Vệ Sĩ
Chương 11: Kéo bè kéo lũ đánh nhau

Sở Tuần đi theo Thẩm Bác Văn chạy đến chỗ kia, quả nhiên thấy mấy đứa tiểu Sơn Đông bị mấy chục người bọn họ vây quanh ở giữa.

Đứa trẻ cầm đầu phe tiểu Sơn Đông, chính là Hoắc Truyền Võ.

Vết thương trên lông mày Hoắc Truyền Võ đã gần như khỏi hẳn, tróc vảy già, có thể nhìn ra phía trên mi cốt lưu lại một vệt trắng nhỏ, khuôn mặt càng có vẻ già dặn, khốc khốc, đường nét cứng rắn.

Hoắc tiểu nhị bình thường ăn mặc cũng không khác mấy ông anh cậu, bộ dáng, tư thế, rõ ràng chính là một Hoắc Truyền Quân thu nhỏ. Áo sơ mi trắng vì giặt quá nhiều nên hơi cũ, quần dài màu xanh lục, “Giày mảnh” màu đen, trên vai đeo chéo một cái cặp quân đội bằng vải bố.

Một tay Hoắc Truyền Võ còn xách theo một cây mộc côn dày khoảng hai ngón tay, đầu côn được bao một khối sắt tây. Sở Tuần vừa thấy liền biết thiết côn này rất nặng, cây gỗ đánh người không đủ mạnh, tiểu tử này thực độc đáo, dùng sắt tây bao đầu gỗ, mang theo vũ khí mạnh nhất kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Sở Tuần là không nghĩ tới, tên nhóc Hoắc Truyền Võ này, thế nhưng mỗi ngày đi học lại giấu một cây côn trong cặp!

Cậu trong lòng thầm cân nhắc, bản thân trước đây không biết Hoắc Truyền Võ, xem nhẹ đối phương.

Tôi đây vắt giò lên cổ chạy, một đường chạy như điên, sợ tiểu tử cậu bị người ta đánh, giờ nhìn thấy ngài thế này, tuyệt đối không giống như chuẩn bị dâng mình cho người ta làm thịt……

Hai phe sau khi tan học ở trên đường Mão Thượng kỳ thật đã giằng co hơn một giờ. Thẩm Bác Văn Vương Hân Hân bọn họ bên này người đông thế mạnh, nhân số chiếm ưu thế áp đảo, bao vây, nhưng vẫn không dám động thủ, cũng là kiêng kị tiểu tử họ Hoắc. Hoắc Truyền Võ bị vây, nhìn thẳng vào đám kia, không kêu một tiếng, mở cặp lưu loát lấy ra côn sắt, che ở trước người, ánh mắt lạnh lùng bức ra tia dọa dẫm không đúng tuổi, phe tiểu Bắc Kinh bị ánh mắt này dọa nên dù bao vây hơn một giờ, cũng chỉ dám bao vây, không dám đánh.

Con cháu đại viện đánh nhau xem trọng người đông thế mạnh, mặt mũi lại đặc biệt lớn, nhưng là thực đánh nhau ác liệt, cũng không dám liều như mấy người từ ngoài tới.

Lúc này mấy đứa nhỏ tiến cũng không được, lùi cũng không xong, đều sợ xanh mặt, lỡ mặt mình bị thương thì sao, nhưng là không đánh, đã bao vây một giờ, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua?

Nhóm lâu la vừa thấy Sở tiểu nhị đến, khí thế lập tức lại bùng lên, xăn tay áo, chuẩn bị lên.

Vương Hân Hân reo lên: “Chúng ta nhân số gấp ba, ba chọi một, không tin đánh không lại!”

Vương Hân Hân vẫn còn nhớ hồi mới gặp cậu nhóc đã nếm qua mệt của Hoắc tiểu tử, mấy ngày nay không ít lần đi khiêu khích, đáng tiếc không chiếm tiện nghi.

Thẩm Bác Văn chụm đầu thương lượng với Sở Tuần: “Cậu nói đi, đánh hay không đánh hả?”

Sở Tuần quét mắt, liếc mắt hỏi Thiệu Quân: “Tiểu Quân nhi, cậu đánh hay không đánh?”

Thiệu Quân nhún vai, trong tay cũng cầm cây: “Cậu đánh tớ liền đánh.”

Sở Tuần: “…… Cậu cũng có thù oán với nó?”

Thiệu Quân tóm lại vẫn xem Hoắc tiểu nhị rất không thuận mắt, nói: “Tiểu tử họ Hoắc kia, mỗi khi nhìn cậu ánh mắt không đúng chút nào, tớ luôn cảm thấy nó nghẹn muốn đánh cậu, trong lòng bất an, không bằng chúng ta động thủ trước đập nó một trận.”

Sở Tuần trong lòng nói, Thiệu Tiểu Quân huynh, ánh mắt cái gì, ai nghẹn muốn đánh tôi chứ?

Một đôi mắt dài đẹp như thế, cậu cả ngày nhìn cái gì vậy hả?

Quả nhiên chức tư lệnh này là không dễ làm mà, mình không gây chuyện, lại không ngăn nổi đám người phía dưới đứa này so với đứa kia còn lỗ mãng hơn.

Sở tư lệnh ngày đó mặc một chiếc áo T-shirt, khoác áo ghi-lê, bên dưới là quần ca-rô bằng len dạ đồng bộ với áo khoác, đường cắt may vô cùng vừa vặn, toàn là đặt làm, tôn lên dáng người thon dài của cậu. Vào lúc đó, đây là trang phục vô cùng tân thời, nói tóm lại cậu cùng người khác không giống nhau.

Sở Tuần ở trong trận doanh của phe mình qua lại mấy vòng, đi tới đi lui, giày da nện bước loạt xoạt, kỳ thật trong lòng đang rối bời, làm sao bây giờ đây?

Đánh, khẳng định không phải ý hay.

Không đánh, mình trực tiếp vung tay lên, các anh em, rút —— vậy tư lệnh này cũng nên xuống đài, khỏi cần lăn lộn trong viện nữa, thực mất mặt a……

Sở Tuần vì sao không muốn đánh? Một là cậu không giỏi cái này, hai là cậu đoán phe mình căn bản đánh không lại Hoắc Truyền Võ. Tư thế kia của Hoắc tiểu nhị, vừa thấy liền biết không phải người hiền lành gì, y chang Hoắc Truyền Quân. Lúc trước anh cậu cũng may mắn không động thủ đánh nhau với Hoắc Truyền Quân, nếu thực làm vậy, Sở Du nhất định bị xử thảm hại hơn.

Đương nhiên còn có nguyên nhân thứ ba, Sở Tuần trong lòng có hảo cảm với Hoắc tiểu nhị.

Hoắc Truyền Võ trở lại trường học, không kể cho đám bạn học chuyện anh trai mình ở trước mặt Sở Du chơi trội, như cũ trầm mặc ít lời, không thích khoe khoang. Trong trường học rất nhiều bạn học ở đại viện, không tới hai ngày chuyện này cũng bị truyền đi khắp nơi, có người ý định châm ngòi, nói, “Hoắc Truyền Võ, anh cậu đánh thắng anh Sở Tuần, về sau các cậu là tư lệnh đại viện hả?” Hoắc Truyền Võ không phản ứng những người này.

Lợi hại, nhưng không dễ dàng để người khác nhìn ra hắn lợi hại, có tài khống chế thâm tàng bất lộ, Sở Tuần trong lòng có vài phần thưởng thức, cảm thấy người này giống như một chàng trai trẻ.

Thẩm Bác Văn cùng Thiệu Quân một trái một phải đứng phía sau Sở Tuần, quang minh làm tả hữu hộ pháp.

Sở Tuần cùng hai huynh đệ bí mật nói nhỏ: “Các cậu trước đừng lên, chờ tớ đến nói chuyện với lão đại bọn họ đã.”

Sở Tuần chậm rãi bước đi thong thả bước đến chỗ đất trống giữa hai phe, nhanh chóng vứt cho Hoắc Truyền Võ một ánh mắt ẩn ý, chỉ một cái ngoắc tay: cậu lại đây cho tôi!

Hai người dường như tâm linh tương thông, Hoắc Truyền Võ hạ mi mắt, lông mi dày đậm che đi ánh mắt lóe lên, yên lặng đi lại đây.

Sở Tuần một cước đạp lên ghế đá, cánh tay tự nhiên khoát lên đầu gối, thực tiêu sái. Hai người đầu kề đầu, hạ giọng, Sở Tuần chất vấn: “Các cậu sao lại thế này? Sao lại chống lại?!”

Truyền Võ nhíu mày nói: “Bọn họ không nên chặn đường yêm.”

Sở Tuần tức không chỗ xả: “Bọn họ đúng là muốn chặn đường cậu, cậu không biết chạy hả, tan học cậu không nhanh chân về nhà, chạy loạn làm gì?!”

Truyền Võ: “…… Vậy, nhẫm nhanh bảo bọn họ rút đi.”

Sở Tuần nói: “Mọi người chúng ta đều đến đây, tôi hiện tại làm sao bảo bọn họ lui được, tôi phải nói thế nào đây?”

Truyền Võ thô thanh nói: “Vậy nhẫm là muốn đánh?”

Sở Tuần nhíu chặt mày, dáng vẻ tư lệnh vọt lên, quát lớn: “Tôi muốn đánh bà ngoại ông cậu nhà cậu á! Đầu óc cậu nghĩ cái gì vậy, tôi không muốn đánh, cậu nhanh chóng giúp tôi nghĩ biện pháp đi —— tôi làm sao để cậu chạy thoát đây?”

Truyền Võ hừ một câu, khẩu khí bất tri bất giác bại lộ tính tình trẻ con: “Ai mẹ ơi, mệt chết yêm, cầm cây gậy nãy giờ!”

Hai người thì thà thì thầm, vùi đầu thương nghị đối sách.

Những người khác không đọc được ý nghĩ, liền ngốc ngốc đứng giằng co, chờ đợi kết quả hai lão đại đàm phán.

Hoắc Truyền Võ lén cùng Sở Tuần bốn mắt nhìn nhau, cỗ lệ khí mới vừa rồi kia lập tức liền tiêu tan, lông mi hơi hơi chớp động, thiết côn tử trong tay cũng hạ xuống.

Đầu hai người bọn họ kề rất sát, mặt Truyền Võ thon gầy góc cạnh, mày kiếm đen nhánh, ánh mắt ngược lại cũng không lớn, mắt một mí hơi mỏng, khóe mắt không cong lên như Thiệu Quân, mà hơi ngang, không thể nói rõ cảm giác, làm cho Sở Tuần chăm chú nhìn thật lâu…… Không thể dùng xinh đẹp để hình dung, mà là anh tuấn, đàn ông đích thực chính là kiểu anh tuấn này đây.

Trầm mặc một lát, Truyền Võ nói: “Nếu không…… Yêm để nhẫm đánh vài cái, đánh xong rồi, nhẫm có mặt mũi, bảo những người đó lui.”

Sở Tuần híp đôi mắt dài, không tin: “Cậu bằng lòng chịu cho tôi đánh?”

Truyền Võ nói: “Dù sao cũng không có khả năng yêm đánh nhẫm đi?”

Sở Tuần giật mình, không hiểu hỏi một câu đặc biệt ngốc: “Cậu cam tâm để tôi đánh sao, tay tôi rất cứng đó.”

Truyền Võ liếc nhìn bộ dạng này của Sở Tuần, người này một thân tây trang giày da tuấn tú, khóe miệng nhịn không được, cười ra một má lúm đồng tiền, nói: “Xem nhẫm như vậy, dù sao cũng đánh không lại yêm, nhẫm cũng đánh không đau, yêm sợ gì chứ?”

Sở Tuần vừa nghe, hung hăng trừng Hoắc Truyền Võ, hai người xoay chuyển nhãn cầu nhìn nhau, bực bội bay mất, đều vui vẻ.

Hoắc Truyền Võ đối với mấy thằng nhóc khác đều lạnh lùng nghiêm mặt, rất lợi hại, duy độc đối với Sở Tuần, đột nhiên không phát giận được, Sở tiểu nhị tóm lại chính là không giống với bọn nhỏ lỗ mãng kia……

Nhóm tiểu lâu la đều sốt ruột chờ, hai người kia sao mãi bàn không xong?

Đám người bọn họ nào biết, Sở tư lệnh của bọn họ lúc này, hận không thể lâm trận làm phản đi theo địch. (=)))

Sở Tuần rốt cục nói chuyện xong, vẫy tay, cùng nói với hai bên: “Chúng ta không đánh.”

Sở Tuần thuận tay tước vũ khí của Hoắc Truyền Võ, đem cây thiết côn kia của đối phương nhét vào túi quần sau của mình, trước mắt bao người, ôm chầm bả vai Truyền Võ.

“Bọn họ không muốn cùng ta đánh, đầu hàng, về sau quy thuận đội chúng ta.”

“Đều người một nhà, đánh cái gì chứ? Về sau đánh trận, chơi bóng, bơi lội đều cùng nhau.”

“Không cần đánh, thu đội, về nhà ăn cơm!”

Sở Tuần nói xong còn cố ý nâng cằm Hoắc Truyền Võ, thân thiết xoa bóp mặt, tựa như cậu mỗi lần nhón chân quàng vai Thẩm Bác Văn về nhà, nhéo mặt Đại Văn Tử.

Sở Tuần vừa nói không đánh, kỳ thật câu này khiến mấy đứa nhóc thở phào một hơi, nhưng lại không quá cam tâm, chúng ta nhiều người như vậy, thả vài người đối phương chạy, về sau nói ra ngoài, ở trong đại viện ngẩng đầu không nổi!

Vương Hân Hân vẫn không chịu buông tha kêu la vài câu: “Dựa vào cái gì chứ, để thằng Hoắc tiểu nhị đi à? Rất tiện nghi nó!”

Sở Tuần quay lại lạnh lùng nói: “Bằng không cậu cùng Hoắc Truyền Võ một mình đấu? Đừng nói tớ không cản cậu, đánh sứt tay mẻ chân thì làm sao đây?”

Vương Hân Hân kỳ thật là con nhà lái ô tô đường dài ở đây, cũng là một tiểu lưu manh bản địa, vẫn luôn không phục Sở tiểu nhị, cãi lại: “Sợ đánh nhau sao? Sợ đánh nhau vậy cậu thôi làm tư lệnh đi?!”

* * *

Buổi tối hôm đó phát sinh một chuyện khác, đúng lúc giải cứu nguy cơ tín nhiệm của Sở tiểu nhị.

Hai phe bọn họ kéo gậy gộc trở về đại viện, vừa vào cửa thì thấy mấy đứa trẻ trong viện bọn họ dắt xe đạp chạy về, mặt mày ủ rũ, vừa nhìn là biết bị người ta ức hiếp.

Đám đông vội hỏi: “Sao vậy, bị đứa nào đánh hả?”

Thì ra mấy đứa nhỏ trong đại viện bọn họ vừa mới học chạy xe đạp, chạy ra ngoài chơi, còn đội mũ Cashmere có miếng che tai trong viện mới phát.

Cũng không phải mùa đông, ra ngoài còn đội mũ, này không phải trêu ngươi người khác sao, quả nhiên vừa ra khỏi cửa đã bị người ta nhìn chòng chọc. Khi đó mũ thợ săn đang là mốt, có giá trị, ai cũng thích. Phố lớn ngõ nhỏ lưu hành “Mũ bay”, người nào mang mũ xuất môn khoe khoang, một khi không chú ý sẽ bị người bên cạnh bạt “bay” mũ. Đám con nít ở ngoài viện cưỡi xe đạp 28 từ phía sau xông lên, chèn mấy đứa nhỏ này, ép ngã, còn đoạt mũ của bọn chúng……

Bạn mình bị người ta ức hiếp trắng trợn, nhất thời lửa nóng bùng lên, nổi giận.

“Là người ở đại viện nào, thấy rõ diện mạo kẻ địch không?”

“Là mấy thằng nhóc khốn kiếp bên đại viện bộ Quốc An (1), đại viện nằm trên đường Phục Hưng đó!”

(1) Bộ Quốc An: Bộ An ninh quốc gia

“Lần trước ở hồ Long Đàm, chính là bọn chúng đoạt giày trượt băng của tụi tớ!”

“Bà ngoại ông cậu nhà nó, dám nã pháo vào bộ tư lệnh, xem quân khu ta như không người sao?!”

Lực chú ý của trẻ con bị dời đi nhanh chóng, tính tình cũng xúc động, mấy người Vương Hân Hân lập tức xách gậy gộc chạy tới đại viện trên đường Phục Hưng, chuẩn bị đi đập bể cổng sắt nhà người ta.

Sở Tuần hô lên kêu bọn họ dừng lại: “Trở về hết, hôm nay muộn rồi, trời cũng đã tối.”

Đoàn người nhất trí nhìn về phía Sở Tuần: “Vậy cậu nói, cứ như vậy quên đi?”

Sở Tuần nghĩ nghĩ, liếc mắt nhìn Truyền Võ, Truyền Võ tay đang đeo cặp sách, thoáng cái cũng nhìn cậu…

Sở Tuần vỗ tay nói: “Ngày mai sau khi tan học, tập hợp ở sân than đá, chúng ta tiên lễ hậu binh.”

Ngày hôm sau, Sở tư lệnh ra lệnh cho đám lâu la, trước hạ chiến thư với đối phương, lấy lại mũ và giày trượt băng bị cướp, bằng không sẽ tiến quân đến hang ổ của các người.

Đối phương căn bản không phản ứng, không đem bọn họ để vào mắt.

Tối hôm đó, bọn nhỏ đại viện xách theo vũ khí, “Ngọc tuyền lộ tam thiếu” đặc biệt uy phong dẫn đầu ở phía trước, khí thế thẳng tiến đến đường Phục Hưng. Thẩm Bác Văn đội mũ che tai, Thiệu Quân đội mũ nhung hình cầu, Sở Tuần không đội mũ, quần tây đồng bộ với áo ghi-lê đổi thành quần dài quân phục, vận động lưu loát gọn gàng.

Ở bên sân than đá, nhóm tiểu Sơn Đông đang đợi bọn họ.

Sở Tuần hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Hoắc Truyền Võ cực ngầu thản nhiên nói: “Đi đánh nhau.”

Sở Tuần vẫn còn nhớ như in bộ dáng Hoắc Truyền Võ hôm đó. Trời chiều xuyên thấu qua cành lá rơi một chuỗi hạt vàng, dừng trên đầu vai người này, mí mắt Hoắc Truyền Võ hơi mỏng, ánh mắt thản nhiên, chỉ nói ba chữ kia. Ý trên mặt chữ, đi đánh nhau, các huynh đệ đánh nhau đương nhiên phải cùng đi, bằng không có thể xem là anh em sao?

Hai nhóm người nhanh chóng hội hợp thành một đội. Có một số việc nói thật buồn cười, mấy ngày hôm trước trong viện phe Bắc Kinh với phe Sơn Đông còn xem nhau như kẻ thù, đoạt sữa của nhau, chích bể lốp xe, lúc này kẻ thù bên ngoài xông đến, không đem đám con cháu đại viện để vào mắt, cưỡi lên đầu ông mày, bọn ông đây không thu thập tụi mày là không được! Tâm tình của cả đám lúc này phải nói là một lòng đầy căm phẫn, cùng chung mối thù, mấy ngày nay nghẹn hỏa, giờ mới tìm được con đường phát tiết hợp lý.

Bên cạnh Truyền Võ cũng có hai huynh đệ, cũng thuộc loại cứng rắn.

Quốc Khánh nói: “Tiểu Võ, chúng ta đi đánh nhau thật hả?”

Cát Tường nói: “Chạy theo chơi với bọn họ à?”

Truyền Võ chăm chăm bước đi, thô giọng nói: “Bọn họ đánh không lại, yêm đi theo xem.”

Hoắc tiểu nhị kỳ thật rất để ý, thực lòng nghĩ, Sở tư lệnh nhà cậu đánh giặc căn bản mất linh, tư lệnh cái quỷ, khẳng định đánh không lại người ta, lúc này vẫn là để Hoắc gia nhà cậu xông trận, tay chân khẳng khiu thế kia, chỉ để cho mấy đứa nhỏ ở viện khác đánh…… Hoắc gia tôi nhất định phải bảo vệ đứa ngốc cậu.

Vì thế, xế chiều hôm nay, đám trẻ ở đại viện trên đường Ngọc Tuyền, cùng đám trẻ ở đại viện Bộ Ủy trên đường Phục Hưng, ở bãi tập gần trường học đánh một trận.

Sở Tuần bình thường không thích tụ tập ra ngoài đánh nhau, rất ít khi va chạm, lúc này cũng không biết thế nào, hưng trí nổi lên, trong lòng như có một ngọn lửa bùng lên, bỗng nhiên cảm thấy chuyện này đặc biệt thích thú.

Cậu không cho các anh em dưới tay động gậy gộc. Đánh nhau động đao động côn gì đó, rất thô lỗ, Sở tiểu nhị bình thường nhã nhặn lại thích thể diện, hai đám người cầm đao ầm ầm xông vào đánh chém, không phải chủ trương của cậu. Tất cả bọn họ trước tiên chuẩn bị đạn cao su mô phỏng theo súng, ná, súng bắn nước, còn có bom nước, bom cà chua…… Cậu cũng cho các anh em ồ ạt xông lên, người ta tham mưu đánh giặc, chú ý chiến lược chiến thuật, tuyệt không mù quáng đánh như ong vỡ tổ.

Sở tư lệnh bài binh bày trận với đám anh em, tư duy rõ ràng, có bài bản hẳn hoi.

“Vương Hân Hân, cậu mang mười người, từ cổng chính vọt vào, dồn sức hét to, dùng súng và cà chua tấn công bọn họ.”

“Bác Văn, cậu mang mười người, mai phục ở bên phải cái cửa nhỏ kia, đợi bọn hắn bị đánh chạy về, các cậu từ cửa nhỏ tiến vào, bọc đánh đường lui, dùng đạn cao su hạ gục!”

“Quân nhi, cậu mang mười người, mai phục ở bên cạnh tòa nhà kia, bọn họ bị đánh khẳng định chạy về hướng này, đột nhiên tập kích, bao vây bọn họ, bắn bom nước!”

……

Mấy nhóm người đều được phái đi, Thẩm Bác Văn bị kích động chạy đi, chưa được hai bước liền cảm thấy không đúng, lại quay lại: “Tuần nhi, chúng ta đều đi đánh nhau, cậu làm gì?”

Sở Tuần khẽ chớp mí mắt xinh đẹp: “Tớ không thể di chuyển, tớ trấn thủ bộ tư lệnh a.”

Thẩm Bác Văn nghe xong cũng không để ý, kiểm tra lại súng đạn cùng túi cà chua, dẫn người đi mai phục.

Sở Tuần vừa quay đầu lại, phát hiện Hoắc Truyền Võ hai tay đút túi đứng phía sau cậu, bất động.

Sở Tuần hỏi: “Ai, cậu không đi đánh nhau hả?”

Truyền Võ nói: “Nhẫm không phải trấn thủ bộ tư lệnh sao.”

Ánh mắt Hoắc tiểu nhị sáng lên, tựa hồ cũng bắt đầu nhìn Sở tư lệnh với cặp mắt khác xưa.

Sở Tuần vui vẻ, mau mắn ngoắc ngoắc tay, ánh mắt quỷ bí: “Đi, chúng ta đem bộ tư lệnh chuyển dời đến mảnh đất an toàn, sau đó tiêu diệt kẻ địch……”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương