Bước ra khỏi cửa, tâm tình Ngô Nghị còn phức tạp hơn cả Giang thị.

Có thể dính dáng đến họ "Lý", ở thời đại này tuyệt đối là chuyện tốt khiến người ngoài hâm mộ, dù sao trên người có thể mang họ của Hoàng đế đối với cổ nhân thì chính là quang vinh, là đại hỉ sử.

Nhưng thiên hạ này nào có đĩa bánh ngon nào miễn phí, Lý Tố Tiết tận tâm tận lực giúp y rời khỏi Ngô phủ, nhất định ông cũng phải có dự định riêng.

Ngô Nghị cúi đầu đánh giá thân thể lộ cả xương sườn này, nhìn thế nào cũng không ra dáng vẻ có sức lao động, coi như mang thịt đi bán cũng chẳng đủ để Lý Tố Tiết hồi lại vốn.

Đang trong lúc đầy bụng nghi hoặc, Lý Tố Tiết đã mở miệng trước.

"Ngươi biết vì sao ta giúp ngươi rời khỏi Ngô phủ không?"

Đây vừa vặn là vấn đề Ngô Nghị nghi hoặc trong lòng, đường đã trải ra dưới chân, y cũng chỉ có thể thuận thế đi lên.

Sắc trời đã sớm chuyển, vài vệt nắng lười nhác trải dài trên phiến đá lát đường đã bám rêu xanh, chiếu lên hai vết chân song song một sâu một cạn.

Lý Tố Tiết cúi đầu nhìn bờ vai đơn bạc của y, mới phát hiện Ngô Nghị thấp hơn ông cả một cái đầu, dù thế nào cũng chỉ là một hài tử mới lớn.

"Bởi vì chúng ta đi cùng một con đường."

Ngô Nghị vạn vạn không ngờ tới đáp án này, không khỏi ngừng bước.

Suy nghĩ một chút, tình cảnh của y và Lý Tố Tiết thật sự có vài phần tương tự, đều bị mẹ cả khiến cho cùng đường mạt lộ, không thể không trở tay làm liều. Nếu thật sự bàn về lòng dạ độc ác, chỉ một Giang thị nào có thể so với Võ hậu tự tay bóp chết thân nữ, dần dần hủy hoại thân tử.

"Nhìn bộ dáng của ngươi, ta thường nhớ lại khoảng thời gian mấy năm trước ở Trường An, tình trạng nơi nơi phải đối chọi gay gắt với mẫu hậu." Để cập đến chuyện cũ, Lý Tố Tiết không khỏi có chút oán trách, nhưng rất nhanh cũng đã tan theo gió thu.

"Nếu không nhờ thái tử điện hạ tận lực bảo vệ, chỉ sợ giờ này ta cũng không có năng lực giúp đỡ ngươi. Ngươi yên tâm..." Tầm mắt ông xoay chuyển, hướng về phía mặt trời mọc, "Lý Phúc vẫn tính là người có khả năng, Quận vương phủ cũng không thiếu một nô tài, mà khế ước bán thân này cũng chỉ là tạm thời, chờ ngươi có nơi ở ổn định, lại tính toán sau cũng không muộn."

Hai chữ ổn định này nói đến nhẹ, nhưng cũng không thể thực ung dung như vậy, Ngô gia một tay có thể che bầu trời thành Viên Châu, muốn ra mặt không phải chuyện đơn giản.

Ngô Nghị vừa định mở miệng đã thấy Lý Tố Tiết thu hồi tầm mắt, phong thái ung dung như đã có dự định sẵn.

"Ngươi yên tâm, bản vương chắc chắn sẽ không nhìn lầm người."

Lý Tố Tiết có tâm giúp đỡ, Ngô Nghị tuy khó khăn nhưng vẫn có lòng, Lý phủ cũng không tính là xa hoa, mà y cũng không muốn làm khách chỉ ăn không uống không.

Ngày kế, mặt trời vừa ló dạng, Ngô Nghị đã lặng lẽ rời chăn, chuẩn bị đi dạo trong thành, xem có công việc bán thời gian nào trong thời gian ngắn không.

Lý Phúc vừa vặn đứng trong sân chặn y lại: "Ngô công tử, thân thể ngài còn chưa khỏe, trước hãy cứ nghỉ ngơi đi."

Nói lý lẽ, Ngô Nghị là khách, bàn về tình, Ngô Nghị lại là người có ân với Lý phủ bọn họ, tuy Lý phủ không dư dả nhưng thêm một đôi đũa cũng không phải việc khó khăn.

Ngô Nghị đang định nói gì đó liền thấy Lý Cảnh nghiêng ngả vác một túi sách nhỏ, hoang mang chạy lại, Lý Tố Tiết chạy theo nhau như mèo vờn chuột, giơ chổi phất trần muốn quất tới.

Lý Cảnh hoảng hốt, chạy như pháo bắn, suýt chút nữa khiến Ngô Nghị ngã. Y vừa đứng vững gót chân, định dạy dỗ tiểu tử kia một chút lại nghe một âm thanh xé gió sượt qua, cái chổi phất trần chỉ kém một tấc đã đập vào thắt lưng y.

Lý Cảnh đã từng kinh qua một lần bị quăng ra ngoài, lúc này liều chết ôm đùi, thế nào cũng không chịu buông.

Lý Tố Tiết giận tức cả ngực, suýt nữa nói ra lời thô bạo: " Thằng nhãi nghịch ngợm này, nhanh đi ra đây cho ta, như vậy với khách thì còn ra thể thống gì!"

Lý Cảnh phải cò kè mặc cả với cha nó trước: "Vậy con đi ra không được đánh con, hơn nữa phải cho con 5 đồng."

Nó liền ỷ vào việc trong nhà hiếm khi có khách mà đoán chắc Lý Tố Tiết sẽ không trực tiếp xuống tay với mông nó. Núi vàng núi bạc cũng không bằng cái chỗ dựa này, mà tầm nhìn của đứa nhỏ này lại chuẩn xác đến kỳ lạ.

Lý Tố Tiết nắm chặt chổi mà không phát tác được, chỉ có thể cách thân thể đơn bạc của Ngô Nghị mà giáo huấn mấy câu.

"Hiền triết có nói, trong nhà phải biết hiếu thuận, ra ngoài đời lại cần tôn trọng huynh đệ, nghiêm túc mà đáng tin, có lòng bác ái, gần gũi với bá tánh.(*) Phải làm được những điều này, thậm chí còn phải hơn thế mới có thể đọc sách, từ lúc con bốn tuổi ta đã dạy con, bây giờ con cũng đã đến học đường rồi, vậy mà mấy yêu cầu này cũng làm không được! Nhớ đến Thái tông năm đó..."

Một trận đạo lý ập xuống, đừng nói Lý Cảnh nghe xong muốn phát khóc, ngay cả Ngô Nghị, người đã trải qua chế độ giáo dục kinh khủng của người hiện đại, cũng thấy đau não.

Lý Tố Tiết nhắc lại hiền đức của Thái Tông xong liền bắt đầu quở trách Lý Cảnh: "Con cũng không cố gắng đọc sách thánh hiền, lại dùng tiền mua sách của tiểu nhân, còn có mặt mũi đến học đường mà nhìn Khổng phu tử sao?"

Lý Cảnh ló đầu ra nói lí lẽ: "Khổng phu tử cũng không có nói là không được đọc sách tiểu nhân, chỉ có ngài là nói vậy!"

Hóa ra hai cha con nhà này xích mích là vì mấy quyển "sách tiểu nhân", y không khỏi sinh ra đồng tình với Lý Cảnh, các bạn già 8x, tuổi thơ ai lại có thể thiếu được đọc trộm mấy quyển truyện tranh.

Mắt thấy Lý Tố Tiết giận đến đầu ngón tay cũng run lên, Lý Cảnh với kinh nghiệm chịu đòn phong phú ngay tức khắc trốn về sau lưng chỗ dựa, oan ức bám lấy Ngô Nghị tố khổ: "Ma công lão gia, sao con lại không được đọc sách tiểu nhân chứ?"

Ngô Nghị nhìn lướt qua, thấy trong bọc sách Tứ Thư Ngũ Kinh của đứa nhỏ còn mang theo "Sơn Hải Kinh", nhất thời sáng tỏ trong lòng, dù sao sử học gia Tư Mã Thiên cũng từng thẳng thắn phế bình loại sách này quá hoang đường vô lý, cũng khó trách một người theo con đường chính thống như Lý Tố Tiết lại không hy vọng con mình đọc loại sách này.

"Kỳ thực, cũng không phải cha con không cho con đọc. Chỉ là, trong "Sơn Hải Kinh" đề dùng thể chữ lạ, nét bút rất nhiều, con thực sự có thể hiểu sao?"

Lý Cảnh cũng chỉ ham thích hình vẽ tinh xảo thú vị, đương nhiên không hiểu cố sự được kể đến là loại chuyện gì.

Thấy nó do dự lắc đầu một cái, Ngô Nghị lại tiếp tục dỗ dành thuyết phục: "Thế nên cha con mới muốn trước để con nhận thức thật nhiều chữ trước, sau đó mới có thể hiểu cố sự trong này đó!"

Lý Cảnh hoài nghi nghiêng đầu, tựa hồ như muốn xác nhận sắc mặt của cha nó.

Lý Tố Tiết cũng rõ mình không giỏi dỗ trẻ, theo lời Ngô Nghị, mơ mơ hồ hồ gật đầu.

Ngô Nghị tận dụng thời cơ, đưa tay về phía Lý Cảnh: "Không thì, con đưa sách cho ta, ta thay con giữ, cũng không phải sợ cha con thu lại, thế nào?"

Lý Tố Tiết chưa từng dùng giọng điệu mềm mỏng như vậy để dỗ con, bởi vậy Lý Cảnh cũng không biết những lời này chỉ là hướng suông kiểu "Ta không đánh con", nhưng ở trình độ cao hơn mà thôi.

Thằng bé cẩn thận mang "Sơn Hải Kinh" bảo bối của nó nhét vào tay Ngô Nghị, cực kỳ thận trọng bàn giao cho y: "Ngài nhất định phài giúp con giữ gìn kỹ, chờ đến lúc con học được thật nhiều chữ, sẽ đến lấy lại."

Ngô Nghị cười híp mắt, nhét sách vào ngực áo, thầm nghĩ, đợi con lớn lên, sau này còn nhớ tới hẵng nói.

Chờ trò khôi hài này kết thúc, trời cũng đã sáng rõ, Tiêu thị cũng trang điểm xong xuôi, đến đón Lý Cảnh đi học đường.

Lý Phúc vội hỏi: "Ngô công tử muổn ngoài tìm việc làm, mong phu nhân mau khuyên nhủ cậu ấy."

Lúc Tiêu thị ở trong phòng chỉnh trang cũng loáng thoáng nghe được những lời ngoài sân, bà hơi động tâm tư, cũng muốn nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn cả đôi bên.

"Ngô công tử, nếu cậu đang rảnh rỗi, không bằng đi cùng Cảnh nhi đến học đường, học đường Viên Châu ở thành Tây, đứa nhỏ này đi một mình, thiếp thân cùng lão gia đều không yên lòng."

Tiêu thị vốn do Tiêu Thục phi tự mình tuyển ra, tiến lùi đều có chừng có mực, không để Ngô Nghị rảnh rỗi đến mức khó chịu, cũng không khiến cho Lý phủ có vẻ hẹp hòi.

Ngô Nghị không từ chối, y đã sớm muốn tìm cơ hội nghiêm túc học chữ phồn thể, đi cùng Lý Cảnh đến học đường cũng có thể lén học một chút.

Nhà Đường tuy không giống Minh Thanh, "Tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có người đọc sách mới cao quý", nhưng đãi ngộ đối với giới tri thức cũng sẽ vượt xa người không biết gì, bất kể ở thời đại nào, biết đọc sách viết chữ đều sẽ không thua thiệt.

Học đường VIên Châu ở bên cạnh thành Tây, cửa son loang lổ, trước đó còn có một cây hoa hòe, có vài cành lá chĩa vào trong phòng.

Bên trong truyền đến tiếng đọc sách đều đều.

"Quân tử hướng tới bốn điều: khiêm tốn, tôn trọng người trên, quan tâm đến nỗi khổ của dân, suy xét mọi việc có đạo đức..."(**)

Phu tử dạy học đứng chắp tay, đầu hơi đung đưa, đọc một đoạn văn.

Ngồi bên dưới là mấy tiểu công tử tóc trái đào rung đùi đắc ý đọc theo, lắc lắc cái đầu, có chút tựa như gà con mổ thóc.

Lý Cảnh ở đây, so với một đứa nhỏ còn vô tri thì khác biệt rất nhiều, thần thái hoàn toàn không giống bọn trẻ một mặt mờ mịt kia, cặp mắt long lanh như đầm nước, mắt lại sáng rõ như phản chiếu ánh dương.

Ngô Nghị như ăn trộm mà thập thò nhìn mấy bé củ cải đỏ này, không khỏi sinh ra cảm giác kiêu ngạo hài tử nhà ta đáng yêu nhất.(***)

Sát vách là học đường y khoa, lẫn trong giáo dục của Khổng Tử thỉnh thoàng lại truyền đến một chút "Hoàng Đế Nội Kinh"(****) tối nghĩa, Ngô Nghị học trái học phải, mỗi nơi nghe lỏm một chút, nằm nhoài bên khung cửa, dùng ngón tay thay bút mà tập viết chữ phồn thể trên nền bụi phủ.

Đang lúc cảm thấy thú vị, đột nhiên cốp một tiếng, một cành hòe chẳng biết từ đâu bay vụt đến trán Ngô Nghị.

Trên trán truyền đến đau đớn, đau cũng không sao, chủ yếu là bị dọa sợ.

Học sinh bên trong nhất thời cười phá lên.

Lão tiên sinh dạy học để râu dê, lọm khà lọm khọm, cứ như muốn chui luôn đầu vào trong sách luôn. Thân thể gày còm, mỏng như tờ giấy, bực bội gì cũng không thể hiện nổi, chỉ có thể tùy bọn học sinh chơi đùa.

Đi đầu vừa vặn lại chính là huynh trưởng y đã sớm phân rõ quan hệ.

Bên cạnh là một học sinh gầy quắt, nhìn về phía Ngô Nghị cười hỏi: "Đây không phải là đệ đệ của Hủ ca sao, đã đến đây thăm huynh trưởng, vì sao không tiến vào ngồi một chút?"

Ngô Hủ kiêu căng nở một nụ cười, lạnh lùng ứng lại một câu: "Lời này ngươi nói là sai rồi, vị Ngô công tử đây, ta làm sao có thể với tới, người ta đã sớm đi cùng đường với Quận Vương phủ, không biết giờ đã tiến được vào phòng ai rồi."

Lời này ngấm ngầm mắng hết trên dưới Lý phủ, Ngô Nghị nghe mà cười gằn trong lòng, nhưng cắn môi không biểu hiện ra mặt, ngón tay viết vài nét trên lớp bụi, lạnh lùng ứng thanh rồi phủi tay áo bỏ đi.

Ngô Hủ không chút biến sắc mà phất tay, học sinh đi cùng tiến lên trên tìm tòi, sắc mặt nhất thời khó coi.

Ngô Hủ nhíu mày: "Hắn viết cái gì?"

Học sinh này sợ hãi, rụt rè ta, ta hai tiếng, Ngô Hủ không nhịn được đi tới, cúi người nhìn, trên đó rõ rõ ràng ràng bốn chữ lớn.

Dâm giả kiến dâm. (Người dâm dục/ phóng đãng nhìn đâu cũng thấy ba cái thứ này =))))?)

Ngô Nghị về kiếm củ cải đỏ nhà mình, nhìn sang liền thấy Ngô Hủ khó chịu đập cửa sổ, mặt mày đen thui nhìn mình chằm chằm.

Y híp mắt cười, cầm tay nhỏ mềm mụp của Lý Cảnh, Ngô gia này nuôi con trai trưởng cũng quá tốt rồi, mới nói một câu đã không cãi lại được.

Thầm bình luận một phen mới dắt Lý Cảnh, khoan thai bước về nhà.

- --

Hal: (*) Tôi tưởng mình đã có thể thoát khỏi những thứ như này rồi nhưng không, tôi đã nhầm... Sau này chắc chắn phải tìm một bộ ngọt ngấy chỉ yêu đương để làm hic... Anyway, đây là luận ngữ của Khổng Tử, nguyên văn cũng không phải thế này, từ ngữ dùng đương nhiên ngắn gọn hơn, nhưng tôi cũng không chuyển ngữ như vậy được nên dịch xuôi ra theo ý hiểu của tôi thôi. 

(**) Vẫn là "Khổng Tử nói...", chỉ diễn giải xuôi, không nguyên văn.

(***) Cún nhỏ đáng yêu thật, Ngô Nghị ba ba nhỉ? Chết rồi, có phải em nó vừa tiến vào "con trai zone" không =))))? Huhu, ai yêu trước ta, tò mò huhu

(****) Hoàng Đế Nội Kinh: là tác phẩm kinh điển của nền y học phương Đông, gồm 81 thiên, nội dung là cuôc đối thoại và hỏi đáp giữa vua Huỳnh đế và ngự y Kỳ Bá.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương