Ve Sầu Mùa Hạ - Kháp Phùng Xuân
-
Chương 36: Nó muốn cậu, nó háo sắc
Lúc điền nguyện vọng, Hạ Sàn đích thân nhìn Giang Bạch Du chọn trường học, đúng vậy, hắn sợ Giang Bạch Du giấu hắn điền cùng một trường với hắn.
Không phải hắn không tin tưởng bạn trai mình, mà là Giang Bạch Du làm được. Điền xong Hạ Sàn thở phào nhẹ nhõm, hắn bị Giang Bạch Du ôm vào trong lòng, ngồi ở trên đùi cậu, Hạ Sàn hỏi cậu muốn làm gì, Giang Bạch Du vùi mặt vào trong cổ hắn nói bị tổn thương vì bạn trai không tin tưởng, cần hít một hơi mới được.
Hạ Sàn liếc mắt nhìn cái con người không văn nhã kia, móng vuốt vỗ lên tóc Giang Bạch Du, tóc Giang Bạch Du có hơi dài, còn chưa kịp cắt, cũng không còn gai góc như trước. Bị tóc che đi, đường nét trên khuôn mặt cũng bớt sắc sảo hơn.
Vỗ một móng vuốt, buông ra, tóc lại tự động bồng lên, lại vỗ một cái, tóc lại bồng lên, Hạ Sàn chơi đến quên cả trời đất.
Ngồi nghiêng trên đùi Giang Bạch Du cảm thấy eo hơi khó chịu, hắn dứt khoát tách chân ra ngồi, điều này càng khiến Giang Bạch Du dễ dàng thân cận hắn hơn.
Quần áo mùa hè vốn đã mỏng, Hạ Sàn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể rõ ràng của Giang Bạch Du, cao hơn hắn một chút, động tác ma sát vào nhau có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc và cơ bụng có đường nét của cậu.
Hạ Sàn cũng không thể trách, không chỉ một lần hắn bị tên Giang Bạch Du rắm thúi cưỡng chế nhìn, có một lần còn muốn hắn sờ vào, Hạ Sàn vốn rất thèm, nhưng nghĩ đến mình không chỉ có chiều cao thua còn không có cơ bụng, đột nhiên không muốn làm theo ý Giang Bạch Du. Hắn khoanh tay trước ngực, giọng nói tràn đầy khinh thường, “Có, có gì đâu mà sờ, tôi tôi cũng không phải không có, đàn ông mà.”
Nhưng cách hắn thỉnh thoảng liếc nhìn cơ bụng của người khác đã bán đứng hắn, hơn nữa, hắn có cơ bụng hay không Giang Bạch Du có thể không biết sao!
Giang Bạch Du không vạch trần hắn, thừa dịp hắn không chú ý nhéo eo hắn, Hạ Sàn sợ ngứa, eo là tử huyệt của hắn, hắn lập tức nhào vào trong lòng Giang Bạch Du, một tay vô tình ấn lên cơ bụng người ta.
Hạ Sàn nhìn Giang Bạch Du, Giang Bạch Du cũng nhìn hắn.
Giang Bạch Du nháy mắt như lưu manh, “Có đẹp không? Có muốn chôn ở trên ngủ không?”
Hạ Sàn thuận thế sờ soạng hai cái, vốn định đứng dậy, “Không đẹp, cứng, cứng quá.”
Không ngờ Giang Bạch Du đưa tay lên, đè chặt tay hắn lên cơ bụng, “Sờ nhiều một chút sẽ mềm.”
Hạ Sàn: Sờ nữa tôi sẽ mềm nhũn.
Cái này có thể nói ra sao? Đương nhiên không thể rồi!
Hạ Sàn lấy cớ nói mình đói bụng, muốn ra ngoài ăn cơm, lúc này mới tránh được một kiếp.
Mùa hè rất dễ mệt, gần đây không có áp lực học tập, Hạ Sàn muốn ngủ lúc nào thì ngủ, hiện tại ngồi ở trong lòng Giang Bạch Du, hắn lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật, cằm đặt trên vai Giang Bạch Du, mí mắt bắt đầu rơi xuống.
Lúc ý thức sắp lâm vào mơ hồ, đôi bàn tay luồn vào quần áo di chuyển trên làn da của hắn đã kích thích thần kinh của hắn, khiến hắn tỉnh lại từ cơn hỗn độn.
Hắn ngồi thẳng dậy, dùng đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm Giang Bạch Du, “Cậu làm gì vậy!
Bàn tay làm loạn kia vẫn còn tiếp tục, mà chủ nhân của nó lại giả bộ vô tội, “Không có gì, cậu ngủ tiếp đi.”
Cái này còn có thể tiếp tục ngủ được à?
“Lấy, tay ra.”
Bàn tay kia đã thăm dò tới bên hông, ngứa ngáy dày đặc bắt đầu lan tràn từ phần eo, không lâu sau sẽ ăn mòn đến tứ chi bách hài, làm cho cả người Hạ Sàn như nhũn ra, ý thức không rõ.
Sau đó, hắn sẽ bị Giang Bạch Du muốn làm gì thì làm. Thật đáng sợ, Giang Bạch Du quả nhiên là thèm thân thể hắn.
Giang Bạch Du có chút tiếc nuối lui tay ra, còn giơ lên trước mặt Hạ Sàn nói: “Nó muốn cậu, nó háo sắc.”
Hạ Sàn lãnh khốc, “Chặt đi.”
Hạ Sàn thề phải tiến hành lãnh khốc đến cùng, mặc kệ đối diện bao lâu, ánh mắt cũng không mềm nhũn xuống.
Nực cười, chuyện này liên quan đến sự trong sạch của mình, hơn nữa, hắn muốn làm công, phải lấy khí thế ra.
Giang Bạch Du bại trận, cậu ôm chặt lấy người, chà tới chà lui như còn ngại không đủ, giống như chà một cái bánh trôi nhỏ.
“Điểm Điểm, bạn trai cậu là người bình thường, có nhu cầu sinh lý bình thường.”
Hạ Sàn trả lời: “Tôi cũng vậy, là người bình thường, nhưng tôi thì không.”
Giang Bạch Du tức giận cắn một cái trên mặt hắn, cuối cùng hung hăng hôn một trận mới đưa Hạ Sàn về nhà.
Trước khi chia tay, Hạ Sàn thấm thía khuyên cậu, “Bình thường đọc nhiều sách, đừng đọc nhiều thứ không tốt, người có thể xấu, nhưng không thể hèn mọn.”
Giang Bạch Du: Cho nên tôi hèn mọn chỗ nào? Còn xấu nữa?
–
Trong nháy mắt đã qua kỳ nghỉ hè.
Ngày đến trường học báo cáo, không chỉ có ba mẹ tiễn hắn, Giang Bạch Du cũng nhất định phải đưa hắn đi.
Quá trình nhập học có chút rườm rà, cơ hồ đều là Giang Bạch Du chạy, lúc cần bản thân ký tên Hạ Sàn mới có thể bị kéo đi lộ mặt, ba mẹ Hạ lại bớt lo ở khu nghỉ ngơi của người nhà chờ đợi.
Hạ Sàn nhất thời cảm thấy có bạn trai cũng rất tốt.
Thu dọn xong tất cả phòng ngủ, Hạ Sàn liền thúc giục Giang Bạch Du quay về trường học của mình báo cáo, hai trường học gần nhau, đây là kết quả Giang Bạch Du tranh thủ rất lâu trước mặt Hạ Sàn mới có được.
Giang Bạch Du mở nắp bình đút Hạ Sàn uống một ngụm nước, lại giúp hắn lau mồ hôi trên trán, thật ra mồ hôi trên trán cậu nhiều hơn.
“Chuẩn bị xong tôi sẽ tới đón cậu ra ngoài ăn cơm, muốn mua đồ một lát đi mua với cậu, đừng đi một mình có nghe không?”
Ba mẹ ngồi bên cạnh, Hạ Sàn có hơi đỏ mặt đồng ý, “Cậu, cậu đi mau đi, đừng đến muộn.”
Giang Bạch Du thật sự luyến tiếc, lần đầu tiên đưa bạn trai nhỏ vào hoàn cảnh xa lạ, Hạ Sàn không sợ hãi, cậu lại sinh ra một chút hoảng sợ, cho dù thời gian không lâu.
Cậu tính toán thời gian trở lại trường học của mình, làm xong hết thảy công việc tới đón Hạ Sàn, đại khái hai tiếng, nếu như không đông người còn có thể làm nhanh hơn chút nữa.
Nhìn tư thế hận không thể lúc nào cũng quấn lấy nhau, giống như lúc bọn họ còn nhỏ, Liễu Nhân cười khẽ một tiếng, cô đứng lên nói với Giang Bạch Du: “Tiểu Giang, con về trường học trước đi, có dì và ba nó đi cùng rồi.”
“Vâng, cảm ơn dì.”
Lời này tự nhiên như coi Hạ Sàn đã là người của cậu, Liễu Nhân không so đo, ngược lại càng thêm yên tâm.
Giang Bạch Du đi rồi, trong phòng ngủ lục tục có những sinh viên khác tới báo cáo, đều là người không hướng nội, chủ động tự giới thiệu, chỉ chốc lát sau đã quen thuộc. Mà giá trị nhan sắc cao của một nhà ba người Hạ Sàn đương nhiên giành được khen ngợi của các bạn cùng phòng khác.
Nói hai tiếng, Giang Bạch Du không muộn một phút.
Sau khi đến nhà hàng, Hạ Sàn nhìn nhà hàng được trang hoàng lộng lẫy và những món ăn tinh xảo, có hơi bất ngờ.
Hắn hoài nghi Giang Bạch Du đã chuẩn bị xong từ lâu.
Mà ở trên bàn cơm, biểu hiện của Giang Bạch Du có hơi khác với bình thường, ổn trọng mà thành thục, cậu có thể cùng cha mẹ Hạ hào phóng nói chuyện với nhau, ăn nói không tầm thường, tiến thoái có độ, Hạ Sàn lúc này mới thấy được tu dưỡng của một phú nhị đại trên người cậu.
Tên rắm thúi rất biết giả bộ, Hạ Sàn đột nhiên muốn cười.
Sau khi tiễn ba mẹ đi, sắc trời đã tối xuống, nhiệt độ cũng không cao như ban ngày, Hạ Sàn và Giang Bạch Du tay trong tay chậm rãi đi.
Hai người đều mặc áo sơ mi trắng, một cao một thấp, bóng dáng ném xuống mặt đất, như keo như sơn.
Lông mi dày đặc mà thon dài của Hạ Sàn xao động ý cười, hắn xoay người đối mặt với Giang Bạch Du, dưới ánh mắt chăm chú của Giang Bạch Du, vòng tay lên cổ cậu, hắn đệm chân, chạm trán Giang Bạch Du, “Hôm nay, vất vả cho cậu rồi.”
m thanh ngọt ngào mà trong trẻo.
Giang Bạch Du ôm eo hắn, để tư thế kê chân của hắn bớt tốn sức, “Ừm… có phần thưởng gì không?”
“Vậy xin hỏi ngài Giang đây, cậu…… muốn phần thưởng gì đây?
Giang Bạch Du ghé sát vào hắn, “Muốn ở cùng cậu, Điểm Điểm, đồng ý với tôi được không?”
“Không được, ngài Giang, chúng, chúng ta đã thỏa thuận, học kỳ thứ nhất ở ký túc xá.”
“Ừ, tôi biết, tôi sẽ không đổi ý, tôi chỉ muốn xem xem Điểm Điểm có mềm lòng hay không thôi.”
Hạ Sàn bước về phía trước, hắn cơ hồ ghé vào bên tai Giang Bạch Du nói một câu, sau đó Giang Bạch Du giống như đại bàng săn mồi hôn lên miệng hắn, quấn quít thật lâu.
Hắn nói, ” Cậu thử miệng tôi xem, rất mềm.”
Không phải hắn không tin tưởng bạn trai mình, mà là Giang Bạch Du làm được. Điền xong Hạ Sàn thở phào nhẹ nhõm, hắn bị Giang Bạch Du ôm vào trong lòng, ngồi ở trên đùi cậu, Hạ Sàn hỏi cậu muốn làm gì, Giang Bạch Du vùi mặt vào trong cổ hắn nói bị tổn thương vì bạn trai không tin tưởng, cần hít một hơi mới được.
Hạ Sàn liếc mắt nhìn cái con người không văn nhã kia, móng vuốt vỗ lên tóc Giang Bạch Du, tóc Giang Bạch Du có hơi dài, còn chưa kịp cắt, cũng không còn gai góc như trước. Bị tóc che đi, đường nét trên khuôn mặt cũng bớt sắc sảo hơn.
Vỗ một móng vuốt, buông ra, tóc lại tự động bồng lên, lại vỗ một cái, tóc lại bồng lên, Hạ Sàn chơi đến quên cả trời đất.
Ngồi nghiêng trên đùi Giang Bạch Du cảm thấy eo hơi khó chịu, hắn dứt khoát tách chân ra ngồi, điều này càng khiến Giang Bạch Du dễ dàng thân cận hắn hơn.
Quần áo mùa hè vốn đã mỏng, Hạ Sàn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể rõ ràng của Giang Bạch Du, cao hơn hắn một chút, động tác ma sát vào nhau có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc và cơ bụng có đường nét của cậu.
Hạ Sàn cũng không thể trách, không chỉ một lần hắn bị tên Giang Bạch Du rắm thúi cưỡng chế nhìn, có một lần còn muốn hắn sờ vào, Hạ Sàn vốn rất thèm, nhưng nghĩ đến mình không chỉ có chiều cao thua còn không có cơ bụng, đột nhiên không muốn làm theo ý Giang Bạch Du. Hắn khoanh tay trước ngực, giọng nói tràn đầy khinh thường, “Có, có gì đâu mà sờ, tôi tôi cũng không phải không có, đàn ông mà.”
Nhưng cách hắn thỉnh thoảng liếc nhìn cơ bụng của người khác đã bán đứng hắn, hơn nữa, hắn có cơ bụng hay không Giang Bạch Du có thể không biết sao!
Giang Bạch Du không vạch trần hắn, thừa dịp hắn không chú ý nhéo eo hắn, Hạ Sàn sợ ngứa, eo là tử huyệt của hắn, hắn lập tức nhào vào trong lòng Giang Bạch Du, một tay vô tình ấn lên cơ bụng người ta.
Hạ Sàn nhìn Giang Bạch Du, Giang Bạch Du cũng nhìn hắn.
Giang Bạch Du nháy mắt như lưu manh, “Có đẹp không? Có muốn chôn ở trên ngủ không?”
Hạ Sàn thuận thế sờ soạng hai cái, vốn định đứng dậy, “Không đẹp, cứng, cứng quá.”
Không ngờ Giang Bạch Du đưa tay lên, đè chặt tay hắn lên cơ bụng, “Sờ nhiều một chút sẽ mềm.”
Hạ Sàn: Sờ nữa tôi sẽ mềm nhũn.
Cái này có thể nói ra sao? Đương nhiên không thể rồi!
Hạ Sàn lấy cớ nói mình đói bụng, muốn ra ngoài ăn cơm, lúc này mới tránh được một kiếp.
Mùa hè rất dễ mệt, gần đây không có áp lực học tập, Hạ Sàn muốn ngủ lúc nào thì ngủ, hiện tại ngồi ở trong lòng Giang Bạch Du, hắn lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật, cằm đặt trên vai Giang Bạch Du, mí mắt bắt đầu rơi xuống.
Lúc ý thức sắp lâm vào mơ hồ, đôi bàn tay luồn vào quần áo di chuyển trên làn da của hắn đã kích thích thần kinh của hắn, khiến hắn tỉnh lại từ cơn hỗn độn.
Hắn ngồi thẳng dậy, dùng đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm Giang Bạch Du, “Cậu làm gì vậy!
Bàn tay làm loạn kia vẫn còn tiếp tục, mà chủ nhân của nó lại giả bộ vô tội, “Không có gì, cậu ngủ tiếp đi.”
Cái này còn có thể tiếp tục ngủ được à?
“Lấy, tay ra.”
Bàn tay kia đã thăm dò tới bên hông, ngứa ngáy dày đặc bắt đầu lan tràn từ phần eo, không lâu sau sẽ ăn mòn đến tứ chi bách hài, làm cho cả người Hạ Sàn như nhũn ra, ý thức không rõ.
Sau đó, hắn sẽ bị Giang Bạch Du muốn làm gì thì làm. Thật đáng sợ, Giang Bạch Du quả nhiên là thèm thân thể hắn.
Giang Bạch Du có chút tiếc nuối lui tay ra, còn giơ lên trước mặt Hạ Sàn nói: “Nó muốn cậu, nó háo sắc.”
Hạ Sàn lãnh khốc, “Chặt đi.”
Hạ Sàn thề phải tiến hành lãnh khốc đến cùng, mặc kệ đối diện bao lâu, ánh mắt cũng không mềm nhũn xuống.
Nực cười, chuyện này liên quan đến sự trong sạch của mình, hơn nữa, hắn muốn làm công, phải lấy khí thế ra.
Giang Bạch Du bại trận, cậu ôm chặt lấy người, chà tới chà lui như còn ngại không đủ, giống như chà một cái bánh trôi nhỏ.
“Điểm Điểm, bạn trai cậu là người bình thường, có nhu cầu sinh lý bình thường.”
Hạ Sàn trả lời: “Tôi cũng vậy, là người bình thường, nhưng tôi thì không.”
Giang Bạch Du tức giận cắn một cái trên mặt hắn, cuối cùng hung hăng hôn một trận mới đưa Hạ Sàn về nhà.
Trước khi chia tay, Hạ Sàn thấm thía khuyên cậu, “Bình thường đọc nhiều sách, đừng đọc nhiều thứ không tốt, người có thể xấu, nhưng không thể hèn mọn.”
Giang Bạch Du: Cho nên tôi hèn mọn chỗ nào? Còn xấu nữa?
–
Trong nháy mắt đã qua kỳ nghỉ hè.
Ngày đến trường học báo cáo, không chỉ có ba mẹ tiễn hắn, Giang Bạch Du cũng nhất định phải đưa hắn đi.
Quá trình nhập học có chút rườm rà, cơ hồ đều là Giang Bạch Du chạy, lúc cần bản thân ký tên Hạ Sàn mới có thể bị kéo đi lộ mặt, ba mẹ Hạ lại bớt lo ở khu nghỉ ngơi của người nhà chờ đợi.
Hạ Sàn nhất thời cảm thấy có bạn trai cũng rất tốt.
Thu dọn xong tất cả phòng ngủ, Hạ Sàn liền thúc giục Giang Bạch Du quay về trường học của mình báo cáo, hai trường học gần nhau, đây là kết quả Giang Bạch Du tranh thủ rất lâu trước mặt Hạ Sàn mới có được.
Giang Bạch Du mở nắp bình đút Hạ Sàn uống một ngụm nước, lại giúp hắn lau mồ hôi trên trán, thật ra mồ hôi trên trán cậu nhiều hơn.
“Chuẩn bị xong tôi sẽ tới đón cậu ra ngoài ăn cơm, muốn mua đồ một lát đi mua với cậu, đừng đi một mình có nghe không?”
Ba mẹ ngồi bên cạnh, Hạ Sàn có hơi đỏ mặt đồng ý, “Cậu, cậu đi mau đi, đừng đến muộn.”
Giang Bạch Du thật sự luyến tiếc, lần đầu tiên đưa bạn trai nhỏ vào hoàn cảnh xa lạ, Hạ Sàn không sợ hãi, cậu lại sinh ra một chút hoảng sợ, cho dù thời gian không lâu.
Cậu tính toán thời gian trở lại trường học của mình, làm xong hết thảy công việc tới đón Hạ Sàn, đại khái hai tiếng, nếu như không đông người còn có thể làm nhanh hơn chút nữa.
Nhìn tư thế hận không thể lúc nào cũng quấn lấy nhau, giống như lúc bọn họ còn nhỏ, Liễu Nhân cười khẽ một tiếng, cô đứng lên nói với Giang Bạch Du: “Tiểu Giang, con về trường học trước đi, có dì và ba nó đi cùng rồi.”
“Vâng, cảm ơn dì.”
Lời này tự nhiên như coi Hạ Sàn đã là người của cậu, Liễu Nhân không so đo, ngược lại càng thêm yên tâm.
Giang Bạch Du đi rồi, trong phòng ngủ lục tục có những sinh viên khác tới báo cáo, đều là người không hướng nội, chủ động tự giới thiệu, chỉ chốc lát sau đã quen thuộc. Mà giá trị nhan sắc cao của một nhà ba người Hạ Sàn đương nhiên giành được khen ngợi của các bạn cùng phòng khác.
Nói hai tiếng, Giang Bạch Du không muộn một phút.
Sau khi đến nhà hàng, Hạ Sàn nhìn nhà hàng được trang hoàng lộng lẫy và những món ăn tinh xảo, có hơi bất ngờ.
Hắn hoài nghi Giang Bạch Du đã chuẩn bị xong từ lâu.
Mà ở trên bàn cơm, biểu hiện của Giang Bạch Du có hơi khác với bình thường, ổn trọng mà thành thục, cậu có thể cùng cha mẹ Hạ hào phóng nói chuyện với nhau, ăn nói không tầm thường, tiến thoái có độ, Hạ Sàn lúc này mới thấy được tu dưỡng của một phú nhị đại trên người cậu.
Tên rắm thúi rất biết giả bộ, Hạ Sàn đột nhiên muốn cười.
Sau khi tiễn ba mẹ đi, sắc trời đã tối xuống, nhiệt độ cũng không cao như ban ngày, Hạ Sàn và Giang Bạch Du tay trong tay chậm rãi đi.
Hai người đều mặc áo sơ mi trắng, một cao một thấp, bóng dáng ném xuống mặt đất, như keo như sơn.
Lông mi dày đặc mà thon dài của Hạ Sàn xao động ý cười, hắn xoay người đối mặt với Giang Bạch Du, dưới ánh mắt chăm chú của Giang Bạch Du, vòng tay lên cổ cậu, hắn đệm chân, chạm trán Giang Bạch Du, “Hôm nay, vất vả cho cậu rồi.”
m thanh ngọt ngào mà trong trẻo.
Giang Bạch Du ôm eo hắn, để tư thế kê chân của hắn bớt tốn sức, “Ừm… có phần thưởng gì không?”
“Vậy xin hỏi ngài Giang đây, cậu…… muốn phần thưởng gì đây?
Giang Bạch Du ghé sát vào hắn, “Muốn ở cùng cậu, Điểm Điểm, đồng ý với tôi được không?”
“Không được, ngài Giang, chúng, chúng ta đã thỏa thuận, học kỳ thứ nhất ở ký túc xá.”
“Ừ, tôi biết, tôi sẽ không đổi ý, tôi chỉ muốn xem xem Điểm Điểm có mềm lòng hay không thôi.”
Hạ Sàn bước về phía trước, hắn cơ hồ ghé vào bên tai Giang Bạch Du nói một câu, sau đó Giang Bạch Du giống như đại bàng săn mồi hôn lên miệng hắn, quấn quít thật lâu.
Hắn nói, ” Cậu thử miệng tôi xem, rất mềm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook