Vệ Sĩ Tạm Thời
-
Chương 35
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Hôm trước còn lôi thuốc ra hút lúc nửa đêm, chít chít éo éo không chịu trèo cao bám víu phú quý, mà bây giờ đã rinh người về nhà rồi. Phương Sơ Dương lại có nhận thức mới với loại trình độ nói không giữ lời của anh em nhà mình.
"Uây, chú về rồi đó à." Địch Thần quay đầu lại lên tiếng chào Phương Sơ Dương, lại tập trung lực chú ý lên người Cao Vũ Sanh, "Phương Sơ Dương, em trai anh, em gặp rồi đó."
"Ai là em trai của anh hả!" Phương Sơ Dương đi tới cho anh một quyền sau lưng, dò xét nhìn về phía Cao Vũ Sanh.
Cao Vũ Sanh đứng dậy, gật đầu một cái chào hỏi Phương Sơ Dương, sau đó cầm đồ vào vào phòng thay.
Địch Thần nhìn Thiên Tứ ngoan ngoãn, nhịn không được nhe răng cười ngây ngô, bị Phương Sơ Dương nhìn không được nữa siết cổ nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Như chú thấy đó, anh kết thân với một tỉ phú bạc triệu làm anh em, sau này nhà chúng ta phát tài rồi." Địch Thần chớp mắt với hắn.
"Xoắn!"
Hai người đang ồn ào, Cao Vũ Sanh thay đồ ngủ đi ra. Cái áo ngủ rẻ tiền chỉ có hơn mười tệ, cứ thế để hắn mặc thành có cảm giác của đồ cao cấp: "Tôi ở đây không gây thêm phiền phức gì cho hai người chứ?"
"Có cái gì mà phiền chứ, người nào đó nhớ thương cậu nhiều năm như thế... Ui da!" Phương Sơ Dương chưa kịp nói xong, đã bị Địch Thần đấm một quyền vào bụng, không nói tiếp được nữa.
"Mì sắp nở hết rồi, nhanh đi vớt ra ăn thôi, ăn cơm đi ăn cơm." Địch Thần kéo Cao Vũ Sanh đi đến phòng bếp, ném người anh em bị thương ở phòng khách để người ta tự sinh tự diệt.
Công tác của Phương Sơ Dương bận rộn, thời gian nghỉ ngơi vô cùng quý giá, cơm nước xong đã sớm đi ngủ. Địch Thần dỗ Địch Mông Mông ngủ trong phòng bé, Cao Vũ Sanh thì tự mình ngây ngô trong phòng của Địch Thần.
Căn phòng này vẫn còn phong cách của một học sinh trung học vào khoảng mười mấy năm trước, trên giá sách không có mấy cuốn sách, có bóng rổ, tạp chí, các loại đồ bừa bộn lặt vặt. Trên bàn có một khung ảnh nhỏ, bên trong là hình gia đình.
Một đôi vợ chồng trung niên ngồi trên ghế, có ba người trẻ tuổi đứng đằng sau. Địch Thần đứng ở chính giữa, bên cạnh anh là Phương Sơ Dương và một cô gái trẻ tuổi, cười đến xán lạn.
"Em muốn cái cao hay thấp?" Địch Thần giơ một cái gối rồi ném nó lên giường.
"Người này..." Cao Vũ Sanh chỉ vào người đàn ông trung niên trong hình, "Ông ấy là..."
"Ừ, ông ấy chính là người dẫn chúng ta về." Địch Thần đi tới cầm khung hình lên, vô cùng kinh ngạc, "Em còn nhớ rõ ông ấy sao?"
Người đàn ông kia chính là Địch Kiến Quốc, đồng thời cũng là người cảnh sát dẫn mẹ Cao Vũ Sanh đến tỉnh S đón bọn họ. Lúc đó Cao Vũ Sanh sống chết không chịu rời xa Địch Thần, Địch Thần lại không biết nhà mình ở đâu, cho nên được dẫn về chung với nhau. Hộ khẩu đăng ký ở viện mồ côi, chẳng qua Địch Thần không ở đó mà được mẹ Cao dẫn về nhà.
"Là mẹ em dẫn anh đi đúng không?" Cao Vũ Sanh nhìn anh.
Lúc tỉnh dậy đã không thấy tăm hơi của ca ca đâu nữa, mặc kệ hắn khóc nháo thế nào cũng không có ích gì. Mẹ hắn đưa hắn về nhà họ Cao, mình thì đã biến mất.
"Biến mất?" Địch Thần vô cùng kinh ngạc. Mẹ của Thiên Tứ họ Diệp, lúc đó dì Diệp ở một mình, không thấy mặt của cha Cao Vũ Sanh đâu cả. Sau đó thì dì Diệp đuổi anh đi, anh cứ nghĩ là họ phải quay về bên cạnh cha Cao nên không tiện mang người ngoài là anh đi theo.
Để con ở lại tự mình rời đi, cái này cũng thật là có chút nói không thông.
"Ừ, không bao lâu sau thì qua đời." Cao Vũ Sanh ngồi trên giường, chọn một cái gối thấp hơn, rũ mắt nhìn về phía hình phim hoạt hình trên đó.
Mẹ không ở đó, anh cũng không có bên cạnh, nhà họ Cao còn có chị gái cùng cha khác mẹ, còn có mẹ kế. Đúng rồi, còn có một đứa em trai nhỏ hơn Cao Vũ Sanh bốn tuổi, mà lúc Cao Vũ Sanh quay về cũng đã bảy tuổi. Vậy nghĩa là...
Địch Thần nhíu mày nhìn Cao Vũ Sanh, đưa tay muốn ôm ôm hắn, đầu ngón tay vừa đụng tới vai bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.
"Ai vậy?" Địch Thần quay đầu lại, chỉ thấy Địch Mông Mông đi chân trần vịn cửa lộ ra hai con mắt, như kẻ trộm nhìn hai người bọn họ.
Sau khi được cậu cho phép, cậu nhóc nhanh chóng leo lên giường, nằm giữa hai người lớn.
"Thằng nhóc này ha, lúc nãy giả bộ ngủ hả?" Địch Thần giơ một ngón tay chọc chọc bé.
"Con ngủ rồi, nhưng nhớ đến chuyện này thì tỉnh." Địch Mông Mông nói như ông cụ non, ngồi dậy, vô cùng hết sức nghiêm túc nhìn về phía cậu mình, "Con muốn kết hôn với Dao Dao, cậu nghĩ bạn ấy sẽ đồng ý chứ?"
"Cái này thì con phải hỏi Dao Dao chứ." Địch Thần làm như có thật trả lời, "Đã tỏ tình với người ta chưa?"
"Vẫn chưa." Địch Mông Mông buồn phiền nhăn mày, "Con tính trực tiếp cầu hôn bạn ấy luôn."
"Ngài đúng thật là có ý tưởng." Địch Thần vỗ vai cháu ngoại trai, "Vậy chúc con mã đáo thành công."
Nhưng mà ủng hộ của cậu mình cũng không thể giảm bớt phiền não của Tiểu Địch tiên sinh được, lần đầu tiên lộ ra sự không tin tưởng trong đời, linh quang chợt lóe lên, bé nghĩ ra được một chủ ý xấu: "Nếu không thì cậu kết hôn với mẹ của Dao Dao đi? Dao Dao không có cha, cậu kết hôn với mẹ của bạn ấy thì ngày nào con cũng có thể ở cùng một chỗ với Dao Dao rồi."
"Vậy con và Dao Dao thành anh em rồi, còn kết hôn cái rắm ấy!" Địch Thần cóc đầu bé, "Biến về ngủ đi."
Bán cậu thất bại, Tiểu Địch tiên sinh mang tâm sự nặng nề đi về phòng ngủ.
Cao Vũ Sanh: "..."
"Nhìn anh như thế làm gì, em cũng muốn bán anh đi để đổi vợ hả?" Địch Thần nghiêng qua liếc hắn.
Cao Vũ Sanh lắc đầu, lấy điện thoại ra đưa tới trước mặt hắn. Trên màn hình, Siri đang loé loé, vang lên tiếng máy móc:
[Dựa vào pháp luật hiện hành, con của mợ (1) và chồng trước sinh ra cũng có thể cùng bạn kết hôn.]
(1) Mợ là vợ của cậu.
"Này!" Địch Thần giơ tay lên nhào cái đầu chải cẩn thận của Cao Vũ Sanh thành ổ gà.
Hôm sau vẫn phải đi làm, Địch Thần dậy thật sớm chuẩn bị đưa Cao Vũ Sanh đi làm.
"Từ đây đến công ty cũng không xa mấy, không có nguy hiểm gì, tự em đi là được rồi." Cao Vũ Sanh nhìn bộ dáng anh vẫn còn buồn ngủ, muốn cho anh ngủ nhiều thêm chút.
"Không đưa em đi thì anh cũng phải đến nhà trẻ mà." Địch Thần vịn vào hắn ra khỏi phòng, ngáp một cái thật dài.
Phương Sơ Dương đang cài cúc áo sơ mi cười nhạo: "Anh nói xem, sao lúc trước không tìm một nhà trẻ gần nhà đi, gần đây có mấy cái mà cứ muốn tìm một chỗ xa như thế."
"Không xa mà, có ba con phố là tới." Địch Thần đào Địch Mông Mông ngủ thành heo con lên.
Cuối cùng vẫn là Cao Vũ Sanh lái xe đưa hai người bọn họ đến nhà trẻ trước, sau đó tự mình đi làm. Công ty Đầu tư Cá Mặn đã đưa tiền vào rồi, hạng mục thương mại đã khởi động, cho nên gần đây hắn rất bận rộn. Hôm qua lười biếng cả ngày, hòm thư cũng nhanh chóng đầy luôn.
Địch Mông Mông đến nhà trẻ rồi, cũng không chịu vào lớp học, đứng cạnh xích đu chờ Dao Dao, thường thường sờ cái gì đó trong túi. Nhưng mà đợi đến chín rưỡi, tất cả bạn học đã đến nhưng chẳng thấy Dao Dao đâu.
Đếm số học sinh, phát hiện thiếu một bé, Địch Thần lấy sổ thông tin gọi điện cho mẹ của Dao Dao, để hỏi sao giờ Dao Dao vẫn chưa tới nhà trẻ. Điện thoại vang lên một lúc lâu mới có người bắt, một câu "A lô" mang đầy giọng mũi, nghe rất mệt mỏi.
"Mẹ Dao Dao à, Dao Dao vẫn chưa đến nhà trẻ nữa, cô có biết việc này không?"
Trả lời Địch Thần là một tiếng khóc không đè nén được: "Không thấy Dao Dao đâu nữa!"
Cũng không lâu lắm, mẹ Dao Dao mặt mày tái nhợt liền xuất hiện ở nhà trẻ, trong tay cầm một xấp tờ giấy tìm người, mong muốn nhà trẻ tìm giúp.
Địch Thần nhận lấy, nhìn nội dung phía trên.
[Tiếu Dao, nữ, bốn tuổi rưỡi. Tối qua, lúc 20:10, mất tích ở khu thương mại Vạn Trà, lúc mất tích bé mặc váy màu hồng nhạt có nơ bướm, đi giày da màu trắng.] Bên cạnh đó là một tấm hình rõ nét chụp Dao Dao mặc chiếc váy này.
"Mất tích trong khu thương mại? Có kiểm tra camera chưa?" Hiệu trưởng nhà trẻ đi ra, đồng ý để cho các thầy cô giáo phụ dán trong vùng này.
"Đã kiểm tra rồi nhưng lại không tìm được. Cảnh sát đã mang video đi rồi, nói tôi mười một giờ đến xem lại." Hai mắt mẹ Dao Dao đỏ bừng, rõ ràng là cả đêm không ngủ.
"Dao Dao bị người xấu bắt cóc à?" Địch Mông Mông kéo kéo tạp dề của cậu mình.
"Cũng có thể." Địch Thần cúi đầu nhìn bé một cái, mẹ Dao Dao bên cạnh bỗng nhiên mềm người té về phía trước, được anh tay nhanh mắt lẹ đỡ.
Hiệu trưởng nhanh chóng cầm một chai nước mang đến cho cô, an ủi nói: "Mẹ Dao Dao à, cô phải giữ gìn cơ thể thật tốt, như thế mới có sức tìm Dao Dao. Bây giờ chỗ nào cũng có camera cả, lại còn ở khu đông người nữa, chắc chắn sẽ tìm được thôi. Nói không chừng là bé chỉ lạc đường, được người nào đó có lòng tốt dắt đi."
Câu cuối cùng chỉ để xoa dịu thôi. Trong lòng mọi người đều rõ ràng, mấy đứa trẻ bây giờ có thể thuộc lòng số điện thoại của cha mẹ, nếu như thật sự gặp được người có lòng tốt thì chắc chắn sẽ gọi cho cha mẹ trước.
Mẹ Dao Dao uống vài hớp nước tăng lực, sắc mặt cuối cùng cũng dễ nhìn hơn, gượng dậy muốn đến đồn cảnh sát xem video.
Hiệu trưởng nhìn không được: "Tiểu Địch à, cậu đi cùng với mẹ Dao Dao đi."
Địch Thần cùng mẹ Dao Dao đi tới đồn cảnh sát. Camera trong khu thương mại được cảnh sát phân tích suốt đêm nhưng lại không tìm được Dao Dao. Cảnh sát sắp xếp lại mấy đoạn thời gian quan trọng cho bọn họ xem.
Video hiển thị tình hình trong khu thương mại lúc đó, mẹ của Dao Dao đang ở trong cửa hàng mua gì đó, bên ngoài cửa hàng là một khoảng sân rộng, có rất nhiều đứa bé ở đó chơi đùa. Có một đoạn thời gian, có vài đứa bé cùng nhau chạy vào chỗ góc chết của camera, lúc đi ra thì đã không thấy Dao Dao đâu nữa.
"Chính là lúc này, những đứa bé khác đều ở đó, chỉ có cô bé là biến mất." Cảnh sát phân tích video chỉ cho bọn họ xem, ở đoạn góc chết của camera có một cửa thoát hiểm. Cảnh sát cũng xem tất cả camera của mỗi lối thoát hiểm từng tầng nhưng cũng không thấy bóng sáng của Dao Dao.
Giống như là biến mất luôn vậy.
"Ở trong khu thương mại cũng có thể để Dao Dao lạc mất, cô trông con thế nào đó hả?" Một người đàn ông ăn mặc sang trọng đeo kính râm đi đến, mở miệng là bắt đầu la mắng mẹ Dao Dao.
"Anh là ai?" Cảnh sát ngăn cản lại.
"Tôi là cha của đứa bé!" Chồng trước đeo kính râm không quan tâm đến tiến triển của vụ án, chỉ biết chỉ vào mẹ Dao Dao quở trách, "Con đã lớn thế rồi mà cũng không trông được, chỉ biết dạo phố mua quần áo. Lúc trước tôi đã nói giao con cho tôi mà cô còn không chịu, giờ nhìn xem, đã xảy ra chuyện rồi đấy."
"Dao Dao mất tích mẹ của bé là người đau khổ nhất, bây giờ anh nói những lời này thì làm được gì?" Địch Thần nhìn không được nữa, ngăn người phụ nữ đau khổ nói không ra lời ra sau mình.
"Anh là ai? Ây, nhanh thế đã tìm được bạn trai mới rồi à." Chồng cũ quan sát Địch Thần từ trên xuống dưới, bỗng nổi khùng, "Vì yêu đương hẹn hò mà con mình cũng không trông, cô có xứng làm mẹ không?"
Địch Thần kéo tay áo của người đàn ông đó, nghiến răng hạ giọng nói: "Con mẹ nó anh nói thêm câu nữa coi."
Tác giả:
Mông Mông: Cầu hôn thất bại —— Không có vợ rồi.
/Hết chương 35/
Hôm trước còn lôi thuốc ra hút lúc nửa đêm, chít chít éo éo không chịu trèo cao bám víu phú quý, mà bây giờ đã rinh người về nhà rồi. Phương Sơ Dương lại có nhận thức mới với loại trình độ nói không giữ lời của anh em nhà mình.
"Uây, chú về rồi đó à." Địch Thần quay đầu lại lên tiếng chào Phương Sơ Dương, lại tập trung lực chú ý lên người Cao Vũ Sanh, "Phương Sơ Dương, em trai anh, em gặp rồi đó."
"Ai là em trai của anh hả!" Phương Sơ Dương đi tới cho anh một quyền sau lưng, dò xét nhìn về phía Cao Vũ Sanh.
Cao Vũ Sanh đứng dậy, gật đầu một cái chào hỏi Phương Sơ Dương, sau đó cầm đồ vào vào phòng thay.
Địch Thần nhìn Thiên Tứ ngoan ngoãn, nhịn không được nhe răng cười ngây ngô, bị Phương Sơ Dương nhìn không được nữa siết cổ nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Như chú thấy đó, anh kết thân với một tỉ phú bạc triệu làm anh em, sau này nhà chúng ta phát tài rồi." Địch Thần chớp mắt với hắn.
"Xoắn!"
Hai người đang ồn ào, Cao Vũ Sanh thay đồ ngủ đi ra. Cái áo ngủ rẻ tiền chỉ có hơn mười tệ, cứ thế để hắn mặc thành có cảm giác của đồ cao cấp: "Tôi ở đây không gây thêm phiền phức gì cho hai người chứ?"
"Có cái gì mà phiền chứ, người nào đó nhớ thương cậu nhiều năm như thế... Ui da!" Phương Sơ Dương chưa kịp nói xong, đã bị Địch Thần đấm một quyền vào bụng, không nói tiếp được nữa.
"Mì sắp nở hết rồi, nhanh đi vớt ra ăn thôi, ăn cơm đi ăn cơm." Địch Thần kéo Cao Vũ Sanh đi đến phòng bếp, ném người anh em bị thương ở phòng khách để người ta tự sinh tự diệt.
Công tác của Phương Sơ Dương bận rộn, thời gian nghỉ ngơi vô cùng quý giá, cơm nước xong đã sớm đi ngủ. Địch Thần dỗ Địch Mông Mông ngủ trong phòng bé, Cao Vũ Sanh thì tự mình ngây ngô trong phòng của Địch Thần.
Căn phòng này vẫn còn phong cách của một học sinh trung học vào khoảng mười mấy năm trước, trên giá sách không có mấy cuốn sách, có bóng rổ, tạp chí, các loại đồ bừa bộn lặt vặt. Trên bàn có một khung ảnh nhỏ, bên trong là hình gia đình.
Một đôi vợ chồng trung niên ngồi trên ghế, có ba người trẻ tuổi đứng đằng sau. Địch Thần đứng ở chính giữa, bên cạnh anh là Phương Sơ Dương và một cô gái trẻ tuổi, cười đến xán lạn.
"Em muốn cái cao hay thấp?" Địch Thần giơ một cái gối rồi ném nó lên giường.
"Người này..." Cao Vũ Sanh chỉ vào người đàn ông trung niên trong hình, "Ông ấy là..."
"Ừ, ông ấy chính là người dẫn chúng ta về." Địch Thần đi tới cầm khung hình lên, vô cùng kinh ngạc, "Em còn nhớ rõ ông ấy sao?"
Người đàn ông kia chính là Địch Kiến Quốc, đồng thời cũng là người cảnh sát dẫn mẹ Cao Vũ Sanh đến tỉnh S đón bọn họ. Lúc đó Cao Vũ Sanh sống chết không chịu rời xa Địch Thần, Địch Thần lại không biết nhà mình ở đâu, cho nên được dẫn về chung với nhau. Hộ khẩu đăng ký ở viện mồ côi, chẳng qua Địch Thần không ở đó mà được mẹ Cao dẫn về nhà.
"Là mẹ em dẫn anh đi đúng không?" Cao Vũ Sanh nhìn anh.
Lúc tỉnh dậy đã không thấy tăm hơi của ca ca đâu nữa, mặc kệ hắn khóc nháo thế nào cũng không có ích gì. Mẹ hắn đưa hắn về nhà họ Cao, mình thì đã biến mất.
"Biến mất?" Địch Thần vô cùng kinh ngạc. Mẹ của Thiên Tứ họ Diệp, lúc đó dì Diệp ở một mình, không thấy mặt của cha Cao Vũ Sanh đâu cả. Sau đó thì dì Diệp đuổi anh đi, anh cứ nghĩ là họ phải quay về bên cạnh cha Cao nên không tiện mang người ngoài là anh đi theo.
Để con ở lại tự mình rời đi, cái này cũng thật là có chút nói không thông.
"Ừ, không bao lâu sau thì qua đời." Cao Vũ Sanh ngồi trên giường, chọn một cái gối thấp hơn, rũ mắt nhìn về phía hình phim hoạt hình trên đó.
Mẹ không ở đó, anh cũng không có bên cạnh, nhà họ Cao còn có chị gái cùng cha khác mẹ, còn có mẹ kế. Đúng rồi, còn có một đứa em trai nhỏ hơn Cao Vũ Sanh bốn tuổi, mà lúc Cao Vũ Sanh quay về cũng đã bảy tuổi. Vậy nghĩa là...
Địch Thần nhíu mày nhìn Cao Vũ Sanh, đưa tay muốn ôm ôm hắn, đầu ngón tay vừa đụng tới vai bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.
"Ai vậy?" Địch Thần quay đầu lại, chỉ thấy Địch Mông Mông đi chân trần vịn cửa lộ ra hai con mắt, như kẻ trộm nhìn hai người bọn họ.
Sau khi được cậu cho phép, cậu nhóc nhanh chóng leo lên giường, nằm giữa hai người lớn.
"Thằng nhóc này ha, lúc nãy giả bộ ngủ hả?" Địch Thần giơ một ngón tay chọc chọc bé.
"Con ngủ rồi, nhưng nhớ đến chuyện này thì tỉnh." Địch Mông Mông nói như ông cụ non, ngồi dậy, vô cùng hết sức nghiêm túc nhìn về phía cậu mình, "Con muốn kết hôn với Dao Dao, cậu nghĩ bạn ấy sẽ đồng ý chứ?"
"Cái này thì con phải hỏi Dao Dao chứ." Địch Thần làm như có thật trả lời, "Đã tỏ tình với người ta chưa?"
"Vẫn chưa." Địch Mông Mông buồn phiền nhăn mày, "Con tính trực tiếp cầu hôn bạn ấy luôn."
"Ngài đúng thật là có ý tưởng." Địch Thần vỗ vai cháu ngoại trai, "Vậy chúc con mã đáo thành công."
Nhưng mà ủng hộ của cậu mình cũng không thể giảm bớt phiền não của Tiểu Địch tiên sinh được, lần đầu tiên lộ ra sự không tin tưởng trong đời, linh quang chợt lóe lên, bé nghĩ ra được một chủ ý xấu: "Nếu không thì cậu kết hôn với mẹ của Dao Dao đi? Dao Dao không có cha, cậu kết hôn với mẹ của bạn ấy thì ngày nào con cũng có thể ở cùng một chỗ với Dao Dao rồi."
"Vậy con và Dao Dao thành anh em rồi, còn kết hôn cái rắm ấy!" Địch Thần cóc đầu bé, "Biến về ngủ đi."
Bán cậu thất bại, Tiểu Địch tiên sinh mang tâm sự nặng nề đi về phòng ngủ.
Cao Vũ Sanh: "..."
"Nhìn anh như thế làm gì, em cũng muốn bán anh đi để đổi vợ hả?" Địch Thần nghiêng qua liếc hắn.
Cao Vũ Sanh lắc đầu, lấy điện thoại ra đưa tới trước mặt hắn. Trên màn hình, Siri đang loé loé, vang lên tiếng máy móc:
[Dựa vào pháp luật hiện hành, con của mợ (1) và chồng trước sinh ra cũng có thể cùng bạn kết hôn.]
(1) Mợ là vợ của cậu.
"Này!" Địch Thần giơ tay lên nhào cái đầu chải cẩn thận của Cao Vũ Sanh thành ổ gà.
Hôm sau vẫn phải đi làm, Địch Thần dậy thật sớm chuẩn bị đưa Cao Vũ Sanh đi làm.
"Từ đây đến công ty cũng không xa mấy, không có nguy hiểm gì, tự em đi là được rồi." Cao Vũ Sanh nhìn bộ dáng anh vẫn còn buồn ngủ, muốn cho anh ngủ nhiều thêm chút.
"Không đưa em đi thì anh cũng phải đến nhà trẻ mà." Địch Thần vịn vào hắn ra khỏi phòng, ngáp một cái thật dài.
Phương Sơ Dương đang cài cúc áo sơ mi cười nhạo: "Anh nói xem, sao lúc trước không tìm một nhà trẻ gần nhà đi, gần đây có mấy cái mà cứ muốn tìm một chỗ xa như thế."
"Không xa mà, có ba con phố là tới." Địch Thần đào Địch Mông Mông ngủ thành heo con lên.
Cuối cùng vẫn là Cao Vũ Sanh lái xe đưa hai người bọn họ đến nhà trẻ trước, sau đó tự mình đi làm. Công ty Đầu tư Cá Mặn đã đưa tiền vào rồi, hạng mục thương mại đã khởi động, cho nên gần đây hắn rất bận rộn. Hôm qua lười biếng cả ngày, hòm thư cũng nhanh chóng đầy luôn.
Địch Mông Mông đến nhà trẻ rồi, cũng không chịu vào lớp học, đứng cạnh xích đu chờ Dao Dao, thường thường sờ cái gì đó trong túi. Nhưng mà đợi đến chín rưỡi, tất cả bạn học đã đến nhưng chẳng thấy Dao Dao đâu.
Đếm số học sinh, phát hiện thiếu một bé, Địch Thần lấy sổ thông tin gọi điện cho mẹ của Dao Dao, để hỏi sao giờ Dao Dao vẫn chưa tới nhà trẻ. Điện thoại vang lên một lúc lâu mới có người bắt, một câu "A lô" mang đầy giọng mũi, nghe rất mệt mỏi.
"Mẹ Dao Dao à, Dao Dao vẫn chưa đến nhà trẻ nữa, cô có biết việc này không?"
Trả lời Địch Thần là một tiếng khóc không đè nén được: "Không thấy Dao Dao đâu nữa!"
Cũng không lâu lắm, mẹ Dao Dao mặt mày tái nhợt liền xuất hiện ở nhà trẻ, trong tay cầm một xấp tờ giấy tìm người, mong muốn nhà trẻ tìm giúp.
Địch Thần nhận lấy, nhìn nội dung phía trên.
[Tiếu Dao, nữ, bốn tuổi rưỡi. Tối qua, lúc 20:10, mất tích ở khu thương mại Vạn Trà, lúc mất tích bé mặc váy màu hồng nhạt có nơ bướm, đi giày da màu trắng.] Bên cạnh đó là một tấm hình rõ nét chụp Dao Dao mặc chiếc váy này.
"Mất tích trong khu thương mại? Có kiểm tra camera chưa?" Hiệu trưởng nhà trẻ đi ra, đồng ý để cho các thầy cô giáo phụ dán trong vùng này.
"Đã kiểm tra rồi nhưng lại không tìm được. Cảnh sát đã mang video đi rồi, nói tôi mười một giờ đến xem lại." Hai mắt mẹ Dao Dao đỏ bừng, rõ ràng là cả đêm không ngủ.
"Dao Dao bị người xấu bắt cóc à?" Địch Mông Mông kéo kéo tạp dề của cậu mình.
"Cũng có thể." Địch Thần cúi đầu nhìn bé một cái, mẹ Dao Dao bên cạnh bỗng nhiên mềm người té về phía trước, được anh tay nhanh mắt lẹ đỡ.
Hiệu trưởng nhanh chóng cầm một chai nước mang đến cho cô, an ủi nói: "Mẹ Dao Dao à, cô phải giữ gìn cơ thể thật tốt, như thế mới có sức tìm Dao Dao. Bây giờ chỗ nào cũng có camera cả, lại còn ở khu đông người nữa, chắc chắn sẽ tìm được thôi. Nói không chừng là bé chỉ lạc đường, được người nào đó có lòng tốt dắt đi."
Câu cuối cùng chỉ để xoa dịu thôi. Trong lòng mọi người đều rõ ràng, mấy đứa trẻ bây giờ có thể thuộc lòng số điện thoại của cha mẹ, nếu như thật sự gặp được người có lòng tốt thì chắc chắn sẽ gọi cho cha mẹ trước.
Mẹ Dao Dao uống vài hớp nước tăng lực, sắc mặt cuối cùng cũng dễ nhìn hơn, gượng dậy muốn đến đồn cảnh sát xem video.
Hiệu trưởng nhìn không được: "Tiểu Địch à, cậu đi cùng với mẹ Dao Dao đi."
Địch Thần cùng mẹ Dao Dao đi tới đồn cảnh sát. Camera trong khu thương mại được cảnh sát phân tích suốt đêm nhưng lại không tìm được Dao Dao. Cảnh sát sắp xếp lại mấy đoạn thời gian quan trọng cho bọn họ xem.
Video hiển thị tình hình trong khu thương mại lúc đó, mẹ của Dao Dao đang ở trong cửa hàng mua gì đó, bên ngoài cửa hàng là một khoảng sân rộng, có rất nhiều đứa bé ở đó chơi đùa. Có một đoạn thời gian, có vài đứa bé cùng nhau chạy vào chỗ góc chết của camera, lúc đi ra thì đã không thấy Dao Dao đâu nữa.
"Chính là lúc này, những đứa bé khác đều ở đó, chỉ có cô bé là biến mất." Cảnh sát phân tích video chỉ cho bọn họ xem, ở đoạn góc chết của camera có một cửa thoát hiểm. Cảnh sát cũng xem tất cả camera của mỗi lối thoát hiểm từng tầng nhưng cũng không thấy bóng sáng của Dao Dao.
Giống như là biến mất luôn vậy.
"Ở trong khu thương mại cũng có thể để Dao Dao lạc mất, cô trông con thế nào đó hả?" Một người đàn ông ăn mặc sang trọng đeo kính râm đi đến, mở miệng là bắt đầu la mắng mẹ Dao Dao.
"Anh là ai?" Cảnh sát ngăn cản lại.
"Tôi là cha của đứa bé!" Chồng trước đeo kính râm không quan tâm đến tiến triển của vụ án, chỉ biết chỉ vào mẹ Dao Dao quở trách, "Con đã lớn thế rồi mà cũng không trông được, chỉ biết dạo phố mua quần áo. Lúc trước tôi đã nói giao con cho tôi mà cô còn không chịu, giờ nhìn xem, đã xảy ra chuyện rồi đấy."
"Dao Dao mất tích mẹ của bé là người đau khổ nhất, bây giờ anh nói những lời này thì làm được gì?" Địch Thần nhìn không được nữa, ngăn người phụ nữ đau khổ nói không ra lời ra sau mình.
"Anh là ai? Ây, nhanh thế đã tìm được bạn trai mới rồi à." Chồng cũ quan sát Địch Thần từ trên xuống dưới, bỗng nổi khùng, "Vì yêu đương hẹn hò mà con mình cũng không trông, cô có xứng làm mẹ không?"
Địch Thần kéo tay áo của người đàn ông đó, nghiến răng hạ giọng nói: "Con mẹ nó anh nói thêm câu nữa coi."
Tác giả:
Mông Mông: Cầu hôn thất bại —— Không có vợ rồi.
/Hết chương 35/
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook