Về Tình Yêu Chúng Ta Hiểu Quá Ít
-
Chương 5
Lại đến một cái cuối tuần nữa.
Là cuối tuần kiêm cuối tháng, cái ngày mà tôi căm ghét.
Bởi vì tiền sinh hoạt sắp cạn kiệt. Mà đối với tình trạng cuộc sống hiện tại của mình, tôi chẳng có mặt mũi nào để vác miệng về nhà xin cứu trợ.
Có lẽ, chẳng ai đoán được một người như tôi đây cũng biết sầu khổ vì đồng tiền nhỉ? Kỳ thật, đối với đồng tiền, tôi vốn không có khái niệm mấy. Từ trước đến này, cơ hội tiếp xúc với tiền bạc vốn tương đối ít. Cho nên, dù rằng từ hồi sơ trung cũng được cho ít tiền tiêu vặt, nhưng mãi đến hiện tại, tôi vẫn không biết cách quản lý chi tiêu của mình.
Hơn nữa, tôi còn phải dành dụm chút tiền riêng ít ỏi cho bản thân, đề phòng trường hợp vị phụ huynh kia sẽ nổi hứng bất ngờ lập lại một màn cắt đứt quan hệ cha con lần nữa.
Tôi biết, bản thân ỷ lại vào người cha xa cách kia là một điều đáng xấu hổ, cũng hiểu rõ tiền bạc không thể mang đến hạnh phúc. May mắn, cái đích tôi theo đuổi vốn không phải là hạnh phúc, mà bản thân cũng chẳng quan tâm đến những thứ thanh cao xa vời.
Sống, vốn đã là một nan đề.
Lần đầu tiên bị cha đoạn tuyệt quan hệ là bởi vì Cao Tường.Thời điểm đó, tôi quả can đảm đến không ngờ, dù cho bản thân chẳng hề nhìn ra tương lai trước mắt là hình thù gì.
Có những kẻ dũng cảm nhờ vào đầu óc, còn loại khác bởi vốn không biết gì, mà tôi, bất hạnh thay chính là kiểu người thứ hai.
Mà khi đó cha tôi, cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện chuyện mình muốn làm, đại khái là, tình nguyện không có đứa con này. Còn bản thân tôi chỉ không rõ một điều, ông ta vốn là xấu hổ hay thật sự muốn phủi bỏ huyết thống của mình đang chảy trong tôi.
Kết quả sau hết, tất cả lại trở thành một trò hề, phần tôi, chẳng thể đạt được cuộc sống hạnh phúc cả đời cùng với Cao Tường. Còn cha tôi, cũng không chút vui mừng hớn hở, đón chào đứa con này về nhận tổ quy tông.
Có điều từ đấy về sau, cha tôi tựa như luôn lo lắng điều gì đó. Ông bắt đầu tra hỏi cặn kẽ mối khi tôi bước ra cửa, xét nét từng đứa bạn tôi chơi chung, thậm chí đến lên đại học cũng không cho tôi vào nội trú. Đáng tiếc, ông đã quá lo xa rồi, bởi kể từ lúc đó, tôi chẳng bao giờ đặt chân khỏi cửa, cũng chẳng có cái gì gọi là bạn bè.
Duy nhất một ngoại lệ, chính là Lục Tử Kiện.
Hôm nay vì cái gì lại lại là cuối tuần chứ? Tôi chẳng biết làm gì khác ngoài ngẩng cổ hỏi ông trời.
Nếu không phải cuối tuần, tôi sẽ bịa được vô số lý do để không có mặt tại ký túc xá, chẳng phải giống như bây giờ, bị Gia Minh bám chân giữ trong phòng, liên tục chớp nháy đôi mắt to ngập nước, bằng mọi cách thi triển hấp hồn đại pháp trên người tôi.
Gia Minh lớn lên chẳng hề giống tôi được một điểm, khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt to tròn xoe, khi cười rộ lên híp thành một đường, lại thêm hai lúm đồng tiền bên má. Mỗi khi làm trò nũng nịu, hẳn khiến người ta khó mà cự tuyệt được? Có lẽ, cha cũng vì nghĩ như vậy nên mới phái nó tới đây.
Không rõ rốt cuộc cha tôi đang nghĩ gì trong đầu. Tôi không quay về, bất quá chính là chẳng muốn quấy rầy một nhà ba người bọn họ. Hơn nữa, nếu tôi không trở về, tiền sinh hoạt phí tháng này chẳng phải cũng bị ngâm nước nóng còn gì.
“Anh, hai tháng rồi anh không về nha, mọi người đều rất nhớ anh…”
Mọi người?
“Phòng của anh, mỗi ngày mẹ đều sai người làm quét dọn, vẫn không khác trước tí nào…”
Của tôi sao?
“Anh, thức ăn ở trường không ngon sao? Trông anh thật gầy.”
Vậy có thể cho thêm tiền ăn uống chứ?
…
Mặc kệ thằng em luôn miệng lời ngon tiếng ngọt, tôi vẫn bình thản đối đầu với tất tần tật những tin tức bất ngờ.
Lục Tử Kiện vừa lúc trở về phòng, cũng chứng kiến luôn cảnh này.
Tôi chẳng buồn giới thiệu hai người với nhau, nhưng Gia Minh rất nhanh liền bắt chuyện. Thằng nhóc này rất biết cách giao tiếp với mọi người, cho nên tôi hoàn toàn không bất ngờ khi nó rất nhanh được Lục Tử Kiện nhiệt tình săn đón. Hai người tựa như anh hùng nhận mặt anh hùng, mau chóng cảm thấy hợp cạ.
Nhân vật chính tôi đây lúc này lại bị ném sang một bên. Trơ mắt nhìn hai người rôm rả chuyện trò đến quên hết trời đất, tôi đành âm thầm cắn răng chịu đựng. Phí sinh hoạt còn chưa nhắc tới, Gia Minh quả thật là chuyên gia đàn phán tài năng.
Trông thấy Lục Tử Kiện rất nhanh đã bị đối phương lôi kéo về phe mình, tôi đành dằn lòng chen mặt mình vào giữa bọn họ: “Gia Minh, em còn chuyện gì nữa không?”
Rõ ràng nhận ra ý đồ tiễn khách, ánh mắt Lục Tử Kiện lóe lên tia không tán thành, nhưng tôi vẫn làm bộ như chưa thấy.
Hừ, không được tự do, thà chết cho rồi. Vì trốn tránh không về nhà, tôi đây đành hy sinh phí sinh hoạt vậy. Tôi không tin, có Lục Tử Kiện ở đây, làm sao bản thân có thể chết đói cho được!
Gia Minh nhìn rõ ràng có chút bứt rứt, xem chừng giống như cảm thấy oan ức, cho nên cúi đầu không lên tiếng.
Cọ qua cọ lại hồi lâu, gặp tôi cũng chẳng buồn mở miệng, cuối cùng, nó đành thò tay vào trong túi xách đeo bên người. Sau đó, thằng nhóc nhanh chóng móc ra một cái phong bì, đưa tới trước mặt tôi.
“Anh, cha nhắc anh hết tiền nhớ về nhà lấy, đừng tự làm khổ mình.”
Tôi thật sự mừng như điên. Kiên trì chính là thắng lợi, câu nói này quả không sai. Lần đầu tiên kể từ lúc Gia Minh đến, tôi bày ra một nụ cười, vui vẻ nhận lấy chiếc phong bì.
Gia Minh không còn cớ để ở lại, quyến luyến rời đi.
Tôi mặc kệ một mớ chuyện khác, kể cả Lục Tử Kiện đang làm mặt xấu, bắt đầu đếm tiền. Một, hai, ba, bốn… Oa, ông già lần này thật sự hào phóng nha.
“Hừ!” Lục Tử Kiện khụ lớn một tiếng.
Không thèm nghe, tôi nào thèm nghe.
“Hừ!” Lại thêm tiếng nữa.
…
“…”
Đến tiếng thứ ba của nó cũng chẳng đếm thêm được đồng nào, tôi liền mất hứng.
“Đồ heo, giọng cậu không tốt thì tới bệnh viện khám đi, ở đây khụ tới khụ lui làm cái gì?!”
Lục Tử Kiện bị tôi nói cũng không mở miệng phản pháo lại, cũng chẳng tức giận. Ngược lại, còn dám quay sang chất vấn tôi: “Sao cậu khi dễ em trai mình?”
Mặt tôi một chút cũng không biến sắc, hỏi ngược lại nó: “Mắt nào của cậu nhìn thấy tôi khi dễ nó?”
Kiện heo đỏ mặt, có hơi tức giận.
Tôi sao có thể khinh địch mà buông tha cho tên này dễ dàng đến vậy, lại tiếp tục: “Xin hỏi cha ngài đây họ gì?” Còn dám quản chuyện của tôi sao?!
Đến đây, Kiện heo đã hoàn toàn bị hạ gục, thành thành thật thật ngồi sang một bên.
Về phần mình, tôi càng không thể để cho tên này phá hư tâm tình đang tốt của bản thân, niềm vui vừa mới tìm lại, nhưng nhớ đến kế hoạch sinh hoạt của tháng sau, liền khẽ thở dài một tiếng.
Lục Tử Kiện quan sát thấy tôi không gấp, bắt đầu nói ra suy nghỉ của mình: “Bảo Bảo, tớ phát hiện thời điểm có tiền là lúc cậu vui vẻ nhất.”
Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng cảm thấy thế đó. Tôi quay đầu, tặng cho nó một nụ cười thiệt ngọt ngào.
“Nếu cậu mỗi ngày đều có thể kiếm ra tiền thì tốt rồi.”
Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế đó. Nếu mỗi ngày tôi đều kiếm được tiền thì tốt quá rồi.
Lục Tử Kiện có chút sợ hãi đón nhận nụ cười ngọt ngào của tôi, rất nhanh lảng sang chuyện khác: “Bảo Bảo, hôm này muốn đi đâu chơi?”
Đúng vậy, cuối tuần, đối với những kẻ không có nhà như chúng tôi mà nói, thật sự rất nhàm chán. Rạp chiếu phim, mấy con đường rợp cây quanh trường học đều đông đúc mấy cặp tình nhân, dù rằng có Lục Tử Kiện theo đuôi, chúng tôi vốn là hai thằng con trai thì có gì hay ho chứ? Trước lúc cơm chiều, ngoài hành lang còn có tiếng người gọi nhau đi chơi í ới, hiện tại đã trễ đến vậy, tìm đâu ra người nữa đây?
Giống như đáp lại suy nghĩ của tôi, Lưu Quân ở phòng kế bên bất ngờ ào vào phòng hai đứa: “Mấy cậu có bận gì không? Ba thiếu một đây!”
Vừa dứt lời, hai tên khác cũng cầm theo tờ báo, đựng một mớ bài ở trong theo vào.
Lục Tử Kiện lập tức khoát tay nói: “Tớ đến, tớ đến! Xem bổn thiếu gia nuôi heo thế nào nhá!”
Tôi nghe đến đây liền biết không xong rồi. Gongzhu là trò đánh bài rất lưu hành ở đại học, quan trọng nhất chính là kỹ xảo chơi, chỉ dựa vào tên đầu đất chân tay to như Lục Tử Kiện, làm sao có thể thắng nổi “ba chàng lính ngự lâm” nổi danh trong số các cao thủ chơi bài được?
Quả nhiên, sau mấy ván, mặc dù có tôi bên cạnh làm quân sư, Lục Tử Kiện vẫn thua đến thảm hại. Mà Lục Tử Kiện chính là điển hình cho loại người khó bị kích động, sống chết cũng không nhận thua. Đầu tiên hình phạt là mặt bị dán chữ, sau đó “ba chàng lính ngự lâm” lại thảo luận rồi nhất trí thông qua, quyết định sử dụng đến biện pháp mạnh nhất.
Lúc này chỉ thấy Lục Tử Kiện đứng ngoài ban công, bày ra tư thế đương đầu với sông núi ngàn trùng, mà “ba chàng lính ngự lâm” kia làm vẻ giống như cầm dao, ở ngay phía sau nó, sẵn sang nghênh địch. Có mỗi một mình tôi trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được sự thật tàn khốc này.
Lục Tử Kiện hít vào thật sâu, sau đó vung tay, hét to:
“Tôi là heo ~~~”
“Cheng, cheng ~~~” “ba chàng lính ngự lâm” ở bên cạnh, khua khua gõ gõ cà mèn trong tay, giúp phối âm.
“Tôi là heo ~~~~~~”
“Cheng ~~~~~~”
“Tôi là heo ~~~~~~~~~~”
“Cheng ~~~~~~~~~~”
Tiếp theo sau đó có thể nghe được tiếng then cài cửa sồ lách cách mở ra, đại khái là mọi người đều thật hiếu kỳ, muốn nhìn một chút, rốt cuộc là heo ở đâu rống đây.
Lúc cả bọn cảm thấy mỹ mãn mà quay lại, tôi vẫn còn lăn lộn trên giường, cười đến đau bụng.
Tối hôm đó, tôi thật sự mơ thấy Lục Tử Kiện biến thành một con heo, thân người tròn vo, đầu cũng tròn nốt, tủm tỉm cười mà gọi tôi: “Bảo bảo, bảo bảo…”
Là cuối tuần kiêm cuối tháng, cái ngày mà tôi căm ghét.
Bởi vì tiền sinh hoạt sắp cạn kiệt. Mà đối với tình trạng cuộc sống hiện tại của mình, tôi chẳng có mặt mũi nào để vác miệng về nhà xin cứu trợ.
Có lẽ, chẳng ai đoán được một người như tôi đây cũng biết sầu khổ vì đồng tiền nhỉ? Kỳ thật, đối với đồng tiền, tôi vốn không có khái niệm mấy. Từ trước đến này, cơ hội tiếp xúc với tiền bạc vốn tương đối ít. Cho nên, dù rằng từ hồi sơ trung cũng được cho ít tiền tiêu vặt, nhưng mãi đến hiện tại, tôi vẫn không biết cách quản lý chi tiêu của mình.
Hơn nữa, tôi còn phải dành dụm chút tiền riêng ít ỏi cho bản thân, đề phòng trường hợp vị phụ huynh kia sẽ nổi hứng bất ngờ lập lại một màn cắt đứt quan hệ cha con lần nữa.
Tôi biết, bản thân ỷ lại vào người cha xa cách kia là một điều đáng xấu hổ, cũng hiểu rõ tiền bạc không thể mang đến hạnh phúc. May mắn, cái đích tôi theo đuổi vốn không phải là hạnh phúc, mà bản thân cũng chẳng quan tâm đến những thứ thanh cao xa vời.
Sống, vốn đã là một nan đề.
Lần đầu tiên bị cha đoạn tuyệt quan hệ là bởi vì Cao Tường.Thời điểm đó, tôi quả can đảm đến không ngờ, dù cho bản thân chẳng hề nhìn ra tương lai trước mắt là hình thù gì.
Có những kẻ dũng cảm nhờ vào đầu óc, còn loại khác bởi vốn không biết gì, mà tôi, bất hạnh thay chính là kiểu người thứ hai.
Mà khi đó cha tôi, cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện chuyện mình muốn làm, đại khái là, tình nguyện không có đứa con này. Còn bản thân tôi chỉ không rõ một điều, ông ta vốn là xấu hổ hay thật sự muốn phủi bỏ huyết thống của mình đang chảy trong tôi.
Kết quả sau hết, tất cả lại trở thành một trò hề, phần tôi, chẳng thể đạt được cuộc sống hạnh phúc cả đời cùng với Cao Tường. Còn cha tôi, cũng không chút vui mừng hớn hở, đón chào đứa con này về nhận tổ quy tông.
Có điều từ đấy về sau, cha tôi tựa như luôn lo lắng điều gì đó. Ông bắt đầu tra hỏi cặn kẽ mối khi tôi bước ra cửa, xét nét từng đứa bạn tôi chơi chung, thậm chí đến lên đại học cũng không cho tôi vào nội trú. Đáng tiếc, ông đã quá lo xa rồi, bởi kể từ lúc đó, tôi chẳng bao giờ đặt chân khỏi cửa, cũng chẳng có cái gì gọi là bạn bè.
Duy nhất một ngoại lệ, chính là Lục Tử Kiện.
Hôm nay vì cái gì lại lại là cuối tuần chứ? Tôi chẳng biết làm gì khác ngoài ngẩng cổ hỏi ông trời.
Nếu không phải cuối tuần, tôi sẽ bịa được vô số lý do để không có mặt tại ký túc xá, chẳng phải giống như bây giờ, bị Gia Minh bám chân giữ trong phòng, liên tục chớp nháy đôi mắt to ngập nước, bằng mọi cách thi triển hấp hồn đại pháp trên người tôi.
Gia Minh lớn lên chẳng hề giống tôi được một điểm, khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt to tròn xoe, khi cười rộ lên híp thành một đường, lại thêm hai lúm đồng tiền bên má. Mỗi khi làm trò nũng nịu, hẳn khiến người ta khó mà cự tuyệt được? Có lẽ, cha cũng vì nghĩ như vậy nên mới phái nó tới đây.
Không rõ rốt cuộc cha tôi đang nghĩ gì trong đầu. Tôi không quay về, bất quá chính là chẳng muốn quấy rầy một nhà ba người bọn họ. Hơn nữa, nếu tôi không trở về, tiền sinh hoạt phí tháng này chẳng phải cũng bị ngâm nước nóng còn gì.
“Anh, hai tháng rồi anh không về nha, mọi người đều rất nhớ anh…”
Mọi người?
“Phòng của anh, mỗi ngày mẹ đều sai người làm quét dọn, vẫn không khác trước tí nào…”
Của tôi sao?
“Anh, thức ăn ở trường không ngon sao? Trông anh thật gầy.”
Vậy có thể cho thêm tiền ăn uống chứ?
…
Mặc kệ thằng em luôn miệng lời ngon tiếng ngọt, tôi vẫn bình thản đối đầu với tất tần tật những tin tức bất ngờ.
Lục Tử Kiện vừa lúc trở về phòng, cũng chứng kiến luôn cảnh này.
Tôi chẳng buồn giới thiệu hai người với nhau, nhưng Gia Minh rất nhanh liền bắt chuyện. Thằng nhóc này rất biết cách giao tiếp với mọi người, cho nên tôi hoàn toàn không bất ngờ khi nó rất nhanh được Lục Tử Kiện nhiệt tình săn đón. Hai người tựa như anh hùng nhận mặt anh hùng, mau chóng cảm thấy hợp cạ.
Nhân vật chính tôi đây lúc này lại bị ném sang một bên. Trơ mắt nhìn hai người rôm rả chuyện trò đến quên hết trời đất, tôi đành âm thầm cắn răng chịu đựng. Phí sinh hoạt còn chưa nhắc tới, Gia Minh quả thật là chuyên gia đàn phán tài năng.
Trông thấy Lục Tử Kiện rất nhanh đã bị đối phương lôi kéo về phe mình, tôi đành dằn lòng chen mặt mình vào giữa bọn họ: “Gia Minh, em còn chuyện gì nữa không?”
Rõ ràng nhận ra ý đồ tiễn khách, ánh mắt Lục Tử Kiện lóe lên tia không tán thành, nhưng tôi vẫn làm bộ như chưa thấy.
Hừ, không được tự do, thà chết cho rồi. Vì trốn tránh không về nhà, tôi đây đành hy sinh phí sinh hoạt vậy. Tôi không tin, có Lục Tử Kiện ở đây, làm sao bản thân có thể chết đói cho được!
Gia Minh nhìn rõ ràng có chút bứt rứt, xem chừng giống như cảm thấy oan ức, cho nên cúi đầu không lên tiếng.
Cọ qua cọ lại hồi lâu, gặp tôi cũng chẳng buồn mở miệng, cuối cùng, nó đành thò tay vào trong túi xách đeo bên người. Sau đó, thằng nhóc nhanh chóng móc ra một cái phong bì, đưa tới trước mặt tôi.
“Anh, cha nhắc anh hết tiền nhớ về nhà lấy, đừng tự làm khổ mình.”
Tôi thật sự mừng như điên. Kiên trì chính là thắng lợi, câu nói này quả không sai. Lần đầu tiên kể từ lúc Gia Minh đến, tôi bày ra một nụ cười, vui vẻ nhận lấy chiếc phong bì.
Gia Minh không còn cớ để ở lại, quyến luyến rời đi.
Tôi mặc kệ một mớ chuyện khác, kể cả Lục Tử Kiện đang làm mặt xấu, bắt đầu đếm tiền. Một, hai, ba, bốn… Oa, ông già lần này thật sự hào phóng nha.
“Hừ!” Lục Tử Kiện khụ lớn một tiếng.
Không thèm nghe, tôi nào thèm nghe.
“Hừ!” Lại thêm tiếng nữa.
…
“…”
Đến tiếng thứ ba của nó cũng chẳng đếm thêm được đồng nào, tôi liền mất hứng.
“Đồ heo, giọng cậu không tốt thì tới bệnh viện khám đi, ở đây khụ tới khụ lui làm cái gì?!”
Lục Tử Kiện bị tôi nói cũng không mở miệng phản pháo lại, cũng chẳng tức giận. Ngược lại, còn dám quay sang chất vấn tôi: “Sao cậu khi dễ em trai mình?”
Mặt tôi một chút cũng không biến sắc, hỏi ngược lại nó: “Mắt nào của cậu nhìn thấy tôi khi dễ nó?”
Kiện heo đỏ mặt, có hơi tức giận.
Tôi sao có thể khinh địch mà buông tha cho tên này dễ dàng đến vậy, lại tiếp tục: “Xin hỏi cha ngài đây họ gì?” Còn dám quản chuyện của tôi sao?!
Đến đây, Kiện heo đã hoàn toàn bị hạ gục, thành thành thật thật ngồi sang một bên.
Về phần mình, tôi càng không thể để cho tên này phá hư tâm tình đang tốt của bản thân, niềm vui vừa mới tìm lại, nhưng nhớ đến kế hoạch sinh hoạt của tháng sau, liền khẽ thở dài một tiếng.
Lục Tử Kiện quan sát thấy tôi không gấp, bắt đầu nói ra suy nghỉ của mình: “Bảo Bảo, tớ phát hiện thời điểm có tiền là lúc cậu vui vẻ nhất.”
Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng cảm thấy thế đó. Tôi quay đầu, tặng cho nó một nụ cười thiệt ngọt ngào.
“Nếu cậu mỗi ngày đều có thể kiếm ra tiền thì tốt rồi.”
Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế đó. Nếu mỗi ngày tôi đều kiếm được tiền thì tốt quá rồi.
Lục Tử Kiện có chút sợ hãi đón nhận nụ cười ngọt ngào của tôi, rất nhanh lảng sang chuyện khác: “Bảo Bảo, hôm này muốn đi đâu chơi?”
Đúng vậy, cuối tuần, đối với những kẻ không có nhà như chúng tôi mà nói, thật sự rất nhàm chán. Rạp chiếu phim, mấy con đường rợp cây quanh trường học đều đông đúc mấy cặp tình nhân, dù rằng có Lục Tử Kiện theo đuôi, chúng tôi vốn là hai thằng con trai thì có gì hay ho chứ? Trước lúc cơm chiều, ngoài hành lang còn có tiếng người gọi nhau đi chơi í ới, hiện tại đã trễ đến vậy, tìm đâu ra người nữa đây?
Giống như đáp lại suy nghĩ của tôi, Lưu Quân ở phòng kế bên bất ngờ ào vào phòng hai đứa: “Mấy cậu có bận gì không? Ba thiếu một đây!”
Vừa dứt lời, hai tên khác cũng cầm theo tờ báo, đựng một mớ bài ở trong theo vào.
Lục Tử Kiện lập tức khoát tay nói: “Tớ đến, tớ đến! Xem bổn thiếu gia nuôi heo thế nào nhá!”
Tôi nghe đến đây liền biết không xong rồi. Gongzhu là trò đánh bài rất lưu hành ở đại học, quan trọng nhất chính là kỹ xảo chơi, chỉ dựa vào tên đầu đất chân tay to như Lục Tử Kiện, làm sao có thể thắng nổi “ba chàng lính ngự lâm” nổi danh trong số các cao thủ chơi bài được?
Quả nhiên, sau mấy ván, mặc dù có tôi bên cạnh làm quân sư, Lục Tử Kiện vẫn thua đến thảm hại. Mà Lục Tử Kiện chính là điển hình cho loại người khó bị kích động, sống chết cũng không nhận thua. Đầu tiên hình phạt là mặt bị dán chữ, sau đó “ba chàng lính ngự lâm” lại thảo luận rồi nhất trí thông qua, quyết định sử dụng đến biện pháp mạnh nhất.
Lúc này chỉ thấy Lục Tử Kiện đứng ngoài ban công, bày ra tư thế đương đầu với sông núi ngàn trùng, mà “ba chàng lính ngự lâm” kia làm vẻ giống như cầm dao, ở ngay phía sau nó, sẵn sang nghênh địch. Có mỗi một mình tôi trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được sự thật tàn khốc này.
Lục Tử Kiện hít vào thật sâu, sau đó vung tay, hét to:
“Tôi là heo ~~~”
“Cheng, cheng ~~~” “ba chàng lính ngự lâm” ở bên cạnh, khua khua gõ gõ cà mèn trong tay, giúp phối âm.
“Tôi là heo ~~~~~~”
“Cheng ~~~~~~”
“Tôi là heo ~~~~~~~~~~”
“Cheng ~~~~~~~~~~”
Tiếp theo sau đó có thể nghe được tiếng then cài cửa sồ lách cách mở ra, đại khái là mọi người đều thật hiếu kỳ, muốn nhìn một chút, rốt cuộc là heo ở đâu rống đây.
Lúc cả bọn cảm thấy mỹ mãn mà quay lại, tôi vẫn còn lăn lộn trên giường, cười đến đau bụng.
Tối hôm đó, tôi thật sự mơ thấy Lục Tử Kiện biến thành một con heo, thân người tròn vo, đầu cũng tròn nốt, tủm tỉm cười mà gọi tôi: “Bảo bảo, bảo bảo…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook