Vegaspete Compilation
C7: Adrenaline Rush

Summary:

Vegas phải tham gia một giao dịch nguy hiểm. Pete quyết định sẽ đồng hành và tận dụng kĩ năng của một cựu vệ sĩ chuyên nghiệp.

.

.

By: nightowls99

Link fic gốc: https://archiveofourown.org/works/38322232

.

.

.

.

Note: Adrenaline Rush là trạng thái hồi hộp, kích thích và căng thẳng tột độ như bị đẩy vào chân tường trong một cuộc chiến quyết liệt, do sự giải phóng đột ngột của hormone Adrenaline.

.

.

"Thằng khốn này đúng là không biết vị trí của mình." Vegas gầm gừ trong họng giận dữ.

Tôi lặng lẽ nhìn anh ấy, cũng như nhiều vệ sĩ khác có mặt trong phòng lúc này.

"Nó đã sỉ nhục tao suốt thời gian qua, từ sau khi tao lên nắm quyền và bây giờ, nó muốn tiếp tục đẩy giá thỏa thuận xuống. Tao còn giữ được thể diện gì nữa? Rõ ràng nó đang xem thường tao và cả gia đình này."

"Tôi nghĩ có lẽ hắn sẽ làm gì đó đáng ngờ vào cuộc họp hôm nay, thưa cậu chủ. Chúng tôi để ý một số tên trong đám người của hắn đã trang bị thêm vũ khí trong tuần vừa rồi." Một trong số những vệ sĩ đang có mặt lên tiếng.

Tôi quyết định không im lặng nữa. "Nghe có vẻ giống một cái bẫy. Anh chắc là ta vẫn theo kế hoạch không?"


Vegas ngước lên, nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt anh ấy cứng rắn và có phần lạnh lùng, không còn là đôi mắt ngọt ngào mà tôi biết khi chỉ có chúng tôi bên cạnh nhau. Đây là Vegas, một mafia lãnh khốc đang suy tính cách đối phó và trừng trị những kẻ không biết điều. "Nếu không xuất hiện, giao dịch sẽ bị hủy bỏ. Giá trị hợp đồng này quá lớn để bỏ đi một cách dễ dàng như vậy. Vẫn còn cách để kí kết được thỏa thuận cuối cùng. Cũng có khả năng vũ khí bọn chúng bổ sung là cho vụ khác."

Tôi hiểu anh ấy đang lo lắng điều gì. Mọi việc ở thứ gia gần đây chưa thật sự ổn định. Mặc dù Vegas đã có khá nhiều kinh nghiệm nhờ phụ giúp công việc của cha trong thời gian dài, anh ấy vẫn còn quá trẻ cho vị trí lãnh đạo và nhiều kẻ đã lợi dụng triệt để điều đó. Những con đại bàng phát hiện con mồi béo bở, chúng bay lượn trên không, bao vây đe dọa và chờ đợi thời cơ thích hợp. Giao dịch lần này, nếu diễn ra thuận lợi, sẽ là bàn đạp chắc chắn để Vegas khẳng định khả năng của mình. Đây cũng là là cơ hội tốt để cảnh cáo những kẻ đang có âm mưu dơ bẩn, và để chứng minh rằng thứ gia không hề yếu đi, thậm chí còn vững mạnh hơn dưới sự dẫn dắt của Vegas.

"Nhưng phòng trường hợp đây đúng là cái bẫy, anh sẽ cần thêm người bên cạnh. Em sẽ đi với anh." Tôi nghiêm túc nói. Thường thì, tôi không can thiệp quá nhiều vào công việc của Vegas, nhưng tình huống hôm nay có quá nhiều rủi ro. Tôi vẫn nghĩ mình nên ở đó đảm bảo tình hình.

Vegas im lặng một lúc lâu. Tôi biết anh ấy không muốn tôi gặp nguy hiểm. Dù vậy, anh ấy thật sự cần càng nhiều vệ sĩ càng tốt trong trường hợp điều gì cũng có thể xảy ra như lúc này.
1

Không khí trong phòng vô cùng căng thẳng, mọi người đều nín thở chờ đợi quyết định của Vegas. Tôi thực sự mong anh ấy sẽ sáng suốt. Anh ấy biết rằng tôi có thể giúp được những gì. Tôi có lý do mới trở thành vệ sĩ trưởng của cậu chủ Tankhun.

"Được rồi." Vegas thở dài chịu thua.

Khi mọi người ra khỏi phòng để chuẩn bị cho nhiệm vụ sắp tới, tôi nhanh chóng bước đến chỗ Nop và kéo cậu ta ra một góc.

"Nop, tôi có chuyện cần nói."

"Vâng?"

"Tôi có linh cảm không lành về cuộc họp hôm nay. Nhưng bất kể chuyện gì xảy ra, tôi muốn cậu tập trung duy nhất vào sự an toàn của Vegas. Chỉ cần đảm bảo điều đó và không để anh ấy phân tâm vì cái gì khác là được."

Nop hiểu ý tôi là gì. Xuyên suốt cuộc đám phán, Vegas sẽ rất căng thẳng và dành hết sự tập trung vào giao dịch quan trọng, anh ấy sẽ không để ý những thứ xung quanh. Hơn nữa, chẳng may thật sự có gì đó ngoài dự đoán hay một cuộc chiến nổ ra, sự lo lắng của anh ấy dành cho tôi sẽ làm anh ấy không quan tâm đến an nguy của bản thân.

"Tôi hiểu rồi." Nop đáp.

Đã đến giờ, mọi người nhanh chóng vào vị trí trong các xe khác nhau. Nop và Pam ngồi trước, tôi và Vegas ở ghế sau. Vegas nhíu mày, nghĩ về những tình huống có thể xảy ra sắp tới. Tôi phân vân không biết mình có nên nói gì đó hài hước để làm anh ấy vui hơn, nhưng cuối cùng, tôi giữ im lặng vì bản thân tôi cũng vô cùng lo lắng. Cảm giác nhộn nhạo khó chịu dâng lên trong lòng.

Địa điểm được chọn cho cuộc họp là một quán bar khá vắng vẻ với thiết kế nội thất độc đáo, dễ dàng thu hút những khách hàng trong giới thượng lưu. Ngay khi bước vào, tôi cẩn thận kiểm tra lối thoát hiểm và cửa sổ, xác định những điểm có thể ẩn nấp và các vật dễ gây nguy hiểm. Có hai lối thoát, một ở phía trước, cái còn lại ở đằng sau quán. Các cửa sổ được thiết kế mờ đục, ở trong sẽ khó nhận biết được ngày hay đêm và ánh mắt của những kẻ bên ngoài cũng không thể lọt qua. Tôi để ý có vài chiếc ghế sofa cỡ lớn và bàn khách có điểm mù, có thể dùng để ẩn nấp, nhưng có điều, ở đây có quá nhiều kính hay vật làm bằng thủy tinh, điều này sẽ tăng thêm rủi ro nếu có gì bất trắc xảy ra. Tôi lựa chọn đứng ở một góc, tuy cách khá xa bàn đàm phán nhưng có tầm nhìn rộng và tốt hơn khi quan sát động thái của bên kia.

Vegas ngồi xuống và bắt đầu cuộc thảo luận. Anh ấy luôn giữ nụ cười lịch sự, thuyết phục đối phương về những yêu cầu của mình. Tuy vậy, mỗi đề nghị được đưa ra là một lời phản đối hoặc từ chối, dần dần Vegas trở nên mất kiên nhẫn.

"Như vậy thì thấp quá. Đề nghị trước đó của tôi là vô cùng phù hợp với những gì ngài muốn. Ngài không thể tìm được ai đáp ứng với giá hời như vậy đâu." Vegas nói, hơi cao giọng.

"Ừm, nếu cậu nghĩ như vậy là quá thấp thì có lẽ tôi nên tìm đối tác khác thì hơn. Ai đó...hiểu biết và chín chắn hơn."

"Lý do gì khiến ngài như vậy? Chúng ta đã làm việc với nhau nhiều năm, và tôi chưa bao giờ thấy ngài đề nghị điều gì vô lý như thế."


"Woah, woah, woah. Vô lý? Cậu đang giận dỗi tôi đấy à? Để tôi nhắc nhở cậu, chúng ta đang làm ăn. Tôi chỉ đề nghị giá tôi cho là xứng đáng với công ty của cậu và phù hợp với mong đợi của chúng tôi thôi. Chỉ thế thôi."

"Ông biết là đề nghị của tôi là đề nghị hợp lý nhất cho vụ này, và giá tôi đưa ra là hết sức thuyết phục. Đừng nghĩ rằng tôi không biết ông cố tình làm vậy vì xem nhẹ khả năng của tôi." Vegas bắt đầu không kiêng nể gì nữa, ánh mắt anh ấy dần trở nên lạnh lùng hơn. Thậm chí dù đứng cách rất xa, tôi vẫn cảm nhận được cơn giận dữ sục sôi của anh ấy.

"Ôi cậu nhóc này, cậu đang quá nhạy cảm rồi." Tên khách hàng vươn tay xuống dưới bàn.

Tôi cất giọng. "Tôi sẽ không làm thế nếu tôi là ngài."

Một tiếng cách vang lên khắp căn phòng khi tôi lên nòng, chĩa súng về phía ông ta.

Ông ta đứng hình, tay đang trườn xuống dưới bàn dừng lại và từ từ giơ lên. "Cẩn thận với hướng nòng súng của cậu đấy, anh bạn."

Mọi người lúc này đã rút súng ra, chĩa về phía đối thủ trong tư thế sẵn sàng bóp cò. Tôi có thể thấy nhiều hơn một mũi súng đang hướng về phía mình. Tôi không muốn bóp cò vì đó sẽ là tín hiệu khơi mào một cuộc đấu súng chết chóc. Cả hai bên đều có lực lượng ngang nhau, nhưng nếu có thể tránh được đổ máu, tôi sẽ chọn cách tránh nó. Giao dịch này quá quan trọng đối với Vegas.

"Tôi sẽ hạ súng xuống nếu ngài bỏ tay ra." Tôi chậm rãi thu súng về, mắt vẫn không rời khỏi nhất cử nhất động của ông ta.

ĐÙNG! Một tiếng súng nổ ra khiến mọi người phải cúi đầu tránh đi. Tôi cố gắng nhìn xung quanh. Cái quái gì thế? Ai dám nổ súng?

Diễn biến tiếp theo không gì khác ngoài một cuộc chiến nổ ra với đạn bay tứ tung từ khắp mọi hướng. Tiếng ồn lớn liên tục dội thẳng vào tai khiến chúng tôi khó có thể nghe được gì khác. Những mảnh kính vỡ văng đầy trên nền nhà và phủ lên mọi vật trong phòng. Sự hỗn loạn là không thể tránh khỏi, những người không liên quan giẫm đạp lên nhau tìm đường trốn thoát. Tôi chỉ còn biết bắn vào bất kể tên nào của bên đối thủ mà tôi thấy. Tôi bắn trượt một vài viên do sự náo loạn chạy trốn xung quanh. Tai tôi cũng bắt đầu ù đi khiến tôi không còn tỉnh táo hoàn toàn như ban đầu.

Tôi để ý thấy một tên vệ sĩ cách tôi hơn 3 mét đang trốn sau ghế sofa, hắn đang tập trung bắn về phía khác của căn phòng. Tôi ngay lập tức nhận ra hắn đang nhắm vào cửa thoát hiểm phía sau quán bar. Tim tôi như ngừng đập khi thấy Nop đang kéo Vegas chạy ra lối thoát đó, dù cho cả hai người đều đang cầm súng và bắn những kẻ tiếp cận họ. Vegas bỗng chốc nhìn thấy tôi và anh ấy hét lên điều gì đó. Tôi không nghe được nhưng tôi biết mình phải nhanh chóng hành động.

Tôi thay đổi mục tiêu, chĩa súng về tên vệ sĩ kia, nhưng...ĐÙNG! ĐÙNG! Vài ly rượu bên cạnh tôi vỡ tan vì những viên đạn bay từ góc khác căn phòng. Tôi giật mình và bắn trượt. Tôi cố bắn lại lần nữa nhưng MẸ NÓ, súng tôi hết đạn. Tôi phải nạp lại, nhưng trước khi tôi kịp làm vậy, tôi thấy tên vệ sĩ đó hướng súng của hắn về phía tôi. Không đến một giây, tôi chạy đến và đá khẩu súng ra khỏi tay hắn. Tôi không thể cho hắn cơ hội bóp cò.

Trước khi tôi kịp lấy đạn mới, tên khốn đó đã giữ chặt lấy tay tôi. Hắn bóp mạnh đến mức tôi muốn chửi thề. Bất chấp sự phản kháng mạnh mẽ, hắn đã giật được khẩu súng ra khỏi tay tôi và ném nó ra xa. Quá trình giằng co khiến các ngón tay tôi tưởng như sắp gãy đến nơi.

Tôi thậm chí còn không có thời gian để đau. Tên khốn đẩy tôi ngã xuống sàn và đấm vào mặt tôi với lực rất mạnh khiến đầu tôi choáng váng. Mẹ nó, thằng này mạnh đấy. Tôi biết hắn chắc chắn phải cao to và khỏe hơn tôi vì cảm nhận được mình đang ở thế yếu trong cuộc đọ sức gần như thế này. Vậy nên, tôi phải tìm cách khác. Tôi trượt tay xuống, với lấy con dao bên hông và đâm mạnh vào bụng hắn trước khi hắn kịp vung nắm đấm thứ hai. Bị tấn công bất ngờ, hắn ưỡn người ra sau, kêu lên vì đau đớn. Nhờ vậy, tôi có thêm khoảng trống để thúc khuỷu tay vào ngay vết thương của hắn. Hắn ta nhăn nhó rên rỉ, tôi phải dùng hết sức mới có thể đẩy hắn ra khỏi người mình. Cuối cùng tôi cũng đứng dậy được.

Tôi thấy súng của hắn bị tôi đá ra cách đó không xa, định chạy đến lấy nó. Nhưng, một lực mạnh lao đến đẩy tôi về sau khiến tôi loạng choạng. Tôi quay lại và thấy tên khốn bị thương đang kéo lấy mắt cá chân tôi. Tôi cố đạp hắn ra nhưng tên này thật sự rất khỏe. Đạn bắn văng khắp nơi, cái ghế sofa mà chúng tôi đang trốn phía sau cũng bắt đầu xuất hiện mấy cái lỗ và lơ phơ mấy chùm lông vũ. Tôi không thể ở yên đây được. Tôi phải nhanh chóng di chuyển trước khi các lối ra bị người của bọn chúng chặn hết. Vậy mà dù cho máu vẫn không ngừng rỉ ra, tên khốn này vẫn không buông tôi đi! Tôi không thể bình tĩnh được nữa.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi quay lại và nhắm vào hắn với con dao trên tay. Tôi đâm vào tay hắn liên tiếp cho đến khi hắn không thể chịu nổi và buông chân tôi ra. Đến lúc này, máu đã văng tung tóe lên người tôi nhưng tôi không có thời gian để quan tâm đến điều đó. Ngay khi không còn bị vướng víu gì, tôi chạy như điên. Vội vã nhặt khẩu súng dưới sàn, tôi bắn tên khốn đó và một vài kẻ khác của băng đối thủ mà lọt vào tầm mắt tôi. Tôi lao về phía lối ra mà Vegas rời đi trước đó, hòa vào một tốp các vệ sĩ khác của Vegas.

Vừa ra ngoài, tôi nhận ra xe của Vegas và lập tức lao về phía đó. Tại sao họ vẫn ở đây?! Không phải anh ấy đã rời đi từ lúc nãy sao? Tôi chạy nhanh và nhảy vào ghế sau xe.


Tôi vừa đóng cửa xe, Nop đạp ga và tăng tốc rời khỏi chiến trường. Nhìn thấy Nop sau vô lăng, với Pam ở ghế phụ và Vegas ngay bên cạnh, tôi không giữ được bình tĩnh mà quát. "Bị điên hết rồi à?! Sao còn ở đây? Thèm chết lắm rồi đúng không?!"
5

Vegas nhìn tôi giận dữ. "Tất nhiên là còn ở đây, đang chờ em đấy! Em mới bị điên à? Em nghĩ anh cứ thế mà bỏ em lại đó rồi trốn thoát một mình?!"
8

"Em có thể lên một xe vệ sĩ khác!! Nop, cậu có biết mình đang làm cái đéo gì không vậy? Cậu phải nghĩ đến sự an toàn của Vegas đầu tiên! Đang nghĩ cái quái gì thế?"

Nop không trả lời, nhanh chóng lái xe luồn lách quá các con phố với tốc độ không giảm. Pam liên tục kiểm tra gương chiếu hậu xem chúng tôi có bị bám theo không.

Vegas đột nhiên hoảng sợ khi anh ấy nhìn rõ bộ dạng máu me của tôi lúc này. Áo sơ mi đen đã bị phủ bởi các mảng máu đỏ thẫm. "Pete!! Em bị thương???"

Tôi vừa trải qua tình thế nguy cấp và căng thẳng đến nỗi tôi chưa kịp nhìn xem bản thân mình trông ra sao. Tôi nhìn xuống và nhận ra áo mình giờ khá loang lổ. Trông cứ như tôi vừa bước ra từ một bộ phim kinh dị đẫm máu mà cậu chủ Tankhun sẽ không bao giờ dám xem.

"Em không sao!" Tôi nhận ra mình trả lời với giọng hơi lớn hơn bình thường vì tai vẫn còn ù. Vì vậy tôi cố hạ giọng. "Em không sao...em nghĩ vậy. Cái này là máu của người khác." Tôi không thấy mình đau ở chỗ nào, đó là dấu hiệu tốt, nhưng cũng có thể đó là do adrenaline đang bơm không ngừng trong từng mạch máu của tôi.

Vegas sờ ngực và bụng tôi để kiểm tra. "Chúa ơi...làm anh lo chết mất...Đống máu này là cái quái gì đây?"

Tôi nhanh chóng giữ lấy tay anh ấy. "Em ổn, Vegas. Em chỉ đâm một tên lì lợm, nên mới dính nhiều máu như vậy. Đừng lo."

Nop và Pam nhìn tôi qua gương chiếu hậu, trông có vẻ ngạc nhiên và ấn tượng với những gì tôi vừa nói.
5

Tôi trấn an Vegas lần nữa. "Không sao thật mà. Em lo cho anh. Nghiêm túc đấy, lần sau làm ơn đừng chờ em, hay bất kì ai khác. Phải đến nơi an toàn trước."

"Em không phải bất kì ai khác! Anh đã cố gọi em lúc ở trong bar, nhưng em không nghe, còn Nop thì kéo anh đi mất."

Tôi nhìn Nop qua gương và cậu ta gật đầu.

Vegas nói tiếp. "Anh không quan tâm. Anh vẫn sẽ chờ em, dù là lần sau hay bất cứ lần nào. Giờ thì im lặng để anh kiểm tra xem nào – Mẹ nó, tay em..."

Rõ ràng có một số mảnh thủy tinh nhỏ găm vào cánh tay tôi, nhưng vì chúng quá nhỏ nên tôi gần như không cảm thấy gì. Chắc là mảnh vỡ của những ly rượu bên cạnh tôi lúc nãy. Mấy tên khốn đó đã làm tôi bắn trượt phát đạn cuối của mình. "Mấy cái này không sao hết. Dán băng lại là được."

Nop lên tiếng. "Cậu chủ, tôi nghĩ là không có ai đang bám theo đâu ạ. Chúng ta có thể về thẳng nhà bây giờ, hay đến bệnh viện nếu cậu Pete cần." Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn của hai vệ sĩ từ ghế trước, đang chờ đợi quyết định về việc đổi hướng đi từ về nhà thành đến bệnh viện.

"Không cần. Tôi tự xử lý được. Cứ về nhà đi." Tôi trả lời thay cho Vegas.

Khi vừa đến nhà, một vài vệ sĩ đã chạy đến báo cáo tình hình hiện tại cho Vegas, tôi đi lên tầng trên một mình. Tôi lấy một kẹp gắp y tế và hộp sơ cứu vào phòng ngủ. Thật từ tốn và cẩn thận, tôi cởi áo dính đầy máu, cố gắng để không làm các mảnh vỡ găm vào sâu hơn. Sau khi dùng cồn khử trùng kẹp gắp, tôi chậm rãi lấy các mảnh vỡ ra từng cái một. Khi tôi mới gắp được mảnh thứ ba, Vegas bước vào phòng.

"Để anh làm cho." Vegas nói, ngồi xuống cạnh tôi.


"Không sao. Em tự làm được. Trước đây em cũng toàn tự làm cho mình."

"Anh biết, nhưng anh muốn làm cho em." Vegas lấy kẹp gắp ra khỏi tay tôi, tôi chỉ có thể thở dài. Tôi quá mệt để tranh cãi với anh ấy lúc này. Adrenaline lúc nãy đã biến mất và thay vào đó là sự mệt mỏi nổi dậy trong tâm trí tôi.

"Pete...Anh sẽ không để em đến buổi làm ăn nào nữa. Quá nguy hiểm. Anh lo lắm."

"Ừm, em cũng lo cho anh lắm. Nếu em có thể giúp bảo vệ anh, tạo sao em không được làm chứ? Em giúp ích được mà, nhất là những khi anh cần thật nhiều sự trợ giúp như vậy."

"Em biết ý anh là gì mà. Anh chỉ sợ khi nghĩ đến những thứ có thể xảy ra với em. Lần này chỉ là vài vết xước, nhưng có Chúa mới biết được lần sau sẽ là gì. Anh không thể mất em, Pete...Không một lợi ích kinh doanh nào đáng để đánh đổi điều đó." Vegas gắp mảnh vỡ cuối cùng ra khỏi tay tôi, đặt dụng cụ xuống và nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi cảm nhận rõ ràng sự lo sợ của anh ấy. Tôi ôm Vegas thật chặt vào xoa lưng anh ấy dịu dàng. "Em vẫn ở đây, không đi đâu cả. Đừng lo lắng quá."

Anh ấy rúc vào cổ tôi, hít một hơi thật sâu và thở phào nhẹ nhõm.

Thời gian hẳn là trôi qua không như bình thường khi ta trong vòng tay của người ta yêu. Tôi không biết chúng tôi đã ôm nhau bao lâu, cho đến khi Vegas mở lời trước. Anh ấy hít lấy mùi hương của tôi. "Em thơm quá."

"Bị gì thế? Người em toàn mùi máu và thuốc súng. Đi ra đi." Tôi đẩy nhẹ anh ấy ra khỏi người mình.

"Không, em vẫn thơm như mọi ngày. Anh muốn nhiều hơn nữa." Khóe môi Vegas cong lên, đôi mắt ánh lên sự trêu chọc. Anh ấy mở hai tay ra, định ôm tôi lần nữa nhưng tôi ngăn lại.

"Tránh ra, đồ biến thái nhà anh. Em còn phải băng vết thương."

"Được rồi, vậy anh sẽ chờ đến đêm nay vậy. Dù sao thì mùi của em sẽ rõ ràng hơn sau khi tắm." Vegas nhếch môi.

Tôi ném cho Vegas một cái lườm và lấy dung dịch nước muối để vệ sinh vết thương rồi tự băng lại. Vegas lần nữa dừng tôi giữa chừng, và làm giúp tôi. Cảm giác hơi lạ lẫm khi có người khác băng bó vết thương cho mình, nhưng có lẽ cũng không tệ khi được chăm sóc ân cần như vậy.

"Anh biết ai đã bắn phát súng đầu tiên không? Em chưa kịp thấy." Tôi hỏi, hi vọng anh ấy sẽ biết thêm gì đó từ những thông tin được các vệ sĩ cung cấp lúc nãy.

Mặt Vegas trở nên nghiêm trọng. "Không biết nữa. Nhưng anh đã ra lệnh kiểm tra camera an ninh trong quán và lấy thông tin từ những người xung quanh."

"Okay."

"Khi phát súng đầu tiên được bắn, anh đang mải nhìn em. Không tin được em dám chĩa súng vào đầu ông ta."

"Ừm, những gì em biết lúc đó là ông ta đang định lấy khẩu súng giấu dưới bàn để bắn anh. Em phải làm những thứ em nên làm."

"..." Vegas đã băng xong vết thương của tôi. Anh ấy bực tức luồn các ngón tay nắm lấy tóc mình. "Hôm nay chỉ toàn chuyện khốn nạn."

Thấy anh ấy đang khó chịu, tôi cố tìm cách động viên. Tôi đan các ngón tay mình với tay còn lại của anh ấy. "Cũng không hẳn như vậy vì có em về nhà với anh đây này."

Vegas mỉm cười. Tôi biết kể từ lúc này, con đường dài phía trước sẽ bắt đầu mệt mỏi và khó khăn hơn rất nhiều, song may mắn thay, chúng tôi vẫn còn có nhau để vượt qua hết thảy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương