Về Tình Yêu Chúng Ta Hiểu Quá Ít
-
Chương 11
Edit:Cốc Vũ
Beta: Cô Nương Lẳng
***
Để có thể xin phép ông già, tôi trăn trở không yên nghĩ ra biết bao là lý do, nhưng cảm thấy chẳng cái nào có khả năng thuyết phục, không nhịn được phải than vãn chẳng biết sự thông minh tài trí của mình đi đằng nào mất rồi.
Nhờ Kiện Heo nghĩ biện pháp, nó lại phang thẳng một câu: “Cứ nói cho ông già nhà em là muốn đến nhà bạn học chơi là xong chứ gì”.
Một thằng nhóc sống hạnh phúc như nó thì đương nhiên làm sao hiểu được đâu phải gia đình nhà nào cũng phụ tử từ hiếu như nhà nó.
Hết cách, thôi thì cứ kiên cường bất chấp khó khăn đi gọi điện thoại vậy.
Là dì Lâm nghe. Tôi ngoan ngoãn lễ phép mở miệng: “Chào dì Lâm, con là Gia Bảo.
Phản ứng đầu tiên của bà ấy là sửng sốt, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, đáp: “Ôi trời Gia Bảo à, lâu lắm không gặp con! Thi xong hết rồi phải không? Bao giờ thì con được nghỉ? Dì bảo tài xế đến đón con nhé…” vô cùng nhiệt tình.
Tôi hơi sốt ruột, nhưng cũng không tiện cắt lời bà, một hồi lâu sau mới tìm được cơ hội chen vào: “Bố con, ông ấy… có nhà không ạ?”
“Bố con ra nước ngoài rồi, có thể phải một thời gian nữa mới về. Có điều bố con nói là Tết âm lịch chắc chắn sẽ về nhà.”
Tôi âm thầm nghĩ: không về cũng không có sao đâu, lão nhân gia à ngài cứ từ từ mà bận đi nhé. Kiềm nén lại tâm tình nhẹ nhõm, tôi dõng dạc nói: “Dì Lâm à, kỳ nghỉ này con muốn đến nhà một người bạn, có thể sẽ ở lại nhà cậu ấy qua Tết âm lịch, phiền dì nói với bố con một tiếng.”
“A? Gia Bảo, con…” Tôi có thể tưởng tượng ra bộ dạng bà ấy đang cứng họng như thế nào, nhân lúc bà ấy chưa nói được gì, nhanh chóng dập điện thoại.
Xong! Không ngờ lại dễ dàng như thế. Tôi vô cùng mãn nguyện quay đầu lại gọi Lục Tử Kiện, lại thấy cái vẻ mặt không tán thành của nó.
Hừm, nó lại ngứa mắt cái gì?
“Bảo Bảo, bình thường em vẫn nói chuyện với người trong nhà như thế à?”
“Thì sao?”
Nó liền bày ra bộ dạng nghiêm túc, nói năng sâu sắc như cụ già mà giảng giải cho tôi: “Bản thân em không biết là, cái kiểu em ngang ngược vô lý như thế khó ưa đến mức nào đâu! Cái biểu hiện lễ nghĩa khách khí ấy làm cho ai cũng biết em ghét họ như thế nào.”
“Im ngay!” Tôi rất tức giận, nó là ai mà dám bênh vực người ngoài, trách cứ tôi suốt ngày như vậy, “Tại sao cậu biết là tôi ghét người nhà mà không phải là người nhà ghét tôi?! Cậu biết được bao nhiêu chuyện nhà tôi? Cậu có biết được cái cảm giác bị cho là người thừa là như thế nào không? Bọn họ không phải là người nhà của tôi!”
Một hơi nói xong, vẫn chưa hết giận, sút cho nó một cước: “Cút ngay cho tôi!”
Lục Tử Kiện thấy tôi bạo phát đã sớm ngậm miệng, cúi đầu ra cái vẻ biết lỗi, mặc kệ tôi tùy ý đánh đập. Hừ, đúng là cái đồ vô nguyên tắc, thiếu chính kiến.
Tôi đuổi nó sang một bên, một mình nằm trên giường sinh hờn dỗi.
Một hồi lâu sau, nó thấy tôi đã bớt giận đi chút ít, mới mon men lại gần tôi, khe khẽ thỏ thẻ trình bày: “Anh cũng là vì muốn tốt cho em…”
Nào có phải tôi không hiểu chuyện, có điều ai bảo nó cứ dung túng tôi mãi, mặc kệ tôi vô lý sinh sự bắt nạt đến thế nào nó cũng là người xuống nước trước nên tôi càng được voi đòi tiên, hơi một tý là hờn hờn dỗi dỗi. Có thể tôi xấu tính từ bản chất, thật may từ nhỏ chẳng có ai cưng nựng bằng không bây giờ tôi đã trở thành dạng cậu ấm phá gia chi tử, vô pháp vô thiên đến mức nào.
Thấy nó hạ mình rồi, tôi cũng không giận thêm được, chỉ chua chát thêm: “Cậu cho rằng ngày tháng làm kẻ thừa dễ chịu lắm sao?”
Nó vốn định trưng ra cái biểu hiện đau thương cho phù hợp, nhẫn nhịn nhẫn nhịn, nhưng rồi không nén được mà hắc hắc cười phá lên. Rõ ràng là cái tên không có lòng đồng cảm gì hết!
***
Kiện Heo không có ở phòng tự nhiên tôi lại mất ngủ.
Cũng không phải chưa từng bị mất ngủ. Ngày trước lúc vẫn còn ở nhà, rất thường xuyên bị đủ loại ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, sau đó không ngủ lại được nữa. Từ ngày chuyển vào ký túc xá, hầu như mỗi ngày sau khi tắt đèn Lục Tử Kiện đều nằm nói chuyện phiếm. Tôi tuy rằng không có xen lời vào, nhưng cũng rất thích nghe nó nói nói cười cười đủ chuyện trên đời, từ giải bóng chuyền NBA đến việc nhà trường tu sửa lại bãi tập, từ tình hình chính trị quốc tế đến thức ăn trong can-teen… Rồi sau đó dần dần chìm vào mộng đẹp, một đêm yên giấc.
Hôm nay, môn cuối cùng cũng thi xong. Hai người bạn cùng phòng nhớ nhà, thi xong liền lập tức thu dọn quần áo về luôn. Bởi vì nhà của Lục Tử Kiện ở ngay tại thành phố nên chúng tôi không vội vã gì, theo kế hoạch là cứ phải ở lại trường chơi một trận cho đã. Không ngờ đến chạng vạng tối nó lại được bọn bạn gọi đi uống rượu, đại khái là để chúc mừng cho kỳ nghỉ, tôi đương nhiên là không đi, một mình phòng đơn gối chiếc. Xùy xùy xùy, sao lại dùng cái từ này chứ?!
Mất ngủ thì mất ngủ, nằm yên đợi nó về cũng chẳng sao.
Tôi nằm trên giường, trợn tròn mắt giữa bóng đêm, trong phòng yên tĩnh lạ lùng, nhịp thở của chính mình cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Ngoài hành lang thỉnh thoảng có tiếng bước chân, vài người cười đùa bước qua trước cửa.
Cái tên chết tiệt kia sao còn chưa về? Trăm phần nghìn là uống rất nhiều rượu rồi? Có khi nào uống đến say rồi không? Lục Tử Kiện luôn tự cho là tửu lượng không tồi, càng uống càng hăng, rồi sau đó đến ngày thứ hai sẽ kêu đau đầu…
Không biết nó nói thế nào với người nhà nó nhỉ? “Ban học của con muốn tới nhà chơi?” lại còn ở qua Tết âm lịch nữa chứ, có vẻ kỳ lạ hay không? Bố mẹ nó có vẻ như là những người rất tốt, không biết liệu có thích tôi không?
Nghe nói chị của nó rất ghê gớm, Lục Tử Kiện chính vì từ bé đã bị chị ấy bắt nạt, nên mới luyện thành tính tình nhẫn nhịn tốt như thế này (Ế? Chẳng lẽ không phải do bị tôi bắt nạt sao?)…
Dì Lâm sẽ nói thế nào với ông già đây? Ông già sẽ lại giận mất. Nếu tôi mà là ông ấy, tôi sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho xong. Tại sao lại không cho tôi đi chứ, nhà không có tôi mới có không khí ăn Tết mà. Đứa con chẳng ra gì, hay nói cách khác, tôi chẳng có vẻ gì là con trai ông…
Nghĩ ngợi linh tinh như thế, dần dần mệt mỏi. Đúng lúc đang ngáp to một cái, chợt nghe thấy giọng của Lục Tử Kiện ngoài hành lang. Nó đang cười cười nói chuyện, giọng đã hơi líu lưỡi.
Đến cửa phòng, giọng nó hạ thấp đi nhiều. Sau đó tôi nghe nó nhỏ giọng chào tạm biệt người đi cùng, nhẹ nhàng đẩy cửa, rón ra rón rén đi vào. Tựa hồ là sợ kinh động đến tôi, đèn cũng không dám bật.
Tên gia hỏa này khẳng này là uống không ít! Xa thế này mà tôi còn ngửi thấy nồng nặc mùi rượu. Nó đi thẳng đến bên giường tôi, cư như đang nhìn chăm chăm vào tôi trong bóng đêm vậy. Đứng ngẩn ngơ như thế một lúc lâu mới khom lưng xuống.
Lòng tôi nảy ra ý định đùa dai, chờ nó đến gần, đột nhiên mở miệng: “Làm gì vậy?!” Trong bóng đêm vắng lặng, thanh âm tuy không lớn, nhưng vẫn khiến nó giật mình một cái.
Nó giật mình, ngẩng đầu lên liền đập mạnh một cái vào thành giường trên.
Tôi ha ha cười toáng lên, vội vàng ngồi dậy, xoa xoa gáy nó. Nó vốn đang sờ đầu kêu đau, thấy tôi đứng lên, thuận đà ôm luôn tôi, vùi đầu vào lại gần nhẹ nhàng cắn một ngụm lên cổ tôi, rên rỉ nói: “Nhóc con xấu xa!”
Tôi cười, chui vào làm tổ trong lòng nó, ngọ nguậy, tìm một tư thế thật thoải mái.
Nó nhẹ nhàng gặm cắn môi tôi, dịu dàng hỏi: “Sao lại không ngủ thế?”
“Không ngủ được.” Tôi chu miệng, cứ như tôi mất ngủ là lỗi tại nó vậy.
Nụ cười của nó trầm xuống: “Nhớ anh phải không?”
Mơ chắc. Vừa ngẩng đầu muốn phản pháo lại, lại bị nó chặn miệng luôn.
Tôi có kháng cự một chút, giãy giụa, chỉ có thể ôm lấy cổ nó, hôn cắn giao triền.
Tôi nếm được vị rượu nồng đậm trong miệng nó, khiến tôi cũng muốn say.
Cái lưỡi nó thật linh hoạt và nhiệt tình, cùng với lưỡi tôi dây dưa không dứt. Chúng tôi đều trở nên trầm mê mị hoặc, chặt chẽ ôm siết lấy nhau, thân thể kề sát bên nhau không một khe hở.
Nó vừa hôn vừa thả tôi ra, đè lên trên, than thở: “Nhớ em quá… Cả đêm đều rất nhớ em…”
Tôi gần như hôn mê, vô thức đáp lại: “Tôi cũng vậy…”
Tay nó lần mò khắp người tôi, lòng bàn tay thô ráp mơn trớn trên làn da nhẵn nhụi của tôi, làm tôi từng đợt run rẩy. Bàn tay chậm rãi trượt xuống dưới, nắm lấy mệnh căn của tôi. Tôi cất tiếng rên rỉ.
Nó ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập tình dục sáng rực giữa đêm tối: “Bảo Bảo, cho anh!”
Trong thâm tâm có một thanh âm yếu ớt kêu lên: “Không được! Không được…” Thế nhưng tay lại không tự chủ mà duỗi ra đòi ôm lấy nó.
Tất cả đều lâm vào cảnh hỗn loạn.
Quần áo từ lâu đã không thấy, cơ thể trần trụi của chúng tôi chen chúc trên chiếc giường ký túc nhoe hẹp, thân thể quấn quít, từng hơi thở đều hòa trộn với nhau, giống như tiếng thở dốc nặng nề của dã thú, cắn xé, lưu lại trên thân thể ấn ký chiếm hữu độc nhất của riêng mình.
Mặc dù cũng làm đủ mấy trò chuẩn bị trước, nhưng khi nó tiến vào bên trong tôi, vẫn cảm thấy toàn thân đau đớn cứng ngắc, không nhịn được khẽ rên rỉ. Nó dừng lại, không dám tiếp tục nữa, hai tay nhẹ nhàng vỗ về thắt lưng tôi, lưu lại trên lưng vô số dấu hôn, miệng liên tục không ngừng an ủi: “Bảo Bảo, thả lỏng, thả lỏng… Rất nhanh sẽ tốt thôi…”
Tôi cố nén cơn đau như bị xé nát, ám chỉ nó có thể tiếp tục, nó nhẫn nhịn đã lâu, mồ hôi túa ra, một tiếng gầm nhẹ, bắt đầu điên cuồng chuyển động. Một dòng điện lưu từ nơi chúng tôi kết hợp lan truyền khắp toàn thân, tôi nhẹ nhàng vặn vẹo vòng eo nghênh tiếp nó. Nó ấm ách thở hổn hển, một tay nắm lấy thắt lưng tôi, liên tục ra vào, tay kia ở dưới bộ vị của tôi sờ loạn, đau đớn đã sớm bị sự khoái cảm thay thế, tôi lớn giọng rên rỉ, kích thích động tác của nó càng kịch liệt hơn, thẳng đến khi chúng tôi cùng đạt đến cao trào.
Đợi đến khi hưng phấn cùng với thân thể mỏi nhừ qua đi, tôi đã mơ mơ màng màng sắp ngủ. Lục Tử Kiện nhẹ nhàng lay lay tôi, dỗ: “Bảo Bảo ngoan, dậy đi rửa một chút đã nào?”
Tôi cả người đau nhức, nó ôm lại ấm áp như vậy, khiến tôi luyến tiếc mà rời khỏi. Tôi làu bàu: “Không muốn!”
Tiến lại càng sâu vào trong lòng nó.
Nghe thấy tiếng nó thở dài, vạn phần sủng nịnh cắn cắn vành tai tôi, oán giận nói: “Xấu tính! lười biếng!” Sau đó đứng dậy mặc quần áo.
Mơ hồ cảm thấy hình như nó đi toilet một lúc, không lâu sau lại mang nước đến giúp tôi lau rửa, mơ màng nhận thấy ngón tay nó rất dịu dàng tham tiến vào trong cơ thể tôi…
Cuối cùng nó cũng trở lại, kề sát thân thể xích lõa nằm xuống cạnh tôi, cánh tay tráng kiện vòng qua ôm lấy tôi, sau mấy cái hôn nhẹ nhàng như lông vũ, thấp giọng nói: “Ngủ đi, mơ giấc mơ đẹp nhé!”
Tôi an tâm ôm ngang eo nó, ngủ say.
Beta: Cô Nương Lẳng
***
Để có thể xin phép ông già, tôi trăn trở không yên nghĩ ra biết bao là lý do, nhưng cảm thấy chẳng cái nào có khả năng thuyết phục, không nhịn được phải than vãn chẳng biết sự thông minh tài trí của mình đi đằng nào mất rồi.
Nhờ Kiện Heo nghĩ biện pháp, nó lại phang thẳng một câu: “Cứ nói cho ông già nhà em là muốn đến nhà bạn học chơi là xong chứ gì”.
Một thằng nhóc sống hạnh phúc như nó thì đương nhiên làm sao hiểu được đâu phải gia đình nhà nào cũng phụ tử từ hiếu như nhà nó.
Hết cách, thôi thì cứ kiên cường bất chấp khó khăn đi gọi điện thoại vậy.
Là dì Lâm nghe. Tôi ngoan ngoãn lễ phép mở miệng: “Chào dì Lâm, con là Gia Bảo.
Phản ứng đầu tiên của bà ấy là sửng sốt, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, đáp: “Ôi trời Gia Bảo à, lâu lắm không gặp con! Thi xong hết rồi phải không? Bao giờ thì con được nghỉ? Dì bảo tài xế đến đón con nhé…” vô cùng nhiệt tình.
Tôi hơi sốt ruột, nhưng cũng không tiện cắt lời bà, một hồi lâu sau mới tìm được cơ hội chen vào: “Bố con, ông ấy… có nhà không ạ?”
“Bố con ra nước ngoài rồi, có thể phải một thời gian nữa mới về. Có điều bố con nói là Tết âm lịch chắc chắn sẽ về nhà.”
Tôi âm thầm nghĩ: không về cũng không có sao đâu, lão nhân gia à ngài cứ từ từ mà bận đi nhé. Kiềm nén lại tâm tình nhẹ nhõm, tôi dõng dạc nói: “Dì Lâm à, kỳ nghỉ này con muốn đến nhà một người bạn, có thể sẽ ở lại nhà cậu ấy qua Tết âm lịch, phiền dì nói với bố con một tiếng.”
“A? Gia Bảo, con…” Tôi có thể tưởng tượng ra bộ dạng bà ấy đang cứng họng như thế nào, nhân lúc bà ấy chưa nói được gì, nhanh chóng dập điện thoại.
Xong! Không ngờ lại dễ dàng như thế. Tôi vô cùng mãn nguyện quay đầu lại gọi Lục Tử Kiện, lại thấy cái vẻ mặt không tán thành của nó.
Hừm, nó lại ngứa mắt cái gì?
“Bảo Bảo, bình thường em vẫn nói chuyện với người trong nhà như thế à?”
“Thì sao?”
Nó liền bày ra bộ dạng nghiêm túc, nói năng sâu sắc như cụ già mà giảng giải cho tôi: “Bản thân em không biết là, cái kiểu em ngang ngược vô lý như thế khó ưa đến mức nào đâu! Cái biểu hiện lễ nghĩa khách khí ấy làm cho ai cũng biết em ghét họ như thế nào.”
“Im ngay!” Tôi rất tức giận, nó là ai mà dám bênh vực người ngoài, trách cứ tôi suốt ngày như vậy, “Tại sao cậu biết là tôi ghét người nhà mà không phải là người nhà ghét tôi?! Cậu biết được bao nhiêu chuyện nhà tôi? Cậu có biết được cái cảm giác bị cho là người thừa là như thế nào không? Bọn họ không phải là người nhà của tôi!”
Một hơi nói xong, vẫn chưa hết giận, sút cho nó một cước: “Cút ngay cho tôi!”
Lục Tử Kiện thấy tôi bạo phát đã sớm ngậm miệng, cúi đầu ra cái vẻ biết lỗi, mặc kệ tôi tùy ý đánh đập. Hừ, đúng là cái đồ vô nguyên tắc, thiếu chính kiến.
Tôi đuổi nó sang một bên, một mình nằm trên giường sinh hờn dỗi.
Một hồi lâu sau, nó thấy tôi đã bớt giận đi chút ít, mới mon men lại gần tôi, khe khẽ thỏ thẻ trình bày: “Anh cũng là vì muốn tốt cho em…”
Nào có phải tôi không hiểu chuyện, có điều ai bảo nó cứ dung túng tôi mãi, mặc kệ tôi vô lý sinh sự bắt nạt đến thế nào nó cũng là người xuống nước trước nên tôi càng được voi đòi tiên, hơi một tý là hờn hờn dỗi dỗi. Có thể tôi xấu tính từ bản chất, thật may từ nhỏ chẳng có ai cưng nựng bằng không bây giờ tôi đã trở thành dạng cậu ấm phá gia chi tử, vô pháp vô thiên đến mức nào.
Thấy nó hạ mình rồi, tôi cũng không giận thêm được, chỉ chua chát thêm: “Cậu cho rằng ngày tháng làm kẻ thừa dễ chịu lắm sao?”
Nó vốn định trưng ra cái biểu hiện đau thương cho phù hợp, nhẫn nhịn nhẫn nhịn, nhưng rồi không nén được mà hắc hắc cười phá lên. Rõ ràng là cái tên không có lòng đồng cảm gì hết!
***
Kiện Heo không có ở phòng tự nhiên tôi lại mất ngủ.
Cũng không phải chưa từng bị mất ngủ. Ngày trước lúc vẫn còn ở nhà, rất thường xuyên bị đủ loại ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, sau đó không ngủ lại được nữa. Từ ngày chuyển vào ký túc xá, hầu như mỗi ngày sau khi tắt đèn Lục Tử Kiện đều nằm nói chuyện phiếm. Tôi tuy rằng không có xen lời vào, nhưng cũng rất thích nghe nó nói nói cười cười đủ chuyện trên đời, từ giải bóng chuyền NBA đến việc nhà trường tu sửa lại bãi tập, từ tình hình chính trị quốc tế đến thức ăn trong can-teen… Rồi sau đó dần dần chìm vào mộng đẹp, một đêm yên giấc.
Hôm nay, môn cuối cùng cũng thi xong. Hai người bạn cùng phòng nhớ nhà, thi xong liền lập tức thu dọn quần áo về luôn. Bởi vì nhà của Lục Tử Kiện ở ngay tại thành phố nên chúng tôi không vội vã gì, theo kế hoạch là cứ phải ở lại trường chơi một trận cho đã. Không ngờ đến chạng vạng tối nó lại được bọn bạn gọi đi uống rượu, đại khái là để chúc mừng cho kỳ nghỉ, tôi đương nhiên là không đi, một mình phòng đơn gối chiếc. Xùy xùy xùy, sao lại dùng cái từ này chứ?!
Mất ngủ thì mất ngủ, nằm yên đợi nó về cũng chẳng sao.
Tôi nằm trên giường, trợn tròn mắt giữa bóng đêm, trong phòng yên tĩnh lạ lùng, nhịp thở của chính mình cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Ngoài hành lang thỉnh thoảng có tiếng bước chân, vài người cười đùa bước qua trước cửa.
Cái tên chết tiệt kia sao còn chưa về? Trăm phần nghìn là uống rất nhiều rượu rồi? Có khi nào uống đến say rồi không? Lục Tử Kiện luôn tự cho là tửu lượng không tồi, càng uống càng hăng, rồi sau đó đến ngày thứ hai sẽ kêu đau đầu…
Không biết nó nói thế nào với người nhà nó nhỉ? “Ban học của con muốn tới nhà chơi?” lại còn ở qua Tết âm lịch nữa chứ, có vẻ kỳ lạ hay không? Bố mẹ nó có vẻ như là những người rất tốt, không biết liệu có thích tôi không?
Nghe nói chị của nó rất ghê gớm, Lục Tử Kiện chính vì từ bé đã bị chị ấy bắt nạt, nên mới luyện thành tính tình nhẫn nhịn tốt như thế này (Ế? Chẳng lẽ không phải do bị tôi bắt nạt sao?)…
Dì Lâm sẽ nói thế nào với ông già đây? Ông già sẽ lại giận mất. Nếu tôi mà là ông ấy, tôi sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho xong. Tại sao lại không cho tôi đi chứ, nhà không có tôi mới có không khí ăn Tết mà. Đứa con chẳng ra gì, hay nói cách khác, tôi chẳng có vẻ gì là con trai ông…
Nghĩ ngợi linh tinh như thế, dần dần mệt mỏi. Đúng lúc đang ngáp to một cái, chợt nghe thấy giọng của Lục Tử Kiện ngoài hành lang. Nó đang cười cười nói chuyện, giọng đã hơi líu lưỡi.
Đến cửa phòng, giọng nó hạ thấp đi nhiều. Sau đó tôi nghe nó nhỏ giọng chào tạm biệt người đi cùng, nhẹ nhàng đẩy cửa, rón ra rón rén đi vào. Tựa hồ là sợ kinh động đến tôi, đèn cũng không dám bật.
Tên gia hỏa này khẳng này là uống không ít! Xa thế này mà tôi còn ngửi thấy nồng nặc mùi rượu. Nó đi thẳng đến bên giường tôi, cư như đang nhìn chăm chăm vào tôi trong bóng đêm vậy. Đứng ngẩn ngơ như thế một lúc lâu mới khom lưng xuống.
Lòng tôi nảy ra ý định đùa dai, chờ nó đến gần, đột nhiên mở miệng: “Làm gì vậy?!” Trong bóng đêm vắng lặng, thanh âm tuy không lớn, nhưng vẫn khiến nó giật mình một cái.
Nó giật mình, ngẩng đầu lên liền đập mạnh một cái vào thành giường trên.
Tôi ha ha cười toáng lên, vội vàng ngồi dậy, xoa xoa gáy nó. Nó vốn đang sờ đầu kêu đau, thấy tôi đứng lên, thuận đà ôm luôn tôi, vùi đầu vào lại gần nhẹ nhàng cắn một ngụm lên cổ tôi, rên rỉ nói: “Nhóc con xấu xa!”
Tôi cười, chui vào làm tổ trong lòng nó, ngọ nguậy, tìm một tư thế thật thoải mái.
Nó nhẹ nhàng gặm cắn môi tôi, dịu dàng hỏi: “Sao lại không ngủ thế?”
“Không ngủ được.” Tôi chu miệng, cứ như tôi mất ngủ là lỗi tại nó vậy.
Nụ cười của nó trầm xuống: “Nhớ anh phải không?”
Mơ chắc. Vừa ngẩng đầu muốn phản pháo lại, lại bị nó chặn miệng luôn.
Tôi có kháng cự một chút, giãy giụa, chỉ có thể ôm lấy cổ nó, hôn cắn giao triền.
Tôi nếm được vị rượu nồng đậm trong miệng nó, khiến tôi cũng muốn say.
Cái lưỡi nó thật linh hoạt và nhiệt tình, cùng với lưỡi tôi dây dưa không dứt. Chúng tôi đều trở nên trầm mê mị hoặc, chặt chẽ ôm siết lấy nhau, thân thể kề sát bên nhau không một khe hở.
Nó vừa hôn vừa thả tôi ra, đè lên trên, than thở: “Nhớ em quá… Cả đêm đều rất nhớ em…”
Tôi gần như hôn mê, vô thức đáp lại: “Tôi cũng vậy…”
Tay nó lần mò khắp người tôi, lòng bàn tay thô ráp mơn trớn trên làn da nhẵn nhụi của tôi, làm tôi từng đợt run rẩy. Bàn tay chậm rãi trượt xuống dưới, nắm lấy mệnh căn của tôi. Tôi cất tiếng rên rỉ.
Nó ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập tình dục sáng rực giữa đêm tối: “Bảo Bảo, cho anh!”
Trong thâm tâm có một thanh âm yếu ớt kêu lên: “Không được! Không được…” Thế nhưng tay lại không tự chủ mà duỗi ra đòi ôm lấy nó.
Tất cả đều lâm vào cảnh hỗn loạn.
Quần áo từ lâu đã không thấy, cơ thể trần trụi của chúng tôi chen chúc trên chiếc giường ký túc nhoe hẹp, thân thể quấn quít, từng hơi thở đều hòa trộn với nhau, giống như tiếng thở dốc nặng nề của dã thú, cắn xé, lưu lại trên thân thể ấn ký chiếm hữu độc nhất của riêng mình.
Mặc dù cũng làm đủ mấy trò chuẩn bị trước, nhưng khi nó tiến vào bên trong tôi, vẫn cảm thấy toàn thân đau đớn cứng ngắc, không nhịn được khẽ rên rỉ. Nó dừng lại, không dám tiếp tục nữa, hai tay nhẹ nhàng vỗ về thắt lưng tôi, lưu lại trên lưng vô số dấu hôn, miệng liên tục không ngừng an ủi: “Bảo Bảo, thả lỏng, thả lỏng… Rất nhanh sẽ tốt thôi…”
Tôi cố nén cơn đau như bị xé nát, ám chỉ nó có thể tiếp tục, nó nhẫn nhịn đã lâu, mồ hôi túa ra, một tiếng gầm nhẹ, bắt đầu điên cuồng chuyển động. Một dòng điện lưu từ nơi chúng tôi kết hợp lan truyền khắp toàn thân, tôi nhẹ nhàng vặn vẹo vòng eo nghênh tiếp nó. Nó ấm ách thở hổn hển, một tay nắm lấy thắt lưng tôi, liên tục ra vào, tay kia ở dưới bộ vị của tôi sờ loạn, đau đớn đã sớm bị sự khoái cảm thay thế, tôi lớn giọng rên rỉ, kích thích động tác của nó càng kịch liệt hơn, thẳng đến khi chúng tôi cùng đạt đến cao trào.
Đợi đến khi hưng phấn cùng với thân thể mỏi nhừ qua đi, tôi đã mơ mơ màng màng sắp ngủ. Lục Tử Kiện nhẹ nhàng lay lay tôi, dỗ: “Bảo Bảo ngoan, dậy đi rửa một chút đã nào?”
Tôi cả người đau nhức, nó ôm lại ấm áp như vậy, khiến tôi luyến tiếc mà rời khỏi. Tôi làu bàu: “Không muốn!”
Tiến lại càng sâu vào trong lòng nó.
Nghe thấy tiếng nó thở dài, vạn phần sủng nịnh cắn cắn vành tai tôi, oán giận nói: “Xấu tính! lười biếng!” Sau đó đứng dậy mặc quần áo.
Mơ hồ cảm thấy hình như nó đi toilet một lúc, không lâu sau lại mang nước đến giúp tôi lau rửa, mơ màng nhận thấy ngón tay nó rất dịu dàng tham tiến vào trong cơ thể tôi…
Cuối cùng nó cũng trở lại, kề sát thân thể xích lõa nằm xuống cạnh tôi, cánh tay tráng kiện vòng qua ôm lấy tôi, sau mấy cái hôn nhẹ nhàng như lông vũ, thấp giọng nói: “Ngủ đi, mơ giấc mơ đẹp nhé!”
Tôi an tâm ôm ngang eo nó, ngủ say.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook