm chút canh Phù Dung.
Nước canh đã nguội, nhưng ăn lại càng trơn mềm, tan trong miệng.
Lưu tâm? Hai chữ này từ miệng Trịnh Lan nói ra, khiến Tiểu Viện cảm thấy khá mới lạ, hắn thật sự sẽ lưu tâm đến nàng ư? Vì lý do gì? Vì hắn có thể tiếp tục đối xử với nàng như hành động trong phòng tắm vừa rồi? Hoặc vì đêm động phòng còn việc chưa kịp hoàn thành, muốn làm nốt cho xong sao?
Nhưng cho dù thế nào chăng nữa, có thể ‘lưu tâm’, vậy Tiểu Viện vẫn phải cảm ơn vị điện hạ này rồi.
“Đa tạ điện hạ ân đãi.
Tiểu Viện vô cùng cảm kích.” Chẳng biết tại sao, Trịnh Lan nói nàng yên tâm, nàng thật sự cảm thấy yên lòng.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện của nàng.
Lòng Trịnh Lan cũng thoáng ngọt ngào, vui vẻ, hắn nhìn cánh môi xinh đẹp của Tiểu Viện, cảm thấy trang dung nhan sắc tinh xảo này càng nhìn càng mê đắm, đầu khẽ nảy ra ý nghĩ xấu xa.
“Bản vương giúp nàng che giấu, nàng dự định báo ân thế nào đây?”
Lại còn phải báo đáp, hàng mày thiếu nữ khẽ chau lại: “Không thể báo đáp nổi.”
“Vậy không được.” Trịnh Lan kéo nàng tới gần, đặt nàng ngồi trên đùi mình, một tay cũng có thể dễ dàng nhốt nàng trong lồng ngực, một tay khác bưng chén trà trên bàn lên, cẩn thận đút cho nàng.
Tiểu Viện không từ chối, phối hợp mở miệng uống một ngụm trà.
Nàng còn chưa kịp nuốt xuống, môi của chàng đã đè xuống, tiện tay đặt tách trà xuống mép bàn, bàn khẽ lung lay, cái chén nghiêng ngả, nước trà văng tung toé ra xung quanh.
Trịnh Lan mặc kệ, hiện tại toàn bộ sự chú ý của chàng đều tập trung vào nét mặt giai nhân trong lòng, từ tốn, dụ hoặc uống thứ nước ngọt ngào trong miệng nàng, hầu kết chàng khẽ nhấp nhô, chậm rãi ‘thưởng trà’.
Tiểu Viện hoàn hồn, hơi nghiêng người, nhíu mày nhìn hắn, đột nhiên hiểu ra Trịnh Lan muốn làm gì.
Thì ra, không phải muốn nàng làm thuộc hạ của mình, cũng không cần thân thể của nàng, cái Trịnh Lan thực sự muốn có chính là chân tình.
Nháy mắt sự muộn phiền ồ ạt dâng lên, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn xuống được, không để chàng nhìn ra chút manh mối nào.
Tiểu Viện từ chối cho ý kiến, chàng ôm thân thể nàng, chẳng mềm mại, cũng không cứng ngắc, y như một bịch bông vô hồn.
Chàng thoáng chán nản, buông lời lạnh lẽo: “Lần sau có đẩy nàng, nhất định không đẩy ngã ở phòng tắm, mà đẩy ở vách núi, miệng giếng, bờ sông, chỉ cần đẩy một cái cam đoan nàng sẽ không còn mạng mà xuất hiện trước mặt bổn vương nữa.”
Giọng điệu chàng lạnh nhạt, Trịnh Lan có thể chắc chắn, nàng đã nhìn ra tình ý của mình.
Nhưng nàng vẫn phối hợp diễn với chàng chỉ vì muốn tìm đường sống, không phải vì muốn làm chàng vui vẻ, càng không phải vì thích chàng, điều này khiến Trịnh Lan buồn bã, chán nản.
Suốt hai mươi năm cuộc đời, chàng chưa từng gặp phải tình huống như hiện tại, chàng nhìn Tiểu Viện, cảm thấy vận mệnh thật thần kỳ, đem nàng từ vùng biên cương xa xôi đến bên gối Trịnh Lan, trở thành những kẻ thân thiết nhất, lại trêu ngươi đẩy chàng vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, muốn mà không dám chạm đến nàng.
Tiểu Viện nhìn gương mặt thoáng nét ngượng ngùng của chàng, hai tay nhẹ nhàng vong qua cổ Trịnh Lan, sau đó run rẩy dựa lại, phiến môi dè dặt đặt lên môi chàng.
Động chạm rất nhẹ, không biết có thể tính là một nụ hôn hay không.
Trịnh Lan ra vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm lại nổi sóng chẳng yên, đây là chiêu trò lừa gạt của tiểu cô nương lửa đảo này sao?
“Không chỉ có tay điện hạ đẹp thôi đâu.” Nàng ngượng ngùng mở lời, đầu cúi thấp, sáng nay lúc cùng chàng đi dạo ngự hoa viên, nàng thầm cảm thán tay của chàng thực sự rất đẹp, nhưng hiện tại lại cảm thấy đôi môi đầy đặn tinh xảo của chàng còn đẹp hơn.
“Vì muốn ngày mai bản vương phối hợp diễn kịch cùng cho nên mới nói mấy lời nịnh nọt này sao?” Dù lòng chàng sung sướng vì nàng chủ động hôn mình, nhưng đồng thời cũng hiểu được, đây không phải là tình cảm thuần tuý xuất phát từ đáy lòng nàng.
Tiểu Viện nghe giọng điệu nửa hờn nửa trách, mập mờ không rõ ràng này biết chàng không tức giận, thì gan cũng lớn hơn, đứng lên, rời khỏi vòng tay chàng, dõng dạc hỏi: “Điện hạ, không còn sớm nữa, người có muốn đi tắm không?”
Trịnh Lan không đáp lời nàng, chỉ lệnh cho kẻ hầu người hạ bên ngoài chuẩn bị nước tắm, xem như trả lời.
Không lâu sau Hải Thăng và Bách Linh tiến vào, phục vụ chàng ngâm mình, tắm rửa.
Ngân Tuệ và nhóm tiểu nha hoàn đồng thời nhanh nhẹn thu dọn bát đĩa.
Nhất thời cả đám kinh ngạc vì nước trà văng tung toé trên bàn.
Ngân Tuệ liếc nhìn Tiểu Viện, hai má đỏ ửng, thầm nghĩ hai vị chủ tử ở trong phòng tắm làm này làm nọ còn chưa đủ, đến ăn một bữa cơm cũng không chịu đàng hoàng, nghiêm túc.
Vạn Ân và Triệu Đức giúp Tiểu Viện tháo trang sức, đổi áo ngủ, lúc này Tiểu Viện mới phát hiện cả người uể oải, mệt mỏi đến tột cùng, vừa nằm lên giường đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Vạn Ân nhìn nàng thiếp đi vì mệt, cười lắc đầu, cẩn thận buông màn tơ xuống.
Sau khi Trịnh Lan tắm rửa, thay quần áo xong, đi tới cạnh giường, đã thấy Tiểu Viện ngủ say không biết trời trăng, bất đắc dĩ bật cười.
Ra nàng giục mình đi tắm, chỉ đơn giản vì muốn chàng đi tắm rửa.
Đêm đã khuya, những làn gió mát lành thổi vào, cuốn bay rèm chướng.
Trịnh Lan kéo một góc chăn mỏng, khoác lên người Tiểu Viện.
Qua ô cửa sổ, Hải Thăng ở ngoài tẩm điện nhìn thấy bóng ân ái của hai vị chủ nhân, thầm sợ hãi, cảm thán: Ai lập gia đình rồi cũng khác, người như Trạm Vương điện hạ sau khi có thê tử cũng thay đổi chóng mặt.
Còn biết quan tâm, chăm sóc người khác.
Một bóng áo đen vụt qua, Dơi nhẹ nhàng xuất hiện trọng viện.
Hải Thăng sớm đã nghe nói, Trạm Vương điện hạ có một đội ẩn vệ tên là “Ngũ Độc Môn”.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tận mắt.
Đào nương tử đang ở trong nội viện cũng không khỏi giật mình thảng thốt, khinh công của gã ám vệ này quá xuất thần, nàng ta cũng là kẻ luyện võ nhiều năm nhưng chưa từng thấy người nào thân thủ thượng thừa đến thế.
Tả Tướng phủ chỉ có Bình An thân thủ tốt nhất, nhưng đưa lên bàn cân thực lực với ám vệ “Ngũ Độc Môn”, cũng chỉ coi là tạm được.
Nếu Trạm Vương điện hạ có thể đích thân bồi dưỡng ra được nhóm người này, vậy võ công của hắn phải siêu quần đến mức nào.
Chẳng lẽ quả thực như lời đồn thổi trên giang hồ, công lực của Trịnh Lan sâu không lường được sao?
Trịnh Lan nghe được tiếng động, đẩy cửa bước ra, cũng không tị huý hạ nhân xung quanh, điềm nhiên ra lệnh: “Vào đi.”
Dơi đi vào tẩm điện, đóng cửa sổ lại, một chân quỳ trên đất, kính cẩn bẩm báo tình hình: “Điện hạ, tối nay Thái tử đổi thường phục lặng lẽ từ Đông Cung lén đến phủ Tả Tướng.”
Trịnh Lan gật đầu, nói: “Nên đến cuối cùng vẫn phải đến.”
Dơi lại hỏi: “Điện hạ, sau này thuộc hạ tới phủ thượng, thật sự không cần tránh mặt người trong phủ nữa sao?”
Trịnh Lan cười lạnh: “Không cần cẩn mật như trước đây nữa.
Sau này nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi là bảo vệ vương phi, đặc biệt là ả Đào thị bên cạnh nàng ấy, cần đặc biệt lưu tâm.”
“Tuân mệnh.”
Đêm đó, Tiền Trọng Mưu đại nhân cũng không được thanh nhàn.
Giữa đêm thân tín đến truyền tin, báo Thái tử mặc thường phục, chỉ mang theo hai tuỳ tùng, cải trang xuất cung.
Lông mày ông ta siết chặt, chắc chắn hôm nay Tiểu Viện và Trạm Vương tiến cung thỉnh an đã gặp Thái tử, hơn nữa gã ta đã nhận ra việc người bị đánh tráo, không đợi ông ta tới Đông Cung giải thích, đã vội vàng tìm tới cửa.
“Tiểu thư đang trong vọng lâu ở hậu viên đúng không?” Tiền Trọng Mưu hỏi gia đinh.
“Vâng thưa lão gia, tiểu thư không rời vọng lâu nửa bước, người trong phủ biết chuyện này không quá ba người.”
Tiền Trọng Mưu gật đầu: “Trông chừng tiểu thư cẩn thận, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần.
Kẻ nào dám phong thanh điều gì, lập tức chém đầu.”
Cả người gia đinh toát mồ hôi lạnh, liên tục nói tuân lệnh.
Đừng thấy Tiền đại nhân vẻ ngoài nghiêm túc, chính trực, cử chỉ nho nhã, ung dung.
Một khi ông ta trở lên ngoan lệ, thậm chí còn tâm ngoan thủ lạt, máu lạnh vô tình, không từ thủ đoạn hơn bất kỳ kẻ nào.
Thế nhưng Tiền đại nhân đã tính sai, Thái tử căn bản không đến tìm Tiền Thục Viện thật, từ đầu đến cuối hắn chỉ coi đại tiểu thư nhà họ Tiền như quân cờ giúp hắn thu nguồn tài lực dồi dào phong phú của Hàng Nam trong lòng bàn tay.
Mặc dù Tiền Trọng Mưu thăng chức, nhưng thương nhân, thế gia ở Hàng Nam vốn đã gây dựng mối quan hệ tương đối ổn định với Thái tử, nếu không phải lão Tiền Trọng Mưu đứng chình ình ở giữa, quan hệ giữa hắn và thế gia Hàng Nam thậm chí còn thông suốt, dễ dàng hơn.
Vừa qua cầu đã muốn rút ván, Thái tử cũng chẳng phải hạng hiền lành, lương thiện gì, tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ nào dùng thế lực chèn ép hắn tuột mất miếng mồi ngon đã dâng đến miệng.
Trịnh Dũng ngồi trong thư phòng phủ Tả tướng, Tiền Trọng Mưu thấy hắn, lại khoác lên vẻ mặt nho nhã, hoà khí, sau khi quỳ xuống hành lễ, lão kính cẩn thỉnh an Trịnh Dũng: “Điện hạ đêm khuya đến thăm hàn xá, không biết có chuyện gì quan trọng không?”
Thái tử ra hiệu cho hai tuỳ tùng đi ra, đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn y và Tiền Trọng Mưu.
“Tiền đại nhân thật sự là kẻ can đảm lại cẩn trọng, ngay cả hôn sự do đích thân phụ hoàng ta hạ chỉ, cũng dám giở trò.”
Tiền Trọng Mưu thong dong chắp tay phía sau, lông mày giãn ra, xoay người chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Trịnh Dũng, thản nhiên đáp: “Trạm Vương điện hạ là người vui buồn thất thường, hành xử kỳ quái, khó đoán, cũng chẳng phải lương phối.
Lão phu cũng vì bất đắc dĩ mà thôi.”
Trịnh Dũng gian trá bật cười: “Nước cờ này thật cao tay, cũng coi cài xuống gối lão Cửu một cái đinh.”
Tiền Trọng Mưu nhìn Trịnh Dũng, tên cầm thú này vậy mà chẳng thèm hỏi han con gái ông dù chỉ một câu.
Giống như chuyện đem con gái ông ta kim ốc tàng kiều chưa từng xảy ra.
Vô tình bạc nghĩa đến thế, thật là một kẻ tráo trở.
“Tiền đại nhân, cô có chuyện cần thương lượng.”
Trịnh Dũng nói với vẻ ý vị sâu xa: “Cô ngồi trên cái ghế Thái tử này đã hơn ba mươi năm.
Phụ hoàng tuổi già sức yếu, vốn nên nhượng lại vị trí cho bậc minh quân kế nhiệm.
Mặc dù năm nay, cô và Tiền đại nhân đã ước định cùng khởi sự việc lớn.
Nhưng dù sao kế hoạch này cũng cần chút thời gian chuẩn bị, trước mặt nhất định phải dọn sạch hết chướng ngại đã.”
Tiền Trọng Mưu híp đôi mắt hồ ly, đáp: “Lão thần xin rửa tai lắng nghe”
(1) Canh Phù Dung: Súp Trứng nấu cùng Cua xanh..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook