Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự
-
Chương 121: Phiên ngoại 7 • làm khó con dâu (Lăng Huyền Thư x Yến Thanh Tiêu)
Bà hai gần đây rất buồn bực.
Ngàn mong vạn mong ngóng trông con trai bảo bối trở về, lại không ngờ còn dắt thêm người về, mang người về cũng được, nhưng con trai bà lại không cho hỏi thăm gì hết về con dâu, không cho hỏi cũng được, tại sao cả hai đứa nó đều không kiên nhẫn nghe bà nói, cướp đoạt luôn quyền lợi để bà nói đôi ba câu cơ chứ!
Cho nên bà hai rất tức giận, đã nhiều lần ngầm biểu thị bất mãn với con dâu nhưng đều bị con trai lờ tít không để ý tới, vào bữa tối ngay ở trước mặt cả nhà phẩy tay áo bỏ đi rồi.
Lăng Kha đau đầu thở dài, nhìn Lăng Huyền Uyên nói: “Đi dỗ mẹ về.”
Lăng Huyền Uyên bình tĩnh gắp rau cho Bối Cẩn Du, “Huyền Thư nói dễ hơn con.”
Tay Lăng Huyền Thư run lên, “Đệ…”
Lăng Kha tán đồng nói: “Nhị ca con nói đúng.”
Lăng Huyền Thư: “…”
“Tam Thiếu gia, ” Đúng lúc này Lăng Tiểu Lâm từ bên ngoài đi vào, “Thành Tây Vạn lão gia vừa mang đến một lô vải lớn, vừa dẫn người đến trải vải, nói lô vải này khác với mọi lần, có vấn đề, hắn yêu cầu trả hàng đền tiền.”
Lăng Huyền Thư đặt đũa xuống, “Tại sao lại như vậy?”
Lăng Tiểu Lâm nói: “Lô hàng này là mới thu lại từ Tàng Long Ngọa Hổ Than, có phải không hợp tâm ý Vạn lão gia?”
Lăng Huyền Thư đứng lên nói: “Ngươi đi theo ta nhìn thử.”
Yến Thanh Tiêu đi theo, “Không thể ăn xong rồi đi?”
“Chuyện buôn bán sao có thể đắc tội khách quý?” Lăng Huyền Thư vỗ vỗ y, “Ta ăn cũng gần đủ rồi, ngươi ăn nhiều một chút là được rồi.”
Lăng Huyền Uyên nhắc nhở: “Nhớ sau khi về thì dỗ cho mẹ hài lòng.”
Lăng Huyền Thư đi ra phía ngoài, “Nhị ca, huynh thấy đệ có chính sự rồi đó, chuyện này còn phải dựa vào huynh nha.”
“Được, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Trở về ta sẽ nói một tiếng với mẹ, để mẹ chờ đệ một ngày.”
Lăng Huyền Thư: “…”
Sau khi trở về phòng, nội tâm Yến Thanh Tiêu đầy xoắn xuýt.
Muốn ở cùng Lăng Huyền Thư, cửa ải bà hai này sớm muộn gì cũng phải vượt qua, Lăng Huyền Thư không ở đây, vậy y có nên chủ động thay hắn đi dỗ cho bà hai hài lòng?
Nếu đổi lại là trước đây, Yến Thanh Tiêu sẽ tuyệt đối không có suy nghĩ này; nhưng giờ thì khác, y vừa quyết định ở cùng Lăng Huyền Thư cả đời, tất nhiên để y suy nghĩ thêm nhiều thứ.
Dù sao từ trước tới giờ, hắn làm nhiều điều cho y như vậy, mà hình như y lại không làm được gì như hắn từng làm.
Đi thì đi, sợ cái gì chứ! Yến Thanh Tiêu hừ một tiếng, đi ra cửa.
Nghĩ lại buổi tối hình như bà hai chưa ăn gì cả, Yến Thanh Tiêu đặc biệt lấy một nửa canh gà mà Lăng Huyền Uyên cho người hầm riêng cho Bối Cẩn Du để bồi bổ thân thể, tự mình bưng đi tới phòng bà hai.
Nhưng bà hai đóng cửa không gặp.
Nha đầu hầu hạ bà định nhận lấy đưa vào, lại bị bà hai quát bảo ngưng lại, rồi đuổi hết đi, nói cho các nàng biết nếu không được gọi thì ai cũng không được vào.
Yến Thanh Tiêu bưng canh gà đứng ở ngoài cửa phòng bà, không rõ trong lòng là đang tức giận hay không biết nên làm thế nào.
Nhưng cũng đã đến rồi, chẳng lẽ lại chịu thua?
Nhớ tới Lăng Huyền Thư, Yến Thanh Tiêu thu lại tính khí, kiên nhẫn chờ bà mở cửa.
Một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua, cửa phòng trước mặt không hề có dấu hiệu sẽ mở cửa.
Tay Yến Thanh Tiêu đã hơi mỏi, đang do dự có nên đặt khay canh xuống hoạt động tay cho đỡ mỏi, hay đem canh gà đã lạnh đi hâm nóng rồi mang lại, thì trời đột nhiên lại mưa.
Yến Thanh Tiêu: “…”
Nếu cứ thế này, có phải sẽ khiến lòng người mềm đi?
Yến Thanh Tiêu đứng càng thẳng hơn.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, sau thì càng có xu thế mưa như trút nước. Thời tiết cuối thu, khí trời về đêm dù sao cũng hơi lạnh, Yến Thanh Tiêu rùng mình một cái, bắt đầu vận công làm nóng người.
Quần áo dính trên người rất là không thoải mái, kiên trì sắp bị hao hết, nhưng mưa vẫn chưa có ý muốn dừng.
Trên đỉnh đầu bỗng nhiên có thêm một cái dù.
Yến Thanh Tiêu kinh hỉ quay đầu lại, cho rằng Lăng Huyền Thư đã trở về, lại thấy người đó là Lăng Huyền Uyên.
“Hạ nhân không dám trái ý mẹ ta, lại không đành lòng nhìn ngươi bị khổ, chạy tới nói cho ta.” Lăng Huyền Uyên nói, “Đi thôi, ta đưa ngươi về phòng, không thì đến lúc Huyền Thư trở về thấy ngươi như vậy, sẽ không dễ chịu.”
Yến Thanh Tiêu cảm thấy giống như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không khỏi thấy tiếc, “Nhưng mà…”
“Tháng ngày còn dài, rồi sẽ có cách.” Lăng Huyền Uyên khuyên nhủ.
Yến Thanh Tiêu lúc này mới theo hắn trở lại.
Tắm nước nóng cho ấm người, Yến Thanh Tiêu mỏi mệt chui vào ổ chăn, vốn định đợi đến khi Lăng Huyền Thư trở về rồi cùng ngủ, lại chờ không được bao lâu thì mơ mơ màng màng ngủ mất.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, cảm giác được cái ôm ấm áp cuốn mình lại, Yến Thanh Tiêu an tâm co lại vào ngực người nọ, ngủ càng sâu hơn.
Trời sáng.
Yến Thanh Tiêu vẫn chưa tỉnh, Lăng Huyền Thư cũng vui vẻ ôm y ngủ tiếp, dù sao tối hôm qua hắn bị Vạn lão gia lôi kéo uống rượu, trở về cũng muộn, đang muốn ngủ thêm một lát.
Lăng Huyền Thư ôm Yến Thanh Tiêu thay đổi tư thế, đưa tay lần mò trên người y.
Nhiệt đồ truyền tới tay khác với thường ngày, có hơi nóng.
Lăng Huyền Thư hơi nâng người nhìn Yến Thanh Tiêu, cảm thấy gò mà của y đỏ khác thường.
Cảm giác đang được ôm biến mất, Yến Thanh Tiêu cuộn người lẩm bẩm một tiếng, “Trở về…”
Lăng Huyền Thư sờ trán của y.
Nhiệt độ truyền tới tay nóng hổi.
Cau mày, Lăng Huyền Thư xoay người xuống giường, bước nhanh đi ra bên ngoài nói: “Đi mời đại phu, nhanh!”
Yến Thanh Tiêu nghe thấy tiếng nói chuyện của hắn, từ từ mở mắt ra.
Lăng Huyền Thư cũng quay lại rất nhanh, dịch chăn thật tốt cho y, đau lòng nói: “Ta chỉ không bồi ngươi có nửa buổi tối, sao ngươi đã để mình bệnh luôn rồi hả?”
Yến Thanh Tiêu muốn ngồi lên, lại không có khí lực, trong đầu hỗn loạn, rất không thoải mái. Y nhìn Lăng Huyền Thư rồi mới nhắm mắt lại, “Muốn uống nước.”
Lăng Huyền Thư đến bên bàn rót nửa chén nước, rồi đến ôm người tựa vào ngực mình, đưa chén tới môi y, “Nước để qua đêm đã lạnh ngươi không được uống nhiều, ngươi uống cho đỡ khô họng, chờ hạ nhân mang nước nóng tới rồi uống thêm.”
Yến Thanh Tiêu uống hai hớp nước, tựa ở trước ngực hắn nói: “Tối qua ngươi về lúc nào, ta cũng không biết.”
“Tầm sau giờ Tý.” Lăng Huyền Thư đặt cái chén qua một bên, dùng chăn cuốn chặt Yến Thanh Tiêu lại, “Lần sau nếu còn xảy ra thêm chuyện như vậy nhất định ta sẽ không đi, đặc biệt là chuyện xảy ra vào buổi tối.”
Yến Thanh Tiêu cười cười, “Không phải chuyện lớn gì, dầm mưa thôi, sẽ mau…”
“Dầm mưa?” Lăng Huyền Thư mất hứng nói, “Tại sao dầm mưa?”
Yến Thanh Tiêu vội ho một tiếng, đẩy hắn ra nằm lại trên giường, “Ta muốn ngủ thêm, ngươi đừng quấy rầy ta.”
Lăng Huyền Thư cũng không truy hỏi, “Ngủ cũng phải ăn một ít rồi ngủ tiếp, như vậy mới mau khỏi. Hơn nữa đại phu cũng sắp tới, lúc chẩn bệnh sợ lại phải đánh thức ngươi.”
Yến Thanh Tiêu tùy hứng nói: “Vậy cứ để ổng chờ ta tỉnh lại rồi chẩn!”
“Được rồi, ngươi ngủ đi.” Lăng Huyền Thư không làm phiền y nữa, ngồi ở bên giường với y một lát, mới mặc ngoại sam ra cửa.
Mơ mơ hồ hồ, Yến Thanh Tiêu lại nghe thấy bên ngoài ồn ồn ào ào, phiền lòng ôm lấy đầu, “Lăng Huyền Thư, bảo bọn họ đừng ầm ĩ ta ngủ.”
Không ai đáp lại.
Yến Thanh Tiêu miễn cưỡng mở mắt ra nhìn một vòng, trong phòng chỉ có mỗi mình, Lăng Huyền Thư không có ở đây.
“Ta đã sinh bệnh ngươi lại còn dám đi…” Yến Thanh Tiêu khó chịu nói thầm.
“Lúc này là giờ nào rồi còn chưa chịu rời giường, nói nghe thử!” Bà hai ở ngoài cửa lớn tiếng nói, “Chẳng lẽ là vì tối qua bị ta cho chờ ở ngoài, nên giờ tỏ rõ thái độ?”
Lăng Tiểu Lộ vẻ mặt đau khổ nói: “Nhị phu nhân, chuyện này… Yến lâu chủ đang bị bệnh.”
Lăng Tiểu Lâm cũng gật đầu theo, “Đúng đúng đúng, nghe đại phu nói là nhiễm phong hàn, lúc này sốt cao chưa lùi, nên đang nghỉ ngơi.”
Bà hai không tin, “Yếu đến thế?”
“Tất nhiên rồi, ” Lăng Huyền Thư thong dong từ ngoài sân đi vào, “Mẹ nhìn y xem da trắng thịt mỏng, nào giống con trai của mẹ da dày thịt béo chịu nổi dằn vặt của mẹ hả, mẹ nói thử xem?”
Bà hai: “…”
Lăng Huyền Thư cười đến thật biết điều, “Nếu mẹ không có chuyện gì quan trọng thì cứ về trước đi, thuốc sắc cho Thanh Tiêu sắp xong sẽ được mang tới, con nhớ là mẹ không thích nhất mùi thuốc.”
Con trai cung cung kính kính khách khí với mình, vốn chẳng có lỗi gì để mà bắt, nhưng Bà hai vẫn cảm thấy không thoải mái, méo miệng nói: “Con đang tức với mẹ?”
Lăng Huyền Thư lắc đầu cười bất đắc dĩ, ôm bả vai Bà hai đưa bà ra ngoài, thấp giọng nói: “Mẹ, con là con ruột của mẹ, nằm trong phòng là con dâu mẹ, sẽ không bao giờ tức giận với mẹ. Y với con trai mẹ như thế, chỉ hi vọng mẹ vẫn khoẻ mạnh luôn vui vẻ, hãy xem việc con là con mẹ, mà mẹ đối xử với con thế nào, thì cũng đối xử với y như thế, có được không mẹ?”
Bà hai vỗ bỏ tay hắn, “Không được!”
Lăng Huyền Thư xoa mu bàn tay bị đập hồng, làm nũng như đang thỉnh cầu nói: “Ít ra thì lần sau mưa to cũng không được mặc y đứng đó một hai canh giờ.”
Bà hai: “…” Lúc đó ta vừa tức lại đói bụng, không cẩn thận ngủ quên mà thôi.
Đưa bà hai đi, Lăng Huyền Thư đi vào trong phòng, đang muốn gọi Yến Thanh Tiêu dậy ăn chút gì đó rồi uống thuốc, thì nhìn thấy y nằm nghiêng ở trên giường, vành mắt ửng đỏ nhìn ra cửa.
“Làm sao vậy?” Lăng Huyền Thư vội vàng đi qua hỏi dò.
“Không sao hết.”Lời Bà hai nói ít nhiều cũng làm Yến Thanh Tiêu thấy oan ức, đời này y chưa từng hết sức lấy lòng ai, lần đầu tiên thử nỗ lực, lại được kết quả như thế, sao mà thoải mái cho được? Hơn nữa con người trong lúc sinh bệnh là thời điểm yếu đuối nhất, hại y suýt nữa đã khóc lên.
Lăng Huyền Thư quỳ một chân xuống đất, đặt cằm ở cạnh giường, nhìn thẳng mắt y, “Ta nghe Tiểu Lộ nói tối hôm qua là Nhị ca đưa ngươi về, vừa qua đó hỏi chuyện thế nào.” Hắn duỗi ra một tay nắm chặt tay Yến Thanh Tiêu, “Cảm ơn ngươi đã làm thế vì ta, nhưng người đừng buồn phiền vì những việc này, vạn sự đều có ta.”
Yến Thanh Tiêu liều mạng nhẫn nhịn nước mắt đang muốn rơi ra, rầu rĩ nói: “Ta muốn về Phi Vũ lâu.”
“Được, ” Lăng Huyền Thư hôn nhẹ tay y, “Chờ ngươi khỏi bệnh rồi, ta sẽ theo ngươi về Phi Vũ lâu.”
Ngàn mong vạn mong ngóng trông con trai bảo bối trở về, lại không ngờ còn dắt thêm người về, mang người về cũng được, nhưng con trai bà lại không cho hỏi thăm gì hết về con dâu, không cho hỏi cũng được, tại sao cả hai đứa nó đều không kiên nhẫn nghe bà nói, cướp đoạt luôn quyền lợi để bà nói đôi ba câu cơ chứ!
Cho nên bà hai rất tức giận, đã nhiều lần ngầm biểu thị bất mãn với con dâu nhưng đều bị con trai lờ tít không để ý tới, vào bữa tối ngay ở trước mặt cả nhà phẩy tay áo bỏ đi rồi.
Lăng Kha đau đầu thở dài, nhìn Lăng Huyền Uyên nói: “Đi dỗ mẹ về.”
Lăng Huyền Uyên bình tĩnh gắp rau cho Bối Cẩn Du, “Huyền Thư nói dễ hơn con.”
Tay Lăng Huyền Thư run lên, “Đệ…”
Lăng Kha tán đồng nói: “Nhị ca con nói đúng.”
Lăng Huyền Thư: “…”
“Tam Thiếu gia, ” Đúng lúc này Lăng Tiểu Lâm từ bên ngoài đi vào, “Thành Tây Vạn lão gia vừa mang đến một lô vải lớn, vừa dẫn người đến trải vải, nói lô vải này khác với mọi lần, có vấn đề, hắn yêu cầu trả hàng đền tiền.”
Lăng Huyền Thư đặt đũa xuống, “Tại sao lại như vậy?”
Lăng Tiểu Lâm nói: “Lô hàng này là mới thu lại từ Tàng Long Ngọa Hổ Than, có phải không hợp tâm ý Vạn lão gia?”
Lăng Huyền Thư đứng lên nói: “Ngươi đi theo ta nhìn thử.”
Yến Thanh Tiêu đi theo, “Không thể ăn xong rồi đi?”
“Chuyện buôn bán sao có thể đắc tội khách quý?” Lăng Huyền Thư vỗ vỗ y, “Ta ăn cũng gần đủ rồi, ngươi ăn nhiều một chút là được rồi.”
Lăng Huyền Uyên nhắc nhở: “Nhớ sau khi về thì dỗ cho mẹ hài lòng.”
Lăng Huyền Thư đi ra phía ngoài, “Nhị ca, huynh thấy đệ có chính sự rồi đó, chuyện này còn phải dựa vào huynh nha.”
“Được, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Trở về ta sẽ nói một tiếng với mẹ, để mẹ chờ đệ một ngày.”
Lăng Huyền Thư: “…”
Sau khi trở về phòng, nội tâm Yến Thanh Tiêu đầy xoắn xuýt.
Muốn ở cùng Lăng Huyền Thư, cửa ải bà hai này sớm muộn gì cũng phải vượt qua, Lăng Huyền Thư không ở đây, vậy y có nên chủ động thay hắn đi dỗ cho bà hai hài lòng?
Nếu đổi lại là trước đây, Yến Thanh Tiêu sẽ tuyệt đối không có suy nghĩ này; nhưng giờ thì khác, y vừa quyết định ở cùng Lăng Huyền Thư cả đời, tất nhiên để y suy nghĩ thêm nhiều thứ.
Dù sao từ trước tới giờ, hắn làm nhiều điều cho y như vậy, mà hình như y lại không làm được gì như hắn từng làm.
Đi thì đi, sợ cái gì chứ! Yến Thanh Tiêu hừ một tiếng, đi ra cửa.
Nghĩ lại buổi tối hình như bà hai chưa ăn gì cả, Yến Thanh Tiêu đặc biệt lấy một nửa canh gà mà Lăng Huyền Uyên cho người hầm riêng cho Bối Cẩn Du để bồi bổ thân thể, tự mình bưng đi tới phòng bà hai.
Nhưng bà hai đóng cửa không gặp.
Nha đầu hầu hạ bà định nhận lấy đưa vào, lại bị bà hai quát bảo ngưng lại, rồi đuổi hết đi, nói cho các nàng biết nếu không được gọi thì ai cũng không được vào.
Yến Thanh Tiêu bưng canh gà đứng ở ngoài cửa phòng bà, không rõ trong lòng là đang tức giận hay không biết nên làm thế nào.
Nhưng cũng đã đến rồi, chẳng lẽ lại chịu thua?
Nhớ tới Lăng Huyền Thư, Yến Thanh Tiêu thu lại tính khí, kiên nhẫn chờ bà mở cửa.
Một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua, cửa phòng trước mặt không hề có dấu hiệu sẽ mở cửa.
Tay Yến Thanh Tiêu đã hơi mỏi, đang do dự có nên đặt khay canh xuống hoạt động tay cho đỡ mỏi, hay đem canh gà đã lạnh đi hâm nóng rồi mang lại, thì trời đột nhiên lại mưa.
Yến Thanh Tiêu: “…”
Nếu cứ thế này, có phải sẽ khiến lòng người mềm đi?
Yến Thanh Tiêu đứng càng thẳng hơn.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, sau thì càng có xu thế mưa như trút nước. Thời tiết cuối thu, khí trời về đêm dù sao cũng hơi lạnh, Yến Thanh Tiêu rùng mình một cái, bắt đầu vận công làm nóng người.
Quần áo dính trên người rất là không thoải mái, kiên trì sắp bị hao hết, nhưng mưa vẫn chưa có ý muốn dừng.
Trên đỉnh đầu bỗng nhiên có thêm một cái dù.
Yến Thanh Tiêu kinh hỉ quay đầu lại, cho rằng Lăng Huyền Thư đã trở về, lại thấy người đó là Lăng Huyền Uyên.
“Hạ nhân không dám trái ý mẹ ta, lại không đành lòng nhìn ngươi bị khổ, chạy tới nói cho ta.” Lăng Huyền Uyên nói, “Đi thôi, ta đưa ngươi về phòng, không thì đến lúc Huyền Thư trở về thấy ngươi như vậy, sẽ không dễ chịu.”
Yến Thanh Tiêu cảm thấy giống như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không khỏi thấy tiếc, “Nhưng mà…”
“Tháng ngày còn dài, rồi sẽ có cách.” Lăng Huyền Uyên khuyên nhủ.
Yến Thanh Tiêu lúc này mới theo hắn trở lại.
Tắm nước nóng cho ấm người, Yến Thanh Tiêu mỏi mệt chui vào ổ chăn, vốn định đợi đến khi Lăng Huyền Thư trở về rồi cùng ngủ, lại chờ không được bao lâu thì mơ mơ màng màng ngủ mất.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, cảm giác được cái ôm ấm áp cuốn mình lại, Yến Thanh Tiêu an tâm co lại vào ngực người nọ, ngủ càng sâu hơn.
Trời sáng.
Yến Thanh Tiêu vẫn chưa tỉnh, Lăng Huyền Thư cũng vui vẻ ôm y ngủ tiếp, dù sao tối hôm qua hắn bị Vạn lão gia lôi kéo uống rượu, trở về cũng muộn, đang muốn ngủ thêm một lát.
Lăng Huyền Thư ôm Yến Thanh Tiêu thay đổi tư thế, đưa tay lần mò trên người y.
Nhiệt đồ truyền tới tay khác với thường ngày, có hơi nóng.
Lăng Huyền Thư hơi nâng người nhìn Yến Thanh Tiêu, cảm thấy gò mà của y đỏ khác thường.
Cảm giác đang được ôm biến mất, Yến Thanh Tiêu cuộn người lẩm bẩm một tiếng, “Trở về…”
Lăng Huyền Thư sờ trán của y.
Nhiệt độ truyền tới tay nóng hổi.
Cau mày, Lăng Huyền Thư xoay người xuống giường, bước nhanh đi ra bên ngoài nói: “Đi mời đại phu, nhanh!”
Yến Thanh Tiêu nghe thấy tiếng nói chuyện của hắn, từ từ mở mắt ra.
Lăng Huyền Thư cũng quay lại rất nhanh, dịch chăn thật tốt cho y, đau lòng nói: “Ta chỉ không bồi ngươi có nửa buổi tối, sao ngươi đã để mình bệnh luôn rồi hả?”
Yến Thanh Tiêu muốn ngồi lên, lại không có khí lực, trong đầu hỗn loạn, rất không thoải mái. Y nhìn Lăng Huyền Thư rồi mới nhắm mắt lại, “Muốn uống nước.”
Lăng Huyền Thư đến bên bàn rót nửa chén nước, rồi đến ôm người tựa vào ngực mình, đưa chén tới môi y, “Nước để qua đêm đã lạnh ngươi không được uống nhiều, ngươi uống cho đỡ khô họng, chờ hạ nhân mang nước nóng tới rồi uống thêm.”
Yến Thanh Tiêu uống hai hớp nước, tựa ở trước ngực hắn nói: “Tối qua ngươi về lúc nào, ta cũng không biết.”
“Tầm sau giờ Tý.” Lăng Huyền Thư đặt cái chén qua một bên, dùng chăn cuốn chặt Yến Thanh Tiêu lại, “Lần sau nếu còn xảy ra thêm chuyện như vậy nhất định ta sẽ không đi, đặc biệt là chuyện xảy ra vào buổi tối.”
Yến Thanh Tiêu cười cười, “Không phải chuyện lớn gì, dầm mưa thôi, sẽ mau…”
“Dầm mưa?” Lăng Huyền Thư mất hứng nói, “Tại sao dầm mưa?”
Yến Thanh Tiêu vội ho một tiếng, đẩy hắn ra nằm lại trên giường, “Ta muốn ngủ thêm, ngươi đừng quấy rầy ta.”
Lăng Huyền Thư cũng không truy hỏi, “Ngủ cũng phải ăn một ít rồi ngủ tiếp, như vậy mới mau khỏi. Hơn nữa đại phu cũng sắp tới, lúc chẩn bệnh sợ lại phải đánh thức ngươi.”
Yến Thanh Tiêu tùy hứng nói: “Vậy cứ để ổng chờ ta tỉnh lại rồi chẩn!”
“Được rồi, ngươi ngủ đi.” Lăng Huyền Thư không làm phiền y nữa, ngồi ở bên giường với y một lát, mới mặc ngoại sam ra cửa.
Mơ mơ hồ hồ, Yến Thanh Tiêu lại nghe thấy bên ngoài ồn ồn ào ào, phiền lòng ôm lấy đầu, “Lăng Huyền Thư, bảo bọn họ đừng ầm ĩ ta ngủ.”
Không ai đáp lại.
Yến Thanh Tiêu miễn cưỡng mở mắt ra nhìn một vòng, trong phòng chỉ có mỗi mình, Lăng Huyền Thư không có ở đây.
“Ta đã sinh bệnh ngươi lại còn dám đi…” Yến Thanh Tiêu khó chịu nói thầm.
“Lúc này là giờ nào rồi còn chưa chịu rời giường, nói nghe thử!” Bà hai ở ngoài cửa lớn tiếng nói, “Chẳng lẽ là vì tối qua bị ta cho chờ ở ngoài, nên giờ tỏ rõ thái độ?”
Lăng Tiểu Lộ vẻ mặt đau khổ nói: “Nhị phu nhân, chuyện này… Yến lâu chủ đang bị bệnh.”
Lăng Tiểu Lâm cũng gật đầu theo, “Đúng đúng đúng, nghe đại phu nói là nhiễm phong hàn, lúc này sốt cao chưa lùi, nên đang nghỉ ngơi.”
Bà hai không tin, “Yếu đến thế?”
“Tất nhiên rồi, ” Lăng Huyền Thư thong dong từ ngoài sân đi vào, “Mẹ nhìn y xem da trắng thịt mỏng, nào giống con trai của mẹ da dày thịt béo chịu nổi dằn vặt của mẹ hả, mẹ nói thử xem?”
Bà hai: “…”
Lăng Huyền Thư cười đến thật biết điều, “Nếu mẹ không có chuyện gì quan trọng thì cứ về trước đi, thuốc sắc cho Thanh Tiêu sắp xong sẽ được mang tới, con nhớ là mẹ không thích nhất mùi thuốc.”
Con trai cung cung kính kính khách khí với mình, vốn chẳng có lỗi gì để mà bắt, nhưng Bà hai vẫn cảm thấy không thoải mái, méo miệng nói: “Con đang tức với mẹ?”
Lăng Huyền Thư lắc đầu cười bất đắc dĩ, ôm bả vai Bà hai đưa bà ra ngoài, thấp giọng nói: “Mẹ, con là con ruột của mẹ, nằm trong phòng là con dâu mẹ, sẽ không bao giờ tức giận với mẹ. Y với con trai mẹ như thế, chỉ hi vọng mẹ vẫn khoẻ mạnh luôn vui vẻ, hãy xem việc con là con mẹ, mà mẹ đối xử với con thế nào, thì cũng đối xử với y như thế, có được không mẹ?”
Bà hai vỗ bỏ tay hắn, “Không được!”
Lăng Huyền Thư xoa mu bàn tay bị đập hồng, làm nũng như đang thỉnh cầu nói: “Ít ra thì lần sau mưa to cũng không được mặc y đứng đó một hai canh giờ.”
Bà hai: “…” Lúc đó ta vừa tức lại đói bụng, không cẩn thận ngủ quên mà thôi.
Đưa bà hai đi, Lăng Huyền Thư đi vào trong phòng, đang muốn gọi Yến Thanh Tiêu dậy ăn chút gì đó rồi uống thuốc, thì nhìn thấy y nằm nghiêng ở trên giường, vành mắt ửng đỏ nhìn ra cửa.
“Làm sao vậy?” Lăng Huyền Thư vội vàng đi qua hỏi dò.
“Không sao hết.”Lời Bà hai nói ít nhiều cũng làm Yến Thanh Tiêu thấy oan ức, đời này y chưa từng hết sức lấy lòng ai, lần đầu tiên thử nỗ lực, lại được kết quả như thế, sao mà thoải mái cho được? Hơn nữa con người trong lúc sinh bệnh là thời điểm yếu đuối nhất, hại y suýt nữa đã khóc lên.
Lăng Huyền Thư quỳ một chân xuống đất, đặt cằm ở cạnh giường, nhìn thẳng mắt y, “Ta nghe Tiểu Lộ nói tối hôm qua là Nhị ca đưa ngươi về, vừa qua đó hỏi chuyện thế nào.” Hắn duỗi ra một tay nắm chặt tay Yến Thanh Tiêu, “Cảm ơn ngươi đã làm thế vì ta, nhưng người đừng buồn phiền vì những việc này, vạn sự đều có ta.”
Yến Thanh Tiêu liều mạng nhẫn nhịn nước mắt đang muốn rơi ra, rầu rĩ nói: “Ta muốn về Phi Vũ lâu.”
“Được, ” Lăng Huyền Thư hôn nhẹ tay y, “Chờ ngươi khỏi bệnh rồi, ta sẽ theo ngươi về Phi Vũ lâu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook