Vệ Sĩ
-
Chương 59: Hình phạt đích đáng
Không quá vài ngày, Sở Tuần lại thay đổi, quả thực giống như thay đổi một người khác.
Tại một câu lạc bộ tư nhân vẻ ngoài bình thường bên trong xa hoa nào đó trong thành phố, Sở thiếu gia quần áo ngăn nắp, cà vạt lệch bên cổ, ba nút áo sơ mi rộng mở, lộ ra một mảng ngực mê người, khóe mắt thanh mảnh như tơ.
Lần đầu tiên, trong tay cậu còn kẹp một điếu thuốc, sương khói khiến vẻ mặt cậu tê liệt, chìm đắm trong ánh đèn xanh đỏ, bàn rượu hoan lạc.
Khóe miệng Sở Tuần khẽ nhếch, cười đến có vài phần phóng túng tùy tính, đẩy jeton: “Lão tử ALL——IN——”
Bài ở trên bàn tung bay, Sở Tuần ha ha ha cười, cười chảy cả nước mắt nước miếng: “Thua, thua, cho mọi người hết.”
Cậu một đêm thua hai mươi vạn, không chút để ý, ra tay hào sảng hào phóng, dường như vứt tiền tài phát tiết buồn bực thương cảm trong lòng.
Đây đã là một tuần liên tiếp Sở công tử ở đây thua tiền.
Cửa phòng mở ra, vài người tiến vào, tiếng bước chân ẩn ẩn gợi lên cảm giác không tốt. Dẫn đầu là một vị công tử gia đẹp trai vẻ mặt tức giận, không cao lắm, thân hình văn nhược, làn da trắng mịn. Còn có thể là ai? Chính là Thang thiếu gia hăng hái. Thang Gia Hạo mặc bộ tây trang màu xám nhạt vừa người, tóc rẽ đường ngôi hơi lệch, bóng loáng, mành tóc còn có thể chiếu ra bóng người Sở Tuần.
Sở Tuần từ trên bàn ngẩng đầu, hai mắt chăm chú: “Tiểu Thang, là cậu à.”
Thang Gia Hạo hừ lạnh một tiếng: “Là tôi, đã lâu không gặp, anh Tuần?”
Sở Tuần một tay chống đầu, ánh mắt mê ly: “Hừ, còn gọi tôi một tiếng anh, xuống tay với tôi ác như vậy……”
Thang Gia Hạo cười lạnh nói: “Tôi ác? Anh Tuần, anh đối tôi càng —— ác ——”
“Anh tính kế tôi, gây sức ép tôi, lấy tôi làm trò cười. Anh sai cấp dưới tông xe tôi, tôi bị cảnh sát Mỹ bắt!”
“Tôi ở Los Angeles bị giam 48 giờ, nộp tiền mới được thả, tôi ở trong đó thiếu chút nữa bị người giết chết, anh có quan tâm tôi sống chết ra sao không!!!”
Thang Gia Hạo nói chuyện khí thế vẫn là không đủ độc, âm điệu cao lên, giọng nói liền trở nên the thé, hoặc là nói vừa thấy Sở Tuần liền động tình thất thố, còn chưa rống hai câu, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nghẹn đỏ, hốc mắt cũng đỏ gay, cảm thấy mình chịu ủy khuất vô cùng lớn, đáng để người khác an ủi dỗ dành một hồi. Cậu cực lực đè nén hơi nước đảo quanh trong mắt, ngẩng mặt: “Anh Tuần, tiền công ty ứng nhỉ? Anh hiện tại kinh tế eo hẹp lắm đi? Mau đừng cược nữa, còn cược nữa tôi thấy anh hôm nay ngay cả quần sịp cũng thua luôn đấy.”
Sở Tuần nhếch miệng nở nụ cười: “Vậy tôi sẽ không mặc sịp…”
Thang Gia Hạo bĩu môi, cũng nổi giận nói: “Được rồi, tôi cược với anh hai ván, tôi muốn quần sịp của anh!”
Sở tổng một chuyến đi California trở về, công việc không thành, công ty ngược lại bị thiệt hại nặng. Hạng mục hợp đồng đã bàn bạc ổn thỏa nửa năm trước ngoài ý muốn thất bại, Thịnh Cơ đột nhiên bội ước, đem hạng mục chuyển cho đối thủ cạnh tranh của bọn họ. Mấy ngàn vạn mua bán biến thành một đống giấy lộn, vốn đầu tư bị ngâm nước, không rút tiền ra được.
Thư ký kiêm tài xế Tiểu Lâm ở bên cạnh Sở tổng nhiều năm, chịu biết bao mệt nhọc đã bỏ mạng trong vụ tai nạn máy bay ở Hồng Kông, cả công ty xôn xao, giật mình. Sở công tử tổ chức lễ truy điệu cho thư ký Lâm, lên đài nói chuyện, chưa nói vài câu đã khóc rối tinh rối mù, nước mắt nước mũi chảy xuống cà vạt, áo sơ mi, đi xuống đài thân thể liền khó chịu, vô tri vô giác được đỡ đi khỏi hội trường.
Sở công tử bỏ mặc công ty, không lòng dạ nào làm việc, không đi làm, cả ngày lưu luyến câu lạc bộ đêm, sòng bài ngầm. Cược lớn, bao tiểu sao kim, vung tiền như rác, sáng hôm sau lại gọi điện thoại kêu lái xe tới đón, mỗi lần đều ngủ ở những nơi khác nhau……
Người bên cạnh đều nghị luận, đồn thổi. Cuộc sống của Sở tổng trước giờ luôn có chừng mực, khả năng tự kiểm soát rất mạnh, sinh hoạt cá nhân ở trong giới thuộc loại khá đứng đắn, so với trước kia dáng vẻ điêu bộ hiện tại chưa bao giờ sa đọa thành như thế. Người này lăn lộn không tồi, sao có thể thất vọng suy sụp như vậy? Hay là bởi vì thư ký Lâm gặp bất trắc?……
Lại là một đêm cờ bạc, Sở Tuần quả thật kém chút nữa ngay cả quần lót cũng phải kéo khỏi đũng quần, chắp tay đưa cho Tiểu Thang.
Thang thiếu gia nghẹn một bụng oán khí, hận người trước mắt đến ngứa răng, Sở Tuần thua cậu, bị cậu lấy hết jeton, lấy sạch sẽ. Biến cố như một cơn ác mộng trong đêm khiến tâm tư cậu trở nên âm lãnh, yêu càng sâu hận càng nhiều, cậu muốn đem tiền cùng cả người Sở Tuần nhai sạch.
Thang Gia Hạo cố ý gọi rượu, dụ dỗ Sở Tuần uống rượu, hai người đấu miệng anh tới tôi đi, uống hết hai chai rượu vang.
Sở Tuần nâng tay kêu thêm một cốc đá lớn, đổ đầy đá vào ly rượu, sảng khoái uống một hơi cạn sạch ly rượu cay nồng lạnh buốt, khóe mắt chảy ra lệ.
Cậu lung tung lau nước mắt, bi thương dồn nén không chỗ phát tiết, dùng phương thức này phóng túng cảm xúc.
Mí mắt đột nhiên nâng không nổi, đầu càng ngày càng nặng, trong óc tựa như có ngọn lửa đang cháy.
Sở Tuần liều mạng mở mắt, trước mắt thoáng ẩn hiện khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Tiểu Thang.
Sở Tuần nghẹn họng, buồn nôn, muốn phun: “Cậu……”
Thang Gia Hạo liếc mắt nhìn cậu, họ Sở kia, đồ vắt cổ chày ra nước, đại khốn kiếp vô liêm sỉ! Anh nợ bổn thiếu gia, hôm nay bắt anh trả cả vốn lẫn lãi cho tôi, tôi sẽ vặt trụi bộ lông đuôi lòe loẹt của anh!
Ly rượu lăn trên mặt đất, Sở Tuần tay chân mềm nhũn, trước lúc mất đi tri giác, liếc mắt nhìn bóng đen đang ẩn náu trong góc tối ngoài cửa phòng. Cậu giãy dụa muốn đứng lên, lại mờ mịt không có một chút khí lực nào……
“Bịt miệng lại.”
“Mau, đem người đi.”
Thang thiếu gia dặn dò thuộc hạ: “Jimmy, cậu nhanh tay chút, đừng để người nhìn thấy.”
Một nhóm người được huấn luyện thuần thục, động tác nhanh nhẹn, xách Sở Tuần từ trên mặt đất lên, xuyên qua hành lang âm u lặng lẽ nâng đi, nhét vào thùng xe, nhanh chóng chạy đi.
Tại một chỗ cao ở phố đối diện, đằng sau kính viễn vọng ẩn giấu một đôi mắt hẹp dài, không chớp mắt giám thị hành động của đám người kia, vẻ mặt nghiêm nghị ngưng trọng, mày nhíu chặt. Trên màn hình máy tính, vệ tinh theo dõi định vị hiện lên ký hiệu chữ thập đỏ, truy đuổi vị trí phương hướng mục tiêu, đi thẳng về hướng đông, nhanh chóng chuyển hướng đến vùng ngoại thành, tới gần Thiên Tân……
Khi Sở Tuần mở mắt, khe hở giữa lông mi hàm chứa một quang ảnh mơ hồ, trần nhà trắng đến chói mắt.
Cậu tay chân vô lực, lồng ngực như có một ngọn lửa ngầm thiêu đốt, dược tính kích thích, máu toàn thân không theo tốc độ bình thường đấu đá lung tung trong mạch máu.
Góc sô pha đi tới một người, tây trang màu xám, cà vạt hoa, mi đen mặt trắng.
Thang thiếu gia nghiêm mặt, mặt mày tái nhợt, bởi vì khẩn trương bôn ba mà hơi thở hỗn độn. Bị người xúi dục, lần đầu tiên làm loại chuyện hoang đường kê đơn bắt cóc này, cậu cũng không có kinh nghiệm, cậu cũng kinh hồn táng đảm, đều là do Sở Tuần bức, đầu óc đều rối loạn. Thang Gia Hạo chậm rãi thong thả bước đến trước giường, hai tay đút túi, ra vẻ tiêu sái, ngẩng cao đầu, nheo mắt nhìn người.
“Sở Tuần, rơi vào tay tôi rồi!”
“Con gà trống hoa nhà anh, ngông cuồng tự đại, lúc này thành thật rồi?”
Thang Gia Hạo từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống Sở Tuần, bĩu môi, biểu tình kia, kỳ thật so với Sở Tuần càng giống chú gà trống choai cong đuôi kiêu ngạo, trên người mới mọc ra mấy cọng lông xinh đẹp, liền kiêu ngạo mà cả người run run.
Sắc mặt Sở Tuần ửng hồng, vành tai trái đính hai bông tai thạch anh tím. Cậu yếu ớt chuyển động cổ tay, hai tay bị còng vào tay vịn đầu giường.
Sở Tuần khó thở, nhẹ giọng nói: “Tiểu Thang, cởi trói cho tôi.”
Thang Gia Hạo hừ nói: “Tôi không cởi!”
Sở Tuần nghiêng đầu, quơ quơ cổ tay: “Tiểu Thang, làm gì vậy? Cậu không phải loại người như thế, mau thả tôi ra, đừng náo loạn.”
Thang Gia Hạo cắn răng, đỏ mắt, hung tợn nói: “Sở Tuần, lần này là anh nợ tôi. Tôi bị anh chỉnh có bao nhiêu thảm?”
“Tôi ở Los Angeles kia, địa phương không quen, trong ngục giam toàn là loại người nào, đều là bại hoại, là hắc quỷ, là cặn bã! Nếu không phải anh hai tôi đem tiền chuộc tôi ra ngoài, tôi mém chút nữa đã bị người giết chết! Tôi mất mặt cỡ nào?!”
Đôi mắt xinh đẹp của Thang Gia Hạo đỏ lên, ảo não, phẫn nộ. Bị bắt vào cục cảnh sát, nộp một đống tiền, sau đó bị người ta xách ra như xách một con gà, vẻ mặt hèn mọn, giễu cợt cậu, làm cậu ở trước mặt người nhà không ngẩng đầu nổi, chuyện xấu hổ cả đời. Đường đường Thang gia Thang thiếu gia xuất ngoại câu người ta, thế nhưng lại câu chính mình vào cục cảnh sát, chuyện này thật đúng là trò cười lớn trong giới.
Sở Tuần thở dài, lạnh lùng nói: “Tiểu Thang, trong lòng tôi có người khác, tôi không thương cậu, đừng dây dưa nữa, tôi với cậu chia tay rồi.”
Thang Gia Hạo chỉ vào Sở Tuần: “Anh nói chia tay liền chia tay? Dựa vào cái gì hả?!”
Thang Gia Hạo nhào tới, cưỡi thẳng lên hông Sở Tuần, như bạch tuộc quấn người, trừng mắt thở hồng hộc.
Sở Tuần bị trói tay, giãy dụa, vùng vẫy cơ thể, hai người dây dưa, đều nghẹn đỏ mặt.
Thang thiếu gia vì sao khăng khăng một mực với Sở tổng như vậy? Nói đến cùng cậu chính là chờ đợi để gặp kiểu đàn ông như Sở Tuần. Sở Tuần cũng đích xác có vài phần mị lực, cuộc sống đầy đủ hương vị, cử chỉ thanh lịch tao nhã, tính tình hay thay đổi. Sở Tuần không giống đám công tử thô thiển gàn dở, sinh hoạt cá nhân dâm mĩ trong giới hồng quý, cũng không giống mấy nam sinh ẻo lả Thang thiếu gia quen biết ở Đài Bắc, nặng mùi bơ sữa, chọc người ngán ngẩm. Thang thiếu gia mê luyến Sở Tuần lúc trước đối với cậu ôn tồn có lễ, Sở Tuần thông minh, Sở Tuần ngẫu nhiên trong mắt lộ ra mị thái đàn ông, Sở Tuần ở trên chiếu bạc khí thế ào ào đánh đâu thắng đó, cả người tản mát ra khí tràng khiến người kinh sợ, vô luận thắng hay thua tiền, lá bài từ đầu ngón tay tiêu sái vung ra, mà tư thế đẩy jeton kia, đặc biệt nam tính……
Thang Gia Hạo sẽ không gặp người đàn ông thứ hai nào có thể đem những phẩm chất đặc biệt này gom lại cùng một chỗ như vậy, trên người họ Sở có lực hấp dẫn kẻ mà khác nắm không được. Sở Tuần là đặc biệt đến để hủy cậu!
Thang Gia Hạo loạt xoạt hai cái liền lột quần tây của Sở Tuần.
Áo sơmi Sở Tuần rộng mở, hai đùi nhẵn bóng, cũng nóng nảy, ánh mắt đột nhiên bốc hỏa: “Cậu buông ra!”
Thang Gia Hạo: “Tôi cứ cưỡi anh, chỉ cưỡi anh đấy!”
Sở Tuần mặc dù bị còng tay, nhưng khí lực trên người vẫn rất mạnh, như một con cá vùng vẫy, một cước đạp Tiểu Thang ngã ngồi trên sàn nhà. Mặt Thang Gia Hạo đỏ lên, đứng dậy, liều mạng đè chặt Sở Tuần. Cậu lật người ta qua, lột quần lót, hung hăng đánh mấy bàn tay vào cái mông trắng nõn của Sở Tuần.
“Anh tên bại hoại, khi dễ tôi, tôi đánh anh.”
Thang Gia Hạo trút giận lên Sở thiếu gia, tư thế kia rất giống cô vợ nhỏ bắt chồng đã làm sai về nhà, lôi lên giường thực thi gia bạo. Trong tâm trí cậu đã đem bản thân đặt vào vị trí cô vợ nhỏ rồi.
Làn da Sở Tuần trắng nõn, trên mông nháy mắt hiện lên mấy dấu tay đỏ, trắng xen đỏ, thực mê người……
Tiểu Thang sửng sốt một lúc lâu, tháo cà vạt ra, hô hấp có chút rối loạn, động tình nói: “Anh Tuần, anh Tuần……”
Sở Tuần là ai chứ? Kia thật sự là một con báo kiêu ngạo tuyệt đẹp, tính tình cũng ngang ngạnh, có thể dễ dàng tha thứ người khác ở trên người mình lăn đến lăn đi muốn làm gì thì làm sao? Cái mông quý giá của Nhị gia lại còn bị đánh, lập tức lộ ra tính tình nóng nảy, quát: “Thang Gia Hạo, cậu còn dám đụng tôi một chút, cậu xem tôi lột da cậu!”
Thang thiếu gia: “……”
Sở Tuần: “Cậu thử xem?!”
Sở Tuần nổi giận, Tiểu Thang lập tức mềm nhũn, kề sát lại muốn hôn Sở Tuần. Sở Tuần xoay mặt đi, né tránh động tác của đối phương, thanh âm lạnh như băng: “Đừng nghĩ đến chuyện hôn tôi, cậu nếu muốn cường bạo Nhị gia, đừng mẹ nó làm như thể hai ta đang làm tình vậy.”
Tiểu Thang bị khí thế Sở Tuần áp, thấp giọng nói: “Anh còn mắng tôi nữa, tôi sẽ thực cường bạo anh, có tin không?”
Sở Tuần hừ lạnh một tiếng, thật đúng là không tin: “Cậu đè tôi, cậu có bổn sự kia sao? Chỉ với quả dưa leo oặt ẹo dài không bằng nửa cái siêu của cậu, có thể cường được tôi sao? Nhanh buông, đừng ở trước mặt Nhị gia mất mặt xấu hổ.”
Lấy mồm mép trơn tru của Sở Tuần, Thang thiếu gia nào phải đối thủ? Tiểu Thang cúi đầu xem dưa leo nhỏ của mình, mặt lộ vẻ bi phẫn: “Tôi, tôi, tôi mà nhỏ? Anh, anh…”
Vậy mới nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Tiểu Thang Bao ở trong tay Tuần công tử không thể xoay người, trời sinh chính là bị Sở Tuần hàng phục.
Hai người đang dây dưa, khóa cửa đột nhiên bị người phá mở.
Một giọng nói nham hiểm phổ biến tiến vào tai hai người: “Chơi đủ chưa? Thang tiểu thiếu gia không áp được anh, vậy tôi thế nào?”
Thang thiếu gia bất ngờ quay đầu lại.
Cậu còn cưỡi cứng ngắc trên người Sở Tuần, tư thế xấu hổ.
“Jimmy, cậu đừng vào, mau đi ra.”
Người đàn ông tóc đen vóc dáng thấp bé kêu Jim này, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, nghiền ngẫm nói: “Cậu mới phải đi ra ngoài.”
Thang thiếu gia: “Cậu có ý gì hả?”
Sở Tuần nằm ở trên giường sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhìn chằm chằm người mới tới: “……”
Jim trẻ tuổi gầy guộc, trời sinh khuôn mặt bình thường, dáng người bình thường, thuộc kiểu ném vào đám đông dùng sức tìm cũng không thấy, chỉ có đôi mắt nhỏ, con ngươi lộ ra tia giảo hoạt không tầm thường, trong nụ cười giấu đao mới bại lộ bộ mặt chân thật.
Thang Gia Hạo bị người lôi xuống giường, kéo ra ngoài cửa. Hai chân cậu đạp loạn, gào lên: “Jimmy, cậu cậu làm cái gì, cậu đừng xằng bậy!”
Jim khinh miệt ném tàn thuốc vào mặt Thang thiếu gia: “Yên tâm, tôi sẽ không xằng bậy, tôi sẽ chiếu cố thật tốt Sở thiếu gia tâm can bảo bối của cậu.”
“Chúng ta còn phải cám ơn Thang thiếu gia trượng nghĩa ra tay giúp đỡ đấy, ha ha ha ——”
Mặt Thang Gia Hạo đột nhiên biến sắc, trợn mắt há miệng.
Cậu bỗng chốc hiểu ra mình bị lừa, trúng bẫy!
Cậu ra sức giãy dụa, muốn tới che chở anh Tuần của cậu. Gáy cậu lập tức trúng một cú chém, tay chân rũ xuống……
Sở Tuần trên giường đột nhiên nhảy lên, hai tay bị còng ra sức vùng vẫy, cơ hồ sắp thoát khỏi. Jim hung ác nhào lên, lòng bàn tay ấn động mạch cổ của Sở Tuần, ống tiêm thô to bằng ngón giữa gắn một ống chất lỏng thô bạo ấn xuống. Sở Tuần run mạnh, há miệng kêu không ra tiếng, sắc mặt biến trắng, cơ thể run rẩy, vai phát lực, rốt cuộc trực tiếp bẻ gãy kim tiêm trong cơ thể mình!
Sở Tuần mở to mắt, độc thủ khó tra được hành tung ẩn nấp phía sau Thang thiếu gia, rốt cục hiện thân.
Jim đắc ý thắt cà vạt, mân mê một sợi tóc: “Anh giãy dụa cũng vô dụng, tôi đã tiêm vào rồi.”
Sở Tuần hít khí từng hớp từng hớp khí, sắc mặt từ trắng chuyển đỏ, toàn thân phát run: “Cậu, tiêm vào, cái gì vậy?”
Jim nói: “Thứ có thể cho anh thực thoải mái, anh rất nhanh có thể cảm giác được.”
Hai mắt Sở Tuần đăm đăm nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Cậu đến tột cùng ai? Vì sao bắt tôi?”
Jim nói lời sâu xa: “Lời này hẳn là tôi hỏi Sở thiếu gia mới đúng —— anh đến tột cùng là ai?”
Thang thiếu gia choáng váng bị người nhét vào bao tải, quăng vào toilet. Thẳng đến một khắc trước khi hôn mê mới biết, mình bị người ta lợi dụng, còn phiền đến anh Tuần. Chân chính tính kế cậu chính là người bạn bên cạnh này, không biết có lai lịch gì.
Jim đương nhiên không phải người thường, ngay từ đầu tiếp cận Thang thiếu gia đã mang mục đích. Nói cách khác, thật tinh mắt tiếp cận tiểu thiếu gia Thịnh Cơ, cũng không chỉ có một người. Sở Tuần lợi dụng Tiểu Thang điều tra ngọn nguồn Thịnh Cơ, đồng thời cũng có người lấy Thang thiếu gia làm ván cầu, thăm dò nguyên gốc của Sở Tuần, song phương thâm nhập lẫn nhau, đều mang tâm cơ. Jim trăm phương nghìn kế chen vào bè đảng đám cậu ấm này, chính là để tiếp cận mục tiêu. Hắn vẫn chen chân không lọt, hôm nay nếu không phải Tiểu Thang phóng ngựa giúp hắn thu phục Sở thiếu gia, ẩn nấp phía sau cậu, thực không dễ xuống tay.
Lại thêm tên tiểu thiếu gia tính tình ngạo mạn kia cũng không dễ khống chế, rất không nghe lời. Jim vốn muốn dùng máy bay chở Sở Tuần ra biên cảnh, tới biên giới hoặc trên biển càng tiện xuống tay.
Jim linh hoạt chồm về phía trước như đang tiến hành nghi thức nào đó, ngồi ở bên giường, nhìn vào gương ở đầu giường sửa sang lại quần áo mặt mũi, tóc chải vuốt chỉnh tề, còn lấy ra một bộ dụng cụ tinh xảo, cắt giũa móng tay tỉa lông mày, sau đó mới mỉm cười quay đầu lại.
Áo sơ mi Sở Tuần bị vén lên, quấn quanh cổ tay, toàn thân bóng loáng trần trụi, bởi vì dược lực phát tác mà cơ thể nổi lên một tầng ửng hồng mất tự nhiên, làn da trở nên bán trong suốt, mạch máu ở dưới da như ẩn như hiện. Cậu liều chết cắn chặt miệng, dược tính ở chỗ sâu trong ngực bụng cậu châm lên một ngọn lửa nhỏ, phừng phừng thiêu đốt, nướng chín cậu. Mỗi một khớp xương đều phát ra cơn tê dại khó nhịn, ngứa ngáy, run lẩy bẩy, toàn thân sưng lên.
Jim tựa như đối đãi một pho tượng bằng sứ mỏng manh sang quý, sợ dùng sức quá mạnh khiến người vỡ vụn. Hắn thật cẩn thận nâng cằm Sở Tuần lên, ép hỏi: “Nói đi, anh rốt cuộc là ai? Cấp bậc của anh, số hiệu của anh, hành động của anh, login logout của anh?”
Sở Tuần nhắm chặt hai mắt, môi ngập ngừng: “Cậu bắt sai người, tôi không cấp bậc, không số hiệu, tôi chỉ là người làm ăn……”
Jim: “Anh từ Bắc Mỹ mang về tình báo đến tột cùng là nội dung gì?”
“Tình báo viên tiếp xúc với anh ở Mỹ là ai?”
“Kế hoạch số 2213 của quân đội Trung Quốc, tên ‘Hành động Mây tía’, là ý gì?”
Sở Tuần nhắm mắt không đáp, ngón tay nắm chặt xiềng xích, thân thể khó nhịn chà xát lên drap giường, chống đỡ từng cơn tra tấn của dược lực, làn da sắp căng nứt.
Jim uy hiếp nói: “Anh ngoan cố chống lại cũng vô dụng, phương pháp thôi miên của anh cũng vô dụng.”
Đáy mắt Sở Tuần lóe ra hào quang mỏng manh: “Buông, bằng không tao cho mày chết rất khó xem.”
Jim hung hăng nói: “Dược lực không đủ phải không?”
Môi Sở Tuần dính đầy mồ hôi, nổi giận nói: “Mày thử xem.”
Thuốc kích dục nồng độ cao lại một lần nữa từ cổ tiến vào thân thể.
Sở Tuần run rẩy kịch liệt, đầu ấn vào góc giường liều mạng áp chế, nỗi sợ hãi như một đàn kiến ùn ùn tiến vào lục phủ ngũ tạng gặm cắn. Cậu cảm giác được hạ thân mình dần sưng lên, ngẩng cao đầu, sưng đỏ muốn nổ tung, khó nhịn run rẩy, ham muốn tình dục xé rách sức mạnh ý chí cậu.
Sở Tuần biết mình bị tiêm vào có thể là cái gì. Loại thuốc tiêm thể lỏng trong suốt này là thủ đoạn tra tấn bức cung mà cục tình báo các quốc gia thường dùng.
Cố dùng hình phạt cậy miệng đặc công, kỳ thật rất khó đắc thủ. Những người này mỗi người đều trải qua huấn luyện chịu đau, chống thẩm vấn nghiêm khắc không phải người, đau đớn kịch liệt sẽ khiến cơ quan tri giác của người nhanh chóng tê liệt, do đó sinh ra tính nhẫn nại chịu đựng kéo dài. Khổ hình tàn bạo đồng thời sẽ kích khởi nhân tố tín ngưỡng, nhân cách kiên trinh bất khuất tiềm tàng trong cơ thể người thụ hình. Mà loại thuốc tiêm xuân dược này, là phản lại huấn luyện này. Nó cũng không gây đau đớn, không gia tăng thống khổ. Tương phản, nó ở trong cơ thể người sẽ tạo ra khoái cảm ảo giác mãnh liệt, tương tự như hưởng thụ giây phút tình ái đạt tới cao trào đến bắn tinh, huyết áp nhanh chóng tăng cao, adrenalin bùng nổ, ý thức mơ hồ. Đây là cảm giác hưng phấn kích thích đến thăng thiên mà bất cứ người đàn ông sinh lý bình thường nào cũng không thể chống đỡ.
Các cựu nữ điệp viên của Liên Xô, Đông Âu cũng sử dụng loại thuốc tương tự dụ dỗ mục tiêu khác phái, thu thập tình báo. Thường là một ống tiêm xuống, khiến cho mục tiêu ý chí tan rã, tinh thần dần sụp đổ, tứ chi mở rộng, phòng tuyến tan tác.
Sở Tuần có thể chịu đựng được đến châm thứ hai, đã là vượt qua khỏi ý chí của người thường.
Không ai có thể chống đỡ tra tấn liều lượng gấp đôi.
“Ưm…… A……”
Sở Tuần cắn nát môi dưới, một vệt máu chảy ra. Nửa dưới phát sưng không được làm dịu, thống khổ, sắp nổ tung.
“Nói cho tao biết liên lạc viên ở Bắc Mỹ, tao sẽ lập tức giúp mày giải thoát, sẽ không để mày có chút thống khổ nào……”
Jim hết lần này đến lần khác ở bên tai xui khiến.
Hắn mở va li xách tay, trong đó xếp đầy các loại hình cụ tinh xảo, lóe lên hàn quang. Hắn chậm rãi thử từng món trên người Sở Tuần. Quá trình thử hình cụ đối với người thụ hình sẽ sinh ra áp lực tâm lý cùng tra tấn, thường so với dụng hình trực tiếp có lực uy hiếp gấp ngàn lần.
Hai mắt Sở Tuần tê liệt, đồng tử tan rã, dây dẫn điện cực được nối với các bộ phận trên cơ thể cậu, dòng điện cường độ nhẹ liên tục khiến cả người cậu co rút. Hai chân cậu run run, dòng điện kịch liệt kích thích dọc theo dây dẫn từ lỗ niệu đạo hướng về phía háng, phần cảm điện điên cuồng chui vào khoang bụng.
“Ư…… A…… Không, từ bỏ…… Dừng lại……”
Sở Tuần kêu ra tiếng, khóe mắt có nước mắt.
Dụng cụ rung thô to bôi loạn thuốc mỡ đẩy vào cơ thể cậu, nảy lên kịch liệt làm cậu rốt cục sụp đổ, này đã vượt qua cực hạn bất luận kẻ nào có thể chịu đựng.
“A —— a ——”
Cả người Sở Tuần ướt đẫm, mái tóc ướt sũng hỗn độn tán loạn, ánh mắt mê man, môi khẽ nhếch, màu da hiện ra một lớp phấn bán trong suốt, tựa như được bao lấy một lớp thủy tinh, tứ chi thon dài bởi vì thuốc kích dục tra tấn mà vặn vẹo.
Ánh mắt Jim hơi lồi ra, nhìn không chuyển mắt, thần sắc cũng dần dần biến đổi……
Hắn bởi vì tiếng kêu dường như sụp đổ của Sở Tuần mà hưng phấn, ánh mắt biến thái vặn vẹo, chăm chú nhìn phản ứng cơ thể của người trước mắt, ở một trình độ nào đó cũng mê muội, cả người bắt đầu nóng lên. Hắn nguyên bản đối với đàn ông không có hứng thú, nhưng mặc dù không có dục niệm phương diện kia, cảnh đẹp vô cùng quyến rũ trước mắt cũng đủ khiến huyết mạch sôi sục, để ý gì nam hay nữ. Hắn bất tri bất giác chịu không nổi, huyết áp tăng lên.
Đũng quần hắn cũng cứng, hô hấp dồn dập, tính cảnh giác cùng dè chừng bất tri bất giác tan rã, nhìn chằm chằm Sở Tuần giống như trừng một mâm thịt nai nướng tươi non thơm ngọt, muốn ăn vào miệng.
Sở Tuần ướt sũng nằm nghiêng trên giường, sắc mặt ửng đỏ, tựa hồ bị vây trong trạng thái suy yếu không hề có năng lực phản kháng, mặc người chà đạp. Rõ ràng là thân hình đàn ông, cũng không phải kiểu co rúm cùng làm bộ làm tịch, lại dụ hoặc đến mức tận cùng, ánh mắt vô tội trong suốt.
�
Thẩm vấn dụng hình chân chính không đạt được hiệu quả cậy miệng, hoàn toàn là loại cảm giác thiếu thận trọng này hấp dẫn, càng có thể khiến tâm thần dao động, đánh mất tâm trí…… Chính là giờ khắc này, khi con mồi chưa ý thức được phòng tuyến của mình tan rã, còn không biết ai mới là mục tiêu chân chính đâu.
Tại một câu lạc bộ tư nhân vẻ ngoài bình thường bên trong xa hoa nào đó trong thành phố, Sở thiếu gia quần áo ngăn nắp, cà vạt lệch bên cổ, ba nút áo sơ mi rộng mở, lộ ra một mảng ngực mê người, khóe mắt thanh mảnh như tơ.
Lần đầu tiên, trong tay cậu còn kẹp một điếu thuốc, sương khói khiến vẻ mặt cậu tê liệt, chìm đắm trong ánh đèn xanh đỏ, bàn rượu hoan lạc.
Khóe miệng Sở Tuần khẽ nhếch, cười đến có vài phần phóng túng tùy tính, đẩy jeton: “Lão tử ALL——IN——”
Bài ở trên bàn tung bay, Sở Tuần ha ha ha cười, cười chảy cả nước mắt nước miếng: “Thua, thua, cho mọi người hết.”
Cậu một đêm thua hai mươi vạn, không chút để ý, ra tay hào sảng hào phóng, dường như vứt tiền tài phát tiết buồn bực thương cảm trong lòng.
Đây đã là một tuần liên tiếp Sở công tử ở đây thua tiền.
Cửa phòng mở ra, vài người tiến vào, tiếng bước chân ẩn ẩn gợi lên cảm giác không tốt. Dẫn đầu là một vị công tử gia đẹp trai vẻ mặt tức giận, không cao lắm, thân hình văn nhược, làn da trắng mịn. Còn có thể là ai? Chính là Thang thiếu gia hăng hái. Thang Gia Hạo mặc bộ tây trang màu xám nhạt vừa người, tóc rẽ đường ngôi hơi lệch, bóng loáng, mành tóc còn có thể chiếu ra bóng người Sở Tuần.
Sở Tuần từ trên bàn ngẩng đầu, hai mắt chăm chú: “Tiểu Thang, là cậu à.”
Thang Gia Hạo hừ lạnh một tiếng: “Là tôi, đã lâu không gặp, anh Tuần?”
Sở Tuần một tay chống đầu, ánh mắt mê ly: “Hừ, còn gọi tôi một tiếng anh, xuống tay với tôi ác như vậy……”
Thang Gia Hạo cười lạnh nói: “Tôi ác? Anh Tuần, anh đối tôi càng —— ác ——”
“Anh tính kế tôi, gây sức ép tôi, lấy tôi làm trò cười. Anh sai cấp dưới tông xe tôi, tôi bị cảnh sát Mỹ bắt!”
“Tôi ở Los Angeles bị giam 48 giờ, nộp tiền mới được thả, tôi ở trong đó thiếu chút nữa bị người giết chết, anh có quan tâm tôi sống chết ra sao không!!!”
Thang Gia Hạo nói chuyện khí thế vẫn là không đủ độc, âm điệu cao lên, giọng nói liền trở nên the thé, hoặc là nói vừa thấy Sở Tuần liền động tình thất thố, còn chưa rống hai câu, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nghẹn đỏ, hốc mắt cũng đỏ gay, cảm thấy mình chịu ủy khuất vô cùng lớn, đáng để người khác an ủi dỗ dành một hồi. Cậu cực lực đè nén hơi nước đảo quanh trong mắt, ngẩng mặt: “Anh Tuần, tiền công ty ứng nhỉ? Anh hiện tại kinh tế eo hẹp lắm đi? Mau đừng cược nữa, còn cược nữa tôi thấy anh hôm nay ngay cả quần sịp cũng thua luôn đấy.”
Sở Tuần nhếch miệng nở nụ cười: “Vậy tôi sẽ không mặc sịp…”
Thang Gia Hạo bĩu môi, cũng nổi giận nói: “Được rồi, tôi cược với anh hai ván, tôi muốn quần sịp của anh!”
Sở tổng một chuyến đi California trở về, công việc không thành, công ty ngược lại bị thiệt hại nặng. Hạng mục hợp đồng đã bàn bạc ổn thỏa nửa năm trước ngoài ý muốn thất bại, Thịnh Cơ đột nhiên bội ước, đem hạng mục chuyển cho đối thủ cạnh tranh của bọn họ. Mấy ngàn vạn mua bán biến thành một đống giấy lộn, vốn đầu tư bị ngâm nước, không rút tiền ra được.
Thư ký kiêm tài xế Tiểu Lâm ở bên cạnh Sở tổng nhiều năm, chịu biết bao mệt nhọc đã bỏ mạng trong vụ tai nạn máy bay ở Hồng Kông, cả công ty xôn xao, giật mình. Sở công tử tổ chức lễ truy điệu cho thư ký Lâm, lên đài nói chuyện, chưa nói vài câu đã khóc rối tinh rối mù, nước mắt nước mũi chảy xuống cà vạt, áo sơ mi, đi xuống đài thân thể liền khó chịu, vô tri vô giác được đỡ đi khỏi hội trường.
Sở công tử bỏ mặc công ty, không lòng dạ nào làm việc, không đi làm, cả ngày lưu luyến câu lạc bộ đêm, sòng bài ngầm. Cược lớn, bao tiểu sao kim, vung tiền như rác, sáng hôm sau lại gọi điện thoại kêu lái xe tới đón, mỗi lần đều ngủ ở những nơi khác nhau……
Người bên cạnh đều nghị luận, đồn thổi. Cuộc sống của Sở tổng trước giờ luôn có chừng mực, khả năng tự kiểm soát rất mạnh, sinh hoạt cá nhân ở trong giới thuộc loại khá đứng đắn, so với trước kia dáng vẻ điêu bộ hiện tại chưa bao giờ sa đọa thành như thế. Người này lăn lộn không tồi, sao có thể thất vọng suy sụp như vậy? Hay là bởi vì thư ký Lâm gặp bất trắc?……
Lại là một đêm cờ bạc, Sở Tuần quả thật kém chút nữa ngay cả quần lót cũng phải kéo khỏi đũng quần, chắp tay đưa cho Tiểu Thang.
Thang thiếu gia nghẹn một bụng oán khí, hận người trước mắt đến ngứa răng, Sở Tuần thua cậu, bị cậu lấy hết jeton, lấy sạch sẽ. Biến cố như một cơn ác mộng trong đêm khiến tâm tư cậu trở nên âm lãnh, yêu càng sâu hận càng nhiều, cậu muốn đem tiền cùng cả người Sở Tuần nhai sạch.
Thang Gia Hạo cố ý gọi rượu, dụ dỗ Sở Tuần uống rượu, hai người đấu miệng anh tới tôi đi, uống hết hai chai rượu vang.
Sở Tuần nâng tay kêu thêm một cốc đá lớn, đổ đầy đá vào ly rượu, sảng khoái uống một hơi cạn sạch ly rượu cay nồng lạnh buốt, khóe mắt chảy ra lệ.
Cậu lung tung lau nước mắt, bi thương dồn nén không chỗ phát tiết, dùng phương thức này phóng túng cảm xúc.
Mí mắt đột nhiên nâng không nổi, đầu càng ngày càng nặng, trong óc tựa như có ngọn lửa đang cháy.
Sở Tuần liều mạng mở mắt, trước mắt thoáng ẩn hiện khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Tiểu Thang.
Sở Tuần nghẹn họng, buồn nôn, muốn phun: “Cậu……”
Thang Gia Hạo liếc mắt nhìn cậu, họ Sở kia, đồ vắt cổ chày ra nước, đại khốn kiếp vô liêm sỉ! Anh nợ bổn thiếu gia, hôm nay bắt anh trả cả vốn lẫn lãi cho tôi, tôi sẽ vặt trụi bộ lông đuôi lòe loẹt của anh!
Ly rượu lăn trên mặt đất, Sở Tuần tay chân mềm nhũn, trước lúc mất đi tri giác, liếc mắt nhìn bóng đen đang ẩn náu trong góc tối ngoài cửa phòng. Cậu giãy dụa muốn đứng lên, lại mờ mịt không có một chút khí lực nào……
“Bịt miệng lại.”
“Mau, đem người đi.”
Thang thiếu gia dặn dò thuộc hạ: “Jimmy, cậu nhanh tay chút, đừng để người nhìn thấy.”
Một nhóm người được huấn luyện thuần thục, động tác nhanh nhẹn, xách Sở Tuần từ trên mặt đất lên, xuyên qua hành lang âm u lặng lẽ nâng đi, nhét vào thùng xe, nhanh chóng chạy đi.
Tại một chỗ cao ở phố đối diện, đằng sau kính viễn vọng ẩn giấu một đôi mắt hẹp dài, không chớp mắt giám thị hành động của đám người kia, vẻ mặt nghiêm nghị ngưng trọng, mày nhíu chặt. Trên màn hình máy tính, vệ tinh theo dõi định vị hiện lên ký hiệu chữ thập đỏ, truy đuổi vị trí phương hướng mục tiêu, đi thẳng về hướng đông, nhanh chóng chuyển hướng đến vùng ngoại thành, tới gần Thiên Tân……
Khi Sở Tuần mở mắt, khe hở giữa lông mi hàm chứa một quang ảnh mơ hồ, trần nhà trắng đến chói mắt.
Cậu tay chân vô lực, lồng ngực như có một ngọn lửa ngầm thiêu đốt, dược tính kích thích, máu toàn thân không theo tốc độ bình thường đấu đá lung tung trong mạch máu.
Góc sô pha đi tới một người, tây trang màu xám, cà vạt hoa, mi đen mặt trắng.
Thang thiếu gia nghiêm mặt, mặt mày tái nhợt, bởi vì khẩn trương bôn ba mà hơi thở hỗn độn. Bị người xúi dục, lần đầu tiên làm loại chuyện hoang đường kê đơn bắt cóc này, cậu cũng không có kinh nghiệm, cậu cũng kinh hồn táng đảm, đều là do Sở Tuần bức, đầu óc đều rối loạn. Thang Gia Hạo chậm rãi thong thả bước đến trước giường, hai tay đút túi, ra vẻ tiêu sái, ngẩng cao đầu, nheo mắt nhìn người.
“Sở Tuần, rơi vào tay tôi rồi!”
“Con gà trống hoa nhà anh, ngông cuồng tự đại, lúc này thành thật rồi?”
Thang Gia Hạo từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống Sở Tuần, bĩu môi, biểu tình kia, kỳ thật so với Sở Tuần càng giống chú gà trống choai cong đuôi kiêu ngạo, trên người mới mọc ra mấy cọng lông xinh đẹp, liền kiêu ngạo mà cả người run run.
Sắc mặt Sở Tuần ửng hồng, vành tai trái đính hai bông tai thạch anh tím. Cậu yếu ớt chuyển động cổ tay, hai tay bị còng vào tay vịn đầu giường.
Sở Tuần khó thở, nhẹ giọng nói: “Tiểu Thang, cởi trói cho tôi.”
Thang Gia Hạo hừ nói: “Tôi không cởi!”
Sở Tuần nghiêng đầu, quơ quơ cổ tay: “Tiểu Thang, làm gì vậy? Cậu không phải loại người như thế, mau thả tôi ra, đừng náo loạn.”
Thang Gia Hạo cắn răng, đỏ mắt, hung tợn nói: “Sở Tuần, lần này là anh nợ tôi. Tôi bị anh chỉnh có bao nhiêu thảm?”
“Tôi ở Los Angeles kia, địa phương không quen, trong ngục giam toàn là loại người nào, đều là bại hoại, là hắc quỷ, là cặn bã! Nếu không phải anh hai tôi đem tiền chuộc tôi ra ngoài, tôi mém chút nữa đã bị người giết chết! Tôi mất mặt cỡ nào?!”
Đôi mắt xinh đẹp của Thang Gia Hạo đỏ lên, ảo não, phẫn nộ. Bị bắt vào cục cảnh sát, nộp một đống tiền, sau đó bị người ta xách ra như xách một con gà, vẻ mặt hèn mọn, giễu cợt cậu, làm cậu ở trước mặt người nhà không ngẩng đầu nổi, chuyện xấu hổ cả đời. Đường đường Thang gia Thang thiếu gia xuất ngoại câu người ta, thế nhưng lại câu chính mình vào cục cảnh sát, chuyện này thật đúng là trò cười lớn trong giới.
Sở Tuần thở dài, lạnh lùng nói: “Tiểu Thang, trong lòng tôi có người khác, tôi không thương cậu, đừng dây dưa nữa, tôi với cậu chia tay rồi.”
Thang Gia Hạo chỉ vào Sở Tuần: “Anh nói chia tay liền chia tay? Dựa vào cái gì hả?!”
Thang Gia Hạo nhào tới, cưỡi thẳng lên hông Sở Tuần, như bạch tuộc quấn người, trừng mắt thở hồng hộc.
Sở Tuần bị trói tay, giãy dụa, vùng vẫy cơ thể, hai người dây dưa, đều nghẹn đỏ mặt.
Thang thiếu gia vì sao khăng khăng một mực với Sở tổng như vậy? Nói đến cùng cậu chính là chờ đợi để gặp kiểu đàn ông như Sở Tuần. Sở Tuần cũng đích xác có vài phần mị lực, cuộc sống đầy đủ hương vị, cử chỉ thanh lịch tao nhã, tính tình hay thay đổi. Sở Tuần không giống đám công tử thô thiển gàn dở, sinh hoạt cá nhân dâm mĩ trong giới hồng quý, cũng không giống mấy nam sinh ẻo lả Thang thiếu gia quen biết ở Đài Bắc, nặng mùi bơ sữa, chọc người ngán ngẩm. Thang thiếu gia mê luyến Sở Tuần lúc trước đối với cậu ôn tồn có lễ, Sở Tuần thông minh, Sở Tuần ngẫu nhiên trong mắt lộ ra mị thái đàn ông, Sở Tuần ở trên chiếu bạc khí thế ào ào đánh đâu thắng đó, cả người tản mát ra khí tràng khiến người kinh sợ, vô luận thắng hay thua tiền, lá bài từ đầu ngón tay tiêu sái vung ra, mà tư thế đẩy jeton kia, đặc biệt nam tính……
Thang Gia Hạo sẽ không gặp người đàn ông thứ hai nào có thể đem những phẩm chất đặc biệt này gom lại cùng một chỗ như vậy, trên người họ Sở có lực hấp dẫn kẻ mà khác nắm không được. Sở Tuần là đặc biệt đến để hủy cậu!
Thang Gia Hạo loạt xoạt hai cái liền lột quần tây của Sở Tuần.
Áo sơmi Sở Tuần rộng mở, hai đùi nhẵn bóng, cũng nóng nảy, ánh mắt đột nhiên bốc hỏa: “Cậu buông ra!”
Thang Gia Hạo: “Tôi cứ cưỡi anh, chỉ cưỡi anh đấy!”
Sở Tuần mặc dù bị còng tay, nhưng khí lực trên người vẫn rất mạnh, như một con cá vùng vẫy, một cước đạp Tiểu Thang ngã ngồi trên sàn nhà. Mặt Thang Gia Hạo đỏ lên, đứng dậy, liều mạng đè chặt Sở Tuần. Cậu lật người ta qua, lột quần lót, hung hăng đánh mấy bàn tay vào cái mông trắng nõn của Sở Tuần.
“Anh tên bại hoại, khi dễ tôi, tôi đánh anh.”
Thang Gia Hạo trút giận lên Sở thiếu gia, tư thế kia rất giống cô vợ nhỏ bắt chồng đã làm sai về nhà, lôi lên giường thực thi gia bạo. Trong tâm trí cậu đã đem bản thân đặt vào vị trí cô vợ nhỏ rồi.
Làn da Sở Tuần trắng nõn, trên mông nháy mắt hiện lên mấy dấu tay đỏ, trắng xen đỏ, thực mê người……
Tiểu Thang sửng sốt một lúc lâu, tháo cà vạt ra, hô hấp có chút rối loạn, động tình nói: “Anh Tuần, anh Tuần……”
Sở Tuần là ai chứ? Kia thật sự là một con báo kiêu ngạo tuyệt đẹp, tính tình cũng ngang ngạnh, có thể dễ dàng tha thứ người khác ở trên người mình lăn đến lăn đi muốn làm gì thì làm sao? Cái mông quý giá của Nhị gia lại còn bị đánh, lập tức lộ ra tính tình nóng nảy, quát: “Thang Gia Hạo, cậu còn dám đụng tôi một chút, cậu xem tôi lột da cậu!”
Thang thiếu gia: “……”
Sở Tuần: “Cậu thử xem?!”
Sở Tuần nổi giận, Tiểu Thang lập tức mềm nhũn, kề sát lại muốn hôn Sở Tuần. Sở Tuần xoay mặt đi, né tránh động tác của đối phương, thanh âm lạnh như băng: “Đừng nghĩ đến chuyện hôn tôi, cậu nếu muốn cường bạo Nhị gia, đừng mẹ nó làm như thể hai ta đang làm tình vậy.”
Tiểu Thang bị khí thế Sở Tuần áp, thấp giọng nói: “Anh còn mắng tôi nữa, tôi sẽ thực cường bạo anh, có tin không?”
Sở Tuần hừ lạnh một tiếng, thật đúng là không tin: “Cậu đè tôi, cậu có bổn sự kia sao? Chỉ với quả dưa leo oặt ẹo dài không bằng nửa cái siêu của cậu, có thể cường được tôi sao? Nhanh buông, đừng ở trước mặt Nhị gia mất mặt xấu hổ.”
Lấy mồm mép trơn tru của Sở Tuần, Thang thiếu gia nào phải đối thủ? Tiểu Thang cúi đầu xem dưa leo nhỏ của mình, mặt lộ vẻ bi phẫn: “Tôi, tôi, tôi mà nhỏ? Anh, anh…”
Vậy mới nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Tiểu Thang Bao ở trong tay Tuần công tử không thể xoay người, trời sinh chính là bị Sở Tuần hàng phục.
Hai người đang dây dưa, khóa cửa đột nhiên bị người phá mở.
Một giọng nói nham hiểm phổ biến tiến vào tai hai người: “Chơi đủ chưa? Thang tiểu thiếu gia không áp được anh, vậy tôi thế nào?”
Thang thiếu gia bất ngờ quay đầu lại.
Cậu còn cưỡi cứng ngắc trên người Sở Tuần, tư thế xấu hổ.
“Jimmy, cậu đừng vào, mau đi ra.”
Người đàn ông tóc đen vóc dáng thấp bé kêu Jim này, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, nghiền ngẫm nói: “Cậu mới phải đi ra ngoài.”
Thang thiếu gia: “Cậu có ý gì hả?”
Sở Tuần nằm ở trên giường sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhìn chằm chằm người mới tới: “……”
Jim trẻ tuổi gầy guộc, trời sinh khuôn mặt bình thường, dáng người bình thường, thuộc kiểu ném vào đám đông dùng sức tìm cũng không thấy, chỉ có đôi mắt nhỏ, con ngươi lộ ra tia giảo hoạt không tầm thường, trong nụ cười giấu đao mới bại lộ bộ mặt chân thật.
Thang Gia Hạo bị người lôi xuống giường, kéo ra ngoài cửa. Hai chân cậu đạp loạn, gào lên: “Jimmy, cậu cậu làm cái gì, cậu đừng xằng bậy!”
Jim khinh miệt ném tàn thuốc vào mặt Thang thiếu gia: “Yên tâm, tôi sẽ không xằng bậy, tôi sẽ chiếu cố thật tốt Sở thiếu gia tâm can bảo bối của cậu.”
“Chúng ta còn phải cám ơn Thang thiếu gia trượng nghĩa ra tay giúp đỡ đấy, ha ha ha ——”
Mặt Thang Gia Hạo đột nhiên biến sắc, trợn mắt há miệng.
Cậu bỗng chốc hiểu ra mình bị lừa, trúng bẫy!
Cậu ra sức giãy dụa, muốn tới che chở anh Tuần của cậu. Gáy cậu lập tức trúng một cú chém, tay chân rũ xuống……
Sở Tuần trên giường đột nhiên nhảy lên, hai tay bị còng ra sức vùng vẫy, cơ hồ sắp thoát khỏi. Jim hung ác nhào lên, lòng bàn tay ấn động mạch cổ của Sở Tuần, ống tiêm thô to bằng ngón giữa gắn một ống chất lỏng thô bạo ấn xuống. Sở Tuần run mạnh, há miệng kêu không ra tiếng, sắc mặt biến trắng, cơ thể run rẩy, vai phát lực, rốt cuộc trực tiếp bẻ gãy kim tiêm trong cơ thể mình!
Sở Tuần mở to mắt, độc thủ khó tra được hành tung ẩn nấp phía sau Thang thiếu gia, rốt cục hiện thân.
Jim đắc ý thắt cà vạt, mân mê một sợi tóc: “Anh giãy dụa cũng vô dụng, tôi đã tiêm vào rồi.”
Sở Tuần hít khí từng hớp từng hớp khí, sắc mặt từ trắng chuyển đỏ, toàn thân phát run: “Cậu, tiêm vào, cái gì vậy?”
Jim nói: “Thứ có thể cho anh thực thoải mái, anh rất nhanh có thể cảm giác được.”
Hai mắt Sở Tuần đăm đăm nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Cậu đến tột cùng ai? Vì sao bắt tôi?”
Jim nói lời sâu xa: “Lời này hẳn là tôi hỏi Sở thiếu gia mới đúng —— anh đến tột cùng là ai?”
Thang thiếu gia choáng váng bị người nhét vào bao tải, quăng vào toilet. Thẳng đến một khắc trước khi hôn mê mới biết, mình bị người ta lợi dụng, còn phiền đến anh Tuần. Chân chính tính kế cậu chính là người bạn bên cạnh này, không biết có lai lịch gì.
Jim đương nhiên không phải người thường, ngay từ đầu tiếp cận Thang thiếu gia đã mang mục đích. Nói cách khác, thật tinh mắt tiếp cận tiểu thiếu gia Thịnh Cơ, cũng không chỉ có một người. Sở Tuần lợi dụng Tiểu Thang điều tra ngọn nguồn Thịnh Cơ, đồng thời cũng có người lấy Thang thiếu gia làm ván cầu, thăm dò nguyên gốc của Sở Tuần, song phương thâm nhập lẫn nhau, đều mang tâm cơ. Jim trăm phương nghìn kế chen vào bè đảng đám cậu ấm này, chính là để tiếp cận mục tiêu. Hắn vẫn chen chân không lọt, hôm nay nếu không phải Tiểu Thang phóng ngựa giúp hắn thu phục Sở thiếu gia, ẩn nấp phía sau cậu, thực không dễ xuống tay.
Lại thêm tên tiểu thiếu gia tính tình ngạo mạn kia cũng không dễ khống chế, rất không nghe lời. Jim vốn muốn dùng máy bay chở Sở Tuần ra biên cảnh, tới biên giới hoặc trên biển càng tiện xuống tay.
Jim linh hoạt chồm về phía trước như đang tiến hành nghi thức nào đó, ngồi ở bên giường, nhìn vào gương ở đầu giường sửa sang lại quần áo mặt mũi, tóc chải vuốt chỉnh tề, còn lấy ra một bộ dụng cụ tinh xảo, cắt giũa móng tay tỉa lông mày, sau đó mới mỉm cười quay đầu lại.
Áo sơ mi Sở Tuần bị vén lên, quấn quanh cổ tay, toàn thân bóng loáng trần trụi, bởi vì dược lực phát tác mà cơ thể nổi lên một tầng ửng hồng mất tự nhiên, làn da trở nên bán trong suốt, mạch máu ở dưới da như ẩn như hiện. Cậu liều chết cắn chặt miệng, dược tính ở chỗ sâu trong ngực bụng cậu châm lên một ngọn lửa nhỏ, phừng phừng thiêu đốt, nướng chín cậu. Mỗi một khớp xương đều phát ra cơn tê dại khó nhịn, ngứa ngáy, run lẩy bẩy, toàn thân sưng lên.
Jim tựa như đối đãi một pho tượng bằng sứ mỏng manh sang quý, sợ dùng sức quá mạnh khiến người vỡ vụn. Hắn thật cẩn thận nâng cằm Sở Tuần lên, ép hỏi: “Nói đi, anh rốt cuộc là ai? Cấp bậc của anh, số hiệu của anh, hành động của anh, login logout của anh?”
Sở Tuần nhắm chặt hai mắt, môi ngập ngừng: “Cậu bắt sai người, tôi không cấp bậc, không số hiệu, tôi chỉ là người làm ăn……”
Jim: “Anh từ Bắc Mỹ mang về tình báo đến tột cùng là nội dung gì?”
“Tình báo viên tiếp xúc với anh ở Mỹ là ai?”
“Kế hoạch số 2213 của quân đội Trung Quốc, tên ‘Hành động Mây tía’, là ý gì?”
Sở Tuần nhắm mắt không đáp, ngón tay nắm chặt xiềng xích, thân thể khó nhịn chà xát lên drap giường, chống đỡ từng cơn tra tấn của dược lực, làn da sắp căng nứt.
Jim uy hiếp nói: “Anh ngoan cố chống lại cũng vô dụng, phương pháp thôi miên của anh cũng vô dụng.”
Đáy mắt Sở Tuần lóe ra hào quang mỏng manh: “Buông, bằng không tao cho mày chết rất khó xem.”
Jim hung hăng nói: “Dược lực không đủ phải không?”
Môi Sở Tuần dính đầy mồ hôi, nổi giận nói: “Mày thử xem.”
Thuốc kích dục nồng độ cao lại một lần nữa từ cổ tiến vào thân thể.
Sở Tuần run rẩy kịch liệt, đầu ấn vào góc giường liều mạng áp chế, nỗi sợ hãi như một đàn kiến ùn ùn tiến vào lục phủ ngũ tạng gặm cắn. Cậu cảm giác được hạ thân mình dần sưng lên, ngẩng cao đầu, sưng đỏ muốn nổ tung, khó nhịn run rẩy, ham muốn tình dục xé rách sức mạnh ý chí cậu.
Sở Tuần biết mình bị tiêm vào có thể là cái gì. Loại thuốc tiêm thể lỏng trong suốt này là thủ đoạn tra tấn bức cung mà cục tình báo các quốc gia thường dùng.
Cố dùng hình phạt cậy miệng đặc công, kỳ thật rất khó đắc thủ. Những người này mỗi người đều trải qua huấn luyện chịu đau, chống thẩm vấn nghiêm khắc không phải người, đau đớn kịch liệt sẽ khiến cơ quan tri giác của người nhanh chóng tê liệt, do đó sinh ra tính nhẫn nại chịu đựng kéo dài. Khổ hình tàn bạo đồng thời sẽ kích khởi nhân tố tín ngưỡng, nhân cách kiên trinh bất khuất tiềm tàng trong cơ thể người thụ hình. Mà loại thuốc tiêm xuân dược này, là phản lại huấn luyện này. Nó cũng không gây đau đớn, không gia tăng thống khổ. Tương phản, nó ở trong cơ thể người sẽ tạo ra khoái cảm ảo giác mãnh liệt, tương tự như hưởng thụ giây phút tình ái đạt tới cao trào đến bắn tinh, huyết áp nhanh chóng tăng cao, adrenalin bùng nổ, ý thức mơ hồ. Đây là cảm giác hưng phấn kích thích đến thăng thiên mà bất cứ người đàn ông sinh lý bình thường nào cũng không thể chống đỡ.
Các cựu nữ điệp viên của Liên Xô, Đông Âu cũng sử dụng loại thuốc tương tự dụ dỗ mục tiêu khác phái, thu thập tình báo. Thường là một ống tiêm xuống, khiến cho mục tiêu ý chí tan rã, tinh thần dần sụp đổ, tứ chi mở rộng, phòng tuyến tan tác.
Sở Tuần có thể chịu đựng được đến châm thứ hai, đã là vượt qua khỏi ý chí của người thường.
Không ai có thể chống đỡ tra tấn liều lượng gấp đôi.
“Ưm…… A……”
Sở Tuần cắn nát môi dưới, một vệt máu chảy ra. Nửa dưới phát sưng không được làm dịu, thống khổ, sắp nổ tung.
“Nói cho tao biết liên lạc viên ở Bắc Mỹ, tao sẽ lập tức giúp mày giải thoát, sẽ không để mày có chút thống khổ nào……”
Jim hết lần này đến lần khác ở bên tai xui khiến.
Hắn mở va li xách tay, trong đó xếp đầy các loại hình cụ tinh xảo, lóe lên hàn quang. Hắn chậm rãi thử từng món trên người Sở Tuần. Quá trình thử hình cụ đối với người thụ hình sẽ sinh ra áp lực tâm lý cùng tra tấn, thường so với dụng hình trực tiếp có lực uy hiếp gấp ngàn lần.
Hai mắt Sở Tuần tê liệt, đồng tử tan rã, dây dẫn điện cực được nối với các bộ phận trên cơ thể cậu, dòng điện cường độ nhẹ liên tục khiến cả người cậu co rút. Hai chân cậu run run, dòng điện kịch liệt kích thích dọc theo dây dẫn từ lỗ niệu đạo hướng về phía háng, phần cảm điện điên cuồng chui vào khoang bụng.
“Ư…… A…… Không, từ bỏ…… Dừng lại……”
Sở Tuần kêu ra tiếng, khóe mắt có nước mắt.
Dụng cụ rung thô to bôi loạn thuốc mỡ đẩy vào cơ thể cậu, nảy lên kịch liệt làm cậu rốt cục sụp đổ, này đã vượt qua cực hạn bất luận kẻ nào có thể chịu đựng.
“A —— a ——”
Cả người Sở Tuần ướt đẫm, mái tóc ướt sũng hỗn độn tán loạn, ánh mắt mê man, môi khẽ nhếch, màu da hiện ra một lớp phấn bán trong suốt, tựa như được bao lấy một lớp thủy tinh, tứ chi thon dài bởi vì thuốc kích dục tra tấn mà vặn vẹo.
Ánh mắt Jim hơi lồi ra, nhìn không chuyển mắt, thần sắc cũng dần dần biến đổi……
Hắn bởi vì tiếng kêu dường như sụp đổ của Sở Tuần mà hưng phấn, ánh mắt biến thái vặn vẹo, chăm chú nhìn phản ứng cơ thể của người trước mắt, ở một trình độ nào đó cũng mê muội, cả người bắt đầu nóng lên. Hắn nguyên bản đối với đàn ông không có hứng thú, nhưng mặc dù không có dục niệm phương diện kia, cảnh đẹp vô cùng quyến rũ trước mắt cũng đủ khiến huyết mạch sôi sục, để ý gì nam hay nữ. Hắn bất tri bất giác chịu không nổi, huyết áp tăng lên.
Đũng quần hắn cũng cứng, hô hấp dồn dập, tính cảnh giác cùng dè chừng bất tri bất giác tan rã, nhìn chằm chằm Sở Tuần giống như trừng một mâm thịt nai nướng tươi non thơm ngọt, muốn ăn vào miệng.
Sở Tuần ướt sũng nằm nghiêng trên giường, sắc mặt ửng đỏ, tựa hồ bị vây trong trạng thái suy yếu không hề có năng lực phản kháng, mặc người chà đạp. Rõ ràng là thân hình đàn ông, cũng không phải kiểu co rúm cùng làm bộ làm tịch, lại dụ hoặc đến mức tận cùng, ánh mắt vô tội trong suốt.
�
Thẩm vấn dụng hình chân chính không đạt được hiệu quả cậy miệng, hoàn toàn là loại cảm giác thiếu thận trọng này hấp dẫn, càng có thể khiến tâm thần dao động, đánh mất tâm trí…… Chính là giờ khắc này, khi con mồi chưa ý thức được phòng tuyến của mình tan rã, còn không biết ai mới là mục tiêu chân chính đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook