Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự
-
Chương 117: Phiên ngoại ba • ai nói yêu trước
Vào đêm, sau khi xuống núi Ẩm Huyết phong, Lăng Kha đã giúp Bối Cẩn Du vận công chữa thương, cũng tại kéo dài nội thương quá lâu, cho dù Lăng Kha là người có nội công thâm hậu, muốn giúp y đả thông kinh mạch bị tắc nghẽn cũng không phải một sớm một chiều.
Mà dù sao cũng có hiệu quả, xem như thành công kéo được Bối Cẩn Du ra khỏi Quỷ Môn Quan đã đặt nửa bước chân vào.
Dọc theo đường về, mỗi ngày Lăng Kha cùng Lăng Huyền Uyên đều luân phiên giúp đỡ Bối Cẩn Du chữa thương, mãi cho đến trước một đêm trở lại Ngự Kiếm sơn trang, kinh mạch bị tắc nghẽn trong cơ thể y mới hoàn toàn thông, nội thương chuyển biến tốt, thân thể cũng bắt đầu khôi phục.
Ngày hôm sau tiếp tục đi, nghe Lăng Huyền Uyên nói chạng vạng sẽ về đến nhà, Bối Cẩn Du có vẻ hơi căng thẳng.
Lăng Huyền Uyên chỉnh sửa lại đệm ngồi trên xe ngựa cho y, nói: “Có tâm sự?”
Bối Cẩn Du được hắn đỡ dựa vào, “Ta đang nghĩ, thông thường có một người cha dễ nói chuyện, thì chắc chắn sẽ có một mẹ khó ở chung.”
Lăng Huyền Uyên: “…”
Một đường trở về từ Ẩm Huyết Giáo, Lăng Kha đã nắm rõ đời sống tình cảm của năm thằng con trai, năm huynh đệ lúc con nhỏ ông đã bó tay toàn tập, giờ đã trưởng thành thì càng không làm gì được. Nên cũng không thèm quan tâm, Lăng Kha nghĩ, vạn sự đều có mẹ của mấy đứa nhỏ.
Lăng Huyền Uyên ngồi vào bên cạnh, ôm Bối Cẩn Du vào trong ngực, “Không cần lo lắng, mẹ ta cũng không phải là người khó ở chung.”
Bối Cẩn Du dựa vào hắn, “Có khi ngươi mới là người khó ở chung nhất.”
Lăng Huyền Uyên: “…”
“Ta đã không cần có người nhìn chằm chằm mọi lúc, ” Bối Cẩn Du nhắm mắt lại, “Ngươi không ra bên ngoài cưỡi ngựa à?”
Lăng Huyền Uyên kéo chăn mỏng đắp lên giúp y, “Không đi, ở đây thoải mái hơn. Ngươi ngủ đi, tỉnh dậy thì cũng sắp về đến nhà, ta sẽ bảo mẹ làm mấy món ngon bổ cho ngươi, từ khi rời khỏi Cửu Ngõa liên hoàn trại đến giờ, ngươi gầy đi rất nhiều.”
Bối Cẩn Du cười nhẹ, ừ một tiếng, nằm nhoài vào người hắn ngủ.
Chạng vạng đến Ngự Kiếm sơn trang, Bối Cẩn Du được Lăng Huyền Uyên đỡ xuống xe ngựa, thì thấy ở cửa sơn trang tối om om đứng đầy người, thấy họ thì tất cả mọi người liền vọt tới, quả hơi doạ người.
Lăng Huyền Uyên nhíu nhíu mày.
Bà hai hoàn toàn ngó lơ Lăng Kha, đi thẳng qua chỗ y, “Huyền Uyên, để mẹ nhìn xem con có bị thương không, mẹ nhớ con muốn chết!”
Lăng Huyền Uyên bình tĩnh nói: “Nhớ Huyền Thư đi.”
Bà hai: “…”
Bối Cẩn Du: “…” Huynh đài ngươi như vậy thật sự ổn chứ?
Bà hai còn muốn nói gì đó nữa, thoáng nhìn tay Lăng Huyền Uyên vòng lấy eo Bối Cẩn Du, ánh mắt sắc bén, “Con…”
“Mẹ, giờ vào làm mấy món ngon miệng bổ sung thể lực trước đã, có lời gì thì bữa tối nói tiếp.” Lăng Huyền Uyên nói xong, ôm lấy Bối Cẩn Du đi vào bên trong nhà, hoàn toàn không để ý một nhà đang chen nhau hỏi thăm.
Bà hai: “…”
Bối Cẩn Du bất đắc dĩ vòng lấy gáy Lăng Huyền Uyên, “Làm vậy… Có phải không được tốt lắm?”
Lăng Huyền Uyên nói: “Làm vậy thì mẹ mới biết ta là con trai của mẹ, nếu không sẽ là người khác giả trang.”
Bối Cẩn Du: “…”
Kết quả những gì muốn nói ở bữa tối vẫn chưa thể nói ra khỏi miệng, Lăng Huyền Uyên gọi người đem bữa tối vào phòng, từ chối tất cả những ai tới chơi, căn bản không để Bối Cẩn Du ra ngoài.
Ban đêm sau khi tắm rửa nằm ở trên giường, Bối Cẩn Du hỏi Lăng Huyền Uyên nói: “Ngươi vẫn như vậy, bá mẫu có tức giận không?”
“Sẽ không, mẹ đã quen rồi.” Lăng Huyền Uyên vung tay tắt đèn, “Hai ngày qua quá náo loạn, chờ các ngài đều khôi phục bình thường, các ngươi chào hỏi cũng không muộn, đến lúc đó ngươi cũng sẽ bớt căng thẳng.”
Bối Cẩn Du ấm áp trong lòng, nói: “Thật ra ngươi cũng không cần phải…”
Lăng Huyền Uyên dịch chăn giúp y: “Ngươi theo ta đến Ngự Kiếm sơn trang, ta không muốn để cho ngươi cảm thấy bất tiện.”
Bối Cẩn Du cười cười, “Được, sau này ngươi cùng ta trở lại Cửu Ngõa liên hoàn trại, ta cũng đối đãi với ngươi như thế.”
Thân thể Lăng Huyền Uyên cứng đờ, tay gối sau gáy nói: “Nhất định phải trở lại sao? Thế này không được sao?”
Mỗi lần nói về chuyện này, giữa hai người ít nhiều cũng sẽ có chút không vui.
Bối Cẩn Du hơi hạ giọng, nói: “Ngươi đừng quên, ngươi là áp trại phu nhân Cửu Ngõa liên hoàn trại ta.”
Lăng Huyền Uyên: “…”
Không nghe thấy hắn đáp lại, trong lòng Bối Cẩn Du hơi buồn phiền, vươn mình quay sang vách tường, qua một lát mới lại nói: “Ta sẽ không mặc kệ bỏ lại mọi người ở đó, nếu ngươi thật sự không muốn, ta sẽ không buộc ngươi. Dù sao cái mạng này cũng là Lăng trang chủ cùng ngươi cứu, ta cũng không muốn bức ngươi làm cái gì hết.”
“Ta vừa suy nghĩ một chuyện.” Lăng Huyền Uyên nghiêng người sang nhẹ nhàng ôm lấy y, “Cẩn Du, ta hi vọng ngươi có thể nghiêm túc suy nghĩ, là để cho huynh đệ tỷ muội cứ ở Cửu Ngõa liên hoàn trại cả đời, hay để cho bọn họ ra ngoài, ăn mỹ thực khắp thiên hạ, xem tận phong cảnh tốt đẹp.”
Bối Cẩn Du khẽ cau mày.
Với y mà nói, Cửu Ngõa liên hoàn trại là nhà, mà điều này giống với những người đang sống trong trại. Nhưng y cũng không thể phủ nhận, người sống trong, bao gồm cả y, đều ngóng trông tất cả những gì mới mẻ tươi đẹp bên ngoài. Cứ nói tới nội thương của y, nếu ở bên ngoài thì chỉ là việc nhỏ, nhưng ở trong Cửu Ngõa liên hoàn trại nó đã biến thành vết thương trí mệnh. Nếu vậy thì trừ y ra, sẽ có bao nhiêu người rõ ràng có thể chữa khỏi bệnh mà cứ trì hoãn rồi làm mất mạng?
Bối Cẩn Du thở dài, “Không phải là ta chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng có rất nhiều người trong bọn họ cõng lấy mạng người khác, không thể sinh hoạt như người bình thường, thay đổi, chỉ sợ làm hại bọn họ.”
“Ta cũng đang suy nghĩ cái này, ” Lăng Huyền Uyên nắm chặt tay y, “Chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ để Huyền Thư sắp xếp cho họ, thương nghiệp Lăng gia trải khắp thiên hạ, bọn họ muốn đi chỗ nào cũng được hết, Ngự Kiếm sơn trang chính là chỗ dựa của bọn họ. Chỉ cần có thể trải qua cuộc sống không buồn không lo, ta tin sẽ không có ai liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng mình mà đi đánh cướp người khác.”
Bối Cẩn Du từ từ thả lỏng người tựa vào ngực hắn, “Ta cần suy nghĩ thêm, cũng phải thương lượng lại với họ, nói chung vẫn phải trở lại.”
“Ta sẽ đi cùng ngươi.” Lăng Huyền Uyên hôn y một cái, “ Ngươi nghĩ ta ích kỷ cũng được, ta muốn ngươi đáp ứng ta. Ta thích ngươi, muốn cùng ngươi an tâm sống hết đời, cho nên hi vọng ngươi có thể nghe ta lần này, thay đổi cuộc sống trước đây.”
Cơ thể Bối Cẩn Du hơi gồng, sau đó trở mình, dùng sức trợn to hai mắt, muốn ở trong bóng tối nhìn rõ vẻ mặt của Lăng Huyền Uyên.
“Sao vậy?” Lăng Huyền Uyên bị y làm cho sợ hết hồn.
“Không…” Bối Cẩn Du còn có hơi hoảng hồn.
Vẫn toàn cho là Lăng Huyền Uyên ở cùng với mình chỉ xuất phát từ hai chữ “Trách nhiệm”, người này nói là làm, không bao giờ đổi ý, mặc dù lúc trước vì thoát thân mới đồng ý kết hôn với y, nhưng hắn kiên quyết sẽ không qua cầu rút ván. Có lúc hắn bá đạo, có lúc hắn ôn nhu, mà trong lòng Bối Cẩn Du, hắn làm vậy là vì thực hiện hứa hẹn lúc trước mà thôi.
Nhưng lại nghe được chính miệng hắn nói thích mình, Bối Cẩn Du cảm thấy bản thân đang hài lòng tới rơi nước mắt.
Lăng Huyền Uyên vẫn chưa rõ là đang xảy ra chuyện gì, nghĩ một lát thì lo lắng nói: “Có phải do vết thương còn chưa khỏi hoàn toàn, ngươi bị đau chỗ nào?”
“Không có.” Bối Cẩn Du xoa xoa mũi, “Ngươi nói ngươi thích ta, vậy thì nên nghe theo ta đúng không?”
Lăng Huyền Uyên bừng tỉnh, “Ý của ngươi là, ai nói thích trước, thì phải nghe người đó?”
Bối Cẩn Du thần khí nói: “Đương nhiên rồi.”
Lăng Huyền Uyên đáp: “Được.”
“…” Bối Cẩn Du nắm mặt hắn, “Được cái gì? Vậy ta bảo ngươi ngoan ngoãn theo ta trở lại làm áp trại phu nhân, ngươi đồng ý không?”
Lăng Huyền Uyên nói: “Không phải ngươi nói thích ta trước à?”
Bối Cẩn Du ngớ người, “Lúc nào?”
“Trước đêm tới Quy Tuyết Môn.” Lăng Huyền Uyên nói, “Nói phải giữ lời, lần này ngươi phải nghe ta, vậy làm theo những gì ta nói trước đó đi.”
“…” Bối Cẩn Du đạp hắn, “Ngươi lại giả bộ ngủ!”
Lăng Huyền Uyên vươn mình chặn y lại.
Trái tim Bối Cẩn Du đập nhanh hơn, “Ngươi muốn làm gì?”
Lăng Huyền Uyên hôn trán y, “Muốn bù lại động phòng vẫn còn nợ.”
Bối Cẩn Du có hơi chờ mong, lại có hơi không cam lòng, muốn đè trở lại, nhưng khí lực lại không đủ, “Phu nhân, ngươi thả ta ra, để ta…”
“Nói rồi, ai nói thích trước phải nghe theo người đó.”
“…”
Mà dù sao cũng có hiệu quả, xem như thành công kéo được Bối Cẩn Du ra khỏi Quỷ Môn Quan đã đặt nửa bước chân vào.
Dọc theo đường về, mỗi ngày Lăng Kha cùng Lăng Huyền Uyên đều luân phiên giúp đỡ Bối Cẩn Du chữa thương, mãi cho đến trước một đêm trở lại Ngự Kiếm sơn trang, kinh mạch bị tắc nghẽn trong cơ thể y mới hoàn toàn thông, nội thương chuyển biến tốt, thân thể cũng bắt đầu khôi phục.
Ngày hôm sau tiếp tục đi, nghe Lăng Huyền Uyên nói chạng vạng sẽ về đến nhà, Bối Cẩn Du có vẻ hơi căng thẳng.
Lăng Huyền Uyên chỉnh sửa lại đệm ngồi trên xe ngựa cho y, nói: “Có tâm sự?”
Bối Cẩn Du được hắn đỡ dựa vào, “Ta đang nghĩ, thông thường có một người cha dễ nói chuyện, thì chắc chắn sẽ có một mẹ khó ở chung.”
Lăng Huyền Uyên: “…”
Một đường trở về từ Ẩm Huyết Giáo, Lăng Kha đã nắm rõ đời sống tình cảm của năm thằng con trai, năm huynh đệ lúc con nhỏ ông đã bó tay toàn tập, giờ đã trưởng thành thì càng không làm gì được. Nên cũng không thèm quan tâm, Lăng Kha nghĩ, vạn sự đều có mẹ của mấy đứa nhỏ.
Lăng Huyền Uyên ngồi vào bên cạnh, ôm Bối Cẩn Du vào trong ngực, “Không cần lo lắng, mẹ ta cũng không phải là người khó ở chung.”
Bối Cẩn Du dựa vào hắn, “Có khi ngươi mới là người khó ở chung nhất.”
Lăng Huyền Uyên: “…”
“Ta đã không cần có người nhìn chằm chằm mọi lúc, ” Bối Cẩn Du nhắm mắt lại, “Ngươi không ra bên ngoài cưỡi ngựa à?”
Lăng Huyền Uyên kéo chăn mỏng đắp lên giúp y, “Không đi, ở đây thoải mái hơn. Ngươi ngủ đi, tỉnh dậy thì cũng sắp về đến nhà, ta sẽ bảo mẹ làm mấy món ngon bổ cho ngươi, từ khi rời khỏi Cửu Ngõa liên hoàn trại đến giờ, ngươi gầy đi rất nhiều.”
Bối Cẩn Du cười nhẹ, ừ một tiếng, nằm nhoài vào người hắn ngủ.
Chạng vạng đến Ngự Kiếm sơn trang, Bối Cẩn Du được Lăng Huyền Uyên đỡ xuống xe ngựa, thì thấy ở cửa sơn trang tối om om đứng đầy người, thấy họ thì tất cả mọi người liền vọt tới, quả hơi doạ người.
Lăng Huyền Uyên nhíu nhíu mày.
Bà hai hoàn toàn ngó lơ Lăng Kha, đi thẳng qua chỗ y, “Huyền Uyên, để mẹ nhìn xem con có bị thương không, mẹ nhớ con muốn chết!”
Lăng Huyền Uyên bình tĩnh nói: “Nhớ Huyền Thư đi.”
Bà hai: “…”
Bối Cẩn Du: “…” Huynh đài ngươi như vậy thật sự ổn chứ?
Bà hai còn muốn nói gì đó nữa, thoáng nhìn tay Lăng Huyền Uyên vòng lấy eo Bối Cẩn Du, ánh mắt sắc bén, “Con…”
“Mẹ, giờ vào làm mấy món ngon miệng bổ sung thể lực trước đã, có lời gì thì bữa tối nói tiếp.” Lăng Huyền Uyên nói xong, ôm lấy Bối Cẩn Du đi vào bên trong nhà, hoàn toàn không để ý một nhà đang chen nhau hỏi thăm.
Bà hai: “…”
Bối Cẩn Du bất đắc dĩ vòng lấy gáy Lăng Huyền Uyên, “Làm vậy… Có phải không được tốt lắm?”
Lăng Huyền Uyên nói: “Làm vậy thì mẹ mới biết ta là con trai của mẹ, nếu không sẽ là người khác giả trang.”
Bối Cẩn Du: “…”
Kết quả những gì muốn nói ở bữa tối vẫn chưa thể nói ra khỏi miệng, Lăng Huyền Uyên gọi người đem bữa tối vào phòng, từ chối tất cả những ai tới chơi, căn bản không để Bối Cẩn Du ra ngoài.
Ban đêm sau khi tắm rửa nằm ở trên giường, Bối Cẩn Du hỏi Lăng Huyền Uyên nói: “Ngươi vẫn như vậy, bá mẫu có tức giận không?”
“Sẽ không, mẹ đã quen rồi.” Lăng Huyền Uyên vung tay tắt đèn, “Hai ngày qua quá náo loạn, chờ các ngài đều khôi phục bình thường, các ngươi chào hỏi cũng không muộn, đến lúc đó ngươi cũng sẽ bớt căng thẳng.”
Bối Cẩn Du ấm áp trong lòng, nói: “Thật ra ngươi cũng không cần phải…”
Lăng Huyền Uyên dịch chăn giúp y: “Ngươi theo ta đến Ngự Kiếm sơn trang, ta không muốn để cho ngươi cảm thấy bất tiện.”
Bối Cẩn Du cười cười, “Được, sau này ngươi cùng ta trở lại Cửu Ngõa liên hoàn trại, ta cũng đối đãi với ngươi như thế.”
Thân thể Lăng Huyền Uyên cứng đờ, tay gối sau gáy nói: “Nhất định phải trở lại sao? Thế này không được sao?”
Mỗi lần nói về chuyện này, giữa hai người ít nhiều cũng sẽ có chút không vui.
Bối Cẩn Du hơi hạ giọng, nói: “Ngươi đừng quên, ngươi là áp trại phu nhân Cửu Ngõa liên hoàn trại ta.”
Lăng Huyền Uyên: “…”
Không nghe thấy hắn đáp lại, trong lòng Bối Cẩn Du hơi buồn phiền, vươn mình quay sang vách tường, qua một lát mới lại nói: “Ta sẽ không mặc kệ bỏ lại mọi người ở đó, nếu ngươi thật sự không muốn, ta sẽ không buộc ngươi. Dù sao cái mạng này cũng là Lăng trang chủ cùng ngươi cứu, ta cũng không muốn bức ngươi làm cái gì hết.”
“Ta vừa suy nghĩ một chuyện.” Lăng Huyền Uyên nghiêng người sang nhẹ nhàng ôm lấy y, “Cẩn Du, ta hi vọng ngươi có thể nghiêm túc suy nghĩ, là để cho huynh đệ tỷ muội cứ ở Cửu Ngõa liên hoàn trại cả đời, hay để cho bọn họ ra ngoài, ăn mỹ thực khắp thiên hạ, xem tận phong cảnh tốt đẹp.”
Bối Cẩn Du khẽ cau mày.
Với y mà nói, Cửu Ngõa liên hoàn trại là nhà, mà điều này giống với những người đang sống trong trại. Nhưng y cũng không thể phủ nhận, người sống trong, bao gồm cả y, đều ngóng trông tất cả những gì mới mẻ tươi đẹp bên ngoài. Cứ nói tới nội thương của y, nếu ở bên ngoài thì chỉ là việc nhỏ, nhưng ở trong Cửu Ngõa liên hoàn trại nó đã biến thành vết thương trí mệnh. Nếu vậy thì trừ y ra, sẽ có bao nhiêu người rõ ràng có thể chữa khỏi bệnh mà cứ trì hoãn rồi làm mất mạng?
Bối Cẩn Du thở dài, “Không phải là ta chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng có rất nhiều người trong bọn họ cõng lấy mạng người khác, không thể sinh hoạt như người bình thường, thay đổi, chỉ sợ làm hại bọn họ.”
“Ta cũng đang suy nghĩ cái này, ” Lăng Huyền Uyên nắm chặt tay y, “Chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ để Huyền Thư sắp xếp cho họ, thương nghiệp Lăng gia trải khắp thiên hạ, bọn họ muốn đi chỗ nào cũng được hết, Ngự Kiếm sơn trang chính là chỗ dựa của bọn họ. Chỉ cần có thể trải qua cuộc sống không buồn không lo, ta tin sẽ không có ai liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng mình mà đi đánh cướp người khác.”
Bối Cẩn Du từ từ thả lỏng người tựa vào ngực hắn, “Ta cần suy nghĩ thêm, cũng phải thương lượng lại với họ, nói chung vẫn phải trở lại.”
“Ta sẽ đi cùng ngươi.” Lăng Huyền Uyên hôn y một cái, “ Ngươi nghĩ ta ích kỷ cũng được, ta muốn ngươi đáp ứng ta. Ta thích ngươi, muốn cùng ngươi an tâm sống hết đời, cho nên hi vọng ngươi có thể nghe ta lần này, thay đổi cuộc sống trước đây.”
Cơ thể Bối Cẩn Du hơi gồng, sau đó trở mình, dùng sức trợn to hai mắt, muốn ở trong bóng tối nhìn rõ vẻ mặt của Lăng Huyền Uyên.
“Sao vậy?” Lăng Huyền Uyên bị y làm cho sợ hết hồn.
“Không…” Bối Cẩn Du còn có hơi hoảng hồn.
Vẫn toàn cho là Lăng Huyền Uyên ở cùng với mình chỉ xuất phát từ hai chữ “Trách nhiệm”, người này nói là làm, không bao giờ đổi ý, mặc dù lúc trước vì thoát thân mới đồng ý kết hôn với y, nhưng hắn kiên quyết sẽ không qua cầu rút ván. Có lúc hắn bá đạo, có lúc hắn ôn nhu, mà trong lòng Bối Cẩn Du, hắn làm vậy là vì thực hiện hứa hẹn lúc trước mà thôi.
Nhưng lại nghe được chính miệng hắn nói thích mình, Bối Cẩn Du cảm thấy bản thân đang hài lòng tới rơi nước mắt.
Lăng Huyền Uyên vẫn chưa rõ là đang xảy ra chuyện gì, nghĩ một lát thì lo lắng nói: “Có phải do vết thương còn chưa khỏi hoàn toàn, ngươi bị đau chỗ nào?”
“Không có.” Bối Cẩn Du xoa xoa mũi, “Ngươi nói ngươi thích ta, vậy thì nên nghe theo ta đúng không?”
Lăng Huyền Uyên bừng tỉnh, “Ý của ngươi là, ai nói thích trước, thì phải nghe người đó?”
Bối Cẩn Du thần khí nói: “Đương nhiên rồi.”
Lăng Huyền Uyên đáp: “Được.”
“…” Bối Cẩn Du nắm mặt hắn, “Được cái gì? Vậy ta bảo ngươi ngoan ngoãn theo ta trở lại làm áp trại phu nhân, ngươi đồng ý không?”
Lăng Huyền Uyên nói: “Không phải ngươi nói thích ta trước à?”
Bối Cẩn Du ngớ người, “Lúc nào?”
“Trước đêm tới Quy Tuyết Môn.” Lăng Huyền Uyên nói, “Nói phải giữ lời, lần này ngươi phải nghe ta, vậy làm theo những gì ta nói trước đó đi.”
“…” Bối Cẩn Du đạp hắn, “Ngươi lại giả bộ ngủ!”
Lăng Huyền Uyên vươn mình chặn y lại.
Trái tim Bối Cẩn Du đập nhanh hơn, “Ngươi muốn làm gì?”
Lăng Huyền Uyên hôn trán y, “Muốn bù lại động phòng vẫn còn nợ.”
Bối Cẩn Du có hơi chờ mong, lại có hơi không cam lòng, muốn đè trở lại, nhưng khí lực lại không đủ, “Phu nhân, ngươi thả ta ra, để ta…”
“Nói rồi, ai nói thích trước phải nghe theo người đó.”
“…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook