Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự
Chương 6: Người mặc áo đen cùng Hồng Khô Lâu

Dòng người mênh mông cuồn cuộn đi theo phía sau Lưu Chưởng Môn tới phòng ở Lưu Mạc Bạch, vào cửa thì thấy người hắn nằm ngửa dựa vào cạnh giường, bên mép dính đầy máu tươi, hai mắt vẫn còn trợn tròn, trông có vẻ mấy phần khủng bố.

“Mạc Bạch!” Lưu Chưởng Môn cướp trước một bước, ngón tay để ở dưới mũi, cần cổ, cổ tay của hắn để kiểm tra, trước sau không thể tin được con trai độc nhất của ông đã ngừng thở.

Người nhà họ Lăng đều đứng ở ngoài cửa không đi vào trong, Lăng Huyền Uyên liếc mắt ra hiệu với Lăng Tiểu Phong cùng Lăng Tiểu Vũ, hai người lĩnh mệnh đi vào trong phòng.

Không lâu sau hai người liền đi trở ra, Lăng Tiểu Phong nói: “Do bị người dùng chưởng đánh chết.”

Lăng Tiểu Vũ nói bổ sung: “Một chưởng mất mạng.”

Lăng Huyền Sương nhếch miệng, “Cái này cần phải có cừu hận lớn bao nhiêu mới sẽ không chút do dự mà ra tay tàn nhẫn như thế. “

Lăng Huyền Thư trầm ngâm, “Ít nghe nói vị Lưu công tử này đi lại ở trên giang hồ, nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống sẽ dễ dàng cùng người khác kết thù, sao lại vậy?”

“Nếu vậy chỉ còn dư lại một khả năng, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Là Lưu Chưởng Môn kết thù với người ta, có lẽ đối phương không chắc chắn khi giáp mặt ông ta, liền giết con trai của ông ta cho hả giận.”

“Không, thật ra còn một khả năng nữa, ” Lăng Huyền Kỳ xua tay chỉ, “Do kẻ giết người không cẩn thận.”

Lăng Huyền Sương lườm cậu một cái, “Ngươi nghĩ ai cũng giống như ngươi sao hả?”

Lăng Huyền Kỳ: “…”

Tân nương mới gả nghe tin chạy vào, thấy thảm trạng này thì rít gào một tiếng liền ngất đi, trong phòng biến thành hỗn loạn tưng bừng.

Quản gia râu dê một bên chỉ huy hỉ nương dẫn người mang thê tử mới cưới của Lưu Mạc Bạch ra ngoài, một bên cúi người nói với Lưu Chưởng Môn đang ôm con trai bi thương không ngớt: “Lão gia, cơ thể thiếu gia còn chưa lạnh, chắc chắn tặc nhân còn chưa đi xa!”

Thân thể Lưu Chưởng Môn bỗng dưng chấn động, ôm Lưu Mạc Bạch lên giường, vuốt hai mắt cho hắn, rồi xoay người ra khỏi phòng, “Người đâu! Tất cả hãy đi lục soát núi cho ta, bất kỳ kẻ khả nghi nào cũng không được bỏ qua cho ta!”

Các đệ tử Túy Tiên phái cao giọng đáp lại, dồn dập tản đi.

Lưu Chưởng Môn miễn cưỡng thu hồi bi thương, mới nhìn mọi người dự lễ tạ lỗi.

Lăng Huyền Sương đồng tình nhìn bóng lưng Lưu Chưởng Môn, “Con trai của ông ta tên gì?”

Lăng Huyền Dạ đáp: “Lưu Mạc Bạch.”

“Tên này không hay đâu, ” Lăng Huyền Kỳ hơi thấp giọng nói, “Xem ra Mạc Bạch hàm oan.”

Lăng Huyền Thư liếc mắt nhìn hắn, “Không phải do ngươi làm ra đó chứ?”

Lăng Huyền Kỳ hận không thể nhảy tới bịt miệng gã, “Trường hợp này đừng có mà nói chuyện lung tung, tuy đệ hay gặp rắc rối thế nhưng còn chưa từng giết người nào cả!”

Lăng Huyền Thư ôm cánh tay nói: “Nên ta cho rằng ngươi đang muốn thử.”

Lăng Huyền Kỳ: “…”

“Sau này ta phải đặt cho con trai ta một cái tên thật hay, ” Lăng Huyền Sương hỏi, “Các ngươi nói gọi Lăng gì mới hay?”

Lăng Huyền Thư liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu, “Không phải nhọc lòng nghĩ đến, ngươi sẽ không có con trai.”

“… Ta có thể nuôi con nuôi!” Lăng Huyền Sương không phục.

Lăng Huyền Thư rất không nể mặt mũi, “Nếu ngươi nhất định muốn thực hiện nguyện vọng tìm một nam nhân tốt này, độ khả thi khi ngươi nuôi con nuôi cũng không quá lớn.”

Lăng Huyền Sương: “…”

Lưu Chưởng Môn còn đang hướng về mọi người tạ lỗi, cũng bày tỏ mọi người tự tiện ra vào, mà ông còn phải đi tìm hung thủ giết con, nên khó mà tiếp đón chiêu đãi.

Xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên mọi người sẽ không trách ông thất lễ, dồn dập bảo ông mau đi, cũng không thiếu người nói muốn cùng tìm kiếm giúp ông. Lúc này chính là thời điểm Lưu Chưởng Môn cần giúp đỡ, đối với những môn phái chủ động ra tay giúp đỡ cảm ân đái đức không thôi, đang muốn mời bọn họ dẫn dắt môn hạ đệ tử lục soát cả núi, biến cố lại tiếp tục phát sinh.

Tầm hai mươi, ba mươi nam tử mặc áo đen bất ngờ xuất hiện ở đầu tường bốn phía, ám khí giống kim châm bay ra từ trong tay bọn họ, như mưa xối xả rơi vào đoàn người.

Vị trí tiểu viện của Lưu Mạc Bạch tuy rất rộng rãi, chỉ tiếc người nghe tin mà đến thật sự quá nhiều, làm cho cái sân trở nên chật chội. Những kẻ mặc áo đen đứng trên đầu tường tiểu viện, ở trên cao nhìn xuống đoàn người đang rối loạn, dễ như ăn cháo hại được người.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, mọi người không khỏi hoảng loạn một trận, nhưng vì số người đông đảo, chen chúc cùng nhau không chỗ trốn thân, ám khí vừa nhỏ vừa nhanh lại dày đặc, trong tích tắc liền có không ít người bị thương, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Lăng Huyền Uyên đẩy một cái trên lưng Lăng Huyền Sương, “Huyền Kỳ, bảo vệ tốt đại ca.”

Trong câu này còn có ý khác, đó là những người còn lại với hắn sẽ cùng đối phó đám người mặc áo đen kia. Lăng Huyền Thư cùng Lăng Huyền Dạ hiểu ý, mang theo đệ tử Ngự Kiếm sơn trang xông vào trận chiến.

Lăng Huyền Sương còn đang ngẩn người, nghe vậy lập tức hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, đã kéo Lăng Huyền Kỳ che ở trước người, “Nghe thấy chưa, ngươi phải cố gắng bảo vệ ta, nếu không may ta bị thương tổn chỉ một sợi tóc, Huyền Uyên nhất định sẽ không bỏ qua… Ai nha!”

Lăng Huyền Kỳ còn đang che chở ở trước người hắn lùi bước vào trong phòng Lưu Mạc Bạch, nghe thấy tiếng la của hắn thì nghiêng nửa đầu hỏi: “Sao vậy?” Động tác trên tay cũng không dám dừng, vẫn dùng chưởng phong không ngừng đánh rơi ám khí.

Lăng Huyền Sương đưa tay sờ về phía sau, “Cái mông… Đau…”

Nếu xét theo biểu hiện thường ngày của hắn, câu vừa rồi từ trong miệng hắn nói ra rất dễ dàng khiến cho người ta hiểu sai, nhưng trong tình huống đặc thù hiện giờ, Lăng Huyền Sương lại thích chơi cũng sẽ không chọn vào lúc này mà đùa giỡn, Lăng Huyền Kỳ không khỏi gấp gáp, “Đại ca, ngươi đừng dọa ta.”

Lăng Huyền Sương tìm được một cái châm □□ từ sau mông, “Không doạ ngươi đâu, ta trúng chiêu…”

Bọn người mặc áo đen rất lớn mật, không có một kẻ nào dùng khăn che mặt, mặt mỗi kẻ đều không có cảm xúc, ra tay không hề chậm trễ chút nào. Thấy có người nhảy lên đầu tường đối phó với mình, bọn mặc áo đen cũng không ham chiến, từ trước đến giờ đi làm nhiệm vụ tập kích luôn luôn bỏ lại lượng lớn ám khí, vì để giành ra thời gian thoát thân cho mình, liền xoay người vận khởi khinh công bỏ trốn.

Lăng Huyền Thư bị ám khí bức lui hai bước, nội kình toàn thân đột phát, muốn dùng nó để ngăn cách ám khí đột kích, do đó tiếp tục truy đuổi bọn mặc áo đen, tốt xấu cũng phải bắt về được một hai tên, hỏi rõ lai lịch cùng với nguyên nhân khi bọn chúng làm vậy. Còn có một chuyện quan trọng nhất, ám khí có độc, cần thuốc giải.

Gã có lòng tin với nội lực của chính mình, nhưng Yến Thanh Tiêu thì khác, từ góc độ hắn nhìn mặc kệ thế nào, cũng nhìn rất rõ ám khí đang muốn bay thẳng vào mặt Lăng Huyền Thư. Tuy hắn vẫn hi vọng trên đời này tốt nhất không có một kẻ như Lăng Huyền Thư này, nhưng trong tích tắc đó hắn đã không chút nghĩ ngợi ném ra một tiêu Phi Vũ, nhắm thẳng ám khí đang bay đến trước mặt Lăng Huyền Thư.

Thế tiêu Phi Vũ thế đi cực nhanh, đợi đến khi Lăng Huyền Thư ý thức được, nó đã cùng ám khí của địch va chạm kêu “Keng” một tiếng, cùng lúc làm kim châm bắn ra thật xa.

Lăng Huyền Thư dừng bước chân, theo bản năng mà tiếp được tiêu Phi Vũ trước mặt, cũng nhìn về phương hướng tiêu được phóng tới.

Yến Thanh Tiêu kéo ra một nụ cười vô cùng cứng ngắc, “Không cần cám ơn!” Thật đúng là tay nhanh hơn não a…

Lăng Huyền Thư: “…”

Bất đắc dĩ thở dài, Lăng Huyền Thư nhìn về phía kẻ áo đen đã chạy xa, còn đang tiếc nuối chỉ sợ sẽ đuổi không kịp, chợt nhớ trên tay còn đang cầm tiêu Phi Vũ. Gã nhìn Yến Thanh Tiêu một cái, lại nhìn tiêu Phi Vũ một cái, rồi bất ngờ giơ tay ném phi tiêu ra ngoài.

Yến Thanh Tiêu: “…” Không cảm ơn thì thôi, còn ném đồ của ta với lực lớn thế kia là sao hả? Hắn đang muốn chất vấn Lăng Huyền Thư một phen, thì thấy Lăng Huyền Thư nhảy khỏi đầu tường xuống mặt đất phía bên kia.

Không lâu sau, Lăng Huyền Thư xách theo một tên áo đen trở về.

Trong viện có rất nhiều người ngã trái ngã phải có ngồi có nằm, kim châm rơi đầy mặt đất, có thể nói bừa bộn khắp nơi.

Lăng Huyền Thư đẩy người một cái xuống đất, chỉ vào vai phải tên áo đen thêu hình đầu lâu màu đỏ sậm nói: “Người Ẩm huyết giáo.”

Màu sắc đầu lâu gần giống màu áo đen, nên không dễ nhìn ra, nếu gã không nói thì có rất nhiều người sẽ không chú ý tới. Có mấy  người không bị thương tiến lên nhìn, thấy rõ đầu lâu trên vai hắn thì dồn dập lộ ra vẻ căm hận, tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía.

Yến Thanh Tiêu nhìn tiêu Phi Vũ của mình đang đâm vào vai phải kẻ áo đen, đầu tiêu toàn bộ đâm vào trong thịt, đủ thấy lực quăng tiêu lớn cỡ nào, giờ mới hiểu rõ nguyên nhân lúc đó Lăng Huyền Thư nhìn mình, tức giận trong lòng cuối cùng cũng xem tiêu tan một ít. Hắn đi tới, đưa tay rút tiêu Phi Vũ ra, lạnh lùng nói: “Vì sao Ẩm huyết giáo các ngươi vô cớ đến Túy Tiên phái làm ác?”

“Cái này chờ một chút hãy nói, ” Lăng Huyền Dạ chỉ huy đệ tử Ngự Kiếm sơn trang “Trước tiên bảo hắn giao thuốc giải ra.”

Yến Thanh Tiêu nắm tay, “Gia hỏa Ngự Kiếm sơn trang quả thật một so với một đáng ghét…”

Lăng Huyền Thư làm bộ không nghe hắn nói, vòng qua y cùng kẻ áo đen đến chỗ Lăng Huyền Dạ, “Sao?”

Lăng Huyền Dạ nói: “Đại ca trúng ám khí.”

Lăng Huyền Kỳ cúi đầu đứng bên cạnh Lăng Huyền Sương, “Xin lỗi, là ta vô năng.”

“Kể ra mà nói cũng không phải do ngươi sai, ” Lăng Huyền Sương dựa vào Lăng Tiểu Tuyết ngồi ở trên ghế, “Huyền Uyên rõ biết ngươi hay gặp rắc rối, còn để cho ngươi bảo vệ ta, rõ ràng là nó muốn sống mái với ta, nên ngươi đừng để ở trong lòng.”

Lăng Huyền Uyên: “…”

Lăng Huyền Kỳ dở khóc dở cười, “Đại ca đang an ủi ta đó sao?”

Lăng Huyền Sương gật đầu, “Ta thấy không sao hết, ngoại trừ cơ thể không còn chút sức lực nào ra, thì không còn cảm giác nào khác.”

Lăng Tiểu Lôi từ bên cạnh kẻ áo đen bên kia trở về, nói: “Thiếu gia, trên người hắn chỉ có ám khí, không có thuốc giải.”

“Đáng ghét!” Cùng trúng châm độc còn có Lưu Chưởng Môn đang tựa ở vào khung cửa phòng Lưu Mạc Bạch, hai mắt đỏ chót, “Túy Tiên phái ta đây cùng Ẩm huyết giáo ngày xưa không oán ngày nay không thù, vì sao các ngươi sát hại con trai của ta!”

Kẻ áo đen rốt cuộc mở miệng, vẻ mặt vẫn không biến hóa như cũ, “Chúng ta chỉ tuân theo lệnh giáo chủ mà làm việc, không biết nguyên do.”

Lúc trước Lưu Mạc Bạch là người duy nhất bị hại, tất cả mọi người còn đồng tình thay cho Lưu Chưởng Môn; nhưng hôm nay bị trúng ám khí không phải số ít, các môn các phái tự lo không xong, nào còn có người để ý tới cái chết của Lưu Mạc Bạch, đều hỏi kẻ áo đen độc trên ám khí là gì, thuốc giải ở đâu.

Giọng kẻ áo đen lạnh lẽo, “Độc này tên gọi Trăm ngày truy mệnh, không có thuốc nào chữa được.”

Độc xuất từ Ẩm huyết giáo rất nhiều, Trăm ngày truy mệnh là một loại nằm trong đó, nghe tên liền biết, người trúng độc vẫn còn trăm ngày được sống, hết hạn thì chết. Có người nói người trúng độc này sẽ ngày ngày độc phát, mới đầu thì tứ chi không còn chút sức lực nào đến cuối cùng thì đau đến không muốn sống nữa, còn có người còn chưa chịu nổi tới trăm ngày, đã bị hành hạ đến tự mình kết thúc tính mạng. Nghe đồn loại độc này là do Ẩm huyết giáo lúc trước vì muốn trừng phạt kẻ phản giáo mà làm ra, tội phản giáo không thể tha thứ, xác thực khó có thuốc giải.

Ẩm huyết giáo mấy năm gần đây tuy thường làm ác ở trên giang hồ, nhưng không có lần nào lại công nhiên cùng nhiều môn phái đối nghịch như giờ, mà cho dù giáo đồ Ẩm huyết làm hại giang hồ nhiều năm cũng không có môn phái nào tự mình đứng ra nói muốn tiêu diệt giết sạch bọn họ, cho nên Ẩm huyết giáo mới còn tồn tại đến ngày nay. Cho nên lần này biết được kẻ ra tay chính là  Ẩm huyết giáo, tất cả mọi người không quá bất ngờ, chỉ thiếu không thể hận đến thấu xương.

“Này!” Yến Thanh Tiêu kinh hô một tiếng, nhìn kẻ áo đen kia ngã xuống đất, không động đậy nữa.

Mọi người cùng nhau nhìn về phía hắn, cùng với tiêu Phi Vũ trên tay hắn.

Yến Thanh Tiêu rất nhanh hiểu rõ ý của bọn họ, “Trên tiêu của ta không có độc!”

Lăng Huyền Thư đi tới kiểm tra kẻ áo đen một phen, “Tự nuốt độc chết.”

Yến Thanh Tiêu quay ngoắt đầu, đừng tưởng rằng ta sẽ cảm kích ngươi.

Lăng Huyền Sương muốn đứng lên lại không có khí lực, gấp đến độ đổ mồ hôi, “Vậy ta còn cứu được không?”

“Cũng không phải, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Có lẽ còn có một người cứu được.”

Mọi người mồm năm miệng mười hỏi người này là ai.

Lăng Huyền Thư cùng Lăng Huyền Uyên nghĩ đến một chỗ, “Lạc Trần Nguyên nguyên chủ Thiệu Dục Tân?”

Lăng Huyền Uyên nói: “Không sai.”

Lăng Huyền Sương chỉ huy Lăng Huyền Kỳ, “Đi nhặt mấy cây độc châm lên.”

“Làm cái gì?” Lăng Huyền Kỳ nghi hoặc.

“Ta muốn đâm vào mình thêm mấy lần.”

Huynh đệ nhà họ Lăng: “…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương