Ve Sầu Mùa Hạ - Kháp Phùng Xuân
-
Chương 28: Yêu đương bị phụ huynh bắt được rồi
Tết âm lịch qua đi là nguyên tiêu, Hạ Sàn ăn xong bánh trôi tròn vo thì xuống lầu, bánh trôi là nhân vừng, hương vị thơm ngọt ở trong khoang miệng kéo dài không tiêu tan.
Hắn ra ngoài gấp gáp, Hạ Khê Nham ở trên ban công nhìn bóng dáng sôi nổi dưới lầu tiểu khu.
Giang Bạch Du vẫn chờ ở bên ngoài. Hôm nay ăn bánh nguyên tiêu ngọt ngào mềm mại, tâm tình Hạ Sàn rất tốt, ngay cả Giang Bạch Du cũng có thêm chút phúc lợi ngoài dự liệu. Hắn nhào vào trong lòng Giang Bạch Du, Giang Bạch Du cảm thấy mình tiếp được một chiếc bánh nguyên tiêu mềm mại thơm ngọt, bánh nguyên tiêu có lớp da màu trắng, bên trong bọc trái tim ngọt ngào như mật hoa.
Muốn cắn một miếng.
“Đây là bánh nguyên tiêu nhà ai thành tinh rồi sao, sao lại tự mình chạy ra đây?”
Hạ Sàn cũng không tức giận, cười hì hì gõ nhẹ lên cằm Giang Bạch Du, mềm mại nói: “Haha, nhà ba mẹ tôi.”
Giang Bạch Du xoa xoa gò má Hạ Sàn đang cười rộ lên, xúc cảm tốt không kém bánh nguyên tiêu là bao “Cho tôi cắn một miếng, cắn thử xem là nhân gì?”
Hạ Sàn che má mình, cố ý làm ra biểu cảm kinh hoảng, “Không thể cắn, nhân bánh sẽ, sẽ chảy ra.”
“Tôi thử nhẹ thôi, cắn một miếng nhỏ, nào, để tôi hôn một cái. “Giang Bạch Du bắt lấy tay Hạ Sàn.
“Không cho cậu hôn. “Hạ Sàn vừa cười vừa xoay tới xoay lui trốn, hai người chơi trò cướp hôn.
Chờ đến khi Hạ Sàn cười đến mất sức ngã vào trong lòng Giang Bạch Du, mặt đã bị Giang Bạch Du mút mấy ngụm lớn, đáng giận hơn chính là tên lưu manh Giang Bạch Du này thật sự cắn một miếng trên mặt hắn, tuy rằng không đau, nhưng hắn cũng đâu phải bánh nguyên tiêu thật.
Bị cắn vài miếng, Hạ Sàn quyết định trả thù trở về, thừa dịp Giang Bạch Du cúi đầu, hắn nghiêng người về phía trước, muốn chộp lấy miếng thịt trên mặt đối phương cắn thật mạnh, nhưng trên mặt Giang Bạch Du căn bản không có thịt dư thừa để cho hắn cắn, ngược lại giống như là nụ hôn Hạ Sàn chủ động gửi tới.
Hạ Sàn nhìn chằm chằm nước miếng lấp lánh trên mặt Giang Bạch Du, có chút thất bại lại có chút thẹn thùng chôn mình vào trong lòng Giang Bạch Du.
“ Cậu thử lại lần nữa, tôi phồng thịt lên cho cậu cắn. “Giang Bạch Du cười nhẹ an ủi hắn.
Hạ Sàn cúi đầu, rầm rì nói: “Không cần đâu.”
Vậy mất mặt lắm!
Cũng không biết tại sao lại nảy sinh chút tâm tư làm nũng, Giang Bạch Du nhìn người ở trong lòng mình không chịu đứng lên nói: “Điểm Điểm, tôi cõng cậu có được không?”
Tiếng áo lông cọ xát sột soạt vang lên một hồi, Hạ Sàn giống như ánh trăng thẹn thùng từ trong tầng mây nhô đầu ra, “Ừ.”
Giang Bạch Du đưa lưng về phía hắn cúi người xuống, Hạ Sàn cúi người trên tấm lưng dày rộng của cậu, hai tay vòng qua phía trước giao nhau, cánh tay Giang Bạch Du xuyên qua chỗ trũng của chân Hạ Sàn, nhẹ nhàng thoải mái đứng lên.
Gió thổi rất thoải mái, từ nhỏ Hạ Sàn đã sợ nóng, hơn nữa rất thích mùa đông, mùa đông ở thành phố này không lạnh thấu xương mà là một loại lạnh lẽo nhẹ nhàng. Hắn áp sát vào lưng Giang Bạch Du, tuy rằng cách quần áo nhưng nơi tiếp xúc vẫn truyền đến hơi ấm, ấm áp thường thường có thể mang đến cho người ta cảm giác an tâm.
Hạ Sàn chợt nhận ra rõ ràng đây là bạn trai mình, đây là Giang Bạch Du.
Cảm nhận được lực trên cổ tăng thêm, Giang Bạch Du hỏi: “Sao vậy? Lạnh à?”
Hạ Sàn lắc đầu, sau đó hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà vui mừng hỏi: “Giang Bạch Du, cậu thích tôi không?”
“Ừ, thích. “Câu thích này nói rất nhẹ, nhẹ đến mức không giống Giang Bạch Du khí phách kiên quyết thường ngày, mà như thể cậu đã lấy ra một báu vật bí mật đã giấu kín từ sâu trong nội tâm của mình.
Hạ Sàn là báu vật của cậu.
Hạ Sàn lắc lư hai chân một trước một sau, “Hì, thích tôi bao lâu rồi?”
“Lâu lắm rồi, từ lúc cậu còn là cậu nhóc ngốc kia.”
“Hừ, tôi có bao giờ là nhóc ngốc đâu, hơn nữa, tôi mới chuyển tới một học kỳ, nào có bao lâu.”
“Có lẽ kiếp trước, kiếp trước chúng ta đã ở bên nhau, nếu không sao tôi vừa gặp đã yêu cậu.”
“Có thể kiếp trước chúng ta là, quan hệ nợ nần thì sao?” Hạ Sàn quyết định phá hỏng phong cảnh.
Giang Bạch Du dừng bước, nghiêng đầu nhìn Hạ Sàn, “Vậy cậu phải trông tôi cho kỹ, đừng để tôi cuỗm tiền chạy trốn.”
“ Được hả? “Hạ Sàn chớp chớp mắt, hỏi vẻ mặt đơn thuần.
“Không đâu, cả đời tôi đều phải làm công cho cậu, về sau nhà chúng ta cậu quản tiền.”
Nói như thế nào lại kéo đến chuyện này, Hạ Sàn thúc giục cậu tiếp tục đi, mặt vùi vào trong cổ Giang Bạch Du, “Tôi mặc, mặc kệ, nhà các cậu nhiều tiền như vậy.”
Giang Bạch Du nghe được tiếng Hạ Sàn lầu bầu, bên miệng nhếch lên một nụ cười.
Tiết nguyên tiêu qua đi sẽ khai giảng, bọn họ đã chơi hết trò vui nên buổi tối mới bắt đầu lang thang trên phố.
Lúc trở về trăng sao đã giăng đầy.
Thay dép lê ở cửa trước, Hạ Sàn đi vào phòng khách, Hạ Khê Nham còn ngồi trong phòng khách đọc sách.
Thấy Hạ Sàn trở về, ông tháo kính xuống, khép sách lại đặt sang một bên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói với Hạ Sàn: “Điểm Điểm lại đây, trò chuyện với ba.”
Hạ Sàn hai ba bước nhảy đến bên cạnh ba, tựa vào trên vai ba, “Ba, có chuyện gì ạ?”
Khi nhìn thấy đôi môi hồng hào quá mức của Hạ Sàn, thần sắc Hạ Khê Nham biến ảo trong chớp mắt, sau đó ông dùng giọng điệu cực kỳ bình thường nói: “Cục cưng đang yêu đương à?”
Sấm sét đánh xuống mặt đất, Hạ Sàn lập tức nhảy lên khỏi lòng ba hắn, mở to hai mắt đối diện với Hạ Khê Nham.
Từ trong ánh mắt Hạ Khê Nham, Hạ Sàn thấy được sự bao dung và yêu thương giống như bình thường, Hạ Sàn cụp mắt, hắn đột nhiên cảm thấy hơi áy náy.
“Vâng……”
Một tiếng trả lời không thể nghe thấy nhưng Hạ Khê Nham nghe được, ông ôm cực cưng đang ủ rũ vào trong lòng.
Cục cưng bị mình dọa sợ rồi.
Hạ Khê Nham sờ sờ đầu hắn, dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Là bạn học lần trước sao? Ba nhớ họ Giang phải không?”
Thật ra ông nhớ rõ tên Giang Bạch Du.
Hạ Sàn gật đầu, hắn ngẩng đầu lên, một đôi mắt lã chã muốn khóc giống như sao rơi vào trong nước, Hạ Khê Nham đau lòng vô cùng.
“Ba, ba, ba giận ạ? Con yêu đương với con trai, còn, còn không nói cho ba và mẹ.”
Hắn cảm thấy áy náy vì đã giấu ba mẹ.
Hạ Khê Nham quả thực muốn ôm hôn nâng cục cưng lên cao như khi còn bé, nhưng cục cưng lớn rồi, ít nhiều có chút ngượng ngùng với động tác như vậy.
Ông vỗ lưng Hạ Sàn, giống như dỗ bé Điểm Điểm ngủ như lúc còn nhỏ, “Sao có thể chứ, mỗi người đều có có chuyện riêng tư của mình, đây vừa là đạo đức cũng là quyền lợi pháp luật giao cho, Điểm Điểm nhà chúng ta lớn rồi, đương nhiên cũng có thể có chuyện riêng tư không muốn nói cho ba mẹ biết.”
“Nhưng… con yêu đương với con trai. “Hạ Sàn nghịch hoa văn bên cạnh áo ngủ của ba.
“Ba chỉ muốn Điểm Điểm nhà chúng ta hạnh phúc, về phần là nam hay nữ thì có quan hệ gì đâu?”
Động tác trong tay chậm rãi dừng lại, Hạ Sàn ôm chặt Hạ Khê Nham, “Cảm ơn ba.”
“ Cậu ta có đối xử tốt với con không? Có bắt nạt con không?”
“Tốt lắm, cậu ấy không dám bắt, bắt nạt con.”
Hạ Khê Nham cũng thoải mái nở nụ cười, suy nghĩ trong lòng một lát, ông mới tiếp tục nói: “Điểm Điểm, các con còn nhỏ, có một số việc…… Đợi đến lúc nên làm rồi mới làm.”
Hạ Sàn có chút nghi hoặc nhìn ba, làm cái gì cơ?
Hạ Khê Nham ho nhẹ một tiếng, Hạ Sàn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, trên mặt như là có pháo hoa nổ tung, màu sắc rực rỡ tràn ngập ra, Hạ Khê Nham cười ra tiếng, ôm Hạ Sàn thẹn thùng vào trong lòng vuốt lông.
Tắm rửa cũng không rửa sạch xấu hổ của Hạ Sàn, ngược lại làm cho làn da của hắn càng thêm phấn hồng, nằm vào trong chăn, hắn không được tự nhiên kết nối video gọi Giang Bạch Du.
“ Cục cưng, sao màn hình đen thế, để tôi nhìn cậu một chút. “Giọng Giang Bạch Du truyền ra.
Hạ Sàn còn lâu mới cho Giang Bạch Du nhìn hắn, hắn kết nối video này là để thông báo cho Giang Bạch Du một tin tức.
“Đều tại cậu, hôn lâu như vậy, hại tôi bị ba phát hiện, phạt cậu một tháng không được hôn, hôn tôi.”
Nói xong liền cúp video, tắt máy liền mạch lưu loát.
–
Ai……
Hạ Khê Nham cảm thấy tâm tình mình nặng nề, ông không vui lắm, cục cưng mình nuôi lớn bị cậu chàng khác cướp đi mất rồi, đáng tiếc ông là một người cha hiền, đối mặt với cục cưng nhà mình không oán giận nổi.
Thật sự là con lớn rời khỏi cha mà!
Liễu Nhân thấy buồn cười, tuy rằng trong lòng bà cũng luyến tiếc, “Được rồi, đêm nay anh thở dài rất nhiều lần rồi, vui vẻ một chút đi, Điểm Điểm vẫn là cực cưng của chúng ta.”
Hạ Khê Nham tựa vào đầu giường, “Anh luôn cảm thấy Điểm Điểm vẫn còn là một đứa trẻ, sao nó lại yêu đương chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, anh chỉ nghĩ đến một nguyên nhân, Có phải công việc của chúng ta quá bận rộn, thiếu thời gian làm bạn với nó không?”
Liễu Nhân ngăn chồng đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, “Nhưng Điểm Điểm trọ ở trường, hơn nữa hiện tại nó đang học cấp ba, cũng không có nhiều thời gian để chơi.”
Hình như đúng như vậy, Hạ Khê Nham nhíu chặt mày, còn đang suy nghĩ nên làm sao bây giờ.
Liễu Nhân xoa xoa lông mày của ông, dịu dàng mở miệng, “Đừng nghĩ nữa, khai giảng em sẽ tới trường nhất trung làm một buổi tọa đàm tuyên truyền, đến lúc đó em sẽ đi gặp bạn học kia, kiểm tra thay cục cưng nhà chúng ta. Đừng lo lắng, mau nghỉ ngơi đi.”
Nói xong còn nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Hạ Khê Nham.
Lúc này Hạ Khê Nham mới hết suy nghĩ, nằm xuống ngủ.
Hắn ra ngoài gấp gáp, Hạ Khê Nham ở trên ban công nhìn bóng dáng sôi nổi dưới lầu tiểu khu.
Giang Bạch Du vẫn chờ ở bên ngoài. Hôm nay ăn bánh nguyên tiêu ngọt ngào mềm mại, tâm tình Hạ Sàn rất tốt, ngay cả Giang Bạch Du cũng có thêm chút phúc lợi ngoài dự liệu. Hắn nhào vào trong lòng Giang Bạch Du, Giang Bạch Du cảm thấy mình tiếp được một chiếc bánh nguyên tiêu mềm mại thơm ngọt, bánh nguyên tiêu có lớp da màu trắng, bên trong bọc trái tim ngọt ngào như mật hoa.
Muốn cắn một miếng.
“Đây là bánh nguyên tiêu nhà ai thành tinh rồi sao, sao lại tự mình chạy ra đây?”
Hạ Sàn cũng không tức giận, cười hì hì gõ nhẹ lên cằm Giang Bạch Du, mềm mại nói: “Haha, nhà ba mẹ tôi.”
Giang Bạch Du xoa xoa gò má Hạ Sàn đang cười rộ lên, xúc cảm tốt không kém bánh nguyên tiêu là bao “Cho tôi cắn một miếng, cắn thử xem là nhân gì?”
Hạ Sàn che má mình, cố ý làm ra biểu cảm kinh hoảng, “Không thể cắn, nhân bánh sẽ, sẽ chảy ra.”
“Tôi thử nhẹ thôi, cắn một miếng nhỏ, nào, để tôi hôn một cái. “Giang Bạch Du bắt lấy tay Hạ Sàn.
“Không cho cậu hôn. “Hạ Sàn vừa cười vừa xoay tới xoay lui trốn, hai người chơi trò cướp hôn.
Chờ đến khi Hạ Sàn cười đến mất sức ngã vào trong lòng Giang Bạch Du, mặt đã bị Giang Bạch Du mút mấy ngụm lớn, đáng giận hơn chính là tên lưu manh Giang Bạch Du này thật sự cắn một miếng trên mặt hắn, tuy rằng không đau, nhưng hắn cũng đâu phải bánh nguyên tiêu thật.
Bị cắn vài miếng, Hạ Sàn quyết định trả thù trở về, thừa dịp Giang Bạch Du cúi đầu, hắn nghiêng người về phía trước, muốn chộp lấy miếng thịt trên mặt đối phương cắn thật mạnh, nhưng trên mặt Giang Bạch Du căn bản không có thịt dư thừa để cho hắn cắn, ngược lại giống như là nụ hôn Hạ Sàn chủ động gửi tới.
Hạ Sàn nhìn chằm chằm nước miếng lấp lánh trên mặt Giang Bạch Du, có chút thất bại lại có chút thẹn thùng chôn mình vào trong lòng Giang Bạch Du.
“ Cậu thử lại lần nữa, tôi phồng thịt lên cho cậu cắn. “Giang Bạch Du cười nhẹ an ủi hắn.
Hạ Sàn cúi đầu, rầm rì nói: “Không cần đâu.”
Vậy mất mặt lắm!
Cũng không biết tại sao lại nảy sinh chút tâm tư làm nũng, Giang Bạch Du nhìn người ở trong lòng mình không chịu đứng lên nói: “Điểm Điểm, tôi cõng cậu có được không?”
Tiếng áo lông cọ xát sột soạt vang lên một hồi, Hạ Sàn giống như ánh trăng thẹn thùng từ trong tầng mây nhô đầu ra, “Ừ.”
Giang Bạch Du đưa lưng về phía hắn cúi người xuống, Hạ Sàn cúi người trên tấm lưng dày rộng của cậu, hai tay vòng qua phía trước giao nhau, cánh tay Giang Bạch Du xuyên qua chỗ trũng của chân Hạ Sàn, nhẹ nhàng thoải mái đứng lên.
Gió thổi rất thoải mái, từ nhỏ Hạ Sàn đã sợ nóng, hơn nữa rất thích mùa đông, mùa đông ở thành phố này không lạnh thấu xương mà là một loại lạnh lẽo nhẹ nhàng. Hắn áp sát vào lưng Giang Bạch Du, tuy rằng cách quần áo nhưng nơi tiếp xúc vẫn truyền đến hơi ấm, ấm áp thường thường có thể mang đến cho người ta cảm giác an tâm.
Hạ Sàn chợt nhận ra rõ ràng đây là bạn trai mình, đây là Giang Bạch Du.
Cảm nhận được lực trên cổ tăng thêm, Giang Bạch Du hỏi: “Sao vậy? Lạnh à?”
Hạ Sàn lắc đầu, sau đó hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà vui mừng hỏi: “Giang Bạch Du, cậu thích tôi không?”
“Ừ, thích. “Câu thích này nói rất nhẹ, nhẹ đến mức không giống Giang Bạch Du khí phách kiên quyết thường ngày, mà như thể cậu đã lấy ra một báu vật bí mật đã giấu kín từ sâu trong nội tâm của mình.
Hạ Sàn là báu vật của cậu.
Hạ Sàn lắc lư hai chân một trước một sau, “Hì, thích tôi bao lâu rồi?”
“Lâu lắm rồi, từ lúc cậu còn là cậu nhóc ngốc kia.”
“Hừ, tôi có bao giờ là nhóc ngốc đâu, hơn nữa, tôi mới chuyển tới một học kỳ, nào có bao lâu.”
“Có lẽ kiếp trước, kiếp trước chúng ta đã ở bên nhau, nếu không sao tôi vừa gặp đã yêu cậu.”
“Có thể kiếp trước chúng ta là, quan hệ nợ nần thì sao?” Hạ Sàn quyết định phá hỏng phong cảnh.
Giang Bạch Du dừng bước, nghiêng đầu nhìn Hạ Sàn, “Vậy cậu phải trông tôi cho kỹ, đừng để tôi cuỗm tiền chạy trốn.”
“ Được hả? “Hạ Sàn chớp chớp mắt, hỏi vẻ mặt đơn thuần.
“Không đâu, cả đời tôi đều phải làm công cho cậu, về sau nhà chúng ta cậu quản tiền.”
Nói như thế nào lại kéo đến chuyện này, Hạ Sàn thúc giục cậu tiếp tục đi, mặt vùi vào trong cổ Giang Bạch Du, “Tôi mặc, mặc kệ, nhà các cậu nhiều tiền như vậy.”
Giang Bạch Du nghe được tiếng Hạ Sàn lầu bầu, bên miệng nhếch lên một nụ cười.
Tiết nguyên tiêu qua đi sẽ khai giảng, bọn họ đã chơi hết trò vui nên buổi tối mới bắt đầu lang thang trên phố.
Lúc trở về trăng sao đã giăng đầy.
Thay dép lê ở cửa trước, Hạ Sàn đi vào phòng khách, Hạ Khê Nham còn ngồi trong phòng khách đọc sách.
Thấy Hạ Sàn trở về, ông tháo kính xuống, khép sách lại đặt sang một bên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói với Hạ Sàn: “Điểm Điểm lại đây, trò chuyện với ba.”
Hạ Sàn hai ba bước nhảy đến bên cạnh ba, tựa vào trên vai ba, “Ba, có chuyện gì ạ?”
Khi nhìn thấy đôi môi hồng hào quá mức của Hạ Sàn, thần sắc Hạ Khê Nham biến ảo trong chớp mắt, sau đó ông dùng giọng điệu cực kỳ bình thường nói: “Cục cưng đang yêu đương à?”
Sấm sét đánh xuống mặt đất, Hạ Sàn lập tức nhảy lên khỏi lòng ba hắn, mở to hai mắt đối diện với Hạ Khê Nham.
Từ trong ánh mắt Hạ Khê Nham, Hạ Sàn thấy được sự bao dung và yêu thương giống như bình thường, Hạ Sàn cụp mắt, hắn đột nhiên cảm thấy hơi áy náy.
“Vâng……”
Một tiếng trả lời không thể nghe thấy nhưng Hạ Khê Nham nghe được, ông ôm cực cưng đang ủ rũ vào trong lòng.
Cục cưng bị mình dọa sợ rồi.
Hạ Khê Nham sờ sờ đầu hắn, dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Là bạn học lần trước sao? Ba nhớ họ Giang phải không?”
Thật ra ông nhớ rõ tên Giang Bạch Du.
Hạ Sàn gật đầu, hắn ngẩng đầu lên, một đôi mắt lã chã muốn khóc giống như sao rơi vào trong nước, Hạ Khê Nham đau lòng vô cùng.
“Ba, ba, ba giận ạ? Con yêu đương với con trai, còn, còn không nói cho ba và mẹ.”
Hắn cảm thấy áy náy vì đã giấu ba mẹ.
Hạ Khê Nham quả thực muốn ôm hôn nâng cục cưng lên cao như khi còn bé, nhưng cục cưng lớn rồi, ít nhiều có chút ngượng ngùng với động tác như vậy.
Ông vỗ lưng Hạ Sàn, giống như dỗ bé Điểm Điểm ngủ như lúc còn nhỏ, “Sao có thể chứ, mỗi người đều có có chuyện riêng tư của mình, đây vừa là đạo đức cũng là quyền lợi pháp luật giao cho, Điểm Điểm nhà chúng ta lớn rồi, đương nhiên cũng có thể có chuyện riêng tư không muốn nói cho ba mẹ biết.”
“Nhưng… con yêu đương với con trai. “Hạ Sàn nghịch hoa văn bên cạnh áo ngủ của ba.
“Ba chỉ muốn Điểm Điểm nhà chúng ta hạnh phúc, về phần là nam hay nữ thì có quan hệ gì đâu?”
Động tác trong tay chậm rãi dừng lại, Hạ Sàn ôm chặt Hạ Khê Nham, “Cảm ơn ba.”
“ Cậu ta có đối xử tốt với con không? Có bắt nạt con không?”
“Tốt lắm, cậu ấy không dám bắt, bắt nạt con.”
Hạ Khê Nham cũng thoải mái nở nụ cười, suy nghĩ trong lòng một lát, ông mới tiếp tục nói: “Điểm Điểm, các con còn nhỏ, có một số việc…… Đợi đến lúc nên làm rồi mới làm.”
Hạ Sàn có chút nghi hoặc nhìn ba, làm cái gì cơ?
Hạ Khê Nham ho nhẹ một tiếng, Hạ Sàn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, trên mặt như là có pháo hoa nổ tung, màu sắc rực rỡ tràn ngập ra, Hạ Khê Nham cười ra tiếng, ôm Hạ Sàn thẹn thùng vào trong lòng vuốt lông.
Tắm rửa cũng không rửa sạch xấu hổ của Hạ Sàn, ngược lại làm cho làn da của hắn càng thêm phấn hồng, nằm vào trong chăn, hắn không được tự nhiên kết nối video gọi Giang Bạch Du.
“ Cục cưng, sao màn hình đen thế, để tôi nhìn cậu một chút. “Giọng Giang Bạch Du truyền ra.
Hạ Sàn còn lâu mới cho Giang Bạch Du nhìn hắn, hắn kết nối video này là để thông báo cho Giang Bạch Du một tin tức.
“Đều tại cậu, hôn lâu như vậy, hại tôi bị ba phát hiện, phạt cậu một tháng không được hôn, hôn tôi.”
Nói xong liền cúp video, tắt máy liền mạch lưu loát.
–
Ai……
Hạ Khê Nham cảm thấy tâm tình mình nặng nề, ông không vui lắm, cục cưng mình nuôi lớn bị cậu chàng khác cướp đi mất rồi, đáng tiếc ông là một người cha hiền, đối mặt với cục cưng nhà mình không oán giận nổi.
Thật sự là con lớn rời khỏi cha mà!
Liễu Nhân thấy buồn cười, tuy rằng trong lòng bà cũng luyến tiếc, “Được rồi, đêm nay anh thở dài rất nhiều lần rồi, vui vẻ một chút đi, Điểm Điểm vẫn là cực cưng của chúng ta.”
Hạ Khê Nham tựa vào đầu giường, “Anh luôn cảm thấy Điểm Điểm vẫn còn là một đứa trẻ, sao nó lại yêu đương chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, anh chỉ nghĩ đến một nguyên nhân, Có phải công việc của chúng ta quá bận rộn, thiếu thời gian làm bạn với nó không?”
Liễu Nhân ngăn chồng đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, “Nhưng Điểm Điểm trọ ở trường, hơn nữa hiện tại nó đang học cấp ba, cũng không có nhiều thời gian để chơi.”
Hình như đúng như vậy, Hạ Khê Nham nhíu chặt mày, còn đang suy nghĩ nên làm sao bây giờ.
Liễu Nhân xoa xoa lông mày của ông, dịu dàng mở miệng, “Đừng nghĩ nữa, khai giảng em sẽ tới trường nhất trung làm một buổi tọa đàm tuyên truyền, đến lúc đó em sẽ đi gặp bạn học kia, kiểm tra thay cục cưng nhà chúng ta. Đừng lo lắng, mau nghỉ ngơi đi.”
Nói xong còn nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Hạ Khê Nham.
Lúc này Hạ Khê Nham mới hết suy nghĩ, nằm xuống ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook