Vết Bầm
Chương 4

Đã gần rạng sáng, trong căn phòng trống vắng không còn tiếng động nào khác ngoài tiếng hít thở rất nhỏ của hai người. Trên hành lang chật hẹp đè nén bầu không khí vốn đã ngột ngạt, bầu không khí giữa hai người cũng dừng lại đến mức cao nhất, không ai có hành động trước.

Bầu không khí trong phòng vốn rất yên tĩnh đã xao động vì động tác này của Thiệu Ninh, y chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Từ Bính Khu, khàn giọng lên tiếng dưới ánh mắt thờ ơ của hắn: “Là em có lỗi với anh, Bính Khu… chỉ cần anh muốn, anh đánh em mắng em cũng được, đừng đuổi em đi… Em cầu xin anh tha thứ cho em, cho em một cơ hội nữa.”

Từ Bính Khu nhíu mày nhìn chằm chằm người đứng trước mặt hắn, trong mắt là chán ghét và hờ hững không còn che giấu.

Thiệu Ninh nghe lời hắn nói ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, vẻ mặt y mờ mịt, ánh mắt lại dán chặt lên gương mặt Từ Bính Khu. Bàn tay vốn nắm chặt quần đối phương buông xuống hai bên người, đang run rẩy mất kiểm soát.

Ánh mắt kia như lưỡi dao được mài sắc, không kiêng nể gì đâm vào tim Thiệu Ninh, y thậm chí có thể cảm nhận được dòng máu nóng trong huyết quản đang chậm rãi chảy ra từ miệng vết thương, theo đó là ớn lạnh xuyên vào xương tủy, khiến sắc mặt vốn đã tái nhợt của y trông khó coi hơn.

Ánh mắt kia như lưỡi dao được mài sắc, không kiêng nể gì đâm vào tim Thiệu Ninh, y thậm chí có thể cảm nhận được dòng máu nóng trong huyết quản đang chậm rãi chảy ra từ miệng vết thương, theo đó là ớn lạnh xuyên vào xương tủy, khiến sắc mặt vốn đã tái nhợt của y trông khó coi hơn.

Thiệu Ninh đứng dậy theo lời hắn nói, nhưng có lẽ quỳ lâu quá nên lúc đứng lên y thoáng hoa mắt, lúc sắp ngã thì tay phải kịp thời nắm lấy cái tủ mới không ngã xuống đất. Mà Từ Bính Khu tận mắt thấy toàn bộ quá trình thậm chí không vươn tay đỡ y một cái, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không dao động chút nào.

“Em nhớ ngày nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, anh nằm trong phòng phẫu thuật, em ngồi trên ghế ở bên ngoài, khi đó em không có cảm giác gì ngoài hoảng sợ, em thậm chí không khóc, em nghĩ rằng em không yêu anh. Nhưng em sai rồi, khi con người buồn đến tột độ sẽ không khóc được.”

Không gian ở hành lang thực sự không được rộng rãi, nhất là trong không khí giằng co của hai bên có vẻ căng thẳng và kiềm chế. Thiệu Ninh run rẩy môi, hình như muốn nói gì đó, ngón tay buông hai bên người hơi run  rẩy, xem ra đã đau khổ đến một mức độ nhất định.

Bảo sao lại đến chung cư nhà hắn.

Dáng vẻ người trước mặt đáng thương vô cùng, nhưng Từ Bính Khu không có tâm tư yêu thương, hắn chỉ muốn nhanh chóng đuổi người ra khỏi nhà mình. Vẻ mặt luôn giỏi ngụy trang của hắn lúc này cũng không thèm thể hiện ra, đôi mắt âm u lạnh lẽo và lười biếng hơi nheo lại, trước khi Thiệu Ninh kịp phản ứng, đối phương đã bóp chặt cổ tay y.

Thời tiết tháng tư không ấm áp vừa phải, sàn nhà hơi lạnh như kim tiêm chứa nọc độc, đâm thẳng vào trong xương bánh chè của Thiệu Ninh, động tác quỳ gối rất gọn gàng và trực tiếp khiến vẻ mặt y cũng thoáng qua đau đớn. Từ Bính Khu thậm chí có thể nghe được tiếng xương của Thiệu Ninh va vào gạch sứ, hắn cụp mắt xuống nhìn chăm chú vào đôi mắt của người đang quỳ gối vì hắn, như đang xem xét điều gì đó.

Nhưng tình yêu của Thiệu Ninh khiến người ta quá ghê tởm.

Thiệu Ninh sững sờ: “Bính…”

“Khi em có được tin tức của anh một lần nữa thì đã lên tin thời sự rồi.” Thiệu Ninh chậm rãi giơ tay lên, vùi mặt mình vào lòng bàn tay, giọng y nghẹn ngào đến mức nói không nên lời: “Anh nói anh buông tha cho em, nhưng anh không biết, đến cả bản thân em cũng không biết, hóa ra em đã yêu anh.”

Tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng quần áo ma sát vang lên trong phòng, sự thay đổi bất ngờ không khỏi khiến Thiệu Ninh đỏ mắt. Khi bàn tay còn lại của đối phương sắp chạm vào chốt cửa, y nhanh chóng túm lấy mép tủ giày đồng thời dựa người vào đó.

Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát từ xa truyền vào tòa nhà, xuyên qua bức tường dày, truyền rõ ràng vào tai Từ Bính Khu.

Vẫn chưa nói xong, cổ tay y đã bị một lực gần như tàn bạo kéo về phía trước, cơ thể của Thiệu Ninh theo quán tính hướng về phía lực kéo, bước chân đi theo động tác của đối phương mà không rõ vì sao.

Rốt cuộc là tại sao?

Vị trí của họ từ lối đidi chuyển đến gần cửa, nhìn cánh cửa ngày càng gần họ, lúc này Thiệu Ninh mới nhận ra mục đích của đối phương. Đồng tử của y đột nhiên co lại, xoay người cố hết sức khống chế cơ thể của mình không bị sức lực của đối phương cản trở, trong lúc xô đẩy đột nhiên dừng bước chân, liên tục giãy giụa cổ tay bị nắm chặt.

Dáng vẻ người trước mặt đáng thương vô cùng, nhưng Từ Bính Khu không có tâm tư yêu thương, hắn chỉ muốn nhanh chóng đuổi người ra khỏi nhà mình. Vẻ mặt luôn giỏi ngụy trang của hắn lúc này cũng không thèm thể hiện ra, đôi mắt âm u lạnh lẽo và lười biếng hơi nheo lại, trước khi Thiệu Ninh kịp phản ứng, đối phương đã bóp chặt cổ tay y.

Từ Bính Khu khỏe hơn y rất nhiều, dưới sự áp chế từ một phía y chỉ có thể bị ép chịu đựng sức lực sắp bóp gãy xương cổ tay mình. Động tác của đối phương không dịu dàng chút nào, ít nhất có thể thấy được sự tàn nhẫn của hắn trong giãy dụa kịch liệt của Thiệu Ninh. Động tác của hắn quyết liệt đến mức Thiệu Kinh chưa kịp phản ứng đã bị kéo đến tủ để giày.

Thiệu Ninh sững sờ: “Bính…”

Họ yêu nhau hận nhau ròng rã năm năm, hắn hiểu Thiệu Ninh hơn bất cứ ai. Người này luôn đặt lòng tự trọng của mình lên hàng đầu, lòng tự trọng của y sẽ không cho phép y làm ra hành động “đột nhập nhà riêng” hoặc là “quỳ gối xin lỗi” như hôm nay.

Tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng quần áo ma sát vang lên trong phòng, sự thay đổi bất ngờ không khỏi khiến Thiệu Ninh đỏ mắt. Khi bàn tay còn lại của đối phương sắp chạm vào chốt cửa, y nhanh chóng túm lấy mép tủ giày đồng thời dựa người vào đó.

“Em biết… Em đã khiến anh thất vọng, em giẫm lên tình yêu của anh, em không biết hành động của mình đã khiến anh buồn biết bao nhiêu lần, cũng không biết chút tình yêu mình dành cho anh khiến anh tủi thân bao nhiêu lần…” Giọng của Thiệu Ninh rất run rẩy, cơ thể cũng cúi xuống vì cố gắng kiềm chế cảm xúc, trông rất đáng thương và yếu ớt.

Chưa kể bây giờ họ không có bất kỳ quan hệ nào, thậm chí trước đó họ chưa từng gặp nhau.

Từ Bính Khu không ngờ đối phương sẽ làm ra hành động này, hắn thử kéo Thiệu Ninh nhưng y như con rùa đem cảm giác được nguy hiểm nên lùi vào trong mai tìm cảm giác an toàn. Hai tay túm chặt góc tủ giày, cuộn người lại, sức lực mạnh đến mức cơ thể cũng đang run rẩy, như là sợ Từ Bính Khu đuổi ra khỏi cửa một lần nữa.

“Đời trước hành hạ nhau năm năm, với tôi là quá đủ rồi.” Từ Bính Khu thừa nhận sự thật sống lại, giọng điệu của hắn không còn lạnh lùng như trước, nhưng cũng không dịu dàng như trong trí nhớ, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Thiệu Ninh đứng lên, còn mình lùi sang bên cạnh.

“Sau khi anh tỉnh lại, nhìn vào chân mình, lần đầu tiên đỏ mắt trước mặt em. Anh luôn nghe theo lời dặn của bác sĩ chăm sóc chân mình… Có lẽ anh không biết, khi anh chống gậy thử đứng lên ở bệnh viện, kết quả lại ngã hết lần này đến  lần khác, em ở ngay sau anh, em cũng lần đầu tiên cảm nhận được sự bất lực của mình.”

Từ Bính Khu khẽ chậc một tiếng, ánh đèn dịu nhẹ trên đỉnh đầu làm mờ đi cảm giác nham hiểm có sẵn trên ngũ quan xinh đẹp của hắn. Chỉ vài giây sau, hắn  lựa chọn buông lỏng tay ra, thong thả lấy khăn giấy trong túi ra từ từ lau ngón tay vừa nãy bóp cổ tay Thiệu Ninh.

“Thiệu Ninh, chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau.”

Nói đến đây, Thiệu Ninh như thể đột nhiên không nói được nữa, y đã rơi vào trong hồi ức đau khổ. Y nghĩ đến Từ Bính Khu thảm hại ngã xuống đất nhiều lần, nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe của Từ Bính Khu, nghĩ đến sự vô tâm và thờ ơ của mình. Chính y đã tự tay đưa điểm yếu của Từ Bính Khu đến trước mặt kẻ thù, là y gián tiếp hại Từ Bính Khu không bao giờ đứng lên được nữa.

Không gian ở hành lang thực sự không được rộng rãi, nhất là trong không khí giằng co của hai bên có vẻ căng thẳng và kiềm chế. Thiệu Ninh run rẩy môi, hình như muốn nói gì đó, ngón tay buông hai bên người hơi run  rẩy, xem ra đã đau khổ đến một mức độ nhất định.

Thấy hắn đã bỏ đi ý định vừa rồi, Thiệu Ninh mới khẽ thở phào một hơi, giữa họ lại quay về trạng thái khiến người ta khó thở như mấy phút trước.

Vị trí của họ từ lối đidi chuyển đến gần cửa, nhìn cánh cửa ngày càng gần họ, lúc này Thiệu Ninh mới nhận ra mục đích của đối phương. Đồng tử của y đột nhiên co lại, xoay người cố hết sức khống chế cơ thể của mình không bị sức lực của đối phương cản trở, trong lúc xô đẩy đột nhiên dừng bước chân, liên tục giãy giụa cổ tay bị nắm chặt.

Ánh đèn ở hai bên tường không phù hợp với sự hài hòa của tình hình hiện tại, dáng người dong dỏng cao của đối phương đứng trước mặt y, bao trùm toàn thân Thiệu Ninh dưới bóng tối. Trong thời gian ngắn Thiệu Ninh hơi mê man, có thể là do ánh đèn, cũng có thể là do bản thân y, trong đôi mắt đen như mực của Từ Bính Khu hình như tràn ngập tình yêu của ngày trước, như thể một giây sau hắn sẽ đi đến trước mặt Thiệu Ninh, ôm lấy y như trước kia.

Từ Bính Khu im lặng nghe Thiệu Ninh nói hết những lời này, thờ ơ nhìn đối phương nói ngập ngừng khẽ nức nở trước mặt hắn, sau đó khóc thảm thiết đến mức cong lưng túm ống quần hắn liên tục xin lỗi. Mà từ đầu đến cuối hắn đều không có bất kỳ phản ứng gì.

Chỉ trong chớp mắt này, y đột nhiên nhìn thấy người yêu ở kiếp trước.

Thiệu Ninh cắn môi, hy vọng gần như đã biến mất trong mắt lại sáng lên một lần nưã, trong ánh mắt hơi kinh ngạc của Từ Bính Khu, Thiệu Ninh từ từ buông bàn tay đang nắm góc tủ ra, vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt Từ Bính Khu và quỳ xuống.

Thiệu Ninh cắn môi, hy vọng gần như đã biến mất trong mắt lại sáng lên một lần nưã, trong ánh mắt hơi kinh ngạc của Từ Bính Khu, Thiệu Ninh từ từ buông bàn tay đang nắm góc tủ ra, vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt Từ Bính Khu và quỳ xuống.

Ánh đèn ở hai bên tường không phù hợp với sự hài hòa của tình hình hiện tại, dáng người dong dỏng cao của đối phương đứng trước mặt y, bao trùm toàn thân Thiệu Ninh dưới bóng tối. Trong thời gian ngắn Thiệu Ninh hơi mê man, có thể là do ánh đèn, cũng có thể là do bản thân y, trong đôi mắt đen như mực của Từ Bính Khu hình như tràn ngập tình yêu của ngày trước, như thể một giây sau hắn sẽ đi đến trước mặt Thiệu Ninh, ôm lấy y như trước kia.

Bầu không khí trong phòng vốn rất yên tĩnh đã xao động vì động tác này của Thiệu Ninh, y chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Từ Bính Khu, khàn giọng lên tiếng dưới ánh mắt thờ ơ của hắn: “Là em có lỗi với anh, Bính Khu… chỉ cần anh muốn, anh đánh em mắng em cũng được, đừng đuổi em đi… Em cầu xin anh tha thứ cho em, cho em một cơ hội nữa.”

Thực ra hắn vốn là một người rất lạnh lùng, càng không phải thánh nhân, sau khi nản chí ngã lòng xương cốt bị mài đứt vẫn có thể quay lại trong sự hối hận và nước mắt của đối phương.

Thời tiết tháng tư không ấm áp vừa phải, sàn nhà hơi lạnh như kim tiêm chứa nọc độc, đâm thẳng vào trong xương bánh chè của Thiệu Ninh, động tác quỳ gối rất gọn gàng và trực tiếp khiến vẻ mặt y cũng thoáng qua đau đớn. Từ Bính Khu thậm chí có thể nghe được tiếng xương của Thiệu Ninh va vào gạch sứ, hắn cụp mắt xuống nhìn chăm chú vào đôi mắt của người đang quỳ gối vì hắn, như đang xem xét điều gì đó.

Họ yêu nhau hận nhau ròng rã năm năm, hắn hiểu Thiệu Ninh hơn bất cứ ai. Người này luôn đặt lòng tự trọng của mình lên hàng đầu, lòng tự trọng của y sẽ không cho phép y làm ra hành động “đột nhập nhà riêng” hoặc là “quỳ gối xin lỗi” như hôm nay.

Chỉ trong chớp mắt này, y đột nhiên nhìn thấy người yêu ở kiếp trước.

Chưa kể bây giờ họ không có bất kỳ quan hệ nào, thậm chí trước đó họ chưa từng gặp nhau.

Thiệu Ninh vẫn đang nói chuyện, nhưng nói được một nửa lại đột nhiên cúi đầu, dường như đang dùng cách này để che giấu nước mắt sắp không kiềm chế được của mình: “Trước đó em quá nhu nhược, mỗi lần anh nói yêu em, em đều rất do dự, em cho rằng anh chỉ đòi hỏi ở mặt ngoài, tương thích ngược[1]…”

Rốt cuộc là tại sao?

“Sau khi anh đi, em sắp lật nát mỗi một nơi ở Bắc Kinh nhưng em không tìm được anh. Sau khi rời đi anh đã quyết tâm không gặp lại em, bạn bè anh vô cùng khinh bỉ, trợ lý của anh làm như không thấy em, em không nghe được tin tức gì về anh.”

Từ Bính Khu không trả lời Thiệu Ninh, trong đôi mắt tối om ngoài sự âm u lạnh lẽo ra còn có những cảm xúc khác, hắn khẽ mím đôi môi mỏng, vẻ mặt bình thản, như thể đối tượng được cầu xin tha thứ không phải là hắn vậy.

“Bính Khu, em biết anh vẫn nhớ em, em biết anh cũng sống lại… Em biết mình đã làm sai rất nhiều, em không nên đối xử với anh như vậy… Nhưng chúng ta đã bắt đầu lại một lần nữa, không phải ư?” Giọng của y khàn như như một con dao rỉ sét cứa vào dây thanh quản: “Cho em một cơ hội nữa đi, em sẽ làm tốt mọi thứ…”

“Anh còn nhớ chứ, lúc mới sống chung với em anh luôn kể với em về chuyện anh bị mẹ bỏ rơi khi còn nhỏ, anh nói anh không có cảm giác an toàn, anh muốn rất nhiều tình yêu. Anh luôn rất bám người, anh muốn ôm hôn thật nhiều, anh muốn được yêu.”

“Đời trước rõ ràng chúng ta yêu nhau, lại phải đi đến một bước như vậy… Em thừa nhận mình đã làm những việc sai lầm, em bằng lòng dùng cả đời này để bù đắp lỗi lầm của em. Em không cần mạng sống, em không cần tôn nghiêm, em chỉ cần anh… Cho em một cơ hội nữa đi.”

“Em biết… Em đã khiến anh thất vọng, em giẫm lên tình yêu của anh, em không biết hành động của mình đã khiến anh buồn biết bao nhiêu lần, cũng không biết chút tình yêu mình dành cho anh khiến anh tủi thân bao nhiêu lần…” Giọng của Thiệu Ninh rất run rẩy, cơ thể cũng cúi xuống vì cố gắng kiềm chế cảm xúc, trông rất đáng thương và yếu ớt.

Từ Bính Khu cụp mắt, vẻ mặt bình tĩnh không tưởng nổi, nhưng đôi mắt đó khẽ di chuyển khi nghe thấy chữ “sống lại”, trong lòng đã có câu trả lời cho hành vi khác thường của Thiệu Ninh.

“Vì chân của anh, chúng ta đã kiểm tra hơn trăm lần ở vô số bệnh viện, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là… anh sẽ không bao giờ đứng lên được.”

Chẳng qua là nhận ra tình yêu đến muộn, tự thấy áy náy.

Từ Bính Khu khẽ thở dài, tỉnh bơ rút ống quần mình ra khỏi tay đối phương, hắn liếc nhìn ống quần bị làm nhăn, nghĩ thầm cái quần này phải đốt để đuổi xui xẻo.

Vẫn chưa nói xong, cổ tay y đã bị một lực gần như tàn bạo kéo về phía trước, cơ thể của Thiệu Ninh theo quán tính hướng về phía lực kéo, bước chân đi theo động tác của đối phương mà không rõ vì sao.

Bảo sao lại đến chung cư nhà hắn.

Thiệu Ninh vẫn đang nói chuyện, nhưng nói được một nửa lại đột nhiên cúi đầu, dường như đang dùng cách này để che giấu nước mắt sắp không kiềm chế được của mình: “Trước đó em quá nhu nhược, mỗi lần anh nói yêu em, em đều rất do dự, em cho rằng anh chỉ đòi hỏi ở mặt ngoài, tương thích ngược[1]…”

[1]


      Từ Bính Khu đột nhiên cười một tiếng, giây phút đó hắn lại là người yêu xem Thiệu Ninh là số một ở đời trước, trong ánh mắt trộn lẫn yêu thương của Thiệu Ninh, hắn khẽ nói: “Nhưng chúng ta sẽ không yêu nhau nữa.”

      “Em nhớ ngày nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, anh nằm trong phòng phẫu thuật, em ngồi trên ghế ở bên ngoài, khi đó em không có cảm giác gì ngoài hoảng sợ, em thậm chí không khóc, em nghĩ rằng em không yêu anh. Nhưng em sai rồi, khi con người buồn đến tột độ sẽ không khóc được.”

      Thấy hắn đã bỏ đi ý định vừa rồi, Thiệu Ninh mới khẽ thở phào một hơi, giữa họ lại quay về trạng thái khiến người ta khó thở như mấy phút trước.

      “Sau khi anh tỉnh lại, nhìn vào chân mình, lần đầu tiên đỏ mắt trước mặt em. Anh luôn nghe theo lời dặn của bác sĩ chăm sóc chân mình… Có lẽ anh không biết, khi anh chống gậy thử đứng lên ở bệnh viện, kết quả lại ngã hết lần này đến  lần khác, em ở ngay sau anh, em cũng lần đầu tiên cảm nhận được sự bất lực của mình.”

      “Vì chân của anh, chúng ta đã kiểm tra hơn trăm lần ở vô số bệnh viện, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là… anh sẽ không bao giờ đứng lên được.”

      Nói đến đây, Thiệu Ninh như thể đột nhiên không nói được nữa, y đã rơi vào trong hồi ức đau khổ. Y nghĩ đến Từ Bính Khu thảm hại ngã xuống đất nhiều lần, nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe của Từ Bính Khu, nghĩ đến sự vô tâm và thờ ơ của mình. Chính y đã tự tay đưa điểm yếu của Từ Bính Khu đến trước mặt kẻ thù, là y gián tiếp hại Từ Bính Khu không bao giờ đứng lên được nữa.

      Từ Bính Khu khẽ chậc một tiếng, ánh đèn dịu nhẹ trên đỉnh đầu làm mờ đi cảm giác nham hiểm có sẵn trên ngũ quan xinh đẹp của hắn. Chỉ vài giây sau, hắn  lựa chọn buông lỏng tay ra, thong thả lấy khăn giấy trong túi ra từ từ lau ngón tay vừa nãy bóp cổ tay Thiệu Ninh.

      “Sau khi anh đi, em sắp lật nát mỗi một nơi ở Bắc Kinh nhưng em không tìm được anh. Sau khi rời đi anh đã quyết tâm không gặp lại em, bạn bè anh vô cùng khinh bỉ, trợ lý của anh làm như không thấy em, em không nghe được tin tức gì về anh.”

      “Khi em có được tin tức của anh một lần nữa thì đã lên tin thời sự rồi.” Thiệu Ninh chậm rãi giơ tay lên, vùi mặt mình vào lòng bàn tay, giọng y nghẹn ngào đến mức nói không nên lời: “Anh nói anh buông tha cho em, nhưng anh không biết, đến cả bản thân em cũng không biết, hóa ra em đã yêu anh.”

      “Đời trước rõ ràng chúng ta yêu nhau, lại phải đi đến một bước như vậy… Em thừa nhận mình đã làm những việc sai lầm, em bằng lòng dùng cả đời này để bù đắp lỗi lầm của em. Em không cần mạng sống, em không cần tôn nghiêm, em chỉ cần anh… Cho em một cơ hội nữa đi.”

      Từ Bính Khu không ngờ đối phương sẽ làm ra hành động này, hắn thử kéo Thiệu Ninh nhưng y như con rùa đem cảm giác được nguy hiểm nên lùi vào trong mai tìm cảm giác an toàn. Hai tay túm chặt góc tủ giày, cuộn người lại, sức lực mạnh đến mức cơ thể cũng đang run rẩy, như là sợ Từ Bính Khu đuổi ra khỏi cửa một lần nữa.

      Từ Bính Khu im lặng nghe Thiệu Ninh nói hết những lời này, thờ ơ nhìn đối phương nói ngập ngừng khẽ nức nở trước mặt hắn, sau đó khóc thảm thiết đến mức cong lưng túm ống quần hắn liên tục xin lỗi. Mà từ đầu đến cuối hắn đều không có bất kỳ phản ứng gì.

      Thực ra hắn vốn là một người rất lạnh lùng, càng không phải thánh nhân, sau khi nản chí ngã lòng xương cốt bị mài đứt vẫn có thể quay lại trong sự hối hận và nước mắt của đối phương.

      Hắn thực sự từng yêu Thiệu Ninh.

      Nhưng tình yêu của Thiệu Ninh khiến người ta quá ghê tởm.

      Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát từ xa truyền vào tòa nhà, xuyên qua bức tường dày, truyền rõ ràng vào tai Từ Bính Khu.

      “Thiệu Ninh.”

      Từ Bính Khu nhíu mày nhìn chằm chằm người đứng trước mặt hắn, trong mắt là chán ghét và hờ hững không còn che giấu.

      Từ Bính Khu khẽ thở dài, tỉnh bơ rút ống quần mình ra khỏi tay đối phương, hắn liếc nhìn ống quần bị làm nhăn, nghĩ thầm cái quần này phải đốt để đuổi xui xẻo.

      “Anh còn nhớ chứ, lúc mới sống chung với em anh luôn kể với em về chuyện anh bị mẹ bỏ rơi khi còn nhỏ, anh nói anh không có cảm giác an toàn, anh muốn rất nhiều tình yêu. Anh luôn rất bám người, anh muốn ôm hôn thật nhiều, anh muốn được yêu.”

      Từ Bính Khu khỏe hơn y rất nhiều, dưới sự áp chế từ một phía y chỉ có thể bị ép chịu đựng sức lực sắp bóp gãy xương cổ tay mình. Động tác của đối phương không dịu dàng chút nào, ít nhất có thể thấy được sự tàn nhẫn của hắn trong giãy dụa kịch liệt của Thiệu Ninh. Động tác của hắn quyết liệt đến mức Thiệu Kinh chưa kịp phản ứng đã bị kéo đến tủ để giày.

      Thiệu Ninh nghe lời hắn nói ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, vẻ mặt y mờ mịt, ánh mắt lại dán chặt lên gương mặt Từ Bính Khu. Bàn tay vốn nắm chặt quần đối phương buông xuống hai bên người, đang run rẩy mất kiểm soát.

      “Đời trước hành hạ nhau năm năm, với tôi là quá đủ rồi.” Từ Bính Khu thừa nhận sự thật sống lại, giọng điệu của hắn không còn lạnh lùng như trước, nhưng cũng không dịu dàng như trong trí nhớ, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Thiệu Ninh đứng lên, còn mình lùi sang bên cạnh.

      Thiệu Ninh đứng dậy theo lời hắn nói, nhưng có lẽ quỳ lâu quá nên lúc đứng lên y thoáng hoa mắt, lúc sắp ngã thì tay phải kịp thời nắm lấy cái tủ mới không ngã xuống đất. Mà Từ Bính Khu tận mắt thấy toàn bộ quá trình thậm chí không vươn tay đỡ y một cái, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không dao động chút nào.

      “Thiệu Ninh, chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau.”

      Từ Bính Khu đột nhiên cười một tiếng, giây phút đó hắn lại là người yêu xem Thiệu Ninh là số một ở đời trước, trong ánh mắt trộn lẫn yêu thương của Thiệu Ninh, hắn khẽ nói: “Nhưng chúng ta sẽ không yêu nhau nữa.”

      Bình luận

      • Bình luận

      • Bình luận Facebook

      Sắp xếp

      Danh sách chương