Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ
-
Chương 12: Được gái tỏ tình
“Mau cởi đi, đứng đơ ra đó làm gì?”
Trương Hằng nghe thấy tiếng hò reo ầm ĩ vang lên từ xung quanh khiến cậu ta xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Thậm chí còn nghe thấy có người hét lớn ‘cố lên’ càng khiến cậu ta khó chịu.
Tần Hạo không có sở thích xem đàn ông cởi truồng chạy bộ nên anh quay người đi về phía hai chị em Lâm Vũ Hân như một người anh hùng chiến thắng vẻ vang trở về.
Lâm Vũ Hân bỗng cảm nhận thấy được bao nhiêu ánh mắt rực lửa đang nhìn mình, trong khoảnh khắc, cô vừa cảm thấy kiêu ngạo, lại vừa cảm thấy hơi bất an, tâm trạng hết sức rối ren.
Nghĩ tới việc Tần Hạo lợi hại như vậy mà lại chịu làm vệ sĩ của mình, Lâm Vũ Hân cảm thấy có chút hưng phấn trong lòng, ánh mắt nhìn Tần Hạo cũng trở nên khác thường, chứa đựng sự sùng bái.
Còn Lâm Vũ Nghi thì càng không cần phải nói.
Hai chị em nhà này, chị gái nhìn lạnh lùng, kiêu ngạo, thực ra trong lòng lại ấm áp, còn em gái thì bề ngoài ngoan ngoãn, hiểu chuyện nhưng thực ra là một phần tử nổi loạn đúng nghĩa.
Lâm Vũ Nghi vui mừng nói: “Tần Hạo, họ đã khinh thường anh như vậy thì hay là bây giờ, anh khiêu chiến cả đội bóng của họ đi, đánh bại hết bọn họ, để tất cả cùng cởi truồng chạy bộ!”
Khuôn mặt Tần Hạo tối sầm, nói: “Không cần phải vậy đâu! Khiêm tốn, nên khiêm tốn đi!”
“Khiêm tốn gì chứ, bắt đầu từ hôm nay, tên của anh sẽ được vang danh ở khắp cái trường đại học Trung Hải này, sợ rằng anh chẳng khiêm tốn nổi đâu!”, Lâm Vũ Nghi cười hi hi nói.
Tần Hạo thì sao cũng được, anh thật sự chẳng quan tâm chút danh tiếng cỏn con này mà ngược lại, chỉ cảm thấy hơi phiền phức.
Một nam hai nữ nhanh chóng rời đi trước ánh mắt của đám đông.
“Òa, anh ấy là ai vậy? Sao lại ở cùng với hai chị em hoa khôi trường mình thế?”
“Lợi hại quá, thằng cha này không chỉ đá bóng chất lừ mà bản lĩnh cua gái cũng thật thượng đẳng, hai chị em hoa khôi cực phẩm khó nhằn nhất được cả trường công nhận mà cũng bị anh ta nhằn mất rồi!”
“Thôi xong, có để cho người ta sống không đây!”
Đám độc thân kêu rên thảm thiết!
Chuyện Trương Hằng cởi truồng chạy bộ đã lên trang nhất của báo trường, hơn nữa còn có cả video, gây rúng động toàn trường.
Đồng thời, danh tiếng của Tần Hạo cũng nhanh chóng được tất cả mọi người ghi nhớ giống như những gì hai chị em Lâm Vũ Nghi đã nói.
Sinh viên năm nhất chuyển trường ngay ngày đầu tiên đã lôi kéo được một đám fan hâm mộ, nhất là những cô nữ sinh, họ nghe ngóng khắp nơi về thân phận của Tần Hạo, gia thế, hoàn cảnh, thậm chí là ngày sinh và cả số điện thoại của anh nữa.
Còn Tần Hạo thì đã sớm trở về nhà với hai chị em Lâm Vũ Hân, buổi chiều họ cũng không có tiết học nên Tần Hạo cũng làm biếng tới trường.
Điều này khiến đám sinh viên lớp 13 mong mỏi "gần quan thì được ban lộc" đã lâu vô cùng thất vọng, đến ngay cả thầy chủ nhiệm sau khi nghe chuyện cũng muốn nhìn nhận lại học sinh của mình một lần nữa.
Tần Hạo đã trốn học!
Ngày đầu tiên chuyển trường đã trốn học, xem ra phải dạy dỗ hẳn hoi một trận mới được!
Ngày thứ hai, Tần Hạo vẫn lái chiếc mini polo, chở hai cô gái đi học. Khi họ xuống xe, đi vào cổng trường.
Bỗng nhiên, một cô gái chạy như bay tới trước mặt Tần Hạo.
Một bó hoa hồng tươi rói được đưa tới trước mặt Tần Hạo, cô gái có thân hình cao gầy, dung mạo xinh đẹp, đứng trước mặt anh với vẻ ngượng ngùng.
“Tần Hạo, em thích anh, em muốn làm bạn gái của anh, anh đồng ý với em được không?”
Tần Hạo sững người khi nghe thấy như vậy.
“Mẹ ơi, nữ sinh đại học đều chủ động như vậy sao? Sao trước đây mình không biết nhỉ?”, Tần Hạo thầm rú lên trong lòng, nhưng bề ngoài thì vẫn tỏ vẻ mình không biết phải làm sao.
Lúc này, một giọng nói vô cùng bình thản từ phía sau vang lên.
“Xin lỗi nhé, anh ấy có bạn gái rồi!”
Lâm Vũ Hân bước tới với vẻ tự nhiên, nhẹ nhàng vòng tay qua cánh tay Tần Hạo, dựa nhẹ đầu vào vai anh, tuyên bố chủ quyền với đối phương.
Cô gái xinh đẹp sững người, nhìn chằm chằm Tần Hạo, nói: “Là thật sao?”
“Khụ khụ, chuyện này ấy mà…”, Tần Hạo lúng túng không biết phải trả lời thế nào.
Lúc này, Lâm Vũ Hân gửi tặng anh một ánh mắt tràn đầy tình yêu, nhưng Tần Hạo có thể đọc được sự uy hiếp giấu trong ánh mắt đó.
“Khụ, đúng vậy, tôi có bạn gái rồi, xin lỗi nhé!”
Tần Hạo nói xong bèn kéo Lâm Vũ Hân bỏ đi.
Cô gái kia buồn bã, đau lòng nhìn theo bóng lưng bỏ đi của Tần Hạo, rồi lại nhìn hai người đẹp hoa khôi của trường bên cạnh anh, bỗng chốc cô ấy cảm thấy mất hết tự tin.
Nhưng cô ấy vẫn không cam tâm bèn hét lên: “Em có thể đợi anh!”
Tần Hạo sợ quá nên vội bỏ chạy.
Không thể phủ nhận cô gái vừa rồi cũng không tệ, nhưng so với hai chị em Lâm Vũ Hân thì vẫn còn kém hơn một chút.
Vừa rời khỏi tầm mắt của cô gái kia, Lâm Vũ Hân bèn nhanh chóng buông tay ra, đạp mạnh lên mu bàn chân của Tần Hạo, tức giận kêu lên: “Anh tới làm vệ sĩ cho tôi hay là tới cua gái vậy?”
Tần Hạo khóc không ra nước mắt, nói: “Bà chị ơi, chị có nhầm không vậy, tôi có cua ai đâu? Là người ta cua tôi mà!”
“Phụt!”
Lâm Vũ Nghi ở bên cạnh thấy vậy liền bật cười.
Lâm Vũ Hân cũng chẳng còn cớ gì mà dày vò Tần Hạo, đúng là vừa rồi con gái nhà người ta chủ động tỏ tình với Tần Hạo thật.
“Cấm anh không được dụ dỗ con gái nhà người ta nữa, nghe rõ chưa?”, Lâm Vũ Hân nhanh chóng nín cười, làm mặt lạnh ra lệnh.
Tần Hạo nhún vai nói: “Tôi đồng ý làm vệ sĩ của cô, không sai, nhưng tôi nhớ là mình đâu có điều khoản ‘cấm yêu đương’!”
“Không có à, vậy thì giờ thêm vào, nếu không thì anh cút đi!”
Lâm Vũ Hân tức giận, giậm chân mắng.
Tần Hạo nhún vai, quay người định bỏ: “Được thôi!”
Lâm Vũ Nghi thấy có gì đó sai sai, như vậy chẳng phải là cứ thế tha cho tên khốn khiếp Tần Hạo này sao? Không được, không dễ vậy đâu.
Cô ấy vội vàng lao tới, chặn Tần Hạo lại, dang tay chặn đường đi của anh, ngẩng đầu tỏ vẻ đáng thương nói: “Anh đã quên lời mình nói khi còn ở khách sạn sao? Anh từng nói sẽ chịu trách nhiệm với hai chị em chúng tôi, sau giờ lại lật mặt vậy?”
Ánh mắt Tần Hạo khẽ rung lên, nhìn Lâm Vũ Nghi thở dài: “Tôi không quên!”
“Về thôi, chị chỉ nhất thời nổi nóng, tôi thay chị ấy xin lỗi anh!”
Lâm Vũ Nghi thấy anh ta dịu xuống thì cũng yên tâm hơn, cô ấy bước tới kéo cánh tay Tần Hạo, kéo anh quay lại.
Tần Hạo cảm nhận cánh tay mình ở giữa đôi gò bồng lắc qua lắc lại của Lâm Vũ Nghi thật mềm mại, sướng ngất ngây.
Lâm Vũ Hân trừng mắt nghiến răng nhìn thằng cha này, cuối cùng cũng không thể hạ mình xin lỗi nên quay người bỏ đi.
“Anh lên lớp trước đi, buổi trưa gặp lại nhé!”
Lâm Vũ Nghi nói với Tần Hạo rồi vội vàng đuổi theo chị gái.
“Chị!”
“Làm cái gì vậy?”
“Có phải chị thích anh ta không?”
“Này, làm gì có chuyện? Anh ta là gì chứ? Có gì tốt đẹp đâu?”
Lâm Vũ Hân bỗng nhiên thấy căng thẳng khi bị em gái hỏi như vậy, hình như cô sợ em gái biết được điều gì, đến ngay cả bản thân cô cũng không thể hiểu tại sao lại như vậy.
Lâm Vũ Nghi lại tò mò nói: “Nếu chị không thích anh ta thì tại sao vừa rồi lại tức giận? Chuyện vừa rồi đâu phải lỗi của anh ta, đúng là con gái nhà người ta tỏ tình mà!”
“Chị…Chị không thích nhìn anh ta đắc ý như vậy, có con gái tỏ tình thì ngầu lắm sao!”, Lâm Vũ Hân ngứa răng nói.
Trương Hằng nghe thấy tiếng hò reo ầm ĩ vang lên từ xung quanh khiến cậu ta xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Thậm chí còn nghe thấy có người hét lớn ‘cố lên’ càng khiến cậu ta khó chịu.
Tần Hạo không có sở thích xem đàn ông cởi truồng chạy bộ nên anh quay người đi về phía hai chị em Lâm Vũ Hân như một người anh hùng chiến thắng vẻ vang trở về.
Lâm Vũ Hân bỗng cảm nhận thấy được bao nhiêu ánh mắt rực lửa đang nhìn mình, trong khoảnh khắc, cô vừa cảm thấy kiêu ngạo, lại vừa cảm thấy hơi bất an, tâm trạng hết sức rối ren.
Nghĩ tới việc Tần Hạo lợi hại như vậy mà lại chịu làm vệ sĩ của mình, Lâm Vũ Hân cảm thấy có chút hưng phấn trong lòng, ánh mắt nhìn Tần Hạo cũng trở nên khác thường, chứa đựng sự sùng bái.
Còn Lâm Vũ Nghi thì càng không cần phải nói.
Hai chị em nhà này, chị gái nhìn lạnh lùng, kiêu ngạo, thực ra trong lòng lại ấm áp, còn em gái thì bề ngoài ngoan ngoãn, hiểu chuyện nhưng thực ra là một phần tử nổi loạn đúng nghĩa.
Lâm Vũ Nghi vui mừng nói: “Tần Hạo, họ đã khinh thường anh như vậy thì hay là bây giờ, anh khiêu chiến cả đội bóng của họ đi, đánh bại hết bọn họ, để tất cả cùng cởi truồng chạy bộ!”
Khuôn mặt Tần Hạo tối sầm, nói: “Không cần phải vậy đâu! Khiêm tốn, nên khiêm tốn đi!”
“Khiêm tốn gì chứ, bắt đầu từ hôm nay, tên của anh sẽ được vang danh ở khắp cái trường đại học Trung Hải này, sợ rằng anh chẳng khiêm tốn nổi đâu!”, Lâm Vũ Nghi cười hi hi nói.
Tần Hạo thì sao cũng được, anh thật sự chẳng quan tâm chút danh tiếng cỏn con này mà ngược lại, chỉ cảm thấy hơi phiền phức.
Một nam hai nữ nhanh chóng rời đi trước ánh mắt của đám đông.
“Òa, anh ấy là ai vậy? Sao lại ở cùng với hai chị em hoa khôi trường mình thế?”
“Lợi hại quá, thằng cha này không chỉ đá bóng chất lừ mà bản lĩnh cua gái cũng thật thượng đẳng, hai chị em hoa khôi cực phẩm khó nhằn nhất được cả trường công nhận mà cũng bị anh ta nhằn mất rồi!”
“Thôi xong, có để cho người ta sống không đây!”
Đám độc thân kêu rên thảm thiết!
Chuyện Trương Hằng cởi truồng chạy bộ đã lên trang nhất của báo trường, hơn nữa còn có cả video, gây rúng động toàn trường.
Đồng thời, danh tiếng của Tần Hạo cũng nhanh chóng được tất cả mọi người ghi nhớ giống như những gì hai chị em Lâm Vũ Nghi đã nói.
Sinh viên năm nhất chuyển trường ngay ngày đầu tiên đã lôi kéo được một đám fan hâm mộ, nhất là những cô nữ sinh, họ nghe ngóng khắp nơi về thân phận của Tần Hạo, gia thế, hoàn cảnh, thậm chí là ngày sinh và cả số điện thoại của anh nữa.
Còn Tần Hạo thì đã sớm trở về nhà với hai chị em Lâm Vũ Hân, buổi chiều họ cũng không có tiết học nên Tần Hạo cũng làm biếng tới trường.
Điều này khiến đám sinh viên lớp 13 mong mỏi "gần quan thì được ban lộc" đã lâu vô cùng thất vọng, đến ngay cả thầy chủ nhiệm sau khi nghe chuyện cũng muốn nhìn nhận lại học sinh của mình một lần nữa.
Tần Hạo đã trốn học!
Ngày đầu tiên chuyển trường đã trốn học, xem ra phải dạy dỗ hẳn hoi một trận mới được!
Ngày thứ hai, Tần Hạo vẫn lái chiếc mini polo, chở hai cô gái đi học. Khi họ xuống xe, đi vào cổng trường.
Bỗng nhiên, một cô gái chạy như bay tới trước mặt Tần Hạo.
Một bó hoa hồng tươi rói được đưa tới trước mặt Tần Hạo, cô gái có thân hình cao gầy, dung mạo xinh đẹp, đứng trước mặt anh với vẻ ngượng ngùng.
“Tần Hạo, em thích anh, em muốn làm bạn gái của anh, anh đồng ý với em được không?”
Tần Hạo sững người khi nghe thấy như vậy.
“Mẹ ơi, nữ sinh đại học đều chủ động như vậy sao? Sao trước đây mình không biết nhỉ?”, Tần Hạo thầm rú lên trong lòng, nhưng bề ngoài thì vẫn tỏ vẻ mình không biết phải làm sao.
Lúc này, một giọng nói vô cùng bình thản từ phía sau vang lên.
“Xin lỗi nhé, anh ấy có bạn gái rồi!”
Lâm Vũ Hân bước tới với vẻ tự nhiên, nhẹ nhàng vòng tay qua cánh tay Tần Hạo, dựa nhẹ đầu vào vai anh, tuyên bố chủ quyền với đối phương.
Cô gái xinh đẹp sững người, nhìn chằm chằm Tần Hạo, nói: “Là thật sao?”
“Khụ khụ, chuyện này ấy mà…”, Tần Hạo lúng túng không biết phải trả lời thế nào.
Lúc này, Lâm Vũ Hân gửi tặng anh một ánh mắt tràn đầy tình yêu, nhưng Tần Hạo có thể đọc được sự uy hiếp giấu trong ánh mắt đó.
“Khụ, đúng vậy, tôi có bạn gái rồi, xin lỗi nhé!”
Tần Hạo nói xong bèn kéo Lâm Vũ Hân bỏ đi.
Cô gái kia buồn bã, đau lòng nhìn theo bóng lưng bỏ đi của Tần Hạo, rồi lại nhìn hai người đẹp hoa khôi của trường bên cạnh anh, bỗng chốc cô ấy cảm thấy mất hết tự tin.
Nhưng cô ấy vẫn không cam tâm bèn hét lên: “Em có thể đợi anh!”
Tần Hạo sợ quá nên vội bỏ chạy.
Không thể phủ nhận cô gái vừa rồi cũng không tệ, nhưng so với hai chị em Lâm Vũ Hân thì vẫn còn kém hơn một chút.
Vừa rời khỏi tầm mắt của cô gái kia, Lâm Vũ Hân bèn nhanh chóng buông tay ra, đạp mạnh lên mu bàn chân của Tần Hạo, tức giận kêu lên: “Anh tới làm vệ sĩ cho tôi hay là tới cua gái vậy?”
Tần Hạo khóc không ra nước mắt, nói: “Bà chị ơi, chị có nhầm không vậy, tôi có cua ai đâu? Là người ta cua tôi mà!”
“Phụt!”
Lâm Vũ Nghi ở bên cạnh thấy vậy liền bật cười.
Lâm Vũ Hân cũng chẳng còn cớ gì mà dày vò Tần Hạo, đúng là vừa rồi con gái nhà người ta chủ động tỏ tình với Tần Hạo thật.
“Cấm anh không được dụ dỗ con gái nhà người ta nữa, nghe rõ chưa?”, Lâm Vũ Hân nhanh chóng nín cười, làm mặt lạnh ra lệnh.
Tần Hạo nhún vai nói: “Tôi đồng ý làm vệ sĩ của cô, không sai, nhưng tôi nhớ là mình đâu có điều khoản ‘cấm yêu đương’!”
“Không có à, vậy thì giờ thêm vào, nếu không thì anh cút đi!”
Lâm Vũ Hân tức giận, giậm chân mắng.
Tần Hạo nhún vai, quay người định bỏ: “Được thôi!”
Lâm Vũ Nghi thấy có gì đó sai sai, như vậy chẳng phải là cứ thế tha cho tên khốn khiếp Tần Hạo này sao? Không được, không dễ vậy đâu.
Cô ấy vội vàng lao tới, chặn Tần Hạo lại, dang tay chặn đường đi của anh, ngẩng đầu tỏ vẻ đáng thương nói: “Anh đã quên lời mình nói khi còn ở khách sạn sao? Anh từng nói sẽ chịu trách nhiệm với hai chị em chúng tôi, sau giờ lại lật mặt vậy?”
Ánh mắt Tần Hạo khẽ rung lên, nhìn Lâm Vũ Nghi thở dài: “Tôi không quên!”
“Về thôi, chị chỉ nhất thời nổi nóng, tôi thay chị ấy xin lỗi anh!”
Lâm Vũ Nghi thấy anh ta dịu xuống thì cũng yên tâm hơn, cô ấy bước tới kéo cánh tay Tần Hạo, kéo anh quay lại.
Tần Hạo cảm nhận cánh tay mình ở giữa đôi gò bồng lắc qua lắc lại của Lâm Vũ Nghi thật mềm mại, sướng ngất ngây.
Lâm Vũ Hân trừng mắt nghiến răng nhìn thằng cha này, cuối cùng cũng không thể hạ mình xin lỗi nên quay người bỏ đi.
“Anh lên lớp trước đi, buổi trưa gặp lại nhé!”
Lâm Vũ Nghi nói với Tần Hạo rồi vội vàng đuổi theo chị gái.
“Chị!”
“Làm cái gì vậy?”
“Có phải chị thích anh ta không?”
“Này, làm gì có chuyện? Anh ta là gì chứ? Có gì tốt đẹp đâu?”
Lâm Vũ Hân bỗng nhiên thấy căng thẳng khi bị em gái hỏi như vậy, hình như cô sợ em gái biết được điều gì, đến ngay cả bản thân cô cũng không thể hiểu tại sao lại như vậy.
Lâm Vũ Nghi lại tò mò nói: “Nếu chị không thích anh ta thì tại sao vừa rồi lại tức giận? Chuyện vừa rồi đâu phải lỗi của anh ta, đúng là con gái nhà người ta tỏ tình mà!”
“Chị…Chị không thích nhìn anh ta đắc ý như vậy, có con gái tỏ tình thì ngầu lắm sao!”, Lâm Vũ Hân ngứa răng nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook