Vệ Tư Lý Hệ Liệt Tầm Mộng
4: Kiên Trì Tìm Kiếm Cảnh Trong Mộng


Dương Lập Quần trở nên cực kỳ khác thường, tôi giơ tay lên định đánh anh ta một cái thật mạnh.

Thông thường một người bị rơi vào trạng thái rối loạn sẽ có thể bị một cái tát khiến cho anh ta tỉnh táo trở lại, thế nhưng khi tay tôi vừa giơ lên thì Giản Vân đã nắm lấy cổ tay tôi và nháy mắt:

"Tiểu Triển, ngươi rất yêu Thúy Liên, có thể làm bất cứ việc gì vì nàng có đúng không?".

Tôi vừa nghe Giản Vân gọi Dương Lập Quần là Tiểu Triển thì lập tức hiểu ra dụng ý của anh ta.

Giản Vân là một chuyên gia tâm lý học, anh ta đã nhìn ra triệu chứng tâm thần phân liệt của Dương Lập Quần, càng biết rõ trong hình hình này tốt hơn hết là phải hướng dẫn cho anh ta cách để anh ta dần dần khôi phục lại trạng thái bình thường.

Tôi hiểu ra lập tức lùi lại.

Giản Vân đứng đối diện với Dương Lập Quần và lặp lại câu hỏi lúc nãy, Dương Lập Quần đột nhiên nghẹn ngào nói:

"Đúng vậy, đúng vậy".

Giản Vân lại nói:

"Ngươi quá yêu nàng, sẵn sàng vì nàng mà làm mọi chuyện, thậm chí là chết vì nàng sao?".

Dương Lập Quần tiếp tục nghẹn ngào:

"Phải...".

Giản Vân liền hét lên:

"Tiểu Triển, đã vậy ngươi chết đi còn thù hận điều gì nữa? Ngươi sẵn sàng chết vì nàng kia mà, là chính bản thân ngươi cam tâm tình nguyện, ngươi còn oán trách cái gì?".

Dương Lập Quần bị Giản Vân quát vào mặt liền ngẩn ra, vẻ mặt vô cùng oan uổng, thế nhưng nó chỉ duy trì trong khoảng thời gian rất ngắn thì anh ta lập tức kêu đến khản giọng:

"Tôi chấp nhận chết vì nàng, nhưng mà...!nhưng mà...!nàng ấy giết tôi! Đó là sự khác biệt...!nàng đã giết chết tôi.

Tôi yêu nàng rất nhiều nhưng trong tim nàng không hề có tôi.

Trong lòng nàng tôi còn không bằng một...!tôi...!tôi...".

Dương Lập Quần hét đến khản tiếng, khiến cho Giản Vân bắt đầu luống cuống tay chân.

Tôi nhận ra phương pháp tâm lý bình thường của chuyên gia không hề có tác dụng với trường hợp của Dương Lập Quần, đã là thế thì tôi nên thử dùng cách nguyên thủy nhất xem sao.

Tôi chà xát hai bàn tay và hét lên, nhanh như chớp động thủ, tát một cái bốp vào má phải của Dương Lập Quần.

Cái tát đó rất mạnh, đánh cho Dương Lập Quần nghiêng qua một bên và đụng vào chiếc ghế xoay.

Chiếc ghế xoay tròn và anh ta cũng xoay tròn theo, đến khi chiếc ghế ngừng lại thì anh ta ngã rầm xuống đất, không nhúc nhích, không kêu một tiếng đã ngất xỉu.

Giản Vân hoảng hốt nói:

"Anh đánh người ta ngất xỉu rồi!".

Tôi trừng mắt nhìn Giản Vân:

"Thế anh còn cách nào tốt hơn không?".

Giản Vân thở dài, vội vàng cầm một bình nước lạnh tiến đến, tôi liền ngăn cản anh ta và nói:

"Chờ một chút đã.

Lỡ như anh ta tỉnh lại vẫn giống như lúc nãy thì phải tính sao?".

Giản Vân cười khổ:

"Vừa rồi quả thật anh ta đã tự xem mình là cái người tên Tiểu Triển trong mộng, đây là triệu chứng của tâm thần phân liệt rất nghiêm trọng, cần phải có chuyên gia điều trị bệnh tâm thần trị bệnh cho anh ta".

Tôi cười gượng, đúng thật nếu Dương Lập Quần tỉnh lại mà vẫn như lúc nãy thì anh ta chính là một kẻ tâm thần không hơn không kém, mà tâm thần thì sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần!

Trong lòng tôi nặng như chì.

Một người đang yên đang lành bỗng nhiên bị một cơn ác mộng không ngừng lặp đi lặp lại bức ép trở thành một người điên, chuyện này thật sự quá đáng sợ!

Tôi không nói thêm gì nữa mà chỉ ra hiệu cho Giản Vân, Giản Vân liền cầm bình nước lạnh dội từ trên đầu Dương Lập Quần xuống.

Dương Lập Quần chậm rãi mở mắt, vẻ mặt bối rối hoàn toàn khác với lúc nãy.

Tôi giơ tay về phía anh ta, anh ta nắm lấy tay tôi để tôi kéo anh ta ngồi dậy, vừa lau mặt vừa hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì?".

Giản Vân ở sau lưng giật áo tôi một cái, tôi hiểu ý của anh ta liền đáp:

"Không có gì, đột nhiên ngài bị ngất ấy mà, có thể là do tâm trạng quá căng thẳng.

Bọn tôi chỉ đành dùng nước đánh thức ngài".

Vẻ mặt Dương Lập Quần vô cùng nghi ngờ đưa tay lên sờ vào mặt.

Cái tát vừa rồi của tôi cực kỳ mạnh tay, đã khiến cho nửa bên mặt của anh ta vừa sưng vừa đỏ, đương nhiên anh ta đã bắt đầu cảm thấy đau đớn.

Anh ta liên tục truy vấn:

"Có người đã đánh tôi! Tại sao lại thế?".

Tôi và Giản Vân đưa mắt nhìn nhau.

Lúc nãy anh ta đã trở thành Tiểu Triển cho nên hoàn toàn không biết gì, đây cũng có vẻ giống với hồn nhập vào thân xác theo cách nói trong dân gian, thế nhưng trường hợp của Dương Lập Quần có thể nói là vô cùng đặc biệt, bởi vì linh hồn của chính anh ta nhập vào thân xác của chính anh ta! Nói cách khác, những gì anh ta đã từng trải qua ở kiếp trước được chính bản thân anh ta tái hiện lại trong kiếp này (nếu như công nhận người trong mộng là kiếp trước của anh ta).

Tôi nói:

"Dương tiên sinh, không có ai đánh ngài cả, chẳng qua là do lúc ngài ngã xuống đã đập mặt vào bàn thôi.

Ngài đột ngột ngất xỉu khiến bọn tôi không kịp trở tay mà đỡ lấy ngài, thành thật xin lỗi!".

Vẻ mặt Dương Lập Quần tràn đầy thắc mắc nhưng anh ta là một người thông minh, biết rõ có hỏi tới nữa thì chúng tôi cũng sẽ không trả lời cho nên anh ta không hỏi gì thêm mà chỉ nói:

"Giấc mộng của tôi là những gì tôi đã từng trải qua ở kiếp trước sao?".

Lúc này tôi cực kỳ hối hận vì đã kể về giấc mộng của Lưu Lệ Linh cho Dương Lập Quần nghe.

Nếu lúc đầu tôi không nói gì mà chỉ dùng một góc độ khác giải thích cho anh ta, có lẽ anh ta sẽ tin phục tôi.

Còn bây giờ tôi làm sao mà giải thích việc hai người không liên quan đến nhau cùng mơ thấy một giấc mộng đây?

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Có thể giả định như thế".

Dương Lập Quần ồ lên:

"Nói như vậy cách đây rất lâu đã từng xảy ra sự kiện đó à? Trong một xưởng dầu nằm đâu đó tại vùng phía bắc Trung Quốc, có một người tên là Tiểu Triển bị ba người đàn ông đánh đập thừa sống thiếu chết, hơn nữa anh ta còn bị người phụ nữ mình yêu giết chết!".

Tôi vừa nghĩ vừa nói:

"Trên lý thuyết mà nói có lẽ là vậy".

Dương Lập Quần lập tức phản bác:

"Không phải trên lý thuyết mà là thực tế, có lẽ là như vậy".

Tôi ra dấu tùy anh nghĩ với anh ta, nói:

"Nhưng trước tiên phải xác định được con người có kiếp trước đã".

Dương Lập Quần phản ứng một cách lý trí:

"Đúng vậy, cần phải xác định con người có kiếp trước trước đã".

Anh ta nói đến đây liền ngừng lại rồi mới tiếp tục: "Trên thực tế, về mặt logic có thể đổi ngược cách chứng minh lại".

Tôi giật mình hỏi:

"Ý ngài là gì?".

Dương Lập Quần nói:

"Nếu như công nhận có kiếp trước vậy có nghĩa là trong một xưởng dầu rất lâu về trước đã từng xảy ra chuyện như vậy.

Vậy thì lật ngược lại vấn đề, nếu như chúng ta có thể tìm được xưởng dầu đã từng xảy ra sự kiện đó trong quá khứ thì có nghĩa là chuyện kiếp trước thật sự tồn tại".

Tôi cười gượng ha ha rồi nói:

"Đừng đùa nữa.

Làm sao ngài có thể chứng minh được từng có chuyện như vậy xảy ra trong một xưởng dầu chứ?".

Dương Lập Quần không trả lời câu hỏi mà chỉ mím chặt môi không nói gì, một lúc lâu sau anh ta mới lên tiếng:

"Vệ tiên sinh, rất cảm ơn ngài đã cho tôi biết về giấc mộng của một người khác.

Tuy rằng ngài không muốn cho tôi biết thân phận của người đó, nhưng ít ra tôi cũng biết được người từng giết tôi ở kiếp trước đang tồn tại".

Tôi nghe anh ta nói như vậy liền cảm thấy vừa sợ hãi vừa giận dữ:

"Dương tiên sinh, ngài nói vậy có nghĩa là gì?".


Dương Lập Quần đáp:

"Tôi chẳng qua chỉ nói sự thật thôi".

Lúc đó tôi rất giận dữ, rất muốn cho anh ta một bạt tai nhưng tôi kềm chế bản thân không động thủ, nói:

"Ngài nói như vậy là hoàn toàn trái với sự thật.

Người phụ nữ giết Tiểu Triển đã qua đời từ lâu rồi!".

Dương Lập Quần nói:

"Nhưng người đó đã đầu thai!".

Tôi lớn tiếng nói:

"Vậy thì sao, người ta đã biến thành một con người khác rồi!".

Dương Lập Quần dùng ánh mắt quỷ dị mà nhìn tôi:

"Không, không phải một con người khác.

Tôi vẫn còn ký ức của Tiểu Triển, người đó vẫn còn ký ức của Thúy Liên, bọn tôi cùng lúc xuất hiện.

Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu".

Tôi vẫn còn muốn nói thêm nhưng nghĩ lại không cần thiết phải tốn nước bọt với anh ta.

Trước tiên anh ta sẽ không thể chứng minh đã từng xảy ra chuyện như vậy trong một xưởng dầu nào đó ở một nơi nào đó tận vùng phương bắc xa xôi Trung Quốc từ cách đây bao nhiêu năm, mà cho dù anh ta có chứng minh được đi chăng nữa thì vẫn sẽ không thể biết người có cùng giấc mộng với anh ta là Lưu Lệ Linh.

Thế nhưng vẻ mặt vô cùng quỷ dị của anh ta khiến cho tôi có cảm giác vô cùng bất thường.

Tôi nói:

"Dương tiên sinh, hiện tại ngài đang có cuộc sống vô cùng tốt, sự nghiệp thành công, có danh có lợi, so với một tên tiểu tử nông thôn quê mùa tốt hơn rất nhiều, hà tất gì phải truy cứu chuyện của kiếp trước?".

Dương Lập Quần cởi áo ngoài vẫy đi những giọt nước vươn trên áo, lớn tiếng nói:

"Cuộc sống của tôi cực kỳ không tốt, cực kỳ không vui vẻ.

Nếu không làm rõ ràng những chuyện xảy ra trong mộng thì cả đời tôi cũng không thể vui vẻ, ngài có khuyên tôi nữa cũng vô dụng thôi!".

Tôi thấy anh ta cố chấp đến mức này cũng không còn gì để nói nữa, chỉ đành từ bỏ.

Tôi nói:

"Có một điều tôi muốn ngài hiểu rõ, rằng ngài sẽ không biết được bất cứ điều gì về người đó từ trong miệng tôi đâu".

Dương Lập Quần nghe xong liền trừng mắt nhìn tôi, tôi cũng trừng lại anh ta rất lâu.

Anh ta nói:

"Được lắm".

Anh ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Đến lúc đó đã, đến lúc đó đã".

Tôi không hiểu đến lúc đó mà anh ta nói có nghĩa là gì, anh ta đã quay người đi và bắt tay với Giản Vân:

"Cảm ơn ngài, chuyến đi này không tệ.

Nhờ câu chuyện của Vệ tiên sinh mà tôi đã biết được giấc mộng của tôi có ý nghĩa siêu đặc biệt".

Tôi dở khóc dở cười:

"Cũng không phải ý nghĩa đặc biệt gì, tôi khuyên ngài đừng hao tâm tổn trí vào giấc mộng này nữa".

Dương Lập Quần phát ra tiếng cười quỷ dị:

"Tôi không phải trẻ con, tôi biết nên làm thế nào!".

Dương Lập Quần vừa dứt lời liền đi thẳng ra đến cửa, Giản Vân mở cửa cho anh ta, anh ta treo áo khoác trên vai rồi đi mất.

Giản Vân đóng cửa lại rồi tựa lưng vào cửa nhìn tôi, tôi nhún vai nói:

"Chúng tôi đã hoàn thành trách nhiệm của mình rồi.

Lúc đến đây tinh thần rất căng thẳng, khi ra về đã trở nên vô cùng tự tin".

Giản Vân không ngừng nâng gọng kính của mình mà đi tới đi lui nói:

"Anh không nên kể về giấc mộng của người đó cho anh ta nghe".

Tôi cười cay đắng:

"Nếu như cách đây một tháng anh đã từng nghe kể về giấc mộng như thế, hôm nay lại nghe thấy Dương Lập Quần kể lại lần nữa thì anh sẽ làm thế nào? Có thể nhịn không nói ra sao? Ai mà ngờ anh ta thần kinh như vậy, lẫn lộn chuyện kiếp trước và kiếp này!".

Giản Vân vẫn đi qua đi lại, nói:

"Tôi thấy tình trạng trước lúc anh ta ngất đi tinh thần không hề bình thường, tuyệt đối không được để cho anh ta biết người kia là ai".

Tôi đáp:

"Yên tâm đi, anh ta tuyệt đối sẽ không khai thác được gì từ tôi đâu".

Giản Vân hỏi:

"Vậy còn người khác thì sao?".

Tôi lập tức nghĩ đến Bạch Tố.

Chỉ cần tôi trở về kể lại cho Bạch Tố biết thì nhất định nàng cũng sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì.

Về phần Lưu Lệ Linh, tôi tin rằng sau khi đã kể về giấc mộng cho tôi và Bạch Tố nghe thì nàng sẽ không kể cho người nào khác nữa, có thể yên tâm việc Dương Lập Quần sẽ nhận ra đó là Lưu Lệ Linh rồi phát điên lên đâm nàng một dao.

Thế nên tôi nói:

"Không còn ai biết nữa cả".

Giản Vân xoa lòng bàn tay vào nhau mà nói:

"Thế thì tương đối ổn".

Tôi không kềm được mà hỏi:

"Rốt cuộc anh đang lo lắng điều gì?".

Sắc mặt Giản Vân cay đắng nói:

"Rất khó nói.

Sự việc kỳ lạ đến mức này thì e là chuyện đáng sợ gì cũng có thể xảy ra".

Anh ta nói xong liền rót một ly rượu, hớp một ngụm lớn rồi đột ngột hỏi tôi:

"Vệ Tư Lý, không biết kiếp trước tôi là người thế nào nhỉ?".

Câu hỏi không đầu không đuôi của anh ta khiến tôi bốc lên ngọn lửa cao 3000 trượng, tức giận quát lớn:

"Ai mà biết.

Lỡ đâu là gã có râu hay tên cầm tẩu thuốc thì sao!".

Giản Vân liên tục xua tay nói:

"Đừng đùa nữa".

Tôi sốt ruột muốn trở về nhà gặp Bạch Tố và kể cho nàng biết về cuộc gặp mặt với Dương Lập Quần cho nên không nấn ná ở phòng khám của Giản Vân nữa, lập tức cáo từ.

Vừa về đến nhà tôi liền kéo tay Bạch Tố, ép nàng ngồi xuống ghế rồi đem tất cả những chuyện đã xảy ra khi gặp Dương Lập Quần kể lại một lần nữa.

Bạch Tố có một ưu điểm rất lớn là khi nàng lắng nghe người khác nói chuyện nàng tuyệt đối sẽ không chen vào, đến khi tôi kể xong câu chuyện đã nhìn thấy trong mắt Bạch Tố tràn ngập hứng thú, thế nhưng nàng lại nói:

"Anh không nên kể giấc mộng của Lưu Lệ Linh ra".

Tôi đần mặt ra, Giản Vân cũng từng nói y như thế, bây giờ ngay cả Bạch Tố cũng vậy.

Nhưng tôi không ngẩn ra quá lâu liền hỏi:

"Em sợ Dương Lập Quần sẽ đối phó Lưu Lệ Linh à?".

Giọng điệu của Bạch Tố không khác gì Giản Vân:

"Ai mà biết được, chuyện này kỳ lạ một cách huyền diệu".

Tôi mỉm cười:

"Anh thấy chúng ta không cần thiết phải lo lắng vớ vẩn".

Bạch Tố hơi giật mình nhưng nàng không nói gì nữa.

Những ngày tiếp theo tôi và Bạch Tố vẫn không ngừng thảo luận về chuyện này.

Tôi còn biết Bạch Tố đã từng cố ý tiếp cận Lưu Lệ Linh, nhưng nàng đã từ bỏ chỉ sau vài ngày.


Lưu Lệ Linh chẳng những tuyệt đối không nhắc gì đến giấc mộng mà còn cố ý tránh né Bạch Tố, rõ ràng là nàng ấy đã cảm thấy hối hận vì kể chuyện đó cho tôi và Bạch Tố nghe.

Tình hình như thế khiến cho Bạch Tố không tiện đi thăm dò thêm nữa, cho nên sự việc cứ thế dần dần phai nhạt đi, đến tận khi chủ đề nghiên cứu của tôi và Giản Vân kết thúc vẫn chưa từng thấy Dương Lập Quần xuất hiện ở phòng khám của Giản Vân thêm một lần nào nữa.

Sau cuộc gặp mặt giữa tôi và Dương Lập Quần chừng một tháng, tôi đột ngột nhận được điện thoại của Tiểu Quách.

Tiểu Quách vốn là nhân viên trong công ty xuất nhập khẩu của tôi, sau đó cậu ta đã ra ngoài mở một văn phòng thám tử tư, mấy năm nay đã trở thành một thám tử nổi tiếng.

Hiện tại càng khủng hơn là văn phòng của cậu ta đã được trang bị cả máy tính, sự nghiệp phát triển rực rỡ, uy tín trong nghề cực cao.

Trở thành một người có địa vị khó tránh khỏi việc trở nên khác với lúc trước, cho nên mấy năm nay tôi và cậu ta càng ngày càng ít liên lạc.

Bỗng nhiên cậu ta lại gọi tới, tôi biết thừa nhất định là vì có chuyện kỳ lạ xảy ra.

Tôi nghe thấy giọng điệu đầy quyền uy của cậu ta:

"Phòng thám tử của tôi nhận được một yêu cầu rất kỳ lạ".

Tôi ồ lên, hỏi:

"Cần cậu điều tra việc gì?".

Tiểu Quách đáp:

"Một vụ mưu sát".

Tôi lập tức nói:

"Án mạng không nằm trong phạm vi nghiệp vụ của thám tử, tôi khuyên cậu vẫn nên tiếp tục giúp đỡ các quý phu nhân bắt gian vợ bé của chồng bọn họ thì hơn".

Giọng điệu quyền uy của Tiểu Quách mà dùng với tôi cũng trở thành chật vật, nói:

"Đừng trêu chọc tôi nữa.

Vụ án này đã xảy ra cách đây rất lâu rồi".

Tôi hỏi:

"Lâu cỡ nào?".

Tiểu Quách cười nói:

"Không biết".

Tôi hơi tức giận hỏi:

"Thế điều tra chuyện gì?".

Tiểu Quách đáp:

"Thế này chưa kỳ lạ đâu, chuyện phía sau còn kỳ lạ hơn nữa kìa.

Chẳng những không biết vụ án xảy ra lúc nào mà còn không biết địa điểm cụ thể là ở đâu luôn".

Tôi cười hề hề nói:

"Vô cùng thú vị".

Vô cùng thú vị nghĩa là vô vị chết đi được, vì đây là chuyện bất khả thi.

Cho dù là án mạng gì đi chăng nữa thì thời gian và địa điểm đều là manh mối không thể thiếu được, ngay cả chút manh mối ấy còn không có thì làm sao biết đã từng xảy ra một vụ mưu sát?

Tiểu Quách vội nói:

"Anh nghe tôi nói đã, người nhờ tôi điều tra vụ này chỉ biết tên của người chết và tên của hung thủ, thậm chí đó không thể gọi là tên mà chỉ là một loại biệt danh thôi".

Tôi ôm thái độ vô vọng nghe anh ta tiếp tục.

"Nạn nhân trong vụ án mạng tên là Tiểu Triển".

Tôi vừa nghe đến đây cả cơ thể lập tức chấn động mà hét lên:

"Cậu đợi một chút".

Tiểu Quách đột nhiên nghe thấy tôi gào lên liền hoảng hồn hỏi:

"Anh sao thế?".

Tôi cười nói:

"Không có gì, tôi chỉ muốn đoán thử tên của hung thủ thôi.

Nếu cậu nói ra trước thì tôi không thể đoán được nữa ấy mà".

Tiểu Quách cười ha hả nói:

"Đừng đùa nữa, làm sao mà đoán được tên của hung thủ chứ?".

Tôi đáp:

"Nếu tôi đoán được thì thế nào?".

Tiểu Quách rất thông minh lanh lợi, nghe thấy tôi nói thế, lại biết thừa bản lĩnh của tôi cho nên không dám xem thường, chỉ nói:

"Đoán ra được thì đoán ra được, không có thế nào cả".

Tôi thở dài:

"Thôi được rồi, tôi vốn chỉ muốn thắng của cậu một thùng rượu ngon thôi mà.

Hung thủ kia là một người phụ nữ tên là Thúy Liên, đúng không?".

Tôi vừa dứt lời liền nghe thấy giọng Tiểu Quách rên rỉ:

"Anh biết người nhờ điều tra là ai sao?".

Tôi cười đáp:

"Đúng vậy, đã bị vạch trần rồi thì không còn gì ngạc nhiên nữa.

Cậu có nhận vụ này không?".

Cậu ta nói:

"Người đó có cung cấp manh mối.

Thời gian là khoảng 30 năm trở về trước, địa điểm là ở đâu đó phía bắc Trung Quốc, một thôn nhỏ nằm trong vùng giáp ranh giữa Sơn Đông và Giang Tô, nơi xảy ra án mạng là một xưởng dầu.

Gần nơi xảy ra án mạng có một con đường mòn hai bên toàn là cây bạch dương, còn có một bài phường trinh tiết nữa".

Tôi vừa nghe đến Tiểu Triển đã biết khách hàng yêu cầu điều tra vụ án kỳ lạ này chắc chắn là Dương Lập Quần, cho nên khi Tiểu Quách nói ra những điều này tôi chẳng cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

Tôi chỉ nói:

"Tiểu Quách, chỉ dựa vào những manh mối như thế rất khó mà tìm ra nơi đó.

Cậu phải hiểu trong vòng 30 năm qua đã từng xảy ra chiến tranh, trải qua những biến động.

Xưởng dầu gì đó, bài phường gì đó có lẽ đã sớm bị xóa sổ hết rồi" .

Tiểu Quách thở dài thườn thượt:

"Tôi cũng đã từng nói như thế, nhưng vị Dương tiên sinh này nhất quyết yêu cầu bọn tôi cho người đi điều tra thử một phen".

Tôi cười ha hả nói:

"Khách đã tới cửa thì cứ cho người điều tra qua loa là được rồi, vẫn có thể lấy tiền sao lại không làm?".

Tiểu Quách nói:

"Nhưng việc này có vẻ rất kỳ lạ.

Anh nghĩ xem, tại sao vị Dương tiên sinh này lại muốn điều tra vụ án đó?".

Tôi biết Tiểu Quách hỏi như vậy là vì Dương Lập Quần không hề nhắc đến giấc mộng cho cậu ta nghe, cậu ta cảm thấy chuyện có phần kỳ quái cũng không có gì lạ.

Tôi suy nghĩ rồi mới nói:

"Ai mà biết anh ta làm vì điều gì".

Tiểu Quách hẳn là cảm thấy rất thất vọng vì phản ứng của tôi quá lạnh nhạt, cậu ta nói thêm vài câu nữa thì gác máy.

Sau khi kết thúc cuộc gọi tôi ngây người ra rất lâu, trong lòng nghĩ hóa ra Dương Lập Quần thật sự nghiêm túc đến mức này.

Nếu anh ta đã nghiêm túc như thế, có lẽ tôi cần phải đến gặp anh ta lần nữa.


Thế nhưng tôi lại nghĩ anh ta đã như thế này rồi mà tôi lại còn đến tìm anh ta, lỡ như anh ta gặng hỏi tôi về người kia thì sẽ không dễ ứng phó, có lẽ không nên tự rước phiền phức về người thì tốt hơn.

Tôi nghĩ như thế cho nên đã gạt nó sang một bên, chỉ thuận miệng kể cho Bạch Tố biết rồi thôi.

Nửa năm sau kể từ cú điện thoại với Tiểu Quách, sáng hôm đó tôi đang định rời khỏi nhà, vừa mới ra đến cửa thì chuông cửa reo lên, tôi mở cửa ra và trông thấy một người lạ mặt.

Tôi hỏi:

"Ngài tìm ai?".

Người lạ đó liền nói:

"Vệ tiên sinh, tôi là Dương Lập Quần".

Tôi nghe thế thì giật mình.

Vốn dĩ khả năng nhớ mặt của tôi rất tốt, thế nhưng nếu anh ta không nói tôi cũng không thể nhận ra anh ta là Dương Lập Quần.

Anh ta trở nên vừa đen đúa vừa gầy còm, gương mặt mệt mỏi và trông như suy dinh dưỡng, nhìn giống như anh ta đã làm ăn thất bại và lưu lạc đầu đường xó chợ cũng phải đến mấy tháng trời rồi.

Tôi nói:

"Ah, là ngài...!ngài...".

Dương Lập Quần sờ lên mặt mình, nói:

"Tôi đã thay đổi rồi sao? Nửa năm qua cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi, mức sống ở nơi đó thật sự là thấp đến không thể tưởng tượng nổi".

Tôi cực kỳ tò mò, hỏi:

"Ngài đã đi đâu? Công Gô sao?".

Dương Lập Quần đáp:

"Đương nhiên không phải, tôi đã đến một nơi hẻo lánh được gọi là Đa Nghĩa Câu.

Tôi chỉ vừa mới trở về hôm nay, vẫn còn chưa về nhà liền lập tức đến tìm ngài".

Tôi vừa mời anh ta vào nhà vừa hỏi:

"Đa Nghĩa Câu? Đó là nơi quỷ quái nào? Tôi chưa bao giờ nghe nói tới chỗ đó".

Dương Lập Quần nói:

"Đa Nghĩa Câu là một thị trấn nhỏ cách Đài Nhi Trang khoảng chừng 60km, nằm ở phía tây của Đài Nhi Trang".

Tôi vừa nghe đến ba chữ Đài Nhi Trang thì suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vào Dương Lập Quần.

Dương Lập Quần nhận ra ánh mắt của tôi liền nở một nụ cười giảo hoạt.

Tôi suýt nữa đã gào lên, nói:

"Ngài...!đã đến đó? Ngài thật sự đã đi đến đó sao?".

Dương Lập Quần đáp:

"Đúng vậy.

Tôi đã nói rồi, tôi cực kì nghiêm túc".

Tôi vung tay loạn xạ, hỏi:

"Vậy ngài...!đã tìm được rồi sao?".

Vẻ mặt Dương Lập Quần càng thêm giảo hoạt, trong vẻ giảo hoạt đó còn mang theo cả sự dương dương tự đắc.

Không đợi anh ta kịp trả lời tôi đã không tự chủ được mà than thở:

"Ngài đã tìm được nó! Hóa ra cái xưởng...!dầu ấy...!vẫn còn tồn tại?".

Dương Lập Quần đáp:

"Phải, đây chính là điểm tốt của cái nơi lạc hậu này.

Đã qua mấy chục năm, dù cho thế giới bên ngoài có long trời lở đất, thay đổi từng ngày từng ngày một đi chăng nữa thì cái nơi lạc hậu bị bỏ quên ấy vẫn giữ nguyên hiện trạng như mấy chục năm về trước.

Để tôi cho ngài xem ảnh trước đã, sau đó tôi sẽ kể cho ngài nghe".

Lúc này chúng tôi đã vào tới phòng khách và ngồi xuống, tôi mới chú ý thấy trên tay anh ta cầm theo một chiếc cặp táp.

Anh ta lấy ra một túi giấy, sau đó lại mở túi giấy rút ra chừng mười tấm ảnh.

Những bức ảnh đen trắng được rửa ra rất lớn, tuy kỹ thuật phòng tối hơi kém nhưng cũng đủ nhìn thấy cảnh vật trong ảnh.

Bức ảnh đầu tiên là một con đường nhỏ với hai bên đường toàn là cây bạch dương, thân cây rất thô rất to, so với lời kể của Dương Lập Quần to hơn rất nhiều.

Dương Lập Quần chỉ tay vào bức ảnh, nói:

"Giấc mộng của tôi bắt đầu trên con đường này.

Tuy sự việc xảy ra rất nhiều năm về trước, cây cối đã to lớn hơn rất nhiều nhưng tôi vừa nhìn liền có thể khẳng định chắc chắn đó chính là con đường trong giấc mộng, bởi vì tôi cảm thấy nó cực kỳ quen thuộc.

Ngài nhìn xem, chỗ này có tảng đá bị chôn xuống đất, một nửa lộ ra bên ngoài, tôi đã từng nhìn thấy nó hàng trăm hàng ngàn lần ở trong mộng".

Anh ta vừa nói vừa đưa tay ra chỉ cái thứ nhô ra ven đường, thật vậy, nơi đó có một tảng đá rất lớn được chôn xuống.

Dương Lập Quần nói:

"Lúc đó lòng tôi cực kỳ kích động".

Tôi cười gượng gạo nói:

"Tôi thật tình không hiểu.

Làm sao ngài lại có thể tìm ra được con đường này?".

Dương Lập Quần nói:

"Sự việc xảy ra vô cùng gian nan.

Lúc trước tôi đã từng thuê một văn phòng thám tử tư, ủy thác bọn họ cho người điều tra, thế mà cái bọn tự xưng là văn phòng thám tử số một châu Á đó chẳng làm được tích sự gì, thế là tôi quyết định tự mình lên đường".

Tôi nghe thấy anh ta phê bình phòng thám tử của Tiểu Quách, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ Tiểu Quách mà có ở đây chắc chắn sẽ nhào vô giáp lá cà với anh ta ra trò.

Dương Lập Quần nói:

"Tôi nhớ ngài đã từng nói chuyện này có lẽ xảy ra ở nơi giáp ranh giữa vùng núi phía nam Sơn Đông và Giang Tô, mặc dù tôi chưa từng đến những nơi đó nhưng vì muốn điều tra cho rõ ràng những việc trong mộng cho nên tôi đành liều lĩnh thử một phen".

Tôi ừ lên, nói:

"Dũng khí rất đáng khen".

Dương Lập Quần nói:

"Không phải dũng khí mà là quyết tâm.

Tôi mà đã quyết tâm làm việc gì là tôi sẽ dùng hết sức để đạt được nó.

Tôi đã tham gia vào một phái đoàn đàm phán mậu dịch.

Ngài cũng hiểu trong xã hội bế tắc này mà không có đặc quyền thì căn bản không thể làm gì được".

Tôi bội phục biện pháp của anh ta, gật đầu ý bảo anh ta tiếp tục kể.

"Sau khi tôi tham gia vào đấy liền tỏ ý với người phụ trách của bọn họ rằng tôi muốn đến phía nam tỉnh Sơn Đông và phía bắc tỉnh Giang Tô, bọn họ hỏi mục đích của tôi là gì thì tôi bảo nhà máy dệt của tôi đang cần số lượng lớn nguyên liệu bông thô cao cấp, mà khu vực đó là nơi sản xuất nhiều bông nhất Hoa Đông cho nên tôi muốn đến đó thăm dò một phen, hơn nữa tôi còn có thể cung cấp cho bọn họ phương pháp trồng bông tiên tiến hơn, cải thiện năng suất của các giống bông".

Có thể nói Dương Lập Quần mưu tính cực kỳ sâu xa.

Tôi bèn chế nhạo anh ta:

"Tại sao ngài không nói với họ rằng ngài đang đi tìm hiểu những gì đã xảy ra trong kiếp trước?".

Dương Lập Quần thấy tôi đang nói đùa liền trừng mắt nói:

"Vô duyên!".

Tôi nghe thế liền cười gượng.

"Vô duyên" là từ địa phương của vùng đó, nghĩa là nói bậy.

Tôi không nói gì, Dương Lập Quần lại tiếp lời:

"Thế là bọn họ giúp tôi sắp xếp chuyến đi, phái người đi cùng tôi, người đó là dân của huyện Lâm Thành, còn cung cấp cả xe cho tôi.

Bọn tôi từ Từ Châu lang thang khắp các khu vực lân cận, tôi giả vờ như muốn tìm hiểu sâu hơn nên đôi khi sẽ bỏ xe mà đi bộ, mỗi lần như thế là mất cả ngày trời.

Thời gian đó quả thật cực kỳ vất vả".

Trên thương trường Dương Lập Quần là một người vô cùng thành công, tuy ngày thường không đến mức ăn tiêu xa xỉ nhưng tựu chung mà nói vẫn là một người đã quen ăn sung mặc sướng, thế mà anh ta lại chấp nhận đến nơi thâm sơn cùng cốc trải qua những ngày vất vả như thế, từ đó có thể biết rõ chuyện xảy ra trong mộng đối với anh ta quan trọng đến mức nào.

Nghĩ đến điểm này trong lòng tôi đối với anh ta càng thêm kính phục, thái độ của tôi cũng thay đổi:

"Đúng vậy, thật sự rất vất vả".

Dương Lập Quần nhận ra sự kính trọng của tôi đối với anh ta liền trở nên hào hứng:

"Những chặn đường trường căn bản là không nắm rõ bất kỳ điều gì, trong lòng rất mù mịt.

Tôi nói với người dẫn đường họ Tôn rằng tôi muốn tìm con đường mòn có hai hàng cây bạch dương, anh ta trả lời rằng vùng này cây bạch dương mọc ở khắp nơi.

Tôi lại nói muốn tìm một bài phường trinh tiết, anh ta cười lớn bảo đền thờ trinh tiết càng nhiều không đếm xuể".

Anh ta nói đến đây thì ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Tôi không ngờ Trung Quốc lại có nhiều phụ nữ chỉ mới ngoài đôi mươi đã phải ở góa đến vậy.

Thật tội nghiệp, chỉ vì một bài phường mà không biết mấy chục năm cuộc đời của các nàng đã trải qua như thế nào".

Tôi thấy anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt về chuyện thủ tiết của những người phụ nữ thì vội vàng ra dấu, ý bảo anh ta đừng lạc đề nữa.

Dương Lập Quần vội nói:

"Tôi lại nói muốn tìm một xưởng dầu, người họ Tôn lại bảo vùng này cũng có rất nhiều xưởng dầu.

Mãi cho đến một hôm đi qua một thị trấn nhỏ gọi là Đa Nghĩa Câu, đường đi đến nơi đó chỉ dùng đá trải lên, giống như bối cảnh trên phim vậy, hai bên đường đều có các hàng quán.

Những ngày đó bọn tôi đã đi qua rất nhiều thị trấn như thế này, xe của bọn tôi là xe jeep, khi chạy trên đường thu hút sự chú ý của rất nhiều đứa trẻ, bọn nhỏ cứ chạy theo bọn tôi.

Vừa đến nơi này tôi đã có cảm giác khác thường, mà sự việc diễn ra vô cùng trùng hợp...".

Anh ta nói đến đây thì ngừng lại, ánh mắt tỏa sáng vì phấn khích: "Xe của bọn tôi dừng lại ven đường vì phía trước có chiếc xe ngựa thồ chở đầy những giỏ tre kỳ lạ.


Bên trong giỏ tre là những chiếc bình sần sùi, một trong số đó rơi khỏi xe và vỡ nát, dầu trong bình toàn bộ đều đổ ra đất.

Rất nhiều người dùng các vật dụng tiện tay vơ được hốt dầu lại, thậm chí có một người phụ nữ đi trên đường còn cởi cả áo ngoài rách nát ra để thấm dầu".

Dương Lập Quần kể vô cùng sinh động, nếu như chưa từng tận mắt trải qua thì sẽ không thể khơi khơi bịa ra được như thế.

Tôi vốn muốn kể cho anh ta biết một vài ví dụ về sự quý trọng dầu ăn ở những vùng nông thôn phía bắc Trung Quốc, nhưng tôi cũng đang rất sốt ruột muốn nghe tiếp câu chuyện của anh ta do vậy đành nhịn xuống không nói gì.

"Xe không đi tiếp được nữa, tôi đành phải xuống xe.

Tôi nhìn thấy trên chiếc xe thồ đó có dòng chữ Đại đội sản xuất xưởng dầu thứ ba được viết bằng sơn mài màu đỏ liền hỏi người đánh xe 'Anh là người của xưởng dầu à?'.

Anh ta đang vô cùng gấp rút đến mức mặt đỏ tai hồng, bối rối không biết phải làm sao vì anh ta chính là người đã làm rơi bình dầu, nghe tôi hỏi thế anh ta liền tức giận quát 'Không phải xưởng dầu chứ chả lẽ là xưởng rượu?'. Người họ Tôn lập tức quát lại 'Vị này là khách quý của đất nước, sao cậu dám vô lễ như thế?' ".

Dương Lập Quần kể lại quá trình quá chi tiết, tôi cũng không buồn ngăn cản anh ta.

Dương Lập Quần cầm ly trà lên hớp một ngụm lớn rồi nói:

"Người đánh xe bị họ Tôn quát, cả người liền run cầm cập".

Tôi mỉm cười nói:

"Ngài đi một chuyến trở về đã học được không ít từ địa phương nhỉ.

Run cầm cập, đã rất lâu rồi không nghe thấy ai dùng từ này".

Dương Lập Quần mỉm cười nói:

"Thật kỳ lạ, khi tôi vừa đến nơi đó thì khả năng lĩnh ngộ tiếng địa phương rất cao, vừa nghe đã hiểu, hơn nữa lúc học cách nói cũng rất dễ thuộc.

Chính vì điều này càng củng cố niềm tin của tôi rằng kiếp trước tôi đã từng sống ở đây, cho nên tôi càng có lòng tin phải tiếp tục tìm kiếm, phải tìm cho bằng được mới thôi".

Tôi không dám nói cho anh ta biết hôm ở phòng bệnh của Giản Vân vẻ mặt quỷ dị của anh ta lúc nằm co ro cuộn người dưới đất, miệng còn nói toàn những từ địa phương của vùng ấy.

"Vẻ mặt của người đánh xe lập tức trở nên cung kính nói 'Là...là xưởng dầu ạ', tôi hỏi anh ta 'Xưởng dầu ở đâu?'. Ban đầu tôi đã đi đến hơn mười xưởng dầu khác nhau, nhưng không có nơi nào giống với cảnh trong mộng, cho nên trong lòng tôi chỉ nghĩ đi xem thử thêm một xưởng dầu nữa cho biết vậy thôi, không dám ôm hy vọng lớn lao.

Ai ngờ người đánh xe ấy nói 'Cách đây không xa chừng bảy tám dặm, đi qua bài phường trinh tiết là tới'. Tôi vừa nghe thế đã điên cuồng hoảng hốt, suýt nữa thở không nổi.

Khi tôi bình tĩnh lại không biết tại sao bản thân lại bật ra một câu rất khó hiểu.

Những lời này thậm chí còn chưa từng chạy qua não của tôi, hoàn toàn là tự nhiên buộc miệng, tôi đã nói 'Bài phường trinh tiết của góa phụ họ Tần đấy à?', người đánh xe không cảm thấy có gì kỳ lạ liền đáp 'Đúng thế, đúng thế!'. Có thể là do nghề nghiệp của người họ Tôn tương đối đặc biệt cho nên vẻ mặt anh ta kinh ngạc, không chút khách khí trừng mắt vào tôi mà hỏi 'Dương tiên sinh, ngài làm sao biết?'. Tôi biết ở nơi này chỉ cần nói sai nửa câu thì cho dù thân phận của tôi có là khách quý cũng sẽ gây ra phiền phức lớn, nhưng mà tôi thật sự không thể giải thích được tại sao tôi lại biết, càng không thể giải thích được tại sao lại buộc miệng như vậy.

Tôi đành trả lời hàm hồ 'Đoán bừa thôi, không ngờ lại đoán đúng'. Đương nhiên lời giải thích của tôi không thể làm cho người họ Tôn hài lòng, trong chớp mắt vẻ mặt của anh ta đã trở nên vô cùng dữ tợn.

Tôi quay đi không nhìn anh ta, nhưng tôi lớn tiếng nói với anh ta 'Tôn tiên sinh, tôi muốn đi xem xưởng dầu đó'. Người họ Tôn đi đến bên cạnh tôi giảm thấp âm lượng mà thì thầm rằng 'Dương tiên sinh, tôi muốn hỏi ngài, trên đường đến đây chúng ta đã đi qua không ít ruộng bông, nhưng ngài lại không có vẻ gì là hứng thú, ngược lại ngài lại rất hứng thú với các xưởng dầu.

Rốt cuộc ngài có mục đích gì?'. Người họ Tôn truy vấn, có thể nói là đã khá nghiêm trọng.

May mà tôi phản ứng nhanh, đã nghĩ ra câu trả lời rồi, lập tức nói 'Tôn tiên sinh, đây là bí mật,, tôi không thể nói', vừa nghe tôi bảo bí mật thì vẻ mặt anh ta càng thêm sốt ruột.

Tôi lại nói 'Vùng này rất thừa bông, mà hạt bông có thể tinh chế ra dầu chất lượng tốt, mọi người lại đang rất thiếu thốn dầu.

Tôi vẫn luôn lưu ý các xưởng dầu là vì muốn tìm hiểu xem dân địa phương có thể tạo ra dầu từ hạt bông hay không, hiện tại tôi đã biết là họ không thể nên cảm thấy đây là một sự lãng phí rất lớn.

Loại tài nguyên có thể tận dụng thì không nên lãng phí như thế, cho nên tôi định sau khi trở về sẽ đề xuất với cấp trên của các vị.

Bây giờ anh hỏi nên tôi phải nói ra trước!'. Những lời tôi bịa đặt đã phát huy tác dụng, người họ Tôn liên tục gật đầu'Phải, ngài nói rất đúng.

Dân gian Trung Quốc cũng đã từng dùng hạt bông để làm dầu, thế nhưng dầu làm từ hạt bông lại có mùi rất khó chịu, vì vậy không được đón nhận cho lắm'. Tôi nói 'Có một chất hóa học có thể dùng để khử đi mùi ấy', người họ Tôn nghe xong vô cùng vui mừng.

Bọn tôi bỏ cả xe chỉ đi bộ, vừa đi tôi vừa nghĩ ra đủ thứ chuyện thao thao bất tuyệt để loại bỏ mối nghi ngờ trong lòng người họ Tôn đối với tôi.

Đến khi tôi tận mắt nhìn thấy con đường mòn kia, trong lòng nhịn không được mà điên cuồng đập thình thịch, không biết đã vất vả thế nào mới ngăn không cho bản thân xúc động mà kêu to.

Khả năng quan sát của người họ Tôn rất nhạy bén, vừa nhìn thấy hơi thở tôi gấp gáp liền hỏi 'Dương tiên sinh, ngài đối với địa hình chỗ này dường như rất quen thuộc.

Vừa rồi là do ngài dẫn đường, đến những ngã rẽ ngài còn không dừng lại đã lập tức chọn đường mà đi, ngài thật sự đã từng đến đây rồi sao?'. Lúc này tâm trạng của tôi vừa kích động vừa hưng phấn, rất khó diễn tả.

Người họ Tôn nói những gì tôi cũng không hoàn toàn nghe lọt tai, nhưng quả thật khi đến những ngã rẽ, tôi không hề suy nghĩ nhiều đã tiến về phía trước.

Đây là nơi mà tôi vô cùng quen thuộc! Sau khi đến được con đường mòn toàn cây bạch dương, tôi càng có thể khẳng định tôi đã từng đến đây rồi, không phải đến trong mộng, là thực sự đã từng đến đây rồi!".

Dương Lập Quần nói một hơi rồi uống từng ngụm nước, thở hổn hển nhìn tôi.

Tôi bị lời kể của anh ta dẫn dắt đến một cảnh giới cực kỳ lạ lẫm, suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Bởi vì ngài đã từng thấy qua con đường này rất nhiều lần trong mộng cho nên cảm thấy hơi quen thuộc cũng không có gì lạ".

Dương Lập Quần vội nói:

"Không phải.

Không phải hơi, mà là rất quen thuộc.

Tình cảnh ấy giống như tôi được trở về nơi mình đã lớn lên vậy, quá quen thuộc.

Có những thứ chưa từng xuất hiện trong mộng thoáng cái tuôn trào ra, tuy lộn xộn nhưng đều có liên quan đến cảnh vật trước mắt.

Tôi chạy về phía trước, đến chỗ tảng đá mà tôi chỉ cho ngài xem lúc nãy rồi dừng lại, tôi lập tức nghĩ đến cảnh ngay tại phía sau tảng đá đó tôi và Thúy Liên vẫn thường âu yếm nhau.

Cũng ngay tại phía sau tảng đá đó lần đầu tiên được chạm vào ngực nàng, lần đầu tiên chạm vào ngực của một người phụ nữ".

Dương Lập Quần càng nói càng kích động, tôi vội nói:

"Chờ một chút đã, ngài dùng từ "tôi" có vẻ như không đúng lắm".

Dương Lập Quần trừng mắt với tôi, dường như anh ta cho rằng không có gì là không đúng ở đây.

Qua một lúc lâu anh ta mới nói:

"Không đúng? Ồ, phải rồi, tôi nên nói là Tiểu Triển mới đúng".

Tôi nói:

"Đúng thế, phải nói như vậy mới tương đối lý trí.

Ngài phải nhớ thật kỹ, ngài là ngài, Tiểu Triển là Tiểu Triển".

Dương Lập Quần gượng cười nói:

"Nhưng lúc đó tôi không cách nào phân biệt rõ ràng được.

Những gì Tiểu Triển trải qua hoàn toàn ghi vào đầu tôi, tôi cứ cảm thấy tôi chính là Tiểu Triển".

Tôi cố gắng giúp anh ta phân biệt rạch ròi giữa anh ta và Tiểu Triển:

"Tình hình lúc đó có thể khiến cho ngài cảm thấy bối rối, nhưng chí ít hiện tại ngài cần phải tỉnh táo".

Dương Lập Quần cúi mặt một lúc lâu.

Anh ta là người thông minh, dĩ nhiên hiểu rõ vì sao tôi muốn anh ta tách biệt giữa bản thân và Tiểu Triển, vì thế một lúc lâu sau mới nói:

"Ngài chỉ mới nghe tôi kể đoạn đầu thôi, có thể chờ đến khi tôi nói hết mới kết luận một lần nữa có được không?".

Tôi đồng ý với anh ta, bởi vì quả thật là anh ta chỉ mới bắt đầu kể mà thôi.

Dương Lập Quần lại nói:

"Đây thật sự là một cảm giác cực kỳ kỳ diệu.

Khi tôi đi trên con đường đó, có cảm giác như tôi được trở lại thời thơ ấu, đó là nơi đã xuất hiện hàng ngàn lần trong giấc mộng của tôi.

Thế nhưng khi tôi đi đến cuối đường, nhìn thấy bài phường bằng đá kia tôi bỗng cảm thấy rất sợ hãi.

Cách bài phường không xa chính là xưởng dầu, trong xưởng dầu đang có ba người chờ tôi, bọn họ sẽ tra tấn tôi, tra hỏi tôi khai ra chuyện gì đó.

Sau khi bị đánh, tôi sẽ bị người phụ nữ mình yêu giết chết, tôi thực sự không dám tiến về phía trước.

Nhưng mà tôi lập tức nói với bản thân, đó là chuyện xảy ra ở kiếp trước, đã qua mấy chục năm rồi, những gì tôi thấy trong mộng là ký ức, hôm nay sẽ không xuất hiện chuyện như vậy, tôi có thể thoải mái đi đến đó.

Khi tôi đi đến trước bài phường trinh tiết, người họ Tôn kia đã thở hổn hển như trâu, trên mặt hiện ra vẻ quái dị khó hiểu mà nhìn tôi, vừa đến gần tôi liền nói 'Dương tiên sinh, ngài làm sao vậy?'. Tôi không trả lời anh ta mà sải bước về phía trước, anh ta theo sát ở bên cạnh tôi.

Không bao lâu tôi đã thấy được bờ tường và ống khói của xưởng dầu.

Bức tường ấy và trong mộng có hơi khác nhau, ngài nhìn xem".

Dương Lập Quần đưa cho tôi xem bức ảnh thứ hai chụp bên ngoài xưởng dầu, có thể nhìn thấy căn nhà trong xưởng dầu mà bờ tường không thể che khuất được, còn có ống khói vô cùng chướng mắt kia.

Dương Lập Quần chỉ vào ảnh nói:

"Có thể bức tường này đã từng bị sập đổ và đã được sửa chữa lại.

Ngài xem, có những chỗ vẫn còn mới.

Thế nhưng cỏ dại dưới chân tường hoàn toàn giống với những gì tôi đã thấy trong mộng".

Anh ta nói đến đây với vẻ phấn khích khác thường, chỉ vào cánh cửa trên tường nói: "Nhìn thấy cánh cửa này không? Lúc đó tôi...!Tiểu Triển đã bồi hồi đứng đây rất lâu, còn Thúy Liên lại ở trong góc theo dõi tôi rất lâu".

Cánh cửa trong bức ảnh thật sự rất cũ kỹ, có vẻ đã có từ rất nhiều năm.

Dương Lập Quần lại cho tôi xem bức ảnh thứ ba, đó là một hậu viện với đủ thứ đồ vật linh tinh cùng với những bao đậu.

Nhiều thập kỷ đã trôi qua, ngay cả cách đóng gói đậu cũng không thay đổi, vẫn là bao bện bằng rơm, có rất nhiều người đang làm việc trong sân.

Dương Lập Quần giải thích:

"Lần đó Tiểu Triển đến đây không có ai là vì xưởng dầu không làm việc, bây giờ có rất nhiều người đang làm việc nhưng tựu chung là khoảnh sân này không có gì thay đổi".

Tôi đã từng nghe hai người mô tả rất chi tiết tình hình trong căn nhà này, đó là Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh.

Tuy những gì họ kể chỉ là cảnh tượng trong mộng, thế nhưng vì họ kể quá chi tiết cho nên vừa nhìn thấy ảnh chụp tôi cũng có cảm giác quen quen.

Dương Lập Quần lại cho tôi xem một bức ảnh khác, đó là cảnh tượng bên trong xưởng dầu, giọng nói của anh ta trở nên gấp gáp:

"Ngài nhìn xem cối đá này, cối đá này! Khi ba người bọn họ đánh tôi, máu của tôi...".

Tôi lớn giọng sửa lời anh ta:

"Máu của Tiểu Triển!".

Dương Lập Quần nói:

"Thôi được rồi, máu của Tiểu Triển đã dính vào đó.

Mà tôi lúc này lại ngửi thấy mùi quen thuộc, sau khi tôi bị đánh...!Tiểu Triển bị đánh đã nằm ở chỗ này, Thúy Liên cũng chính tại chỗ này đâm chết Tiểu Triển...".



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương